Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 295: Hủy diệt căn cứ!: bắt Sở diêm vương!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 295: Hủy diệt căn cứ!: bắt Sở diêm vương!

"Ngươi làm cái quỷ gì?" Đổng Vô Lệ thở hồng hộc, thấp giọng mắng. Đồng thời thét lớn thành tiếng, quyền đấm cước đá.

"Hiện giờ, nói không rõ được." Đổng Vô Thương lạnh mặt, thanh âm buồn bực, tiếp tục mãnh công.

"Đến lúc nào thì nói rõ?" Đổng Vô Lệ nghiến răng.

"Trở về rồi hãy nói!" Đổng Vô Thương hừ một tiếng.

"Thật hay giả?" Đổng Vô Thương hừ một tiếng.

"Giả." Đổng Vô Thương trợn trừng mắt.

"FUK!" Đổng Vô Lệ không nhịn được, chửi ầm lên.

"Thiếu gia, chúng ta giúp ngươi đối phó hắn!" Hai vị vương tọa Đổng thị gia tộc cùng nhau xông tới.

"Lăn qua một bên!" Đổng Vô Lệ phát điên rống lên: "Ta tự thịt hắn!"

Cơ nhục trên mặt hai vị vương tọa run rẩy: "Chúng ta đi đoạt kiếm?"

"Đoạt? Đoạt cái rắm!" Đổng Vô Lệ giận dữ hét lên: "Ở đây áp trận!"

Thế là, trong tiếng vù vù, hự hự, hai huynh đệ càng đánh càng xa, quyền đấm cước đá, một người tung thân bỏ chạy, một người đuổi sát theo sau...

Chẳng mấy chốc, đã rời xa khỏi chỗ thị phi kia.

Rốt cuộc, sau khi rẽ quặt mấy lần, Đổng Vô Lệ mới thở phì phò nhào tới, không ngờ không tránh không né, mà hắc y nhân bịt mặt kia, không ngờ cũng không tránh không né, cứ như vậy bị Đổng Vô Lệ túm lấy cổ áo.

Cảnh tượng quỷ dị này khiến cho hai vị vương tọa trợn tròn cả mắt, gãi đầu gãi tai không hiểu ra sao.

"Sao lại thế này?" Đổng lão đại nghiến răng nhiến lợi.

"Đây chỉ là một trò chơi." Thanh âm hắc y nhân cũng thay đổi, biến thành một thanh âm mà tất cả mọi người đều quen thuộc.

"Nhị thiếu gia?" Hai vị vương tọa trợn tròn cả mắt, nằm mơ cũng không nghĩ tới, kết quả lại có thể như vậy.

"Trò chơi?" Đổng lại túm cổ Đổng Vô Thương, lắc lắc, bi phẫn hét lên: "Ngươi có biết, vì trò chơi của các ngươi, mà ta thiếu chút nữa bị Ngạo Tà Vân đánh chết hay khoong? Ngươi ngươi ngươi... tại sao ngươi không nói sớm?"

Đổng Vô Thương hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Nói trước, ngươi còn chịu tham gia sao?"

"Ngươi được được, được được lắm!" Đổng Vô Lệ tức giận không nói nên lời, nóng tay run rẩy, nuốt nước miếng chỉ đệ đệ mình, dùng một khẩu khí gần như muốn hộc máu: "Ngươi có gan! Có gan lắm!" Hắn hung hăng gnhiến răng.

"Nếu không phải ta, hiện giờ ngươi còn đang cướp đoạt trong kia rồi." Đổng Vô Thương hừ một tiếng, mặt không thay đổi chút nào, chỉ vào hai vị vương tọa gia tộc: "Dẫn đường, ta về ngủ một giấc đã."

"Ta cam đoan, sau khi trở về, ngươi sẽ ngủ, hơn nữa còn gặp ác mộng." Đổng Vô Lệ tức tới méo mũi mất rồi.

"Đại ca, ngài phải biết chừng mực chứ. La Khắc Địch cũng là người biết rõ, nhưng La Khắc Vũ cho tới bây giờ vẫn không phải kêu gào xông vào đó sao?" Đổng Vô Thương chân thành nói: "Đi thôi, trở về đi."

"..." Đổng Vô Lệ hoàn toàn tắt tiếng.

Bên kia, theo tiếng hét lớn của vị vương tọa, mọi người đều phát hiện ra tình huống này. Có người tính tình nóng vội, lập tức vận đủ khí lực, quyền cước cũng giáng xuống đất, lập tức cảm thấy dưới chân hụt hẫng, cả người rơi thẳng xuống.

"Ta fuk, không gian bên trong thật lớn...."

"Đây là nơi nào?"

"Quản làm rắm gì, trước cứ tìm Minh Nguyệt kiếm đã!"

Liệu những người trong này có giấu đi rồi hay không?"

"Đều tại tên hỗn đản đáng ghét kia, ném gì không ném lại ném đúng hang ổ người khác... Đúng là cực kỳ hỗn đản...."

"Bây giờ, tìm sao đây?"

Lập tức, tổng bộ Kim Mã Kỵ Sỹ đường đại loạn!

Đất đá không ngừng ầm ầm sụp xuống, bụi đất mù mịt, sau đó lại thấy bên kia truyền tới tiếng ầm ầm, một mảng sụp xuống giống như núi vỡ đất lở...

Dưới đất này đã bị đào rỗng không, nào có thể chịu được đám cao thủ vương tọa này phá phách?

Trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Sở Dương cùng Cố Độc Hành ngưng thở, ẩn mình giấu tích, thừa dịp hỗn loạn, lén lút tiến vào Kim Mã Kỵ Sỹ đường.

Đây đúng là cơ hội trời ban.

Nếu không có chuyện Minh Nguyệt kiếm hôm nay, nếu không phải Đệ Ngũ Khinh Nhu đã hạ lệnh cho nhân viên nơi này triệt lui thì...

Dưới nhiều loại thời cơ kết hợp như vậy, Sở diêm vương - địch nhân lớn của Kim Mã Kỵ Sỹ đường, lại có thể tự nhiên, thoải mái bước đi trong tổng bộ Kim Mã Kỵ Sỹ đường. Nếu như là trước kia, chẳng phải là trò cười lớn rồi sao.

Hôm nay, nhiệm vụ chủ yếu của hai người chính là thả đám người giang hồ bị Kim Mã Kỵ Sỹ đường bắt giữ. sau khi được Sở Dương kiểm tra, những người đó cơ bản đều bị giam ở nơi này...

Đương nhiên, nhiệm vụ phụ trợ thứ hai chính là: Hoàn toàn phá nát nơi này!

Nhưng sự tình đúng là xảo hợp. Sở Dương cùng Cố Độc Hành sau khi tiến vào liền đi thẳng xuống dưới. Sau khi đi qua ba tầng liên tục, phát hiện phía dưới cũng loạn thành một nồi cám lợn rồi. Mà khiến Sở Dương càng cảm khái chính là: Có một tên gia hỏa đang ôm một thanh kiếm, ngắm nghía có vẻ cực kỳ hứng thú.

Ta fuk! Đây không phải là Minh Nguyệt kiếm - đầu sỏ gây nên hỗn loạn nơi này sao?

Ánh mắt Sở Dương đều trợn trừng lên!

Đổng Vô Thương ném một cái, không ngờ lại khiến thanh kiếm này, chui sâu xuống đất hơn ba mươi trượng? Lực lượng như vậy cũng quá lớn đi?

Nhưng, bây giờ cũng không phải lúc cảm thán lực lượng Đổng Vô Thương lớn hay nhỏ. Sở Dương lắc mình xông tới, phốc một tiếng đã đâm thấu tim tên kia, đoạt lại kiếm, lập tức cùng Cố Độc Hành đại khai sát giới.

"Địch nhân xông vào rồi!"

"Không ổn rồi!"

Sở Dương cùng Cố Độc Hành một đường đầu người lăn lông lốc, giết vào bên trong, giết tới nửa lòng núi, lại phát hiện đến một tên võ tông cũng không có. Đại bộ phận đều là võ giả, võ sư.

