Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 233: Thất bại này! Đáng lắm!
Xuyên qua lãnh thổ Thiết Vân quốc, không dừng vó ngựa hai mươi ngày trời trong băng thiên tuyết địa, thật vất vả lắm mới tới được biên giới Đại Triệu, sau đó mới khẩn cấp gặp người liên lạc của Kim Mã Kỵ Sỹ đường bản địa, truyền tin về cho Đệ Ngũ Khinh Nhu...
Có thể nói là chữ chữ huyết lệ!
Kim Mã Kỵ Sỹ đường hoàn toàn chấn động rồi!
Trong tướng phủ, Đệ Ngũ Khinh Nhu và Hàn Bố Sở nhìn Trình Vân Hạc rõ ràng đã gầy đi mấy vòng, trong lòng không khỏi thoáng khiếp sợ.
Mấy ngày trước, tin tức truyền tới, Cảnh Mộng Hồn cũng lập tức đích thân chạy tới, đón Âm Vô Pháp trở về. Nhưng sau khi trải qua mấy ngày thời gian giảm xóc, giờ phút này nghe được Trình Vân Hạc chính thức hồi báo, Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn có cảm giác choáng váng.
Hội nghị lần này, lớn hơn bình thường một chút. Thêm hai người: Cảnh Mộng Hồn và Âm Vô Thiên! Hai vị vương tọa còn lại của Kim Mã Kỵ Sỹ đường.
Năm người ngồi thành nửa vòng tròn, đối diện với Đệ Ngũ Khinh Nhu. Ai nấy đều mặt mày âm trầm.
"Mọi chuyện... là như vậy." Trình Vân Hạc rốt cuộc cũng gian nan nói xong. Hiện tại, hai má của Trình Vân Hạc đã hóp sâu vào bên trong, xương gò má nhô cao, hai mắt tựa hồ đã trống rỗng.
Dọc đường khổ cực, quả nhiên không thể nói hết!
Hàn Bố Sở cùng Cao Thăng nhìn nhay, đều cảm thấy không biết nói gì. Lần này Trình Vân Hạc đi, chính là để chủ trì đại cục. Nhưng đi rồi, trên cơ bản chẳng có tác dụng gì. Nếu miễn cưỡng nói tới hữu dụng, thì chính là bảo vệ được toàn vẹn lực lượng trở về trong thời khắc nguy hiểm nhất!
Nhưng chỗ lực lượng này.... cũng thật đáng thương a!
Bất quá, chuyện này cũng không thể trách Trình Vân Hạc được! Hết thảy đều do Khổng Thương Tâm gây ra, hết sai lầm này đến sai lầm khác, cuối cùng khiến cho ngay cả tàn cục cũng không thể thu thập nổi. Nhưng hiện giờ, Khổng Thương Tâm cũng chết rồi...
Vì thế, cho dù là người gánh trách nhiệm cũng chẳng còn nữa rồi. Điều này há không khiến cho Đệ Ngũ Khinh Nhu phải buồn bực?
"Hai vị vương tọa, ba vị kỵ sĩ võ tôn cửu phẩm, hơn ba mươi vị cao thủ võ tôn trở lên, chôn xương Thiết Vân!" Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm mặt, chậm rãi, nói: "Mà tất cả lại chết trong tay kẻ không nên là địch nhân! Chết hết trong tay kẻ có thể tránh là địch nhân! Ha ha..."
Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ cười: "Thế sự lại quỷ dị ly kỳ tới mức này, không thể không nói là thiên cổ kỳ đàm a." Sắc mặt hắn thực bình tĩnh, nhưng áp lực bên trong giọng nói lại khiến người ta nghe mà rợn hết tóc gáy.
"Tướng gia bớt giận." Hàn Bố Sở lên tiếng: "Việc này, thật ra cũng không thể trách mấy vị vương tọa, cũng không thể trách Trình huynh. Đó là do Sở diêm vương quá mức giảo hoạt."
"Sở diêm vương quá mức giảo hoạt...." Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ nhắm hai mắt lại, nói: "Ba ngàn năm trước, có một vị trí giả, là quân sư Thiên Vũ quốc, tên là Đông Phương Thanh Thiên! Đông Phương Thanh Thiên khi đó trí kế vô song, tính toán không sai sót! Được xưng tụng là đệ nhất trí giả Cửu Trọng Thiên đại lục! Hắn hiệp trợ vương tử Thiên Vũ, nam chinh bắc chiến, gây dựng nên một đế quốc rộng lớn.
Mấy người Hàn Bố Sở cũng không hiểu vì sao tướng gia lại nói đến chuyện xưa vào lúc này? Nhưng cũng biết hắn tất có thâm ý, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
"Vì thế, lực lượng Thiên Vũ quốc khuếch trương cực nhanh! Tất cả các nước xung quanh, đều cảm thấy bất an. Nhưng đúng vào lúc này, Hỏa Vân quốc đứng ở thế đối lập lại án binh bất động. Tể tướng Hỏa Vân quốc Trần Binh dẹp tan tất cả làn sóng cầu chiến trong quốc nội, một ý thoái nhượng, khiến cho Thiên Vũ quốc đoạt được lãnh thổ bát ngát...."
"Ở thời kỳ cường thịnh nhất, lãnh thổ Thiên Vũ quốc thậm chí còn ngang bằng Đại Triệu cùng Thiết Vân hai nước cộng lại! Nhưng cũng kể từ lúc đó, Thiên Vũ quốc bắt đầu bại lụi, cứ chiến là bại, để sau này, các tiểu quốc gia tứ phía thừa cơ xuất kích, không ngờ lại hoàn toàn phá hủy con quái vật khổng lồ này!"
"các ngươi biết, đây là vì sao không?" Đệ Ngũ Khinh Nhu từ từ hỏi.
"Chẳng lẽ khi đó, Đông Phương Thanh Thiên đã chết?" Đám người Hàn Bố Sở, Cao Thăng nghi hoặ chỏi.
"Chưa hề chết! Hơn nữa còn luôn nắm chiến cuộc trong tay." Đệ Ngũ Khinh Nhu nói.
"Vậy... vì sao lại như vậy?" Đámngười Hàn Bố Sở hoàn toàn không hiểu chút nào. Một nước có thực lực cường thịnh, có đệ nhất quân sư tính toán không sai sót, tại sao lại bị đám quốc gia yếu nhược đánh cho diệt quốc?
"Khi tranh đoạt thiên hạ, mỗi trận chiến, Đông Phương Thanh Thiên đều đích thân lâm trận chỉ huy. Có thể nói là ngồi trong màn trướng quyết thắng ngoài ngàn dặm. Các ngươi cũng biết màn trướng có nghĩa là gì?" Đệ Ngũ Khinh Nhu hỏi.
"Màn trướng chính là lều trại! Quân trướng!"
"Không sai, lều trại... Mấu chốt chính là ở điểm này!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng: "Sau khi quốc gia cường thịnh, vị đệ nhất quân sư này đương nhiên không thể thân lâm tiền tuyến, mà là ở trong triều đình, hiệp trợ quân vương! Mà mưu kế của hắn, bất kể là hữu dụng ra sao, bất kể là liệu địch tiên cơ thế nào, bất kể là tính toán không sai sót, đợi đến khi mệnh lệnh của kinh thành truyền được tới tiền tuyến thì... Thứ nhất là không kịp. Thứ hai, nếu quân địch thoáng thay đổi một chút, tiền phương sẽ lập tức không biết nên bố trí hậu chiêu thế nào."
Hắn có thể phát ra mệnh lệnh chuẩn xác, nhưng người phía dưới lại không thể thực hiện chuẩn xác ý đồ của hắn! Dù sao không phải ai cũng là Đông Phương Thanh Thiên!" Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi, nói: "Đến cuối cùng, Đông Phương Thanh Thiên cũng phải rời cung điện, đến tiền tuyến chỉ huy đại quân. Nhưng tình thế lúc đó là khác rồi. Một bên là bại quân, một bên là binh mã đang giành thiên hạ, hoàn toàn không giống nhau!"
"Quân đội giành thiên hạ, cho dù là tàn quân, nhưng trong lòng cũng có niềm tin. Sau khi đánh thắng, sẽ được giang sơn như họa, vinh hoa phú quý! Nhưng quân đội lúc đó, nhất là các tướng lĩnh lại không phải như xưa nữa. Bọn họ đã có được vinh hoa phú quý, bọn họ chỉ cầu giữ được tính mạng mà thôi."
"Dưới sự chỉ huy vô song của Đông Phương Thanh Thiên, hắn đã ổn định thế cục một mặt. Nhưng lúc đó đã là bốn phía thụ địch! Căn bản không thể khống chế toàn bộ. Hắn chỉ có thể khống chế một mặt, cho nên... càng về sau, Thiên vũ quốc lại càng bại trận thê thảm. Đông Phương Thanh Thiên, chẳng khác nào đã bị quốc gia của mình đánh bại! Vì thế Thiên Vũ mất nước! Đông Phương Thanh Thiên ngửa mặt lên trời thở dài ba tiếng, đứng trong loạn quân, rút kiếm tự vẫn!"
