Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 81: Thái tử cho mời
Cửa vừa mở thì Ô Thiến Thiến trong một bộ cẩm bào màu xanh, dáng vẻ thanh tú động lòng người liền hiện ra.
"Sở Dương, quả nhiên là ngươi." Ô Thiến Thiến nhìn Sở Dương với ánh mắt đầy phức tạp. Nàng nằm mơ cũng không ngờ tới Sở Dương lại đột nhiên xuất hiện ở Thiết Vân thành, hơn nữa lại còn được Bổ Thiên thái tử hết sức coi trọng như vậy.
Lúc Thiết Bổ Thiên hỏi nàng, Ô Thiến Thiến một mực vẫn không tin Sở Dương trong miệng của Thái tử chính là người mà nàng đã gặp tại Tử Trúc Viên. Ô Thiến Thiến chỉ cho là người giống người, hoặc giả sử là trùng tên họ mà thôi.
Nhất định đâu đó cũng có một vị thiếu niên tuấn kiệt có tên gọi là Sở Dương.
Sở Dương tại Tử Trúc Viên tuy rằng cơ trí nhanh nhẹn nhưng tu vi lại quá thấp. Hắn còn chưa xứng để lọt vào tầm mắt cao vời vợi của Thái tử điện hạ.
Nhưng bây giờ, khi gương mặt quen thuộc kia xuất hiện trước mặt nàng thì đã không còn nghi ngờ gì nữa rồi.
"Ô sư tỷ, sao tỷ lại tới đây? Sở Dương có chút kinh ngạc mà hỏi.
"Sao hả, ta không thể tới được sao?"
Ô Thiến Thiến lúc mở miệng trả lời, gương mặt lại thoáng ửng đỏ. Nàng nhớ đến lời của Đỗ Thế Tình nói với Thái tử: "Thân thế thiếu niên này cũng thật đáng thương. Hắn vốn thích sư tỷ của hắn, nhưng sư huynh hắn lại muốn hoành đao đoạt ái (dùng bạo lực cưỡng đoạt tình yêu), trong nhất thời xung động nên đã đánh chết sư huynh của mình… Ài, đáng tiếc cho một nhân tài… Đúng rồi, sư tỷ của hắn có bề ngoài giống như con gái của chưởng môn Thiên Ngoại Lâu…"
Ô Thiến Thiến nghĩ tới đây liền cảm thấy cả mặt nóng bừng. Con gái của chưởng môn Thiên Ngoại Lâu? Phụ thân chỉ có mình là con gái, chẳng lẽ người Sở Dương thích chính là mình?
Nhưng… Chuyện này sao quá đột ngột a…
"Ách, có thể tới, có thể tới, đương nhiên là có thể tới." Sở Dương gãi gãi đầu, thối lui một bước: "Sư tỷ, xin mời vào."
"Ngươi đã không còn là đệ tử của Thiên Ngoại Lâu nữa, phụ thân ta đã phát thông cáo khắp thiên hạ rằng ngươi đã bị trục xuất khỏi sư môn. Vì vậy ngươi đừng gọi ta là sư tỷ nữa, ta đảm đương không nổi đâu."
Ô Thiến Thiến cảm thấy hơi luyến tiếc trong lòng, Sở Dương không ngờ lại bị đuổi ra khỏi sư môn một cách oái ăm như vậy sao?
Mặt khác, Ô Thiến Thiến cũng muốn mượn những lời nói này để tạo ra khoảng cách nhất định giữa hai người, tránh cho tên Sở Dương trước mặt vịn vào mối quan hệ cũ để bám lấy mình. Nơi đây dù gì cũng là Thiết Vân thành, một khi có chuyện gì xảy ra thì tuy Sở Dương không gặp vấn đề nào, nhưng nàng sẽ làm tổn hại đến thanh danh của Thiên Ngoại Lâu.
"Ách, vậy ta gọi ngươi là muội muội nhé…" Nói xong, Sở Dương lại vỗ vỗ đầu: "Nhưng bề ngoài của ngươi lại có vẻ lớn tuổi hơn ta, vậy ta sẽ gọi ngươi là Thiến Thiến… tỷ?"
Ô Thiến Thiến khuôn mặt kiều diễm ửng hồng lên, sẵng giọng quở trách: "Ăn nói đẩy đưa làm gì! Mau đi với ta nhanh lên."
"Đi theo tỷ?"
"Thái tử phái ta đến mời ngươi. Thật nhìn không ra ngươi có điểm nào tốt mà thái tử lại chỉ đích danh muốn gặp ngươi." Ô Thiến Thiến lườm hắn một cái.
"Hắn nếu là chỉ đích danh ta đòi tới gặp thì ta sẽ không đi!" Sở Dương an nhiên cười nói: "Nhưng nếu là tỷ tới mời ta, vậy thì ta phải đi thôi."
"Gặp" với "Mời" hàm chứa ý nghĩa rất khác nhau, bởi nó nói lên thái độ của Thiết Bổ Thiên trong chuyện này. Sở Dương đã thành công trong việc tạo dựng thế lực, cũng như bủa vây tầng tầng lớp lớp các loại thủ đoạn để ra mắt với Thiết Bổ Thiên: từ ánh mắt sắc bén chấn nhiếp tới thân pháp cực nhanh gây chấn động lòng người; xung quanh còn có Đỗ Thế Tình tận hết sức lực tâng bốc, lại thêm sự lôi cuốn không thể chống lại của Thiên Binh Các; và bây giờ lại có thêm sự tiến cử của Thiết Long Thành.
Thiết Long Thành sau khi tự mình kiểm nghiệm, tất nhiên sẽ nói lại cho Thiết Bổ Thiên mọi chuyện. Điểm này thì Sở Dương tin chắc, không hề e ngại điều gì. Mà sự miêu tả của Thiết Long Thành sẽ xác nhận thêm một điều khác nữa: dự đoán của hắn dường như là thấu suốt và trí tuệ không gì sánh bằng! Hắn đối với thiên hạ đại cuộc đã có phán đoán chính xác, và đối với sự xâm nhập của Đệ Ngũ Khinh Nhu đã hiểu rất rõ và thấu đáo.
Tất cả mọi sự việc đều có liên quan đến tồn vong của Thiết Vân quốc, có liên quan đến sự thắng bại của Thiết Bổ Thiên khi đối trận với Đệ Ngũ Khinh Nhu. Thiết Bổ Thiên nếu không đòi gặp hắn thì đó mới là chuyện kỳ quái nhất thiên hạ.
Sở Dương sau khi rời khỏi Thiên Ngoại Lâu đã gia nhập đội ngũ của Đỗ Thế Tình, mà tất cả bố cục được hắn sắp xếp, hết thảy cũng là vì hôm nay!
Ngày hôm nay rốt cuộc đã tới!
Trong giờ phút quan trọng này, Sở Dương đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội nâng cao địa vị của mình.
"Đúng là do thái tử phái ta tới mời ngươi, có được chưa?" Ô Thiến Thiến tức giận nói tiếp: "Thái tử biết rõ ta quen biết ngươi, cho nên đặc biệt phái ta đến đây. Đã thế còn đặc biệt phái chín mươi chín thân binh đi theo với nghi thức hộ tống thái tử, xe ngựa ở phía trước cửa chính là xe dành cho thái tử tọa giá, lại còn cẩn thận phái thêm mười sáu thớt bảo mã bảo vệ xung quanh. Tất cả đều là lễ nghi dùng để đón quốc khách rồi đấy! Những năm gần đây tại Thiết Vân quốc, chưa từng ai có thể nhận được sự đãi ngộ như vậy đâu!
"Hả?" Sở Dương cũng không khỏi giật mình mà lắp bắp kinh hãi. Hắn tuy biết chắc là Thiết Bổ Thiên sẽ phái người đến mời hắn, nhưng tổ chức long trọng như vậy thì lại là điều hắn không ngờ tới.
… … …
Sở đại lão bản ngồi lắc lư người trong chiếc xa mã cực kỳ hoa lệ. Ở phía trước đúng là có tám Kim giáp kỵ sĩ hùng dũng dẫn đường. Bọn họ ai nấy khí phách hiên ngang, ngồi trên thân ngựa trắng như tuyết không có lấy một sợi tạp mao nào.
