Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 136: Dương Phàm

Rầm...

“Nghê Kiếm Bình! Dương Phàm!"

“Lý Dật Phong! Lý Dật Phong! Lý Dật Phong..."

Khu vực chỗ đệ tử đế quốc Tân Tú đường nhất thời bộc phát ra hoan hô như núi như biển, tên Nghê Kiếm Bình Và Dương Phàm chỉ là xuất hiện nháy mắt, liền bị tên Lý Dật Phong hoàn toàn bao phủ, nhất là một số nữ đệ tử càng là thét chói tai gần như điên cuồng hò hét.

Không có cách nào, Nghê Kiếm Bình và Dương Phàm tuy thực lực kinh người, nhưng so sánh với Lý Dật Phong phong thần tuấn lãng hơn nữa nhận duyên siêu tốt mà nói, ở đế quốc Tân Tú đưòng, nhân khí cũng không bằng thật lớn. Nhất là ở trong nữ đệ tử, Lý Dật Phong là bạch mã vương tử trong cảm nhận của rất nhiều nữ đệ tử.

Lão giả khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhất thời quét về phía khu vực chỗ đệ tử đế quốc Tân Tú đường, uy áp cường đại, nhất thời làm mọi người an tĩnh lại, mới nói tiếp: “Vị thứ tư, Di Minh Hạo của vương quốc Ðại Kiền, cửu phẩm võ đế..."

Tuy biết ngắt lời không tốt, nhưng ngồi sát với vương quốc Trấn Nguyên, khu vực vương quốc Đại Kiền như trước bộc phát ra tiếng hoan hô ngắn ngủi, ngồi ở chính phía trước, cùng ba người bọn Trần Hạo chỉ cách nhau mấy thước, vẻ mặt Di Minh Hạo đương nhiên cuồng ngạo, đứng dậy đối với đại nhân vật của vương quốc Đại Kiền ôm quyền, lập tức, ánh mắt khiêu khích hung ác nhìn về phía Trần Hạo, đáng tiếc vẻ mặt Trần Hạo lại không có chút biến hóa, căn bản không nhìn hắn...

“Phi! Ðắc ý cái rắm, tuyển thủ hạt giống mà thôi, thằng ngu này thật đúng là đã coi mình vào năm hạng đầu rồi..." Đông Phương Tuấn ngược lại hùng hùng hổ hổ nói, vẻ mặt càng kiêu ngạo, càng cuồng ngạo, tràn ngập khinh bỉ nhìn về phía Di Minh Hạo.

“Vị thứ năm, Đạm Ðài Liên của vương quốc Đại Thắng, cửu phẩm ý đế!"

Lão giả báo ra tên một tuyển thủ hạt giống cuối cùng. Nghe thấy tên này, ánh mắt Trần Hạo nhịn không được nhìn về phía khu vực bộc phát ra hoan hô, không phải bởi vì đối phương là thân phận nữ tử, mà là Đạm Ðài Liên này là một trong các cao thủ uy hiếp lớn nhất Hoàng Khởi từng cường điệu đối với Trần Hạo. Cửu phẩm ý đế, mặc dù là cửu phẩm ý đế bình thường, chiến lực có được cũng là cực kỳ khủng bố. Huống chi đối phương siêu cấp thiên tài chỉ là mười chín tuổi.

“Quả nhiên là mỹ nữ... Cùng Hách Liên... Khụ khụ..." Ðôi mắt Ðông Phương Tuấn nhất thời tỏa sáng nói, vốn muốn nói cùng Hách Liên Vũ Tử không sai biệt lắm, nhưng nói đến một nửa lại không nói tiếp.

Thật là mỹ nữ. Thân phận ý giả làm Đạm Ðài Liên thoạt nhìn yếu đuối, ở dưới sự phụ trợ của một bộ váy dài màu hồng đỏ như tên nàng, như là một đóa hoa sen gần bùn mà không nhiễm, cắm sóng xanh mà không yêu, da thịt trắng hơn tuyết, mặt mày như vẽ. Một nữ tử yếu đuối mảnh mai như vậy, mặc cho ai cũng không cách nào đem nàng cùng cao thủ liên hệ cùng một chỗ. Nhưng uy hiếp của nàng đối với Trần Hạo lại được Hoàng Khởi xếp hạng thứ tư. Gần với ba gã võ tông, ngay cả Di Minh Hạo cũng vượt qua.

