Ngạo Thiên Cuồng Tôn
Chương 158: Mượn Đao Giết Người, Làm Chim Sẻ?

Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 158: Mượn Đao Giết Người, Làm Chim Sẻ?

“Sợ cái gì..."

Ngọc Võ Thanh không có chút lo lắng nói, hai hàng lông mày nhíu chặt, rõ là đang trầm tư, nhưng hộ thế cương khí quanh thân lại chưa triệt hồi, hắn cũng không dám cam đoan Trần Hạo sẽ không quay lại lần hai.

Vừa rồi, nếu không phải hắn đã trải qua vô số lần sinh tử hiểm cảnh, rèn luyện ra một loại trực giác đối với nguy hiểm, bây giờ chỉ sợ đã phơi thây ngay tại chỗ. Nếu có thể lựa chọn mà nói, Ngọc Võ Thanh tin tưởng, tất nhiên ở ngay từ đầu sẽ không trêu chọc loại quái vật này...

Chỉ bát phẩm võ đế, nhưng thân mang cực phẩm ngũ hành tổ hợp linh khí, chỉ cần như thế mà nói, khẳng định là dễ bị chú ý, nhưng quan trọng nhất lại là năng lực ẩn nấp lĩnh ngộ chân lý phong thuộc tính của Trần Hạo quả thực làm người ta khó lòng phòng bị.

“Tiểu tử này trăm phần trăm, đó là Lãnh Diệc Hàn của đế quốc Phách Thiên!" Trầm mặc một lát, hai mắt Ngọc Võ Thanh bỗng nhiên lóng lánh ra một tia tinh quang hung ác nói: “Chúng ta tạm thời cẩn thận đề phòng, bị loại âm hồn rùa đen rút đầu này bám lấy, quả thực rất nguy hiểm... Chẳng qua, hắn muốn thoải mái cũng không thể. Hừ, đợi lát nữa rất nhiều người tu luyện trào vào, chỉ cần đem tin tức hắn chém giết Chu Khiếu, sử dụng cực phẩm ngũ hành tổ hợp linh khí phát tán ra... Ta tin rằng cao thủ đế quốc xếp hạng hai mươi tự nhiên có người động lòng... Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Chúng ta đến một cái mượn đao giết người, có thể làm chim sẻ ở phía sau liền càng hoàn mỹ..."

“Ý kiến hay! Ngọc sư huynh quả nhiên lợi hại!"

...

“Hô..."

Ngoài mấy trăm dặm, cửa vào một cái hang ẩn nấp, từng cơn gió nhẹ thổi qua, bóng dáng Trần Hạo quỷ dị xuất hiện ở trong hang.

Áo dài màu trắng, giờ phút này bộ vị ở giữa tim đến bả vai đã nhuộm đầy máu tươi, sắc mặt Trần Hạo tái nhợt, sau khi vào trong hang, nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, thở phào một hơi dài, liền lấy ra hai trái Hồi Mệnh Quả nuốt vào đan điền.

“Thất phẩm võ tông quả nhiên lợi hại, rõ ràng không cảm ứng được khí tức của ta, lại có thể ở nháy mắt ta ra tay mà phản ứng kịp... May mắn thân thể ta không giống người thường, nếu không chỉ sợ ăn trộm gà không được trái lại mất nắm thóc... Chẳng qua, nghĩ hẳn bọn chúng tạm thời không dám tìm ta phiền toái, còn phải lo lắng đề phòng nhỉ... Mẹ, trái lại nợ ta một món đan dược, món nợ này sớm hay muộn phải đòi lại!"

Trên khuôn mặt tuấn tú của Trần Hạo lóng lánh ra một cỗ lạnh lẽo, nói.

Thiêu đốt toàn bộ ngũ hành linh đan cùng với hơn phân nửa ngũ hành linh tinh càng thêm trân quý, mới ngăn được kiếm trận công kích của năm người, Trần Hạo rất đau lòng. Nhất là ngũ hành linh tinh, sau khi bước vào cấp bậc võ thánh, liền có thể trực tiếp từ trong đó rút năng lượng, so với nguyên tinh thạch của Chu Khiếu cũng trân quý hơn.

Ðây chính là đã bỏ vốn gốc, Trần Hạo sao có thể không đau lòng? Cũng chính bởi vì như thế, Trần Hạo ở sau khi lao ra khỏi vòng vây, lại chưa rời khỏi, mà là nhìn thời cơ ra tay, muốn đem mấy người chém giết, kiếm về tổn thất. Nhưng không nghĩ tới, chém giết Ngọc Võ Thanh không được, ngược lại thiếu chút nữa đem mạng đặt vào tay hắn. May mắn thân thể hắn ẩn chứa “Bất tử huyết mạch" theo như lời Hạ U U, chưa hiện hình ngay tại chỗ, nên dễ dàng rời khỏi hiện trường, nếu không chỉ sợ bị băm thành thịt vụn.

Cái này cũng làm Trần Hạo nhận thức được, thất phẩm võ tông tạm thời hắn không thể chống lại.