Đội ngũ hộ tống gồm có mỗi bên hai vị Kim giáp kỵ sĩ bảo vệ xe ngựa, bốn vị Kim giáp kỵ sĩ còn lại thì đi ở phía sau. Ngoài ra còn có chín mươi chín vị Ngân giáp binh sĩ, thân hình thẳng tắp giống như những pho tượng được điêu khắc, xếp thành một hàng ngũ chỉnh tề, bất luận là nhìn từ hướng nào vào thì cũng có thể thấy mỗi một cử động hay một cái nhấc chân, đặt xuống của họ đều thẳng tắp và cực kỳ đúng nhịp.
Đoàn quân chỉnh tề cất bước, dáng vóc như tượng tạc, ánh mắt rạng ngời kiên nghị, đội ngũ hùng tráng,… Tất cả đã hợp thành một phong cảnh độc đáo đặc biệt và rung động lòng người.
Sở Dương khép hờ mắt lại, cố gắng tạo ra một vẻ mặt bình tĩnh như không mấy quan tâm đến cảnh tượng trước mắt, dáng vẻ nghiêm trang ngồi ngay ngắn. Có điều trong lòng hắn thì lại âm thầm hét tướng: "Tiên sư nó, quá uy vũ đi mất. Đợi đến lúc thiên hạ thái bình, lão tử đây cũng sẽ thành lập một chi đội ngũ như vậy, mặc kệ là đi tới đâu đều khua chiêng gióng trống đến đó. Quả nhiên là có phong cách độc đáo…"
Bất quá, mặc dù cảm giác rất oai phong nhưng Sở Dương vẫn kéo màn xe xuống che kín lại. Giờ mà Sở Dương thò mặt ra ngoài thì chỉ sợ Đệ Ngũ Khinh Nhu sẽ biết được người Thiết Bổ Thiên mời chính là hắn… Hức hức, đó cũng không phải là một chuyện tốt lành gì a!
An toàn là trên hết mà…
"Sở tiên sinh đại giá quang lâm khiến Bổ Thiến rất cảm kích. Mời ngồi." Thiết Bổ Thiên tao nhã ngọc thụ lâm phong, trên người khoác một bộ y phục màu trắng như tuyết, không vướng chút bụi trần, tươi cười thân thiết đón chào.
Sở Dương có chút bất ngờ khi mà nơi Thiết Bổ Thiên tiếp đãi hắn lại là Bổ Thiên Các. Trên đường đi tới đây, hắn tuyệt nhiên không thấy nửa bóng người nào khác, tựa hồ việc hai người gặp mặt là một sự kiện cực kỳ bí mật.
Nơi gặp mặt chính là tại một cái hồ nhỏ phía sau Bổ Thiên Các, giữa hồ là một bán đảo nhỏ với một cái đình viện xinh xinh.
Đám hộ vệ đưa Sở Dương lên tới đình viện, sau đó liền lặng lẽ rút lui.
Sở Dương quan sát Thiết Bổ Thiên với ánh mắt rất bình tĩnh và phẳng lặng, thậm chí còn có chút hờ hững.
Không thể không nói lễ ngộ mà Thiết Bổ Thiên dành cho Sở Dương đã làm hắn thoáng cảm thấy ấm áp trong tích tắc, nhưng bây giờ thì cái cảm giác này đã biến mất hoàn toàn.
Nếu đổi lại là bất kỳ một tên tiểu tử mới ráo máu đầu nào khác, chắc chắn là sẽ cảm kích đến rơi nước mắt, nói không chừng từ nay về sau sẽ trung thành mà phục vụ dưới chân người. Nhưng Sở Dương dẫu sao cũng là một tên quái vật từng trải qua hai kiếp người, nên trong lòng vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Có thể tạo thành một chút xíu dao động đối với hắn thì Thiết Bổ Thiên này đã coi như làm không tồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Thái tử điện hạ, không biết cho gọi thảo dân đến đây có gì sai bảo?" Sở Dương hỏi với giọng điệu không nhanh không chậm.
"Không dám nói là sai bảo. Sở tiên sinh đại tài, chắc biết được ngày hôm nay ta hẹn gặp mặt ngươi là vì chuyện gì rồi." Thiết Bổ Thiên cười nhẹ.
"Thảo dân ngu muội, vẫn không hiểu ý của Thái tử."
Thiết Bổ Thiên khẽ thở dài, đứng chắp tay sau lưng, quay người ngắm nhìn hồ nước phẳng lặng, nhàn nhạt mở miệng nói: "Sở tiên sinh xuất thân từ môn phái trong giang hồ, chắc cũng hiểu được bố cục hiện tại trong thiên hạ. Triều đình và giang hồ mặc dù được phân chia rõ ràng, nhưng về cơ bản thì vẫn là đồng căn đồng nguyên (cùng một gốc), không phân biệt lẫn nhau."
"Nếu như nói triều đình là một vòng tròn thế lực chủ đạo và bao quát hết thảy, thì giang hồ chính là một vòng thế lực khác kém hơn đôi chút!" Thiết Bổ Thiên lặng lẽ nói: "Nói cách khác thì giang hồ chính là một thế lực phụ, có khả năng thay thế và bổ sung cho tập đoàn quyền lực của hoàng thất trong một thời điểm nhất định. Cũng giống như khi mà dân chúng lầm than thì sẽ có những người anh hùng áo vải đứng lên phất cờ khởi nghĩa, lãnh đạo người dân chuyển quyền cai trị thiên hạ, tạo thành một trung tâm quyền lực mới."
"Những thế lực triều đình mới trỗi dậy này lại nhất định là do giang hồ khởi xướng! Hoặc tuy cậy vào một số thế lực trong triều đình, nhưng kẻ nắm giữ lực lượng chủ đạo vẫn là người trong giang hồ! Sau một phen thay đổi bất ngờ, nhóm người này sẽ tạo nên lực lượng của chính mình, một phạm vi của chính mình, rồi sẽ làm việc theo quy tắc của mình; và sau sự thành công đó thì kết cục cuối cùng sẽ là trở thành bá chủ của triều đình!"
Sở Dương tập trung suy nghĩ, rốt cuộc chậm rãi gật đầu: "Thái tử nói như vậy cũng đúng."
Hắn nhớ lại thế sự đổi dời của mấy ngàn năm qua, sau những biến động bất ngờ làm vô số quốc gia diệt vong, vô số quốc gia hứng khởi thì quả thật là bọn họ đều đi theo một con đường ấy.
Chính quyền mới nổi lên đích thực là do giang hồ phát động. Tuy rằng đại đa số thành phần giang hồ ấy sẽ bị diệt, nhưng cũng có không ít trường hợp thành công.
Nếu như nói triều đình là một loại hình thức diễn tiến của giang hồ thì cũng chưa hẳn là không đúng.
"Sở Dương, quả nhiên là ngươi." Ô Thiến Thiến nhìn Sở Dương với ánh mắt đầy phức tạp. Nàng nằm mơ cũng không ngờ tới Sở Dương lại đột nhiên xuất hiện ở Thiết Vân thành, hơn nữa lại còn được Bổ Thiên thái tử hết sức coi trọng như vậy.
Lúc Thiết Bổ Thiên hỏi nàng, Ô Thiến Thiến một mực vẫn không tin Sở Dương trong miệng của Thái tử chính là người mà nàng đã gặp tại Tử Trúc Viên. Ô Thiến Thiến chỉ cho là người giống người, hoặc giả sử là trùng tên họ mà thôi.
Nhất định đâu đó cũng có một vị thiếu niên tuấn kiệt có tên gọi là Sở Dương.
Sở Dương tại Tử Trúc Viên tuy rằng cơ trí nhanh nhẹn nhưng tu vi lại quá thấp. Hắn còn chưa xứng để lọt vào tầm mắt cao vời vợi của Thái tử điện hạ.
Nhưng bây giờ, khi gương mặt quen thuộc kia xuất hiện trước mặt nàng thì đã không còn nghi ngờ gì nữa rồi.
"Ô sư tỷ, sao tỷ lại tới đây? Sở Dương có chút kinh ngạc mà hỏi.
"Sao hả, ta không thể tới được sao?"
Ô Thiến Thiến lúc mở miệng trả lời, gương mặt lại thoáng ửng đỏ. Nàng nhớ đến lời của Đỗ Thế Tình nói với Thái tử: "Thân thế thiếu niên này cũng thật đáng thương. Hắn vốn thích sư tỷ của hắn, nhưng sư huynh hắn lại muốn hoành đao đoạt ái (dùng bạo lực cưỡng đoạt tình yêu), trong nhất thời xung động nên đã đánh chết sư huynh của mình… Ài, đáng tiếc cho một nhân tài… Đúng rồi, sư tỷ của hắn có bề ngoài giống như con gái của chưởng môn Thiên Ngoại Lâu…"
Ô Thiến Thiến nghĩ tới đây liền cảm thấy cả mặt nóng bừng. Con gái của chưởng môn Thiên Ngoại Lâu? Phụ thân chỉ có mình là con gái, chẳng lẽ người Sở Dương thích chính là mình?
Nhưng… Chuyện này sao quá đột ngột a…
"Ách, có thể tới, có thể tới, đương nhiên là có thể tới." Sở Dương gãi gãi đầu, thối lui một bước: "Sư tỷ, xin mời vào."
"Ngươi đã không còn là đệ tử của Thiên Ngoại Lâu nữa, phụ thân ta đã phát thông cáo khắp thiên hạ rằng ngươi đã bị trục xuất khỏi sư môn. Vì vậy ngươi đừng gọi ta là sư tỷ nữa, ta đảm đương không nổi đâu."
Ô Thiến Thiến cảm thấy hơi luyến tiếc trong lòng, Sở Dương không ngờ lại bị đuổi ra khỏi sư môn một cách oái ăm như vậy sao?
Mặt khác, Ô Thiến Thiến cũng muốn mượn những lời nói này để tạo ra khoảng cách nhất định giữa hai người, tránh cho tên Sở Dương trước mặt vịn vào mối quan hệ cũ để bám lấy mình. Nơi đây dù gì cũng là Thiết Vân thành, một khi có chuyện gì xảy ra thì tuy Sở Dương không gặp vấn đề nào, nhưng nàng sẽ làm tổn hại đến thanh danh của Thiên Ngoại Lâu.
"Ách, vậy ta gọi ngươi là muội muội nhé…" Nói xong, Sở Dương lại vỗ vỗ đầu: "Nhưng bề ngoài của ngươi lại có vẻ lớn tuổi hơn ta, vậy ta sẽ gọi ngươi là Thiến Thiến… tỷ?"
Ô Thiến Thiến khuôn mặt kiều diễm ửng hồng lên, sẵng giọng quở trách: "Ăn nói đẩy đưa làm gì! Mau đi với ta nhanh lên."
"Đi theo tỷ?"
"Thái tử phái ta đến mời ngươi. Thật nhìn không ra ngươi có điểm nào tốt mà thái tử lại chỉ đích danh muốn gặp ngươi." Ô Thiến Thiến lườm hắn một cái.
"Hắn nếu là chỉ đích danh ta đòi tới gặp thì ta sẽ không đi!" Sở Dương an nhiên cười nói: "Nhưng nếu là tỷ tới mời ta, vậy thì ta phải đi thôi."
"Gặp" với "Mời" hàm chứa ý nghĩa rất khác nhau, bởi nó nói lên thái độ của Thiết Bổ Thiên trong chuyện này. Sở Dương đã thành công trong việc tạo dựng thế lực, cũng như bủa vây tầng tầng lớp lớp các loại thủ đoạn để ra mắt với Thiết Bổ Thiên: từ ánh mắt sắc bén chấn nhiếp tới thân pháp cực nhanh gây chấn động lòng người; xung quanh còn có Đỗ Thế Tình tận hết sức lực tâng bốc, lại thêm sự lôi cuốn không thể chống lại của Thiên Binh Các; và bây giờ lại có thêm sự tiến cử của Thiết Long Thành.
Thiết Long Thành sau khi tự mình kiểm nghiệm, tất nhiên sẽ nói lại cho Thiết Bổ Thiên mọi chuyện. Điểm này thì Sở Dương tin chắc, không hề e ngại điều gì. Mà sự miêu tả của Thiết Long Thành sẽ xác nhận thêm một điều khác nữa: dự đoán của hắn dường như là thấu suốt và trí tuệ không gì sánh bằng! Hắn đối với thiên hạ đại cuộc đã có phán đoán chính xác, và đối với sự xâm nhập của Đệ Ngũ Khinh Nhu đã hiểu rất rõ và thấu đáo.
Tất cả mọi sự việc đều có liên quan đến tồn vong của Thiết Vân quốc, có liên quan đến sự thắng bại của Thiết Bổ Thiên khi đối trận với Đệ Ngũ Khinh Nhu. Thiết Bổ Thiên nếu không đòi gặp hắn thì đó mới là chuyện kỳ quái nhất thiên hạ.
Sở Dương sau khi rời khỏi Thiên Ngoại Lâu đã gia nhập đội ngũ của Đỗ Thế Tình, mà tất cả bố cục được hắn sắp xếp, hết thảy cũng là vì hôm nay!
Ngày hôm nay rốt cuộc đã tới!
Trong giờ phút quan trọng này, Sở Dương đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội nâng cao địa vị của mình.
"Đúng là do thái tử phái ta tới mời ngươi, có được chưa?" Ô Thiến Thiến tức giận nói tiếp: "Thái tử biết rõ ta quen biết ngươi, cho nên đặc biệt phái ta đến đây. Đã thế còn đặc biệt phái chín mươi chín thân binh đi theo với nghi thức hộ tống thái tử, xe ngựa ở phía trước cửa chính là xe dành cho thái tử tọa giá, lại còn cẩn thận phái thêm mười sáu thớt bảo mã bảo vệ xung quanh. Tất cả đều là lễ nghi dùng để đón quốc khách rồi đấy! Những năm gần đây tại Thiết Vân quốc, chưa từng ai có thể nhận được sự đãi ngộ như vậy đâu!
"Hả?" Sở Dương cũng không khỏi giật mình mà lắp bắp kinh hãi. Hắn tuy biết chắc là Thiết Bổ Thiên sẽ phái người đến mời hắn, nhưng tổ chức long trọng như vậy thì lại là điều hắn không ngờ tới.
… … …
Sở đại lão bản ngồi lắc lư người trong chiếc xa mã cực kỳ hoa lệ. Ở phía trước đúng là có tám Kim giáp kỵ sĩ hùng dũng dẫn đường. Bọn họ ai nấy khí phách hiên ngang, ngồi trên thân ngựa trắng như tuyết không có lấy một sợi tạp mao nào.
Đội ngũ hộ tống gồm có mỗi bên hai vị Kim giáp kỵ sĩ bảo vệ xe ngựa, bốn vị Kim giáp kỵ sĩ còn lại thì đi ở phía sau. Ngoài ra còn có chín mươi chín vị Ngân giáp binh sĩ, thân hình thẳng tắp giống như những pho tượng được điêu khắc, xếp thành một hàng ngũ chỉnh tề, bất luận là nhìn từ hướng nào vào thì cũng có thể thấy mỗi một cử động hay một cái nhấc chân, đặt xuống của họ đều thẳng tắp và cực kỳ đúng nhịp.
Đoàn quân chỉnh tề cất bước, dáng vóc như tượng tạc, ánh mắt rạng ngời kiên nghị, đội ngũ hùng tráng,… Tất cả đã hợp thành một phong cảnh độc đáo đặc biệt và rung động lòng người.
Sở Dương khép hờ mắt lại, cố gắng tạo ra một vẻ mặt bình tĩnh như không mấy quan tâm đến cảnh tượng trước mắt, dáng vẻ nghiêm trang ngồi ngay ngắn. Có điều trong lòng hắn thì lại âm thầm hét tướng: "Tiên sư nó, quá uy vũ đi mất. Đợi đến lúc thiên hạ thái bình, lão tử đây cũng sẽ thành lập một chi đội ngũ như vậy, mặc kệ là đi tới đâu đều khua chiêng gióng trống đến đó. Quả nhiên là có phong cách độc đáo…"
Bất quá, mặc dù cảm giác rất oai phong nhưng Sở Dương vẫn kéo màn xe xuống che kín lại. Giờ mà Sở Dương thò mặt ra ngoài thì chỉ sợ Đệ Ngũ Khinh Nhu sẽ biết được người Thiết Bổ Thiên mời chính là hắn… Hức hức, đó cũng không phải là một chuyện tốt lành gì a!
An toàn là trên hết mà…
"Sở tiên sinh đại giá quang lâm khiến Bổ Thiến rất cảm kích. Mời ngồi." Thiết Bổ Thiên tao nhã ngọc thụ lâm phong, trên người khoác một bộ y phục màu trắng như tuyết, không vướng chút bụi trần, tươi cười thân thiết đón chào.
Sở Dương có chút bất ngờ khi mà nơi Thiết Bổ Thiên tiếp đãi hắn lại là Bổ Thiên Các. Trên đường đi tới đây, hắn tuyệt nhiên không thấy nửa bóng người nào khác, tựa hồ việc hai người gặp mặt là một sự kiện cực kỳ bí mật.
Nơi gặp mặt chính là tại một cái hồ nhỏ phía sau Bổ Thiên Các, giữa hồ là một bán đảo nhỏ với một cái đình viện xinh xinh.
Đám hộ vệ đưa Sở Dương lên tới đình viện, sau đó liền lặng lẽ rút lui.
Sở Dương quan sát Thiết Bổ Thiên với ánh mắt rất bình tĩnh và phẳng lặng, thậm chí còn có chút hờ hững.
Không thể không nói lễ ngộ mà Thiết Bổ Thiên dành cho Sở Dương đã làm hắn thoáng cảm thấy ấm áp trong tích tắc, nhưng bây giờ thì cái cảm giác này đã biến mất hoàn toàn.
Nếu đổi lại là bất kỳ một tên tiểu tử mới ráo máu đầu nào khác, chắc chắn là sẽ cảm kích đến rơi nước mắt, nói không chừng từ nay về sau sẽ trung thành mà phục vụ dưới chân người. Nhưng Sở Dương dẫu sao cũng là một tên quái vật từng trải qua hai kiếp người, nên trong lòng vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Có thể tạo thành một chút xíu dao động đối với hắn thì Thiết Bổ Thiên này đã coi như làm không tồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Thái tử điện hạ, không biết cho gọi thảo dân đến đây có gì sai bảo?" Sở Dương hỏi với giọng điệu không nhanh không chậm.
"Không dám nói là sai bảo. Sở tiên sinh đại tài, chắc biết được ngày hôm nay ta hẹn gặp mặt ngươi là vì chuyện gì rồi." Thiết Bổ Thiên cười nhẹ.
"Thảo dân ngu muội, vẫn không hiểu ý của Thái tử."
Thiết Bổ Thiên khẽ thở dài, đứng chắp tay sau lưng, quay người ngắm nhìn hồ nước phẳng lặng, nhàn nhạt mở miệng nói: "Sở tiên sinh xuất thân từ môn phái trong giang hồ, chắc cũng hiểu được bố cục hiện tại trong thiên hạ. Triều đình và giang hồ mặc dù được phân chia rõ ràng, nhưng về cơ bản thì vẫn là đồng căn đồng nguyên (cùng một gốc), không phân biệt lẫn nhau."
"Nếu như nói triều đình là một vòng tròn thế lực chủ đạo và bao quát hết thảy, thì giang hồ chính là một vòng thế lực khác kém hơn đôi chút!" Thiết Bổ Thiên lặng lẽ nói: "Nói cách khác thì giang hồ chính là một thế lực phụ, có khả năng thay thế và bổ sung cho tập đoàn quyền lực của hoàng thất trong một thời điểm nhất định. Cũng giống như khi mà dân chúng lầm than thì sẽ có những người anh hùng áo vải đứng lên phất cờ khởi nghĩa, lãnh đạo người dân chuyển quyền cai trị thiên hạ, tạo thành một trung tâm quyền lực mới."
"Những thế lực triều đình mới trỗi dậy này lại nhất định là do giang hồ khởi xướng! Hoặc tuy cậy vào một số thế lực trong triều đình, nhưng kẻ nắm giữ lực lượng chủ đạo vẫn là người trong giang hồ! Sau một phen thay đổi bất ngờ, nhóm người này sẽ tạo nên lực lượng của chính mình, một phạm vi của chính mình, rồi sẽ làm việc theo quy tắc của mình; và sau sự thành công đó thì kết cục cuối cùng sẽ là trở thành bá chủ của triều đình!"
Sở Dương tập trung suy nghĩ, rốt cuộc chậm rãi gật đầu: "Thái tử nói như vậy cũng đúng."
Hắn nhớ lại thế sự đổi dời của mấy ngàn năm qua, sau những biến động bất ngờ làm vô số quốc gia diệt vong, vô số quốc gia hứng khởi thì quả thật là bọn họ đều đi theo một con đường ấy.
Chính quyền mới nổi lên đích thực là do giang hồ phát động. Tuy rằng đại đa số thành phần giang hồ ấy sẽ bị diệt, nhưng cũng có không ít trường hợp thành công.
Nếu như nói triều đình là một loại hình thức diễn tiến của giang hồ thì cũng chưa hẳn là không đúng.
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