Ngạo Thiên Cuồng Tôn
Chương 89: Bảo Khố Hạch Tâm
“Oành oành oành..."
“Cái phong ấn này sao có thể cường hãn như thế?
Ở thời điểm đám người Trần Hạo điên cuồng cướp đoạt, trung tâm Huyền Hoàng bảo khố, một tòa cung điện cực lớn bộ dáng lại giống như toàn bộ Huyền Hoàng bảo khố, có được năm phương cửa lớn, ai cũng có thể nhìn ra được, đây mới là quan trọng nhất của Huyền Hoàng bảo khố. Sau khi tiến vào Huyền Hoàng bảo khố, Triệu Vân Phi, Ðông Phương Tuấn, Bách Lý Viêm cùng Gia Cát Thanh Vân không dừng lại, liền chạy tới nơi này, trong lòng nóng như lửa đốt.
Thực lưc bốn người, tự nhiên không ai dám cạnh tranh ngũ hành linh căn với bọn họ. Càng làm cho bốn người vui sướng là, ngay cả một số yêu thú cường đại cũng chưa tới.
Nhưng giờ phút này trôi qua gần nửa canh giờ, bốn người gần như đã dùng hết sức, lại không thể phá vỡ cánh cửa lớn cung điện trung tâm này, ngay cả Triệu Vân Phi cường giả võ đế cũng không thể mở được, thậm chí cảm giác ngay cả một chút ít cũng không lay động được...
Nghĩ đến những người khác đều đang thu gặt bảo vật, bọn họ đến bây giờ còn chưa thu hoạch được gì, ai có thể không vội?
Ðây đến cùng là chuyện gì?
Suốt một canh giờ thời gian, bốn phương nhân mà bất đắc dĩ bắt đầu liên thủ phá cửa!
Nhưng kết cục như trước là bi thương...
Bọn họ vốn là sốt ruột khó dằn nổi, rốt cuộc không muốn tiêu hao ở nơi này nữa, chuyển mục tiêu hướng về trên vô số cung điện loại nhỏ.
...
“Khu vực thủy thuộc tính không sai biệt lắm rồi, đi, chúng ta đến khu vực khác!"
Ở thời điểm bốn người cũng bắt đầu cướp đoạt cung điện nhỏ, ba người bọn Trần Hạo đã ở khu vưc thủy thuộc tính mở ra hơn mười cái cung điện giá trị tương đối cao, tuy còn có không ít giá trị cao, nhưng đều bị đàn thú, đám người chiếm cứ, Trần Hạo dứt khoát lưu loát lựa chọn từ bỏ, dù sao, cho tới bây giờ, bọn họ đạt được chỉ là linh dược thủy thuộc tính mà thôi, trung ương thổ thuộc tính cùng ba phương khác kim, mộc, hỏa thuộc tính còn hoàn toàn chưa đạt được.
Ba người một đường chạy như điên, Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật vì hưng phấn nên chạy nhanh hơn rất nhiều so với bình thường, gắt gao theo bước chân Trần Hạo...
...
Ba canh giờ sau, sắc trời hơi sáng.
Ba người bọn Trần Hạo, Hách Liên Vũ Tử, Mặc Vũ Dật bọc đều phình lên, vẻ mặt hưng phấn. Thu hoạch dày, xa xa vượt qua những người khác. Suốt một đêm cướp đoạt, mặc dù là cấm chế khó có thể mở ra, nhưng không qua được mọi người điên cuồng, Huyền Hoàng bảo khố khổng lồ, trừ phụ cận cung điện trung tâm, hầu như bị cướp đoạt không còn...
Mọi người cũng đều bắt đầu hướng khu vực trung tâm hội tụ, trái lại không phải đi tranh đoạt với cao thủ bọn họ không thể kháng cự. Xem náo nhiệt một chút tóm lại là không thành vấn đề. Hơn nữa giờ phút này, hầu như mọi người ít nhiều đều có thu hoạch, cho nên đều rất cánh giác, tận lực đều muốn đi nơi náo nhiệt nhiều người, miễn cho gặp phải độc thủ.
Mà những yêu thú cường hãn kia tựa như chịu pháp tắc thành cổ Huyền Hoàng chế ước, lúc sắc trời trở nên sáng, cũng không thể không nhanh chóng lao ra khỏi thành cổ Huyền Hoàng.
“Cấm chế cung điện hạch tâm quả nhiên buông lỏng rồi..."
Ngay tại thời điểm ba người bọn Trần Hạo cũng không tìm được nước béo có thể vớt, trong đầu Trần Hạo vang lên thanh âm của tham bảo kiếm linh.
“Buông lỏng rồi sao?" Trần Hạo mỉm cười, trên mặt lóng lánh ra một vầng hào quang tự tin.
“Ừm. Tiểu tử ngươi thật là lợi hại, sao ngươi biết cấm chế cung điện hạch tâm này, cần ở thời điểm toàn bộ cung điện phá vỡ mới có thể buông lỏng?"