Có lẽ những cao thủ đều bị Đệ Ngũ Khinh Nhu cho rút lui rồi. Sở Dương trong lòng hận tới nghiến răng nghiến lợi, tên hỗn đản này, xem ra đã sớm đoán được ta sẽ phá tan tành nơi này, không ngờ đã chuẩn bị từ trước. Cái này thật sự là quá khó chịu, con mẹ nó...

Ngay sau đó, Minh Nguyệt kiếm đã bị thu vào trong Cửu Kiếp không gian.

"Làm sao ngươi lại thu lại!" Cố Độc Hành có chút khó hiểu hỏi.

"Dốt, thu lại, bọn hắn không phải không tìm thấy sao?" Sở Dương nói: "Nhưng bọn hắn rõ ràng đã nhìn thấy, kiếm rơi vào trong này. Tìm không thấy thì sẽ liều mạng tìm tiếp? Một ngày không tìm thấy thì tìm hai này. Hai ngày không tìm thấy thì ba ngày. Đào ba thước đất tìm không thấy, thì chẳng lẽ không đào lên một trăm trượng đất sao?"

Cố Độc Hành toát cả mồ hôi lạnh.

Tính toán của Sở Dương, hắn cũng xem như hiểu được. Hắn căn bản muốn hủy diệt hoàn toàn nơi này! Hơn nữa, bản thân cũng không phải động thủ...

Tiếng ầm ầm càng lúc càng gần rồi.

Ai nấy đều hận cha mẹ sinh thiếu một đôi chân, mau chạy a, có một lũ điên kéo tới đây, ngọn núi này sắp sập tới nơi rồi...

Sở Dương cùng Cố Độc Hành đều đang cấp tốc bỏ chạy.

"Chắc là bên kia rồi." Sở Dương nói.

Cố Độc Hành trợn trắng mắt một cái, tới nơi này rồi, tiếng kêu gào bên kia gần như là đinh tai nhức óc rồi.

"Thả bọn ta ra ngoài!"

"Chúng ta muốn ra ngoài!"

Như thế còn không biết nữa thì là kẻ ngu ngốc mất rồi.

Sở Dương không nói hai lời, phi thân xông tới, xoẹt xoẹt xoẹt mấy cái, đã chặt đứt xích xắt ba nhà gian thật lớn, dòng người giống như thủy triều, ồ ạt xông ra ngoài. Nguồn truyện: Truyện FULL

Xoẹt xọet xoẹt, Sở Dương lại tiếp tục công việc, chẳng mấy chốc, tất cả nhà giam đều bị mở tung!

Những người này rõ ràng đều bị giam cầm công lực, cho nên mới bị khống chế trong nhà giam này, không thể lao ra. bất quá cũng không lo, chỉ cần thả bọn hắn ra, tất cả mọi người đều có biện pháp phá giải giam cầm công lực...

Đám người Mạc Thiên Vân tìm kiếm cẩn thận từng tầng từng tầng một, nhưng không có phát hiện nào. Đang lúc tìm kiếm thì phía trước đột nhiên có vô số người lao tới, gần như đem mấy vị công tử ca bất ngờ không kịp đề phòng, đạp thành bánh thịt..

Mà Sở Dương lại đang tìm kiếm thứ khác.

"Ngươi đang tìm thứ gì à?"

"Ta đang tìm, tàng bảo khố Kim Mã Kỵ Sỹ đường ở nơi nào?" Sở Dương có chút đau đầu nói. Con hàng này thèm tiền tài tới phát nghiện rồi, không ngờ tới nơi này, cũng không thể không tìm kiếm tàng bảo khố.

"Nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu đoán trước được, chẳng lẽ ngươi còn hi vọng hắn giữ lại cho ngươi sao?" Cố Độc Hành cười cười.

"Vậy cũng không còn cách nào khác rồi. Đi thôi!" Sở Dương thất vọng ngẩng đầu lên, đi theo phía sau đám người giang hồ, cùng Cố Độc Hành giống nhau, làm ra bộ dáng nặng nhọc tựa như bị áp chế công lực, hai người cứ như vậy phe phẩy mông, chạy thẳng ra ngoài.

Nhìn thoáng qua thấy đám người Mạc Thiên Vân và Tạ Đan Quỳnh...

Tiếp đó, đám công tử ca này tiến xuống tầng dưới...

Sau đó một hồi lâu...

Ầm...

Một tiếng nổ lớn, ngọn núi nhỏ này hoàn toàn sụp đổ rồi, bụi mù bay lên tới mấy chục trượng...

"Thật hoành tráng." Sở Dương đứng trên cao, tán thán nói: "Rốt cuộc cũng sập..."

Bên trong khói bụi mù mịt, vẫn có thể thấy được mấy chục thân ảnh đang không ngại khổ cực tìm kiếm thứ gì đó...

Đám người Mạc Thiên Vân đã quyết định, nơi này là Kim Mã Kỵ Sỹ đường, là chỗ của Đệ Ngũ Khinh Nhu! Thanh kiếm kia rõ ràng đã rơi vào nơi này, nếu như tìm không thấy, thì có lẽ phải đi tìm Đệ Ngũ Khinh Nhu nói chuyện điều kiện...

Hơn nữa, một ngày tìm không thấy, hai ngày tìm không thấy, chẳng lẽ ba ngày cũng tìm không thấy sao? Nên biết, chỉ cần không ngại khổ cực, thiết bổng cũng có thể mài thành tú hoa châm. Trời cao không phụ người khổ tâm...

Đương nhiên, đám công tử ca này căn bản không biết, Minh Nguyệt kiếm kia đã quy về với nguyên chủ rồi.

Về phần sự tình nơi này phát triển ra sao, Sở Dương cũng chẳng quan tâm nũa. Hắn chỉ cần biết một chuyện là được: Đám công tử ca này, tuyệt đối sẽ khiến cho Đệ Ngũ Khinh Nhu phải sứt đầu mẻ trán trong một khoảng thời gian!

Phiền cũng phải phiền chết hắn!

Về phần Đệ Ngũ Khinh Nhu giải thích ra sao, tỷ như Sở diêm vương, những người này chắc chắn cũng không tin. Sở diêm vương? Minh Nguyệt kiếm là bảo vật trân quý bậc nào chứ? Cho dù là Sở diêm vương thật, hắn cũng dám lấy ra để làm mồi nhử sao? Lừa quỷ đi.

Nếu như là Đệ Ngũ Khinh Nhu ngươi, ngươi bỏ được sao?

Câu hỏi đầu tiên cũng đủ khiến hắn á khẩu, không trả lơi được rồi.

"Tạm thời nơi này không còn chuyện của chúng ta." Cố Độc Hành trầm ngâm nói: "Kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?"

"Tìm một chỗ ẩn náu đi. Ta thuận tiện thêm một ít tài liệu cho Hắc Long của ngươi." Sở Dương cũng khôi phục vẻ nghiêm nghị, đứng đắn nói: "Hắc long của ngươi là thần binh không giả, nhưng vẫn còn hơi yếu ớt một chút, ta rèn luyện thêm một chút cho ngươi."

"Được."

"Mặt khác, hai huynh đệ Cố thị đã chết, chỉ sợ không bao lâu sau, Cố thị gia tộc sẽ tìm ngươi trở về." Sở Dương thản nhiên nói: "Ta phỏng chừng, không tới mùa hè, chúng ta sẽ phải chia tay. Trong thời gian này, ta muốn chuẩn bị một chút."

"Chuẩn bị."

"Đúng. Có một số thứ,cần ngươi đưa cho Đổng Vô Thương, Kỷ Mặc, La Khắc Địch và Nhuế Bất Thông."

Sở Dương nhẹ giọng nói: "Còn có một số thứ, ta cũng cần ngươi đưa cho Tiểu Vũ. Mặt khác, ở Trung Tam Thiên, ta cũng có một số chuyện, phải nhờ ngươi làm."

Ánh mắt Sở Dương sầu lo mà xa xăm, tựa hồ xuyên thấu qua không gian, đi tới bên người Mạc Khinh Vũ.

Khinh Vũ, hiện giờ ngươi ra sao?
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại