Ngày Bình Thường (Bình Phàm Đích Nhật Tử)
Chương 48: Giáo dục trẻ nhỏ
Trong nhà có trẻ con nên ba người kia cũng không dám quá tùy tiện. Uống được một lát thì tìm cớ thôi, còn tỏ vẻ lần sau sẽ túm Lăng Vân Đoan trả thù.
Khách vừa đi, Lăng Vân Đoan để Lưu Ngạn đi nghỉ ngơi, còn y thì tự đi dọn dẹp các thứ.
Lưu Ngạn chống thắt lưng đi về phòng hai đứa nhỏ, ngồi trên giường, bình tĩnh nói: “Tiểu Lưu, lại đây."
Lăng Tiểu Lưu bị Lưu Tư Bách giấu sau lưng, cúi đầu cắn ngón tay, đôi mắt to đen láy chớp động.
Lưu Tư Bách che chở cậu em như gà mẹ che con, nói với Lưu Ngạn: “Bố, Tiểu Lưu biết sai rồi, lần sau em ấy sẽ không dám nữa đâu."
Lưu Ngạn trừng mắt nhìn hai đứa một lúc, cuối cùng thở dài, vẫy tay: “Đến đây đi, bố không mắng chửi đứa nào hết."
Hai đứa nhỏ chập chạp nghi ngờ, cuối cùng vẫn từ từ đến đứng trước mặt anh.
Lưu Ngạn vỗ vỗ đầu Lăng Tiểu Lưu, hỏi: “Nói cho chú biết, sao lại làm chuyện không lễ phép như thế?"
Lăng Tiểu Lưu ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi lại cúi gằm mặt xuống, ỉu xìu nói: “Chú ấy là đồ xấu xa!"
Lưu Ngạn chút nữa thì phì cười, giọng điệu non nớt của một đứa trẻ nói người khác xấu xa, thật sự là một chút lực sát thương cũng không có. Anh cố gắng nghiêm mặt nói: “Nói lung tung gì đấy. Hôm nay con mới gặp chú ấy, sao đã biết chú ấy là người xấu?"
Lăng Tiểu Lưu vô cùng kiên định, ngẩng đầu nói to: “Chú ấy là đồ xấu xa! Vừa nhìn đã thấy!"
Lưu Ngạn quả thực không biết nói gì, suy nghĩ của trẻ con không phải lúc nào người lớn cũng có thể hiểu được. Nhưng bé con còn nhỏ như vậy, lại có thể nói người mới gặp lần đầu là người xấu, phải giải thích cho bé hiểu là Vương Dũng tuy có cợt nhả một chút, nhưng không phải xấu.
Anh vuốt ve khuôn mặt Lăng Tiểu Lưu, nói: “Sao con có thể nói thế được? Vậy theo con thì ai mới là người tốt? Người tốt hay người xấu không phải chỉ nhìn mặt là thấy. Mà dù có như vậy, hôm nay con cũng không nên làm thế. Chú Vương là người thoải mái nên không chấp nhặt con, nếu là người khác sẽ nói con vô lễ đấy, biết chưa?"
Lăng Tiểu Lưu mấp máy môi, không tình nguyện nói: “Con biết rồi —"
Lưu Tư Bách kéo Lăng Tiểu Lưu qua trước mặt Lưu Ngạn, chỉ vào bên sườn bé nói: “Bố xem này, Tiểu Lưu bị ông chú kia làm cho đỏ hết lên rồi."
Lưu Ngạn biến sắc: “Làm sao, mau đưa chú xem."
Anh kéo áo Lăng Tiểu Lưu xuống, để lộ ra thân mình trắng nõn mập mạp, quả nhiên phía dưới nách có một dấu đỏ, hơi hơi sưng, phía bên kia cũng có. Có lẽ là khi bế bé lên Vương Dũng hơi mạnh tay, da trẻ con vốn mềm nên dễ để lại vết.
Lưu Ngạn có chút đau lòng ôm lấy Lăng Tiểu Lưu, mặc quần áo lại chỉnh tề cho bé: “Có đau không? Sao không nói với chú chứ? Chú Vương không hiểu chuyện, lần sau không cho chú ấy bế Tiểu Lưu nhà chúng ta nữa, được không?"
Lăng Tiểu Lưu vừa rồi còn miễn cưỡng, được Lưu Ngạn an ủi mấy câu, môi bé mím lại, mắt tràn ngập nước, thút thít nói: “Không đau…. Chú ấy là đồ xấu xa!"
Lưu Ngạn dở khóc dở cười, sợ bé không vui, đành phải hùa theo: “Đúng đúng, chú ấy là kẻ xấu, chúng ta không thèm chơi với chú ấy nữa."
Lăng Tiểu Lưu còn nói: “Lần sau gặp con sẽ nhổ nước bọt vào chú ấy!"
Cái này thì Lưu Ngạn không thể theo được, anh dịu dàng khuyên bảo: “Bé ngoan sẽ không làm như thế, nếu Tiểu Lưu làm thế thì con có khác gì chú Vương đâu, đều là người xấu."
Lăng Vân Đoan không biết đã vào từ khi nào, y đón lấy Lăng Tiểu Lưu từ tay Lưu Ngạn, nhìn dấu tay ở trên người Tiểu Lưu, không khách khí nói: “Nhổ, lần sau nó còn trêu chọc con, con cứ nhổ nước bọt cho bố, bố sẽ bảo vệ con."
Lăng Tiểu Lưu khóc to hơn, bé vươn cánh tay ôm lấy cổ Lăng Vân Đoan, nước mắt nước mũi dính choe choét lên mặt, lên vai y, khóc đến mức nấc lên, còn không quên lôi Vương Dũng ra: “Đồ… đồ xấu xa….."
Thật vất vả mới dỗ được Lăng Tiểu Lưu ngủ, Lưu Tư Bách cũng ngoan ngoãn lên giường đi ngủ, mai cậu nhóc bắt đầu khóa học tiếng Anh ở trung tâm rồi.
Lưu Ngạn nhẹ nhàng đóng cửa phòng hai đứa nhóc lại, thấy Lăng Vân Đoan chuẩn bị đi tới thư phòng, liền gọi y về phòng nói chuyện: “Trẻ con… Anh cũng không nên chiều theo nó quá, nhỡ lớn lên nó không coi ai ra gì thì sao?"
Lăng Vân Đoan cười cười, không cho là đúng: “Anh chỉ muốn nó bày tỏ cảm xúc thật của mình thôi, nó còn nhỏ vậy, chỉ biết thích là thích, ghét là ghét, nếu chúng ta cứ nói với nó là cái này không đúng cái kia không đúng, vậy không phải lớn nên nó sẽ thành người nhu nhược, chỉ biết thu mình vào vỏ ốc thôi sao?"
Lưu Ngạn cứng đờ, sắc mặt có chút không tốt, Lăng Vân Đoan biết anh hiểu lầm, liền nắm chặt tay anh, nói: “Em đừng nghĩ nhiều, cách thức giáo dục của em cũng không hề sai, kết quả cũng tốt. Nhưng em xem đấy, Tiểu Bách thành tích từ nhỏ đã tốt, các bậc cha mẹ ai cũng muốn có được đứa con như nó. Nhưng Tiểu Lưu thì không giống thế, tương lai của chúng nó sẽ là hai con đường hoàn toàn khác nhau. Có lẽ con đường của Tiểu Bách sẽ là con đường êm dịu, thuận buồm xuôi gió, nhưng đường của Tiểu Lưu chắc chắn sẽ không bằng phẳng. Khi nó còn nhỏ, anh không cần nó phải ngoan ngoãn, thành tích phải tốt, anh cần nó có can đảm, có tầm nhìn, bằng không nó sẽ kế thừa sự nghiệp của anh như thế nào đây?"
Lưu Ngạn nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng: “Nhưng giờ nó còn nhỏ quá, yêu cầu của anh… không phải quá hà khắc sao?"
Lăng Vân Đoan vỗ vỗ tay anh, nói: “Thời gian không chờ đợi ai cả. Mà sau này nó lớn rồi, suy nghĩ tư tưởng đã định hình rồi, đến lúc đó bắt nó sửa không phải càng khó hơn sao?"
Lưu Ngạn vẫn không hiểu được rõ ràng, anh rút tay về, chỉnh lại quần áo, nói: “Dù sao thì em cũng không hiểu. Nó là con anh, anh muốn dậy nó thế nào em không can thiệp nhiều, chỉ cần đừng bắt nó làm những chuyện quá sức là được. Quên đi, anh đi làm việc đi, em không quấy rầy."
Anh nói xong thì về phòng, để lại Lăng Vân Đoan đứng đó thở dài. Dù sao cũng là hai người, không thể lúc nào cũng có quan điểm giống nhau được. Những lúc thế này hai người cần ngồi lại giải thích cho nhau, sau đó đi đến thống nhất ý kiến.
Hôm sau Lăng Vân Đoan đi làm, Lưu Tư Bách theo xe y đi học, trong nhà chỉ còn Lưu Ngạn và Lăng Tiểu Lưu.
Thời tiết bên ngoài khá đẹp, Lưu Ngạn cũng đang rất tò mò về thành phố mới lạ này, anh nắm tay Lăng Tiểu Lưu, quyết định ra ngoài mua sắm.
Tối hôm qua sau khi hai người nói chuyện xong, Lưu Ngạn về phòng nhưng không ngủ. Lúc Lăng Vân Đoan vào anh vẫn còn tỉnh, Lưu Ngạn liền nói với y chuyện mình phải ra ngoài thăm thú.
Theo ý tứ của Lăng Vân Đoan, Lưu Ngạn nên chọn lúc y rảnh rỗi, Lưu Tư Bách không phải đi học, cả nhà cùng đi chơi. Nhưng Lưu Ngạn lại không đồng ý, chờ cả hai người cùng rảnh thì đến tháng nào năm nào, chẳng lẽ cứ bắt y với Tiểu Lưu mọc nấm ở trong nhà sao? Không buồn chết mới là lạ.
Sau Lăng Vân Đoan thỏa thuận, Lưu Ngạn muốn ra ngoài cũng được, nhưng phải để lái xe của công ty y đưa đón, cả ngày đi theo. Thế Lưu Ngạn lại càng không thích, có phải làm chuyện to tát gì đâu, chỉ là đi ra ngoài một chút thôi, còn phải kéo theo một cái đuôi to lù lù? Hơn nữa anh lại không quen biết gì người ta, càng không thoải mái.
Vì thế đề nghị này lại bị phản đối, Lưu Ngạn hiếm khi cương quyết như thế, anh bảo để anh với Tiểu Lưu ra ngoài, chỉ là tới khu siêu thị mua sắm thôi, tuyệt đối không đi xa. Lăng Vân Đoan không nghĩ được cách nào, lại không muỗn ép buộc anh, đành phải đồng ý.
Lưu Ngạn nắm tay Lăng Tiểu Lưu ra khỏi cửa, bên ngoài mặt trời đã lên cao, anh vào cửa hàng bên cạnh mua hai cái mũ lưỡi trai, một lớn một nhỏ đội mũ giống nhau, thoạt nhìn giống như hai cha con vậy.
Tiện thể anh mua một tấm bản đồ giao thông luôn, rồi ôm Lăng Tiểu Lưu ngồi ở ghế đá ven đường nghiên cứu.
Nói thật, lúc Viên Song Song gọi anh, Lưu Ngạn cảm thấy rất hoảng hốt. Ở một thành phố xa lạ đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, cảm giác đúng thật là kỳ quái,
So với hai năm trước, Viên Song Song không có khác gì mấy, nhưng sắc mặt thì tốt hơn rất nhiều, tươi sáng rạng rỡ, vừa nhìn đã thấy cuộc sống của cô rất thoải mái.
Chính cô cũng không dám tin là mình gặp Lưu Ngạn, lúc gọi tên cô cũng hơi do dự, đến khi nhìn rõ rồi mới hưng phấn chạy đến nói: “Quả nhiên là anh!"
Lưu Ngạn cũng rất vui vẻ, tuy rằng hai người cũng không phải quá thân quen, nhưng ở nơi đất khách nhìn thấy đồng hương, con người ta luôn có thấy cảm xúc dâng trào.
“Cô Viên? Sao cô lại ở đây?"
Viên Song Song buồn cười nói: “Câu này nên để tôi hỏi mới đúng, tôi làm việc ở đây mà, anh thì sao? Anh qua đây từ khi nào thế?"
“Tôi… tôi mới tới hai ngày trước."
“Gặp nhau hôm nay là chúng ta có duyên đấy. Đây là con trai anh?" – Câu nói sau cùng chẳng qua chỉ là lịch sự hỏi thôi, trước kia cô có gặp qua Lưu Tư Bách, đương nhiên sẽ hiểu mới có hai năm làm sao Lưu Ngạn lại có thêm cậu con trai lớn thế này.
Lưu Ngạn cười nói: “Không phải, đây là con Lăng Vân Đoan, cô cũng gặp bố cháu rồi đấy."
Trong nháy mắt sắc mặt Viên Song Song trong hơi thay đổi, nhưng lập tức lại trở nên tự nhiên: “Đương nhiên, ngài Lăng mà, bây giờ ngài ấy là ông chủ của tôi đấy, vậy đây chính là tiểu thái tử rồi." – Cô nói xong liền cúi người xoa xoa má Lăng Tiểu Lưu – “Chúng ta đừng đứng trên đường nữa, tìm chỗ nào ngồi chút đi, anh có rảnh không?"
Lưu Ngạn ngật đầu: “Đương nhiên, tôi rảnh mà."
Ba người tìm một quán cà phê ngồi nói chuyện. Viên Song Song gọi cà phê, Lưu Ngạn gọi trà, còn Lăng Tiểu Lưu được một cốc sữa và ba cái bánh ngọt.
Viên Song Song nhìn hai người một lúc, đột nhiên thở dài: “Tôi đã đi hơn hai năm, đây là lần đầu tiên gặp được đồng hương, hiện giờ mới hiểu được cảm giác của người xưa, đúng là “dừng thuyền xin hỏi thử, có phải là đồng hương" (停船暂借问, 或恐是同乡) vừa tha thiết lai vừa lo sợ."
Lưu Ngạn cười cười, đương nhiên là anh cũng có thể hiểu được cảm giác này. Lần này gặp nhau, Viên Song Song có vẻ nhiệt tình hơn rất nhiều.
Cô còn nói: “Lần trước hẹn gặp anh nhưng tôi lại không từ mà biệt, còn chưa xin lỗi anh."
Lưu Ngạn vội nói: “Không sao, không có gì phải ngại."
Viên Song Song mỉm cười lắc đầu: “Kỳ thật lần đó tôi cũng đã hạ quyết tâm, nếu như có thể thì sẽ đi đến hôn nhân với anh, vốn cũng không tính sẽ lật lọng."
Lưu Ngạn sửng sốt, hoang mang nói: “Cô…Cô lại nói đùa."
“Thật sự, tôi không lừa anh đâu. Tôi cũng bị người trong nhà thúc giục nhiều quá. Nếu không phải lúc đó ngài Lăng cho tôi cơ hội, giờ cũng không biết tôi sẽ thế nào." – Cô dừng một chút, hỏi tiếp – “Chuyệt của nhà tôi…sau khi tôi đi, anh cũng nghe rồi chứ?"
Lưu Ngạn chần chừ gật đầu.
Viên Song Song có vẻ không để ý lắm, cười cười nói: “Anh đừng khó xử, tôi biết những lời đó như thế nào, thực sự là khó nghe, cũng không muốn anh phải nghe. Tính tình người nhà tôi thế nào, tôi biết rõ lắm chứ. Để anh phải chê cười rồi. Hiện giờ tôi gọi điện về nhà còn bị bố tôi mắng đấy."
Lưu Ngạn an ủi cô: “Cha mẹ cô dù sao cũng là cha mẹ, cũng muốn tố cho con cái mình. Dần dần họ sẽ hiểu thôi, làm gì có cha mẹ nào cả đời không tha thứ cho con chứ, cô đừng buồn."
Viên Song Song cười cười: “Cái đó tôi biết chứ, thôi nào, đừng nói chuyện đó nữa, nói chuyện của mình đi. Hôm nay quả là có duyên, mai tôi sẽ rời chỗ này, đang muốn hẹn mấy người bạn gặp mặt, không nghĩ là sẽ gặp anh. Nếu chậm một chút nữa chúng ta chắc chả gặp được nhau."
Lưu Ngạn hỏi: “Không phải cô làm việc ở đây sao? Cô định đi đâu?"
Viên Song Song nháy mắt, năm nay cô đã ba mốt tuổi, nhưng làm động tác này vẫn cho người ta cảm giác như thiếu nữ đôi mươi tinh nghich: “Tôi bị giáng chức, Thánh Thượng hạ chỉ cho tôi ra ngoài làm quan."
“Sao cơ?"
“Ha ha ha ha, không đùa anh nữa. Công ty điều động nhân viên, tôi bị điều tới chi nhánh, hai năm nữa sẽ về, có khi còn được thăng chức."
Lưu Ngạn nói: “Vậy thì phải chúc mừng cô."
“Vâng, đến giờ tôi cũng có thể hiểu được, phụ nữ chúng tôi cũng nên có sự nghiệp riêng, không chỉ cứ dựa dẫm vào đàn ông được, trên đời này cũng chỉ có tiền là không lừa ai cả."
Lưu Ngạn xấu hổ cười cười.
Viên Song Song chớp mắt, nhìn Lăng Tiểu Lưu đang mút sữa, nói: “Có thể cho phép tôi tò mò chút xíu được không? Trong công ty đều nói ngài lăng là quý ông độc thân hoàng kim, sự thật cũng là như thế, vậy cậu con trai này ở đâu ra vậy? Tin này mà được lan ra thì khối thiếu nữ vỡ mộng đấy."
Lưu Ngạn do dự nói: “Cái này…. Đây không phải là chuyện của mình, tôi khó nói được, xin lỗi."
Viên Song Song dựa vào ghế, vuốt vuốt tóc, bộ dáng không quá để ý: “Không sao, tôi sẽ thử hỏi thăm một chút, anh phải biết là nhân viên bọn tôi rất thích tò mò chuyện tư của ông chủ."
Lưu Ngạn nói: “Thật không?"
Viên Song Song mỉm cười: “Tất nhiên rồi." – Cô nhấp một ngụm cà phê, có chút do dự – “Anh và…."
Lưu Ngạn ngẩng đầu: “Gì cơ?"
Viên Song Song nhìn anh, thản nhiên cười cười: “Không có gì, tôi chỉ muốn nói, rất vui vì có thể gặp được anh."
Lưu Ngạn cũng vội vàng: “Tôi cũng vậy, có thể gặp lại cô tôi rất mừng."
Buổi tối đi ngủ, Lăng Vân Đoan hỏi hôm nay anh đi đâu, Lưu Ngạn kể chuyện gặp Viên Song Song rồi nói chuyện, cuối cùng còn cảm thán: “Người như cô ấy thật hiếm có, là phụ nữ mà dũng cảm, độ lượng như vậy."
Lăng Vân Đoan âm thầm xì một tiếng trong lòng, nhẹ nhàng cởi quần áo.
Lưu Ngạn nhận thấy có gì đó không đúng, cảnh giác nhìn theo y: “Anh làm gì đấy?"
Lăng Vân Đoan nhe răng cười, nằm đè lên anh, ghé vào tai anh nói: “A Ngạn, anh mới mua được áo mưa vị chuối, chúng ta thử một lần đi? Em nói xem lúc anh ở bên trong em, em có thể cảm nhận được đó là một quả chuối không?" [a này ngày càng biến thái và bồn nôn ko chịu nổi]
Lưu Ngạn đỏ bừng mặt, giãy dụa: “Anh… Anh biến thái!"
………….
Lăng Vân Đoan càng đè chặt hơn, khiến Lưu Ngạn không thể nhúc nhích. Y cúi đầu liếm liếm cằm Lưu Ngạn, liếm đến vành tai đỏ bừng, thì thầm: “A Ngạn, em ngoan một chút đi, cả hai ta đều dễ chịu."
Lưu Ngạn xoay xoay thắt lưng, không thể động đậy được. Anh nhìn lên trần nhà, bày ra bộ dáng hoa đây tùy người hái.
Lăng Vân Đoan cười cười, hôn anh, một bàn tay luồn qua vạt áo mở rộng vào trong, vuốt ve ngực anh, lần đến điểm nho nhỏ nổi lên.
Cả người Lưu Ngạn run lên, anh quay đầu vùi mặt vào gối, nhỏ giọng thúc giục y: “Anh…Đừng đùa nữa…nhanh lên…."
Lăng Vân Đoan hôn lên mặt anh, dần dần đi xuống ngực, rồi ngậm lấy đầu ngực anh liếm mút, một bàn tay đã dần dần di chuyển xuống dưới.
Thấy tay y chạm vào quần mình, Lưu Ngạn vội đè lại, lắp bắp nói: “Đèn, còn chưa tắt đèn…."
Lăng Vân Đoan lắc đầu nói: “Không được, không thể tắt đèn, anh muốn nhìn em."
Lưu Ngạn hồng rực nhìn y: “Anh, sao anh có thể như vậy?"
Lăng Vân Đoan vỗ vỗ má anh: “Đừng sợ, dù sao cũng đã làm rồi mà."
Hai mắt Lưu Ngạn hồng hồng nhìn y, vẻ mặt chịu đủ ủy khuất.
Lăng Vân Đoan nuốt nước bọt, mạnh mẽ cắn môi anh: “A Ngạn ngốc này….."
Động tác của y cuồng nhiệt hơn, cởi áo ngủ của Lưu Ngạn ra, quần cũng bị lột, toàn thân anh lúc này chỉ còn mỗi cái quần lót, che đậy người anh em đang hùng dũng đứng muốn đứng lên, nhưng lại bị Lăng Vân Đoan đè xuống,
Y không cởi hẳn quần lót của anh ra, mà vuốt ve dọc theo viền chỉ quần, từ bụng đến đùi trong. Nhìn thấy Lưu Ngạn vừa sợ vừa thẹn thùng, y mỉm cười, chậm rãi để lại những dấu hôn ướt át trên phần đùi trong mềm mại, đầu lưỡi liếm liếm, khẽ cắn, càng lúc càng lên cao, sắp chạm vào quần lót.
Lưu Ngạn đỏ mặt đẩy đầu y ra, thanh âm đã chứa đầy hơi nước: “Đừng…. Anh đừng đùa…."
Lăng Vân Đoan cười, để lộ hàm răm trắng sáng, sau đó cắn nhẹ lên hai viên cầu nhỏ qua lớp quần lót.
Lưu Ngạn bật dậy, phần đùi căng thẳng kẹp lấy đầu Lăng Vân Đoan, quả nhiên y bật cười: “A Ngạn, em đừng vội thế chứ."
Lưu Ngạn quả thực sắp khóc, da mặt mỏng manh cảm giác như sắp cháy đến nơi rồi, lại không nghĩ được cách gì để đẩy người kia ra: “Anh tránh ra, em không chơi với anh!"
Lăng Vân Đoan ôm lấy anh, nhẹ nhàng hôn hôn lên mặt anh, dịu dàng an ủi: “Không sao, đây không phải là chuyện đáng xấu hổ."
Việc này mà không xấu hổ, có mà khiến người ta xấu hổ đến chết ấy!
Trong nhận thức của Lưu Ngạn, loại chuyện này chính là cảnh tối lửa tắt đèn trùm chăn làm cho xong, làm gì có ai giống như y, chẳng những bật đèn, lại còn làm nhiều chuyện như thế, lại còn nói như vậy….như vậy….
Lăng Vân Đoan đè anh nằm xuồng, tay và môi không ngừng khiêu khích trên người Lưu Ngạn, kích thích lửa dục vọng trong anh.
Lưu Ngạn khó chịu cắn răng, những động tác nhẹ nhàng trên người khiến anh ngứa ngáy, chỉ muốn đạp người kia một phát bắn ra.
Lăng Vân Đoan lấy gel bôi trơn trong tủ đầu giường ra, bóp một ít lên tay, lần mò về phía sau Lưu Ngạn tìm kiếm.
Lưu Ngạn cứng đờ người, dị vật chen sâu vào cơ thể tạo cảm giác không thoải mái, thân thể theo bản năng co rút lại, muốn đẩy nó ra.
Lăng Vân Đoan hít sâu, vỗ vỗ mông anh, khàn khàn nói: “A Ngạn, em thả lỏng đi, chặt quá."
Lưu Ngạn cũng cố gắng hít thở, càng muốn thả lỏng lại càng không thể, anh cau mày đáng thương nói: “Sao…không được….em không thả được….."
“…….." – Lăng Vân Đoan lại hít sâu, cười khổ nói – “A Ngạn, em đừng trêu chọc anh."
Lưu Ngạn quả thật bị oan, anh thật sự rất khẩn trương, lần đầu tiên cũng không có cảm giác như lần này, không biết là tại sau nữa, cứ thấy không được tự nhiên.
“Không thì….anh tắt đèn đi."
Lăng Vân Đoan nhìn anh, bất đắc dĩ thở dài, vươn tay tắt đèn, rồi lại đè lên người anh: “Được rồi chứ, em ngoan ngoãn thả lỏng đi nào."
Quả thực có dễ dàng hơn. Lưu Ngạn cảm giác trong bóng tối mặt mình nóng bừng, ngón tay Lăng Vân Đoan ở trong người anh cọ tới cọ lui, nhẹ nhàng xoa đều gel lên vách huyệt.
Lăng Vân Đoan động một lúc, rút ray ra, một tiếng động nhỏ vang lên, có thứ gì đó được y đưa đến sát mặt Lưu Ngạn, rồi giọng nói y nhẹ vang lên: “A Ngạn, em chạm vào đi, đây là vị chuối em thích đấy."
Lưu Ngạn quay đầu sang bên, môi gặp phải thứ gì đó nóng hổi, còn hơi dinh dính, anh ngây người, rồi đột nhiên nhận ra đây là thứ gì, cả tóc cũng dựng đứng lên: “Anh, anh làm gì thế! Mau tránh ra!"
Lăng Vân Đoan cố kìm tiếng cười xuống: “A Ngạn, không phải em thích chuối sao, cái này không giống à?… À, đúng rồi, chuối không nóng như thế này, cũng không cứng thế này, bên trong em chặt như vậy, chuối vào sẽ bị gãy."
Lưu Ngạn xấu hổ đến mức cả người cũng nóng lên, cái người này, tắt đèn rồi càng không biết xấu hổ là gì.
“A Ngạn, em không dám đụng vào nói, để anh giúp em được không?"
“Cái gì—Nha!"
Bàn tay Lăng Vân Đoan nhẹ nhàng cầm lấy phía bên dưới kia của anh, nhẹ nhàng trượt trượt rồi cúi đầu ngậm lấy.
Lưu Ngạn luống cuống, tay chân cứng nhắc, mỗi lần lưỡi Lăng Vân Đoan chuyển động anh lại khóc nấc lên: “Anh đừng vậy, buông ra đi mà…."
Tay Lăng Vân Đoan lại vươn đến phía sau anh, lần này là ba ngón, vách tường nóng bỏng bao chặt lấy ngón tay y, khiến y càng cảm thấy người anh em của mình hưng phấn.
Y buông Lưu Ngạn ra, tách chân anh vòng qua eo mình, khàn khàn nói: “A Ngạn, anh không nhịn được, nếu đau thì phải kêu lên."
Cửa huyệt co rút, chậm chạp nuốt lấy vật to lớn kia, Lưu Ngạn cau mà hừ nhẹ, cảm giác tiến vào rất rõ ràng, dường như có thể cảm nhận từng đường gân trên thứ đó.
Đến khi vào được hết, cả hai người đều đầy mồ hôi.
Lăng Vân Đoan điều chỉnh tư thế, nhẹ nhàng ma sát chỗ hai người kết hợp, Lưu Ngạn hơi co rút, chợt nghe Lăng Vân Đoan hít sâu, bất đắc dĩ nói: “A Ngạn, em đúng là…."
Tay y đặt trên mông anh, dùng sức nhào nặn, Lưu Ngạn vừa mới a lên một tiếng, rồi những âm thanh tiếp theo đều bị Lăng Vân Đoan chắn trong miệng.
Phía dưới không ngừng chuyển động, miệng bên trên bị người đảo tới đảo lui, nơi đó còn bị người ta cầm trong tay, Lưu Ngạn hoàn toàn bị động, chỉ có thể thở dốc.
Cuối cùng Lăng Vân Đoan cũng rời khỏi môi anh, bắt đầu cắn loạn trên người anh.
“Ưm….Đừng, đừng cắn cổ….A….."
Tiếng thở dốc vang vọng trong phòng, luẩn quẩn bên tai, hơi thở nóng bỏng phả bên tai anh, Lưu Ngạn né tránh, Lăng Vân Đoan bám theo, hạ quyết tâm phải tìm hiểu từng chút trên người anh.
“…..Ưm, anh nhẹ….nhẹ thôi….A đừng cắn…. Anh là đồ…xấu…."
Lăng Vân Đoan cười gian, nâng người anh lên, bên dưới thẳng tiến thật manh, sau đó dừng lại.
Lưu Ngạn bị y làm cho mê man, xoay xoay thắt lưng: “Anh làm sao vậy?"
Lăng Vân Đoan hôn nhẹ môi anh, gian tà nói: “Không phải em nói anh xấu xa sao? Anh không xấu, được không?"
Lưu Ngạn nhất thời không hiểu, đến khi hiểu rõ, cảm giác buồn bực, thật khiến anh tức chết mất….. Người này…. người này…..
Quả thực khinh người quá đáng!
Mà y còn không chịu bỏ qua, hôn lên má anh hỏi: “A Ngạn, nói đi, được không?"
Lưu Ngạn đỏ mặt quay đầu đi không thèm trả lời, phía dưới y thong thả rút ra, rồi lai thong thả tiến vào, cảm giác như có thể nghe được tiếng ma sát giữa vách tường và thứ kia.
Lưu Ngạn cắn chặt môi, cố gắng kìm lại tiếng rên rỉ muốn thoát ra, hốc mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Lăng Vân Đoan áp người xuống, chỗ hai người kết hợp chịu lực mạnh, vách tường mỏng manh còn bị đè nén ma sát, cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt, Lưu Ngạn cuối cùng không nhịn được “Ô" một tiếng.
“A Ngạn, được không? Em nói đi."
Lưu Ngạn hừ hừ trong cổ họng, nức nở, nhưng bướng bỉnh không chịu nói.
Lăng Vân Đoan dường như cũng tới cực hạn, mồ hôi trên trán chảy xuống từng vệt từng vệt. Bên trong Lưu Ngạn không ngừng co rút làm cho y phát cuồng, vừa rồi y đột nhiên muốn trêu đùa đối phương một chút, giờ Lưu Ngạn không chịu nói y đành đâm lao phải theo lao.
“A Ngạn, chúng ta ước định, nếu em muốn anh động, thì kêu tên anh được không?"
Lưu Ngạn cắn răng lầm bầm. Lăng Vân Đoan không có cách khác, hung hăng cắn môi anh, bên dưới vẫn chuyển động chậm như cũ, y với Lưu Ngạn đấu nhau, xem ai phải đầu hàng trước,
Cũng không biết là giằng co bao lâu, coi như chỉ năm phút thôi, nhưng đối với hai người, giống như là đem sự chịu đựng cả đời đều dùng tới, mỗi một giây đều là giày vò.
Cổ họng Lưu Ngạn phát ra một tiếng ô, anh đấm Lăng Vân Đoan một cú, nức nở: “Đồ xấu xa!"
Lăng Vân Đoan nhẹ nhàng thở ra, cố gắng nhìn xương: “A Ngạn, gọi anh đi, ngoan nào."
“….Ưm xấu x….A…Lăng….Lăng Vân Đoan…A! Anh chậm, chậm một chút….."
Phía sau bị ép buộc đến sắp điên rồi, vất vả vậy mới nghe được lời nhận thua, cảm giác như trâu điên xổng chuồng, giờ phút này còn chậm thế nào được, nhịn nữa chắc sẽ mềm mất.
Lưu Ngạn bị chuyển động mạnh mẽ của y áp bức, không thể nói được, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ư a, đến về sau còn không thể phát ra tiếng, một chút khí lực chỉ dùng để thở.
Trâu điên xổng chuồng biến thành trâu rừng, toàn thân đều mạnh mẽ, chỗ kia vừa nóng vừa cứng, ra ra vào vào không biết mệt mọi, cũng không sợ bị ma sát tróc da.
Chờ đến khi Lăng Vân Đoan khôi phục thành người bình thường, cả người Lưu Ngạn đã mềm nhũn, ngoài mắt ra thì không động đậy được chỗ nào nữa.
Lăng Vân Đoan mở đèn, thấy toàn thân Lưu Ngạn hỗn độn, khóe mắt đỏ ửng, môi sưng lên, trên mặt nhoe nhoét dấu vết nước mắt, trên cổ, trên ngực, trên tay tràn ngập dấu hôn, cả người đầy mồ hôi, sáng bóng dưới ánh đèn. Lăng Vân Đoan thì da dày, lúc này cũng chỉ hơi hơi hồng thôi.
Y vào nhà tắm xả nước ra bồn, sau đó ôm Lưu Ngạn vào, bản thân y cũng vào cùng, giúp anh tắm rửa.
Ngón tay y len vào phía sau, cổ họng Lưu Ngạn phát ra tiếng hừ hừ. Lăng Vân Đoan hơi hơi hối hận, cúi đầu cọ cọ mũi anh tỏ vẻ xin lỗi. Phía sau hơi sưng đỏ, nhưng may là không chảy máu. Lăng Vân Đoan cũng không bắn ở bên trong nên Lưu Ngạn chỉ cần bôi chút thuốc tiêu viêm là được.
Lăng Vân Doan ôm anh vào ngực, vỗ về lưng anh: “A Ngạn, em vất vả rồi."
Lưu Ngạn há miệng, dùng một chút khí lực còn sót lại oán hận cắn lên vai y, rốt cục cũng tạo được một cái dấu hồng trên người y mới nhắm mắt ngủ.
Khách vừa đi, Lăng Vân Đoan để Lưu Ngạn đi nghỉ ngơi, còn y thì tự đi dọn dẹp các thứ.
Lưu Ngạn chống thắt lưng đi về phòng hai đứa nhỏ, ngồi trên giường, bình tĩnh nói: “Tiểu Lưu, lại đây."
Lăng Tiểu Lưu bị Lưu Tư Bách giấu sau lưng, cúi đầu cắn ngón tay, đôi mắt to đen láy chớp động.
Lưu Tư Bách che chở cậu em như gà mẹ che con, nói với Lưu Ngạn: “Bố, Tiểu Lưu biết sai rồi, lần sau em ấy sẽ không dám nữa đâu."
Lưu Ngạn trừng mắt nhìn hai đứa một lúc, cuối cùng thở dài, vẫy tay: “Đến đây đi, bố không mắng chửi đứa nào hết."
Hai đứa nhỏ chập chạp nghi ngờ, cuối cùng vẫn từ từ đến đứng trước mặt anh.
Lưu Ngạn vỗ vỗ đầu Lăng Tiểu Lưu, hỏi: “Nói cho chú biết, sao lại làm chuyện không lễ phép như thế?"
Lăng Tiểu Lưu ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi lại cúi gằm mặt xuống, ỉu xìu nói: “Chú ấy là đồ xấu xa!"
Lưu Ngạn chút nữa thì phì cười, giọng điệu non nớt của một đứa trẻ nói người khác xấu xa, thật sự là một chút lực sát thương cũng không có. Anh cố gắng nghiêm mặt nói: “Nói lung tung gì đấy. Hôm nay con mới gặp chú ấy, sao đã biết chú ấy là người xấu?"
Lăng Tiểu Lưu vô cùng kiên định, ngẩng đầu nói to: “Chú ấy là đồ xấu xa! Vừa nhìn đã thấy!"
Lưu Ngạn quả thực không biết nói gì, suy nghĩ của trẻ con không phải lúc nào người lớn cũng có thể hiểu được. Nhưng bé con còn nhỏ như vậy, lại có thể nói người mới gặp lần đầu là người xấu, phải giải thích cho bé hiểu là Vương Dũng tuy có cợt nhả một chút, nhưng không phải xấu.
Anh vuốt ve khuôn mặt Lăng Tiểu Lưu, nói: “Sao con có thể nói thế được? Vậy theo con thì ai mới là người tốt? Người tốt hay người xấu không phải chỉ nhìn mặt là thấy. Mà dù có như vậy, hôm nay con cũng không nên làm thế. Chú Vương là người thoải mái nên không chấp nhặt con, nếu là người khác sẽ nói con vô lễ đấy, biết chưa?"
Lăng Tiểu Lưu mấp máy môi, không tình nguyện nói: “Con biết rồi —"
Lưu Tư Bách kéo Lăng Tiểu Lưu qua trước mặt Lưu Ngạn, chỉ vào bên sườn bé nói: “Bố xem này, Tiểu Lưu bị ông chú kia làm cho đỏ hết lên rồi."
Lưu Ngạn biến sắc: “Làm sao, mau đưa chú xem."
Anh kéo áo Lăng Tiểu Lưu xuống, để lộ ra thân mình trắng nõn mập mạp, quả nhiên phía dưới nách có một dấu đỏ, hơi hơi sưng, phía bên kia cũng có. Có lẽ là khi bế bé lên Vương Dũng hơi mạnh tay, da trẻ con vốn mềm nên dễ để lại vết.
Lưu Ngạn có chút đau lòng ôm lấy Lăng Tiểu Lưu, mặc quần áo lại chỉnh tề cho bé: “Có đau không? Sao không nói với chú chứ? Chú Vương không hiểu chuyện, lần sau không cho chú ấy bế Tiểu Lưu nhà chúng ta nữa, được không?"
Lăng Tiểu Lưu vừa rồi còn miễn cưỡng, được Lưu Ngạn an ủi mấy câu, môi bé mím lại, mắt tràn ngập nước, thút thít nói: “Không đau…. Chú ấy là đồ xấu xa!"
Lưu Ngạn dở khóc dở cười, sợ bé không vui, đành phải hùa theo: “Đúng đúng, chú ấy là kẻ xấu, chúng ta không thèm chơi với chú ấy nữa."
Lăng Tiểu Lưu còn nói: “Lần sau gặp con sẽ nhổ nước bọt vào chú ấy!"
Cái này thì Lưu Ngạn không thể theo được, anh dịu dàng khuyên bảo: “Bé ngoan sẽ không làm như thế, nếu Tiểu Lưu làm thế thì con có khác gì chú Vương đâu, đều là người xấu."
Lăng Vân Đoan không biết đã vào từ khi nào, y đón lấy Lăng Tiểu Lưu từ tay Lưu Ngạn, nhìn dấu tay ở trên người Tiểu Lưu, không khách khí nói: “Nhổ, lần sau nó còn trêu chọc con, con cứ nhổ nước bọt cho bố, bố sẽ bảo vệ con."
Lăng Tiểu Lưu khóc to hơn, bé vươn cánh tay ôm lấy cổ Lăng Vân Đoan, nước mắt nước mũi dính choe choét lên mặt, lên vai y, khóc đến mức nấc lên, còn không quên lôi Vương Dũng ra: “Đồ… đồ xấu xa….."
Thật vất vả mới dỗ được Lăng Tiểu Lưu ngủ, Lưu Tư Bách cũng ngoan ngoãn lên giường đi ngủ, mai cậu nhóc bắt đầu khóa học tiếng Anh ở trung tâm rồi.
Lưu Ngạn nhẹ nhàng đóng cửa phòng hai đứa nhóc lại, thấy Lăng Vân Đoan chuẩn bị đi tới thư phòng, liền gọi y về phòng nói chuyện: “Trẻ con… Anh cũng không nên chiều theo nó quá, nhỡ lớn lên nó không coi ai ra gì thì sao?"
Lăng Vân Đoan cười cười, không cho là đúng: “Anh chỉ muốn nó bày tỏ cảm xúc thật của mình thôi, nó còn nhỏ vậy, chỉ biết thích là thích, ghét là ghét, nếu chúng ta cứ nói với nó là cái này không đúng cái kia không đúng, vậy không phải lớn nên nó sẽ thành người nhu nhược, chỉ biết thu mình vào vỏ ốc thôi sao?"
Lưu Ngạn cứng đờ, sắc mặt có chút không tốt, Lăng Vân Đoan biết anh hiểu lầm, liền nắm chặt tay anh, nói: “Em đừng nghĩ nhiều, cách thức giáo dục của em cũng không hề sai, kết quả cũng tốt. Nhưng em xem đấy, Tiểu Bách thành tích từ nhỏ đã tốt, các bậc cha mẹ ai cũng muốn có được đứa con như nó. Nhưng Tiểu Lưu thì không giống thế, tương lai của chúng nó sẽ là hai con đường hoàn toàn khác nhau. Có lẽ con đường của Tiểu Bách sẽ là con đường êm dịu, thuận buồm xuôi gió, nhưng đường của Tiểu Lưu chắc chắn sẽ không bằng phẳng. Khi nó còn nhỏ, anh không cần nó phải ngoan ngoãn, thành tích phải tốt, anh cần nó có can đảm, có tầm nhìn, bằng không nó sẽ kế thừa sự nghiệp của anh như thế nào đây?"
Lưu Ngạn nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng: “Nhưng giờ nó còn nhỏ quá, yêu cầu của anh… không phải quá hà khắc sao?"
Lăng Vân Đoan vỗ vỗ tay anh, nói: “Thời gian không chờ đợi ai cả. Mà sau này nó lớn rồi, suy nghĩ tư tưởng đã định hình rồi, đến lúc đó bắt nó sửa không phải càng khó hơn sao?"
Lưu Ngạn vẫn không hiểu được rõ ràng, anh rút tay về, chỉnh lại quần áo, nói: “Dù sao thì em cũng không hiểu. Nó là con anh, anh muốn dậy nó thế nào em không can thiệp nhiều, chỉ cần đừng bắt nó làm những chuyện quá sức là được. Quên đi, anh đi làm việc đi, em không quấy rầy."
Anh nói xong thì về phòng, để lại Lăng Vân Đoan đứng đó thở dài. Dù sao cũng là hai người, không thể lúc nào cũng có quan điểm giống nhau được. Những lúc thế này hai người cần ngồi lại giải thích cho nhau, sau đó đi đến thống nhất ý kiến.