“Ngươi coi ta một tháng thời gian qua phá trận vượt ải là dựa vào vận khí sao? Toàn bộ trận pháp cung điện nơi này tuy tự thành hệ thống, lại liền thành một thể, ta tuy tạm thời còn không làm rõ ảo diệu của trận pháp, nhưng điểm ấy vẫn là có thể nhìn ra được..."
“Ta có thể cảm ứng được, trong cung điện hạch tâm có vài món bảo bối không tệ..."
“Bảo bối gì?" Trần Hạo hỏi: “Hay là ngũ hành linh đan cùng tinh thạch?"
“Không phải, là vài món linh bảo, tuy rất bình thường, nhưng ít ra đối với ngươi bây giờ mà nói rất không tồi, so với ngươi đạt được những ngũ hành linh dược đó tổng giá trị cũng cao hơn..."
“Ngươi xác định?" Ánh mắt Trần Hạo nhất thời nóng bỏng hẳn lên.
“Ðương nhiên! Tham bảo khí linh ta phát hiện còn có thể giả? Ngươi sẽ là không muốn đi chứ?"
“Nói lời thừa! Ngươi nói cho ta biết, chẳng lẽ không phải muốn ta đi?"
“Khụ khụ... Ta lại không muốn ngươi đi. Ta nói cho ngươi, là không muốn sau khi ngươi biết được người khác đạt được cự bảo, thầm oán ta mà thôi... Thực lực ngươi bây giờ mặc dù đã có đề thăng kinh người, nhưng chống lại cửu phẩm võ hoàng ở trên lực lượng tuyệt đối, kém vẫn là quá lớn. Phi đao của ngươi có thể miễu sát tứ phẩm võ hoàng, chỉ sợ ngay cả hộ thể cương khí của người ta cũng không phá được..."
“Hừ, phá không được lại như thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng cửu phẩm võ hoàng có thể giết ta?"
“Cái đó cũng là không thể..."
“Vậy ngươi còn nói lời thừa cái gì?" Trần Hạo ở trong đầu nói xong, liền nhìn về phía Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật, nói: “Ði, chúng ta đi khu trung tâm nhìn xem!"
“A?"
Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật đồng thời cả kinh.
“Cái gì... Chúng ta làm việc tùy theo hoàn cảnh. Dù sao bảo khố cung điện trung tâm sau khi mở ra, lần thí luyện này liền sẽ chấm dứt ngay sau đó. Đông Phương Tuấn chính là to gan lớn mật, cũng không dám trước mặt rất nhiều đệ tử đem chúng ta như thế nào, lại nói... Ta cũng không sợ hắn!"
“A... Lão đại, ngươi đến cùng tấn thăng đến mấy phẩm rồi?" Nhìn bộ dáng tự tin ngạo nghễ kia của Trần Hạo, Mặc Vũ Dật nhịn không được hỏi.
Hách Liên Vũ Tử cũng tò mò trừng mắt nhìn Trần Hạo.
Tâm tình bởi vì thu hoạch thật lớn mà sung sướng, Trần Hạo nhìn bộ dáng Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật căn bản không nhìn thấy “Mặt mày", hơn nữa vốn nên là một khuôn mặt nhỏ tuyệt đep, Hách Liên Vũ Tử lại làm cho Trần Hạo bỗng nhiên có loại xúc động muốn cười cũng một chút đắc ý.
Một thiếu nữ, nhất là thiếu nữ xinh đẹp, đối với dung nhan của mình đều là tương đối che chở cùng quý trọng. Mà Hách Liên Vũ Tử lại bởi vì mình dặn dò, mà đem mặt làm thành cái bộ dáng này, đúng là khó có được.
“Mấy phẩm không quan trọng, quan trọng là, “cửu phẩm võ hoàng cũng đừng mơ làm gì được ta, được rồi, đi thôi! Ồ... Các ngươi có thể rửa mặt chút, chúng ta quang minh chính đại đi!" Trần Hạo nói.
...
Theo lúc ba người không che giấu bộ dạng nữa, nghênh ngang nhanh chóng hướng cung điện trung tâm tiếp cận, ven đường gặp được đệ tử hướng trung tâm hội tụ cũng càng lúc càng nhiều...
Rầm rầm rầm...
Từng đạo công kích hùng hồn khủng bố, từ bốn phía cung điện trung tâm truyền đến, hiển nhiên Triệu Vân Phi bon tứ đại cao thủ đã lần nữa về tới phía trước bốn cánh cửa lớn, bắt đầu phá cửa.
Làm cho bọn họ vui sướng là, cánh cửa lớn ban đầu không chút sứt mẻ, giờ phút này, rốt cuộc đã xuất hiện buông lỏng.
Liền ngay cả đỉnh chóp cung điện cũng truyền ra tiếng “Ầm ầm", hiển nhiên thổ môn trên đỉnh chóp, không giống bên ngoài Huyền Hoàng bảo khố có quang mang bảy màu thủ hộ nữa, cũng trở thành đối tượng mọi người tranh đoạt, hơn nữa người tới đỉnh chóp là nhiều nhất. Bởi vì đỉnh chóp không có tứ đại cao thủ tọa trấn.
“Oa... Hách Liên Vũ Tử... Ðó không phải Hách Liên Vũ Tử sao?"
“Bộ dạng thật thảm... Ta thấy đáng thương..."
“Thật sự là xinh đẹp, đáng tiếc bị Ðông Phương Tuấn nhìn trúng rồi, chúng ta không có cơ hội..."
“Nghe nói Ðông Phương Tuấn từng mời Hách Liên Vũ Tử gia nhập đội Đông Phương gia bọn họ, nhưng bị từ chối. Các ngươi nhìn thấy không, Trần Hạo kia là lão đại của ba người bọn ho! Nghe nói, còn làm bị thương hai người Ðông Phương Anh, Ðông Phương Kiệt..."
“Bốc phét à? Ðông Phương Anh cùng Ðông Phương Kiệt đều là võ hoàng tứ phẩm đỉnh phong, cấp bậc tuy không cao, nhưng chiến lực của đệ tử Đông Phương gia bọn hắn cũng là tương đối lợi hại, huống chi Trần Hạo kia nghe nói vừa mới tấn thăng đến nhất phẩm võ hoàng đạt được tư cách thí luyện mà thôi..."
“Tuyệt đối là thật. Là đệ tử điện Lãnh Nguyệt ký túc xá cùng bọn họ tiếp giáp nhìn thấy! Thời điểm vừa mới tiến vào thành cổ Huyền Hoàng, các ngươi chưa nghe được người Ðông Phương gia đều đang tìm bọn Trần Hạo cùng Hách Liên Vũ Tử Sao?"
“Lại lợi hại như vậy?"
“Ừm... Các ngươi xem, bọc của ba người bọn họ đều phình, rõ ràng săn giết yêu thú không ít hơn so với chúng ta... Thực lực sao có thể kém?"
Khi ba người bọn Trần Hạo đi tới trước một cánh cửa lớn, đã rửa sạch dơ bẩn trên mặt, Hách Liên Vũ Tử lộ ra khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp kia, tuy quần áo vẫn như là tên ăn mày nhỏ, nhưng dung nhan tuyệt mỹ băng lạnh kia của nàng lại như trước ở nháy mắt dẫn tới rất nhiều đệ tử chú ý và bình luận. Liên quan Trần Hạo cùng Mặc Vũ Dật cũng trở thành tiêu điểm của mọi người. Sau một lát, Trần Hạo càng là trở thành đối tượng mọi người nhiệt liệt nghị luận.
Chỉ là đám gia hỏa này nếu lúc biết trong bọc của ba người căn bản không có mấy viên nội đan yêu thú, mà hầu như toàn bộ là linh dược cùng tinh thạch trân quý, chỉ sợ sẽ khiếp sợ cằm cũng rớt xuống đất, đương nhiên, cho dù là dẫn lên tranh đoạt cũng rất bình thường.
Ðối mặt mọi người nghị luận, Trần Hạo không chút để ý, Hách Liên Vũ Tử lại khẽ nhíu mày, vẻ mặt băng lạnh, thậm chí còn vụng trộm nhìn Trần Hạo một cái, trong đầu nha đầu kia giờ phút này chỉ có bốn chữ “Hồng nhan họa thủy" Trần Hạo từng nói với nàng.
Nàng thậm chí có chút hối hận đã rửa sạch dơ bẩn trên mặt...
May mà Trần Hạo cũng không có bất cứ biểu lộ gì, trái lại làm cho nàng hơi yên lòng.
Đang oanh kích cánh cửa lớn là ba người quen của Trần Hạo, bọn Gia Cát Thanh Vân. Mà những người khác thì đều là xa xa vây xem. Tuyệt đại đa số đều là đệ tử nhị phẩm đến tứ phẩm võ hoàng, hiển nhiên bọn họ đều là ôm tâm tình xem náo nhiệt, không chút tính toán tranh đoạt. Thưc lực không đủ, đây cũng là chuyện không có cách nào, ngay cả đỉnh cung điện bọn họ cũng không có năng lực đi lên, đỉnh cung điện cao hơn mười trượng, lại không có bất cứ chỗ nào mượn lực, không có thực lực ngũ phẩm võ hoàng căn bản không thể đi lên, nếu không như thế nào cũng muốn đi lên thử thời vận...
Mà đội thực lực hơi mạnh đều đã đến trên thổ môn đỉnh chóp không có đội của tứ đại cao thủ.
“Oành Oành oành..."
Mắt thấy đám người Gia Cát Thanh Vân dùng man lực oanh kích cánh cửa lớn, càng lúc càng buông lỏng, Trần Hạo biết không còn bao lâu liền sẽ phá vỡ, ngẩng đầu nhìn, hơi trầm ngâm, bỗng nhiên nói: “Đi, chúng ta đi lên!"
Thoạt nhìn đỉnh tầng cung điện cao chừng mười trượng, lại không có bất cứ vị trí nào mượn lực, Trần Hạo liền một trái một phải tóm chặt bàn tay nhỏ của Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật.
“Đi!"
“Rầm rầm rầm..."
Sớm có chuẩn bị, Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật ở thời điểm nguyên lực hùng hồn mênh mông của Trần Hạo rót vào thân thể bọn họ, ba người đồng thời phát lực, ba tiếng nổ vang từ dưới chân ba người vang lên.
“A? Bọn hắn cũng muốn đi lên?"
Trong đám người nhất thời có người cười nhạo nói, nhưng lập tức lại vẻ mặt khiếp sợ ngậm miệng lại.
Ba người Trần Hạo thế mà không có bất cứ gì ngăn cản tiến lên ở bên cạnh đỉnh cung điện, sau đó biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
“Sao có thể? Tứ phầm võ hoàng... Trần Hạo kia lại đã tấn thăng đến tứ phẩm võ hoàng? Nhưng..."
Nguyên lực màu rám nắng mênh mông kia của Trần Hạo hiển nhiên là dấu hiệu của tứ phầm võ hoàng, chỉ cần cái này đã làm cho mọi người khiếp sợ, càng khiếp sợ là, hắn một tứ phẩm võ hoàng bản thân leo lên đỉnh cũng đã rất khó rất khó, nhưng lại còn mang theo hai người chỉ là nhất phẩm võ hoàng cùng lúc leo lên đỉnh!
Phải biết rằng, ba tháng trước hắn còn là võ sư, hơn nữa là võ sư cấp thấp nhất trong toàn bộ đệ tử mới vào hoàng gia Tân Tú đường, nhưng bây giờ...
Thế mà đã đến tứ phẩm võ hoàng!
Tốc độ tăng lên như vậy thật sự là quá đá kích người ta, nhất là người ở đây đều là thiên tài trong vạn không có một của vương quốc Trấn Nguyên...
...
Oành Oành oành!
Mấy chục cái bóng người vây tụ ở trung tâm nóc nhà, từng người điên cuồng đánh loạn, cực kỳ hỗn loạn. Hiển nhiên, trên nóc nhà những đội đó ai cũng không làm gì được ai, rắn mất đầu.
“Ai cũng đừng giữ lại lực lượng, hợp sức phá vỡ, đều có được một phần, ngũ hành linh căn tất nhiên ngay tại trong đại điện này, trừ bọn họ tứ đại cao thủ nhất định phải được bốn cái, một cái, đến lúc đó chúng ta cạnh tranh công bằng là được!"
Trong đó có người hét lớn.
Những kẻ này tuyệt đại đa số đều là cao thủ ngũ phẩm, lục phẩm võ hoàng, chỉ có ba gã là thất phẩm võ hoàng.
“Ba người chúng ta cũng gia nhập!"
Ðúng lúc này, thanh âm réo rắt của Trần Hạo vang lên, khí tức quanh thân bỗng nhiên cuồng bạo tăng vọt.
Trần Hạo biết rõ đám gia hỏa này tuy như rắn mất đầu, nhưng không có thực lực cùng chúng đối kháng, chỉ sợ căn bản không thể gia nhập. Cho nên, ở thời điểm mọi người chưa phản ứng lại là ai đã đến, Trần Hạo liền bày ra lực lượng của mình!
Theo tiếng của Trần Hạo, cả người hắn nhảy lên cao cao đến phía trên thổ môn, song chưởng ẩn chứa năng lượng khủng bố đến cực điểm, đồng thời còn có một tia năng lượng làm mọi người cảm giác kỳ dị tràn ngập trong đó, đột nhiên vỗ xuống!
Oành!
Cánh cửa lớn vốn đang rung động, giờ khắc này bởi vì một chướng khủng bố này của Trần Hạo bỗng nhiên bộc phát ra một tiếng nổ kịch liệt rung hẳn lên!
Lực bắn ngược cường đại làm thân thể Trần Hạo cất cao ba trượng, nhưng lúc rơi xuống, Trần Hạo lại bật hơi cất tiếng!
Rầm rầm rầm...
“Mọi người hợp sức, thất thần làm gì?" Trần Hạo ở trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người thân hình căn bản không rơi xuống, liên tục xuất chưởng, đồng thời thanh âm mang theo một tia ngạo nghễ kia của hắn làm cho mọi người phục hồi tinh thần lại. Không ai nói gì, ai nấy cũng thấy được lực lượng của Trần Hạo, so với bọn hắn đều mạnh hơn không chỉ một bậc!
Trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ!
“Cái phong ấn này sao có thể cường hãn như thế?
Ở thời điểm đám người Trần Hạo điên cuồng cướp đoạt, trung tâm Huyền Hoàng bảo khố, một tòa cung điện cực lớn bộ dáng lại giống như toàn bộ Huyền Hoàng bảo khố, có được năm phương cửa lớn, ai cũng có thể nhìn ra được, đây mới là quan trọng nhất của Huyền Hoàng bảo khố. Sau khi tiến vào Huyền Hoàng bảo khố, Triệu Vân Phi, Ðông Phương Tuấn, Bách Lý Viêm cùng Gia Cát Thanh Vân không dừng lại, liền chạy tới nơi này, trong lòng nóng như lửa đốt.
Thực lưc bốn người, tự nhiên không ai dám cạnh tranh ngũ hành linh căn với bọn họ. Càng làm cho bốn người vui sướng là, ngay cả một số yêu thú cường đại cũng chưa tới.
Nhưng giờ phút này trôi qua gần nửa canh giờ, bốn người gần như đã dùng hết sức, lại không thể phá vỡ cánh cửa lớn cung điện trung tâm này, ngay cả Triệu Vân Phi cường giả võ đế cũng không thể mở được, thậm chí cảm giác ngay cả một chút ít cũng không lay động được...
Nghĩ đến những người khác đều đang thu gặt bảo vật, bọn họ đến bây giờ còn chưa thu hoạch được gì, ai có thể không vội?
Ðây đến cùng là chuyện gì?
Suốt một canh giờ thời gian, bốn phương nhân mà bất đắc dĩ bắt đầu liên thủ phá cửa!
Nhưng kết cục như trước là bi thương...
Bọn họ vốn là sốt ruột khó dằn nổi, rốt cuộc không muốn tiêu hao ở nơi này nữa, chuyển mục tiêu hướng về trên vô số cung điện loại nhỏ.
...
“Khu vực thủy thuộc tính không sai biệt lắm rồi, đi, chúng ta đến khu vực khác!"
Ở thời điểm bốn người cũng bắt đầu cướp đoạt cung điện nhỏ, ba người bọn Trần Hạo đã ở khu vưc thủy thuộc tính mở ra hơn mười cái cung điện giá trị tương đối cao, tuy còn có không ít giá trị cao, nhưng đều bị đàn thú, đám người chiếm cứ, Trần Hạo dứt khoát lưu loát lựa chọn từ bỏ, dù sao, cho tới bây giờ, bọn họ đạt được chỉ là linh dược thủy thuộc tính mà thôi, trung ương thổ thuộc tính cùng ba phương khác kim, mộc, hỏa thuộc tính còn hoàn toàn chưa đạt được.
Ba người một đường chạy như điên, Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật vì hưng phấn nên chạy nhanh hơn rất nhiều so với bình thường, gắt gao theo bước chân Trần Hạo...
...
Ba canh giờ sau, sắc trời hơi sáng.
Ba người bọn Trần Hạo, Hách Liên Vũ Tử, Mặc Vũ Dật bọc đều phình lên, vẻ mặt hưng phấn. Thu hoạch dày, xa xa vượt qua những người khác. Suốt một đêm cướp đoạt, mặc dù là cấm chế khó có thể mở ra, nhưng không qua được mọi người điên cuồng, Huyền Hoàng bảo khố khổng lồ, trừ phụ cận cung điện trung tâm, hầu như bị cướp đoạt không còn...
Mọi người cũng đều bắt đầu hướng khu vực trung tâm hội tụ, trái lại không phải đi tranh đoạt với cao thủ bọn họ không thể kháng cự. Xem náo nhiệt một chút tóm lại là không thành vấn đề. Hơn nữa giờ phút này, hầu như mọi người ít nhiều đều có thu hoạch, cho nên đều rất cánh giác, tận lực đều muốn đi nơi náo nhiệt nhiều người, miễn cho gặp phải độc thủ.
Mà những yêu thú cường hãn kia tựa như chịu pháp tắc thành cổ Huyền Hoàng chế ước, lúc sắc trời trở nên sáng, cũng không thể không nhanh chóng lao ra khỏi thành cổ Huyền Hoàng.
“Cấm chế cung điện hạch tâm quả nhiên buông lỏng rồi..."
Ngay tại thời điểm ba người bọn Trần Hạo cũng không tìm được nước béo có thể vớt, trong đầu Trần Hạo vang lên thanh âm của tham bảo kiếm linh.
“Buông lỏng rồi sao?" Trần Hạo mỉm cười, trên mặt lóng lánh ra một vầng hào quang tự tin.
“Ừm. Tiểu tử ngươi thật là lợi hại, sao ngươi biết cấm chế cung điện hạch tâm này, cần ở thời điểm toàn bộ cung điện phá vỡ mới có thể buông lỏng?"
“Ngươi coi ta một tháng thời gian qua phá trận vượt ải là dựa vào vận khí sao? Toàn bộ trận pháp cung điện nơi này tuy tự thành hệ thống, lại liền thành một thể, ta tuy tạm thời còn không làm rõ ảo diệu của trận pháp, nhưng điểm ấy vẫn là có thể nhìn ra được..."
“Ta có thể cảm ứng được, trong cung điện hạch tâm có vài món bảo bối không tệ..."
“Bảo bối gì?" Trần Hạo hỏi: “Hay là ngũ hành linh đan cùng tinh thạch?"
“Không phải, là vài món linh bảo, tuy rất bình thường, nhưng ít ra đối với ngươi bây giờ mà nói rất không tồi, so với ngươi đạt được những ngũ hành linh dược đó tổng giá trị cũng cao hơn..."
“Ngươi xác định?" Ánh mắt Trần Hạo nhất thời nóng bỏng hẳn lên.
“Ðương nhiên! Tham bảo khí linh ta phát hiện còn có thể giả? Ngươi sẽ là không muốn đi chứ?"
“Nói lời thừa! Ngươi nói cho ta biết, chẳng lẽ không phải muốn ta đi?"
“Khụ khụ... Ta lại không muốn ngươi đi. Ta nói cho ngươi, là không muốn sau khi ngươi biết được người khác đạt được cự bảo, thầm oán ta mà thôi... Thực lực ngươi bây giờ mặc dù đã có đề thăng kinh người, nhưng chống lại cửu phẩm võ hoàng ở trên lực lượng tuyệt đối, kém vẫn là quá lớn. Phi đao của ngươi có thể miễu sát tứ phẩm võ hoàng, chỉ sợ ngay cả hộ thể cương khí của người ta cũng không phá được..."
“Hừ, phá không được lại như thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng cửu phẩm võ hoàng có thể giết ta?"
“Cái đó cũng là không thể..."
“Vậy ngươi còn nói lời thừa cái gì?" Trần Hạo ở trong đầu nói xong, liền nhìn về phía Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật, nói: “Ði, chúng ta đi khu trung tâm nhìn xem!"
“A?"
Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật đồng thời cả kinh.
“Cái gì... Chúng ta làm việc tùy theo hoàn cảnh. Dù sao bảo khố cung điện trung tâm sau khi mở ra, lần thí luyện này liền sẽ chấm dứt ngay sau đó. Đông Phương Tuấn chính là to gan lớn mật, cũng không dám trước mặt rất nhiều đệ tử đem chúng ta như thế nào, lại nói... Ta cũng không sợ hắn!"
“A... Lão đại, ngươi đến cùng tấn thăng đến mấy phẩm rồi?" Nhìn bộ dáng tự tin ngạo nghễ kia của Trần Hạo, Mặc Vũ Dật nhịn không được hỏi.
Hách Liên Vũ Tử cũng tò mò trừng mắt nhìn Trần Hạo.
Tâm tình bởi vì thu hoạch thật lớn mà sung sướng, Trần Hạo nhìn bộ dáng Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật căn bản không nhìn thấy “Mặt mày", hơn nữa vốn nên là một khuôn mặt nhỏ tuyệt đep, Hách Liên Vũ Tử lại làm cho Trần Hạo bỗng nhiên có loại xúc động muốn cười cũng một chút đắc ý.
Một thiếu nữ, nhất là thiếu nữ xinh đẹp, đối với dung nhan của mình đều là tương đối che chở cùng quý trọng. Mà Hách Liên Vũ Tử lại bởi vì mình dặn dò, mà đem mặt làm thành cái bộ dáng này, đúng là khó có được.
“Mấy phẩm không quan trọng, quan trọng là, “cửu phẩm võ hoàng cũng đừng mơ làm gì được ta, được rồi, đi thôi! Ồ... Các ngươi có thể rửa mặt chút, chúng ta quang minh chính đại đi!" Trần Hạo nói.
...
Theo lúc ba người không che giấu bộ dạng nữa, nghênh ngang nhanh chóng hướng cung điện trung tâm tiếp cận, ven đường gặp được đệ tử hướng trung tâm hội tụ cũng càng lúc càng nhiều...
Rầm rầm rầm...
Từng đạo công kích hùng hồn khủng bố, từ bốn phía cung điện trung tâm truyền đến, hiển nhiên Triệu Vân Phi bon tứ đại cao thủ đã lần nữa về tới phía trước bốn cánh cửa lớn, bắt đầu phá cửa.
Làm cho bọn họ vui sướng là, cánh cửa lớn ban đầu không chút sứt mẻ, giờ phút này, rốt cuộc đã xuất hiện buông lỏng.
Liền ngay cả đỉnh chóp cung điện cũng truyền ra tiếng “Ầm ầm", hiển nhiên thổ môn trên đỉnh chóp, không giống bên ngoài Huyền Hoàng bảo khố có quang mang bảy màu thủ hộ nữa, cũng trở thành đối tượng mọi người tranh đoạt, hơn nữa người tới đỉnh chóp là nhiều nhất. Bởi vì đỉnh chóp không có tứ đại cao thủ tọa trấn.
“Oa... Hách Liên Vũ Tử... Ðó không phải Hách Liên Vũ Tử sao?"
“Bộ dạng thật thảm... Ta thấy đáng thương..."
“Thật sự là xinh đẹp, đáng tiếc bị Ðông Phương Tuấn nhìn trúng rồi, chúng ta không có cơ hội..."
“Nghe nói Ðông Phương Tuấn từng mời Hách Liên Vũ Tử gia nhập đội Đông Phương gia bọn họ, nhưng bị từ chối. Các ngươi nhìn thấy không, Trần Hạo kia là lão đại của ba người bọn ho! Nghe nói, còn làm bị thương hai người Ðông Phương Anh, Ðông Phương Kiệt..."
“Bốc phét à? Ðông Phương Anh cùng Ðông Phương Kiệt đều là võ hoàng tứ phẩm đỉnh phong, cấp bậc tuy không cao, nhưng chiến lực của đệ tử Đông Phương gia bọn hắn cũng là tương đối lợi hại, huống chi Trần Hạo kia nghe nói vừa mới tấn thăng đến nhất phẩm võ hoàng đạt được tư cách thí luyện mà thôi..."
“Tuyệt đối là thật. Là đệ tử điện Lãnh Nguyệt ký túc xá cùng bọn họ tiếp giáp nhìn thấy! Thời điểm vừa mới tiến vào thành cổ Huyền Hoàng, các ngươi chưa nghe được người Ðông Phương gia đều đang tìm bọn Trần Hạo cùng Hách Liên Vũ Tử Sao?"
“Lại lợi hại như vậy?"
“Ừm... Các ngươi xem, bọc của ba người bọn họ đều phình, rõ ràng săn giết yêu thú không ít hơn so với chúng ta... Thực lực sao có thể kém?"
Khi ba người bọn Trần Hạo đi tới trước một cánh cửa lớn, đã rửa sạch dơ bẩn trên mặt, Hách Liên Vũ Tử lộ ra khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp kia, tuy quần áo vẫn như là tên ăn mày nhỏ, nhưng dung nhan tuyệt mỹ băng lạnh kia của nàng lại như trước ở nháy mắt dẫn tới rất nhiều đệ tử chú ý và bình luận. Liên quan Trần Hạo cùng Mặc Vũ Dật cũng trở thành tiêu điểm của mọi người. Sau một lát, Trần Hạo càng là trở thành đối tượng mọi người nhiệt liệt nghị luận.
Chỉ là đám gia hỏa này nếu lúc biết trong bọc của ba người căn bản không có mấy viên nội đan yêu thú, mà hầu như toàn bộ là linh dược cùng tinh thạch trân quý, chỉ sợ sẽ khiếp sợ cằm cũng rớt xuống đất, đương nhiên, cho dù là dẫn lên tranh đoạt cũng rất bình thường.
Ðối mặt mọi người nghị luận, Trần Hạo không chút để ý, Hách Liên Vũ Tử lại khẽ nhíu mày, vẻ mặt băng lạnh, thậm chí còn vụng trộm nhìn Trần Hạo một cái, trong đầu nha đầu kia giờ phút này chỉ có bốn chữ “Hồng nhan họa thủy" Trần Hạo từng nói với nàng.
Nàng thậm chí có chút hối hận đã rửa sạch dơ bẩn trên mặt...
May mà Trần Hạo cũng không có bất cứ biểu lộ gì, trái lại làm cho nàng hơi yên lòng.
Đang oanh kích cánh cửa lớn là ba người quen của Trần Hạo, bọn Gia Cát Thanh Vân. Mà những người khác thì đều là xa xa vây xem. Tuyệt đại đa số đều là đệ tử nhị phẩm đến tứ phẩm võ hoàng, hiển nhiên bọn họ đều là ôm tâm tình xem náo nhiệt, không chút tính toán tranh đoạt. Thưc lực không đủ, đây cũng là chuyện không có cách nào, ngay cả đỉnh cung điện bọn họ cũng không có năng lực đi lên, đỉnh cung điện cao hơn mười trượng, lại không có bất cứ chỗ nào mượn lực, không có thực lực ngũ phẩm võ hoàng căn bản không thể đi lên, nếu không như thế nào cũng muốn đi lên thử thời vận...
Mà đội thực lực hơi mạnh đều đã đến trên thổ môn đỉnh chóp không có đội của tứ đại cao thủ.
“Oành Oành oành..."
Mắt thấy đám người Gia Cát Thanh Vân dùng man lực oanh kích cánh cửa lớn, càng lúc càng buông lỏng, Trần Hạo biết không còn bao lâu liền sẽ phá vỡ, ngẩng đầu nhìn, hơi trầm ngâm, bỗng nhiên nói: “Đi, chúng ta đi lên!"
Thoạt nhìn đỉnh tầng cung điện cao chừng mười trượng, lại không có bất cứ vị trí nào mượn lực, Trần Hạo liền một trái một phải tóm chặt bàn tay nhỏ của Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật.
“Đi!"
“Rầm rầm rầm..."
Sớm có chuẩn bị, Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật ở thời điểm nguyên lực hùng hồn mênh mông của Trần Hạo rót vào thân thể bọn họ, ba người đồng thời phát lực, ba tiếng nổ vang từ dưới chân ba người vang lên.
“A? Bọn hắn cũng muốn đi lên?"
Trong đám người nhất thời có người cười nhạo nói, nhưng lập tức lại vẻ mặt khiếp sợ ngậm miệng lại.
Ba người Trần Hạo thế mà không có bất cứ gì ngăn cản tiến lên ở bên cạnh đỉnh cung điện, sau đó biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
“Sao có thể? Tứ phầm võ hoàng... Trần Hạo kia lại đã tấn thăng đến tứ phẩm võ hoàng? Nhưng..."
Nguyên lực màu rám nắng mênh mông kia của Trần Hạo hiển nhiên là dấu hiệu của tứ phầm võ hoàng, chỉ cần cái này đã làm cho mọi người khiếp sợ, càng khiếp sợ là, hắn một tứ phẩm võ hoàng bản thân leo lên đỉnh cũng đã rất khó rất khó, nhưng lại còn mang theo hai người chỉ là nhất phẩm võ hoàng cùng lúc leo lên đỉnh!
Phải biết rằng, ba tháng trước hắn còn là võ sư, hơn nữa là võ sư cấp thấp nhất trong toàn bộ đệ tử mới vào hoàng gia Tân Tú đường, nhưng bây giờ...
Thế mà đã đến tứ phẩm võ hoàng!
Tốc độ tăng lên như vậy thật sự là quá đá kích người ta, nhất là người ở đây đều là thiên tài trong vạn không có một của vương quốc Trấn Nguyên...
...
Oành Oành oành!
Mấy chục cái bóng người vây tụ ở trung tâm nóc nhà, từng người điên cuồng đánh loạn, cực kỳ hỗn loạn. Hiển nhiên, trên nóc nhà những đội đó ai cũng không làm gì được ai, rắn mất đầu.
“Ai cũng đừng giữ lại lực lượng, hợp sức phá vỡ, đều có được một phần, ngũ hành linh căn tất nhiên ngay tại trong đại điện này, trừ bọn họ tứ đại cao thủ nhất định phải được bốn cái, một cái, đến lúc đó chúng ta cạnh tranh công bằng là được!"
Trong đó có người hét lớn.
Những kẻ này tuyệt đại đa số đều là cao thủ ngũ phẩm, lục phẩm võ hoàng, chỉ có ba gã là thất phẩm võ hoàng.
“Ba người chúng ta cũng gia nhập!"
Ðúng lúc này, thanh âm réo rắt của Trần Hạo vang lên, khí tức quanh thân bỗng nhiên cuồng bạo tăng vọt.
Trần Hạo biết rõ đám gia hỏa này tuy như rắn mất đầu, nhưng không có thực lực cùng chúng đối kháng, chỉ sợ căn bản không thể gia nhập. Cho nên, ở thời điểm mọi người chưa phản ứng lại là ai đã đến, Trần Hạo liền bày ra lực lượng của mình!
Theo tiếng của Trần Hạo, cả người hắn nhảy lên cao cao đến phía trên thổ môn, song chưởng ẩn chứa năng lượng khủng bố đến cực điểm, đồng thời còn có một tia năng lượng làm mọi người cảm giác kỳ dị tràn ngập trong đó, đột nhiên vỗ xuống!
Oành!
Cánh cửa lớn vốn đang rung động, giờ khắc này bởi vì một chướng khủng bố này của Trần Hạo bỗng nhiên bộc phát ra một tiếng nổ kịch liệt rung hẳn lên!
Lực bắn ngược cường đại làm thân thể Trần Hạo cất cao ba trượng, nhưng lúc rơi xuống, Trần Hạo lại bật hơi cất tiếng!
Rầm rầm rầm...
“Mọi người hợp sức, thất thần làm gì?" Trần Hạo ở trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người thân hình căn bản không rơi xuống, liên tục xuất chưởng, đồng thời thanh âm mang theo một tia ngạo nghễ kia của hắn làm cho mọi người phục hồi tinh thần lại. Không ai nói gì, ai nấy cũng thấy được lực lượng của Trần Hạo, so với bọn hắn đều mạnh hơn không chỉ một bậc!
Trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ!
Tác giả :
Ô Sơn Vân Vũ