Ngạo Thế Tuyệt Trần
Chương 76: Chiến trường của ba nam nhân
Hai người Tiêu Vũ Cô và Hoa Nhược Thủy vẫn luôn đi theo sau lưng Ngân Lang, ẩn thân ở dưới mái hiên bên ngoài điện Nguyệt Ma, đầu lộn ngược xuyên qua khe hở của bệ cửa sổ nhìn nhất cử nhất động ở bên trong, ánh mắt của hai người trong đêm đen cũng khẽ lóe lên. Nhìn tận mắt sự biến hóa của bầu trời, khi nhìn Nguyệt Ma ở trong Thủy Tinh Cầu dần biến mất thì trong lòng cũng không khỏi khẽ thở phào một cái.
Cho đến khi Nguyệt Ma đột phá sức mạnh thoát ra, khiến cho hai người căn bản là không có cách nào ngăn cản, thoáng cái sắc mặt đã cực kỳ tái nhợt. Mũi chân cuối cùng cũng không còn móc vào mái hiên nữa, theo luồng khí dao động khi Nguyệt Ma đuổi lui ánh trăng, thân thể hai người bị khí tức còn sót lại đánh ra khỏi tòa pháo đài cổ kính, thân thể đụng vào trên hòn núi Hắc Thạch bên ngoài pháo đài cổ kính, lúc này mới rớt xuống đất.
‘ Ọe ••••••’
Hoa Nhược Thủy và Tiêu Vũ Cô từng người che lồng ngực của chính mình, phun ra một ngụm máu tươi.
Khó khăn chống đỡ nâng thân thể của mình lên, trên quần áo màu đen dính đầy cát đá, ngay cả một sợi tóc rủ xuống cũng dính máu tươi của chủ nhân. Lăn hai vòng trên mặt đất, ngay cả trên gương mặt tuấn tú của hai người, cũng đã lưu lại mấy vết trầy xước, lúc này thì bọn họ cũng lộ ra mấy phần nhếch nhác.
Hoa Nhược Thủy nâng ống tay áo lên, theo thói quen lau chùi khóe miệng, không để ý tới sự dơ bẩn trên mặt đất, cứ như vậy cong gối ngồi xuống, bởi vì hắn căn bản là không còn sức đứng lên. Xoay người nhìn Tiêu Vũ Cô: "Tiêu Vũ Cô, huynh thế nào?" Hắn cũng không có quên, Tiêu Vũ Cô trước đó đã có nội thương, lúc này đối mặt với khí tức còn sót lại của Nguyệt Ma mạnh mẽ như vậy, hình như bị thương cũng không nhẹ.
Tiêu Vũ Cô khẽ cười khổ lắc đầu: "Không có việc gì!" Không ngờ bị phong ấn hai mươi vạn năm, đến khi sống lại lần nữa, còn có được sức mạnh lớn mạnh như vậy.
"Người nào!" Mấy người ở trong Điện Nguyệt Thần, đều nghe thấy được sự khác thường này.
Nguyệt Ma đứng ở bên cửa sổ, nghe được tiếng động rất không bình thường liền đi ra bên ngoài.
Nhưng mà, một màn quỷ dị lại xuất hiện lần nữa, chân mới vừa bước ra, cơ hồ liền trở nên trong suốt toàn bộ, giống như bị ánh trăng bao phủ.
Thu chân lại có chút kinh ngạc, lúc này mới khôi phục giống như bình thường, cúi đầu nhìn bàn chân vừa mới biến mất của mình, trên mặt Nguyệt Ma là một mảnh lạnh lẽo.
"Nguyệt Ma đại nhân!"
Ngân Lang và Dạ Minh cùng nhau kêu lên.
"Xem ra, bổn tôn tạm thời vẫn không thể đi ra ngoài!" Nguyệt Ma rũ mắt không thể thấy rõ suy nghĩ: "Dạ Minh, ngươi đi ra xem một chút!"
"Dạ!" Dạ Minh ôm quyền, tung người nhảy một cái, bóng dáng đã biến mất ở đại điện.
Ngân Lang một tay xoa ngực, bước chân có chút lảo đảo đi tới bên cạnh Nguyệt Ma: "Nguyệt Ma đại nhân, Dạ Minh đại nhân bị thương!"
Hai tay Nguyệt Ma chắp ở sau lưng, xoay người nhìn bên ngoài tối đen như mực, hồi lâu mới khẽ thở dài một cái: "Bổn tôn muốn nhìn một chút đã nhiều năm như vậy, tu vi của hắn rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào." Mấu chốt là, người từng giờ từng khắc đều luôn làm chuyện tính kế khác, đều sẽ luôn sợ người khác tại lúc đó có phải cũng đang tính kế mình hay không.
Ngân Lang cau mày, cũng chỉ mím môi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, làm yêu thú, ở tại nơi đêm khuya tối thui này, thật may là vẫn có chút thị lực.
Tiêu Vũ Cô và Hoa Nhược Thủy liếc mắt nhìn nhau, một tay chống đất nhảy lên, xoay người nhìn thấy Dạ Minh đột nhiên xuất hiện, trên nét mặt nhiều hơn vài tia đề phòng.
Sắc môi của Dạ Minh có chút hơi trắng bệch, lúc này vẻ mặt của hắn cũng lô ra một mảnh lạnh lẽo, hầu kết khẽ chuyển động, âm thầm nuốt xuống một cỗ ngai ngái nơi cổ họng.
Ba người nhìn thẳng vào mắt nhau, tầm mắt đều chưa từng rời khỏi đối thủ.
Gió đêm thổi qua, tóc dài bị thổi tán loạn, vạt áo tung bay.
Tay của Tiêu Vũ Cô nắm chặt sau lưng, nắm thật chặt, ánh mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm Dạ Minh ở trước mắt, ở trong lòng của hắn, Dạ Minh, chính là kẻ địch lớn nhất!
Hoa Nhược Thủy nhìn Dạ Minh, trong con ngươi tràn đầy rối rắm. Đã từng là ân sư của mình, cũng đã từng là người ở phía sau sai khiến hủy diệt cả nhà hắn, người này vẫn luôn tính kế lâu như vậy, rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, hắn muốn làm cái gì.
Đêm vẫn như cũ an tĩnh như vậy, chỉ có những con dơi hoảng loạn kia, thỉnh thoảng bay qua, phát ra âm thanh làm cho người ta rợn cả tóc gáy, vang vọng ở trong nơi sơn cốc này.
"Các ngươi, đến đây làm gì!"
Cho đến khi sự an tĩnh quỷ dị này kéo dài hồi lâu, thanh âm lành lạnh của Dạ Minh truyền ra.
Tiêu Vũ Cô không nói gì, rũ mắt con ngươi khẽ lóe lên, trên cánh tay đặt ở sau lưng, chậm rãi nhỏ từng giọt đỏ thẫm, rơi vào trên mắt đất, trong nháy mắt bị bùn đất chôn giấu.
Trong mắt Hoa Nhược Thủy lóe lên cái gì đó, nhưng trong nháy mắt liền thay bằng sự cợt nhã giống như trước kia: "Ngươi nói chúng ta tới đây làm cái gì, hơn nữa, không gọi Nguyệt Ma đại nhân của các ngươi ra ngoài sao?"
"Đối phó với các ngươi, có ta liền đủ!" Sắc mặt Dạ Minh không thay đổi, khóe miệng cũng chỉ nhếch lên cười như không cười, giống như bọn họ ở trong mắt hắn, chỉ là con kiến mà thôi.
"Ngươi!" Hoa Nhược Thủy nhìn thẳng vào mắt hắn, cũng đã không thể tỉnh táo, người này nhiều năm vừa là thầy vừa là cha của mình, cư nhiên lại là kẻ thù lớn nhất của mình!
Dạ Minh rũ mắt lúc này mới ngẩng lên, một chiếc mặt nạ quỷ dị ở trong cái không khí ban đêm quỷ dị của nơi này, lộ ra sự lạnh lẽo như thế, khóe miệng ở bên dưới mặt nạ khẽ nhếch lên: "Thủy Nhi, vi sư đã dạy ngươi, làm người phải học được cách che giấu cảm xúc của mình, nếu không sẽ biến thành điểm trí mạng lớn nhất của ngươi."
Nhìn chiếc mặt nạ độc nhất vô nhị, tâm tình trong mắt Hoa Nhược Thủy chỉ trong nháy mắt trở nên lạnh băng, thật sự là hắn! Thì ra thật sự chính là hắn! Bước chân lảo đảo lui về sau hai bước, rũ mắt, vừa khổ sở vừa tự giễu.
Tiêu Vũ Cô cũng chỉ lạnh lùng quan sát, giống như muốn nhìn thấu khuôn mặt giấu ở dưới chiếc mặt nạ kia, bàn tay nắm chặt để ở sau lưng hơi nới lỏng ra, tầm mắt khẽ nâng, một tay ngưng tụ Huyền khí, đột nhiên đánh úp về phía Dạ Minh.
Hoa Nhược Thủy lập tức cắn môi, không do dự nữa, một tay cũng ngưng tụ Huyền khí, một xanh lam một trắng, hai luồng Huyền Khí tụ lại nhanh chóng xoay tròn, tạo thành một luồng nước xoáy rất mạnh, mục tiêu chính là Dạ Minh sắc mặt không chút biểu tình kia.
Cặp mắt là thứ duy nhất lộ ra ở bên ngoài, bình thản không có sóng, trong con mắt phản chiếu luồng Huyền Khí kia, từ từ đến gần.
Đôi mắt của Tiêu Vũ Cô trầm ngâm, chăm chú nhìn chằm chằm ‘ Toàn Lực Nhất Kích ’ của mình, hắn không có quên, một chiêu nhìn như đơn giản này, quả thật hắn đã dùng hết hơi sức còn lại của mình. Nếu một trận này đã không thể tránh, vậy sao không để bản thân nắm trong tay quyền chủ động, như vậy, có lẽ còn có một cơ hội sống sót.
Hoa Nhược Thủy tất nhiên hiểu tình cảnh của Tiêu Vũ Cô, mới vừa đánh ra một chiêu, liền thừa dịp đứng phía sau Tiêu Vũ Cô, một tay lại ngưng tụ Huyền Khí lần nữa, chống đỡ ở phía sau lưng của Tiêu Vũ Cô, chậm rãi đưa Huyền Khí của mình vào.
Ngay tại lúc dòng xoáy Huyền Khí sắp chạm tới trước người Dạ Minh chỉ cách nửa trượng thì Dạ Minh đột nhiên ngẩng đầu, hai tay buông lỏng ở bên người khẽ mở rộng, lòng bàn tay hướng xuống phía dưới, tại lòng bàn tay nhanh chóng ngưng tụ Huyền Khí màu đen. Chỉ thấy bụi cát trên mặt đất cũng theo đó xoay tròn tung bay ở giữa ba người.
Cho đến khi luồng Huyền Khí đã ngưng tụ kích thước cỡ bàn tay, lúc này Dạ Minh mới khẽ nhếch miệng, hai tay nhanh chóng khép lại, chân trái lùi ra sau một bước, điểm nhẹ mũi chân, xoay người một cái hai tay đẩy ra ngoài. Một luồng Huyền Khí màu đen chênh lệch không bao nhiêu so với luồng Huyền Khí ở trước mặt Dạ Minh, nhanh chóng di chuyển mang theo gió mạnh, cát đá, cũng đều theo đó mà bay lên, đối chọi với Huyền Khí trắng xanh xen lẫn.
‘ Oanh ’ một tiếng vang thật lớn, ba luồng Huyền Khí đụng vào nhau, tóe ra tia lửa ba màu lan ra khắp bốn phía.
Dạ Minh lập tức bay vút lên không trung sau đó xoay người, Huyền Khí bắn ra quét qua một góc sát với hắn, ngay sau đó vững vàng đứng ở bên trên một cành cây.
Tiêu Vũ Cô cau mày, lập tức kéo cổ tay Hoa Nhược Thủy qua, một tay vung lên, một vầng sáng không dễ nhận ra đánh vào thân cây cứng cáp ở một bên, thân thể của hai người cũng mượn phản lực này tránh thoát.
Ba người họ đều đã tránh được nguy hiểm, nhưng những phần Huyền Khí còn sót lại kia lại một đường thông suốt, một đường chặt đứt đại thụ, hung hăng va đập vào sơn cốc quanh quẩn khắp bốn phía núi Hắc Thạch, nhất thời mọi thứ đều ngã nhào ầm ầm, khiến cho bụi bặm nổi lên khắp sơn cốc.
Ba người đứng ở trên cành cây kia, sáu mắt nhìn nhau.
Chỉ sau một ánh mắt giao nhau, ba người nhanh chóng di chuyển dời khỏi thân cây, bởi vì luồng Huyền Khí kia đã chặt đứt hai cây đại thụ, ầm ầm ngã xuống đất.
Vững vàng đứng ở trên mặt đất, thậm chí đều cùng đứng vào trên dấu chân lưu lại trước khi rời đi, một chút cũng không sai.
Gió lớn vẫn gào thét như cũ, đất cát uyển chuyển bay lượn, hỗn loạn nảy sinh cũng khiến lòng rối loạn.
Chỉ trong nháy mắt này, cũng đã xảy ra thay đổi lớn như vậy, có thể thấy được tốc độ của ba người đều không giống người thường.
Cho đến khi Nguyệt Ma đột phá sức mạnh thoát ra, khiến cho hai người căn bản là không có cách nào ngăn cản, thoáng cái sắc mặt đã cực kỳ tái nhợt. Mũi chân cuối cùng cũng không còn móc vào mái hiên nữa, theo luồng khí dao động khi Nguyệt Ma đuổi lui ánh trăng, thân thể hai người bị khí tức còn sót lại đánh ra khỏi tòa pháo đài cổ kính, thân thể đụng vào trên hòn núi Hắc Thạch bên ngoài pháo đài cổ kính, lúc này mới rớt xuống đất.
‘ Ọe ••••••’
Hoa Nhược Thủy và Tiêu Vũ Cô từng người che lồng ngực của chính mình, phun ra một ngụm máu tươi.
Khó khăn chống đỡ nâng thân thể của mình lên, trên quần áo màu đen dính đầy cát đá, ngay cả một sợi tóc rủ xuống cũng dính máu tươi của chủ nhân. Lăn hai vòng trên mặt đất, ngay cả trên gương mặt tuấn tú của hai người, cũng đã lưu lại mấy vết trầy xước, lúc này thì bọn họ cũng lộ ra mấy phần nhếch nhác.
Hoa Nhược Thủy nâng ống tay áo lên, theo thói quen lau chùi khóe miệng, không để ý tới sự dơ bẩn trên mặt đất, cứ như vậy cong gối ngồi xuống, bởi vì hắn căn bản là không còn sức đứng lên. Xoay người nhìn Tiêu Vũ Cô: "Tiêu Vũ Cô, huynh thế nào?" Hắn cũng không có quên, Tiêu Vũ Cô trước đó đã có nội thương, lúc này đối mặt với khí tức còn sót lại của Nguyệt Ma mạnh mẽ như vậy, hình như bị thương cũng không nhẹ.
Tiêu Vũ Cô khẽ cười khổ lắc đầu: "Không có việc gì!" Không ngờ bị phong ấn hai mươi vạn năm, đến khi sống lại lần nữa, còn có được sức mạnh lớn mạnh như vậy.
"Người nào!" Mấy người ở trong Điện Nguyệt Thần, đều nghe thấy được sự khác thường này.
Nguyệt Ma đứng ở bên cửa sổ, nghe được tiếng động rất không bình thường liền đi ra bên ngoài.
Nhưng mà, một màn quỷ dị lại xuất hiện lần nữa, chân mới vừa bước ra, cơ hồ liền trở nên trong suốt toàn bộ, giống như bị ánh trăng bao phủ.
Thu chân lại có chút kinh ngạc, lúc này mới khôi phục giống như bình thường, cúi đầu nhìn bàn chân vừa mới biến mất của mình, trên mặt Nguyệt Ma là một mảnh lạnh lẽo.
"Nguyệt Ma đại nhân!"
Ngân Lang và Dạ Minh cùng nhau kêu lên.
"Xem ra, bổn tôn tạm thời vẫn không thể đi ra ngoài!" Nguyệt Ma rũ mắt không thể thấy rõ suy nghĩ: "Dạ Minh, ngươi đi ra xem một chút!"
"Dạ!" Dạ Minh ôm quyền, tung người nhảy một cái, bóng dáng đã biến mất ở đại điện.
Ngân Lang một tay xoa ngực, bước chân có chút lảo đảo đi tới bên cạnh Nguyệt Ma: "Nguyệt Ma đại nhân, Dạ Minh đại nhân bị thương!"
Hai tay Nguyệt Ma chắp ở sau lưng, xoay người nhìn bên ngoài tối đen như mực, hồi lâu mới khẽ thở dài một cái: "Bổn tôn muốn nhìn một chút đã nhiều năm như vậy, tu vi của hắn rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào." Mấu chốt là, người từng giờ từng khắc đều luôn làm chuyện tính kế khác, đều sẽ luôn sợ người khác tại lúc đó có phải cũng đang tính kế mình hay không.
Ngân Lang cau mày, cũng chỉ mím môi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, làm yêu thú, ở tại nơi đêm khuya tối thui này, thật may là vẫn có chút thị lực.
Tiêu Vũ Cô và Hoa Nhược Thủy liếc mắt nhìn nhau, một tay chống đất nhảy lên, xoay người nhìn thấy Dạ Minh đột nhiên xuất hiện, trên nét mặt nhiều hơn vài tia đề phòng.
Sắc môi của Dạ Minh có chút hơi trắng bệch, lúc này vẻ mặt của hắn cũng lô ra một mảnh lạnh lẽo, hầu kết khẽ chuyển động, âm thầm nuốt xuống một cỗ ngai ngái nơi cổ họng.
Ba người nhìn thẳng vào mắt nhau, tầm mắt đều chưa từng rời khỏi đối thủ.
Gió đêm thổi qua, tóc dài bị thổi tán loạn, vạt áo tung bay.
Tay của Tiêu Vũ Cô nắm chặt sau lưng, nắm thật chặt, ánh mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm Dạ Minh ở trước mắt, ở trong lòng của hắn, Dạ Minh, chính là kẻ địch lớn nhất!
Hoa Nhược Thủy nhìn Dạ Minh, trong con ngươi tràn đầy rối rắm. Đã từng là ân sư của mình, cũng đã từng là người ở phía sau sai khiến hủy diệt cả nhà hắn, người này vẫn luôn tính kế lâu như vậy, rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, hắn muốn làm cái gì.
Đêm vẫn như cũ an tĩnh như vậy, chỉ có những con dơi hoảng loạn kia, thỉnh thoảng bay qua, phát ra âm thanh làm cho người ta rợn cả tóc gáy, vang vọng ở trong nơi sơn cốc này.
"Các ngươi, đến đây làm gì!"
Cho đến khi sự an tĩnh quỷ dị này kéo dài hồi lâu, thanh âm lành lạnh của Dạ Minh truyền ra.
Tiêu Vũ Cô không nói gì, rũ mắt con ngươi khẽ lóe lên, trên cánh tay đặt ở sau lưng, chậm rãi nhỏ từng giọt đỏ thẫm, rơi vào trên mắt đất, trong nháy mắt bị bùn đất chôn giấu.
Trong mắt Hoa Nhược Thủy lóe lên cái gì đó, nhưng trong nháy mắt liền thay bằng sự cợt nhã giống như trước kia: "Ngươi nói chúng ta tới đây làm cái gì, hơn nữa, không gọi Nguyệt Ma đại nhân của các ngươi ra ngoài sao?"
"Đối phó với các ngươi, có ta liền đủ!" Sắc mặt Dạ Minh không thay đổi, khóe miệng cũng chỉ nhếch lên cười như không cười, giống như bọn họ ở trong mắt hắn, chỉ là con kiến mà thôi.
"Ngươi!" Hoa Nhược Thủy nhìn thẳng vào mắt hắn, cũng đã không thể tỉnh táo, người này nhiều năm vừa là thầy vừa là cha của mình, cư nhiên lại là kẻ thù lớn nhất của mình!
Dạ Minh rũ mắt lúc này mới ngẩng lên, một chiếc mặt nạ quỷ dị ở trong cái không khí ban đêm quỷ dị của nơi này, lộ ra sự lạnh lẽo như thế, khóe miệng ở bên dưới mặt nạ khẽ nhếch lên: "Thủy Nhi, vi sư đã dạy ngươi, làm người phải học được cách che giấu cảm xúc của mình, nếu không sẽ biến thành điểm trí mạng lớn nhất của ngươi."
Nhìn chiếc mặt nạ độc nhất vô nhị, tâm tình trong mắt Hoa Nhược Thủy chỉ trong nháy mắt trở nên lạnh băng, thật sự là hắn! Thì ra thật sự chính là hắn! Bước chân lảo đảo lui về sau hai bước, rũ mắt, vừa khổ sở vừa tự giễu.
Tiêu Vũ Cô cũng chỉ lạnh lùng quan sát, giống như muốn nhìn thấu khuôn mặt giấu ở dưới chiếc mặt nạ kia, bàn tay nắm chặt để ở sau lưng hơi nới lỏng ra, tầm mắt khẽ nâng, một tay ngưng tụ Huyền khí, đột nhiên đánh úp về phía Dạ Minh.
