Ngạo Thế Huyền Linh Sư
Chương 81: Thu hoạch ngoài ý muốn (2)
Edit:..Lam Thiên..
Đón nhận phong cầu gần ngay trước mắt, Phượng Ngâm Kiếm nhẹ nhàng bổ xuống, chỉ là một kiếm nhẹ nhàng như vậy nhưng lại tản mát ra uy lực vô cùng kinh khủng, kiếm quang đụng vào phong cầu, nhất thời cuồng phong gào thét.
Theo Ngưng Sương không ngừng liên tục gia trì huyền lực, Phượng Ngâm Kiếm thét dài một tiếng, cuồng phong mang theo tiếng hét dài của Phượng Ngâm Kiếm vang vọng ở trong thiên địa thật lâu.
Ngưng Sương phi thân mà lên, bóng dáng màu trắng trôi lơ lửng ở giữa không trung, ánh mắt bễ nghễ, khí chất xuất trần thoát tục, giống như một thần nữ lâm thế.
Tần Phỉ Phỉ cắn răng nghiến lợi liếc nhìn Ngưng Sương, lần nữa đem phong cầu ngưng tụ, trong đó còn kèm theo hắc vụ của phệ âm cổ vương. Vận chuyển huyền lực toàn thân, hung hăng đem phong cầu đẩy tới chỗ Ngưng Sương.
Ngưng Sương âm thầm đem băng hỏa nguyên tố dung hợp, đồng thời gia trì lên Phượng Ngâm Kiếm, xuất ra một chiêu Tất Sát Kỹ ‘ Hỏa Vũ Hàn Băng ’, kiếm quang chói mắt giống như bản chất thực sự hung hăng đánh tới phong cầu.
Ở lúc hai người đụng nhau trong nháy mắt, ánh mắt Tần Phỉ Phỉ nhất thời co lại ba phần, dần dần tràn ra vẻ hoảng sợ. Nàng có thể rõ ràng cảm thấy trong một kiếm nhẹ nhàng này ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Nhìn phong cầu gần trong gang tấc, Ngưng Sương cũng cảm thấy lực lượng kinh khủng ấn chứa trong đó.
Ầm...
Hai đạo lực lượng mạnh mẽ chạm vào nhau, long trời lở đất, trên lôi đài một mảnh hỗn độn.
Ngưng Sương cùng Tần Phỉ Phỉ đều liên tục lui về phía sau vài bước mới đứng vững, Tần Phỉ Phỉ “phù" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Khóe môi Ngưng Sương cũng rỉ ra vết máu, chỉ là trong chớp mắt đã bị nàng lau đi.
Thấy khóe môi Tần Phỉ Phỉ chảy ra máu tươi, phía dưới, người mua Tần Phỉ Phỉ thắng đều gấp đến độ nhảy lên nhảy xuống, cùng nhau cao giọng hét lớn: "Tần đại tiểu thư, thêm lực đi! Nhất định phải thắng a!"
Trải qua một phen giao thủ, Tần Phỉ Phỉ đã biết hôm nay muốn thắng Ngưng Sương là chuyện không dễ dàng, chỉ đành phải âm thầm truyền cho âm cổ vương."Giao dịch của chúng ta bắt đầu! Ngươi đi đánh bất ngờ mấy tên khốn kiếp kia, nhớ! Nhất định phải nhiễu loạn tâm thần của tiện nhân kia."
"Hừ! Nhớ kỹ lời ngươi nói!" Thanh âm cổ vương lạnh lẽo truyền ra sau đó nó hóa thành một đạo hắc vụ biến mất trong nháy mắt, làm người ta không thể nhìn ra.
Ngưng Sương vẫn nhìn chăm chú vào Tần Phỉ Phỉ tự nhiên không để lỡ một màn này, nhìn một đạo hắc vụ từ trong thân thể Tần Phỉ Phỉ xông ra, rồi sau đó tiêu tán mất tích.
Trong lòng nàng lúc này liền nhấc cao cảnh giác, xem ra nàng phải đánh nhanh thắng nhanh.
"Tiện nhân, không tệ, quả nhiên có vài phần bản lãnh! Chỉ là, Hổ Hoàng của ngươi cũng không cường hãn được như ngươi." Nhìn Bạch Hổ bị ma thú heo biến dị đánh cho liên tục lùi về sau, Tần Phỉ Phỉ cười đến hả hê.
Ngưng Sương cũng nhìn thấu khuynh hướng suy tàn của Bạch Hổ, bởi vì Bạch Hổ quá mức yêu quý một thân da lông xinh đẹp hoàn mỹ của nó, nên luôn nhìn trước ngó sau, ngược lại khắp nơi đều bị ma thú heo biến dị da dày thịt chắc quản chế.
Nếu như thật sự liều mạng đánh một trận, Bạch Hổ cũng không nhất định thua ma thú heo biến dị quá nhiều.
