Ngạo Thế Tuyệt Trần
Chương 75: Nguyệt Ma Trùng sinh (hai)
Đêm đen, bởi vì ánh trăng mất đi hào quang vốn có mà vẻ quỷ dị càng thêm lộ ra. Sự biến hóa của ánh trăng, cũng làm cho những động vật ở chung quanh chạy tán loạn bất an. Toàn bộ núi Hắc Ma đều quanh quẩn bởi hơi thở quỷ dị.
Nguyệt Ma giống như bị dẫn dụ, một tay chậm rãi đưa ra khỏi Thủy Tinh Cầu, kiềm chế cái cổ của bóng người kia: "Ha ha ha ha ha ha, quả nhiên, quả nhiên là thân thể bổn tôn cần, Ngân Lang, thế này thật đúng là không thể bỏ qua công lao của ngươi!" Toàn bộ lượng máu trong cơ thể hắn đều đang kích động chạy khắp nơi, muốn lập tức có thể đạt được Trùng sinh, Nguyệt Ma liền không nhịn được ngửa đầu cười to.
Một tay giơ qua đỉnh đầu, chỉ thấy lúc này ánh trăng ở giữa không trung đen kịt kia bị mây đen bao vây thật chặt ở giữa, biển mây màu đen cuồn cuộn không ngừng, giống như đó chính là một cái động không đáy, muốn nuốt chửng toàn bộ ánh trăng rằm kia. Ở phía xa ngoài trăm dặm, Lăng Tuyệt Trần và Sở Dạ Phong cũng không khỏi dừng bước, ngẩng đầu nhìn một màn quỷ dị này, nhìn nhau ánh mắt chuyển đỏ cảm thấy không ổn, càng thêm bước nhanh hơn.
Ánh trăng dựa vào khe hở ở giữa biển mây, tạo thành một cột sáng mãnh liệt, thẳng tắp xuyên qua tòa pháo đài cổ kính kia, kết nối với bên trong Thủy Tinh Cầu ở điện Nguyệt Ma.
Bởi vì sự biến hóa của ánh trăng, trong nháy mắt, ánh sao trong đêm đen cũng không còn nơi có thể trốn, chỉ có thể theo luồng sức mạnh kia cùng nhau bị hút vào tụ tập trong ánh trăng, hàng ngàn hàng vạn ngôi sao lấp lánh toàn bộ đều gắt gao vây quanh mặt trăng, đem toàn bộ tinh quang của chính mình đều rót vào trong ánh trăng. Cột sáng của ánh trăng vốn là màu trắng, có thêm tinh quang rót vào, ở bên ngoài chính là từng điểm tinh quang lóe lên, theo ánh trăng cùng nhau tiến vào bên trong viên Thủy Tinh Cầu kia.
Cặp mắt của Nguyệt Ma vốn là cái động màu đen chậm rãi bắn ra ánh sáng màu trắng, cảm thấy sức mạnh bên trong thân thể của mình chính là đến từ bầu trời thiên nhiên, hắn không khỏi sinh ra vui mừng từ tận đáy lòng. Luồng sức mạnh mát rượi này bành trướng chạy xung quanh trong thân thể của hắn, hình như sức mạnh đột nhiên cường đại như vậy khiến cho Nguyệt Ma có chút không chịu nổi, không khỏi ngửa mặt lên trời hét lớn: "A ~" theo tiếng hét của hắn, một luồng sức mạnh từ trong miệng của hắn tuôn đổ ra ngoài, trong màu đen mang theo ánh sáng màu trắng nhập vào nhau bay lên giữa không trung, ‘ ầm ’ một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy một luồng khí màu đen lấy cột sáng màu trắng đen xen kẽ làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía.
Mặc dù đây chẳng qua chỉ là sức mạnh còn sót lại, nhưng mà lại đánh vào núi đá màu đen quanh quẩn khắp bốn phía tòa pháo đài cổ kính, còn có hơn phân nửa đỉnh núi gần như bị cắt bỏ. Chỉ nghe tiếng vang đinh tai nhức óc kia, ngay cả Dạ Minh và Ngân Lang đang bị giam cầm trong không gian cũng không nhịn được đưa hai tay lên bịt kín lỗ tai, lợi dụng sức mạnh hắc ám của mình thay vì chống lại, nhưng cũng chỉ có thể làm yếu bớt, ‘ Ọe ’ hai người không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Hai người nhìn nhau, mỗi người tự mình ngồi xếp bằng, hai lòng bàn tay úp vào nhau nâng lên trước ngực, khẽ nhắm mắt tự trị thương cho chính mình.
Biểu tình vui mừng trên khuôn mặt của Nguyệt Ma còn chưa kịp thu hồi lại, trong nháy mắt đã trở nên tái nhợt, luồng sức mạnh kia không chịu sự khống chế của hắn, ở trong cơ thể của hắn đánh mạnh vào sức mạnh hắc ám của bản thân hắn. Cái này giống như là hai dã thú đang tranh đoạt địa bàn ở trong một không gian giới hạn, không phải ngươi chết thì chính là ta chết!
Cắn răng một cái, hai tay xuôi ở bên người nắm thành quyền, một luồng khí màu đen và một luồng khí màu trắng chia ra tụ tập ở tay trái và tay phải của hắn, khó khăn nâng hai tay lên ngang trước ngực, giơ tay lên, trên cánh tay không hề có xác thịt, mà lại là mạng lưới máu màu trắng và màu đen đan vào nhau, nhanh chóng từ cánh tay của hắn lan tràn ra toàn thân.
Vầng sáng trên hai tay càng ngày càng mạnh, trên khuôn mặt của Nguyệt Ma đã bắt đầu biến dạng, có thể là thân thể cũng đã không thể chịu đựng nổi, lần nữa ngửa đầu hét lớn: "A ~" lúc này sức mạnh mới không tiếp tục trút xuống nữa, nhưng vầng sáng tụ tập trong tay lại dung hợp gắt gao tại cùng một chỗ, nhanh chóng xoay tròn càng lúc càng lớn.
‘ ầm ầm ’
Tiếng vang giống như nổ tung lại truyền ra lần nữa, Nguyệt Ma không khỏi lui về phía sau hai bước, vịn vào vách thành Thủy Tinh Cầu, ho nhẹ một tiếng, tia máu ở khóe miệng của hắn tràn ra.
Chỉ là, thanh âm rất nhỏ này là cái gì? Nguyệt Ma ngẩng đầu lên, theo bản năng thu bàn tay về, nhìn vách thành Thủy Tinh Cầu, đang từng chút từng chút bắt đầu sinh ra vết nứt, sau đó chậm rãi lan tràn ra bốn phía.
Trợn to hai mắt, trong con ngươi không khỏi lộ ra một tia sợ hãi, Thủy Tinh Cầu không thể nứt ra, đây là nơi hắn ký thác linh hồn, chỉ cần linh hồn của hắn còn chưa tiến vào thân thể, Thủy Tinh Cầu một khi nứt ra, như vậy hắn sẽ lập tức hồn bay phách tán cũng sẽ không thể Trọng Sinh!
Lập tức liền đứng ngay ngắn thân thể, hai tay để ngang lòng bàn tay hướng ra phía ngoài, ngưng tụ sức mạnh trong cơ thể, rót vào trong thủy tinh cầu, vết nứt không còn khuếch tán nữa, Nguyệt Ma thu tay lại hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà, ngay tại một giây kế tiếp, vết nứt trên Thủy Tinh Cầu ngược lại càng nhanh chóng lan ra, ‘ ầm ’ một tiếng, hoàn toàn nát bấy rơi xuống đất.
Nguyệt Ma nghe tiếng vang, không dám ngẩng đầu nhìn, chẳng lẽ hắn chờ đợi nhiều năm như vậy cứ như thế kết thúc sao? Không, tuyệt đối không thể cứ như vậy kết thúc! Tuyệt đối không ••••••
Nhưng mà, linh hồn của hắn không có thân thể, ở bên trong áo khoác màu đen, bắt đầu từ bàn chân, đang từ từ biến mất từng tấc từng tấc, chỉ để lại một cái áo khoác màu đen trống rỗng chống đỡ, tung bay theo gió. Nhìn tận mắt chính mình biến mất là một việc rất tàn nhẫn, tim của hắn đang run rẩy.
Bởi vì Nguyệt Ma từ từ biến mất, sức mạnh của hắn cũng liền theo đó mà biến mất, không gian đang vây khốn Ngân Lang và Dạ Minh, cũng theo đó tiêu tán.
"Nguyệt Ma đại nhân!" Ngân Lang đang tự trị thương cho chính mình đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn một màn này, trong lòng áy náy không dứt, nếu như không phải là hắn nảy sinh tâm cơ mang cái thân thể kia đến, có lẽ Nguyệt Ma đại nhân cũng sẽ không xảy ra nguy hiểm như vậy, còn gặp phải đường cùng hoàn toàn biến mất.
Dạ Minh đứng lên, một tay ngưng tụ sức mạnh, nhanh chóng bắn vào nửa người trên còn sót lại của Nguyệt Ma, nhưng sức mạnh của hắn vừa chạm tới cách nửa tấc bên ngoài Nguyệt Ma, liền bị hóa thành vô hình bắn ngược trở lại, Dạ Minh bị chính sức mạnh của mình đánh lui hai bước.
"Dạ Minh đại nhân, người đây là ••••••" Ngân Lang thấy vậy, không khỏi nhíu chặt lông mày.
Dạ Minh cúi đầu nhìn hai tay của mình: "Trong sức mạnh của ta có chứa Quang Minh Hệ, căn bản cũng không thể gom lại linh hồn của Nguyệt Ma đại nhân!" Đúng vậy, sức mạnh hắn mang theo trong người chính là Quang Minh Hệ, cho nên, những lời này là nói hắn.
Ngân Lang đối với thân thế của Dạ Minh ít nhiều cũng có chút hiểu rõ, lập tức cũng không còn nghi ngờ, gật đầu một cái: "Dạ Minh đại nhân, Ngân Lang hiểu!" Lập tức liền đứng lên, hai tay ngưng tụ toàn bộ sức mạnh của bản thân, sưng mù phát ra ánh sáng màu đen bao vây Ngân Lang ở trong đó.
"Ngân Lang!" Lúc này hắn dùng chính sức mạnh bổn mạng Hắc Ám Hệ của bản thân tới trợ giúp Nguyệt Ma gom linh hồn....!
Theo sức mạnh Hắc Ám Hệ của Ngân Lang rót vào, không ngờ thân thể của Nguyệt Ma lại càng biến mất nhanh hơn, Ngân Lang thấy vậy, muốn thu hồi sức mạnh của bản thân đã không còn kịp nữa rồi, chỉ thấy nửa người của Nguyệt Ma hoàn toàn hóa thành từng điểm tinh quang, bay lên giữa không trung.
Ngân Lang ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt ảm đạm: "Thật xin lỗi, Nguyệt Ma đại nhân!"
Ánh mắt của Dạ Minh lóe lên, nhưng vẫn ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ bả vai của Ngân Lang, im lặng an ủi.
"Ngân Lang, bổn tôn còn phải cám ơn ngươi!"
Đột nhiên, thanh âm của Nguyệt Ma lại xuất hiện lần nữa, Dạ Minh và Ngân Lang kinh ngạc ngẩng đầu, trong nháy mắt liền đứng lên, sững sờ nhìn xem một màn trong không trung.
Chỉ thấy Nguyệt Ma vốn nên biến mất thành ánh sao, đang từng chút từng chút tiến vào bên trong cái thân thể kia, ánh trăng vốn là đang chiếu rọi ở phía trên Thủy Tinh Cầu lại bị mảnh vỡ của Thủy Tinh Cầu chiếu xạ, vừa đúng lúc chiếu xạ tại bên trong cái thân thể kia, trợ giúp linh hồn Nguyệt Ma, chiếm lĩnh khối thân thể kia.
Cho đến khi linh hồn lơ lửng trong không trung của Nguyệt Ma hoàn toàn tiến vào thân thể kia, cái đầu kia vốn là đang cúi xuống, đột nhiên nâng lên, mà những vết thương đầy người kia cũng ngay tại thời điểm ngẩng đầu trong nháy mắt toàn bộ khép lại.
Đột nhiên mở hai mắt ra, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng âm u màu xanh lá cây. Cánh tay giật giật buông xuống, có chút không thích ứng với dị cảm của thân thể bị khống chế, Nguyệt Ma cúi đầu, theo động tác của hắn, cặp mắt màu xanh lá cây kia cũng ngay tại không trung vẽ ra đuôi ảnh vô hình. Đưa ngón trỏ ra, đầu ngón tay liền toát ra sương mù màu đen.
Khẽ gảy nhẹ, sương mù màu đen trong nháy mắt liền bay về phía này rót vào bên trong ánh trăng, ánh trăng vẫn còn đang không ngừng tụ tập về phía Thủy Tinh Cầu, chỉ trong chớp mắt, liền trở lại bầu trời, biển mây màu đen vây quanh ánh trăng giống như Thiên Lôi cuồn cuộn lại quay trở về lần nữa, ánh trăng cũng khôi phục vầng sáng thường ngày, ánh sao sáng hội tụ, cũng quay về vị trí chiếm đóng của chính mình, bầu trời lại khôi phục dáng vẻ yên tĩnh lần nữa, giống như sự khác thường mới vừa rồi cũng không hề xảy ra.
Ngân Lang thấy vậy, trên mặt liền đổi lại vui sướng lần nữa, lập tức quỳ một chân trên đất: "Ngân Lang cung chúc Nguyệt Ma đại nhân chân chính đạt được Trùng sinh!"
Dạ Minh khẽ thu lại tâm trạng, hơi khom lưng hai tay ôm quyền: "Dạ Minh cung chúc Nguyệt Ma đại nhân, chân chính đạt được sinh mạng mới!" Sức mạnh của ánh sáng ở Thủy Tinh Cầu lúc đó cứ như vậy cường đại hơn, xem ra, Nguyệt Ma của hiện tại, trải qua lửa mạnh hun đúc, ngược lại đã luyện thành tu vi cao hơn.
"Ha ha ha ha ha ha!" Nguyệt Ma cũng không kêu hai người đứng dậy, mà là ánh mắt chợt đổi, chỉ thấy bóng dáng màu đen kia đã đứng ở bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Ha ha ha ha, bổn tôn rốt cuộc đã rời khỏi cái địa phương quỷ quái đó, bổn tôn đã trở lại!"
Cả sơn cốc, đều lan tràn tiếng cười cuồng vọng của Nguyệt Ma, hù dọa con dơi trong đêm đen vừa mới khôi phục lại yên tĩnh, con dơi cũng liền hốt hoảng bay đi, cuối cùng toàn bộ đều tụ tập ở dưới mái hiên của tòa đại điện này. Bọn họ, cũng là Sứ giả Bóng tối.
Nguyệt Ma giống như bị dẫn dụ, một tay chậm rãi đưa ra khỏi Thủy Tinh Cầu, kiềm chế cái cổ của bóng người kia: "Ha ha ha ha ha ha, quả nhiên, quả nhiên là thân thể bổn tôn cần, Ngân Lang, thế này thật đúng là không thể bỏ qua công lao của ngươi!" Toàn bộ lượng máu trong cơ thể hắn đều đang kích động chạy khắp nơi, muốn lập tức có thể đạt được Trùng sinh, Nguyệt Ma liền không nhịn được ngửa đầu cười to.
Một tay giơ qua đỉnh đầu, chỉ thấy lúc này ánh trăng ở giữa không trung đen kịt kia bị mây đen bao vây thật chặt ở giữa, biển mây màu đen cuồn cuộn không ngừng, giống như đó chính là một cái động không đáy, muốn nuốt chửng toàn bộ ánh trăng rằm kia. Ở phía xa ngoài trăm dặm, Lăng Tuyệt Trần và Sở Dạ Phong cũng không khỏi dừng bước, ngẩng đầu nhìn một màn quỷ dị này, nhìn nhau ánh mắt chuyển đỏ cảm thấy không ổn, càng thêm bước nhanh hơn.
Ánh trăng dựa vào khe hở ở giữa biển mây, tạo thành một cột sáng mãnh liệt, thẳng tắp xuyên qua tòa pháo đài cổ kính kia, kết nối với bên trong Thủy Tinh Cầu ở điện Nguyệt Ma.
Bởi vì sự biến hóa của ánh trăng, trong nháy mắt, ánh sao trong đêm đen cũng không còn nơi có thể trốn, chỉ có thể theo luồng sức mạnh kia cùng nhau bị hút vào tụ tập trong ánh trăng, hàng ngàn hàng vạn ngôi sao lấp lánh toàn bộ đều gắt gao vây quanh mặt trăng, đem toàn bộ tinh quang của chính mình đều rót vào trong ánh trăng. Cột sáng của ánh trăng vốn là màu trắng, có thêm tinh quang rót vào, ở bên ngoài chính là từng điểm tinh quang lóe lên, theo ánh trăng cùng nhau tiến vào bên trong viên Thủy Tinh Cầu kia.
