Ngạo Thiên Cuồng Tôn
Chương 7: Đã gặp qua là không quên
Dịch giả: HoaHoa
Biên: Linh Đế
“Đây căn bản là làm khó dễ!" Tiểu Linh Nhi có chút khó chịu kêu lên. Nhất là trong này còn có cả Tiên văn thượng cổ. Cho dù mất một hai năm thì cũng chưa chắc có thể hoàn thành. Thế nhưng mà lại bắt Trần Hạo, một người chưa từng đi học, một chữ bẻ đôi không biết phải làm xong.
“Tiểu Linh Nhi, tiếp tục đọc đi!" Trần Hạo nói.
“Ừm!" Tiểu Linh Nhi lật trang kế tiếp, cũng là trang cuối cùng. Trang này nàng chưa từng xem qua, thế nhưng, thời điểm nàng thấy được nội dung bên trên, ngay cả bản thân nàng cũng không thể ức chế được sự phẫn nộ!
“Sao lại như vậy?? thật đúng là hiếp người quá đáng! Cho dù là thứ nhất đếm ngược thì cũng đâu cần phải như thế!!!" Tiêu Linh Nhi phẫn nộ nói.
Nhìn biểu tình của Tiểu Linh Nhi, Trần Hạo vẫn điềm nhiêm: “Tiểu Linh Nhi, ngươi không cần phải lo lắng cho ta, cứ đọc đi! Cho dù là gì.. thì ta cũng nhất định làm được!"
“Làm được? Làm như thế nào chứ? Chỉ có ba tháng, sao ngươi có thể hiểu được toàn bộ? hơn nữa, còn muốn đuổi ngươi ra khỏi môn hộ! Tại sao Tiêu gia lại không hiểu lý lẻ như thế chứ? Đệ nhất đếm ngược thì sao? Có cần ức hiếp người khác như vậy không? Huống hồ.. đệ nhất đếm ngược phải là ta mới đúng." Tiểu Linh Nhi nước mắt lưng tròng, có chút gấp gáp nói ra. Tuy chỉ mới tiếp xúc trong thời gian ngắn, vốn tâm địa lương thiện, Tiểu Linh Nhi đã xem Trần Hạo như bằng hữu thật sự của mình.
“Tiểu Linh Nhi, ngươi đừng có vội, chỉ là một quyển sách mà thôi! Không caanfa đến ba tháng, ta nhất định có thể nhớ kỹ!" Trần Hạo vội lên tiếng an ủi.
“Cho dù có người muốn dạy cho ngươi, cũng không thể dạy hết trong ba tháng! Ngươi có nhớ kỹ cũng không làm được gì?"
“Dạy không hết?" Trần Hạo có chút ngây thơ hỏi. Hắn hoàn toàn không có chút hiểu biết gì về học đường cả.
“Ngươi…" Tiểu Linh Nhi bị sự vô tri của Trần Hạo đánh gục rồi. nàng cơ hồ có thể đoán được kết quả của Trần Hạo sau ba tháng, thế nhưng, khi nhìn vào đôi mắt tràn ngập tự tin và kiên định kia, nàng lại có chút tin tưởng, hắn sẽ làm được.
Dưới yêu cầu của Trần Hạo, Tiểu Linh Nhi đọc lên trang cuối cùng, nội dung chỉ có một câu, nhưng lại làm cho Tiểu Linh Nhi cảm thấy phẫn nộ thay cho Trần Hạo: “Tiêu gia dùng võ lập gia, nếu ba tháng về sau, Tiêu Tường Hạo vẫn không cách tu luyện võ học của Tiêu gia, thì sẽ đuổi khỏi môn hộ."
Phần tư liệu chuyên môn nhằm vào Trần Hạo này, vô cùng cáo già. Dưới tình huống bình thường, có thể hiểu rằng, học hết ‘Học Hải Vô Nhai’ là chỉ học thuộc 3400 chữ thường dùng, dù vậy, người bình thường cũng khó mà học thuộc trong ba tháng. Nhưng vạn nhất hắn có thể học thuộc thì sao? Khi đó bọn họ có thể bảo rằng, ý bọn họ là phải học thuộc tất cả chữ trong ‘Học Hải Vô Nhai’ bao gồm cả những chữ không thường dùng. Như vậy, cho dù Trần Hạo tài giỏi đến đâu thì cũng khó lòng hoàn thành được. khi đó, kệt cục vẫn là phải bị đuổi khỏi môn hộ.
Chỉ là một đệ tử vừa nhập môn nho nhỏ, Tiêu Bác không sợ sẽ có người vì chuyện này mà gây khó dễ với hắn. Chỉ là một phần tư liệu mà thôi, chả ai quan tâm làm gì.
“Tiểu Linh Nhi, không sao đâu, chữ trong phần tư liệu này, ta cơ bản đều đã nhớ kỹ, ngươi chỉ cần đọc lên để ta so sánh mặt chữ là được, không cần ai phải dạy cả!" Trần Hạo nhìn Tiểu Linh Nhi đang khổ sở vì mình, nói ra với giọng thoải mái.
“Đều… Đều nhớ kỹ? Ngươi nói thật sao?" hai mắt Tiểu Linh Nhi trừng to nhìn Trần Hạo.
“Đúng vậy, đều nhớ kỹ."
Sau chốt lát, Tiểu Linh Nhi cũng đã xác nhận xong, Trần Hạo sở hữu trí nhớ vô cùng biến thái, đã nhìn qua là không quên được.
“Ta cũng chỉ biết được hơn ba nghìn chữ thường dùng mà thôi, còn phần đằng sau… ta cũng không biết được mấy chữ." Tiểu Linh Nhi nói: “Phải tìm được người hỗ trợ mới được, bằng không, ngươi không thể nào học được nó bên trong học đường đâu!"
Tìm người hỗ trợ? Nghe nàng nói như vậy, trong đầu Trần Hạo liền hiện ra một thân ảnh tựa như thiên sứ.
“Ta tên là Tiêu Cát Yên, về sau chính là sư tỷ của ngươi! Nhớ phải gọi sư tỷ đó.. ờ.. Hì hì, rốt cục đã có sư đệ… Tốt rồi, ta đi tu luyện đây, về sau, có khó khan gì thì nhớ tìm sư tỷ, ta sẽ giúp ngươi, sư tỷ rất lợi hại đó, hì hì…"
Trần Hạo có chút lắc đầu, chỉ có duyên gặp mặt một lần mà thôi, hơn nữa tuooit của nàng cũng chỉ ngang với Tiểu Linh Nhi, chắc cũng không biết được bao nhiêu chữ.
“Ừm, giờ ngươi chỉ cần giúp ta đọc những chữ mà ngươi biết là được rồi, học được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu a… Còn tới ba tháng, không cần phải gấp!" Trần Hạo nói.
Tuy cảm thấy hi vọng rất xa vời, nhưng nhìn cặp mắt đầy tin tưởng kia của Trần Hạo, nàng lại không đành lòng nói lời đã kích. Trong nội tâm nàng thầm quyết định, nếu không được thì đi tìm phụ thân mình nhờ hỗ trợ, dù sao, không thể ngồi nhìn Trần Hạo bị trục xuất khỏi Tiêu gia được.
Nghĩ tới đây, Tiêu Linh Nhi lại cầm lên cuốn ‘Học Hải Vo Nhai dày cộm, cùng Trần Hạo dựa vai sát vào nhau mà đọc.
Không đến nữa canh giờ, dưới sự khiếp sợ của Tiểu Linh Nhi, Trần Hạo đã học xong tất cả những chữ mà nàng biết được. Chẳng những có thể đọc ra, cho dù nàng đọc một chữ tùy ý thì hắn cũng có thể viết ra dễ dàng. Phần trí nhớ cường đại này, không chỉ đơn giản ở việc gặp qua là không quên nữa rồi.