Chống lại ánh mắt khiêu khích của Tần Phỉ Phỉ, Ngưng Sương tươi sáng cười một tiếng, "Thú mạnh khi dễ thú yếu!"
Tần Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm Ngưng Sương đang tươi cười xán lạn, cảm giác vô cùng chói mắt, khiêu khích nói: "Chính là lấy mạnh hiếp yếu, ngươi có thể làm thế nào?"
Ngưng Sương tán đồng lắc đầu một cái, đột nhiên, khóe môi nàng nâng lên một nụ cười trêu tức, "Ngươi đã lấy mạnh hiếp yếu, vậy ta không thể làm gì khác hơn là...... Lấy nhiều khi ít!"
Lời của nàng vừa dứt, bóng dáng lửa đỏ của Chu Tước liền xuất hiện ở trên lôi đài, y phục màu đỏ hồng, mắt màu đỏ hồng, tóc cũng màu đỏ hồng, gương mặt vô cùng tuấn mỹ, vẻ mặt tà tứ phách lối.
Mọi người cả kinh, con ngươi rớt đầy đất.
"Trời ạ! Người... Hình người, huyền thú hình người."
Đám cường giả Tần gia thoáng chốc mặt xám như tro tàn, đại tiểu thư đáng chết, rốt cuộc đã trêu chọc tới kẻ địch khủng bố gì. Thế nhưng còn có huyền thú hình người chỉ tồn tại trong truyền thuyết!
Chu Tước vừa thấy Bạch Hổ bị ma thú heo biến dị khi dễ, bộ dáng thê thảm, nhất thời nổi nóng, đáng chết! Lại dám khi dễ nhị ca của hắn.
Một hỏa long màu đỏ từ trong miệng hắn phun ra, xong thẳng tới ma thú heo biến dị.
Có Chu Tước cường thế gia nhập, tình thế cuộc chiến liền nghịch chuyển, ma thú heo biến dị bị hỏa diễm của Chu Tước thiêu đến bộ dạng biến đổi, từng trận mùi thơm của thịt nướng phiêu tán ở trong không khí.
"Tiện nhân, khinh người quá đáng!" Tần Phỉ Phỉ trong lòng biết đại thế đã qua, lại không cam tâm cứ như vậy tiện nghi cho Ngưng Sương.
Trong miệng phát ra một tiếng gầm lên, móng tay của Tần Phỉ Phỉ biến hóa, ánh sáng màu tím quấn quanh ở đầu ngón tay, móng tay nhanh chóng dài ra, lộ ra màu đen quỷ dị, giống như chim ưng tập kích, bổ thẳng vào mặt Ngưng Sương. Tốc độ kia rất mạnh và sắc bén, giống như cuồng phong nổi giận.
Ngưng Sương cảm thấy một trận khí tức âm hàn đập vào mặt, mặt nàng liền biến sắc, nhanh chóng ngừng thở. Vội vàng xoay người một cái, sau đó chín đạo ánh sáng màu sắc sặc sỡ quanh quẩn ở trên đỉnh đầu nàng, ánh sáng dần dần tạo thành một hình tròn to lớn, đem nàng bao vây ở trong đó.
Lực đạo khổng lồ của Tần Phỉ Phỉ đụng phải khiến nàng bị hoa mắt qua một hồi lâu mới có thể phục hồi lại tinh thần.
Thì ra, ở trong lúc khẩn cấp, Ngưng Sương đã thả ra kết giới phòng hộ cửu sắc thần quang.
Một kích không trúng, Tần Phỉ Phỉ không ngừng cố gắng, trên mặt của nàng chậm rãi hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngưng Sương nói: "Tiện nhân, hôm nay ta muốn khiến ngươi tan thành mây khói."
Trong tay nàng đột nhiên xuất hiện một cây trường cung huyết sắc (màu máu), tiếp đó lại xuất hiện một mũi tên dài màu đỏ quỷ dị, lắp tên giương cung, mũi tên hồng quang lóng lánh yêu dị thẳng tắp hướng tới trái tim Ngưng Sương.
Từ khi trường cung này xuất hiện, năng lượng dao động trong không khí liền có vẻ đặc biệt quỷ dị, ngay cả tiếng gió cũng dừng lại, tụa như đối với trường cung quỷ dị này sinh lòng sợ hãi.
Trong lòng Ngưng Sương xông lên cảm giác nguy hiểm. Nguy hiểm này, chính là loại cảm giác sinh mạng lúc nào cũng có thể sẽ bị uy hiếp, không có cảm giác an toàn, cảm giác này vô cùng mạnh liệt.