Cặp mắt của Nguyệt Ma vốn là cái động màu đen chậm rãi bắn ra ánh sáng màu trắng, cảm thấy sức mạnh bên trong thân thể của mình chính là đến từ bầu trời thiên nhiên, hắn không khỏi sinh ra vui mừng từ tận đáy lòng. Luồng sức mạnh mát rượi này bành trướng chạy xung quanh trong thân thể của hắn, hình như sức mạnh đột nhiên cường đại như vậy khiến cho Nguyệt Ma có chút không chịu nổi, không khỏi ngửa mặt lên trời hét lớn: "A ~" theo tiếng hét của hắn, một luồng sức mạnh từ trong miệng của hắn tuôn đổ ra ngoài, trong màu đen mang theo ánh sáng màu trắng nhập vào nhau bay lên giữa không trung, ‘ ầm ’ một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy một luồng khí màu đen lấy cột sáng màu trắng đen xen kẽ làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía.
Mặc dù đây chẳng qua chỉ là sức mạnh còn sót lại, nhưng mà lại đánh vào núi đá màu đen quanh quẩn khắp bốn phía tòa pháo đài cổ kính, còn có hơn phân nửa đỉnh núi gần như bị cắt bỏ. Chỉ nghe tiếng vang đinh tai nhức óc kia, ngay cả Dạ Minh và Ngân Lang đang bị giam cầm trong không gian cũng không nhịn được đưa hai tay lên bịt kín lỗ tai, lợi dụng sức mạnh hắc ám của mình thay vì chống lại, nhưng cũng chỉ có thể làm yếu bớt, ‘ Ọe ’ hai người không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Hai người nhìn nhau, mỗi người tự mình ngồi xếp bằng, hai lòng bàn tay úp vào nhau nâng lên trước ngực, khẽ nhắm mắt tự trị thương cho chính mình.
Biểu tình vui mừng trên khuôn mặt của Nguyệt Ma còn chưa kịp thu hồi lại, trong nháy mắt đã trở nên tái nhợt, luồng sức mạnh kia không chịu sự khống chế của hắn, ở trong cơ thể của hắn đánh mạnh vào sức mạnh hắc ám của bản thân hắn. Cái này giống như là hai dã thú đang tranh đoạt địa bàn ở trong một không gian giới hạn, không phải ngươi chết thì chính là ta chết!
Cắn răng một cái, hai tay xuôi ở bên người nắm thành quyền, một luồng khí màu đen và một luồng khí màu trắng chia ra tụ tập ở tay trái và tay phải của hắn, khó khăn nâng hai tay lên ngang trước ngực, giơ tay lên, trên cánh tay không hề có xác thịt, mà lại là mạng lưới máu màu trắng và màu đen đan vào nhau, nhanh chóng từ cánh tay của hắn lan tràn ra toàn thân.
Vầng sáng trên hai tay càng ngày càng mạnh, trên khuôn mặt của Nguyệt Ma đã bắt đầu biến dạng, có thể là thân thể cũng đã không thể chịu đựng nổi, lần nữa ngửa đầu hét lớn: "A ~" lúc này sức mạnh mới không tiếp tục trút xuống nữa, nhưng vầng sáng tụ tập trong tay lại dung hợp gắt gao tại cùng một chỗ, nhanh chóng xoay tròn càng lúc càng lớn.
‘ ầm ầm ’
Tiếng vang giống như nổ tung lại truyền ra lần nữa, Nguyệt Ma không khỏi lui về phía sau hai bước, vịn vào vách thành Thủy Tinh Cầu, ho nhẹ một tiếng, tia máu ở khóe miệng của hắn tràn ra.
Chỉ là, thanh âm rất nhỏ này là cái gì? Nguyệt Ma ngẩng đầu lên, theo bản năng thu bàn tay về, nhìn vách thành Thủy Tinh Cầu, đang từng chút từng chút bắt đầu sinh ra vết nứt, sau đó chậm rãi lan tràn ra bốn phía.
Trợn to hai mắt, trong con ngươi không khỏi lộ ra một tia sợ hãi, Thủy Tinh Cầu không thể nứt ra, đây là nơi hắn ký thác linh hồn, chỉ cần linh hồn của hắn còn chưa tiến vào thân thể, Thủy Tinh Cầu một khi nứt ra, như vậy hắn sẽ lập tức hồn bay phách tán cũng sẽ không thể Trọng Sinh!
Lập tức liền đứng ngay ngắn thân thể, hai tay để ngang lòng bàn tay hướng ra phía ngoài, ngưng tụ sức mạnh trong cơ thể, rót vào trong thủy tinh cầu, vết nứt không còn khuếch tán nữa, Nguyệt Ma thu tay lại hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà, ngay tại một giây kế tiếp, vết nứt trên Thủy Tinh Cầu ngược lại càng nhanh chóng lan ra, ‘ ầm ’ một tiếng, hoàn toàn nát bấy rơi xuống đất.
Nguyệt Ma nghe tiếng vang, không dám ngẩng đầu nhìn, chẳng lẽ hắn chờ đợi nhiều năm như vậy cứ như thế kết thúc sao? Không, tuyệt đối không thể cứ như vậy kết thúc! Tuyệt đối không ••••••
Nhưng mà, linh hồn của hắn không có thân thể, ở bên trong áo khoác màu đen, bắt đầu từ bàn chân, đang từ từ biến mất từng tấc từng tấc, chỉ để lại một cái áo khoác màu đen trống rỗng chống đỡ, tung bay theo gió. Nhìn tận mắt chính mình biến mất là một việc rất tàn nhẫn, tim của hắn đang run rẩy.
Bởi vì Nguyệt Ma từ từ biến mất, sức mạnh của hắn cũng liền theo đó mà biến mất, không gian đang vây khốn Ngân Lang và Dạ Minh, cũng theo đó tiêu tán.
"Nguyệt Ma đại nhân!" Ngân Lang đang tự trị thương cho chính mình đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn một màn này, trong lòng áy náy không dứt, nếu như không phải là hắn nảy sinh tâm cơ mang cái thân thể kia đến, có lẽ Nguyệt Ma đại nhân cũng sẽ không xảy ra nguy hiểm như vậy, còn gặp phải đường cùng hoàn toàn biến mất.
Dạ Minh đứng lên, một tay ngưng tụ sức mạnh, nhanh chóng bắn vào nửa người trên còn sót lại của Nguyệt Ma, nhưng sức mạnh của hắn vừa chạm tới cách nửa tấc bên ngoài Nguyệt Ma, liền bị hóa thành vô hình bắn ngược trở lại, Dạ Minh bị chính sức mạnh của mình đánh lui hai bước.
"Dạ Minh đại nhân, người đây là ••••••" Ngân Lang thấy vậy, không khỏi nhíu chặt lông mày.
Dạ Minh cúi đầu nhìn hai tay của mình: "Trong sức mạnh của ta có chứa Quang Minh Hệ, căn bản cũng không thể gom lại linh hồn của Nguyệt Ma đại nhân!" Đúng vậy, sức mạnh hắn mang theo trong người chính là Quang Minh Hệ, cho nên, những lời này là nói hắn.
Ngân Lang đối với thân thế của Dạ Minh ít nhiều cũng có chút hiểu rõ, lập tức cũng không còn nghi ngờ, gật đầu một cái: "Dạ Minh đại nhân, Ngân Lang hiểu!" Lập tức liền đứng lên, hai tay ngưng tụ toàn bộ sức mạnh của bản thân, sưng mù phát ra ánh sáng màu đen bao vây Ngân Lang ở trong đó.
"Ngân Lang!" Lúc này hắn dùng chính sức mạnh bổn mạng Hắc Ám Hệ của bản thân tới trợ giúp Nguyệt Ma gom linh hồn....!
Theo sức mạnh Hắc Ám Hệ của Ngân Lang rót vào, không ngờ thân thể của Nguyệt Ma lại càng biến mất nhanh hơn, Ngân Lang thấy vậy, muốn thu hồi sức mạnh của bản thân đã không còn kịp nữa rồi, chỉ thấy nửa người của Nguyệt Ma hoàn toàn hóa thành từng điểm tinh quang, bay lên giữa không trung.
Ngân Lang ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt ảm đạm: "Thật xin lỗi, Nguyệt Ma đại nhân!"
Ánh mắt của Dạ Minh lóe lên, nhưng vẫn ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ bả vai của Ngân Lang, im lặng an ủi.
"Ngân Lang, bổn tôn còn phải cám ơn ngươi!"
Đột nhiên, thanh âm của Nguyệt Ma lại xuất hiện lần nữa, Dạ Minh và Ngân Lang kinh ngạc ngẩng đầu, trong nháy mắt liền đứng lên, sững sờ nhìn xem một màn trong không trung.
Chỉ thấy Nguyệt Ma vốn nên biến mất thành ánh sao, đang từng chút từng chút tiến vào bên trong cái thân thể kia, ánh trăng vốn là đang chiếu rọi ở phía trên Thủy Tinh Cầu lại bị mảnh vỡ của Thủy Tinh Cầu chiếu xạ, vừa đúng lúc chiếu xạ tại bên trong cái thân thể kia, trợ giúp linh hồn Nguyệt Ma, chiếm lĩnh khối thân thể kia.
Cho đến khi linh hồn lơ lửng trong không trung của Nguyệt Ma hoàn toàn tiến vào thân thể kia, cái đầu kia vốn là đang cúi xuống, đột nhiên nâng lên, mà những vết thương đầy người kia cũng ngay tại thời điểm ngẩng đầu trong nháy mắt toàn bộ khép lại.
Đột nhiên mở hai mắt ra, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng âm u màu xanh lá cây. Cánh tay giật giật buông xuống, có chút không thích ứng với dị cảm của thân thể bị khống chế, Nguyệt Ma cúi đầu, theo động tác của hắn, cặp mắt màu xanh lá cây kia cũng ngay tại không trung vẽ ra đuôi ảnh vô hình. Đưa ngón trỏ ra, đầu ngón tay liền toát ra sương mù màu đen.
Khẽ gảy nhẹ, sương mù màu đen trong nháy mắt liền bay về phía này rót vào bên trong ánh trăng, ánh trăng vẫn còn đang không ngừng tụ tập về phía Thủy Tinh Cầu, chỉ trong chớp mắt, liền trở lại bầu trời, biển mây màu đen vây quanh ánh trăng giống như Thiên Lôi cuồn cuộn lại quay trở về lần nữa, ánh trăng cũng khôi phục vầng sáng thường ngày, ánh sao sáng hội tụ, cũng quay về vị trí chiếm đóng của chính mình, bầu trời lại khôi phục dáng vẻ yên tĩnh lần nữa, giống như sự khác thường mới vừa rồi cũng không hề xảy ra.
Ngân Lang thấy vậy, trên mặt liền đổi lại vui sướng lần nữa, lập tức quỳ một chân trên đất: "Ngân Lang cung chúc Nguyệt Ma đại nhân chân chính đạt được Trùng sinh!"
Dạ Minh khẽ thu lại tâm trạng, hơi khom lưng hai tay ôm quyền: "Dạ Minh cung chúc Nguyệt Ma đại nhân, chân chính đạt được sinh mạng mới!" Sức mạnh của ánh sáng ở Thủy Tinh Cầu lúc đó cứ như vậy cường đại hơn, xem ra, Nguyệt Ma của hiện tại, trải qua lửa mạnh hun đúc, ngược lại đã luyện thành tu vi cao hơn.
"Ha ha ha ha ha ha!" Nguyệt Ma cũng không kêu hai người đứng dậy, mà là ánh mắt chợt đổi, chỉ thấy bóng dáng màu đen kia đã đứng ở bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Ha ha ha ha, bổn tôn rốt cuộc đã rời khỏi cái địa phương quỷ quái đó, bổn tôn đã trở lại!"
Cả sơn cốc, đều lan tràn tiếng cười cuồng vọng của Nguyệt Ma, hù dọa con dơi trong đêm đen vừa mới khôi phục lại yên tĩnh, con dơi cũng liền hốt hoảng bay đi, cuối cùng toàn bộ đều tụ tập ở dưới mái hiên của tòa đại điện này. Bọn họ, cũng là Sứ giả Bóng tối.
Tác giả :
Tuyệt Trần Tử Thương