Sau khi hít vào một hơi thật sâu, tâm thần Trần Hạo đắm chìm đến trong chữa thương, ngực bị thương nặng ở dưới năng lượng của hắn vận chuyển, nhất thời tốc độ khôi phục trở nên nhanh hơn, mà khu di tích này thiên địa linh khí tinh thuần nồng hậu càng làm Trần Hạo khắc sâu cảm nhận được hiệu quả khôi phục có bao nhiêu kinh người.

Tê tê tê...

Sau khi Trần Hạo chữa thương xong, tâm thần đắm chìm đến trong tâm pháp Trường Sinh Quyết, thiên địa linh khí mênh mông nhất thời cuồn cuộn trào về phía Trần Hạo. Một tia dao động kỳ dị bỗng trào vào trong đầu Trần Hạo làm Trần Hạo ngạc nhiên mở mắt.

“Khí tức di tích!"

“Cảm ứng được rồi?" Tham bảo kiếm linh nhất thời mang theo một tia kinh ngạc hỏi.

“Ừm! Ði!"

Vù!

Trần Hạo bất chấp trong đan điền có hai quả Hồi Mệnh Quả còn chưa hoàn toàn luyện hóa hấp thu, liền hóa thành một tia sáng, nhanh chóng hướng phương hướng di tích phi hành mà đi.

Tuy đã biết di tích nơi này cũng không phải là viễn cổ di tích thật sự, nhưng Trần Hạo vẫn rất hứng thú. Đây đã là nơi tông môn chuyên môn cô đọng cho bọn hắn tăng tu vi, tự nhiên có chỗ tốt thật lớn. Ít nhất đối với Trần Hạo bây giờ ngay cả tiên thiên cũng chưa bước vào mà nói, khẳng định là rất hữu dụng.

Hơn mười phút sau, Trần Hạo xuất hiện ở trên một ngọn núi nhìn không ra chút dị thường, cỗ dao động khí tức di tích đó trở nên càng đậm hơn, Trần Hạo cảm giác càng thêm rõ ràng, chỉ là tham bảo kiếm linh như trước không có bất cứ cảm giác gì.

Chẳng qua người tu luyện đứt quãng trào vào khu vực di tích, lại có không ít người nhanh như chớp lao tới, hiển nhiên cũng là người có cơ duyên, có số mệnh có thể cảm ứng được khí tức di tích này.

Chẳng qua, những tên đó còn chưa chạy tới, khí tức di tích sau khi đột nhiên mãnh liệt một lúc, liền quỷ dị biến mất, cũng không cảm ứng được chút nào.

“D.m!"

Không ít người đều mắng ra tiếng. Chỉ có thể từ bỏ. Bọn họ rõ ràng loại tình huống này hiển nhiên là bị người nhanh chân đến trước cướp.

...

“Trách không được Lãnh Diệc Hàn của đế quốc Phách Thiên lại lợi hại như vậy, chỉ là bát phẩm võ đế, đã thoải mái chém giết ngũ phẩm võ tông của đế quốc Hùng Phong, Chu Khiếu! Cực phẩm ngũ hành tổ hợp linh khí, năm thanh bảo kiếm cực phẩm ngũ hành thuộc tính, còn có một cái vòng tròn ngũ hành thuộc tính đều đủ, quả thực quá lợi hại, ta nếu là có thể có được, Bách Triều đứng mười hạng đầu, khẳng định có một chỗ của ta..."

“Ðừng có nằm mơ nữa, ngũ phẩm võ tông người ta cũng có thể dễ dàng chém giết, còn không phải có thể dễ dàng chém giết ngươi?"

“Liên thủ thế nào? Hai người chúng ta liên thủ, sau khi cướp lấy bảo vật, chia sau! Gia hỏa đó chính là một mình một người lịch lãm..."

“Cái chủ ý này không tệ..."

Hai bóng dáng ở trên hư không phi hành, rõ ràng là bí mật, nhưng hai người như vì quá hưng phấn nên quên truyền âm, khiến cho người tu luyện cảm giác sâu sắc đều nghe vào trong tai.

...

“Nghe nói chưa? Lãnh Diệc Hàn có cực phẩm ngũ hành tổ hợp linh khí, bảo kiếm linh khí bình thường liền như là đậu phụ bị chém thành mảnh vụn..."

Theo rất nhiều người tu luyện trào vào, không biết từ nơi nào truyền ra tin tức, bắt đầu ở trong một ít người tu luyện truyền ra, một số người tu luyện đi một mình, ở lúc biết được tin tức này, nhất thời đều bắt đầu tìm kiếm đồng bọn đến từ cùng đế quốc, sau khi tìm được liền hưng phấn nói ra tin tức này.

Một ít cao thủ tu vi cường đại, lúc biết được tin tức này, vẻ mặt càng thêm lóng lánh ra một cỗ hưng phấn.

Nhất là một số cao thủ đế quốc cùng đế quốc Phách Thiên thực lực tương đương lại cạnh tranh kịch liệt càng là hưng phấn. Bọn họ rất rõ ràng bộ dáng Lãnh Diệc Hàn. Ðừng nói có cực phẩm linh khí này, mặc dù không có, lúc gặp được đều sẽ không chút do dự ra tay đem hắn chém giết. Chẳng qua có cực phẩm linh khí này, hơn nữa lúc biết được đối phương là một mình tu luyện, làm bọn họ càng thêm để ý.
Tác giả : Ô Sơn Vân Vũ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại