Ngạo Thế Tuyệt Trần
Chương 36: Tề tụ
Tề tụ
Thanh Phong phất nhẹ cánh tay, trên bầu trời chậm rãi lộ ra ánh sáng trắng từ trong lòng trời, sáng sớm vốn dĩ vẫn luôn có xu hướng lạnh lẽo lúc này cũng từ từ trở nên ấm áp, sương sớm vẫn còn đọng lại trên hoa cỏ an tĩnh nằm sấp ẩn mình trên mặt lá, mặt trời tươi cười chậm rãi buông xuống những sợi nắng ấm, trên cành cây ở ngoài sân vẫn không ngừng truyền ra tiếng kêu nho nhỏ đầy vui mừng của mấy chú chim non, tiếng kêu ‘ chích chích ’, giống như một khúc nhạc làm say lòng người. Trong mùa hè nóng bức, có thể hưởng thụ như vậy Thanh Phong cảm thấy đây chính là thời khắc thư thái nhất.
Ánh sáng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ bằng giấy chiếu vào giữa gian phòng, lúc đó ở trên giường nhỏ thiên hạ đang nhắm chặt hai mắt lông mi khẽ run, bên dưới mi mắt trắng nõn lông mi cong hơi vểnh lên xếp lại thành một đường viền, giống như con bươm buớm xinh đẹp đang vỗ cánh múa lượn. Khẽ mấp máy cánh môi, mới phát hiện đôi môi vốn nên ướt át trơn bóng thế nhưng giờ phút này không hiểu sao lại trở nên khô nứt như vậy, cho dù sắc mặt tái nhợt cũng không hề làm giảm bớt sắc đẹp tuyệt trần của cô gái ngược lại càng làm tăng thêm một vẻ đẹp mong manh rất khác biệt.
Cảm thấy có chút nhức đầu nên đành phải đưa tay lên nâng trán, lúc này lông mi khẽ run một lúc cuối cùng cũng chịu hé ra, để lộ một đôi mắt trong như hồ nước mùa thu mị hoặc lòng người."Khụ khụ khụ!" Ho nhẹ hai tiếng giọng có vẻ khàn khàn. Một tay chống xuống mép giường chậm rãi ngồi dậy, từng cảnh trước khi hôn mê chậm rãi hiện lên trong đầu, trong mắt hiện lên nghi ngờ, nhưng cũng không hề nghĩ nhiều. Lắc đầu một cái, xoay nhẹ cái cổ đã cứng ngắc trong khi ngủ.
"Ken két ~"
Cửa phòng bị đẩy ra, ánh mặt trời theo đó tràn vào khắp phòng, người mới tới đứng ngược sáng, vừa nhìn thấy Lăng Tuyệt Trần ‘ quần áo xốc xếch ’ đang ngồi trên giường, sắc mặt đột nhiên đỏ đến tận cổ, vội vàng bước lui ra ngoài dùng sức đóng cửa lại: "Thật xin lỗi, ta không cố ý!" Giọng nói áy náy có chút ngượng ngùng vang lên.
Lăng Tuyệt Trần nhìn Lôi Hỏa đột nhiên xông vào rồi lại vội vàng chạy ra ngoài, trong lòng có chút khó hiểu, tầm mắt di chuyển nhìn xuống thân thể của mình, cũng không cảm thấy có gì là không ổn. Sau khi nghe thấy lời nói tiếp theo của Lôi Hỏa, lúc này mới nhìn lại mình, cũng chỉ là vạt áo hơi mở rộng một chút, không phải vẫn còn có quần áo ở trong hay sao? Hắn cần gì phải căng thẳng như thế chứ?
Nhưng mà đây là cổ đại, nàng cuối cùng cũng hiểu, khẽ bật cười lắc đầu một cái, sửa lại vạt áo của mình một chút, đứng dậy ngồi xuống cạnh bàn rót một ly trà xanh cho mình: "Lôi Hỏa, có thể tiến vào rồi!"
Lôi Hỏa dựa vào bên cạnh cánh cửa, ngây người một lúc sau đó giơ tay lên vỗ vỗ gương mặt tuấn tú của mình, hít một hơi thật sâu sau đó mới sửa lại vạt áo một chút, ho nhẹ hai tiếng rồi xoay người đi vào. Nhưng mà Lôi Hỏa cũng coi là loại người tương đối rộng rãi không tim không phổi, chẳng qua là lúc mới đầu vẻ ngoài còn có chút mất tự nhiên, nhưng cuối cùng cũng bình thường giống như không có gì. Sải bước ngồi xuống đối diện với Lăng Tuyệt Trần, hai tay đan chéo lại đặt trên mặt bàn, bắt đầu nhìn ngắm ngón tay: "Muội cảm thấy khỏe hơn chút nào không?" Mặc dù tính tình hắn khá thoải mái, nhưng cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng nàng, chỉ có thể nhìn chằm chằm ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương của mình.
"Khụ" Lăng Tuyệt Trần không nhịn được bật cười thành tiếng, nói thật đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Hỏa như vậy: "Yên tâm đi, ta có thể có chuyện gì được chứ!" Lúc nói chuyện giọng điệu có vẻ lơ đễnh, điều duy nhất khiến nàng khó chịu chính là một chút khoảng trống trong trí nhớ, rốt cuộc là chuyện gì khiến cho nàng mâu thuẫn như vậy?
Nhìn một màn này, toàn bộ tâm tư tình cảm dành cho nàng lại càng thêm hảo cảm, Lôi Hỏa lại càng không tự chủ được mà nhìn nàng chằm chằm, Lăng Tuyệt Trần quay đầu lại, nhìn ánh mắt hắn giống như đang mất hồn, liền nâng một tay lên quơ quơ trước mắt hắn.
"Cũng đúng!" Mất hồn rồi! Lôi Hỏa hậm hực gãi gãi đầu: "Đúng rồi, hai tùy tùng của muội đâu rồi?" Trong lòng hắn nổi lên tò mò, tại sao khế ước thú không đi theo bên cạnh chủ nhân, lại chạy loạn tới nơi nào rồi.
Lăng Tuyệt Trần vô vị nhún nhún vai, nàng vừa mới tỉnh lại không biết rõ lắm, huống chi nàng cũng không muốn để ý: "Ngươi tìm ta có chuyện gì không?" Nhìn hắn hấp tấp chạy tới như vậy, chắc không phải chỉ đơn giản là muốn hỏi nàng cái vấn đề này thôi đấy chứ.
Lôi Hỏa lúc này mới nhớ tới việc kia, liền vỗ ót của mình: "Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên mất! Lục đạo sư nói ta tới thông báo cho muội một tiếng, gia chủ của Ngũ Đại Gia Tộc trước giờ tỵ hôm nay, sẽ tụ tập tại quảng trường của học viện, Lục đạo sư đặc biệt để cho ta tới thông báo với muội một tiếng!"
Trước giờ Tỵ? Không phải chính là chín giờ sao? "Bây giờ vẫn còn sớm mà!" Lăng Tuyệt Trần cau mày, sớm như vậy gọi nàng tới làm gì?
Lôi Hỏa gật gật đầu: "Hiện tại mới chỉ là giờ Mẹo vừa qua khỏi giờ Mão, vẫn còn rất sớm, muội còn cần nghỉ ngơi tiếp không?" Thật ra thì hắn cũng không tán thành việc gọi nàng tới, dù sao thì nàng cũng vẫn là một người bị thương không phải sao.
Lăng Tuyệt Trần lắc đầu một cái: "Cũng là thói quen thôi, chờ ta rửa mặt xong, sẽ đi tới đại điện!"
"Vậy cũng tốt, ta đi trước đây!" Lôi Hỏa đứng lên, phủi nhẹ vạt áo của mình, cười nói đùa giỡn xong liền chạy ra ngoài giống như chạy trốn.
"Phu nhân, đã tới học viện Thánh Vực, ngài có thể xuống!" Một chiếc xe ngựa sang trọng dừng ngay trước cửa lớn của học viện Thánh Vực, một tiểu nha hoàn dáng dấp tương đối xinh đẹp đang nâng tay vén rèm xe lên, cúi đầu cung kính nói.
Chỉ nghe thấy một tiếng ‘ ừ ’, một cánh tay trắng nõn vươn ra, ngay sau đó là một đôi chân thon dài chậm rãi bước ra ngoài.
Vốn dĩ cửa học viện đã rất náo nhiệt cũng bởi vì chiếc xe ngựa mới đến nên mới có thể yên tĩnh lại, hôm nay là một ngày đặc biệt, cho nên trước cửa học viện cũng có rất nhiều người tụ tập lại xem náo nhiệt, lập tức có người bắt đầu âm thầm nghi ngờ trong lòng, người có thể dùng phương thức như thế để xuất hiện chắc chắn không giàu cũng quý, cho dù có tiền cũng chưa chắc có cơ hội đạt được sự long trọng như thế trong ngày hôm nay.
Chỉ thấy bàn tay ngọc ngà xinh đẹp chậm rãi đặt vào trong tay của nha hoàn, ngẩng đầu lên cười nhạt, mặc dù nhìn thấy trên mặt cô gái hé ra nụ cười nhạt, nhưng mà nhìn vào dung mạo nàng vẫn cảm thấy có chút thê lương, vẫn còn là bộ dáng thướt tha như trước, ngoài ra cũng có một chút khác biệt.
Mọi người xôn xao, đây không phải chính là Đại tiểu thư Diệp gia—— Diệp Sương đã từng khiến cho hàng ngàn hàng vạn công tử say mê hay sao? Theo như lời đồn tới từ Phong Chi Thành thì sau khi Diệp gia suy tàn cả gia tộc đều bị tiêu diệt, Diệp Sương cả ngày mặt ủ mày chau càng ngày càng gầy gò, đương nhiên cũng không thể hy vọng được chủ nhân của Lăng gia đối xử tốt, tất cả địa vị ở Lăng gia liền rớt xuống ngàn trượng, từ vị trí Đương gia chủ mẫu suy bại tới mức không bằng cả một tiểu nhau đầu, ngay cả Đại tiểu thư của Lăng gia xuất thân là con vợ cả Diệp Sương cũng không thể làm thay đổi được địa vị của hai mẹ con ở Lăng gia.
Nhưng hôm nay, lại là chuyện gì xảy ra? Rất đơn giản, nhất định là bởi vì Nhân vật truyền kỳ thế hệ mới của Thương Khung đại lục —— Lăng Tuyệt Trần! Hôm nay Lăng Tuyệt Trần đã trở thành nhân vật lợi hại như thế, Chủ nhân của Lăng gia nhất định là muốn lấy lòng nàng, cho nên mới có thể đối đãi tốt như vậy, khôi phục thân phận chủ mẫu Lăng gia cho Diệp Sương, đây chính là cái được gọi là mẫu bằng tử quý!
Chậm rãi xuống xe, ngẩng đầu nhìn cửa chính của học viện trang nghiêm nhưng cũng không kém phần sang trọng, khóe miệng hơi cong lên tỏ ý vui mừng, con gái của nàng cuối cùng cũng có ngày nổi danh, ngày sau sẽ không cần phải nhìn sắc mặt người khác sợ người ta khi dễ nữa rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, trong mắt của nàng không khỏi đong đầy nước mắt, bởi vì nàng nhu nhược, bởi vì nàng ngu xuẩn và vô tri, khiến cho con gái của nàng uất ức cầu toàn suốt mười mấy năm qua, Trần Nhi, thật xin lỗi!
Một tay nhẹ nhàng lau khô nước mắt, một tay nắm chặt bức thư đã bị nắm đến đầy nếp gấp, kiểu chữ trên đó rất xinh đẹp nhưng lại không hề mất đi hào khí, tuy chỉ là một câu nói ngắn ngủn, nhưng lại chính là chuyện vui mừng nhất của nàng suốt mười mấy năm qua!
"Phu nhân, có thể đi vào được chưa?" Tiểu nha hoàn ở bên cạnh đỡ cánh tay của Diệp Sương hơi cau mày, kể từ ngày hầu hạ đại phu nhân tới nay, nàng thường nhìn thấy phu nhân nắm chặt bức thư ấy trong tay nhìn đến si ngốc, khóe miệng mỉm cười nhưng trong mắt lại chứa đầy nước mắt, nàng cũng không phân biệt được đến tột cùng là phu nhân vui mừng hay bi thương.
Diệp Sương cười rộ lên gật đầu: "Tiểu Li, để cho ngươi chê cười rồi!" Ánh mắt có chút áy náy, sau đó hai người chậm rãi đi vào bên trong học viện.
"Phu nhân nói lời này thật hù chết Tiểu Li rồi, từ nhỏ Tiểu Ly đã không có người thân không có bạn bè, mới vừa bán vào Lăng phủ thì đã may mắn được an bài tới chỗ của Phu nhân, là phu nhân đối đãi với con giống như ruột thịt, khiến cho Tiểu Li thật sự rất muốn trông thấy Đại Tiểu Thư là Nhân vật truyền kỳ như thế nào rồi đó." Trên mặt Tiểu Li vẫn luôn duy trì nụ cười lộ ra lúm đồng tiền, giống như đây chính là ngày vui nhất trong cuộc sống của một thiếu nữ như nàng.
Diệp Sương lắc đầu một cái, nhưng từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói tiếp, một mặt là bởi vì nàng cực kỳ nhớ thương con gái của mình, một mặt cũng là vì xuất thân của nàng dù sao cũng là tiểu thư của thế gia vọng tộc, những lời tán dương ca tụng như thế này đã sớm thành thói quen rồi.
Thấy Diệp Sương không trả lời cũng không có dấu hiệu tức giận, Tiểu Li cũng liền trở nên gần gũi hơn: "Thật ra thì dung mạo của phu nhân xuất chúng như vậy, con nghĩ dung mạo của Đại tiểu thư nhất định cũng khuynh quốc khuynh thành, là một vẻ đẹp tuyệt trần!"
"Ở trong lòng của ta, Trần Nhi vẫn luôn là người xuất chúng nhất đấy!" Diệp Sương cười nhạt, ở trong lòng của một mẫu thân như nàng, vô luận con của mình có như thế nào đi nữa, thì bản thân người mẹ vĩnh viễn cũng chỉ giống như cánh chim đang dang rộng để che chở cho chim non ở phía trước, luôn luôn muốn che chở và yêu thương con mình.
"Phu nhân quả thật là một mẫu thân vĩ đại!" Tiểu li nghe vậy không khỏi có một chút bùi ngùi, cảm giác có mẫu thân thương yêu quả thật là rất tốt! Đáng tiếc, bản thân nàng thế nhưng ngay cả hình dáng của mẫu thân cũng đã sớm không còn nhớ gì nữa rồi.
Diệp Sương cũng coi như là một người lương thiện am hiểu lòng người, nghe xong lời này liền hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Tiểu Li, lập tức vỗ vỗ mu bàn tay nàng an ủi, cũng không nói gì. Có lúc, không cần mở miệng nói ra chỉ cần kéo gần khoảng cách lại gần gũi nhau hơn cũng đã cảm động lòng người biết bao, thường thường chỉ cần một động tác nhỏ giống như lơ đễnh, cũng có thể đạt được hiệu quả tốt nhất rồi.
Tiểu Li cúi đầu, nhìn đôi tay đang vỗ nhẹ vào mu bàn tay của mình, ánh mắt liền trở nên phức tạp khó hiểu.
Mới vừa đi tới đại điện, liền nhìn thấy người trong gia tộc cũng đã đến đông đủ từ lâu, Diệp Sương vừa đến liền thu hút tầm mắt của mọi người. Mọi người đừng chờ ở đây đã lâu vẫn chưa thấy Lăng Tuyệt Trần xuất hiện, còn tưởng rằng nhất định là nàng và mẫu thân đã lâu khống gặp cho nên mới không xuất hiện, không hề nghĩ tới lại là Diệp Sương tới trước, nhưng mà, nhìn sắc mặt của nàng, không giống như là đã gặp lại con gái, chẳng lẽ Lăng Tuyệt Trần này một lần ra tay đã thành người nổi tiếng cho nên cũng trở nên bướng bỉnh bất tuân rồi sao?
Sững sờ dừng bước ở trước cửa chính, sau đó nghi hoặc dựa vào cánh tay của Tiểu Li chậm rãi đi tới trước mặt Lăng Lôi Lạc đang ngồii im lặng ở một bên vẫn chưa lên tiếng, hai tay hơi nắm lại đặt ở bên hông, hơi cúi người: "Thiếp thân bái kiến lão gia!" Nhưng mà làm một thê tử, không có sự đồng ý của Lăng Lôi Lạc, nàng vẫn không dám đứng lên, chỉ là cúi đầu gập người quỳ gối, vẻ mặt cung kính khiến có người ta chỉ đành phải đem những lời chưa kịp nói ra nuốt vào trong bụng, âm thầm tức giận.
Lăng Lôi Lạc nhíu chặt lông mày, quay đầu lại liếc nhìn Diệp Sương vẫn luôn một mực cung kính, vẻ mặt lo lắng lập tức giảm đi hơn phân nửa: "Đứng lên đi!" Ánh mắt lạnh lẽo, ngay cả giọng nói cũng không hề có một chút tình cảm.
Diệp Sương mỉm cười tự giễu, chậm rãi đứng dậy ngồi vào chỗ trống ở bên cạnh Lăng Lôi Lạc, qua nhiều năm như vậy, ngay cả tình cảm cũng đã thay đổi, đã không còn dư lại chút gì nữa rồi, hai vợ chồng lúc này cũng chỉ giống như người quen thuộc xa lạ, gặp nhau cũng chỉ có thể im lặng.
"Lão gia, người nhìn xem, hiện tại Sương tỷ tỷ để cho chúng ta chờ còn chưa tính, thế nhưng Lăng Tuyệt Trần dù sao cũng vẫn là vãn bối, huống chi ngày hôm nay còn có gia chủ của những gia tộc khác cũng tới đây, cư nhiên lại bắt tất cả mọi người ngồi chờ vô ích ở chỗ này, như vậy có phải có chút quá đáng hay không!" Cô gái ngồi ở một bên còn lại ngay cạnh Lăng Lôi Lạc không khỏi cau mày, khóe mắt liếc về phía Diệp Sương ôn nhu dịu dàng đang cúi đầu, khóe miệng nhếch lên tỏ ý khinh bỉ.
"Vậy Nhị phu nhân muốn như thế nào?" Giọng điệu của Lăng Lôi Lạc không chút độ ấm, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía trước, hắn chưa bao giờ thích có người can thiệp vào quyết định của mình!
Đứng ở sau lưng Nhị phu nhân —— Lí Ngọc Nhi chính là Lăng Mặc Phỉ, trong lòng bỗng có tiếng chuông cảnh báo vang lên, đành phải âm thầm kéo kéo ống tay áo của Lí Ngọc Nhi, ra hiệu cho nàng không nên tiếp tục khiêu khích ranh giới cuối cùng của phụ thân.
Lí Ngọc Nhi có chút tức giận quay đầu lại, dứt khoát hất tay Lăng Mặc Phỉ ra, đi tới bên cạnh Lăng Lôi Lạc cười híp mắt: "Lão gia, dù sao nơi này còn có người của Tứ Đại Gia Tộc khác, dù sao cũng không tốt ••••••"
"Ngươi vẫn còn biết nơi này có người của Tứ Đại Gia Tộc hay sao?" Lăng Lôi Lạc cắt đứt lời nói của Lí Ngọc Nhi, tức giận quay đầu lại, cặp mắt hơi nheo lại rõ ràng là rất không vui.
Ở đây đều là những cao thủ trong giới Huyền Khí và Kiếm Khí, những gì bọn họ nói, đương nhiên đều bị nghe được, có vài người đã che miệng lại cười khẽ, không biết là đang giễu cợt gia quy của Lăng gia không nghiêm, hay là đang giễu cợt Lí Ngọc Nhi không biết rõ đạo lý.
Lí Ngọc Nhi thấy vậy có chút khó hiểu cho nên liền giật mình: "Lão gia, ta ••••••" Lí Ngọc Nhi đang muốn nói thêm cái gì đó nhưng nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lăng Lôi Lạc, thanh âm từ từ biến mất, có chút sợ hãi rụt cổ một cái.
"Hóa ra, Nhị phu nhân của Lăng gia, lại yêu thích náo nhiệt như vậy?"
Thanh Phong phất nhẹ cánh tay, trên bầu trời chậm rãi lộ ra ánh sáng trắng từ trong lòng trời, sáng sớm vốn dĩ vẫn luôn có xu hướng lạnh lẽo lúc này cũng từ từ trở nên ấm áp, sương sớm vẫn còn đọng lại trên hoa cỏ an tĩnh nằm sấp ẩn mình trên mặt lá, mặt trời tươi cười chậm rãi buông xuống những sợi nắng ấm, trên cành cây ở ngoài sân vẫn không ngừng truyền ra tiếng kêu nho nhỏ đầy vui mừng của mấy chú chim non, tiếng kêu ‘ chích chích ’, giống như một khúc nhạc làm say lòng người. Trong mùa hè nóng bức, có thể hưởng thụ như vậy Thanh Phong cảm thấy đây chính là thời khắc thư thái nhất.
Ánh sáng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ bằng giấy chiếu vào giữa gian phòng, lúc đó ở trên giường nhỏ thiên hạ đang nhắm chặt hai mắt lông mi khẽ run, bên dưới mi mắt trắng nõn lông mi cong hơi vểnh lên xếp lại thành một đường viền, giống như con bươm buớm xinh đẹp đang vỗ cánh múa lượn. Khẽ mấp máy cánh môi, mới phát hiện đôi môi vốn nên ướt át trơn bóng thế nhưng giờ phút này không hiểu sao lại trở nên khô nứt như vậy, cho dù sắc mặt tái nhợt cũng không hề làm giảm bớt sắc đẹp tuyệt trần của cô gái ngược lại càng làm tăng thêm một vẻ đẹp mong manh rất khác biệt.
Cảm thấy có chút nhức đầu nên đành phải đưa tay lên nâng trán, lúc này lông mi khẽ run một lúc cuối cùng cũng chịu hé ra, để lộ một đôi mắt trong như hồ nước mùa thu mị hoặc lòng người."Khụ khụ khụ!" Ho nhẹ hai tiếng giọng có vẻ khàn khàn. Một tay chống xuống mép giường chậm rãi ngồi dậy, từng cảnh trước khi hôn mê chậm rãi hiện lên trong đầu, trong mắt hiện lên nghi ngờ, nhưng cũng không hề nghĩ nhiều. Lắc đầu một cái, xoay nhẹ cái cổ đã cứng ngắc trong khi ngủ.
"Ken két ~"
Cửa phòng bị đẩy ra, ánh mặt trời theo đó tràn vào khắp phòng, người mới tới đứng ngược sáng, vừa nhìn thấy Lăng Tuyệt Trần ‘ quần áo xốc xếch ’ đang ngồi trên giường, sắc mặt đột nhiên đỏ đến tận cổ, vội vàng bước lui ra ngoài dùng sức đóng cửa lại: "Thật xin lỗi, ta không cố ý!" Giọng nói áy náy có chút ngượng ngùng vang lên.
Lăng Tuyệt Trần nhìn Lôi Hỏa đột nhiên xông vào rồi lại vội vàng chạy ra ngoài, trong lòng có chút khó hiểu, tầm mắt di chuyển nhìn xuống thân thể của mình, cũng không cảm thấy có gì là không ổn. Sau khi nghe thấy lời nói tiếp theo của Lôi Hỏa, lúc này mới nhìn lại mình, cũng chỉ là vạt áo hơi mở rộng một chút, không phải vẫn còn có quần áo ở trong hay sao? Hắn cần gì phải căng thẳng như thế chứ?
Nhưng mà đây là cổ đại, nàng cuối cùng cũng hiểu, khẽ bật cười lắc đầu một cái, sửa lại vạt áo của mình một chút, đứng dậy ngồi xuống cạnh bàn rót một ly trà xanh cho mình: "Lôi Hỏa, có thể tiến vào rồi!"
Lôi Hỏa dựa vào bên cạnh cánh cửa, ngây người một lúc sau đó giơ tay lên vỗ vỗ gương mặt tuấn tú của mình, hít một hơi thật sâu sau đó mới sửa lại vạt áo một chút, ho nhẹ hai tiếng rồi xoay người đi vào. Nhưng mà Lôi Hỏa cũng coi là loại người tương đối rộng rãi không tim không phổi, chẳng qua là lúc mới đầu vẻ ngoài còn có chút mất tự nhiên, nhưng cuối cùng cũng bình thường giống như không có gì. Sải bước ngồi xuống đối diện với Lăng Tuyệt Trần, hai tay đan chéo lại đặt trên mặt bàn, bắt đầu nhìn ngắm ngón tay: "Muội cảm thấy khỏe hơn chút nào không?" Mặc dù tính tình hắn khá thoải mái, nhưng cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng nàng, chỉ có thể nhìn chằm chằm ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương của mình.
"Khụ" Lăng Tuyệt Trần không nhịn được bật cười thành tiếng, nói thật đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Hỏa như vậy: "Yên tâm đi, ta có thể có chuyện gì được chứ!" Lúc nói chuyện giọng điệu có vẻ lơ đễnh, điều duy nhất khiến nàng khó chịu chính là một chút khoảng trống trong trí nhớ, rốt cuộc là chuyện gì khiến cho nàng mâu thuẫn như vậy?