Hôm sau Lăng Vân Đoan đi làm, Lưu Tư Bách theo xe y đi học, trong nhà chỉ còn Lưu Ngạn và Lăng Tiểu Lưu.
Thời tiết bên ngoài khá đẹp, Lưu Ngạn cũng đang rất tò mò về thành phố mới lạ này, anh nắm tay Lăng Tiểu Lưu, quyết định ra ngoài mua sắm.
Tối hôm qua sau khi hai người nói chuyện xong, Lưu Ngạn về phòng nhưng không ngủ. Lúc Lăng Vân Đoan vào anh vẫn còn tỉnh, Lưu Ngạn liền nói với y chuyện mình phải ra ngoài thăm thú.
Theo ý tứ của Lăng Vân Đoan, Lưu Ngạn nên chọn lúc y rảnh rỗi, Lưu Tư Bách không phải đi học, cả nhà cùng đi chơi. Nhưng Lưu Ngạn lại không đồng ý, chờ cả hai người cùng rảnh thì đến tháng nào năm nào, chẳng lẽ cứ bắt y với Tiểu Lưu mọc nấm ở trong nhà sao? Không buồn chết mới là lạ.
Sau Lăng Vân Đoan thỏa thuận, Lưu Ngạn muốn ra ngoài cũng được, nhưng phải để lái xe của công ty y đưa đón, cả ngày đi theo. Thế Lưu Ngạn lại càng không thích, có phải làm chuyện to tát gì đâu, chỉ là đi ra ngoài một chút thôi, còn phải kéo theo một cái đuôi to lù lù? Hơn nữa anh lại không quen biết gì người ta, càng không thoải mái.
Vì thế đề nghị này lại bị phản đối, Lưu Ngạn hiếm khi cương quyết như thế, anh bảo để anh với Tiểu Lưu ra ngoài, chỉ là tới khu siêu thị mua sắm thôi, tuyệt đối không đi xa. Lăng Vân Đoan không nghĩ được cách nào, lại không muỗn ép buộc anh, đành phải đồng ý.
Lưu Ngạn nắm tay Lăng Tiểu Lưu ra khỏi cửa, bên ngoài mặt trời đã lên cao, anh vào cửa hàng bên cạnh mua hai cái mũ lưỡi trai, một lớn một nhỏ đội mũ giống nhau, thoạt nhìn giống như hai cha con vậy.
Tiện thể anh mua một tấm bản đồ giao thông luôn, rồi ôm Lăng Tiểu Lưu ngồi ở ghế đá ven đường nghiên cứu.
Nói thật, lúc Viên Song Song gọi anh, Lưu Ngạn cảm thấy rất hoảng hốt. Ở một thành phố xa lạ đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, cảm giác đúng thật là kỳ quái,
So với hai năm trước, Viên Song Song không có khác gì mấy, nhưng sắc mặt thì tốt hơn rất nhiều, tươi sáng rạng rỡ, vừa nhìn đã thấy cuộc sống của cô rất thoải mái.
Chính cô cũng không dám tin là mình gặp Lưu Ngạn, lúc gọi tên cô cũng hơi do dự, đến khi nhìn rõ rồi mới hưng phấn chạy đến nói: “Quả nhiên là anh!"
Lưu Ngạn cũng rất vui vẻ, tuy rằng hai người cũng không phải quá thân quen, nhưng ở nơi đất khách nhìn thấy đồng hương, con người ta luôn có thấy cảm xúc dâng trào.
“Cô Viên? Sao cô lại ở đây?"
Viên Song Song buồn cười nói: “Câu này nên để tôi hỏi mới đúng, tôi làm việc ở đây mà, anh thì sao? Anh qua đây từ khi nào thế?"
“Tôi… tôi mới tới hai ngày trước."
“Gặp nhau hôm nay là chúng ta có duyên đấy. Đây là con trai anh?" – Câu nói sau cùng chẳng qua chỉ là lịch sự hỏi thôi, trước kia cô có gặp qua Lưu Tư Bách, đương nhiên sẽ hiểu mới có hai năm làm sao Lưu Ngạn lại có thêm cậu con trai lớn thế này.
Lưu Ngạn cười nói: “Không phải, đây là con Lăng Vân Đoan, cô cũng gặp bố cháu rồi đấy."
Trong nháy mắt sắc mặt Viên Song Song trong hơi thay đổi, nhưng lập tức lại trở nên tự nhiên: “Đương nhiên, ngài Lăng mà, bây giờ ngài ấy là ông chủ của tôi đấy, vậy đây chính là tiểu thái tử rồi." – Cô nói xong liền cúi người xoa xoa má Lăng Tiểu Lưu – “Chúng ta đừng đứng trên đường nữa, tìm chỗ nào ngồi chút đi, anh có rảnh không?"
Lưu Ngạn ngật đầu: “Đương nhiên, tôi rảnh mà."
Ba người tìm một quán cà phê ngồi nói chuyện. Viên Song Song gọi cà phê, Lưu Ngạn gọi trà, còn Lăng Tiểu Lưu được một cốc sữa và ba cái bánh ngọt.
Viên Song Song nhìn hai người một lúc, đột nhiên thở dài: “Tôi đã đi hơn hai năm, đây là lần đầu tiên gặp được đồng hương, hiện giờ mới hiểu được cảm giác của người xưa, đúng là “dừng thuyền xin hỏi thử, có phải là đồng hương" (停船暂借问, 或恐是同乡) vừa tha thiết lai vừa lo sợ."
Lưu Ngạn cười cười, đương nhiên là anh cũng có thể hiểu được cảm giác này. Lần này gặp nhau, Viên Song Song có vẻ nhiệt tình hơn rất nhiều.
Cô còn nói: “Lần trước hẹn gặp anh nhưng tôi lại không từ mà biệt, còn chưa xin lỗi anh."
Lưu Ngạn vội nói: “Không sao, không có gì phải ngại."
Viên Song Song mỉm cười lắc đầu: “Kỳ thật lần đó tôi cũng đã hạ quyết tâm, nếu như có thể thì sẽ đi đến hôn nhân với anh, vốn cũng không tính sẽ lật lọng."
Lưu Ngạn sửng sốt, hoang mang nói: “Cô…Cô lại nói đùa."
“Thật sự, tôi không lừa anh đâu. Tôi cũng bị người trong nhà thúc giục nhiều quá. Nếu không phải lúc đó ngài Lăng cho tôi cơ hội, giờ cũng không biết tôi sẽ thế nào." – Cô dừng một chút, hỏi tiếp – “Chuyệt của nhà tôi…sau khi tôi đi, anh cũng nghe rồi chứ?"
Lưu Ngạn chần chừ gật đầu.
Viên Song Song có vẻ không để ý lắm, cười cười nói: “Anh đừng khó xử, tôi biết những lời đó như thế nào, thực sự là khó nghe, cũng không muốn anh phải nghe. Tính tình người nhà tôi thế nào, tôi biết rõ lắm chứ. Để anh phải chê cười rồi. Hiện giờ tôi gọi điện về nhà còn bị bố tôi mắng đấy."
Lưu Ngạn an ủi cô: “Cha mẹ cô dù sao cũng là cha mẹ, cũng muốn tố cho con cái mình. Dần dần họ sẽ hiểu thôi, làm gì có cha mẹ nào cả đời không tha thứ cho con chứ, cô đừng buồn."
Viên Song Song cười cười: “Cái đó tôi biết chứ, thôi nào, đừng nói chuyện đó nữa, nói chuyện của mình đi. Hôm nay quả là có duyên, mai tôi sẽ rời chỗ này, đang muốn hẹn mấy người bạn gặp mặt, không nghĩ là sẽ gặp anh. Nếu chậm một chút nữa chúng ta chắc chả gặp được nhau."
Lưu Ngạn hỏi: “Không phải cô làm việc ở đây sao? Cô định đi đâu?"
Viên Song Song nháy mắt, năm nay cô đã ba mốt tuổi, nhưng làm động tác này vẫn cho người ta cảm giác như thiếu nữ đôi mươi tinh nghich: “Tôi bị giáng chức, Thánh Thượng hạ chỉ cho tôi ra ngoài làm quan."
“Sao cơ?"
“Ha ha ha ha, không đùa anh nữa. Công ty điều động nhân viên, tôi bị điều tới chi nhánh, hai năm nữa sẽ về, có khi còn được thăng chức."
Lưu Ngạn nói: “Vậy thì phải chúc mừng cô."
“Vâng, đến giờ tôi cũng có thể hiểu được, phụ nữ chúng tôi cũng nên có sự nghiệp riêng, không chỉ cứ dựa dẫm vào đàn ông được, trên đời này cũng chỉ có tiền là không lừa ai cả."
Lưu Ngạn xấu hổ cười cười.
Viên Song Song chớp mắt, nhìn Lăng Tiểu Lưu đang mút sữa, nói: “Có thể cho phép tôi tò mò chút xíu được không? Trong công ty đều nói ngài lăng là quý ông độc thân hoàng kim, sự thật cũng là như thế, vậy cậu con trai này ở đâu ra vậy? Tin này mà được lan ra thì khối thiếu nữ vỡ mộng đấy."
Lưu Ngạn do dự nói: “Cái này…. Đây không phải là chuyện của mình, tôi khó nói được, xin lỗi."
Viên Song Song dựa vào ghế, vuốt vuốt tóc, bộ dáng không quá để ý: “Không sao, tôi sẽ thử hỏi thăm một chút, anh phải biết là nhân viên bọn tôi rất thích tò mò chuyện tư của ông chủ."
Lưu Ngạn nói: “Thật không?"
Viên Song Song mỉm cười: “Tất nhiên rồi." – Cô nhấp một ngụm cà phê, có chút do dự – “Anh và…."
Lưu Ngạn ngẩng đầu: “Gì cơ?"
Viên Song Song nhìn anh, thản nhiên cười cười: “Không có gì, tôi chỉ muốn nói, rất vui vì có thể gặp được anh."
Lưu Ngạn cũng vội vàng: “Tôi cũng vậy, có thể gặp lại cô tôi rất mừng."
Buổi tối đi ngủ, Lăng Vân Đoan hỏi hôm nay anh đi đâu, Lưu Ngạn kể chuyện gặp Viên Song Song rồi nói chuyện, cuối cùng còn cảm thán: “Người như cô ấy thật hiếm có, là phụ nữ mà dũng cảm, độ lượng như vậy."
Lăng Vân Đoan âm thầm xì một tiếng trong lòng, nhẹ nhàng cởi quần áo.
Lưu Ngạn nhận thấy có gì đó không đúng, cảnh giác nhìn theo y: “Anh làm gì đấy?"
Lăng Vân Đoan nhe răng cười, nằm đè lên anh, ghé vào tai anh nói: “A Ngạn, anh mới mua được áo mưa vị chuối, chúng ta thử một lần đi? Em nói xem lúc anh ở bên trong em, em có thể cảm nhận được đó là một quả chuối không?" [a này ngày càng biến thái và bồn nôn ko chịu nổi]
Lưu Ngạn đỏ bừng mặt, giãy dụa: “Anh… Anh biến thái!"
………….
Lăng Vân Đoan càng đè chặt hơn, khiến Lưu Ngạn không thể nhúc nhích. Y cúi đầu liếm liếm cằm Lưu Ngạn, liếm đến vành tai đỏ bừng, thì thầm: “A Ngạn, em ngoan một chút đi, cả hai ta đều dễ chịu."
Lưu Ngạn xoay xoay thắt lưng, không thể động đậy được. Anh nhìn lên trần nhà, bày ra bộ dáng hoa đây tùy người hái.
Lăng Vân Đoan cười cười, hôn anh, một bàn tay luồn qua vạt áo mở rộng vào trong, vuốt ve ngực anh, lần đến điểm nho nhỏ nổi lên.
Cả người Lưu Ngạn run lên, anh quay đầu vùi mặt vào gối, nhỏ giọng thúc giục y: “Anh…Đừng đùa nữa…nhanh lên…."
Lăng Vân Đoan hôn lên mặt anh, dần dần đi xuống ngực, rồi ngậm lấy đầu ngực anh liếm mút, một bàn tay đã dần dần di chuyển xuống dưới.
Thấy tay y chạm vào quần mình, Lưu Ngạn vội đè lại, lắp bắp nói: “Đèn, còn chưa tắt đèn…."
Lăng Vân Đoan lắc đầu nói: “Không được, không thể tắt đèn, anh muốn nhìn em."
Lưu Ngạn hồng rực nhìn y: “Anh, sao anh có thể như vậy?"
Lăng Vân Đoan vỗ vỗ má anh: “Đừng sợ, dù sao cũng đã làm rồi mà."
Hai mắt Lưu Ngạn hồng hồng nhìn y, vẻ mặt chịu đủ ủy khuất.
Lăng Vân Đoan nuốt nước bọt, mạnh mẽ cắn môi anh: “A Ngạn ngốc này….."
Động tác của y cuồng nhiệt hơn, cởi áo ngủ của Lưu Ngạn ra, quần cũng bị lột, toàn thân anh lúc này chỉ còn mỗi cái quần lót, che đậy người anh em đang hùng dũng đứng muốn đứng lên, nhưng lại bị Lăng Vân Đoan đè xuống,
Y không cởi hẳn quần lót của anh ra, mà vuốt ve dọc theo viền chỉ quần, từ bụng đến đùi trong. Nhìn thấy Lưu Ngạn vừa sợ vừa thẹn thùng, y mỉm cười, chậm rãi để lại những dấu hôn ướt át trên phần đùi trong mềm mại, đầu lưỡi liếm liếm, khẽ cắn, càng lúc càng lên cao, sắp chạm vào quần lót.
Lưu Ngạn đỏ mặt đẩy đầu y ra, thanh âm đã chứa đầy hơi nước: “Đừng…. Anh đừng đùa…."
Lăng Vân Đoan cười, để lộ hàm răm trắng sáng, sau đó cắn nhẹ lên hai viên cầu nhỏ qua lớp quần lót.
Lưu Ngạn bật dậy, phần đùi căng thẳng kẹp lấy đầu Lăng Vân Đoan, quả nhiên y bật cười: “A Ngạn, em đừng vội thế chứ."
Lưu Ngạn quả thực sắp khóc, da mặt mỏng manh cảm giác như sắp cháy đến nơi rồi, lại không nghĩ được cách gì để đẩy người kia ra: “Anh tránh ra, em không chơi với anh!"
Lăng Vân Đoan ôm lấy anh, nhẹ nhàng hôn hôn lên mặt anh, dịu dàng an ủi: “Không sao, đây không phải là chuyện đáng xấu hổ."
Việc này mà không xấu hổ, có mà khiến người ta xấu hổ đến chết ấy!
Trong nhận thức của Lưu Ngạn, loại chuyện này chính là cảnh tối lửa tắt đèn trùm chăn làm cho xong, làm gì có ai giống như y, chẳng những bật đèn, lại còn làm nhiều chuyện như thế, lại còn nói như vậy….như vậy….
Lăng Vân Đoan đè anh nằm xuồng, tay và môi không ngừng khiêu khích trên người Lưu Ngạn, kích thích lửa dục vọng trong anh.
Lưu Ngạn khó chịu cắn răng, những động tác nhẹ nhàng trên người khiến anh ngứa ngáy, chỉ muốn đạp người kia một phát bắn ra.
Lăng Vân Đoan lấy gel bôi trơn trong tủ đầu giường ra, bóp một ít lên tay, lần mò về phía sau Lưu Ngạn tìm kiếm.
Lưu Ngạn cứng đờ người, dị vật chen sâu vào cơ thể tạo cảm giác không thoải mái, thân thể theo bản năng co rút lại, muốn đẩy nó ra.
Lăng Vân Đoan hít sâu, vỗ vỗ mông anh, khàn khàn nói: “A Ngạn, em thả lỏng đi, chặt quá."
Lưu Ngạn cũng cố gắng hít thở, càng muốn thả lỏng lại càng không thể, anh cau mày đáng thương nói: “Sao…không được….em không thả được….."
“…….." – Lăng Vân Đoan lại hít sâu, cười khổ nói – “A Ngạn, em đừng trêu chọc anh."
Lưu Ngạn quả thật bị oan, anh thật sự rất khẩn trương, lần đầu tiên cũng không có cảm giác như lần này, không biết là tại sau nữa, cứ thấy không được tự nhiên.
“Không thì….anh tắt đèn đi."
Lăng Vân Đoan nhìn anh, bất đắc dĩ thở dài, vươn tay tắt đèn, rồi lại đè lên người anh: “Được rồi chứ, em ngoan ngoãn thả lỏng đi nào."
Quả thực có dễ dàng hơn. Lưu Ngạn cảm giác trong bóng tối mặt mình nóng bừng, ngón tay Lăng Vân Đoan ở trong người anh cọ tới cọ lui, nhẹ nhàng xoa đều gel lên vách huyệt.
Lăng Vân Đoan động một lúc, rút ray ra, một tiếng động nhỏ vang lên, có thứ gì đó được y đưa đến sát mặt Lưu Ngạn, rồi giọng nói y nhẹ vang lên: “A Ngạn, em chạm vào đi, đây là vị chuối em thích đấy."
Lưu Ngạn quay đầu sang bên, môi gặp phải thứ gì đó nóng hổi, còn hơi dinh dính, anh ngây người, rồi đột nhiên nhận ra đây là thứ gì, cả tóc cũng dựng đứng lên: “Anh, anh làm gì thế! Mau tránh ra!"
Lăng Vân Đoan cố kìm tiếng cười xuống: “A Ngạn, không phải em thích chuối sao, cái này không giống à?… À, đúng rồi, chuối không nóng như thế này, cũng không cứng thế này, bên trong em chặt như vậy, chuối vào sẽ bị gãy."
Lưu Ngạn xấu hổ đến mức cả người cũng nóng lên, cái người này, tắt đèn rồi càng không biết xấu hổ là gì.
“A Ngạn, em không dám đụng vào nói, để anh giúp em được không?"
“Cái gì—Nha!"
Bàn tay Lăng Vân Đoan nhẹ nhàng cầm lấy phía bên dưới kia của anh, nhẹ nhàng trượt trượt rồi cúi đầu ngậm lấy.
Lưu Ngạn luống cuống, tay chân cứng nhắc, mỗi lần lưỡi Lăng Vân Đoan chuyển động anh lại khóc nấc lên: “Anh đừng vậy, buông ra đi mà…."
Tay Lăng Vân Đoan lại vươn đến phía sau anh, lần này là ba ngón, vách tường nóng bỏng bao chặt lấy ngón tay y, khiến y càng cảm thấy người anh em của mình hưng phấn.
Y buông Lưu Ngạn ra, tách chân anh vòng qua eo mình, khàn khàn nói: “A Ngạn, anh không nhịn được, nếu đau thì phải kêu lên."
Cửa huyệt co rút, chậm chạp nuốt lấy vật to lớn kia, Lưu Ngạn cau mà hừ nhẹ, cảm giác tiến vào rất rõ ràng, dường như có thể cảm nhận từng đường gân trên thứ đó.
Đến khi vào được hết, cả hai người đều đầy mồ hôi.
Lăng Vân Đoan điều chỉnh tư thế, nhẹ nhàng ma sát chỗ hai người kết hợp, Lưu Ngạn hơi co rút, chợt nghe Lăng Vân Đoan hít sâu, bất đắc dĩ nói: “A Ngạn, em đúng là…."
Tay y đặt trên mông anh, dùng sức nhào nặn, Lưu Ngạn vừa mới a lên một tiếng, rồi những âm thanh tiếp theo đều bị Lăng Vân Đoan chắn trong miệng.
Phía dưới không ngừng chuyển động, miệng bên trên bị người đảo tới đảo lui, nơi đó còn bị người ta cầm trong tay, Lưu Ngạn hoàn toàn bị động, chỉ có thể thở dốc.
Cuối cùng Lăng Vân Đoan cũng rời khỏi môi anh, bắt đầu cắn loạn trên người anh.
“Ưm….Đừng, đừng cắn cổ….A….."
Tiếng thở dốc vang vọng trong phòng, luẩn quẩn bên tai, hơi thở nóng bỏng phả bên tai anh, Lưu Ngạn né tránh, Lăng Vân Đoan bám theo, hạ quyết tâm phải tìm hiểu từng chút trên người anh.
“…..Ưm, anh nhẹ….nhẹ thôi….A đừng cắn…. Anh là đồ…xấu…."
Lăng Vân Đoan cười gian, nâng người anh lên, bên dưới thẳng tiến thật manh, sau đó dừng lại.
Lưu Ngạn bị y làm cho mê man, xoay xoay thắt lưng: “Anh làm sao vậy?"
Lăng Vân Đoan hôn nhẹ môi anh, gian tà nói: “Không phải em nói anh xấu xa sao? Anh không xấu, được không?"
Lưu Ngạn nhất thời không hiểu, đến khi hiểu rõ, cảm giác buồn bực, thật khiến anh tức chết mất….. Người này…. người này…..
Quả thực khinh người quá đáng!
Mà y còn không chịu bỏ qua, hôn lên má anh hỏi: “A Ngạn, nói đi, được không?"
Lưu Ngạn đỏ mặt quay đầu đi không thèm trả lời, phía dưới y thong thả rút ra, rồi lai thong thả tiến vào, cảm giác như có thể nghe được tiếng ma sát giữa vách tường và thứ kia.
Lưu Ngạn cắn chặt môi, cố gắng kìm lại tiếng rên rỉ muốn thoát ra, hốc mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Lăng Vân Đoan áp người xuống, chỗ hai người kết hợp chịu lực mạnh, vách tường mỏng manh còn bị đè nén ma sát, cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt, Lưu Ngạn cuối cùng không nhịn được “Ô" một tiếng.
“A Ngạn, được không? Em nói đi."
Lưu Ngạn hừ hừ trong cổ họng, nức nở, nhưng bướng bỉnh không chịu nói.
Lăng Vân Đoan dường như cũng tới cực hạn, mồ hôi trên trán chảy xuống từng vệt từng vệt. Bên trong Lưu Ngạn không ngừng co rút làm cho y phát cuồng, vừa rồi y đột nhiên muốn trêu đùa đối phương một chút, giờ Lưu Ngạn không chịu nói y đành đâm lao phải theo lao.
“A Ngạn, chúng ta ước định, nếu em muốn anh động, thì kêu tên anh được không?"
Lưu Ngạn cắn răng lầm bầm. Lăng Vân Đoan không có cách khác, hung hăng cắn môi anh, bên dưới vẫn chuyển động chậm như cũ, y với Lưu Ngạn đấu nhau, xem ai phải đầu hàng trước,
Cũng không biết là giằng co bao lâu, coi như chỉ năm phút thôi, nhưng đối với hai người, giống như là đem sự chịu đựng cả đời đều dùng tới, mỗi một giây đều là giày vò.
Cổ họng Lưu Ngạn phát ra một tiếng ô, anh đấm Lăng Vân Đoan một cú, nức nở: “Đồ xấu xa!"
Lăng Vân Đoan nhẹ nhàng thở ra, cố gắng nhìn xương: “A Ngạn, gọi anh đi, ngoan nào."
“….Ưm xấu x….A…Lăng….Lăng Vân Đoan…A! Anh chậm, chậm một chút….."
Phía sau bị ép buộc đến sắp điên rồi, vất vả vậy mới nghe được lời nhận thua, cảm giác như trâu điên xổng chuồng, giờ phút này còn chậm thế nào được, nhịn nữa chắc sẽ mềm mất.
Lưu Ngạn bị chuyển động mạnh mẽ của y áp bức, không thể nói được, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ư a, đến về sau còn không thể phát ra tiếng, một chút khí lực chỉ dùng để thở.
Trâu điên xổng chuồng biến thành trâu rừng, toàn thân đều mạnh mẽ, chỗ kia vừa nóng vừa cứng, ra ra vào vào không biết mệt mọi, cũng không sợ bị ma sát tróc da.
Chờ đến khi Lăng Vân Đoan khôi phục thành người bình thường, cả người Lưu Ngạn đã mềm nhũn, ngoài mắt ra thì không động đậy được chỗ nào nữa.
Lăng Vân Đoan mở đèn, thấy toàn thân Lưu Ngạn hỗn độn, khóe mắt đỏ ửng, môi sưng lên, trên mặt nhoe nhoét dấu vết nước mắt, trên cổ, trên ngực, trên tay tràn ngập dấu hôn, cả người đầy mồ hôi, sáng bóng dưới ánh đèn. Lăng Vân Đoan thì da dày, lúc này cũng chỉ hơi hơi hồng thôi.
Y vào nhà tắm xả nước ra bồn, sau đó ôm Lưu Ngạn vào, bản thân y cũng vào cùng, giúp anh tắm rửa.
Ngón tay y len vào phía sau, cổ họng Lưu Ngạn phát ra tiếng hừ hừ. Lăng Vân Đoan hơi hơi hối hận, cúi đầu cọ cọ mũi anh tỏ vẻ xin lỗi. Phía sau hơi sưng đỏ, nhưng may là không chảy máu. Lăng Vân Đoan cũng không bắn ở bên trong nên Lưu Ngạn chỉ cần bôi chút thuốc tiêu viêm là được.
Lăng Vân Doan ôm anh vào ngực, vỗ về lưng anh: “A Ngạn, em vất vả rồi."
Lưu Ngạn há miệng, dùng một chút khí lực còn sót lại oán hận cắn lên vai y, rốt cục cũng tạo được một cái dấu hồng trên người y mới nhắm mắt ngủ.
Tác giả :
Khai Hoa Bất Kết Quả