Ngạo Thế Tuyệt Trần
Chương 79: Đối chiến tại Điện Nguyệt Ma (ba)
Dừng bước lại, tầm mắt rũ xuống bên dưới thoáng qua một tia lạnh lẽo. Khẽ ngẩng đầu, lại không che giấu được tia sáng sâu vạn trượng kia: "Thật sự muốn ép ta sao?" Giọng nói lạnh lẽo tới cực điểm, nhưng không cách nào che giấu một chút run rẩy rất nhẹ kia. Nếu như có thể, nàng thật sự không muốn •••••• đối địch với hắn! Mặc dù đã từng hận như thế, nhưng mà, thế nhưng hắn lại là ‘ người quen ’ duy nhất của nàng ở trên thế giới này!
Dạ Minh khẽ cau mày, cũng chỉ mím chặt môi mỏng, không nói một lời.
Ngân Lang thấy vậy, trong mắt lóe lên một tia hứng thú, xoay nhẹ cổ tay, một cái roi sắt màu đỏ sậm ‘ vù vù vù ’ nhảy múa ở trên không trung. Vừa dùng lực một cái, một đầu của trường tiên đã đánh xuống trên mặt đất, chỉ thấy bên sườn mỗi một đoạn roi giống như có một lưỡi dao phi luân sắc bén, ghim thật sâu vào trong đất bùn, trên mặt đất còn lưu lại một vết roi sâu không dưới hai mươi phân: "Nguyệt Ma đại nhân đã nói, các ngươi ai cũng không thể đi!"
"Súc sinh này chính là súc sinh, ngay cả tiếng người cũng không biết nói!" Lăng Tuyệt Trần lạnh lùng nhếch miệng, đáy mắt cũng không hề hiện lên nụ cười: "Hừ. Nguyệt Ma của các ngươi có phải là đánh giá bản thân quá cao rồi hay không, chỉ bằng một câu nói của hắn, có thể ngăn cản ta rời khỏi sao? Nếu không, cũng sẽ không bị phong ấn hai mươi vạn năm!"
Nàng nhẫn nại cũng có giới hạn, thật sự tưởng nàng không muốn động thủ là bởi vì sợ sao? Đó có phải là quá coi thường nàng rồi hay không!
"Ngươi!" Ngân Lang không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng, trên khuôn mặt hiện lên vài phần khát máu, cánh tay vung lên, cái trường tiên màu đỏ sậm kia giống như được cho thêm sinh mạng, đang gắt gao quấn quanh trên cánh tay của hắn. Phần đuôi của Trường tiên đang nâng lên thật cao, giống như nó đang vận sức chờ phát động Nhãn Kính Vương Xà, khát máu nhìn chằm chằm con mồi của mình, tại thời điểm đối thủ không hề phòng bị, liền xuất ra một kích trí mạng.
Lăng Tuyệt Trần thấy vậy, mắt phượng nguy hiểm nheo lại, một tay xiết chặt đang muốn ra tay, thì một cánh tay khác lại xiết chặt cổ tay của nàng kéo lại, quay đầu lại, lại chỉ nhìn thấy một đôi mắt vẫn chưa kịp che giấu thâm tình trong đó.
"Đối phó với loại súc sinh này, ta tới là được rồi!" Sắc mặt Sở Dạ Phong có chút không tự nhiên, cười nhạt nói ra, nụ cười yếu ớt.
Nhìn hai người nói chuyện giống như trong mắt không có người, đồng tử của Ngân Lang thoáng qua một tia sáng âm u màu xanh lá cây, trường tiên vung lên, mang theo một tiếng ‘ vù vù ’, chiếc roi có gắn lưỡi dao đang lóe ánh sáng trắng khẽ nâng lên, tập kích về phía hai người.
Tốc độ của roi sắt rất nhanh, nhưng tốc độ của Sở Dạ Phong còn nhanh hơn. Khi roi sắt sắp chạm tới, bóng dáng màu đỏ đã sớm ôm Lăng Tuyệt Trần biến mất tại vị trí cũ, roi sắt nhìn như bén nhọn kia ngay cả vạt áo của hai người cũng không hề đụng tới.
Ngân Lang có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng mà đôi mắt lại giả vờ làm ra vẻ hài hước, nhìn Sở Dạ Phong không dấu vết đột nhiên xuất hiện, Ngân Lang theo bản năng lui về phía sau hai bước.