Nhìn một màn này, toàn bộ tâm tư tình cảm dành cho nàng lại càng thêm hảo cảm, Lôi Hỏa lại càng không tự chủ được mà nhìn nàng chằm chằm, Lăng Tuyệt Trần quay đầu lại, nhìn ánh mắt hắn giống như đang mất hồn, liền nâng một tay lên quơ quơ trước mắt hắn.
"Cũng đúng!" Mất hồn rồi! Lôi Hỏa hậm hực gãi gãi đầu: "Đúng rồi, hai tùy tùng của muội đâu rồi?" Trong lòng hắn nổi lên tò mò, tại sao khế ước thú không đi theo bên cạnh chủ nhân, lại chạy loạn tới nơi nào rồi.
Lăng Tuyệt Trần vô vị nhún nhún vai, nàng vừa mới tỉnh lại không biết rõ lắm, huống chi nàng cũng không muốn để ý: "Ngươi tìm ta có chuyện gì không?" Nhìn hắn hấp tấp chạy tới như vậy, chắc không phải chỉ đơn giản là muốn hỏi nàng cái vấn đề này thôi đấy chứ.
Lôi Hỏa lúc này mới nhớ tới việc kia, liền vỗ ót của mình: "Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên mất! Lục đạo sư nói ta tới thông báo cho muội một tiếng, gia chủ của Ngũ Đại Gia Tộc trước giờ tỵ hôm nay, sẽ tụ tập tại quảng trường của học viện, Lục đạo sư đặc biệt để cho ta tới thông báo với muội một tiếng!"
Trước giờ Tỵ? Không phải chính là chín giờ sao? "Bây giờ vẫn còn sớm mà!" Lăng Tuyệt Trần cau mày, sớm như vậy gọi nàng tới làm gì?
Lôi Hỏa gật gật đầu: "Hiện tại mới chỉ là giờ Mẹo vừa qua khỏi giờ Mão, vẫn còn rất sớm, muội còn cần nghỉ ngơi tiếp không?" Thật ra thì hắn cũng không tán thành việc gọi nàng tới, dù sao thì nàng cũng vẫn là một người bị thương không phải sao.
Lăng Tuyệt Trần lắc đầu một cái: "Cũng là thói quen thôi, chờ ta rửa mặt xong, sẽ đi tới đại điện!"
"Vậy cũng tốt, ta đi trước đây!" Lôi Hỏa đứng lên, phủi nhẹ vạt áo của mình, cười nói đùa giỡn xong liền chạy ra ngoài giống như chạy trốn.
"Phu nhân, đã tới học viện Thánh Vực, ngài có thể xuống!" Một chiếc xe ngựa sang trọng dừng ngay trước cửa lớn của học viện Thánh Vực, một tiểu nha hoàn dáng dấp tương đối xinh đẹp đang nâng tay vén rèm xe lên, cúi đầu cung kính nói.
Chỉ nghe thấy một tiếng ‘ ừ ’, một cánh tay trắng nõn vươn ra, ngay sau đó là một đôi chân thon dài chậm rãi bước ra ngoài.
Vốn dĩ cửa học viện đã rất náo nhiệt cũng bởi vì chiếc xe ngựa mới đến nên mới có thể yên tĩnh lại, hôm nay là một ngày đặc biệt, cho nên trước cửa học viện cũng có rất nhiều người tụ tập lại xem náo nhiệt, lập tức có người bắt đầu âm thầm nghi ngờ trong lòng, người có thể dùng phương thức như thế để xuất hiện chắc chắn không giàu cũng quý, cho dù có tiền cũng chưa chắc có cơ hội đạt được sự long trọng như thế trong ngày hôm nay.
Chỉ thấy bàn tay ngọc ngà xinh đẹp chậm rãi đặt vào trong tay của nha hoàn, ngẩng đầu lên cười nhạt, mặc dù nhìn thấy trên mặt cô gái hé ra nụ cười nhạt, nhưng mà nhìn vào dung mạo nàng vẫn cảm thấy có chút thê lương, vẫn còn là bộ dáng thướt tha như trước, ngoài ra cũng có một chút khác biệt.
Mọi người xôn xao, đây không phải chính là Đại tiểu thư Diệp gia—— Diệp Sương đã từng khiến cho hàng ngàn hàng vạn công tử say mê hay sao? Theo như lời đồn tới từ Phong Chi Thành thì sau khi Diệp gia suy tàn cả gia tộc đều bị tiêu diệt, Diệp Sương cả ngày mặt ủ mày chau càng ngày càng gầy gò, đương nhiên cũng không thể hy vọng được chủ nhân của Lăng gia đối xử tốt, tất cả địa vị ở Lăng gia liền rớt xuống ngàn trượng, từ vị trí Đương gia chủ mẫu suy bại tới mức không bằng cả một tiểu nhau đầu, ngay cả Đại tiểu thư của Lăng gia xuất thân là con vợ cả Diệp Sương cũng không thể làm thay đổi được địa vị của hai mẹ con ở Lăng gia.
Nhưng hôm nay, lại là chuyện gì xảy ra? Rất đơn giản, nhất định là bởi vì Nhân vật truyền kỳ thế hệ mới của Thương Khung đại lục —— Lăng Tuyệt Trần! Hôm nay Lăng Tuyệt Trần đã trở thành nhân vật lợi hại như thế, Chủ nhân của Lăng gia nhất định là muốn lấy lòng nàng, cho nên mới có thể đối đãi tốt như vậy, khôi phục thân phận chủ mẫu Lăng gia cho Diệp Sương, đây chính là cái được gọi là mẫu bằng tử quý!
Chậm rãi xuống xe, ngẩng đầu nhìn cửa chính của học viện trang nghiêm nhưng cũng không kém phần sang trọng, khóe miệng hơi cong lên tỏ ý vui mừng, con gái của nàng cuối cùng cũng có ngày nổi danh, ngày sau sẽ không cần phải nhìn sắc mặt người khác sợ người ta khi dễ nữa rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, trong mắt của nàng không khỏi đong đầy nước mắt, bởi vì nàng nhu nhược, bởi vì nàng ngu xuẩn và vô tri, khiến cho con gái của nàng uất ức cầu toàn suốt mười mấy năm qua, Trần Nhi, thật xin lỗi!
Một tay nhẹ nhàng lau khô nước mắt, một tay nắm chặt bức thư đã bị nắm đến đầy nếp gấp, kiểu chữ trên đó rất xinh đẹp nhưng lại không hề mất đi hào khí, tuy chỉ là một câu nói ngắn ngủn, nhưng lại chính là chuyện vui mừng nhất của nàng suốt mười mấy năm qua!
"Phu nhân, có thể đi vào được chưa?" Tiểu nha hoàn ở bên cạnh đỡ cánh tay của Diệp Sương hơi cau mày, kể từ ngày hầu hạ đại phu nhân tới nay, nàng thường nhìn thấy phu nhân nắm chặt bức thư ấy trong tay nhìn đến si ngốc, khóe miệng mỉm cười nhưng trong mắt lại chứa đầy nước mắt, nàng cũng không phân biệt được đến tột cùng là phu nhân vui mừng hay bi thương.
Diệp Sương cười rộ lên gật đầu: "Tiểu Li, để cho ngươi chê cười rồi!" Ánh mắt có chút áy náy, sau đó hai người chậm rãi đi vào bên trong học viện.
"Phu nhân nói lời này thật hù chết Tiểu Li rồi, từ nhỏ Tiểu Ly đã không có người thân không có bạn bè, mới vừa bán vào Lăng phủ thì đã may mắn được an bài tới chỗ của Phu nhân, là phu nhân đối đãi với con giống như ruột thịt, khiến cho Tiểu Li thật sự rất muốn trông thấy Đại Tiểu Thư là Nhân vật truyền kỳ như thế nào rồi đó." Trên mặt Tiểu Li vẫn luôn duy trì nụ cười lộ ra lúm đồng tiền, giống như đây chính là ngày vui nhất trong cuộc sống của một thiếu nữ như nàng.
Diệp Sương lắc đầu một cái, nhưng từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói tiếp, một mặt là bởi vì nàng cực kỳ nhớ thương con gái của mình, một mặt cũng là vì xuất thân của nàng dù sao cũng là tiểu thư của thế gia vọng tộc, những lời tán dương ca tụng như thế này đã sớm thành thói quen rồi.
Thấy Diệp Sương không trả lời cũng không có dấu hiệu tức giận, Tiểu Li cũng liền trở nên gần gũi hơn: "Thật ra thì dung mạo của phu nhân xuất chúng như vậy, con nghĩ dung mạo của Đại tiểu thư nhất định cũng khuynh quốc khuynh thành, là một vẻ đẹp tuyệt trần!"
"Ở trong lòng của ta, Trần Nhi vẫn luôn là người xuất chúng nhất đấy!" Diệp Sương cười nhạt, ở trong lòng của một mẫu thân như nàng, vô luận con của mình có như thế nào đi nữa, thì bản thân người mẹ vĩnh viễn cũng chỉ giống như cánh chim đang dang rộng để che chở cho chim non ở phía trước, luôn luôn muốn che chở và yêu thương con mình.
"Phu nhân quả thật là một mẫu thân vĩ đại!" Tiểu li nghe vậy không khỏi có một chút bùi ngùi, cảm giác có mẫu thân thương yêu quả thật là rất tốt! Đáng tiếc, bản thân nàng thế nhưng ngay cả hình dáng của mẫu thân cũng đã sớm không còn nhớ gì nữa rồi.
Diệp Sương cũng coi như là một người lương thiện am hiểu lòng người, nghe xong lời này liền hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Tiểu Li, lập tức vỗ vỗ mu bàn tay nàng an ủi, cũng không nói gì. Có lúc, không cần mở miệng nói ra chỉ cần kéo gần khoảng cách lại gần gũi nhau hơn cũng đã cảm động lòng người biết bao, thường thường chỉ cần một động tác nhỏ giống như lơ đễnh, cũng có thể đạt được hiệu quả tốt nhất rồi.
Tiểu Li cúi đầu, nhìn đôi tay đang vỗ nhẹ vào mu bàn tay của mình, ánh mắt liền trở nên phức tạp khó hiểu.