Sau khi Tiểu Linh Nhi trở về nghỉ ngơi, Trần Hạo lại chăm chú vùi đầu vào trong cuốn ‘Học Hải Vô Nhai này, suốt cả đêm, thẳng đến tờ mờ sáng, Trần Hạo rốt cuộc cũng đen trọn vẹn mặt chữ trong đó nhớ kỹ, kể cả Tiên văn.
…
“Đông.. đông… đông…đông… đông… lẻng kẻng…"
Trần Hạo vừa xem hết ‘Học Hải Vô Nhai’ không được bao lâu, thì có tiếng gõ mõ nghe có vẻ cổ xưa từ xa vọng lại. Năm âm thanh liên tiếp kèm theo một tiếng lẻng kẻng, theo tư liêu nhận được hôm qua thì Trầm Hạ biết, đây là đang báo hiệu rạng sáng năm giờ rưỡi. âm thanh gõ mõ cầm canh kia vang vọng cả Tiêu gia. Báo hiệu cho các đệ tử biết đã đến giờ rời giường rồi.
Trần Hạo rửa mặt đơn giản, đem tóc tai sửa lại, sau đó liền ra khỏi phòng.
Ánh mắt của hắn vẫn trong trẻo như trước, như là ánh sao trong bầu trời đêm, tinh thần của hắn trước sau no đủ, không có một dấu hiệu mỏi mệt của việc thức đêm.
Hít một hơi thật sâu không khí tươi mát, Trần Hạo quay đầu nhìn sang giang phòng của Tiểu Linh Nhi, đèn trong phòng đã sáng, có lẽ nàng đã rời giường rồi. Bất quá, Trần Hạo rõ ràng, lịch trình của nàng khác với mình, nàng phải đi Diễn Võ Trường tham gia luyện công buổi sáng của Tiêu gia. Còn minh, phải đến học đường sơ cấp của Văn Uyên các.
Trong đầu hiện ra bản đồ Tiêu gia, Trần Hạo rất nhanh ròi xa ký túc xá.
Lúc trước, hắn rất ít khi chạy, vì như thế sẽ làm cơ thể càng thêm đói khát, cho nên hắn cũng không biết mình có thể chạy được nhanh như vậy. Mà tối hôm qua, hắn đã ăn rất nhiều, cho dù vẫn không no bụng, nhưng hắn biết bữa cơm kia ban co hắn khí lực của ba ngày. Hơn nữa, hiện tại mỗi ngày đều được ba bữa cơm, nên hắn cũng không giữ lại mà chạy đi rất nhanh. Hắn ưa thích cảm giác nhanh như bay này.
Trần Hạo chạy với tốc độ kinh người trong nửa giờ, rốt cục đã đến Văn Uyên các.
“Đây là Văn Uyên các? Ba chữ kia ta biết!" Trần Hạo nhìn xem trên đại môn, ba chữ to lớn, tràng đầy uy nghiêm và cổ xưa, tròng lòng có chút bất định, bước chân trong bất giác mà chậm lại.
Một con đường rộng lớn bằng đá xanh, nối thẳng với một tòa kiến trúc thật lớn. hai bên đường là hoa viên uyên tĩnh cực lớn, trong hoa viên, có xen kẽ các con đường nhỏ hẹp, quanh co, trồng đầy các loại hoa cỏ mà Trần Hạo không biết. hai bên cạnh hoa viên, là hai tòa nhà, so với kiến trúc kia thì hơi nhỏ hơn một tý.
Đối diện với đại môn của kiến trúc to lớn kia là học đường cao cấp của Tiêu gia, bên trái hoa viên bên cạnh kiến trúc chính là học đường sơ cấp, mà bên phải thì là học đường trung cấp. tuy trong nội tâm đã có sự chuẩn bị, nhưng khi tận mắt nhìn thấy ba tòa học đường cực lớn này, vẫn khiến cho Trần Hạo khiếp sợ vô cùng. Hắn đã từng nhìn thấy qua học đường nơi Nhị Cẩu đi học, đó là học đường lớn nhất và cũng là tốt nhất của trấn Thái Bình, thế nhưng nếu so với Tiêu gia thì cơ bản là không cùng đẳng cấp.