"Chậc chậc chậc, chẳng lẽ thủ hạ của Nguyệt Ma chỉ có chút năng lực ấy?" Hai tay của Sở Dạ Phong ôm trước ngực, giống như đáng tiếc lắc đầu một cái, nhưng trong đôi mắt kia lại tràn đầy giễu cợt, không thể không nói, lời nói này của Sở Dạ phong là lời châm chọc mà Lăng Tuyệt Trần không ghét nhất từ trước tới nay.
Ánh mắt của Dạ Minh không khỏi khẽ chuyển, vừa có lo lắng vừa có ý cười. Đối chiến cùng kẻ địch, đặc biệt là kẻ địch mạnh hơn mình, đầu tiên phải làm được là lâm nguy không loạn, giữ vững cân bằng tâm tình không nóng không vội. Nhưng hãy xem trước mắt, Ngân Lang một chút cũng không hề làm được. Lấy bộ dáng sơ ý lơ là của Ngân Lang, cùng Sở Dạ Phong thâm tàng bất khả lộ, căn bản là không có một chút tỷ lệ chiến thắng.
Quả nhiên, lời của Sở Dạ Phong vừa dứt, chỉ thấy Ngân Lang ngay lập tức đã tức đỏ mặt, cánh tay nắm trường tiên nổi gân xanh. Điểm nhẹ mũi chân, thân hình khổng lồ đã đứng ở giữa không trung: "Sở Dạ Phong, không nên coi thường đối thủ của ngươi!"
Những lời này từ trong miệng một người rõ ràng đang ở thế hạ phong nói ra ngoài, nhưng một chút cũng không cảm thấy buồn cười, bởi vì cặp mắt của Ngân Lang đã hoàn toàn biến thành màu xanh lá cây âm u, trên thân người kia mang theo Huyền Khí màu đen nhàn nhạt màu xanh lá cây từ lòng bàn chân của hắn vọt lên, không ngừng đem hắn bao vây ở trong đó, Huyền Khí nhạt màu kia cũng không ngừng liên tục rót vào thân thể của hắn.
Lăng Tuyệt Trần thấy vậy, vẫn thờ ơ đứng ở một bên sắc mặt không chút thay đổi nhạt nhẽo quan sát, nàng tin tưởng Sở Dạ Phong, nếu như ngay cả Ngân Lang cũng không thể giải quyết, như vậy bọn họ làm sao đối kháng với cái tên Nguyệt Ma kia!
Sở Dạ Phong cũng thu hồi nụ cười nhẹ trên mặt, một người ở dưới lửa giận cực độ, có lẽ sẽ bộc phát lực sát thương tiềm năng lớn nhất vốn có của bản thân, hắn mặc dù liều lĩnh, nhưng mà đối mặt với kẻ địch, hơn nữa còn là kẻ địch có khả năng gây nguy hiểm đến sinh mạng, hắn cũng sẽ không khinh địch!
Dĩ nhiên, bên này ba vị là chiến hỏa liên miên, bên kia ba vị người bị thương lại mỗi người đứng một bên, nhìn chằm chằm Sở Dạ Phong một thân đỏ như lửa và Ngân Lang. Mặc dù bọn hắn cũng rất muốn đi lên giúp một tay, chỉ là có lòng mà không đủ lực, tùy tiện như vậy, cũng chỉ làm tăng thêm gánh nặng không cần thiết mà thôi.
Sở Dạ Phong điểm nhẹ mũi chân, bóng dáng màu đỏ viền y phục thêu kim tuyến bay vút lên không trung mà đứng, khí thế kia giống như coi rẻ chúng sanh từ bên cạnh hắn không ngừng trút ra bên ngoài.
Trường tiên tung bay di chuyển theo khí thế kia, quấn vào vạt áo của hai người ở giữa không trung. Tròng mắt khát máu tràn đầy ánh sáng âm u, trường tiên vây quanh Ngân Lang, từ đầu đến chân đều bị bao vây trong đó, lưỡi dao sắc bén ở hai bên sườn roi phát ra một tiếng ‘ Vút Vút ’ chói tai, giống như chỉ cần sơ ý một chút, lưỡi dao sắc bén kia sẽ liền vô tình cắn nuốt Ngân Lang vô tình cắn nuốt.
Hai tay buông lỏng ở bên người, một luồng Huyền Khí hơi mờ gần như là màu trắng chậm rãi tụ tập trong tay, một chân khẽ nâng, đến cả nơi mũi chân cũng chậm rãi phát ra vầng sáng màu trắng nhạt, thổi bay cẩm y màu đỏ kia, còn có tóc dài mềm mại.
Trường tiên không ngừng xoay tròn tuyệt tình đánh tới, đầu roi giống hệt như mũi tên, giống như mọc thêm con mắt nhắm thẳng vào mi tâm của Sở Dạ Phong. Thân hình to lớn của Ngân Lang cũng theo đó nhanh chóng bay đến, dòng khí chuyển động nhanh quá mức, khiến cho tóc của hắn, quần áo của hắn lưu lại một đuổi ảnh thật dài ở phía sau.
Trong mắt của Sở Dạ Phong lộ ra một tia tán thưởng, tốc độ của người không tệ! Không hổ sinh ra từ Lang Tộc, đủ ngoan độc đủ ác liệt!
Vung tay lên, Huyền Khí màu trắng tụ tập ở trước người hắn ngưng tụ thành một đạo kết giới vô hình, ‘ leng keng ’ một tiếng, một đầu của trường tiên dừng ở trên kết giới, phát ra một tiếng vang thanh thúy. Thân hình của Ngân Lang cũng không vì vậy mà dừng lại, co tay một cái, nhanh chóng thu hồi trường tiên, thân hình ở giữa không trung quay lại, theo roi sắt thật dài kia, bóng dáng của Ngân Lang đã chuyển hướng tới sau lưng Sở Dạ Phong.
Tay run lên khẽ dùng sức, roi sắt vòng ở trên cổ tay của hắn giống hệt như mãnh xà bắn về phía sau lưng Sở Dạ Phong.
Cảm thấy gió mạnh đến từ sau lưng, Sở Dạ Phong vung tay lên trước người kết giới đã biến mất không thấy, bay vút lên cao sau đo lật người, tại trước lúc roi đến gần hắn đã an toàn rời đi, trường tiên màu đỏ sậm lướt qua bóng dáng đỏ như lửa. Mặc dù tay áo bồng bềnh, nhưng trường tiên bén nhọc cùng gió mạnh vẫn như cũ không thể đụng tới một chút nào.
Bay vút lên cao sau đó chuyển mình, mũi chân đạp nhẹ lên đỉnh của gốc cây đại thụ duy nhất, một chân khác độc lập với đỉnh của cái cây kia, một tay để ở sau lưng một đầu ngón tay của tay kia điểm nhẹ: "Băng Phong Thiên Lý!" Vừa dứt lời, một luồng khí lạnh cực nhỏ từ đầu ngón tay của hắn tràn ra, theo dòng khí chỉ trong nháy mắt, tất cả những nơi đập vào mắt liền bị một mảnh óng ánh trong suốt bao trùm, mùa hè vốn dĩ mặc rất ít, lúc này luồng khí lạnh mãnh liệt đánh tới, vẫn là khiến cho mọi người không nhịn được rụt cổ một cái, theo bản năng bắt đầu chọc cánh tay.
Ngân Lang muốn nâng tay kéo roi sắt trong tay lên, nhưng dùng sức một lúc cũng không hề động một chút nào cả, lúc này mới cúi đầu, nhìn roi sắt kia hoàn toàn bị khối băng thật dày cắn nuốt chỉ để lại một cái tay cầm.
Hừ, thật sự nhìn hắn dễ khi dễ vậy sao? Sở Dạ Phong âm thầm hừ lạnh, một tay khẽ hất lên ngọn lửa màu đỏ tím tại lòng bàn tay hắn toát ra, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài ngay lập tức liền có thể vây lượn quay nửa vòng quanh thân thể, ngọn lửa liền giống như lấy được sứ mệnh nhanh chóng lan tràn. Chỉ trong nháy mắt liền bao vây Ngân Lang còn chưa kịp phản ứng ở trong đó.
Băng và lửa, tựa như lửa và nước giống nhau là không có cách nào cùng tồn tại, nhưng mà, hiện tại, dưới đất là lớp băng thật dày, phía trên là ngọn lửa hừng hực thiêu đốt không cách nào dập tắt, một màn này nhìn như thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
"A ~" băng ở dưới chân lạnh lẽo thấu xương, đỉnh đầu lại là nhiệt độ hừng hực lửa mạnh thiêu đốt, con người ai cũng không thể chịu nổi sự bao vây tột cùng của Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên. Ngân Lang khổ sở kêu lên, vung ống tay áo, có lẽ là từ ý thức tham sống mãnh liệt, cây trường tiên bị khóa chặt trong hàn băng ngàn năm lại liện tục rút ra, ngay tiếp theo chính là cột băng có kích thước giống như thùng nước bao quanh trên trường tiên, trường tiên dài bao nhiêu, cột băng liền dài bấy nhiêu, có thể thấy được năng lực tiềm ẩn của một người một khi bộc phát là rất nghiêm trọng!
Vung trường tiên lên thật cao, vậy mà thẳng tắp đánh lên ngọn lửa đang không ngừng dâng cao, trường tiên mang theo cột băng chỉ dao động qua lại ở trong ngọn lửa kia trong chớp mắt, cột băng đã biến mất không thấy không nói, ngay cả roi sắt kia cũng biến thành đỏ bừng.
Mọi người thấy vậy không khỏi xôn xao, không ngờ băng và lửa kết hợp hoàn mỹ như vậy, thế nhưng lại giúp Ngân Lang một phen.
Dây buộc tóc bằng gấm bị hơi nóng của lửa mạnh thiêu đứt, lông sói vốn là cực ít trong nháy mắt liền rối tung ở phía sau Ngân Lang, giờ khắc này, giống như nhìn thấy thân thể mang hình người, lại mang bản tính khát máu của loài sói, diễn giải vô cùng sâu sắc người thú kết hợp.
Ngay cả Dạ Minh cũng không nhịn được ngẩng đầu kinh ngạc không dứt, nhìn cặp mắt biến dị kia của Ngân Lang, không ngờ, Nguyệt Ma đại nhân lại hung ác như vậy •••••• không tiếc đối với Ngân Lang cũng thi triển Nhiếp Hồn Thuật! Đây là một quỷ sĩ không có linh hồn cùng tri giác, chỉ cần không chết, như vậy thì sẽ bộc phát ra sức mạnh vô hạn, nếu như không thể tìm được tính mạng của hắn, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn chiến đấu tiếp nữa, cho đến khi đối thủ không còn năng lực đối kháng, cho đến khi thân thể của hắn đạt tới cực hạn không thể chịu đựng thêm nữa, như vậy, mới có thể chân chính chết đi!
Dạ Minh khẽ cau mày, cũng chỉ mím chặt môi mỏng, không nói một lời.
Ngân Lang thấy vậy, trong mắt lóe lên một tia hứng thú, xoay nhẹ cổ tay, một cái roi sắt màu đỏ sậm ‘ vù vù vù ’ nhảy múa ở trên không trung. Vừa dùng lực một cái, một đầu của trường tiên đã đánh xuống trên mặt đất, chỉ thấy bên sườn mỗi một đoạn roi giống như có một lưỡi dao phi luân sắc bén, ghim thật sâu vào trong đất bùn, trên mặt đất còn lưu lại một vết roi sâu không dưới hai mươi phân: "Nguyệt Ma đại nhân đã nói, các ngươi ai cũng không thể đi!"
"Súc sinh này chính là súc sinh, ngay cả tiếng người cũng không biết nói!" Lăng Tuyệt Trần lạnh lùng nhếch miệng, đáy mắt cũng không hề hiện lên nụ cười: "Hừ. Nguyệt Ma của các ngươi có phải là đánh giá bản thân quá cao rồi hay không, chỉ bằng một câu nói của hắn, có thể ngăn cản ta rời khỏi sao? Nếu không, cũng sẽ không bị phong ấn hai mươi vạn năm!"
Nàng nhẫn nại cũng có giới hạn, thật sự tưởng nàng không muốn động thủ là bởi vì sợ sao? Đó có phải là quá coi thường nàng rồi hay không!
"Ngươi!" Ngân Lang không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng, trên khuôn mặt hiện lên vài phần khát máu, cánh tay vung lên, cái trường tiên màu đỏ sậm kia giống như được cho thêm sinh mạng, đang gắt gao quấn quanh trên cánh tay của hắn. Phần đuôi của Trường tiên đang nâng lên thật cao, giống như nó đang vận sức chờ phát động Nhãn Kính Vương Xà, khát máu nhìn chằm chằm con mồi của mình, tại thời điểm đối thủ không hề phòng bị, liền xuất ra một kích trí mạng.
Lăng Tuyệt Trần thấy vậy, mắt phượng nguy hiểm nheo lại, một tay xiết chặt đang muốn ra tay, thì một cánh tay khác lại xiết chặt cổ tay của nàng kéo lại, quay đầu lại, lại chỉ nhìn thấy một đôi mắt vẫn chưa kịp che giấu thâm tình trong đó.
"Đối phó với loại súc sinh này, ta tới là được rồi!" Sắc mặt Sở Dạ Phong có chút không tự nhiên, cười nhạt nói ra, nụ cười yếu ớt.
Nhìn hai người nói chuyện giống như trong mắt không có người, đồng tử của Ngân Lang thoáng qua một tia sáng âm u màu xanh lá cây, trường tiên vung lên, mang theo một tiếng ‘ vù vù ’, chiếc roi có gắn lưỡi dao đang lóe ánh sáng trắng khẽ nâng lên, tập kích về phía hai người.
Tốc độ của roi sắt rất nhanh, nhưng tốc độ của Sở Dạ Phong còn nhanh hơn. Khi roi sắt sắp chạm tới, bóng dáng màu đỏ đã sớm ôm Lăng Tuyệt Trần biến mất tại vị trí cũ, roi sắt nhìn như bén nhọn kia ngay cả vạt áo của hai người cũng không hề đụng tới.
Ngân Lang có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng mà đôi mắt lại giả vờ làm ra vẻ hài hước, nhìn Sở Dạ Phong không dấu vết đột nhiên xuất hiện, Ngân Lang theo bản năng lui về phía sau hai bước.
"Chậc chậc chậc, chẳng lẽ thủ hạ của Nguyệt Ma chỉ có chút năng lực ấy?" Hai tay của Sở Dạ Phong ôm trước ngực, giống như đáng tiếc lắc đầu một cái, nhưng trong đôi mắt kia lại tràn đầy giễu cợt, không thể không nói, lời nói này của Sở Dạ phong là lời châm chọc mà Lăng Tuyệt Trần không ghét nhất từ trước tới nay.
Ánh mắt của Dạ Minh không khỏi khẽ chuyển, vừa có lo lắng vừa có ý cười. Đối chiến cùng kẻ địch, đặc biệt là kẻ địch mạnh hơn mình, đầu tiên phải làm được là lâm nguy không loạn, giữ vững cân bằng tâm tình không nóng không vội. Nhưng hãy xem trước mắt, Ngân Lang một chút cũng không hề làm được. Lấy bộ dáng sơ ý lơ là của Ngân Lang, cùng Sở Dạ Phong thâm tàng bất khả lộ, căn bản là không có một chút tỷ lệ chiến thắng.
Quả nhiên, lời của Sở Dạ Phong vừa dứt, chỉ thấy Ngân Lang ngay lập tức đã tức đỏ mặt, cánh tay nắm trường tiên nổi gân xanh. Điểm nhẹ mũi chân, thân hình khổng lồ đã đứng ở giữa không trung: "Sở Dạ Phong, không nên coi thường đối thủ của ngươi!"
Những lời này từ trong miệng một người rõ ràng đang ở thế hạ phong nói ra ngoài, nhưng một chút cũng không cảm thấy buồn cười, bởi vì cặp mắt của Ngân Lang đã hoàn toàn biến thành màu xanh lá cây âm u, trên thân người kia mang theo Huyền Khí màu đen nhàn nhạt màu xanh lá cây từ lòng bàn chân của hắn vọt lên, không ngừng đem hắn bao vây ở trong đó, Huyền Khí nhạt màu kia cũng không ngừng liên tục rót vào thân thể của hắn.
Lăng Tuyệt Trần thấy vậy, vẫn thờ ơ đứng ở một bên sắc mặt không chút thay đổi nhạt nhẽo quan sát, nàng tin tưởng Sở Dạ Phong, nếu như ngay cả Ngân Lang cũng không thể giải quyết, như vậy bọn họ làm sao đối kháng với cái tên Nguyệt Ma kia!
Sở Dạ Phong cũng thu hồi nụ cười nhẹ trên mặt, một người ở dưới lửa giận cực độ, có lẽ sẽ bộc phát lực sát thương tiềm năng lớn nhất vốn có của bản thân, hắn mặc dù liều lĩnh, nhưng mà đối mặt với kẻ địch, hơn nữa còn là kẻ địch có khả năng gây nguy hiểm đến sinh mạng, hắn cũng sẽ không khinh địch!
Dĩ nhiên, bên này ba vị là chiến hỏa liên miên, bên kia ba vị người bị thương lại mỗi người đứng một bên, nhìn chằm chằm Sở Dạ Phong một thân đỏ như lửa và Ngân Lang. Mặc dù bọn hắn cũng rất muốn đi lên giúp một tay, chỉ là có lòng mà không đủ lực, tùy tiện như vậy, cũng chỉ làm tăng thêm gánh nặng không cần thiết mà thôi.
Sở Dạ Phong điểm nhẹ mũi chân, bóng dáng màu đỏ viền y phục thêu kim tuyến bay vút lên không trung mà đứng, khí thế kia giống như coi rẻ chúng sanh từ bên cạnh hắn không ngừng trút ra bên ngoài.
Trường tiên tung bay di chuyển theo khí thế kia, quấn vào vạt áo của hai người ở giữa không trung. Tròng mắt khát máu tràn đầy ánh sáng âm u, trường tiên vây quanh Ngân Lang, từ đầu đến chân đều bị bao vây trong đó, lưỡi dao sắc bén ở hai bên sườn roi phát ra một tiếng ‘ Vút Vút ’ chói tai, giống như chỉ cần sơ ý một chút, lưỡi dao sắc bén kia sẽ liền vô tình cắn nuốt Ngân Lang vô tình cắn nuốt.
Hai tay buông lỏng ở bên người, một luồng Huyền Khí hơi mờ gần như là màu trắng chậm rãi tụ tập trong tay, một chân khẽ nâng, đến cả nơi mũi chân cũng chậm rãi phát ra vầng sáng màu trắng nhạt, thổi bay cẩm y màu đỏ kia, còn có tóc dài mềm mại.
Trường tiên không ngừng xoay tròn tuyệt tình đánh tới, đầu roi giống hệt như mũi tên, giống như mọc thêm con mắt nhắm thẳng vào mi tâm của Sở Dạ Phong. Thân hình to lớn của Ngân Lang cũng theo đó nhanh chóng bay đến, dòng khí chuyển động nhanh quá mức, khiến cho tóc của hắn, quần áo của hắn lưu lại một đuổi ảnh thật dài ở phía sau.
Trong mắt của Sở Dạ Phong lộ ra một tia tán thưởng, tốc độ của người không tệ! Không hổ sinh ra từ Lang Tộc, đủ ngoan độc đủ ác liệt!
Vung tay lên, Huyền Khí màu trắng tụ tập ở trước người hắn ngưng tụ thành một đạo kết giới vô hình, ‘ leng keng ’ một tiếng, một đầu của trường tiên dừng ở trên kết giới, phát ra một tiếng vang thanh thúy. Thân hình của Ngân Lang cũng không vì vậy mà dừng lại, co tay một cái, nhanh chóng thu hồi trường tiên, thân hình ở giữa không trung quay lại, theo roi sắt thật dài kia, bóng dáng của Ngân Lang đã chuyển hướng tới sau lưng Sở Dạ Phong.
Tay run lên khẽ dùng sức, roi sắt vòng ở trên cổ tay của hắn giống hệt như mãnh xà bắn về phía sau lưng Sở Dạ Phong.
Cảm thấy gió mạnh đến từ sau lưng, Sở Dạ Phong vung tay lên trước người kết giới đã biến mất không thấy, bay vút lên cao sau đo lật người, tại trước lúc roi đến gần hắn đã an toàn rời đi, trường tiên màu đỏ sậm lướt qua bóng dáng đỏ như lửa. Mặc dù tay áo bồng bềnh, nhưng trường tiên bén nhọc cùng gió mạnh vẫn như cũ không thể đụng tới một chút nào.
Bay vút lên cao sau đó chuyển mình, mũi chân đạp nhẹ lên đỉnh của gốc cây đại thụ duy nhất, một chân khác độc lập với đỉnh của cái cây kia, một tay để ở sau lưng một đầu ngón tay của tay kia điểm nhẹ: "Băng Phong Thiên Lý!" Vừa dứt lời, một luồng khí lạnh cực nhỏ từ đầu ngón tay của hắn tràn ra, theo dòng khí chỉ trong nháy mắt, tất cả những nơi đập vào mắt liền bị một mảnh óng ánh trong suốt bao trùm, mùa hè vốn dĩ mặc rất ít, lúc này luồng khí lạnh mãnh liệt đánh tới, vẫn là khiến cho mọi người không nhịn được rụt cổ một cái, theo bản năng bắt đầu chọc cánh tay.
Ngân Lang muốn nâng tay kéo roi sắt trong tay lên, nhưng dùng sức một lúc cũng không hề động một chút nào cả, lúc này mới cúi đầu, nhìn roi sắt kia hoàn toàn bị khối băng thật dày cắn nuốt chỉ để lại một cái tay cầm.
Hừ, thật sự nhìn hắn dễ khi dễ vậy sao? Sở Dạ Phong âm thầm hừ lạnh, một tay khẽ hất lên ngọn lửa màu đỏ tím tại lòng bàn tay hắn toát ra, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài ngay lập tức liền có thể vây lượn quay nửa vòng quanh thân thể, ngọn lửa liền giống như lấy được sứ mệnh nhanh chóng lan tràn. Chỉ trong nháy mắt liền bao vây Ngân Lang còn chưa kịp phản ứng ở trong đó.
Băng và lửa, tựa như lửa và nước giống nhau là không có cách nào cùng tồn tại, nhưng mà, hiện tại, dưới đất là lớp băng thật dày, phía trên là ngọn lửa hừng hực thiêu đốt không cách nào dập tắt, một màn này nhìn như thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
"A ~" băng ở dưới chân lạnh lẽo thấu xương, đỉnh đầu lại là nhiệt độ hừng hực lửa mạnh thiêu đốt, con người ai cũng không thể chịu nổi sự bao vây tột cùng của Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên. Ngân Lang khổ sở kêu lên, vung ống tay áo, có lẽ là từ ý thức tham sống mãnh liệt, cây trường tiên bị khóa chặt trong hàn băng ngàn năm lại liện tục rút ra, ngay tiếp theo chính là cột băng có kích thước giống như thùng nước bao quanh trên trường tiên, trường tiên dài bao nhiêu, cột băng liền dài bấy nhiêu, có thể thấy được năng lực tiềm ẩn của một người một khi bộc phát là rất nghiêm trọng!
Vung trường tiên lên thật cao, vậy mà thẳng tắp đánh lên ngọn lửa đang không ngừng dâng cao, trường tiên mang theo cột băng chỉ dao động qua lại ở trong ngọn lửa kia trong chớp mắt, cột băng đã biến mất không thấy không nói, ngay cả roi sắt kia cũng biến thành đỏ bừng.
Mọi người thấy vậy không khỏi xôn xao, không ngờ băng và lửa kết hợp hoàn mỹ như vậy, thế nhưng lại giúp Ngân Lang một phen.
Dây buộc tóc bằng gấm bị hơi nóng của lửa mạnh thiêu đứt, lông sói vốn là cực ít trong nháy mắt liền rối tung ở phía sau Ngân Lang, giờ khắc này, giống như nhìn thấy thân thể mang hình người, lại mang bản tính khát máu của loài sói, diễn giải vô cùng sâu sắc người thú kết hợp.
Ngay cả Dạ Minh cũng không nhịn được ngẩng đầu kinh ngạc không dứt, nhìn cặp mắt biến dị kia của Ngân Lang, không ngờ, Nguyệt Ma đại nhân lại hung ác như vậy •••••• không tiếc đối với Ngân Lang cũng thi triển Nhiếp Hồn Thuật! Đây là một quỷ sĩ không có linh hồn cùng tri giác, chỉ cần không chết, như vậy thì sẽ bộc phát ra sức mạnh vô hạn, nếu như không thể tìm được tính mạng của hắn, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn chiến đấu tiếp nữa, cho đến khi đối thủ không còn năng lực đối kháng, cho đến khi thân thể của hắn đạt tới cực hạn không thể chịu đựng thêm nữa, như vậy, mới có thể chân chính chết đi!
Tác giả :
Tuyệt Trần Tử Thương