...

“Năm tuyển thủ hạt giống dựa theo thứ tự vừa rồi chia đến tổ một tới năm. Mời đệ tử dự thi khác lên đài rút thăm!"

Đúng lúc này, lão giả lớn tiếng tuyên bố, cùng lúc nói, một gã trọng tài liền bưng một cái thùng rút thăm màu đen lớn, xuất hiện ở trung ương lôi đài.

Vù vù vù!

Trong phút chốc, từng bóng dáng bay lên không, nối tiếp nhau đến trên lôi đài, từng người vẻ mặt nghiêm túc, hơi mang theo một tia khẩn trương.

“Xếp hàng dựa theo thứ tự đến, rút cho tốt, sau đó mang theo cái thẻ đến năm tổ chỗ trọng tài đăng ký" Lão giả nhắc nhở.

...

“Không phải chứ... Ta tổ một!"

“D.m tổ hai "

“Hô... May mắn, tổ bốn..."

Đệ tử rút thăm, sau khi rút được nhất thời có buồn bực, có may mắn, hiển nhiên ai cũng không muốn đến ba tổ đầu có ba đệ tử cấp bậc võ tông, hơn nữa là đế quốc Tân Tú đường cường hãn nhất, ai muốn đụng tới?

Từ trong miệng rất nhiều đệ tử cũng có thể thấy được, ai cũng muốn đến tổ bốn cùng tổ năm, nhất là tổ năm.

Ðó chính là mỹ nữ, cửu phẩm ý đế, tuy rất cường hãn nhưng có thể cùng tuyệt sắc mỹ nữ như vậy so chiêu, thua cũng đáng. Hơn nữa, quan trọng hơn là Đạm Ðài Liên tuyệt sắc mỹ nữ này danh tiếng tương đối tốt. Trong thi đấu tám nước dự tuyển, chưa giết một người, cũng chưa làm bị thương nặng một người, đều là đem đối thủ đánh bị thương nhẹ thắng lợi, nếu không chính là đối thủ nhận thua.

“Oa ha ha... Tổ năm, Trần Hạo, tiện ca, ta tổ năm... Cạc cạc..." Dẫn đầu rút thăm Đông Phương Tuấn sau khi nhìn thấy đánh số thẻ tổ trong tay mình, nhất thời đắc ý hưng phấn mà kêu lên.

“Tổ bốn..." Ðông Phương Kiếm sau đó rút ra của mình, nói. Nói xong cũng đi hướng chỗ đăng ký tổ bốn.

Trần Hạo vẻ mặt bình tĩnh, tùy ý rút ra của mình, nhưng sau khi nhìn thoáng qua, lại hơi sửng sốt, tuy không để ý, nhưng vận khí cũng quá tốt?

“Không phải chứ?" Đông Phương Tuấn cùng Ðông Phương Kiếm lúc nhìn thấy Trần Hạo cầm cái thẻ đi về phía tổ một, cùng lúc cảm thấy bi thương thay Trần Hạo.

Trần Hạo là chiến lực mạnh nhất, có hy vọng nhất trong ba người, nếu có thể đến tổ bốn hoặc là tổ năm, mặc dù Trần Hạo chống lại Di Minh Hạo cùng mỹ nữ cũng có ba thành phần thắng. Nhưng chống lại nhị phẩm võ tông của tổ một, lại căn bản không có phần thắng. Nói cách khác, tiểu tổ đệ nhất khẳng định là Nghê Kiếm Bình, Trần Hạo chỉ có thể tranh thủ thứ hai. Cái này tương đương với mất đi một nửa cơ hội.

...

“Thi đấu chính thức bắt đầu, số một tổ một Nghê Kiếm Bình của đế quốc Tân Tú đường, số hai Lý Quốc Hào của vương quốc Vô Tướng lên sân!" Thanh âm hùng hồn của trọng tài vang vọng toàn bộ diễn võ trường.

“Ta nhận thua!"

Ðệ tử tên là Lý Quốc Hào dứt khoát ra ngoài mọi người dự đoán, chưa lên đài đã cao giọng nói.

Trọng tài liền tuyên bố Nghê Kiếm Bình thắng một trận, cũng mời số một tổ hai Dương Phàm cùng số hai lên đài.

Số hai là một gã cửu phẩm võ đế đến từ hành tinh, tuy biết rõ phần thắng không lớn, nhưng vẫn là dũng cảm lên đài. Dựa theo hắn hiểu biết, Dương Phàm ở trong hàng đệ tử năm đại điện của đế quốc, xếp hạng vốn cuối cùng, lần này bởi vì dẫn đầu tấn thăng võ tông mới đạt được tư cách tuyển thủ hạt giống. Mà bề ngoài bình thường, khí tức bình thường của Dương Phàm như thế nào cũng làm cho hắn không cảm thấy sợ hãi.

Nhưng mà...

Lúc nhìn thấy Dương Phàm một tay cầm kiếm lên sân, Lý Dật Phong phong thần tuấn lãng, khí vũ hiên ngang, trong đôi mắt lại hiện lên một tia thương hại, toàn bộ đế quốc Tân Tú đường, Dương Phàm tuy là thủ tịch Bạch Hổ đường, cũng từng bày ra lực lượng cường hãn, nhung chưa bao giờ xuất kiếm. Thật sự hiểu biết Dương Phàm lại chỉ có Lý Dật Phong.

Lý Dật Phong rất rõ ràng, mặt trời ngày mai, gã cửu phẩm võ đế này không có khả năng nhìn thấy nữa...

Nguyên nhân rất đơn giản. Thi đấu tiểu tổ cùng thi đấu xếp hạng mười hạng đầu đều là thi đấu vòng tròn. Hai gã tích phân cao nhất của tiểu tổ sẽ từ tiểu tổ tới vòng sau tấn thăng mười hạng đầu. Mà mười hạng đầu quyết đấu tích phân năm hạng đầu sẽ đạt được tư cách tham gia Bách Triều bảng. Chém giết một người liền ý nghĩa tích phân người này chỉ có ngươi có thể đạt được. So với sơ thí tân tú tám nước càng thêm tàn khốc...

Mà bây giờ, Dương Phàm cầm kiếm lên sân, ý nghĩa cái gì?

Hắn sắp xuất kiếm.

Xuất kiếm tất nhuộm máu!

“Oa... Dương Phàm sư huynh cầm kiếm rồi, còn chưa bao giờ thấy hắn dùng kiếm đâu..."

“Dương Phàm sư huynh xưa nay thu mình. Xếp hạng thủ tịch năm đại điện cũng chưa từng dùng kiếm, lần này sợ là thực nghiêm túc rồi!"

“Rất kỳ quái, Dương Phàm sư huynh am hiểu không phải quyền cước sao? Kiếm của hắn rõ ràng không phải linh khí, nếu không thì như thế nào cầm lên đài..."

“Ai biết được. Dương Phàm sư huynh khẳng định có linh khí, hắn chính là đệ tử Dương gia gia tộc đứng đầu đế quốc, tuy không phải đích hệ, nhưng Dương gia đối với hắn rất coi trọng, sao có thể không có linh khí?"

...

Thính giác sâu sắc của Trần Hạo bắt được tiếng nghị luận của những đệ tử đế quốc Tân Tú đường, mắt lóng lánh một tia tinh quang nhìn chằm chằm thiếu niên bình thường từng mỉm cười với mình, từ sâu trong lòng cảm giác được thiếu niên bề ngoài bình thường này tuyệt không phải mặt ngoài đơn giản như vậy. Sự ra khác thường tất có yêu. Thật bình thường như vậy, hắn có thể trở thành tuyển thủ hạt giống?

...

Oành!

Lúc hai người đều đi lên lôi đài, bên cạnh lôi đài nhất thời lóng lánh ra từng đạo hào quang rực rỡ, trong phút chốc toàn bộ lôi đài liền xuất hiện một năng lượng kết giới trong suốt.

