Ngạo Thế Huyền Linh Sư
Chương 111: Gặp lại Nam Cung Thanh Ca
Edit:...Lam Thiên..
Không biết Lưu Phong Tông xử lý chuyện thiếu tông chủ và phu nhân mất tích như thế nào, dù sao Ngưng Sương cũng không nghe thấy trên đường có bất kỳ lời đồn đãi nào. Mà Thiên Diệp Đại Sư cùng tất cả đệ tử Độc Cô Phong lại giống như biến mất khỏi thế gian không thấy tung tích, Lưu Phong Tông cũng không truy xét.
Sau khi rời khỏi Lưu Phong Tông mười ngày, Ngưng Sương nhận được truyền âm của Nam Cung Thanh Ca, hắn nói đã tra ra được địa phương cất giữ Âm Dương Vô Cực Kiếm. Sau khi Ngưng Sương cùng Xích Viêm, Thủy Lam hội họp, liền lên đường tới Vô Cực Kiếm Tông.
Nhưng thời điểm bọn họ tới Vô Cực Kiếm Tông thì cả Vô Cực Kiếm Tông đều treo đầy lụa trắng, hỏi thăm mới biết nữ nhi duy nhất của tông chủ Quân Văn Trúc qua đời. Ngưng Sương xen lẫn vào bên trong một đạo nhân mã tới bái tế Quân Văn Trúc tiến vào Vô Cực Kiếm Tông.
Ở linh đường một màu thuần trắng, Ngưng Sương cư nhiên nhìn thấy Nam Cung Thanh Ca, hắn một thân đồ tang vẻ mặt đờ đẫn quỳ gối trong linh đường, đứng phía sau là hai nam tử mặc y phục thuần trắng. Ánh mắt hai người kia nhìn Nam Cung Thanh Ca đầy bất đắc dĩ và tức giận, đáy lòng Ngưng Sương đột nhiên sinh ra một dự cảm bất an, Nam Cung Thanh Ca không phải là đã hành động trước đấy chứ?
Nhìn thấy Ngưng Sương, ánh mắt đờ đẫn của Nam Cung Thanh Ca thoáng giật giật nhưng lại lập tức cúi thấp đầu xuống. Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là đi theo sau lưng mọi người theo đệ tử của Vô Cực Kiếm Tông tới chỗ ở được an bài tạm bài cho tân khách, nhớ tới ánh mắt đờ đẫn của Nam Cung Thanh Ca cùng bóng dáng giống như trừng phạt quỳ gối trong linh đường, lòng Ngưng Sương thật khó có thể bình tĩnh.
Ngưng Sương vốn định hướng đệ tử Vô Cực Kiếm Tông hỏi thăm nguyên nhân Quân Văn Trúc qua đời nhưng đáng tiếc Vô Cực Kiếm Tông tông quy sâm nghiêm. Các đệ tử đều nói năng cẩn thận, khiến nàng không nghe ra được bất kỳ tin tức hữu dụng nào.
Cứ như vậy chờ đợi ba ngày, ngày kế tiếp chính là ngày hạ táng Quân Văn Trúc, Ngưng Sương an ủi suy nghĩ, đợi sau khi Quân Văn Trúc hạ táng lại hướng Nam Cung Thanh Ca hỏi thăm! Thời điểm lúc nửa đêm, phòng của Ngưng Sương vang lên thanh âm gõ cửa. Ngưng Sương trở mình ra mở cửa, vừa lúc nhìn thấy gương mặt vô cùng tiều tụy của Nam Cung Thanh Ca.
"Thanh Ca..."
Nam Cung Thanh Ca cắt đứt câu hỏi của Ngưng Sương, từ trong không gian giới chỉ hắn lấy ra Âm Dương Vô Cực Kiếm đặt nó vào trong tay Ngưng Sương."Ngưng Sương, đây là Quân Văn Trúc dùng mạng của mình đổi lấy, chỉ mong muội có thể đạt được mong muốn!" Một tiếng thở dài thật thấp vang lên, Nam Cung Thanh Ca khẽ lắc đầu một cái."Ngưng Sương, mau chóng rời đi đi! Ta đã quyết định ở lại Vô Cực Kiếm Tông, từ nay thay Quân Văn Trúc thủ hộ tất cả những gì nàng ấy từng muốn thủ hộ."
"Thanh Ca, đến cùng là có chuyện gì xảy ra, huynh nói với ta một chút không được sao?" Dù thế nào Ngưng Sương cũng không nghĩ ra, mấy ngày trước khi truyền tin cho nàng Nam Cung Thanh Ca vẫn là một bộ thoải mái vui vẻ, vì sao ngắn ngủn mấy ngày liền xảy ra những chuyện này.
Trên gương mặt anh tuấn tái nhợt của Nam Cung Thanh Ca hiện đầy áy náy cùng ảo não, há miệng nhưng cái gì cũng không nói, trầm mặc hồi lâu, hắn đột nhiên ngước mắt nhìn Ngưng Sương, trong ánh mắt chứa đầy trịnh trọng trước kia chưa từng có."Ngưng Sương, ngày trước tâm nguyện của ta là thủ hộ muội, cho dù chỉ có thể yên lặng thủ hộ nhưng hôm nay, tâm nguyện của ta là thay Quân Văn Trúc thủ hộ tông chủ và tông môn, chỉ mong sau này ta và muội mãi mãi không phải là địch!"
Nhìn bóng dáng Nam Cung Thanh Ca rời đi, Ngưng Sương lẩm bẩm nói: "Thanh Ca, ta không sẽ cùng huynh là địch, vĩnh viễn sẽ không!"
Trở lại linh đường, Nam Cung Thanh Ca phát hiện tông chủ cũng ở đây, nhìn tông chủ trong một đêm già đi rất nhiều, áy náy trong lòng hắn giống như thủy triều dâng lên. Tông chủ liếc nhìn Nam Cung Thanh Ca cũng không nói bất kỳ một câu trách cứ, chỉ trầm trầm thở dài.
"Nam Cung tiểu tử, lão phu hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi thật tâm quyết định ở lại Vô Cực Kiếm Tông? Lão phu không cần ngươi áy náy, tin tưởng Quân Văn Trúc cũng không cần ngươi áy náy!"
Nam Cung Thanh Ca nhìn chiếc quan tài màu đen kia, dường như suy nghĩ quay ngược trở lại tình cảnh chung sống của hắn và Văn Trúc ở Vô Cực Kiếm Tông nửa năm này. Cái nha đầu thông minh đơn thuần luôn ngây ngốc gọi hắn là Nam Cung ca ca. Đáy mắt đuôi lông mày không che giấu tình yêu say đắm đối với hắn, thậm chí khi bị các sư huynh đệ giễu cợt nàng còn nói năng hùng hồn. ‘ Ta là thích Nam Cung ca ca đó như thế nào? Các huynh liền hâm mộ ghen tị đi! ’
Nhớ tới chính mình lâu nay luôn hờ hững đối với nàng, nhớ tới chính mình cùng nàng vạch rõ giới hạn thành thật nói cho nàng biết chính mình tới Vô Cực Kiếm Tông là bởi vì trộm Âm Dương Vô Cực kiếm. Nhưng nha đầu ngốc Quân Văn Trúc này không những không hướng Tông chủ tố cáo, ngược lại lại còn ngây ngốc chạy tới cấm địa giúp hắn trộm kiếm. Kết quả mệnh tang trong cơ quan trận pháp tại cấm địa, hắn vẫn còn nhớ trước khi chết nàng nằm ở trong lòng mình cười ngây ngô, ngốc nghếch nói ‘Nam Cung ca ca, muội rốt cuộc cũng giúp huynh đạt được ước muốn rồi, như vậy, huynh có thể yêu thích muội một chút hay không?’.
Nàng liều mạng đến hơi thở cuối cùng van xin Tông chủ ‘ phụ thân, van cầu đem người đem Âm Dương Vô Cực Kiếm đưa cho Nam Cung ca ca đi, van cầu người... ’.
Lời nói còn văng vẳng bên tai nhưng giai nhân đã qua đời.
Nam Cung Thanh Ca đột nhiên nước mắt rơi như mưa, nha đầu ngốc, muội biết không Nam Cung ca ca là để ý muội? Cũng bởi vì để ý mới sợ hành vi của mình cuối cùng thương tổn tới tình cảm của muội cho nên ta mới muốn cách xa muội. Nha đầu ngốc này...
Tông chủ nhìn Nam Cung Thanh Ca bi thương, thở dài lắc đầu một cái, Trúc Nhi, con thật khờ dại! Nếu muốn thanh kiếm hỏng kia vì sao không nói cho phụ thân biết? Trên đời này có bảo bối gì qua được vị trí của con ở trong lòng phụ thân đây.
"Thanh Ca, ngày mai sau khi Trúc nhi hạ táng, lão phu sẽ ngay trước mặt tất cả tân khách tuyên bố đem ngươi trở thành thiếu tông chủ Vô Cực Kiếm Tông."
Ngày kế tiếp, Quân Văn Trúc chính thức hạ táng, Vô Cực Kiếm Tông tông chủ ở trước mặt tất cả tân khách tuyên bố Nam Cung Thanh Ca là thiếu tông chủ Vô Cực Kiếm Tông, cả Vô Cực Kiếm Tông không có một người phản đối.
Từ trong ánh mắt của Nam Cung Thanh Ca, Ngưng Sương thấy được sự kiên định, nàng biết đây là Nam Cung Thanh Ca cam tâm tình nguyện lựa chọn. Rời khỏi Vô Cực Kiếm Tông, cảm xúc của Ngưng Sương có chút xuống thấp trở lại Sở gia, nhưng vừa đến Sở gia, nàng liền nghe được một tin tức.
Thiếu tông chủ Bách Hoa Ngọc Nữ Tông phản bội tông môn, hiện tại đang bị tổng chủ Bách Hoa Ngọc Nữ Tông hạ lệnh truy nã.
"Biểu ca, tin tức này của huynh có đáng tin cậy hay không vậy?" Ngưng Sương hoài nghi nhìn vẻ mặt bát quái của Sở Phi Dư, hỏi.
"Sương nhi, muội cũng quá không tin tưởng biểu ca của muội rồi, muội có biết tin tức này đến từ đâu không?" Sở Phi Dư thần thần bí bí nói.
Ngưng Sương ngước mắt, "Hả? Nói một chút!"
"Muội biết đại ca chứ?"
"Ừm!" Nhi tử của đại cữu cữu Phi Dự là đại biểu ca của Ngưng Sương, chỉ là vị công tử phong lưu phóng khoáng này đối với mọi chuyện trong gia tộc không có hứng thú cho nên vị trí thiếu gia chủ mới rơi vào trên đầu nhi tử của nhị cữu cữu Sở Phi Dư.
Nhìn Ngưng Sương rất có hứng thú ngước mắt, Sở Phi Dư hào hứng bừng bừng nói tiếp." Thiếu tông chủ Điệp Vũ là thích đại ca phong lưu tuấn mỹ của chúng ta cho nên mới vi phản tông quy của Bách Hoa Ngọc Nữ Tông."
Nhớ tới lần trước ở bí cảnh đụng phải nữ đệ tử Bách Hoa Ngọc Nữ nhìn thấy nam nhân liền lỗ mũi hướng trời, nhìn thấy vẻ mặt chán ghét khi cùng nam nhân ở chung một chỗ, Ngưng Sương còn tưởng rằng các nàng đều bị Diệt Tuyệt Sư Thái tẩy não hết rồi? Hôm nay vừa nghe đến còn có người chưa bị tẩy não thành công, đáy lòng Ngưng Sương lại dâng lên tò mò, có cơ hội nhất định phải mở mang kiến thức vị nữ tử tên Điệp Vũ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn này.
"Nói tiếp a?" Ngưng Sương thúc giục.
"Nói gì? Ta cũng chỉ là hôm qua nghe lén đại ca cùng đại bá nói chuyện ở thư phòng mới biết được bí mật này, còn dư lại ta cái gì cũng không biết."
Thấy từ trên người Sở Phi Dư hỏi không ra cái gì, Ngưng Sương quyết định đi tìm Tiền Đa Đa. Kể từ khi cùng Sở gia quen biết nhau, Ngưng Sương liền để Tiền Đa Đa đem tổng bộ Tinh Thần chuyển đến trong pham vi thế lực của Sở gia, như vậy liền tiện chiếu ứng lẫn nhau.
Mang theo Xích Viêm và Thủy Lam đi tới tổng bộ Tinh Thần, Tiền Đa Đa vừa thấy bọn họ liền vội vàng tiến lên nghênh đón, nhất là khi đối mặt với Thủy Lam thì trên gương mặt càng thêm chất đầy tươi cười.
"Tiền Đa Đa, nơi này gần đây không có chuyện gì chứ?" Lời nói của Ngưng Sương vừa đúng lúc cắt đứt gương mặt tươi cười nịnh nọt của Tiền Đa Đa hướng tới Thủy Lam. Thở dài lắc đầu một cái, Ngưng Sương làm thế nào cũng nghĩ không thông, tại sao Tiền Đa Đa biết rõ Thủy Lam không muốn gặp hắn vẫn còn muốn mặt nóng đi dán mông lạnh người ta a?
"Chủ nhân, không có chuyện gì, chỉ là hôm qua thuộc hạ cứu được một người." Tiền Đa Đa do dự nói, Ngưng Sương vẫn luôn giao phó hắn không thể xen vào việc của người khác, hắn cũng không biết cái này có tính là nhàn sự hay không. Chỉ là, nhớ tới bộ dáng hơi thở mong manh lúc trước của nữ nhân kia, còn làm hại hắn đem một viên thượng cổ thần đan Ngưng Sương đưa cho hắn bảo vệ tánh mạng đút cho nàng, Tiền Đa Đa thật lòng cảm thấy đây thật đúng là xen vào việc của người khác.
Ngưng Sương nhìn bộ dáng rối rắm hối hận của Tiền Đa Đa, nàng liền chắc chắn cười nói: "Không phải là ngươi đã đem hồi hoàn đan đưa cho người ta ăn đi?"
Tiền Đa Đa lắc lắc không trong giới chỉ, thở dài nói: "Chủ nhân, ngài quá thần, làm sao ngài biết?"
Không đợi Ngưng Sương trả lời, Thủy Lam lạnh lùng nói ra một câu, "Hừ! Vẻ mặt đau lòng của ngươi đã bán đứng ngươi!" Tiểu tử này, trong xương chính là một bộ nghèo kiết hủ lậu, cẩm y ngọc sợi cũng không che đậy được bản chất nặng của hơn người của hắn.
Tiền Đa Đa nghi ngờ nhìn Ngưng Sương và Xích Viêm, đôi mắt nhỏ lóe lên tựa hồ như đang hỏi, cái này rõ ràng như vậy sao?
"Tốt lắm, ngươi dẫn chúng ta đi nhìn người kia một chút?"
"Tốt." Tiền Đa Đa đang chuẩn bị dẫn đường, cửa lại vang lên tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn lại, vội vàng chào hỏi: "Đại công tử, Nhị công tử."
Ngưng Sương đi theo ngoái đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Sở Phi Dự và Sở Phi Dư sóng vai bước vào.
"Biểu muội, muội cũng ở đây sao? Vừa đúng lúc người trong cuộc cũng tới đây muội có thể hỏi tường tận." Sở Phi Dư tiến lên mấy bước đi tới bên cạnh Ngưng Sương, vừa định tới kéo cánh tay của Ngưng Sương, hắn liền cảm thấy một hồi lãnh khí từ trên đỉnh đầu đánh tới. Nghiêng mắt vừa nhìn, đúng lúc chống lại ánh mắt cười như không cười của Xích Viêm. Sở Phi Dư vội vàng kéo xa khoảng cách với Ngưng Sương, trái tim nhỏ một hồi cuồng loạn, ai!, Muội phu tương lai này khí thế thật là mạnh mẽ a!
"Hai vị biểu ca, các huynh trước ngồi đợi một lát! hôm qua Tiền Đa Đa cứu được một người, chúng ta muốn đi xem một chút." Tinh Thần ở dưới tay kỳ tài tuyệt thế kinh doanh Tiền Đa Đa tài lực hùng hậu, mặc dù những năm này bọn họ cũng bồi dưỡng một đội vũ lực cường hẵn bảo vệ nhưng Ngưng Sương vẫn lo lắng có người xắp xếp gian tế đi vào, cho nên từ trước tới nay nàng đều giao phó Tiền Đa Đa không được xen vào việc của người khác.
"Biểu muội, chúng ta cùng các ngươi đi nhìn một chút!" Sở Phi Dự nói, những ngày qua hắn một mực lo lắng cho an nguy của Điệp Vũ, Sở gia cũng âm thầm an bài rất nhiều người dò thăm, nhưng lại không có một chút tin tức. Hôm nay Sở Phi Dư thấy hắn cảm xúc xuống thấp, mới mời hắn tới Tinh Thần giải sầu một chút. Dù sao Tinh Thần là nơi có đại hình đấu giá lớn duy nhất ở Thần Vực mà hôm nay vừa lúc là ngày cử hành buổi đấu giá.
Sở Phi Dư nói buổi đấu giá là địa phương nhiệt huyết sôi trào thích hợp để điều chỉnh tâm tình suy sụp.
Ở dưới sữ dẫn đường của Tiền Đa Đa, ở tại phòng khách, Ngưng Sương nhìn thấy người được Tiền Đa Đa cứu, lại là một nữ nhân dung nhân tuyệt mỹ. Sở Phi Dự đi theo phía sau Ngưng Sương vừa thấy nữ nhân này, nhất thời kích động nhào tới, luôn miệng kêu: "Điệp Vũ, Điệp Vũ, tỉnh, tỉnh!"
Đám người Ngưng Sương kinh ngạc nhìn vẻ mặt kích động vủa Sở Phi Dự, vẻ mặt không thể tin. Mới vừa rồi còn đang thảo luận về chuyện của nữ chính, nhanh như vậy nàng liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ, chẳng lẽ hôm nay ông trời tâm tình tốt, nguyện ý thỏa mãn trái tim bát quái của bọn họ?
"Biểu ca, có vẻ như nàng bị thương hơi nặng, hôm qua Tiền Đa Đa đã cho nàng ăn hồi hoàn đan. Nếu không huynh quay về đem Lục sư phụ mời tới đây?" Ngưng Sương nhìn Sở Phi Dự liên tục lắc lắc mỹ nhân hai mắt nhắm chặt nằm trên giường, trong lòng liền lo lắng. Tiền Đa Đa vạn năm khó được một lần tốt bụng cùng hào phóng đều đem cho cô nương may mắn này, nàng cũng không muốn cứ như vậy bị Sở Phi Dự lắc cho tới chết!
Trải qua Ngưng Sương nhắc nhở, Sở Phi Dự tuấn nhan quẫn bách, nói "Đa tạ biểu muội nhắc nhở, còn xin phiền biểu muội giúp một tay chăm sóc cho Điệp Vũ một chút."
"Được, huynh nhanh đi đi." Ngưng Sương vừa dứt lời, Sở Phi Dự liền giống như mũi tên xông ra ngoài.
Sau khi Sở Phi Dự rời đi, Ngưng Sương vội vàng đổ ra một viên ngọc lộ đan, lại lấy kim châm Lục Hạo Nhiên giao cho nàng châm vài châm ở trên mấy huyệt vị của Điệp Vũ, Điệp Vũ vốn nhắm chặt hai mắt liền chậm rãi mở ra.
Sở Phi Dư và Tiền Đa Đa kinh ngạc nhìn nàng, trăm miệng một lời hỏi "Ngươi cố ý?"
"Hả? Nếu không các ngươi cho rằng với bộ dáng kia của đại biểu ca chúng ta còn có cơ hội cùng mỹ nhân nhi cấu kết hay sao?" Ngưng Sương nói xong lời lẽ hùng hồn, còn phát ra một tiếng hài lòng cảm khái, "Ài! hình như hôm nay Lục lão đầu đi cái gì mà Vô Tình Phong gặp bằng hữu đi, xem ra trong thời gian ngắn đại biểu ca không trở về được."
Khóe miệng Sở Phi Dư cùng Tiền Đa Đa giật giật, im lặng nhìn trần nhà, thật lòng vì Sở Phi Dự cảm thấy bi ai. Làm thế nào liền gặp phải một biểu muội như vậy a?
Chuyển ánh mắt nhìn bộ dáng bình tĩnh thản nhiên của Xích Viêm và Thủy Lam, hai người bọn họ thật lòng cảm thấy nội tâm của chính mình quá nhỏ bé. Nhìn xem nhân gia, thấy biến không loạn a!
Điệp Vũ mở mắt ra, trong hoảng hốt nhìn thấy gương mặt Sở Phi Dư có năm phần tương tự Sở Phi Dự khuôn mặt nhỏ nhắn lôi kéo, nhất thời nước mắt rơi như mưa. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, Edit:..Lam Thiên..
"Cô nương, làm sao ngươi khóc?" Ngưng Sương nghi ngờ hỏi, Điệp Vũ lần nữa ngước mắt, lúc này mới thấy rõ thiếu niên tuấn lãng trước mắt cũng không phải là tình lang của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ lên, nhưng trong nội tâm lại là một hồi mất mác.
Lau khô nước mắt trên mặt, Điệp Vũ dường như ý thức được những người này có thể là ân nhân cứu mạng của mình. Nàng còn nhớ rõ lúc ấy bị sư muội Ngọc Dung ở trong tông môn vẫn ghen tỵ với nàng dẫn người tìm được, hai bên đại chiến một cuộc. Ngọc Dung ra tay tàn nhẫn, cơ hồ chiêu chiêu đều trí mệnh. ở dưới tình huống nhiều người vây công, chính mình thân chịu trọng thương. Lúc ấy Ngọc Dung hình như đã xác nhận qua, thấy mình tuyệt đối không có cơ hội sống sót mới đem người rời đi, lúc này như thế nào chính mình còn có thể sống đến bây giờ?
Điệp Vũ lòng tràn đầy nghi ngờ vùng vẫy muốn xuống giường nói lời cảm tạ, Ngưng Sương tựa như nhìn thấu tâm tư của nàng, cười khoát tay áo."Ngươi nha, cũng đừng khách khí như vậy. Đợi lát nữa đại biểu ca của ta trở lại biết chúng ta hành hạ ngươi, còn không tìm chúng ta liều mạng sao?"
Điệp Vũ càng thêm nghi ngờ, trên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo tái nhợt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.
Ngưng Sương một tay kéo Tiền Đa Đa đến trước mặt nàng, giải thích: "Hôm qua mạng ngươi treo lơ lửng, là hắn dùng một khỏa hồi hoàn đan cứu ngươi. Về phần đại biểu ca của ta, càng thêm cùng ngươi có quan hệ không cạn a."
Điệp Vũ nghe vậy, vội vàng hướng Tiền Đa Đa đa tạ, "Công tử, cám ơn ân cứu mạng của ngươi. Tiểu nữ tử không có gì báo đáp..."
Thấy nàng nói đến chỗ này, Ngưng Sương vội vàng hô ngừng, "Cô nương, ngươi cũng đừng nói cái gì lấy thân báo đáp nếu không đại biểu ca của ta nhất định sẽ xé xác tên tiểu tử này, ngươi cũng không thể lấy đức báo oán a!"
Trương gương mặt tái nhợt của Điệp Vũ dính một chút đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Cô nương nói đùa, tiểu nữ tử đã có người trong lòng."
"Tốt lắm, ngươi cũng không cần cám ơn hắn, hắn cứu ngươi cũng là việc nên làm, Đại Biểu Ca của ta tên là Sở Phi Dự!" Ngưng Sương lại bỏ xuống một khỏa tạc đạn nặng ký, cũng không lo lắng Điệp Vũ đang trọng thương có chịu được hay không.
Sự thật chứng minh, năng lực thừa nhận của nữ nhân đang yêu là vượt mức bình thường. Điệp Vũ rất nhanh từ trong cơn chấn kinh phục hồi lại tinh thần, chắp tay trước ngực thành kính xá lạy, "Ông trời, cảm tạ ngài để cho ta tránh được một kiếp."
"Ngươi thật sự rất may mắn, Tiền Đa Đa nhà ta vạn năm cũng khó có được một lần phát thiện tâm, vừa vặn bị ngươi gặp được. Dưỡng thương cho thật tốt, người có tình chung quy cũng sẽ trở thành người một nhà." Ngưng Sương an ủi, bát quái trong lòng qua nhiều lần lăn đi lăn lại cũng dần phai nhạt xuống.
Thấy tình cảm chân thành của nàng đối với Sở Phi Dự không giống như làm giả, Ngưng Sương do dự một chút, rốt cuộc hỏi "Điệp Vũ cô nương, thân là thiếu tông chủ của Bách Hoa Ngọc Nữ Tông, vậy ngươi có biết Thất Tinh Linh Lung Bích để ở nơi nào không?"
Điệp Vũ ngẩn ra, trên vẻ mặt tuyệt mỹ chậm rãi nổi lên vẻ bất đắc dĩ cười khổ, trầm ngâm hồi lâu."Thất Tinh Linh Lung Bích đã sớm không có ở Bách Hoa Ngọc Nữ Tông, các ngươi hẳn có biết tông chủ đời trước bị truyền ra là bạo bệnh bỏ mình đi. Kỳ thật là nàng đã yêu một người nam nhân nên mới trốn ra khỏi tông môn, mà Thất Tinh Linh Lung Bích chính là bị nàng mang đi. Bách Hoa Ngọc Nữ Tông ngại vì danh tiếng vẫn không dám công khai tra tìm, nhưng vài năm nay vẫn vụng trộm tra tìm chưa bao giờ dừng lại." Dừng một chút, Điệp Vũ phát ra một tiếng thở dài trầm thấp, "Thật ra, năm năm trước ta phụng mệnh đi ra ngoài tra tìm, ta tìm được hành tung của Chương Tông chủ. Lúc ấy, ta ẩn núp ở địa phương phu thê Chương Tông chủ ẩn cư toàn bộ nửa tháng, trong nửa tháng đó ta chứng kiến tình cảm tốt đẹp giữa nam và nữ, chứng kiến sự hạnh phúc trong cuộc sống bình thản. Cuối cùng, ta lặng lẽ rời đi."
Tâm Ngưng Sương trầm xuống, Thất Tinh Linh Lung Bích này nếu như thực sự ở trên tay người như vậy, nàng thật đúng là không tiện tìm người lừa gạt. Nhưng mình nỗ lực lâu như vậy, tín niệm kiên trì nhiều năm như vậy chẳng lẽ liền như vậy buông tha? Không được, không chỉ có chính mình không cam lòng, càng thật có lỗi với Quân Văn Trúc đã chết và Nam Cung Thanh Ca phải sống nửa đời sau trong thống khổ cùng áy náy.
Điệp Vũ tựa như từ sắc mặt Ngưng Sương hiện ra nhìn thấu sự thất vọng của nàng, đột nhiên trong đầu nhớ tới một tình cảnh ngay lúc đó, " Hình như hài tử của Chương Tông chủ ở Tiên Dược Cốc gì đó học nghệ."
Tiên Dược Cốc, có lẽ mình có thể đi tìm Thanh Liên Đại Sư nghĩ biện pháp một chút. Dù sao Thất Tinh Linh Lung Bích cũng chính là có cấp bậc một nửa Chí Tôn Huyền Khí, cùng lắm thì mình lấy hai kiện bảo vật lão tổ tông từng đưa cho nàng đổi là xong.
Ở lại Sở gia cân nhắc ba ngày, cuối cùng Ngưng Sương quyết định đi một chuyến tới Tiên Dược Cốc. Sở Phi Dự thỉnh cầu Ngưng Sương dẫn hắn và Điệp Vũ tới Tiên Dược Cốc ẩn cư, Ngưng Sương suy nghĩ nhiều lần cuối cùng nàng truyền âm cho Ngọc Vô Trần, nhận được sự đồng ý của Thanh Liên Đại Sư nàng mới đồng ý Sở Phi Dự. Cho dù Tiên Dược Cốc ít cùng người đời tiếp xúc, nhưng Ngưng Sương vẫn là lo lắng bị những nữ nhân biến thái trong Bách Hoa Ngọc Nữ Tông tìm được. Coi như Thanh Liên Đại Sư đối với nàng khoan hậu, nàng cũng không thể phiền toái gì cũng đem trêu chọc đến trên Tiên Dược Cốc được, có đúng hay không?
Lần nữa đi tới Tiên Dược Cốc non xanh nước biếc, trong nháy mắt tâm của Ngưng Sương liền an bình xuống, có lẽ giải quyết xong tất cả chuyện phiền toái trên người, nàng cũng có thể cùng Xích Viêm ở lại đây.
Những năm gần đây, tâm ý của Xích Viêm lòng nàng đều hiểu rõ, có lẽ cũng đến lúc nên cho hắn câu trả lời rõ ràng rồi. Mặc kệ kiếp trước có ân oán gì, nhưng kiếp này Xích Viêm vẫn luôn làm bạn với nàng suốt một hành trình dài như vậy. Nàng biết, Tử Diễm đợi nàng, tình nghĩa không thua kém gì Xích Viêm nhưng cũng không biết vì sao, đối với Tử Diễm nàng có cảm kích, có cảm động nhưng không có cái loại động lòng mãnh liệt. Có lẽ đây chính là cái người ta gọi là duyên phận đi! Nàng và Tử Diễm có duyên quen biết, nhưng lại không có phần yêu nhau. Giữa bọn họ luôn có các loại khe rãnh vắt ngang, mỗi lần ở trong lòng nàng sắp hé mở một cánh cửa, liền bị một lực lượng từ bên ngoài đẩy mạnh hung hăng đóng lại.
Chỉ là trước đó, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp chữa khỏi ánh mắt cho Tử Diễm, hoặc là nói cho hắn biết phong ấn Ma Thần Chi Nhãn. Nếu nàng không thể cho Tử Diễm tình yêu, như vậy nàng càng không thể yên tâm thoải mái tiếp nhận hy sinh to lớn như vậy từ Tử Diễm.
Đến Tiên Dược Cốc, trên dưới đều nhiệt liệt hoan nghênh nàng, sau khi cùng Thanh Liên Đại Sư nó rõ ràng tỉ mỉ thân phận của Điệp Vũ và Sở Phi Dự, Thanh Liên Đại Sư vẫn bày tỏ Tiên Dược Cốc có thể chứa chấp bọn họ. Thậm chí Thanh Liên Đại Sư còn nói, đệ tử Tiên Dược Cố đều là người có lai lịch thân phận hậu thế khó chấp nhận.
Giúp một tay thu xếp xong cho Điệp Vũ cùng Sở Phi Dự, Ngưng Sương tìm Thanh Liên Đại Sư nói rõ mục đích đến đây."Đại sư, nghe nói hài tử của Chương Tông Chủ tiền nhiệm của Bách Hoa Ngọc Nữ Tông bái sư ở Tiên Dược Cốc, có thể có chuyện này không?"
Thanh Liên đại sư đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trầm ngâm trong chốc lát mới nhỏ giọng nói: "Tin tức này là Điệp Vũ thiếu tông chủ nói cho ngươi biết đi?" Tùy là lời nghi vấn nhưng giọng nói lại là chắc chắn, đồng thời trong lòng Thanh Liên đại sư cũng đối với Điệp Vũ ấn tượng tốt hơn không ít, ít nhất điều này nói rõ nàng đã sớm biết địa phương Chương tông chủ ẩn cư nhưng lại không hướng tông môn mật báo tranh công.
Ngưng Sương gật đầu coi như là thừa nhận. Thanh Liên Đại Sư lại im lặng một lát mới lên tiếng: "Vô Trần chính là đứa nhỏ của Chương tông chủ cùng phu quân Ngọc Tùy Duyên của nàng, năm đó Chương tông chủ lo lắng một ngày kia sau khi bị người của Bách Hoa Ngọc Nữ Tông tìm được liền liên luỵ đứa nhỏ, cho nên sau khi Vô Trần vừa ra đời nàng liền đem hắn đưa đến Tiên Dược Cốc."
Duyên phận vẫn luôn thần kỳ như vậy, hình như trong chỗ u minh tất cả đều đã được quyết định từ lâu.
Thanh Liên Đại Sư khéo hiểu lòng người nói ra mục đích của Ngưng Sương cho Ngọc Vô Trần biết, sau đó Ngọc Vô Trần rời đi Tiên Dược Cốc ba ngày, ba ngày sau đem một mặt ngọc bích lóe ra thất thải quang mang đưa Ngưng Sương.
Ngưng Sương vuốt ve khối ngọc bích này, tràn đầy áy náy hỏi "Vô Trần, lệnh đường có yêu cầu gì không?"
Gương mặt như tiên giáng trần của Ngọc Vô Trần chậm rãi hiện ra một ý cười, "Mẫu thân của ta nói, ngọc bích này là sính lễ nàng cấp cho con dâu."
Ngưng Sương đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó thở dài lắc đầu một cái, "Ai! Vô Trần a, ngươi thật sự bị Thủy Lam làm hư."
Ngọc Vô Trần vừa định không ngừng cố gắng, nhưng ánh mắt vừa chạm đến ánh mắt y hệt thiên thần kia của Xích Viêm thì lời vừa tới miệng đột nhiên ngừng lại. Ai! Người này khí thế thế nào luôn là mạnh mẽ như vậy, nhất là chuyện có liên lụy tới Ngưng Sương.
"Ngưng Sương, yên tâm đi! Vật này đối với mẫu thân của ta không có tác dụng, ngươi cứ việc cầm đi đi!" Ngọc Vô Trần nghiêm mặt nói.
Đại ân không lời nào cám ơn hết, Ngưng Sương cũng không cùng Ngọc Vô Trần nhiều lời khách sáo thêm nữa, sau khi cùng mọi người nói tạm biệt, nàng liền rời khỏi Tiên Dược Cốc. Kể từ sau khi Tứ Tông chí bảo tập hợp đầy đủ, trong đầu Ngưng Sương liền xuất hiện một đạo đồ án cấm chế phá giải, nàng nghĩ nàng cần phải tới Phượng Ngâm Đại Lục một chuyến.
Tấn thăng thần giai, nàng đã có năng lực xé rách không gian. Đi tới Phượng Ngâm Đại Lục vừa lúc rơi vào rừng rậm Đoạn Hồn tiếp giáp Mê Vụ sâm lâm, theo đồ án phá giải hiện lên trong đầu, Ngưng Sương chia ra đem bốn cái chí bảo đầu nhập bốn phương vị, sau đó ở trận nhãn nhỏ vào vài giọt máu.
Dưới Mê Vụ sâm lâm truyền đến từng trận tiếng gầm rú sôi trào tựa như động đất. Trên bầu trời, đột nhiên cuồng phong gào thét, vốn là trời quang vạn dặm không có bóng mây đột nhiên giăng đầy mây đen, từng đạo một mang theo sấm sét chói mắt ầm ầm đánh tới.
Lúc này, trong Ám Dạ Cung tại Thần Vực Thất Trọng Thiên, một nam nhân toàn thân hắc y đột nhiên ánh mắt sáng lên, khóe môi âm nhu chậm rãi vẽ ra một tia ý cười đen tối. A! Tu La Hắc Sát Trận rốt cuộc cũng bị phá sao? Bạch Linh, Minh Viêm, có phải cuộc chiến của chúng ta đã muốn bắt đầu rồi hay không?
Không có ai so với hắn rõ ràng hơn, cho dù tập hợp đủ chí bảo của Tứ Đại Tông Môn nhưng nếu không có máu của Bạch Linh, Tu La Hắc Sát Trận không thể nào bị giải trừ. Bạch Linh, nàng nói nàng nhất định sẽ trở lại báo thù, xem ra nàng thật đúng là giữ chữ tín!
Ròng rã ba ngày ba đêm, Phượng Ngâm Đại Lục cuồng phong rống giận, lôi minh thiểm điện, mây đen che lập mặt trời. Tất cả mọi người đều đang thấp thỏm suy đoán, là chuyện gì chọc giận tới thần linh, chẳng lẽ ngày tận thế đã tới rồi?
Ba ngày sau, ánh sáng lần nữa chiếu xuống Phượng Ngâm Đại Lục, tất cả mọi người phát ra vui vẻ sống sót sau tai nạn. Hắc vụ trong Mê Vụ sâm lâm cũng theo trận cuồng phong này tan hết, Mê Vụ sâm lâm lại một lần nữa nghênh đón ánh mặt trời chiếu tới.
Ngưng Sương tìm được đầm lầy đã từng vây khốn Mặc Nhiễm, ao đầm đã hóa thành một mảnh đất màu mỡ kiên cố, một nam tử áo đen anh tuấn đang đứng ở dưới một cái cây cổ thụ cành lá rậm rạp khóe môi mỉm cười nhìn cái bạch y thiếu nữ đang chậm rãi đi về phía mình.
Ngưng Sương đứng ở trước mặt nam tử áo đen, quan sát tuấn nhan làm thiên địa thất sắc này, mặc dù đã sớm miễn dịch đối với mỹ nam nhưng Ngưng Sương không thể không thừa nhận, gương mặt trước mắt chính là kiệt tác hoàn mỹ nhất thế gian. Nhất là cả người hắn lộ ra quý khí, cho dù đứng ở trong rừng rậm lá cây mục nát liền vẫn giống như công tử bước ra từ Quỳnh Lâu Ngọc Vũ. Ưu nhã, thong dong mà quý khí bức người.
"Nha đầu, không nhận ra sao?" Giọng nói thanh nhuận tựa như nước chảy, chậm rãi lọt vào trong tai Ngưng Sương.
Ngưng Sương ảo não cười một tiếng, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Ai, yêu nghiệt a! Ta nên gọi ngươi là sư phụ hay là ca ca đây?" Mặc nhiễm hình như biết tâm tư của Ngưng Sương, tự nhiên cười nói: "Nha đầu, ngươi cứ gọi ta là Mặc Nhiễm là được."
Ngưng Sương vừa nghĩ cũng đúng, chống lại gương mặt mị hoặc chúng sinh như vậy, để cho nàng gọi hắn là sư phụ, làm sao mà chịu nổi a!
"Mặc nhiễm, ngươi vẫn tốt chứ?" Ngưng Sương còn tưởng rằng cứu ra sẽ là một Mặc Nhiễm bị giày vò chỉ còn thoi thóp một hơi nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dáng phong hoa tuyết đại của hắn, trong lòng ngược lại cảm thấy chính mình lo lắng thật sự dư thừa.
Khóe môi Mặc nhiễm hơi nhếch, "Tạm thời còn chịu đựng được, chẳng qua ta cần một đoạn thời gian dài tu dưỡng."
Ngưng Sương suy nghĩ một chút, "Tới địa phương Bát Thủ kỳ xà trấn thủ tu dưỡng, ngươi thấy thế nào? Ta còn muốn tới Huyết Hải Luyện Ngục vì Minh Huyễn khôi phục thân thể."
Đáy mắt Mặc Nhiễm thoáng qua một tia kinh ngạc, tựa như không ngờ nha đầu này đã thấy kỳ xà. Chỉ là suy nghĩ một chút, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, có thể giải trừ phong ấn của chính mình lại tập hợp đủ tài liều cứu tỉnh Minh Huyễn, chắc hẳn cũng là khó khăn muôn vạn. Cho dù nàng là người có đại vận thế được trời chiếu cố nhưng gian khổ trong đó sợ là không cần nói cũng biết.
Nhớ ngày đó, Minh Huyễn mang theo nàng đi tới trước mặt mình, nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương hơn mười tuổi, nàng nói, ‘ Mặc Nhiễm, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra. ’ ngay lúc đó chính mình chỉ cho đó là lời nói của trẻ con, không ngờ, ngắn ngủn mấy năm, nàng lại thật sự làm được.
Ngưng Sương cúi đầu trầm tư một lát, nhớ tới lần trước nàng cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ tiến vào bí cảnh, bây giờ muốn quang minh chính đại đi vào, dường như thật là có chút không biết đường! Cười cười xấu hổ, "Cái đó, thật giống như sau khi ta lấy đi viên đá kia liền cũng không nhớ đường tiến vào bí cảnh."
"Không sao, ta có thể tự mình đi tìm kỳ xà." Mặc nhiễm hơi mỉm cười nói, không ngờ lúc ấy,hắc ám thánh thạch chính mình để cho kỳ xà trông chừng lại có thể biết rơi vào trong tay Ngưng Sương. Nha đầu này, vận may quả thật cường hãn!
Bởi vì phong ấn Mê Vụ sâm lâm đã được giải trừ dẫn tới biến cố làm cho tất cả người trên Phượng Ngâm Đại Lục đều có chút ghé mắt, hiện tại trên đại lục đã có không ít người đang hương Mê Vụ sâm lâm chạy tới. Ngưng Sương cùng Mặc Nhiễm cũng không muốn phức tạp, lúc này liền chia ra rời đi.
Nghĩ đến sư phụ và bằng hữu ở Phượng Ngâm Đại Lục, Ngưng Sương vốn muốn đi xem bọn họ một chút, nhưng vừa mới ra khỏi Mê Vụ sâm lâm đột nhiên nàng liền cảm thấy một trận đau đớn xẹt qua trái tim, giống như có người dùng dao găm chém một đao ở trong lòng nàng. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, Edit:..Lam Thiên..
Lại nói trước đó vài ngày, nàng tò mò dấu ấn linh hồn thủ hộ thần kỳ, có vẻ như ở trên người Sở Phi Dư cũng thiết trí một cái, chẳng lẽ, Sở Phi Dư đã gặp phải chuyện gì sao?
Không biết Lưu Phong Tông xử lý chuyện thiếu tông chủ và phu nhân mất tích như thế nào, dù sao Ngưng Sương cũng không nghe thấy trên đường có bất kỳ lời đồn đãi nào. Mà Thiên Diệp Đại Sư cùng tất cả đệ tử Độc Cô Phong lại giống như biến mất khỏi thế gian không thấy tung tích, Lưu Phong Tông cũng không truy xét.
Sau khi rời khỏi Lưu Phong Tông mười ngày, Ngưng Sương nhận được truyền âm của Nam Cung Thanh Ca, hắn nói đã tra ra được địa phương cất giữ Âm Dương Vô Cực Kiếm. Sau khi Ngưng Sương cùng Xích Viêm, Thủy Lam hội họp, liền lên đường tới Vô Cực Kiếm Tông.
Nhưng thời điểm bọn họ tới Vô Cực Kiếm Tông thì cả Vô Cực Kiếm Tông đều treo đầy lụa trắng, hỏi thăm mới biết nữ nhi duy nhất của tông chủ Quân Văn Trúc qua đời. Ngưng Sương xen lẫn vào bên trong một đạo nhân mã tới bái tế Quân Văn Trúc tiến vào Vô Cực Kiếm Tông.
Ở linh đường một màu thuần trắng, Ngưng Sương cư nhiên nhìn thấy Nam Cung Thanh Ca, hắn một thân đồ tang vẻ mặt đờ đẫn quỳ gối trong linh đường, đứng phía sau là hai nam tử mặc y phục thuần trắng. Ánh mắt hai người kia nhìn Nam Cung Thanh Ca đầy bất đắc dĩ và tức giận, đáy lòng Ngưng Sương đột nhiên sinh ra một dự cảm bất an, Nam Cung Thanh Ca không phải là đã hành động trước đấy chứ?
Nhìn thấy Ngưng Sương, ánh mắt đờ đẫn của Nam Cung Thanh Ca thoáng giật giật nhưng lại lập tức cúi thấp đầu xuống. Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là đi theo sau lưng mọi người theo đệ tử của Vô Cực Kiếm Tông tới chỗ ở được an bài tạm bài cho tân khách, nhớ tới ánh mắt đờ đẫn của Nam Cung Thanh Ca cùng bóng dáng giống như trừng phạt quỳ gối trong linh đường, lòng Ngưng Sương thật khó có thể bình tĩnh.
Ngưng Sương vốn định hướng đệ tử Vô Cực Kiếm Tông hỏi thăm nguyên nhân Quân Văn Trúc qua đời nhưng đáng tiếc Vô Cực Kiếm Tông tông quy sâm nghiêm. Các đệ tử đều nói năng cẩn thận, khiến nàng không nghe ra được bất kỳ tin tức hữu dụng nào.
Cứ như vậy chờ đợi ba ngày, ngày kế tiếp chính là ngày hạ táng Quân Văn Trúc, Ngưng Sương an ủi suy nghĩ, đợi sau khi Quân Văn Trúc hạ táng lại hướng Nam Cung Thanh Ca hỏi thăm! Thời điểm lúc nửa đêm, phòng của Ngưng Sương vang lên thanh âm gõ cửa. Ngưng Sương trở mình ra mở cửa, vừa lúc nhìn thấy gương mặt vô cùng tiều tụy của Nam Cung Thanh Ca.
"Thanh Ca..."
Nam Cung Thanh Ca cắt đứt câu hỏi của Ngưng Sương, từ trong không gian giới chỉ hắn lấy ra Âm Dương Vô Cực Kiếm đặt nó vào trong tay Ngưng Sương."Ngưng Sương, đây là Quân Văn Trúc dùng mạng của mình đổi lấy, chỉ mong muội có thể đạt được mong muốn!" Một tiếng thở dài thật thấp vang lên, Nam Cung Thanh Ca khẽ lắc đầu một cái."Ngưng Sương, mau chóng rời đi đi! Ta đã quyết định ở lại Vô Cực Kiếm Tông, từ nay thay Quân Văn Trúc thủ hộ tất cả những gì nàng ấy từng muốn thủ hộ."
"Thanh Ca, đến cùng là có chuyện gì xảy ra, huynh nói với ta một chút không được sao?" Dù thế nào Ngưng Sương cũng không nghĩ ra, mấy ngày trước khi truyền tin cho nàng Nam Cung Thanh Ca vẫn là một bộ thoải mái vui vẻ, vì sao ngắn ngủn mấy ngày liền xảy ra những chuyện này.
Trên gương mặt anh tuấn tái nhợt của Nam Cung Thanh Ca hiện đầy áy náy cùng ảo não, há miệng nhưng cái gì cũng không nói, trầm mặc hồi lâu, hắn đột nhiên ngước mắt nhìn Ngưng Sương, trong ánh mắt chứa đầy trịnh trọng trước kia chưa từng có."Ngưng Sương, ngày trước tâm nguyện của ta là thủ hộ muội, cho dù chỉ có thể yên lặng thủ hộ nhưng hôm nay, tâm nguyện của ta là thay Quân Văn Trúc thủ hộ tông chủ và tông môn, chỉ mong sau này ta và muội mãi mãi không phải là địch!"
Nhìn bóng dáng Nam Cung Thanh Ca rời đi, Ngưng Sương lẩm bẩm nói: "Thanh Ca, ta không sẽ cùng huynh là địch, vĩnh viễn sẽ không!"
Trở lại linh đường, Nam Cung Thanh Ca phát hiện tông chủ cũng ở đây, nhìn tông chủ trong một đêm già đi rất nhiều, áy náy trong lòng hắn giống như thủy triều dâng lên. Tông chủ liếc nhìn Nam Cung Thanh Ca cũng không nói bất kỳ một câu trách cứ, chỉ trầm trầm thở dài.
"Nam Cung tiểu tử, lão phu hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi thật tâm quyết định ở lại Vô Cực Kiếm Tông? Lão phu không cần ngươi áy náy, tin tưởng Quân Văn Trúc cũng không cần ngươi áy náy!"
Nam Cung Thanh Ca nhìn chiếc quan tài màu đen kia, dường như suy nghĩ quay ngược trở lại tình cảnh chung sống của hắn và Văn Trúc ở Vô Cực Kiếm Tông nửa năm này. Cái nha đầu thông minh đơn thuần luôn ngây ngốc gọi hắn là Nam Cung ca ca. Đáy mắt đuôi lông mày không che giấu tình yêu say đắm đối với hắn, thậm chí khi bị các sư huynh đệ giễu cợt nàng còn nói năng hùng hồn. ‘ Ta là thích Nam Cung ca ca đó như thế nào? Các huynh liền hâm mộ ghen tị đi! ’
Nhớ tới chính mình lâu nay luôn hờ hững đối với nàng, nhớ tới chính mình cùng nàng vạch rõ giới hạn thành thật nói cho nàng biết chính mình tới Vô Cực Kiếm Tông là bởi vì trộm Âm Dương Vô Cực kiếm. Nhưng nha đầu ngốc Quân Văn Trúc này không những không hướng Tông chủ tố cáo, ngược lại lại còn ngây ngốc chạy tới cấm địa giúp hắn trộm kiếm. Kết quả mệnh tang trong cơ quan trận pháp tại cấm địa, hắn vẫn còn nhớ trước khi chết nàng nằm ở trong lòng mình cười ngây ngô, ngốc nghếch nói ‘Nam Cung ca ca, muội rốt cuộc cũng giúp huynh đạt được ước muốn rồi, như vậy, huynh có thể yêu thích muội một chút hay không?’.
Nàng liều mạng đến hơi thở cuối cùng van xin Tông chủ ‘ phụ thân, van cầu đem người đem Âm Dương Vô Cực Kiếm đưa cho Nam Cung ca ca đi, van cầu người... ’.
Lời nói còn văng vẳng bên tai nhưng giai nhân đã qua đời.
Nam Cung Thanh Ca đột nhiên nước mắt rơi như mưa, nha đầu ngốc, muội biết không Nam Cung ca ca là để ý muội? Cũng bởi vì để ý mới sợ hành vi của mình cuối cùng thương tổn tới tình cảm của muội cho nên ta mới muốn cách xa muội. Nha đầu ngốc này...
Tông chủ nhìn Nam Cung Thanh Ca bi thương, thở dài lắc đầu một cái, Trúc Nhi, con thật khờ dại! Nếu muốn thanh kiếm hỏng kia vì sao không nói cho phụ thân biết? Trên đời này có bảo bối gì qua được vị trí của con ở trong lòng phụ thân đây.
"Thanh Ca, ngày mai sau khi Trúc nhi hạ táng, lão phu sẽ ngay trước mặt tất cả tân khách tuyên bố đem ngươi trở thành thiếu tông chủ Vô Cực Kiếm Tông."
Ngày kế tiếp, Quân Văn Trúc chính thức hạ táng, Vô Cực Kiếm Tông tông chủ ở trước mặt tất cả tân khách tuyên bố Nam Cung Thanh Ca là thiếu tông chủ Vô Cực Kiếm Tông, cả Vô Cực Kiếm Tông không có một người phản đối.
Từ trong ánh mắt của Nam Cung Thanh Ca, Ngưng Sương thấy được sự kiên định, nàng biết đây là Nam Cung Thanh Ca cam tâm tình nguyện lựa chọn. Rời khỏi Vô Cực Kiếm Tông, cảm xúc của Ngưng Sương có chút xuống thấp trở lại Sở gia, nhưng vừa đến Sở gia, nàng liền nghe được một tin tức.
Thiếu tông chủ Bách Hoa Ngọc Nữ Tông phản bội tông môn, hiện tại đang bị tổng chủ Bách Hoa Ngọc Nữ Tông hạ lệnh truy nã.
"Biểu ca, tin tức này của huynh có đáng tin cậy hay không vậy?" Ngưng Sương hoài nghi nhìn vẻ mặt bát quái của Sở Phi Dư, hỏi.
"Sương nhi, muội cũng quá không tin tưởng biểu ca của muội rồi, muội có biết tin tức này đến từ đâu không?" Sở Phi Dư thần thần bí bí nói.
Ngưng Sương ngước mắt, "Hả? Nói một chút!"
"Muội biết đại ca chứ?"
"Ừm!" Nhi tử của đại cữu cữu Phi Dự là đại biểu ca của Ngưng Sương, chỉ là vị công tử phong lưu phóng khoáng này đối với mọi chuyện trong gia tộc không có hứng thú cho nên vị trí thiếu gia chủ mới rơi vào trên đầu nhi tử của nhị cữu cữu Sở Phi Dư.
Nhìn Ngưng Sương rất có hứng thú ngước mắt, Sở Phi Dư hào hứng bừng bừng nói tiếp." Thiếu tông chủ Điệp Vũ là thích đại ca phong lưu tuấn mỹ của chúng ta cho nên mới vi phản tông quy của Bách Hoa Ngọc Nữ Tông."
Nhớ tới lần trước ở bí cảnh đụng phải nữ đệ tử Bách Hoa Ngọc Nữ nhìn thấy nam nhân liền lỗ mũi hướng trời, nhìn thấy vẻ mặt chán ghét khi cùng nam nhân ở chung một chỗ, Ngưng Sương còn tưởng rằng các nàng đều bị Diệt Tuyệt Sư Thái tẩy não hết rồi? Hôm nay vừa nghe đến còn có người chưa bị tẩy não thành công, đáy lòng Ngưng Sương lại dâng lên tò mò, có cơ hội nhất định phải mở mang kiến thức vị nữ tử tên Điệp Vũ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn này.
"Nói tiếp a?" Ngưng Sương thúc giục.
"Nói gì? Ta cũng chỉ là hôm qua nghe lén đại ca cùng đại bá nói chuyện ở thư phòng mới biết được bí mật này, còn dư lại ta cái gì cũng không biết."
Thấy từ trên người Sở Phi Dư hỏi không ra cái gì, Ngưng Sương quyết định đi tìm Tiền Đa Đa. Kể từ khi cùng Sở gia quen biết nhau, Ngưng Sương liền để Tiền Đa Đa đem tổng bộ Tinh Thần chuyển đến trong pham vi thế lực của Sở gia, như vậy liền tiện chiếu ứng lẫn nhau.
Mang theo Xích Viêm và Thủy Lam đi tới tổng bộ Tinh Thần, Tiền Đa Đa vừa thấy bọn họ liền vội vàng tiến lên nghênh đón, nhất là khi đối mặt với Thủy Lam thì trên gương mặt càng thêm chất đầy tươi cười.
"Tiền Đa Đa, nơi này gần đây không có chuyện gì chứ?" Lời nói của Ngưng Sương vừa đúng lúc cắt đứt gương mặt tươi cười nịnh nọt của Tiền Đa Đa hướng tới Thủy Lam. Thở dài lắc đầu một cái, Ngưng Sương làm thế nào cũng nghĩ không thông, tại sao Tiền Đa Đa biết rõ Thủy Lam không muốn gặp hắn vẫn còn muốn mặt nóng đi dán mông lạnh người ta a?
"Chủ nhân, không có chuyện gì, chỉ là hôm qua thuộc hạ cứu được một người." Tiền Đa Đa do dự nói, Ngưng Sương vẫn luôn giao phó hắn không thể xen vào việc của người khác, hắn cũng không biết cái này có tính là nhàn sự hay không. Chỉ là, nhớ tới bộ dáng hơi thở mong manh lúc trước của nữ nhân kia, còn làm hại hắn đem một viên thượng cổ thần đan Ngưng Sương đưa cho hắn bảo vệ tánh mạng đút cho nàng, Tiền Đa Đa thật lòng cảm thấy đây thật đúng là xen vào việc của người khác.
Ngưng Sương nhìn bộ dáng rối rắm hối hận của Tiền Đa Đa, nàng liền chắc chắn cười nói: "Không phải là ngươi đã đem hồi hoàn đan đưa cho người ta ăn đi?"
Tiền Đa Đa lắc lắc không trong giới chỉ, thở dài nói: "Chủ nhân, ngài quá thần, làm sao ngài biết?"
Không đợi Ngưng Sương trả lời, Thủy Lam lạnh lùng nói ra một câu, "Hừ! Vẻ mặt đau lòng của ngươi đã bán đứng ngươi!" Tiểu tử này, trong xương chính là một bộ nghèo kiết hủ lậu, cẩm y ngọc sợi cũng không che đậy được bản chất nặng của hơn người của hắn.
Tiền Đa Đa nghi ngờ nhìn Ngưng Sương và Xích Viêm, đôi mắt nhỏ lóe lên tựa hồ như đang hỏi, cái này rõ ràng như vậy sao?
"Tốt lắm, ngươi dẫn chúng ta đi nhìn người kia một chút?"
"Tốt." Tiền Đa Đa đang chuẩn bị dẫn đường, cửa lại vang lên tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn lại, vội vàng chào hỏi: "Đại công tử, Nhị công tử."
Ngưng Sương đi theo ngoái đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Sở Phi Dự và Sở Phi Dư sóng vai bước vào.
"Biểu muội, muội cũng ở đây sao? Vừa đúng lúc người trong cuộc cũng tới đây muội có thể hỏi tường tận." Sở Phi Dư tiến lên mấy bước đi tới bên cạnh Ngưng Sương, vừa định tới kéo cánh tay của Ngưng Sương, hắn liền cảm thấy một hồi lãnh khí từ trên đỉnh đầu đánh tới. Nghiêng mắt vừa nhìn, đúng lúc chống lại ánh mắt cười như không cười của Xích Viêm. Sở Phi Dư vội vàng kéo xa khoảng cách với Ngưng Sương, trái tim nhỏ một hồi cuồng loạn, ai!, Muội phu tương lai này khí thế thật là mạnh mẽ a!
"Hai vị biểu ca, các huynh trước ngồi đợi một lát! hôm qua Tiền Đa Đa cứu được một người, chúng ta muốn đi xem một chút." Tinh Thần ở dưới tay kỳ tài tuyệt thế kinh doanh Tiền Đa Đa tài lực hùng hậu, mặc dù những năm này bọn họ cũng bồi dưỡng một đội vũ lực cường hẵn bảo vệ nhưng Ngưng Sương vẫn lo lắng có người xắp xếp gian tế đi vào, cho nên từ trước tới nay nàng đều giao phó Tiền Đa Đa không được xen vào việc của người khác.
"Biểu muội, chúng ta cùng các ngươi đi nhìn một chút!" Sở Phi Dự nói, những ngày qua hắn một mực lo lắng cho an nguy của Điệp Vũ, Sở gia cũng âm thầm an bài rất nhiều người dò thăm, nhưng lại không có một chút tin tức. Hôm nay Sở Phi Dư thấy hắn cảm xúc xuống thấp, mới mời hắn tới Tinh Thần giải sầu một chút. Dù sao Tinh Thần là nơi có đại hình đấu giá lớn duy nhất ở Thần Vực mà hôm nay vừa lúc là ngày cử hành buổi đấu giá.
Sở Phi Dư nói buổi đấu giá là địa phương nhiệt huyết sôi trào thích hợp để điều chỉnh tâm tình suy sụp.
Ở dưới sữ dẫn đường của Tiền Đa Đa, ở tại phòng khách, Ngưng Sương nhìn thấy người được Tiền Đa Đa cứu, lại là một nữ nhân dung nhân tuyệt mỹ. Sở Phi Dự đi theo phía sau Ngưng Sương vừa thấy nữ nhân này, nhất thời kích động nhào tới, luôn miệng kêu: "Điệp Vũ, Điệp Vũ, tỉnh, tỉnh!"
Đám người Ngưng Sương kinh ngạc nhìn vẻ mặt kích động vủa Sở Phi Dự, vẻ mặt không thể tin. Mới vừa rồi còn đang thảo luận về chuyện của nữ chính, nhanh như vậy nàng liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ, chẳng lẽ hôm nay ông trời tâm tình tốt, nguyện ý thỏa mãn trái tim bát quái của bọn họ?
"Biểu ca, có vẻ như nàng bị thương hơi nặng, hôm qua Tiền Đa Đa đã cho nàng ăn hồi hoàn đan. Nếu không huynh quay về đem Lục sư phụ mời tới đây?" Ngưng Sương nhìn Sở Phi Dự liên tục lắc lắc mỹ nhân hai mắt nhắm chặt nằm trên giường, trong lòng liền lo lắng. Tiền Đa Đa vạn năm khó được một lần tốt bụng cùng hào phóng đều đem cho cô nương may mắn này, nàng cũng không muốn cứ như vậy bị Sở Phi Dự lắc cho tới chết!
Trải qua Ngưng Sương nhắc nhở, Sở Phi Dự tuấn nhan quẫn bách, nói "Đa tạ biểu muội nhắc nhở, còn xin phiền biểu muội giúp một tay chăm sóc cho Điệp Vũ một chút."
"Được, huynh nhanh đi đi." Ngưng Sương vừa dứt lời, Sở Phi Dự liền giống như mũi tên xông ra ngoài.
Sau khi Sở Phi Dự rời đi, Ngưng Sương vội vàng đổ ra một viên ngọc lộ đan, lại lấy kim châm Lục Hạo Nhiên giao cho nàng châm vài châm ở trên mấy huyệt vị của Điệp Vũ, Điệp Vũ vốn nhắm chặt hai mắt liền chậm rãi mở ra.
Sở Phi Dư và Tiền Đa Đa kinh ngạc nhìn nàng, trăm miệng một lời hỏi "Ngươi cố ý?"
"Hả? Nếu không các ngươi cho rằng với bộ dáng kia của đại biểu ca chúng ta còn có cơ hội cùng mỹ nhân nhi cấu kết hay sao?" Ngưng Sương nói xong lời lẽ hùng hồn, còn phát ra một tiếng hài lòng cảm khái, "Ài! hình như hôm nay Lục lão đầu đi cái gì mà Vô Tình Phong gặp bằng hữu đi, xem ra trong thời gian ngắn đại biểu ca không trở về được."
Khóe miệng Sở Phi Dư cùng Tiền Đa Đa giật giật, im lặng nhìn trần nhà, thật lòng vì Sở Phi Dự cảm thấy bi ai. Làm thế nào liền gặp phải một biểu muội như vậy a?
Chuyển ánh mắt nhìn bộ dáng bình tĩnh thản nhiên của Xích Viêm và Thủy Lam, hai người bọn họ thật lòng cảm thấy nội tâm của chính mình quá nhỏ bé. Nhìn xem nhân gia, thấy biến không loạn a!
Điệp Vũ mở mắt ra, trong hoảng hốt nhìn thấy gương mặt Sở Phi Dư có năm phần tương tự Sở Phi Dự khuôn mặt nhỏ nhắn lôi kéo, nhất thời nước mắt rơi như mưa. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, Edit:..Lam Thiên..
"Cô nương, làm sao ngươi khóc?" Ngưng Sương nghi ngờ hỏi, Điệp Vũ lần nữa ngước mắt, lúc này mới thấy rõ thiếu niên tuấn lãng trước mắt cũng không phải là tình lang của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ lên, nhưng trong nội tâm lại là một hồi mất mác.
Lau khô nước mắt trên mặt, Điệp Vũ dường như ý thức được những người này có thể là ân nhân cứu mạng của mình. Nàng còn nhớ rõ lúc ấy bị sư muội Ngọc Dung ở trong tông môn vẫn ghen tỵ với nàng dẫn người tìm được, hai bên đại chiến một cuộc. Ngọc Dung ra tay tàn nhẫn, cơ hồ chiêu chiêu đều trí mệnh. ở dưới tình huống nhiều người vây công, chính mình thân chịu trọng thương. Lúc ấy Ngọc Dung hình như đã xác nhận qua, thấy mình tuyệt đối không có cơ hội sống sót mới đem người rời đi, lúc này như thế nào chính mình còn có thể sống đến bây giờ?
Điệp Vũ lòng tràn đầy nghi ngờ vùng vẫy muốn xuống giường nói lời cảm tạ, Ngưng Sương tựa như nhìn thấu tâm tư của nàng, cười khoát tay áo."Ngươi nha, cũng đừng khách khí như vậy. Đợi lát nữa đại biểu ca của ta trở lại biết chúng ta hành hạ ngươi, còn không tìm chúng ta liều mạng sao?"
Điệp Vũ càng thêm nghi ngờ, trên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo tái nhợt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.
Ngưng Sương một tay kéo Tiền Đa Đa đến trước mặt nàng, giải thích: "Hôm qua mạng ngươi treo lơ lửng, là hắn dùng một khỏa hồi hoàn đan cứu ngươi. Về phần đại biểu ca của ta, càng thêm cùng ngươi có quan hệ không cạn a."
Điệp Vũ nghe vậy, vội vàng hướng Tiền Đa Đa đa tạ, "Công tử, cám ơn ân cứu mạng của ngươi. Tiểu nữ tử không có gì báo đáp..."
Thấy nàng nói đến chỗ này, Ngưng Sương vội vàng hô ngừng, "Cô nương, ngươi cũng đừng nói cái gì lấy thân báo đáp nếu không đại biểu ca của ta nhất định sẽ xé xác tên tiểu tử này, ngươi cũng không thể lấy đức báo oán a!"
Trương gương mặt tái nhợt của Điệp Vũ dính một chút đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Cô nương nói đùa, tiểu nữ tử đã có người trong lòng."
"Tốt lắm, ngươi cũng không cần cám ơn hắn, hắn cứu ngươi cũng là việc nên làm, Đại Biểu Ca của ta tên là Sở Phi Dự!" Ngưng Sương lại bỏ xuống một khỏa tạc đạn nặng ký, cũng không lo lắng Điệp Vũ đang trọng thương có chịu được hay không.
Sự thật chứng minh, năng lực thừa nhận của nữ nhân đang yêu là vượt mức bình thường. Điệp Vũ rất nhanh từ trong cơn chấn kinh phục hồi lại tinh thần, chắp tay trước ngực thành kính xá lạy, "Ông trời, cảm tạ ngài để cho ta tránh được một kiếp."
"Ngươi thật sự rất may mắn, Tiền Đa Đa nhà ta vạn năm cũng khó có được một lần phát thiện tâm, vừa vặn bị ngươi gặp được. Dưỡng thương cho thật tốt, người có tình chung quy cũng sẽ trở thành người một nhà." Ngưng Sương an ủi, bát quái trong lòng qua nhiều lần lăn đi lăn lại cũng dần phai nhạt xuống.
Thấy tình cảm chân thành của nàng đối với Sở Phi Dự không giống như làm giả, Ngưng Sương do dự một chút, rốt cuộc hỏi "Điệp Vũ cô nương, thân là thiếu tông chủ của Bách Hoa Ngọc Nữ Tông, vậy ngươi có biết Thất Tinh Linh Lung Bích để ở nơi nào không?"
Điệp Vũ ngẩn ra, trên vẻ mặt tuyệt mỹ chậm rãi nổi lên vẻ bất đắc dĩ cười khổ, trầm ngâm hồi lâu."Thất Tinh Linh Lung Bích đã sớm không có ở Bách Hoa Ngọc Nữ Tông, các ngươi hẳn có biết tông chủ đời trước bị truyền ra là bạo bệnh bỏ mình đi. Kỳ thật là nàng đã yêu một người nam nhân nên mới trốn ra khỏi tông môn, mà Thất Tinh Linh Lung Bích chính là bị nàng mang đi. Bách Hoa Ngọc Nữ Tông ngại vì danh tiếng vẫn không dám công khai tra tìm, nhưng vài năm nay vẫn vụng trộm tra tìm chưa bao giờ dừng lại." Dừng một chút, Điệp Vũ phát ra một tiếng thở dài trầm thấp, "Thật ra, năm năm trước ta phụng mệnh đi ra ngoài tra tìm, ta tìm được hành tung của Chương Tông chủ. Lúc ấy, ta ẩn núp ở địa phương phu thê Chương Tông chủ ẩn cư toàn bộ nửa tháng, trong nửa tháng đó ta chứng kiến tình cảm tốt đẹp giữa nam và nữ, chứng kiến sự hạnh phúc trong cuộc sống bình thản. Cuối cùng, ta lặng lẽ rời đi."
Tâm Ngưng Sương trầm xuống, Thất Tinh Linh Lung Bích này nếu như thực sự ở trên tay người như vậy, nàng thật đúng là không tiện tìm người lừa gạt. Nhưng mình nỗ lực lâu như vậy, tín niệm kiên trì nhiều năm như vậy chẳng lẽ liền như vậy buông tha? Không được, không chỉ có chính mình không cam lòng, càng thật có lỗi với Quân Văn Trúc đã chết và Nam Cung Thanh Ca phải sống nửa đời sau trong thống khổ cùng áy náy.
Điệp Vũ tựa như từ sắc mặt Ngưng Sương hiện ra nhìn thấu sự thất vọng của nàng, đột nhiên trong đầu nhớ tới một tình cảnh ngay lúc đó, " Hình như hài tử của Chương Tông chủ ở Tiên Dược Cốc gì đó học nghệ."
Tiên Dược Cốc, có lẽ mình có thể đi tìm Thanh Liên Đại Sư nghĩ biện pháp một chút. Dù sao Thất Tinh Linh Lung Bích cũng chính là có cấp bậc một nửa Chí Tôn Huyền Khí, cùng lắm thì mình lấy hai kiện bảo vật lão tổ tông từng đưa cho nàng đổi là xong.
Ở lại Sở gia cân nhắc ba ngày, cuối cùng Ngưng Sương quyết định đi một chuyến tới Tiên Dược Cốc. Sở Phi Dự thỉnh cầu Ngưng Sương dẫn hắn và Điệp Vũ tới Tiên Dược Cốc ẩn cư, Ngưng Sương suy nghĩ nhiều lần cuối cùng nàng truyền âm cho Ngọc Vô Trần, nhận được sự đồng ý của Thanh Liên Đại Sư nàng mới đồng ý Sở Phi Dự. Cho dù Tiên Dược Cốc ít cùng người đời tiếp xúc, nhưng Ngưng Sương vẫn là lo lắng bị những nữ nhân biến thái trong Bách Hoa Ngọc Nữ Tông tìm được. Coi như Thanh Liên Đại Sư đối với nàng khoan hậu, nàng cũng không thể phiền toái gì cũng đem trêu chọc đến trên Tiên Dược Cốc được, có đúng hay không?
Lần nữa đi tới Tiên Dược Cốc non xanh nước biếc, trong nháy mắt tâm của Ngưng Sương liền an bình xuống, có lẽ giải quyết xong tất cả chuyện phiền toái trên người, nàng cũng có thể cùng Xích Viêm ở lại đây.
Những năm gần đây, tâm ý của Xích Viêm lòng nàng đều hiểu rõ, có lẽ cũng đến lúc nên cho hắn câu trả lời rõ ràng rồi. Mặc kệ kiếp trước có ân oán gì, nhưng kiếp này Xích Viêm vẫn luôn làm bạn với nàng suốt một hành trình dài như vậy. Nàng biết, Tử Diễm đợi nàng, tình nghĩa không thua kém gì Xích Viêm nhưng cũng không biết vì sao, đối với Tử Diễm nàng có cảm kích, có cảm động nhưng không có cái loại động lòng mãnh liệt. Có lẽ đây chính là cái người ta gọi là duyên phận đi! Nàng và Tử Diễm có duyên quen biết, nhưng lại không có phần yêu nhau. Giữa bọn họ luôn có các loại khe rãnh vắt ngang, mỗi lần ở trong lòng nàng sắp hé mở một cánh cửa, liền bị một lực lượng từ bên ngoài đẩy mạnh hung hăng đóng lại.
Chỉ là trước đó, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp chữa khỏi ánh mắt cho Tử Diễm, hoặc là nói cho hắn biết phong ấn Ma Thần Chi Nhãn. Nếu nàng không thể cho Tử Diễm tình yêu, như vậy nàng càng không thể yên tâm thoải mái tiếp nhận hy sinh to lớn như vậy từ Tử Diễm.
Đến Tiên Dược Cốc, trên dưới đều nhiệt liệt hoan nghênh nàng, sau khi cùng Thanh Liên Đại Sư nó rõ ràng tỉ mỉ thân phận của Điệp Vũ và Sở Phi Dự, Thanh Liên Đại Sư vẫn bày tỏ Tiên Dược Cốc có thể chứa chấp bọn họ. Thậm chí Thanh Liên Đại Sư còn nói, đệ tử Tiên Dược Cố đều là người có lai lịch thân phận hậu thế khó chấp nhận.
Giúp một tay thu xếp xong cho Điệp Vũ cùng Sở Phi Dự, Ngưng Sương tìm Thanh Liên Đại Sư nói rõ mục đích đến đây."Đại sư, nghe nói hài tử của Chương Tông Chủ tiền nhiệm của Bách Hoa Ngọc Nữ Tông bái sư ở Tiên Dược Cốc, có thể có chuyện này không?"
Thanh Liên đại sư đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trầm ngâm trong chốc lát mới nhỏ giọng nói: "Tin tức này là Điệp Vũ thiếu tông chủ nói cho ngươi biết đi?" Tùy là lời nghi vấn nhưng giọng nói lại là chắc chắn, đồng thời trong lòng Thanh Liên đại sư cũng đối với Điệp Vũ ấn tượng tốt hơn không ít, ít nhất điều này nói rõ nàng đã sớm biết địa phương Chương tông chủ ẩn cư nhưng lại không hướng tông môn mật báo tranh công.
Ngưng Sương gật đầu coi như là thừa nhận. Thanh Liên Đại Sư lại im lặng một lát mới lên tiếng: "Vô Trần chính là đứa nhỏ của Chương tông chủ cùng phu quân Ngọc Tùy Duyên của nàng, năm đó Chương tông chủ lo lắng một ngày kia sau khi bị người của Bách Hoa Ngọc Nữ Tông tìm được liền liên luỵ đứa nhỏ, cho nên sau khi Vô Trần vừa ra đời nàng liền đem hắn đưa đến Tiên Dược Cốc."
Duyên phận vẫn luôn thần kỳ như vậy, hình như trong chỗ u minh tất cả đều đã được quyết định từ lâu.
Thanh Liên Đại Sư khéo hiểu lòng người nói ra mục đích của Ngưng Sương cho Ngọc Vô Trần biết, sau đó Ngọc Vô Trần rời đi Tiên Dược Cốc ba ngày, ba ngày sau đem một mặt ngọc bích lóe ra thất thải quang mang đưa Ngưng Sương.
Ngưng Sương vuốt ve khối ngọc bích này, tràn đầy áy náy hỏi "Vô Trần, lệnh đường có yêu cầu gì không?"
Gương mặt như tiên giáng trần của Ngọc Vô Trần chậm rãi hiện ra một ý cười, "Mẫu thân của ta nói, ngọc bích này là sính lễ nàng cấp cho con dâu."
Ngưng Sương đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó thở dài lắc đầu một cái, "Ai! Vô Trần a, ngươi thật sự bị Thủy Lam làm hư."
Ngọc Vô Trần vừa định không ngừng cố gắng, nhưng ánh mắt vừa chạm đến ánh mắt y hệt thiên thần kia của Xích Viêm thì lời vừa tới miệng đột nhiên ngừng lại. Ai! Người này khí thế thế nào luôn là mạnh mẽ như vậy, nhất là chuyện có liên lụy tới Ngưng Sương.
"Ngưng Sương, yên tâm đi! Vật này đối với mẫu thân của ta không có tác dụng, ngươi cứ việc cầm đi đi!" Ngọc Vô Trần nghiêm mặt nói.
Đại ân không lời nào cám ơn hết, Ngưng Sương cũng không cùng Ngọc Vô Trần nhiều lời khách sáo thêm nữa, sau khi cùng mọi người nói tạm biệt, nàng liền rời khỏi Tiên Dược Cốc. Kể từ sau khi Tứ Tông chí bảo tập hợp đầy đủ, trong đầu Ngưng Sương liền xuất hiện một đạo đồ án cấm chế phá giải, nàng nghĩ nàng cần phải tới Phượng Ngâm Đại Lục một chuyến.
Tấn thăng thần giai, nàng đã có năng lực xé rách không gian. Đi tới Phượng Ngâm Đại Lục vừa lúc rơi vào rừng rậm Đoạn Hồn tiếp giáp Mê Vụ sâm lâm, theo đồ án phá giải hiện lên trong đầu, Ngưng Sương chia ra đem bốn cái chí bảo đầu nhập bốn phương vị, sau đó ở trận nhãn nhỏ vào vài giọt máu.
Dưới Mê Vụ sâm lâm truyền đến từng trận tiếng gầm rú sôi trào tựa như động đất. Trên bầu trời, đột nhiên cuồng phong gào thét, vốn là trời quang vạn dặm không có bóng mây đột nhiên giăng đầy mây đen, từng đạo một mang theo sấm sét chói mắt ầm ầm đánh tới.
Lúc này, trong Ám Dạ Cung tại Thần Vực Thất Trọng Thiên, một nam nhân toàn thân hắc y đột nhiên ánh mắt sáng lên, khóe môi âm nhu chậm rãi vẽ ra một tia ý cười đen tối. A! Tu La Hắc Sát Trận rốt cuộc cũng bị phá sao? Bạch Linh, Minh Viêm, có phải cuộc chiến của chúng ta đã muốn bắt đầu rồi hay không?
Không có ai so với hắn rõ ràng hơn, cho dù tập hợp đủ chí bảo của Tứ Đại Tông Môn nhưng nếu không có máu của Bạch Linh, Tu La Hắc Sát Trận không thể nào bị giải trừ. Bạch Linh, nàng nói nàng nhất định sẽ trở lại báo thù, xem ra nàng thật đúng là giữ chữ tín!
Ròng rã ba ngày ba đêm, Phượng Ngâm Đại Lục cuồng phong rống giận, lôi minh thiểm điện, mây đen che lập mặt trời. Tất cả mọi người đều đang thấp thỏm suy đoán, là chuyện gì chọc giận tới thần linh, chẳng lẽ ngày tận thế đã tới rồi?
Ba ngày sau, ánh sáng lần nữa chiếu xuống Phượng Ngâm Đại Lục, tất cả mọi người phát ra vui vẻ sống sót sau tai nạn. Hắc vụ trong Mê Vụ sâm lâm cũng theo trận cuồng phong này tan hết, Mê Vụ sâm lâm lại một lần nữa nghênh đón ánh mặt trời chiếu tới.
Ngưng Sương tìm được đầm lầy đã từng vây khốn Mặc Nhiễm, ao đầm đã hóa thành một mảnh đất màu mỡ kiên cố, một nam tử áo đen anh tuấn đang đứng ở dưới một cái cây cổ thụ cành lá rậm rạp khóe môi mỉm cười nhìn cái bạch y thiếu nữ đang chậm rãi đi về phía mình.
Ngưng Sương đứng ở trước mặt nam tử áo đen, quan sát tuấn nhan làm thiên địa thất sắc này, mặc dù đã sớm miễn dịch đối với mỹ nam nhưng Ngưng Sương không thể không thừa nhận, gương mặt trước mắt chính là kiệt tác hoàn mỹ nhất thế gian. Nhất là cả người hắn lộ ra quý khí, cho dù đứng ở trong rừng rậm lá cây mục nát liền vẫn giống như công tử bước ra từ Quỳnh Lâu Ngọc Vũ. Ưu nhã, thong dong mà quý khí bức người.
"Nha đầu, không nhận ra sao?" Giọng nói thanh nhuận tựa như nước chảy, chậm rãi lọt vào trong tai Ngưng Sương.
Ngưng Sương ảo não cười một tiếng, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Ai, yêu nghiệt a! Ta nên gọi ngươi là sư phụ hay là ca ca đây?" Mặc nhiễm hình như biết tâm tư của Ngưng Sương, tự nhiên cười nói: "Nha đầu, ngươi cứ gọi ta là Mặc Nhiễm là được."
Ngưng Sương vừa nghĩ cũng đúng, chống lại gương mặt mị hoặc chúng sinh như vậy, để cho nàng gọi hắn là sư phụ, làm sao mà chịu nổi a!
"Mặc nhiễm, ngươi vẫn tốt chứ?" Ngưng Sương còn tưởng rằng cứu ra sẽ là một Mặc Nhiễm bị giày vò chỉ còn thoi thóp một hơi nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dáng phong hoa tuyết đại của hắn, trong lòng ngược lại cảm thấy chính mình lo lắng thật sự dư thừa.
Khóe môi Mặc nhiễm hơi nhếch, "Tạm thời còn chịu đựng được, chẳng qua ta cần một đoạn thời gian dài tu dưỡng."
Ngưng Sương suy nghĩ một chút, "Tới địa phương Bát Thủ kỳ xà trấn thủ tu dưỡng, ngươi thấy thế nào? Ta còn muốn tới Huyết Hải Luyện Ngục vì Minh Huyễn khôi phục thân thể."
Đáy mắt Mặc Nhiễm thoáng qua một tia kinh ngạc, tựa như không ngờ nha đầu này đã thấy kỳ xà. Chỉ là suy nghĩ một chút, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, có thể giải trừ phong ấn của chính mình lại tập hợp đủ tài liều cứu tỉnh Minh Huyễn, chắc hẳn cũng là khó khăn muôn vạn. Cho dù nàng là người có đại vận thế được trời chiếu cố nhưng gian khổ trong đó sợ là không cần nói cũng biết.
Nhớ ngày đó, Minh Huyễn mang theo nàng đi tới trước mặt mình, nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương hơn mười tuổi, nàng nói, ‘ Mặc Nhiễm, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra. ’ ngay lúc đó chính mình chỉ cho đó là lời nói của trẻ con, không ngờ, ngắn ngủn mấy năm, nàng lại thật sự làm được.
Ngưng Sương cúi đầu trầm tư một lát, nhớ tới lần trước nàng cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ tiến vào bí cảnh, bây giờ muốn quang minh chính đại đi vào, dường như thật là có chút không biết đường! Cười cười xấu hổ, "Cái đó, thật giống như sau khi ta lấy đi viên đá kia liền cũng không nhớ đường tiến vào bí cảnh."
"Không sao, ta có thể tự mình đi tìm kỳ xà." Mặc nhiễm hơi mỉm cười nói, không ngờ lúc ấy,hắc ám thánh thạch chính mình để cho kỳ xà trông chừng lại có thể biết rơi vào trong tay Ngưng Sương. Nha đầu này, vận may quả thật cường hãn!
Bởi vì phong ấn Mê Vụ sâm lâm đã được giải trừ dẫn tới biến cố làm cho tất cả người trên Phượng Ngâm Đại Lục đều có chút ghé mắt, hiện tại trên đại lục đã có không ít người đang hương Mê Vụ sâm lâm chạy tới. Ngưng Sương cùng Mặc Nhiễm cũng không muốn phức tạp, lúc này liền chia ra rời đi.
Nghĩ đến sư phụ và bằng hữu ở Phượng Ngâm Đại Lục, Ngưng Sương vốn muốn đi xem bọn họ một chút, nhưng vừa mới ra khỏi Mê Vụ sâm lâm đột nhiên nàng liền cảm thấy một trận đau đớn xẹt qua trái tim, giống như có người dùng dao găm chém một đao ở trong lòng nàng. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, Edit:..Lam Thiên..
Lại nói trước đó vài ngày, nàng tò mò dấu ấn linh hồn thủ hộ thần kỳ, có vẻ như ở trên người Sở Phi Dư cũng thiết trí một cái, chẳng lẽ, Sở Phi Dư đã gặp phải chuyện gì sao?
Tác giả :
Sênh Ca Như Mộng