Tiêu gia là thế gia dùng võ lập gia, thế nhưng Tiêu gia có thể trở thành một trong tứ đại gia tộc của Vân Châu, lại không phải hoàn toàn dựa vào vũ lực.
Văn võ song hoàn, mới là nguyên do chính thức giúp Tiêu gia cường đại.
Chính vì nguyên nhân này, hầu hết tất cả đệ tử Tiêu gia, ngoại trừ thời gian tu luyện, mỗi ngày đều phải đến học đường học tập. Thi, từ, ca, phú, lễ nghi, thiên văn địa lý, đạo làm quan, đạo kinh thương… không có gì là không thể dạy… Bất quá, những cái đó đều là nội dung của trung cấp và cao cấp học đường. Mà mục tiêu trước mắt của Trần Hạo chỉ là học đường sơ cấp.
Vừa mới trở thành đệ tử ngoại môn của Tiêu gia, theo thường lệ đều là trực tiếp tiến vào học đường trung cấp. Về phần học đường sơ cấp, là dành cho tiểu hài tử, những hài tử này đều là dòng chính của Tiêu gia, có hài tử của đệ tử nội môn, cũng có hài tử của đệ tử ngoại môn ở lại Tiêu gia làm việc, đa phần là hài đồng từ năm đến mười tuổi.
Lớp học buổi sáng, chỉ có học đường sơ cấp là mở ra.
Lúc này, cả Văn Uyên các u tĩnh dị thường, ngoài Trần Hạo ra, vẫn chưa có thêm người nào tới. Trần Hạo tay cầm quyển ‘Học Hải Vô Nhai’ đi tới cửa lớn của học đường, mượn ánh sáng yếu ớt của nơi này mà đứng xem lần nữa. Cho dù hắn đã nhớ kỹ toàn bộ, thế nhưng hắn vẫn xem lại phần cuối cùng, Tiên văn.
Biên: Linh Đế
“Đây căn bản là làm khó dễ!" Tiểu Linh Nhi có chút khó chịu kêu lên. Nhất là trong này còn có cả Tiên văn thượng cổ. Cho dù mất một hai năm thì cũng chưa chắc có thể hoàn thành. Thế nhưng mà lại bắt Trần Hạo, một người chưa từng đi học, một chữ bẻ đôi không biết phải làm xong.
“Tiểu Linh Nhi, tiếp tục đọc đi!" Trần Hạo nói.
“Ừm!" Tiểu Linh Nhi lật trang kế tiếp, cũng là trang cuối cùng. Trang này nàng chưa từng xem qua, thế nhưng, thời điểm nàng thấy được nội dung bên trên, ngay cả bản thân nàng cũng không thể ức chế được sự phẫn nộ!
“Sao lại như vậy?? thật đúng là hiếp người quá đáng! Cho dù là thứ nhất đếm ngược thì cũng đâu cần phải như thế!!!" Tiêu Linh Nhi phẫn nộ nói.
Nhìn biểu tình của Tiểu Linh Nhi, Trần Hạo vẫn điềm nhiêm: “Tiểu Linh Nhi, ngươi không cần phải lo lắng cho ta, cứ đọc đi! Cho dù là gì.. thì ta cũng nhất định làm được!"
“Làm được? Làm như thế nào chứ? Chỉ có ba tháng, sao ngươi có thể hiểu được toàn bộ? hơn nữa, còn muốn đuổi ngươi ra khỏi môn hộ! Tại sao Tiêu gia lại không hiểu lý lẻ như thế chứ? Đệ nhất đếm ngược thì sao? Có cần ức hiếp người khác như vậy không? Huống hồ.. đệ nhất đếm ngược phải là ta mới đúng." Tiểu Linh Nhi nước mắt lưng tròng, có chút gấp gáp nói ra. Tuy chỉ mới tiếp xúc trong thời gian ngắn, vốn tâm địa lương thiện, Tiểu Linh Nhi đã xem Trần Hạo như bằng hữu thật sự của mình.
“Tiểu Linh Nhi, ngươi đừng có vội, chỉ là một quyển sách mà thôi! Không caanfa đến ba tháng, ta nhất định có thể nhớ kỹ!" Trần Hạo vội lên tiếng an ủi.
“Cho dù có người muốn dạy cho ngươi, cũng không thể dạy hết trong ba tháng! Ngươi có nhớ kỹ cũng không làm được gì?"
“Dạy không hết?" Trần Hạo có chút ngây thơ hỏi. Hắn hoàn toàn không có chút hiểu biết gì về học đường cả.
“Ngươi…" Tiểu Linh Nhi bị sự vô tri của Trần Hạo đánh gục rồi. nàng cơ hồ có thể đoán được kết quả của Trần Hạo sau ba tháng, thế nhưng, khi nhìn vào đôi mắt tràn ngập tự tin và kiên định kia, nàng lại có chút tin tưởng, hắn sẽ làm được.
Dưới yêu cầu của Trần Hạo, Tiểu Linh Nhi đọc lên trang cuối cùng, nội dung chỉ có một câu, nhưng lại làm cho Tiểu Linh Nhi cảm thấy phẫn nộ thay cho Trần Hạo: “Tiêu gia dùng võ lập gia, nếu ba tháng về sau, Tiêu Tường Hạo vẫn không cách tu luyện võ học của Tiêu gia, thì sẽ đuổi khỏi môn hộ."
Phần tư liệu chuyên môn nhằm vào Trần Hạo này, vô cùng cáo già. Dưới tình huống bình thường, có thể hiểu rằng, học hết ‘Học Hải Vô Nhai’ là chỉ học thuộc 3400 chữ thường dùng, dù vậy, người bình thường cũng khó mà học thuộc trong ba tháng. Nhưng vạn nhất hắn có thể học thuộc thì sao? Khi đó bọn họ có thể bảo rằng, ý bọn họ là phải học thuộc tất cả chữ trong ‘Học Hải Vô Nhai’ bao gồm cả những chữ không thường dùng. Như vậy, cho dù Trần Hạo tài giỏi đến đâu thì cũng khó lòng hoàn thành được. khi đó, kệt cục vẫn là phải bị đuổi khỏi môn hộ.
Chỉ là một đệ tử vừa nhập môn nho nhỏ, Tiêu Bác không sợ sẽ có người vì chuyện này mà gây khó dễ với hắn. Chỉ là một phần tư liệu mà thôi, chả ai quan tâm làm gì.
“Tiểu Linh Nhi, không sao đâu, chữ trong phần tư liệu này, ta cơ bản đều đã nhớ kỹ, ngươi chỉ cần đọc lên để ta so sánh mặt chữ là được, không cần ai phải dạy cả!" Trần Hạo nhìn Tiểu Linh Nhi đang khổ sở vì mình, nói ra với giọng thoải mái.
“Đều… Đều nhớ kỹ? Ngươi nói thật sao?" hai mắt Tiểu Linh Nhi trừng to nhìn Trần Hạo.
“Đúng vậy, đều nhớ kỹ."
Sau chốt lát, Tiểu Linh Nhi cũng đã xác nhận xong, Trần Hạo sở hữu trí nhớ vô cùng biến thái, đã nhìn qua là không quên được.
“Ta cũng chỉ biết được hơn ba nghìn chữ thường dùng mà thôi, còn phần đằng sau… ta cũng không biết được mấy chữ." Tiểu Linh Nhi nói: “Phải tìm được người hỗ trợ mới được, bằng không, ngươi không thể nào học được nó bên trong học đường đâu!"
Tìm người hỗ trợ? Nghe nàng nói như vậy, trong đầu Trần Hạo liền hiện ra một thân ảnh tựa như thiên sứ.
“Ta tên là Tiêu Cát Yên, về sau chính là sư tỷ của ngươi! Nhớ phải gọi sư tỷ đó.. ờ.. Hì hì, rốt cục đã có sư đệ… Tốt rồi, ta đi tu luyện đây, về sau, có khó khan gì thì nhớ tìm sư tỷ, ta sẽ giúp ngươi, sư tỷ rất lợi hại đó, hì hì…"
Trần Hạo có chút lắc đầu, chỉ có duyên gặp mặt một lần mà thôi, hơn nữa tuooit của nàng cũng chỉ ngang với Tiểu Linh Nhi, chắc cũng không biết được bao nhiêu chữ.
“Ừm, giờ ngươi chỉ cần giúp ta đọc những chữ mà ngươi biết là được rồi, học được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu a… Còn tới ba tháng, không cần phải gấp!" Trần Hạo nói.
Tuy cảm thấy hi vọng rất xa vời, nhưng nhìn cặp mắt đầy tin tưởng kia của Trần Hạo, nàng lại không đành lòng nói lời đã kích. Trong nội tâm nàng thầm quyết định, nếu không được thì đi tìm phụ thân mình nhờ hỗ trợ, dù sao, không thể ngồi nhìn Trần Hạo bị trục xuất khỏi Tiêu gia được.
Nghĩ tới đây, Tiêu Linh Nhi lại cầm lên cuốn ‘Học Hải Vo Nhai dày cộm, cùng Trần Hạo dựa vai sát vào nhau mà đọc.
Không đến nữa canh giờ, dưới sự khiếp sợ của Tiểu Linh Nhi, Trần Hạo đã học xong tất cả những chữ mà nàng biết được. Chẳng những có thể đọc ra, cho dù nàng đọc một chữ tùy ý thì hắn cũng có thể viết ra dễ dàng. Phần trí nhớ cường đại này, không chỉ đơn giản ở việc gặp qua là không quên nữa rồi.
Sau khi Tiểu Linh Nhi trở về nghỉ ngơi, Trần Hạo lại chăm chú vùi đầu vào trong cuốn ‘Học Hải Vô Nhai này, suốt cả đêm, thẳng đến tờ mờ sáng, Trần Hạo rốt cuộc cũng đen trọn vẹn mặt chữ trong đó nhớ kỹ, kể cả Tiên văn.
…
“Đông.. đông… đông…đông… đông… lẻng kẻng…"
Trần Hạo vừa xem hết ‘Học Hải Vô Nhai’ không được bao lâu, thì có tiếng gõ mõ nghe có vẻ cổ xưa từ xa vọng lại. Năm âm thanh liên tiếp kèm theo một tiếng lẻng kẻng, theo tư liêu nhận được hôm qua thì Trầm Hạ biết, đây là đang báo hiệu rạng sáng năm giờ rưỡi. âm thanh gõ mõ cầm canh kia vang vọng cả Tiêu gia. Báo hiệu cho các đệ tử biết đã đến giờ rời giường rồi.
Trần Hạo rửa mặt đơn giản, đem tóc tai sửa lại, sau đó liền ra khỏi phòng.
Ánh mắt của hắn vẫn trong trẻo như trước, như là ánh sao trong bầu trời đêm, tinh thần của hắn trước sau no đủ, không có một dấu hiệu mỏi mệt của việc thức đêm.
Hít một hơi thật sâu không khí tươi mát, Trần Hạo quay đầu nhìn sang giang phòng của Tiểu Linh Nhi, đèn trong phòng đã sáng, có lẽ nàng đã rời giường rồi. Bất quá, Trần Hạo rõ ràng, lịch trình của nàng khác với mình, nàng phải đi Diễn Võ Trường tham gia luyện công buổi sáng của Tiêu gia. Còn minh, phải đến học đường sơ cấp của Văn Uyên các.
Trong đầu hiện ra bản đồ Tiêu gia, Trần Hạo rất nhanh ròi xa ký túc xá.
Lúc trước, hắn rất ít khi chạy, vì như thế sẽ làm cơ thể càng thêm đói khát, cho nên hắn cũng không biết mình có thể chạy được nhanh như vậy. Mà tối hôm qua, hắn đã ăn rất nhiều, cho dù vẫn không no bụng, nhưng hắn biết bữa cơm kia ban co hắn khí lực của ba ngày. Hơn nữa, hiện tại mỗi ngày đều được ba bữa cơm, nên hắn cũng không giữ lại mà chạy đi rất nhanh. Hắn ưa thích cảm giác nhanh như bay này.
Trần Hạo chạy với tốc độ kinh người trong nửa giờ, rốt cục đã đến Văn Uyên các.
“Đây là Văn Uyên các? Ba chữ kia ta biết!" Trần Hạo nhìn xem trên đại môn, ba chữ to lớn, tràng đầy uy nghiêm và cổ xưa, tròng lòng có chút bất định, bước chân trong bất giác mà chậm lại.
Một con đường rộng lớn bằng đá xanh, nối thẳng với một tòa kiến trúc thật lớn. hai bên đường là hoa viên uyên tĩnh cực lớn, trong hoa viên, có xen kẽ các con đường nhỏ hẹp, quanh co, trồng đầy các loại hoa cỏ mà Trần Hạo không biết. hai bên cạnh hoa viên, là hai tòa nhà, so với kiến trúc kia thì hơi nhỏ hơn một tý.
Đối diện với đại môn của kiến trúc to lớn kia là học đường cao cấp của Tiêu gia, bên trái hoa viên bên cạnh kiến trúc chính là học đường sơ cấp, mà bên phải thì là học đường trung cấp. tuy trong nội tâm đã có sự chuẩn bị, nhưng khi tận mắt nhìn thấy ba tòa học đường cực lớn này, vẫn khiến cho Trần Hạo khiếp sợ vô cùng. Hắn đã từng nhìn thấy qua học đường nơi Nhị Cẩu đi học, đó là học đường lớn nhất và cũng là tốt nhất của trấn Thái Bình, thế nhưng nếu so với Tiêu gia thì cơ bản là không cùng đẳng cấp.
Tiêu gia là thế gia dùng võ lập gia, thế nhưng Tiêu gia có thể trở thành một trong tứ đại gia tộc của Vân Châu, lại không phải hoàn toàn dựa vào vũ lực.
Văn võ song hoàn, mới là nguyên do chính thức giúp Tiêu gia cường đại.
Chính vì nguyên nhân này, hầu hết tất cả đệ tử Tiêu gia, ngoại trừ thời gian tu luyện, mỗi ngày đều phải đến học đường học tập. Thi, từ, ca, phú, lễ nghi, thiên văn địa lý, đạo làm quan, đạo kinh thương… không có gì là không thể dạy… Bất quá, những cái đó đều là nội dung của trung cấp và cao cấp học đường. Mà mục tiêu trước mắt của Trần Hạo chỉ là học đường sơ cấp.
Vừa mới trở thành đệ tử ngoại môn của Tiêu gia, theo thường lệ đều là trực tiếp tiến vào học đường trung cấp. Về phần học đường sơ cấp, là dành cho tiểu hài tử, những hài tử này đều là dòng chính của Tiêu gia, có hài tử của đệ tử nội môn, cũng có hài tử của đệ tử ngoại môn ở lại Tiêu gia làm việc, đa phần là hài đồng từ năm đến mười tuổi.
Lớp học buổi sáng, chỉ có học đường sơ cấp là mở ra.
Lúc này, cả Văn Uyên các u tĩnh dị thường, ngoài Trần Hạo ra, vẫn chưa có thêm người nào tới. Trần Hạo tay cầm quyển ‘Học Hải Vô Nhai’ đi tới cửa lớn của học đường, mượn ánh sáng yếu ớt của nơi này mà đứng xem lần nữa. Cho dù hắn đã nhớ kỹ toàn bộ, thế nhưng hắn vẫn xem lại phần cuối cùng, Tiên văn.
Tác giả :
Ô Sơn Vân Vũ