Làm Trần Hạo bọn đệ tử chưa từng thấy bao giờ nhất thời đều mở to hai mắt nhìn. Dương Phàm cùng thiếu niên đó lại nháy mắt phóng to mấy lần, rõ ràng hiện ra ở trước mắt bọn họ.

“Thi đấu bắt đầu!"

Oành oành!

Theo trọng tài ra lệnh một tiếng, tên thiếu niên cửu phẩm võ đế kia hai chân đột nhiên bước một bước, thân hình nhanh như thiểm điện du động hẳn lên, hộ thể cương khí quanh thân cũng tăng lên tới cực hạn. Ðối mặt Dương Phàm cảnh giới võ tông, thiếu niên này rõ ràng là muốn dùng phương thức du đấu, ở thời cơ thích hợp phát ra một đòn trí mạng, chỉ có như thế mới có một đường hy vọng thắng được.

Trái lại không có bất cứ biểu cảm gì, ánh mắt Dương Phàm chậm rãi co rút lại, nắm bảo kiếm trong tay rung rung rất khẽ, lập tức bóng dáng bỗng nhiên như là hóa thành một cơn gió mát, từ trong mắt mọi người biển mất.

Thương!

Tiếng bảo kiếm ra khỏi vỏ vang lên, một vầng hào quang lạnh lẽo trong phút chốc nở rộ, như là một quả pháo hoa rực rỡ làm ánh mắt Trần Hạo đột nhiên co rụt lại, hơi khiếp sợ nói: “Lợi hại!"

Cùng lúc đó, tuyệt đỉnh cao thủ trên đài chủ tịch, vẻ mặt lạnh nhạt cũng hơi đổi.

Phốc!

Một thanh âm nặng nề hầu như cùng lúc xuất hiện. Ở đây trừ cao thủ quyết định trên đài chủ tịch, cùng với cao thủ cảnh giới võ tông trở lên ở dưới đài, còn có Trần Hạo có được thiên phú biến thái, căn bản không có ai thấy rõ động tác Dương Phàm rút kiếm ra khỏi vỏ, vung kiếm, thu kiếm trở vào bao, đã thấy Dương Phàm trở về vị trí ban đầu. Mà tên cửu phẩm võ đế kia cũng dừng giữa đường, trong ánh mắt tràn ngập không thể tưởng tượng cũng hoàng sợ, ước chừng đình trệ trong nửa giây, chính giữa yết hầu hắn “Phốc" một tiếng phun ra một vòi máu tươi.

Một kiếm phong hầu!

Toàn bộ diễn võ trường đều là một mảng thanh âm hít ngược khí lạnh.

Vẻ mặt Dương Phàm không có chút biến hóa, như là chuyện vừa rồi không có bất cứ quan hệ gì với hắn. Bóng dáng bình thường, mặt bình thường, khí tức bình thường...

Nhưng giờ khắc này, ở trong mắt mọi người lại trở nên vô cùng khủng bố, dựng tóc gáy sợ hãi. Nhất là một ít thiên tài đệ tử tổ Dương Phàm còn ý đồ chiến thắng hắn, giờ khắc này nhất thời áp chế loại tâm tư đó. Cửu phẩm võ đế, ngay cả một chiêu cũng không qua được, đây là chiến lực như thế nào?

“D.m... Thực chỉ có đẹp trai hơn hắn một cái ưu điểm này sao?"

Lý Dật Phong buồn bực chửi nhỏ một tiếng, đối với Dương Phàm bức thần ngụy trang đến cảnh giới tông sư này mười phần ghen tị. Đồng thời, trong lòng cũng mơ hồ nhút nhát, vốn hắn cảm thấy chống lại Dương Phàm như thế nào cũng có bốn phần thắng, nhưng bây giờ xem ra, ba thành cũng có vấn đề.

“Số một Dương Phàm thắng! Ba tích phân!"

Kết giới tản ra, Dương Phàm vẻ mặt bình tĩnh về tới bên người Lý Dật Phong.

“Nhìn cái gì, nhìn nữa cũng đẹp trai hơn ngươi... D.m! Không phải là một chiêu sao? Ta chỉ dùng nửa chiêu chấm dứt trận đấu!" Lý Dật Phong buồn bực nói, vừa nói đã đứng dậy. Hắn số một tổ ba, cũng lên sân rồi.

“Lý Dật Phong!"

“Lý Dật Phong!".

Một bộ đồ trắng, tóc dài bay múa, phong thần tuấn lãng, Lý Dật Phong mới vừa ra sân, liền dẫn bạo toàn bộ diễn võ trường. Tác chiến sân nhà, hắn ở đế quốc Tân Tú đường vô số người sùng bái, nhất là nữ đệ tử, biểu hiện ra điên cuồng làm đám người Trần Hạo khiếp sợ.

...

“Nửa chiêu... Gặp nữ nhân rồi, ta trái lại muốn xem một chút ngươi như thế nào nửa chiêu thắng lợi..."

Dương Phàm sau khi nhìn thấy một thiếu nữ bát phẩm võ đế đi lên lôi đài, khóe miệng cong lên một cái, thầm nghĩ trong lòng.

Quả nhiên chính như Dương Phàm nói.

Căn bản không chú ý tình huống tuyển thủ thế nào, Lý Dật Phong căn bản không nghĩ tới số hai rõ ràng tên rất nam tính, lại là một thiếu nữ thân hình nhỏ xinh, dung mạo thanh tú dễ nhìn, làm cho gia hỏa này nhất thời nhíu mày.

Ma túy, lời mạnh miệng đã nói ra... Nửa chiêu, cái này làm được sao?

Điểm yếu lớn nhất của Lý Dật Phong đó là xưa nay không giết nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp. Hơn nữa, ở đế quốc Tân Tú đường, đó là nam nhân có tiếng tốt, bất cứ tỷ thí gì, chỉ cần gặp nữ đệ tử, chỉ cần bộ dạng đối phương dễ coi một chút, hắn đều có thể cực kiên nhẫn dạy dỗ một phen, không những để cho đối phương phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, trong quá trình chiến đấu, còn mặt mày hớn hở lên tiếng chỉ đạo.

Thông qua phương thức như vậy, không biết bắt làm tù binh tâm hồn thiếu nữ, bao nhiêu nữ đệ tử.

“Tiểu muội muội, ngươi mới bát phẩm võ đế, nhận thua được không?" Lý Dật Phong vẻ mặt đau trứng nhìn thiếu nữ, ngưng thanh thành tuyến nói.

“Vì sao? Ta biết ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta cũng biết, ngươi chưa bao giờ đánh đối với nữ hài tử... Có thể chiến đấu với ngươi, ta rất vui vẻ... Ta tên Ðỗ Á Nam, biểu muội của ta là đệ tử Tân Tú đường các ngươi đó..." Thiếu nữ mắt bắn sao vàng nhìn hắn, không có chút khẩn trương, cũng ngưng thanh thành tuyến nói.

Cái này... Chính là thi đấu xếp hạng Tân Tú bảng, là lúc phát xuân sao? Lý Dật Phong càng thêm đau trứng.

“Á Nam muội muội, ta chỉ ra nửa chiêu muội liền nhận thua, hôm khác ta chuyên môn hẹn muội, được không? Hôm nay, ta muốn khai sát giới! Cược với người ta..." Lý Dật Phong đau trứng, rất dịu dàng, rất dụ hoặc nói.

“Thực?" Thiếu nữ nhất thời khuôn mặt nhỏ ửng đỏ.

“Ta chưa bao giờ lừa nữ hài tử, nhất là ngươi thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu như vậy..."

“Ừ...Thật tốt quá. Ngươi đánh ta đi..." Thiếu nữ nhất thời cả mặt đỏ bừng ưỡn ưỡn bộ ngực.

“Kháo..." Lý Dật Phong thiếu chút nữa điên mắt, diễn trò cũng phải chân thật chút?

Lý Dật Phong vội vàng nói lần nữa: “Muội toàn lực công kích ta, ta ra nửa chiêu, muội có thể sẽ chịu chút vết thương nhẹ, muội nhận thua là được..."

“Ồ... Hiểu rồi"
Tác giả : Ô Sơn Vân Vũ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại