Ngẫu Ngộ Thành Tiên
Chương 76: Đột phá
Sau khi đã ổn định lại trạng thái cơ thể một cách tốt nhất, Hoàng Trần thấy rõ rằng tu vi của mình đã chạm tới bình cảnh của Trúc cơ sơ kỳ, chỉ cần ngồi xuống tiếp tục bế quan và phục dụng đan dược thì chắc chắn hắn sẽ đột phá Trúc cơ trung kỳ một cách thuận lợi, tựa như nước chảy thành sông mà thôi. Trước tình thế này hắn quyết định sẽ đột phá và củng cố cảnh giới đã.
Nửa canh giờ sau Hoàng Trần đã rời khỏi động phủ của mình tại Dược phong, thẳng tiến tới khu vực cấm địa của môn phái, chính là Hỏa vực. Khu vực này đối với Hoàng Trần đã quá quen thuộc, sau khi tới mép vực, hắn phóng toàn bộ thần thức kiểm tra khu vực một lần, xác định đã an toàn hắn mới phi thân xuống mép vực.
Trong một cái động phủ khá nhỏ, chủ yếu đủ không gian cho 1 người tu luyện được bố trí đơn sơ. Hoàng Trần ngồi đó đã một ngày một đêm, linh lực trong cơ thể đang cuồn cuộn, hắn đã liên tục phục dụng Bổ Nguyên Đan, số lượng đan dược hắn dùng mà để cho người khác biết thì chắc cũng chỉ còn nói là “Tán gia bại sản a"!
Bình thường mỗi người tu luyện thì cũng thi thoảng mới dùng đan dược để đột phá bình cảnh, nhưng đối với Hoàng Trần thì khác, để đột phá cảnh giới số lượng đan dược cần dùng của hắn phải gấp có khi hằng chục lần bình thường. Tuy nhiên sau khi đã đột phá thì năng lực chiến đấu của hắn cũng không thể dùng lực lượng cùng tu vi mà so sánh được. Ngũ hành linh căn về cơ bản là ít người trong thực tế có thể tu luyện được lên tới cảnh giới cao, bởi vì nó tiêu tốn quá nhiều tài nguyên và tiến giai rất chậm.
Hoàng Trần hoàn toàn không hề nản chí, hắn hơn ai hết hiểu rất rõ chính là bản thân cơ thể mình. Hết sức bình tĩnh, viên Bổ Nguyên Đan thứ 5 được hắn nuốt xuống. Lúc này linh lực trong cơ thể đã vô cùng dũng mãnh, ồ ạt từ đan điền tiến về kỳ kinh bát mạch, kinh mạch trong toàn cơ thể như đang bị một lực lượng vô hình làm cho chương phềnh lên, cảm giác bí bích đến ngạt thở. Hoàng Trần có thể nghe rõ từng nhịp đập của tim mình, mặt hắn càng ngày càng đỏ, hai hàm răng cắn chặt, đôi mắt nhắm nghiền nhưng vẫn thể hiện rõ một tâm trạng hết sức kiên định và quyết tâm.
Linh khí trong động phủ đang ngày hỗn loạn, nhất là hỏa thuộc tính thì ồ ạt tiến về trong động phủ. Hoàng Trần cố tình chọn nơi đây để bế quan đột phá vì ở nơi này linh khí hỏa thuộc tính rất là nồng đậm, trong các thuộc tính linh căn của hắn thì hỏa thuộc tính là cao nhất.
Lúc này bên trong động phủ nồng độ linh khí đã rất dày đặc, đang ồ ạt tiến vào cơ thể Hoàng Trần, nhanh chóng cô đọng chuyển hóa thành linh lực trong cơ thể tụ lại đan điền rồi tiếp tục xung kích vào kì kinh bát mạch của hắn. Một canh giờ sau không gian như rùng rùng chấn động, linh khí như bị một thứ gì đó nuốt trôi với một tốc độ khủng khiếp tạo thành một vùng xoáy lốc nhỏ nhỏ trên phía đỉnh đầu của Hoàng Trần. Đột phá Trúc cơ trung kỳ thành công, trong cơ thể lúc này kinh mạch được mở rộng không ít, linh khí trước đây vốn bị nén ép trong một con kênh nhỏ, bây giờ như được đổ vào một dòng sông lớn mênh mông, khiến cho sự lưu động của chúng trở nên thanh thoát nhẹ nhàng. Một cảm giác thư giãn đến tuyệt vời, đã lâu lắm rồi từ khi đột phá Quách Lâm Thần Công tầng thứ 3 thì mỗi lần tu luyện Hoàng Trần đều cảm giác không được thư thái như thế này. Có lẽ tầng thứ 3 của Quách Lâm Thần Công phải tu vi Trúc cơ trung kỳ trở nên thì mới có đất dụng võ.