Mới vừa đi tới đại điện, liền nhìn thấy người trong gia tộc cũng đã đến đông đủ từ lâu, Diệp Sương vừa đến liền thu hút tầm mắt của mọi người. Mọi người đừng chờ ở đây đã lâu vẫn chưa thấy Lăng Tuyệt Trần xuất hiện, còn tưởng rằng nhất định là nàng và mẫu thân đã lâu khống gặp cho nên mới không xuất hiện, không hề nghĩ tới lại là Diệp Sương tới trước, nhưng mà, nhìn sắc mặt của nàng, không giống như là đã gặp lại con gái, chẳng lẽ Lăng Tuyệt Trần này một lần ra tay đã thành người nổi tiếng cho nên cũng trở nên bướng bỉnh bất tuân rồi sao?
Sững sờ dừng bước ở trước cửa chính, sau đó nghi hoặc dựa vào cánh tay của Tiểu Li chậm rãi đi tới trước mặt Lăng Lôi Lạc đang ngồii im lặng ở một bên vẫn chưa lên tiếng, hai tay hơi nắm lại đặt ở bên hông, hơi cúi người: "Thiếp thân bái kiến lão gia!" Nhưng mà làm một thê tử, không có sự đồng ý của Lăng Lôi Lạc, nàng vẫn không dám đứng lên, chỉ là cúi đầu gập người quỳ gối, vẻ mặt cung kính khiến có người ta chỉ đành phải đem những lời chưa kịp nói ra nuốt vào trong bụng, âm thầm tức giận.
Lăng Lôi Lạc nhíu chặt lông mày, quay đầu lại liếc nhìn Diệp Sương vẫn luôn một mực cung kính, vẻ mặt lo lắng lập tức giảm đi hơn phân nửa: "Đứng lên đi!" Ánh mắt lạnh lẽo, ngay cả giọng nói cũng không hề có một chút tình cảm.
Diệp Sương mỉm cười tự giễu, chậm rãi đứng dậy ngồi vào chỗ trống ở bên cạnh Lăng Lôi Lạc, qua nhiều năm như vậy, ngay cả tình cảm cũng đã thay đổi, đã không còn dư lại chút gì nữa rồi, hai vợ chồng lúc này cũng chỉ giống như người quen thuộc xa lạ, gặp nhau cũng chỉ có thể im lặng.
"Lão gia, người nhìn xem, hiện tại Sương tỷ tỷ để cho chúng ta chờ còn chưa tính, thế nhưng Lăng Tuyệt Trần dù sao cũng vẫn là vãn bối, huống chi ngày hôm nay còn có gia chủ của những gia tộc khác cũng tới đây, cư nhiên lại bắt tất cả mọi người ngồi chờ vô ích ở chỗ này, như vậy có phải có chút quá đáng hay không!" Cô gái ngồi ở một bên còn lại ngay cạnh Lăng Lôi Lạc không khỏi cau mày, khóe mắt liếc về phía Diệp Sương ôn nhu dịu dàng đang cúi đầu, khóe miệng nhếch lên tỏ ý khinh bỉ.
"Vậy Nhị phu nhân muốn như thế nào?" Giọng điệu của Lăng Lôi Lạc không chút độ ấm, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía trước, hắn chưa bao giờ thích có người can thiệp vào quyết định của mình!
Đứng ở sau lưng Nhị phu nhân —— Lí Ngọc Nhi chính là Lăng Mặc Phỉ, trong lòng bỗng có tiếng chuông cảnh báo vang lên, đành phải âm thầm kéo kéo ống tay áo của Lí Ngọc Nhi, ra hiệu cho nàng không nên tiếp tục khiêu khích ranh giới cuối cùng của phụ thân.
Lí Ngọc Nhi có chút tức giận quay đầu lại, dứt khoát hất tay Lăng Mặc Phỉ ra, đi tới bên cạnh Lăng Lôi Lạc cười híp mắt: "Lão gia, dù sao nơi này còn có người của Tứ Đại Gia Tộc khác, dù sao cũng không tốt ••••••"
"Ngươi vẫn còn biết nơi này có người của Tứ Đại Gia Tộc hay sao?" Lăng Lôi Lạc cắt đứt lời nói của Lí Ngọc Nhi, tức giận quay đầu lại, cặp mắt hơi nheo lại rõ ràng là rất không vui.
Ở đây đều là những cao thủ trong giới Huyền Khí và Kiếm Khí, những gì bọn họ nói, đương nhiên đều bị nghe được, có vài người đã che miệng lại cười khẽ, không biết là đang giễu cợt gia quy của Lăng gia không nghiêm, hay là đang giễu cợt Lí Ngọc Nhi không biết rõ đạo lý.
Lí Ngọc Nhi thấy vậy có chút khó hiểu cho nên liền giật mình: "Lão gia, ta ••••••" Lí Ngọc Nhi đang muốn nói thêm cái gì đó nhưng nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lăng Lôi Lạc, thanh âm từ từ biến mất, có chút sợ hãi rụt cổ một cái.
"Hóa ra, Nhị phu nhân của Lăng gia, lại yêu thích náo nhiệt như vậy?"
Tác giả :
Tuyệt Trần Tử Thương