Hoa Nhược Thủy lập tức cắn môi, không do dự nữa, một tay cũng ngưng tụ Huyền khí, một xanh lam một trắng, hai luồng Huyền Khí tụ lại nhanh chóng xoay tròn, tạo thành một luồng nước xoáy rất mạnh, mục tiêu chính là Dạ Minh sắc mặt không chút biểu tình kia.
Cặp mắt là thứ duy nhất lộ ra ở bên ngoài, bình thản không có sóng, trong con mắt phản chiếu luồng Huyền Khí kia, từ từ đến gần.
Đôi mắt của Tiêu Vũ Cô trầm ngâm, chăm chú nhìn chằm chằm ‘ Toàn Lực Nhất Kích ’ của mình, hắn không có quên, một chiêu nhìn như đơn giản này, quả thật hắn đã dùng hết hơi sức còn lại của mình. Nếu một trận này đã không thể tránh, vậy sao không để bản thân nắm trong tay quyền chủ động, như vậy, có lẽ còn có một cơ hội sống sót.
Hoa Nhược Thủy tất nhiên hiểu tình cảnh của Tiêu Vũ Cô, mới vừa đánh ra một chiêu, liền thừa dịp đứng phía sau Tiêu Vũ Cô, một tay lại ngưng tụ Huyền Khí lần nữa, chống đỡ ở phía sau lưng của Tiêu Vũ Cô, chậm rãi đưa Huyền Khí của mình vào.
Ngay tại lúc dòng xoáy Huyền Khí sắp chạm tới trước người Dạ Minh chỉ cách nửa trượng thì Dạ Minh đột nhiên ngẩng đầu, hai tay buông lỏng ở bên người khẽ mở rộng, lòng bàn tay hướng xuống phía dưới, tại lòng bàn tay nhanh chóng ngưng tụ Huyền Khí màu đen. Chỉ thấy bụi cát trên mặt đất cũng theo đó xoay tròn tung bay ở giữa ba người.
Cho đến khi luồng Huyền Khí đã ngưng tụ kích thước cỡ bàn tay, lúc này Dạ Minh mới khẽ nhếch miệng, hai tay nhanh chóng khép lại, chân trái lùi ra sau một bước, điểm nhẹ mũi chân, xoay người một cái hai tay đẩy ra ngoài. Một luồng Huyền Khí màu đen chênh lệch không bao nhiêu so với luồng Huyền Khí ở trước mặt Dạ Minh, nhanh chóng di chuyển mang theo gió mạnh, cát đá, cũng đều theo đó mà bay lên, đối chọi với Huyền Khí trắng xanh xen lẫn.
‘ Oanh ’ một tiếng vang thật lớn, ba luồng Huyền Khí đụng vào nhau, tóe ra tia lửa ba màu lan ra khắp bốn phía.
Dạ Minh lập tức bay vút lên không trung sau đó xoay người, Huyền Khí bắn ra quét qua một góc sát với hắn, ngay sau đó vững vàng đứng ở bên trên một cành cây.
Tiêu Vũ Cô cau mày, lập tức kéo cổ tay Hoa Nhược Thủy qua, một tay vung lên, một vầng sáng không dễ nhận ra đánh vào thân cây cứng cáp ở một bên, thân thể của hai người cũng mượn phản lực này tránh thoát.
Ba người họ đều đã tránh được nguy hiểm, nhưng những phần Huyền Khí còn sót lại kia lại một đường thông suốt, một đường chặt đứt đại thụ, hung hăng va đập vào sơn cốc quanh quẩn khắp bốn phía núi Hắc Thạch, nhất thời mọi thứ đều ngã nhào ầm ầm, khiến cho bụi bặm nổi lên khắp sơn cốc.
Ba người đứng ở trên cành cây kia, sáu mắt nhìn nhau.
Chỉ sau một ánh mắt giao nhau, ba người nhanh chóng di chuyển dời khỏi thân cây, bởi vì luồng Huyền Khí kia đã chặt đứt hai cây đại thụ, ầm ầm ngã xuống đất.
Vững vàng đứng ở trên mặt đất, thậm chí đều cùng đứng vào trên dấu chân lưu lại trước khi rời đi, một chút cũng không sai.
Gió lớn vẫn gào thét như cũ, đất cát uyển chuyển bay lượn, hỗn loạn nảy sinh cũng khiến lòng rối loạn.
Chỉ trong nháy mắt này, cũng đã xảy ra thay đổi lớn như vậy, có thể thấy được tốc độ của ba người đều không giống người thường.
Tác giả :
Tuyệt Trần Tử Thương