Tần Phỉ Phỉ vuốt ve tên dài trong tay, cắn chặt hàm răng, phóng xuất ra huyền lực cùng tinh thần lực toàn thân hung hăng kéo dây cung. Nhìn mũi tên yêu hồng quỷ dị bay tới chỗ Ngưng Sương, rốt cuộc nàng ta cũng cảm thấy mối sỉ nhục lâu ngày cùng lòng đố kỵ hành hạ được thăng bằng một chút.
Tiện nhân, bất luận ngươi kinh tài tuyệt diễm như thế nào, ở dưới Diệt Hồn Tiễn của ta, còn không phải là hồn phi phách tán sao!.
Cảm nhận được lực lượng thu hồn đoạt phách trên mũi tên kia, sắc mặt Ngưng Sương thay đổi mấy lần, nhưng cũng chỉ có thể vận chuyển huyền lực toàn thân tử chiến đến cùng.
Thời điểm mũi tên mạnh như vũ bào sắp đâm trúng tim Ngưng Sương, thì bị một quang cầu màu tím chặn lại đường đi.
Quang cầu màu tím ngăn cản, mũi tên tiếp tục tiến công, hai thứ mạnh mẽ gặp nhau, triển khai một trận đánh giằng co.
Đột nhiên, quang cầu màu tím nhất cổ tác khí đem mũi tên đẩy lui về sau mấy thước, Tần Phỉ Phỉ vội vàng gia trì thêm huyền lực, mũi tên lại tiến về phía trước hai thước. Trong lúc ngươi đến ta đi, huyền lực của Ngưng Sương giống như nước chảy, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Đồng dạng Tần Phỉ Phỉ cũng bị Diệt Hồn Tiễn hút khô huyền lực toàn thân, nhưng Diệt Hồn Tiễn vẫn đang bị huyền lực cầu của Ngưng Sương ngăn trở, nên không thể tiến thêm một bước, khiến cho nàng ta bị thất bại trong gang tấc.
Tần Phỉ Phỉ không cam lòng liên tục phun ra vài ngụm máu tươi, cắn chặt hàm răng phóng xuất ra toàn bộ huyền lực còn lại trong cơ thể. Phịch một tiếng, bất phân thắng bại Diệt Hồn Tiễn cùng huyền lực cầu đụng vào nhau, phát ra một tiếng chấn động kinh thiên động địa, lực lượng khổng lồ cũng đem hai người đánh bay ra ngoài.
Mắt thấy phải rơi xuống lôi đài, thời điểm ngần cân treo sợi tóc, một đạo bóng dáng lửa đỏ nhanh chóng bay tới, đem Ngưng Sương ôm trở lại. Nhưng Tần Phỉ Phỉ lại không có vận khí tốt như vậy, bởi vì Tần Trọng Thiên chưa phục hồi lại tinh thần, nên dẫn đến nàng ta đem nền đá dưới lôi đài đều đập vỡ.
Huyền lực bị tiêu hao nghiêm trọng, lại bị va chạm kịch liệt vừa rồi dẫn đến chấn thương nội tạng, thậm chí còn đánh gãy kinh mạch và gân cốt. Cả người Ngưng Sương đau đớn khó nhịn, ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng té xỉu ở trong lòng Chu Tước.
Chu Tước lo lắng thăm dò hơi thở của nàng, sau đó đem một đạo hồng quang bắn vào ấn đường Ngưng Sương điều tra tình huống thương tổn trong thân thể nàng. Hắn thế nhưng quỷ dị phát hiện mặc dù Ngưng Sương bị thương nghiêm trọng, nhưng kinh mạch và gân cốt của nàng lại đang tự mình chữa trị.
Sự phát hiện này mặc dù khiến Chu Tước khiếp sợ, nhưng cũng để cho hắn thoáng yên tâm không ít.
Đúng lúc này, dưới lôi đài xuất hiện một mảnh hỗn loạn, thì ra là cổ vương đánh lén thành công đám người Nam Cung Thanh Ca. Nhưng mà khiến cổ vương buồn bực, chính là bọn họ cũng kịp thời phục dụng thần đan, cũng không tạo thành quá nhiều thương tổn cho bọn họ.
Cổ vương âm thầm oán thầm, từ khi nào thì thần đan ở đại lục này trở thành củ cải trắng rồi, mỗi người một bình!
Chỉ là cái này cũng không liên quan đến nó, dù sao nhiệm vụ đánh lén của nó đã hoàn thành, Tần Phỉ Phỉ cũng không dám quỵt nợ.
Tần Trọng Thiên ôm Tần Phỉ Phỉ đang bị thương hôn mê, ánh mắt như muốn nứt ra, đây chính là nữ nhi ưu tú nhất của hắn, dung mạo tuyệt mỹ, thiên phú vô cùng cao. Hôm nay lại bị người đánh cho chỉ còn thoi thóp một hơi, khẩu khí này làm sao hắn nuốt xuống được.
"Các Trưởng lão, mau giết con tiện nhân kia, nhất định phải cướp được huyền thú hình người." Tần Trọng Thiên cố ý cường điệu bốn chữ huyền thú hình người, hắn tin tưởng người ở chỗ này, không ai có thể bỏ qua sự mê hoặc to lớn như vậy. Cho dù có là Hiên Viên hoàng thất cùng Lạc gia, cũng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội thật tốt này.
Xác thực, trải qua Tần Trọng Thiên nhắc nhở, lòng tham của mọi người cũng bị tỉnh lại, không ít người xem cuộc chiến cũng sinh ra ý đồ muốn cướp giật. Mỗi một đôi mắt bởi vì quá kích động mà trở nên đỏ bừng, bên trong ánh lên ánh sáng tham lam mạnh mẽ.
Thoáng chốc, Chu Tước đang ôm Ngưng Sương bị những thứ người điên cuồng này vây quanh thành ba tầng.
Chu Tước bị vây ở trung tâm nhìn ánh mắt tham lam của mọi người, tròng mắt ửng đỏ dần dần lộ ra ám quang khát máu, "Hừ! Một bầy kiến hôi!"
Ở lúc Chu Tước muốn ra tay, bên ngoài vòng vây truyền tới một tiếng rống giận uy nghiêm: "Tất cả dừng tay lại cho ta!"
Mọi người theo tiếng hét nhìn lại, lúc này mới nhìn thấy người lên tiếng chính là huyền vương Hiên Viên Chiến. Đứng bên cạnh hắn là Lạc lão gia chủ đến đây thương nghị việc hôn sự của Lạc Vân Tường lúc trước.
Đối với cường giả sợ hãi, đối với huyền thú người hình khát vọng, khiến bọn hắn lọt vào tình cảnh khó cả đôi đường. Mặc dù mọi người tạm ngừng công kích Chu Tước, nhưng lại không chút nào có ý tứ nhường ra, bọn họ cũng đang âm thầm suy đoán, Hiên Viên Hoàng thất cùng Lạc gia có phải muốn liên thủ đoạt lấy huyền thú hình người này hay không?
Hiển nhiên, những người này cùng Tần Trọng Thiên đều là một dạng, đánh giá thấp sự coi trọng của Hiên Viên Chiến và Lạc lão gia chủ đối với Ngưng Sương. Chỉ cần có chút tình nghĩa, thì cho dù có là vị trí cao nhất Cửu Trọng Thiên cũng đều không thể đánh đồng!
Hiên Viên Chiến thấy mọi người mặc dù yên tĩnh lại, nhưng vẫn bao vây Chu Tước thật chặt, nhất thời trong cơn giận dữ hét lên: "Suy nghĩ muốn động nàng, chính là tử địch của Hiên Viên Đế Quốc và Học Viện Đế Quốc."
"Cũng là tử địch của Lạc gia ta!" Lạc lão gia chủ không chút nào yếu thế, âm thanh trung khí mười phần nói lên kiên định của hắn.
"Còn có Băng Ngọc Đế Quốc ta, Tiểu Sương Nhi nếu thiếu một cọng lông tơ, bản điện hạ tất sẽ đem các ngươi nghiền thành tro bụi!" Băng Ngọc Hà, hồng y bồng bềnh, đôi mắt hoa đào lại lóe ra hàn ý thấu xương.
Lôi Chiến Vũ xưa nay ít nói, liều mạng xâm nhập vòng vây, Nam Cung Thanh Ca theo sát phía sau, cùng hắn đứng ở sau lưng Chu Tước, sử dụng hành động biểu đạt sự duy hộ của bọn họ. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn. Edit:..Lam Thiên..
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Lôi Chiến Vũ thản nhiên nói ra một câu."Ta là thái tử điện hạ của Lôi Lạc Đế Quốc."
Chỉ là vài chữ ngắn ngủn, lại khiến hiện trường oanh nổ.
"Các ngươi biết không? Thái tử điện hạ của Lôi Lạc Đế Quốc là do hoàng hậu sinh ra, năm đó hoàng hậu khó sinh rồi qua đời, hoàng đế Lôi Lạc liền đem tất cả tình yêu đối với hoàng hậu đều chuyển tới trên người thái tử."
"Đúng vậy! Ta còn nghe nói hoàng đế Lôi Lạc là người đặc biệt rất bao che."
"Ài! Thật không ngờ tiểu thư Sở Ngưng Sương lại có lai lịch to lớn như thế, không chỉ có viện trưởng Học Viện Đế Quốc là sư phụ, mà còn là thượng khách của Đại Đế Quốc hoàng thất."
"Thôi, giải tán trước đi! Lấy thực lực của chúng ta vẫn không nên si tâm vọng tưởng."
Các loại nghị luận dồn dập bay tới, theo tiếng nghị luận, đại đa số người cũng kịp thời nhận thức rõ thực lực của chính mình mà chán nản thối lui.