Cảm giác của Hoàng Trần đối với tự nhiên xung quanh cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Điều khác biệt giữa Trúc cơ sơ kỳ và Trúc cơ trung kỳ không chỉ là lượng linh khí trong cơ thể tăng lên nhiều mà còn ở chỗ cảm ngộ của con người đối với tự nhiên có một sự thay đổi. Khi đột phá Trúc cơ trung kỳ thì thần thức có chuyển biến khá lớn, độ cô đọng của thần thức bắt đầu xuất hiện, nếu như trước đây khả năng quan sát của thần thức trong phạm vi vài trăm mét, và chỉ dừng lại ở những sự vật hiện tượng mà bình thường bằng mắt có thể thấy được, thì khi đạt Trúc cơ trung kỳ đã bắt đầu tiếp cận việc quan sát được những biến động rất nhỏ của sự vật.
Cảm giác về khôn gian thêm rõ rệt hơn, sự vận động của linh khí đã có thể nắm bắt được, dần tạo tiền đề cho cảnh giới thiên nhân hợp nhất sau này.
Mất gần 1 ngày kế tiếp, Hoàng Trần mới kết thúc quá trình củng cố cảnh giới của mình. Hắn trực tiếp sử dụng một số đan dược hỗ trợ tăng tiến tu vi cho Trúc cơ kỳ làm vững chắc cảnh giới. Đây cũng không phải lần đầu Hoàng Trần làm thế, hắn có được sự tăng tiến tu vi như hôm nay cũng nhờ rất nhiều vào cơ duyên xảo hợp mà khiến hắn không thiếu thốn tài nguyên hỗ trợ tăng tiến tu vi. Ví như tại thời điểm này, đan dược hỗ trợ cho hắn chí ít phải là Bổ Nguyên Đan thì hắn đã có thể tự luyện chế được không phải lo thiếu thốn.
Còn 3 ngày nữa là thời điểm tiến vào bí cảnh, sau khi đã ổn định tu vi của mình Hoàng Trần bắt đầu tìm hiểu các thông tin của bí cảnh để làm công tác chuẩn bị.
Áp tấm ngọc giản vào trước trán, Hoàng Trần bắt đầu tìm hiểu. Hắn cứ ngồi yên như thế trong khoảng thời gian khoảng một canh giờ mới mở mắt, nét mặt thoáng vui rồi lại cau lại.
Bí cảnh này như trước đây Hoàng Trần được biết thì là một món pháp bảo truyền lại từ rất nhiều đời trưởng môn nhân trước đây. Theo như lời ghi chép trong ngọc giản thì trước đây bí cảnh có thể mỗi năm mở ra một lần, nhưng không biết vì sao cho tới mấy trăm năm nay thì cứ 3 năm mới khai mởi được một lần.
Công dụng của bí cảnh thì có thể nói là rất hấp dẫn, ngoài việc có thể thí luyện đối với các đệ tử dưới Kết Đan ra thì còn là một không gian gia tốc thời gian.
Bình thường thì bí cảnh chỉ mở ra có 1 tháng, nhưng một tháng đó ở trong bí cảnh lại là 2 năm. Có nghĩa là gia tốc thời gian tăng gấp khoảng 24-25 lần so với ở ngoài. Các đệ tử môn phái thường được đưa vào bí cảnh để thí luyện và đột phá bình cảnh rất là thuận lợi.
Tuy nhiên theo ghi chép của Nguyễn sư phụ thì đó chỉ là những cái bề ngoài, hay chính là da lông mà thôi. Theo tiền bối trong môn truyền lại thì tiểu bí cảnh cũng không có hạn chế tu vi dưới Kết Đan, chẳng qua ở 2 tầng đầu thì hạn chế, nếu áp chế tu vi của mình xuống dưới Kết Đan kỳ thì sẽ vào được tầng 1 và tầng 2 nhưng ở đó tu đối với tu vi Kết Đan đã áp chế thì chả có tác dụng gì. Nếu có thể bước vào tầng thứ 3 thì lại không bị hạn chế tu vi, nhưng vào tầng 3 thì vô cùng khó, từ mấy trăm năm nay, đã không ít lần các tiền bối tông môn tự mình cố tình tiến vào nhưng đều không thành công. Chính vì lý do đó mà lâu nay các tiền bối cũng không còn ai có hứng thú đi vào đó nữa.
Sau khi tìm hiểu thật kỹ các ghi chép của Nguyễn Lão, Hoàng Trần mới biết tại sao trong số mấy loại đan dược mà sư phụ cho hắn lại có cả Giải độc Đan, Bình Chướng đan, Băng hoả đan. Tất cả các đan dược đó đều là đan dược hỗ trợ cho các đệ tử khi tiến vào tiểu bí cảnh.
Ba ngày thấm thoát trôi qua thật nhanh. Sáng sớm ngày hôm đó Hoàng Trần có mặt tại phía trên đỉnh núi trung tâm, khi hắn xuất hiện được một nội môn đệ tử nhanh chóng dẫn hắn đi vòng qua phía sau của đại điện. Nơi đây vốn dĩ là một cấm địa của Đông Long, thông thường khi không được phép thì không ai có thể lọt vào khu vực này. Toàn thể khu vực được cấm chế bảo vệ nghiêm ngặt, nếu như bình thường không để ý thì chính Hoàng Trần cũng không thể phát hiện ra tồn tại của khu vực này. Khi tới gần khu vực cấm chế thì tên đệ tử đi trước vung tay lên, một tấm lệnh bài cổ xửa được hắn cầm trên tay rồi chạm nhẹ vào vòng cấm chế.
Cấm chế xao động rồi một lối đi vừa đủ cho 1 người được mở ra:
- Kính mời sư huynh, tên đệ tử cung kính nói với Hoàng Trần.
Hoàng Trần cũng không có ngạc nhiên, hắn chỉ ừ nhẹ rồi bình tĩnh bước vào phía trong cấm chế.
Nửa canh giờ sau Hoàng Trần đã rời khỏi động phủ của mình tại Dược phong, thẳng tiến tới khu vực cấm địa của môn phái, chính là Hỏa vực. Khu vực này đối với Hoàng Trần đã quá quen thuộc, sau khi tới mép vực, hắn phóng toàn bộ thần thức kiểm tra khu vực một lần, xác định đã an toàn hắn mới phi thân xuống mép vực.
Trong một cái động phủ khá nhỏ, chủ yếu đủ không gian cho 1 người tu luyện được bố trí đơn sơ. Hoàng Trần ngồi đó đã một ngày một đêm, linh lực trong cơ thể đang cuồn cuộn, hắn đã liên tục phục dụng Bổ Nguyên Đan, số lượng đan dược hắn dùng mà để cho người khác biết thì chắc cũng chỉ còn nói là “Tán gia bại sản a"!
Bình thường mỗi người tu luyện thì cũng thi thoảng mới dùng đan dược để đột phá bình cảnh, nhưng đối với Hoàng Trần thì khác, để đột phá cảnh giới số lượng đan dược cần dùng của hắn phải gấp có khi hằng chục lần bình thường. Tuy nhiên sau khi đã đột phá thì năng lực chiến đấu của hắn cũng không thể dùng lực lượng cùng tu vi mà so sánh được. Ngũ hành linh căn về cơ bản là ít người trong thực tế có thể tu luyện được lên tới cảnh giới cao, bởi vì nó tiêu tốn quá nhiều tài nguyên và tiến giai rất chậm.
Hoàng Trần hoàn toàn không hề nản chí, hắn hơn ai hết hiểu rất rõ chính là bản thân cơ thể mình. Hết sức bình tĩnh, viên Bổ Nguyên Đan thứ 5 được hắn nuốt xuống. Lúc này linh lực trong cơ thể đã vô cùng dũng mãnh, ồ ạt từ đan điền tiến về kỳ kinh bát mạch, kinh mạch trong toàn cơ thể như đang bị một lực lượng vô hình làm cho chương phềnh lên, cảm giác bí bích đến ngạt thở. Hoàng Trần có thể nghe rõ từng nhịp đập của tim mình, mặt hắn càng ngày càng đỏ, hai hàm răng cắn chặt, đôi mắt nhắm nghiền nhưng vẫn thể hiện rõ một tâm trạng hết sức kiên định và quyết tâm.
Linh khí trong động phủ đang ngày hỗn loạn, nhất là hỏa thuộc tính thì ồ ạt tiến về trong động phủ. Hoàng Trần cố tình chọn nơi đây để bế quan đột phá vì ở nơi này linh khí hỏa thuộc tính rất là nồng đậm, trong các thuộc tính linh căn của hắn thì hỏa thuộc tính là cao nhất.
Lúc này bên trong động phủ nồng độ linh khí đã rất dày đặc, đang ồ ạt tiến vào cơ thể Hoàng Trần, nhanh chóng cô đọng chuyển hóa thành linh lực trong cơ thể tụ lại đan điền rồi tiếp tục xung kích vào kì kinh bát mạch của hắn. Một canh giờ sau không gian như rùng rùng chấn động, linh khí như bị một thứ gì đó nuốt trôi với một tốc độ khủng khiếp tạo thành một vùng xoáy lốc nhỏ nhỏ trên phía đỉnh đầu của Hoàng Trần. Đột phá Trúc cơ trung kỳ thành công, trong cơ thể lúc này kinh mạch được mở rộng không ít, linh khí trước đây vốn bị nén ép trong một con kênh nhỏ, bây giờ như được đổ vào một dòng sông lớn mênh mông, khiến cho sự lưu động của chúng trở nên thanh thoát nhẹ nhàng. Một cảm giác thư giãn đến tuyệt vời, đã lâu lắm rồi từ khi đột phá Quách Lâm Thần Công tầng thứ 3 thì mỗi lần tu luyện Hoàng Trần đều cảm giác không được thư thái như thế này. Có lẽ tầng thứ 3 của Quách Lâm Thần Công phải tu vi Trúc cơ trung kỳ trở nên thì mới có đất dụng võ.
Cảm giác của Hoàng Trần đối với tự nhiên xung quanh cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Điều khác biệt giữa Trúc cơ sơ kỳ và Trúc cơ trung kỳ không chỉ là lượng linh khí trong cơ thể tăng lên nhiều mà còn ở chỗ cảm ngộ của con người đối với tự nhiên có một sự thay đổi. Khi đột phá Trúc cơ trung kỳ thì thần thức có chuyển biến khá lớn, độ cô đọng của thần thức bắt đầu xuất hiện, nếu như trước đây khả năng quan sát của thần thức trong phạm vi vài trăm mét, và chỉ dừng lại ở những sự vật hiện tượng mà bình thường bằng mắt có thể thấy được, thì khi đạt Trúc cơ trung kỳ đã bắt đầu tiếp cận việc quan sát được những biến động rất nhỏ của sự vật.
Cảm giác về khôn gian thêm rõ rệt hơn, sự vận động của linh khí đã có thể nắm bắt được, dần tạo tiền đề cho cảnh giới thiên nhân hợp nhất sau này.
Mất gần 1 ngày kế tiếp, Hoàng Trần mới kết thúc quá trình củng cố cảnh giới của mình. Hắn trực tiếp sử dụng một số đan dược hỗ trợ tăng tiến tu vi cho Trúc cơ kỳ làm vững chắc cảnh giới. Đây cũng không phải lần đầu Hoàng Trần làm thế, hắn có được sự tăng tiến tu vi như hôm nay cũng nhờ rất nhiều vào cơ duyên xảo hợp mà khiến hắn không thiếu thốn tài nguyên hỗ trợ tăng tiến tu vi. Ví như tại thời điểm này, đan dược hỗ trợ cho hắn chí ít phải là Bổ Nguyên Đan thì hắn đã có thể tự luyện chế được không phải lo thiếu thốn.
Còn 3 ngày nữa là thời điểm tiến vào bí cảnh, sau khi đã ổn định tu vi của mình Hoàng Trần bắt đầu tìm hiểu các thông tin của bí cảnh để làm công tác chuẩn bị.
Áp tấm ngọc giản vào trước trán, Hoàng Trần bắt đầu tìm hiểu. Hắn cứ ngồi yên như thế trong khoảng thời gian khoảng một canh giờ mới mở mắt, nét mặt thoáng vui rồi lại cau lại.
Bí cảnh này như trước đây Hoàng Trần được biết thì là một món pháp bảo truyền lại từ rất nhiều đời trưởng môn nhân trước đây. Theo như lời ghi chép trong ngọc giản thì trước đây bí cảnh có thể mỗi năm mở ra một lần, nhưng không biết vì sao cho tới mấy trăm năm nay thì cứ 3 năm mới khai mởi được một lần.
Công dụng của bí cảnh thì có thể nói là rất hấp dẫn, ngoài việc có thể thí luyện đối với các đệ tử dưới Kết Đan ra thì còn là một không gian gia tốc thời gian.
Bình thường thì bí cảnh chỉ mở ra có 1 tháng, nhưng một tháng đó ở trong bí cảnh lại là 2 năm. Có nghĩa là gia tốc thời gian tăng gấp khoảng 24-25 lần so với ở ngoài. Các đệ tử môn phái thường được đưa vào bí cảnh để thí luyện và đột phá bình cảnh rất là thuận lợi.
Tuy nhiên theo ghi chép của Nguyễn sư phụ thì đó chỉ là những cái bề ngoài, hay chính là da lông mà thôi. Theo tiền bối trong môn truyền lại thì tiểu bí cảnh cũng không có hạn chế tu vi dưới Kết Đan, chẳng qua ở 2 tầng đầu thì hạn chế, nếu áp chế tu vi của mình xuống dưới Kết Đan kỳ thì sẽ vào được tầng 1 và tầng 2 nhưng ở đó tu đối với tu vi Kết Đan đã áp chế thì chả có tác dụng gì. Nếu có thể bước vào tầng thứ 3 thì lại không bị hạn chế tu vi, nhưng vào tầng 3 thì vô cùng khó, từ mấy trăm năm nay, đã không ít lần các tiền bối tông môn tự mình cố tình tiến vào nhưng đều không thành công. Chính vì lý do đó mà lâu nay các tiền bối cũng không còn ai có hứng thú đi vào đó nữa.
Sau khi tìm hiểu thật kỹ các ghi chép của Nguyễn Lão, Hoàng Trần mới biết tại sao trong số mấy loại đan dược mà sư phụ cho hắn lại có cả Giải độc Đan, Bình Chướng đan, Băng hoả đan. Tất cả các đan dược đó đều là đan dược hỗ trợ cho các đệ tử khi tiến vào tiểu bí cảnh.
Ba ngày thấm thoát trôi qua thật nhanh. Sáng sớm ngày hôm đó Hoàng Trần có mặt tại phía trên đỉnh núi trung tâm, khi hắn xuất hiện được một nội môn đệ tử nhanh chóng dẫn hắn đi vòng qua phía sau của đại điện. Nơi đây vốn dĩ là một cấm địa của Đông Long, thông thường khi không được phép thì không ai có thể lọt vào khu vực này. Toàn thể khu vực được cấm chế bảo vệ nghiêm ngặt, nếu như bình thường không để ý thì chính Hoàng Trần cũng không thể phát hiện ra tồn tại của khu vực này. Khi tới gần khu vực cấm chế thì tên đệ tử đi trước vung tay lên, một tấm lệnh bài cổ xửa được hắn cầm trên tay rồi chạm nhẹ vào vòng cấm chế.
Cấm chế xao động rồi một lối đi vừa đủ cho 1 người được mở ra:
- Kính mời sư huynh, tên đệ tử cung kính nói với Hoàng Trần.
Hoàng Trần cũng không có ngạc nhiên, hắn chỉ ừ nhẹ rồi bình tĩnh bước vào phía trong cấm chế.
Tác giả :
Phạm lão tiên sinh