Đón nhận phong cầu gần ngay trước mắt, Phượng Ngâm Kiếm nhẹ nhàng bổ xuống, chỉ là một kiếm nhẹ nhàng như vậy nhưng lại tản mát ra uy lực vô cùng kinh khủng, kiếm quang đụng vào phong cầu, nhất thời cuồng phong gào thét.
Theo Ngưng Sương không ngừng liên tục gia trì huyền lực, Phượng Ngâm Kiếm thét dài một tiếng, cuồng phong mang theo tiếng hét dài của Phượng Ngâm Kiếm vang vọng ở trong thiên địa thật lâu.
Ngưng Sương phi thân mà lên, bóng dáng màu trắng trôi lơ lửng ở giữa không trung, ánh mắt bễ nghễ, khí chất xuất trần thoát tục, giống như một thần nữ lâm thế.
Tần Phỉ Phỉ cắn răng nghiến lợi liếc nhìn Ngưng Sương, lần nữa đem phong cầu ngưng tụ, trong đó còn kèm theo hắc vụ của phệ âm cổ vương. Vận chuyển huyền lực toàn thân, hung hăng đem phong cầu đẩy tới chỗ Ngưng Sương.
Ngưng Sương âm thầm đem băng hỏa nguyên tố dung hợp, đồng thời gia trì lên Phượng Ngâm Kiếm, xuất ra một chiêu Tất Sát Kỹ ‘ Hỏa Vũ Hàn Băng ’, kiếm quang chói mắt giống như bản chất thực sự hung hăng đánh tới phong cầu.
Ở lúc hai người đụng nhau trong nháy mắt, ánh mắt Tần Phỉ Phỉ nhất thời co lại ba phần, dần dần tràn ra vẻ hoảng sợ. Nàng có thể rõ ràng cảm thấy trong một kiếm nhẹ nhàng này ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Nhìn phong cầu gần trong gang tấc, Ngưng Sương cũng cảm thấy lực lượng kinh khủng ấn chứa trong đó.
Ầm...
Hai đạo lực lượng mạnh mẽ chạm vào nhau, long trời lở đất, trên lôi đài một mảnh hỗn độn.
Ngưng Sương cùng Tần Phỉ Phỉ đều liên tục lui về phía sau vài bước mới đứng vững, Tần Phỉ Phỉ “phù" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Khóe môi Ngưng Sương cũng rỉ ra vết máu, chỉ là trong chớp mắt đã bị nàng lau đi.
Thấy khóe môi Tần Phỉ Phỉ chảy ra máu tươi, phía dưới, người mua Tần Phỉ Phỉ thắng đều gấp đến độ nhảy lên nhảy xuống, cùng nhau cao giọng hét lớn: "Tần đại tiểu thư, thêm lực đi! Nhất định phải thắng a!"
Trải qua một phen giao thủ, Tần Phỉ Phỉ đã biết hôm nay muốn thắng Ngưng Sương là chuyện không dễ dàng, chỉ đành phải âm thầm truyền cho âm cổ vương."Giao dịch của chúng ta bắt đầu! Ngươi đi đánh bất ngờ mấy tên khốn kiếp kia, nhớ! Nhất định phải nhiễu loạn tâm thần của tiện nhân kia."
"Hừ! Nhớ kỹ lời ngươi nói!" Thanh âm cổ vương lạnh lẽo truyền ra sau đó nó hóa thành một đạo hắc vụ biến mất trong nháy mắt, làm người ta không thể nhìn ra.
Ngưng Sương vẫn nhìn chăm chú vào Tần Phỉ Phỉ tự nhiên không để lỡ một màn này, nhìn một đạo hắc vụ từ trong thân thể Tần Phỉ Phỉ xông ra, rồi sau đó tiêu tán mất tích.
Trong lòng nàng lúc này liền nhấc cao cảnh giác, xem ra nàng phải đánh nhanh thắng nhanh.
"Tiện nhân, không tệ, quả nhiên có vài phần bản lãnh! Chỉ là, Hổ Hoàng của ngươi cũng không cường hãn được như ngươi." Nhìn Bạch Hổ bị ma thú heo biến dị đánh cho liên tục lùi về sau, Tần Phỉ Phỉ cười đến hả hê.
Ngưng Sương cũng nhìn thấu khuynh hướng suy tàn của Bạch Hổ, bởi vì Bạch Hổ quá mức yêu quý một thân da lông xinh đẹp hoàn mỹ của nó, nên luôn nhìn trước ngó sau, ngược lại khắp nơi đều bị ma thú heo biến dị da dày thịt chắc quản chế.
Nếu như thật sự liều mạng đánh một trận, Bạch Hổ cũng không nhất định thua ma thú heo biến dị quá nhiều.
Chống lại ánh mắt khiêu khích của Tần Phỉ Phỉ, Ngưng Sương tươi sáng cười một tiếng, "Thú mạnh khi dễ thú yếu!"
Tần Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm Ngưng Sương đang tươi cười xán lạn, cảm giác vô cùng chói mắt, khiêu khích nói: "Chính là lấy mạnh hiếp yếu, ngươi có thể làm thế nào?"
Ngưng Sương tán đồng lắc đầu một cái, đột nhiên, khóe môi nàng nâng lên một nụ cười trêu tức, "Ngươi đã lấy mạnh hiếp yếu, vậy ta không thể làm gì khác hơn là...... Lấy nhiều khi ít!"
Lời của nàng vừa dứt, bóng dáng lửa đỏ của Chu Tước liền xuất hiện ở trên lôi đài, y phục màu đỏ hồng, mắt màu đỏ hồng, tóc cũng màu đỏ hồng, gương mặt vô cùng tuấn mỹ, vẻ mặt tà tứ phách lối.
Mọi người cả kinh, con ngươi rớt đầy đất.
"Trời ạ! Người... Hình người, huyền thú hình người."
Đám cường giả Tần gia thoáng chốc mặt xám như tro tàn, đại tiểu thư đáng chết, rốt cuộc đã trêu chọc tới kẻ địch khủng bố gì. Thế nhưng còn có huyền thú hình người chỉ tồn tại trong truyền thuyết!
Chu Tước vừa thấy Bạch Hổ bị ma thú heo biến dị khi dễ, bộ dáng thê thảm, nhất thời nổi nóng, đáng chết! Lại dám khi dễ nhị ca của hắn.
Một hỏa long màu đỏ từ trong miệng hắn phun ra, xong thẳng tới ma thú heo biến dị.
Có Chu Tước cường thế gia nhập, tình thế cuộc chiến liền nghịch chuyển, ma thú heo biến dị bị hỏa diễm của Chu Tước thiêu đến bộ dạng biến đổi, từng trận mùi thơm của thịt nướng phiêu tán ở trong không khí.
"Tiện nhân, khinh người quá đáng!" Tần Phỉ Phỉ trong lòng biết đại thế đã qua, lại không cam tâm cứ như vậy tiện nghi cho Ngưng Sương.
Trong miệng phát ra một tiếng gầm lên, móng tay của Tần Phỉ Phỉ biến hóa, ánh sáng màu tím quấn quanh ở đầu ngón tay, móng tay nhanh chóng dài ra, lộ ra màu đen quỷ dị, giống như chim ưng tập kích, bổ thẳng vào mặt Ngưng Sương. Tốc độ kia rất mạnh và sắc bén, giống như cuồng phong nổi giận.
Ngưng Sương cảm thấy một trận khí tức âm hàn đập vào mặt, mặt nàng liền biến sắc, nhanh chóng ngừng thở. Vội vàng xoay người một cái, sau đó chín đạo ánh sáng màu sắc sặc sỡ quanh quẩn ở trên đỉnh đầu nàng, ánh sáng dần dần tạo thành một hình tròn to lớn, đem nàng bao vây ở trong đó.
Lực đạo khổng lồ của Tần Phỉ Phỉ đụng phải khiến nàng bị hoa mắt qua một hồi lâu mới có thể phục hồi lại tinh thần.
Thì ra, ở trong lúc khẩn cấp, Ngưng Sương đã thả ra kết giới phòng hộ cửu sắc thần quang.
Một kích không trúng, Tần Phỉ Phỉ không ngừng cố gắng, trên mặt của nàng chậm rãi hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngưng Sương nói: "Tiện nhân, hôm nay ta muốn khiến ngươi tan thành mây khói."
Trong tay nàng đột nhiên xuất hiện một cây trường cung huyết sắc (màu máu), tiếp đó lại xuất hiện một mũi tên dài màu đỏ quỷ dị, lắp tên giương cung, mũi tên hồng quang lóng lánh yêu dị thẳng tắp hướng tới trái tim Ngưng Sương.
Từ khi trường cung này xuất hiện, năng lượng dao động trong không khí liền có vẻ đặc biệt quỷ dị, ngay cả tiếng gió cũng dừng lại, tụa như đối với trường cung quỷ dị này sinh lòng sợ hãi.
Trong lòng Ngưng Sương xông lên cảm giác nguy hiểm. Nguy hiểm này, chính là loại cảm giác sinh mạng lúc nào cũng có thể sẽ bị uy hiếp, không có cảm giác an toàn, cảm giác này vô cùng mạnh liệt.
Tần Phỉ Phỉ vuốt ve tên dài trong tay, cắn chặt hàm răng, phóng xuất ra huyền lực cùng tinh thần lực toàn thân hung hăng kéo dây cung. Nhìn mũi tên yêu hồng quỷ dị bay tới chỗ Ngưng Sương, rốt cuộc nàng ta cũng cảm thấy mối sỉ nhục lâu ngày cùng lòng đố kỵ hành hạ được thăng bằng một chút.
Tiện nhân, bất luận ngươi kinh tài tuyệt diễm như thế nào, ở dưới Diệt Hồn Tiễn của ta, còn không phải là hồn phi phách tán sao!.
Cảm nhận được lực lượng thu hồn đoạt phách trên mũi tên kia, sắc mặt Ngưng Sương thay đổi mấy lần, nhưng cũng chỉ có thể vận chuyển huyền lực toàn thân tử chiến đến cùng.
Thời điểm mũi tên mạnh như vũ bào sắp đâm trúng tim Ngưng Sương, thì bị một quang cầu màu tím chặn lại đường đi.
Quang cầu màu tím ngăn cản, mũi tên tiếp tục tiến công, hai thứ mạnh mẽ gặp nhau, triển khai một trận đánh giằng co.
Đột nhiên, quang cầu màu tím nhất cổ tác khí đem mũi tên đẩy lui về sau mấy thước, Tần Phỉ Phỉ vội vàng gia trì thêm huyền lực, mũi tên lại tiến về phía trước hai thước. Trong lúc ngươi đến ta đi, huyền lực của Ngưng Sương giống như nước chảy, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Đồng dạng Tần Phỉ Phỉ cũng bị Diệt Hồn Tiễn hút khô huyền lực toàn thân, nhưng Diệt Hồn Tiễn vẫn đang bị huyền lực cầu của Ngưng Sương ngăn trở, nên không thể tiến thêm một bước, khiến cho nàng ta bị thất bại trong gang tấc.
Tần Phỉ Phỉ không cam lòng liên tục phun ra vài ngụm máu tươi, cắn chặt hàm răng phóng xuất ra toàn bộ huyền lực còn lại trong cơ thể. Phịch một tiếng, bất phân thắng bại Diệt Hồn Tiễn cùng huyền lực cầu đụng vào nhau, phát ra một tiếng chấn động kinh thiên động địa, lực lượng khổng lồ cũng đem hai người đánh bay ra ngoài.
Mắt thấy phải rơi xuống lôi đài, thời điểm ngần cân treo sợi tóc, một đạo bóng dáng lửa đỏ nhanh chóng bay tới, đem Ngưng Sương ôm trở lại. Nhưng Tần Phỉ Phỉ lại không có vận khí tốt như vậy, bởi vì Tần Trọng Thiên chưa phục hồi lại tinh thần, nên dẫn đến nàng ta đem nền đá dưới lôi đài đều đập vỡ.
Huyền lực bị tiêu hao nghiêm trọng, lại bị va chạm kịch liệt vừa rồi dẫn đến chấn thương nội tạng, thậm chí còn đánh gãy kinh mạch và gân cốt. Cả người Ngưng Sương đau đớn khó nhịn, ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng té xỉu ở trong lòng Chu Tước.
Chu Tước lo lắng thăm dò hơi thở của nàng, sau đó đem một đạo hồng quang bắn vào ấn đường Ngưng Sương điều tra tình huống thương tổn trong thân thể nàng. Hắn thế nhưng quỷ dị phát hiện mặc dù Ngưng Sương bị thương nghiêm trọng, nhưng kinh mạch và gân cốt của nàng lại đang tự mình chữa trị.
Sự phát hiện này mặc dù khiến Chu Tước khiếp sợ, nhưng cũng để cho hắn thoáng yên tâm không ít.
Đúng lúc này, dưới lôi đài xuất hiện một mảnh hỗn loạn, thì ra là cổ vương đánh lén thành công đám người Nam Cung Thanh Ca. Nhưng mà khiến cổ vương buồn bực, chính là bọn họ cũng kịp thời phục dụng thần đan, cũng không tạo thành quá nhiều thương tổn cho bọn họ.
Cổ vương âm thầm oán thầm, từ khi nào thì thần đan ở đại lục này trở thành củ cải trắng rồi, mỗi người một bình!
Chỉ là cái này cũng không liên quan đến nó, dù sao nhiệm vụ đánh lén của nó đã hoàn thành, Tần Phỉ Phỉ cũng không dám quỵt nợ.
Tần Trọng Thiên ôm Tần Phỉ Phỉ đang bị thương hôn mê, ánh mắt như muốn nứt ra, đây chính là nữ nhi ưu tú nhất của hắn, dung mạo tuyệt mỹ, thiên phú vô cùng cao. Hôm nay lại bị người đánh cho chỉ còn thoi thóp một hơi, khẩu khí này làm sao hắn nuốt xuống được.
"Các Trưởng lão, mau giết con tiện nhân kia, nhất định phải cướp được huyền thú hình người." Tần Trọng Thiên cố ý cường điệu bốn chữ huyền thú hình người, hắn tin tưởng người ở chỗ này, không ai có thể bỏ qua sự mê hoặc to lớn như vậy. Cho dù có là Hiên Viên hoàng thất cùng Lạc gia, cũng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội thật tốt này.
Xác thực, trải qua Tần Trọng Thiên nhắc nhở, lòng tham của mọi người cũng bị tỉnh lại, không ít người xem cuộc chiến cũng sinh ra ý đồ muốn cướp giật. Mỗi một đôi mắt bởi vì quá kích động mà trở nên đỏ bừng, bên trong ánh lên ánh sáng tham lam mạnh mẽ.
Thoáng chốc, Chu Tước đang ôm Ngưng Sương bị những thứ người điên cuồng này vây quanh thành ba tầng.
Chu Tước bị vây ở trung tâm nhìn ánh mắt tham lam của mọi người, tròng mắt ửng đỏ dần dần lộ ra ám quang khát máu, "Hừ! Một bầy kiến hôi!"
Ở lúc Chu Tước muốn ra tay, bên ngoài vòng vây truyền tới một tiếng rống giận uy nghiêm: "Tất cả dừng tay lại cho ta!"
Mọi người theo tiếng hét nhìn lại, lúc này mới nhìn thấy người lên tiếng chính là huyền vương Hiên Viên Chiến. Đứng bên cạnh hắn là Lạc lão gia chủ đến đây thương nghị việc hôn sự của Lạc Vân Tường lúc trước.
Đối với cường giả sợ hãi, đối với huyền thú người hình khát vọng, khiến bọn hắn lọt vào tình cảnh khó cả đôi đường. Mặc dù mọi người tạm ngừng công kích Chu Tước, nhưng lại không chút nào có ý tứ nhường ra, bọn họ cũng đang âm thầm suy đoán, Hiên Viên Hoàng thất cùng Lạc gia có phải muốn liên thủ đoạt lấy huyền thú hình người này hay không?
Hiển nhiên, những người này cùng Tần Trọng Thiên đều là một dạng, đánh giá thấp sự coi trọng của Hiên Viên Chiến và Lạc lão gia chủ đối với Ngưng Sương. Chỉ cần có chút tình nghĩa, thì cho dù có là vị trí cao nhất Cửu Trọng Thiên cũng đều không thể đánh đồng!
Hiên Viên Chiến thấy mọi người mặc dù yên tĩnh lại, nhưng vẫn bao vây Chu Tước thật chặt, nhất thời trong cơn giận dữ hét lên: "Suy nghĩ muốn động nàng, chính là tử địch của Hiên Viên Đế Quốc và Học Viện Đế Quốc."
"Cũng là tử địch của Lạc gia ta!" Lạc lão gia chủ không chút nào yếu thế, âm thanh trung khí mười phần nói lên kiên định của hắn.
"Còn có Băng Ngọc Đế Quốc ta, Tiểu Sương Nhi nếu thiếu một cọng lông tơ, bản điện hạ tất sẽ đem các ngươi nghiền thành tro bụi!" Băng Ngọc Hà, hồng y bồng bềnh, đôi mắt hoa đào lại lóe ra hàn ý thấu xương.
Lôi Chiến Vũ xưa nay ít nói, liều mạng xâm nhập vòng vây, Nam Cung Thanh Ca theo sát phía sau, cùng hắn đứng ở sau lưng Chu Tước, sử dụng hành động biểu đạt sự duy hộ của bọn họ. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn. Edit:..Lam Thiên..
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Lôi Chiến Vũ thản nhiên nói ra một câu."Ta là thái tử điện hạ của Lôi Lạc Đế Quốc."
Chỉ là vài chữ ngắn ngủn, lại khiến hiện trường oanh nổ.
"Các ngươi biết không? Thái tử điện hạ của Lôi Lạc Đế Quốc là do hoàng hậu sinh ra, năm đó hoàng hậu khó sinh rồi qua đời, hoàng đế Lôi Lạc liền đem tất cả tình yêu đối với hoàng hậu đều chuyển tới trên người thái tử."
"Đúng vậy! Ta còn nghe nói hoàng đế Lôi Lạc là người đặc biệt rất bao che."
"Ài! Thật không ngờ tiểu thư Sở Ngưng Sương lại có lai lịch to lớn như thế, không chỉ có viện trưởng Học Viện Đế Quốc là sư phụ, mà còn là thượng khách của Đại Đế Quốc hoàng thất."
"Thôi, giải tán trước đi! Lấy thực lực của chúng ta vẫn không nên si tâm vọng tưởng."
Các loại nghị luận dồn dập bay tới, theo tiếng nghị luận, đại đa số người cũng kịp thời nhận thức rõ thực lực của chính mình mà chán nản thối lui.
Tác giả :
Sênh Ca Như Mộng