"Hắn thở dài điều gì?" Hàn Bố Sở vội vàng hỏi.
"Lúc ấy Đông Phương Thanh Thiên nói: "Mặc dù ta có thể giành thiên hạ dễ dàng, nhưng chung quy vẫn không thể ngăn cản suy bại do quyền thế và cường thịnh mang tới! Ngồi trong màn trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm. Lời này không sai! Nhưng từ xưa tới giờ, có ai có thể vận trù trong cung điện, mà có thể quyết thắng ngoài ngàn dặm? Ta bại, bại bởi quyền thế! Bại bởi cường thịnh!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu nói xong, mọi người đều im lặng, không nói một câu, ngưng thần suy tư.
"Ngồi trong màn trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm, chỉ là một tướng soái đạt tư cách mà thôi. Đây là chuyện tất nhiên trong quân doanh. Nhưng nếu thống soái thân ở trong quân trướng, mà còn chiến bại, thì đó mới là tội đáng chết vạn lần!" Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ nói: "Đó cũng không phải là truyền kỳ!"
"Tài ta, thua xa Đông Phương Thanh Thiên!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Nhưng sai lầm Đông Phương Thanh Thiên phạm phải, ta lại tránh được! Cho nên, ta vẫn luôn ở trong tướng phủ, mặc cho các ngươi tự mình phát huy, rèn luyện năng lực bản thân các ngươi. Không sợ các ngươi bại, chỉ cần không phải thất bại thảm hại, có Đệ Ngũ Khinh Nhu ta ở đây, các ngươi vẫn có cơ hội ngóc đầu trở lại!"
"Bởi vì dù các ngươi có bại, cũng chỉ có các ngươi bại, chứ không phải ta chỉ huy thất bại. Các ngươi chiến bại, nhưng sau khi được ta chỉ huy, lại chuyển bại thành thắng. Tuy không cần phải nói điều gì, nhưng có thể khiến các ngươi tự biết được bản thân thiếu sót! Dần dần trưởng thành." Đệ Ngũ Khinh Nhu cười cay đắng: "Hiện giờ, mấy ngươi các ngươi phần lớn đã có thể tự mình đảm đương một phương. Các ngươi mới là con bài chưa lật lớn nhất để ta chinh phục thiên hạ! Hiểu chưa?"
Hàn Bố Sở cảm động nói: "Tâm tư tướng gia, khiến bọn thuộc hạ cực kỳ hổ thẹn!"
"Khổng Thương Tâm lần này thất bại, lại bồi luôn mình vào thất bại đó!" Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ lắc lắc đầu: "Đây mới là thất bại lớn nhất! Cũng là lần thảm bại đầu tiên, chân chính kể từ khi chúng ta thành lập tập đoàn tới nay."
"Nguyên nhân cũng không phải bởi Sở diêm vương quá giảo hoạt!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nặng nề nói: "Mà là mấy năm qua, chúng ta quá an nhàn, không có khiêu chiến!"
Cảnh Mộng Hồn thở dài một tiếng, ảm đạm không nói.
Âm Vô Thiên phản bác nói: "Bất quá Sở diêm vương âm hiểm giảo hoạt, cũng là sự thật!"
"Cũng không phải! Âm vương tọa, ta hỏi ngươi, nếu là khi Kim Mã Kỵ Sỹ đường mới thành lập, Khổng Thương Tâm đi chấp hành nhiệm vụ như vậy, liệu có hành động tự tiện như vậy không? Hắn dám sao?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi hỏi.
"Không dám!" Âm Vô Thiên nghẹn họng trân trối một hồi lâu, cuối cùng cúi đầu xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Không sai! Hắn không dám! Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Nhưng hiện tại, hắn dám! Không chỉ dám, mà còn mang theo tất cả thủ hạ đi mạo hiểm!"
"Bởi vì hắn đã kiêu ngạo rồi! Đã cảm thấy Kim Mã Kỵ Sỹ đường rất lợi hại rồi! Làm bất cứ chuyện gì cũng nắm chắc tuyệt đối rồi! Cho nên hắn dám! Cho nên hắn đã chết!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nói ra từng chữ một.
"Phân lượng của Khổng Thương Tâm, còn xa mới bằng Đông Phương Thanh Thiên, nhưng hắn cũng thua dưới quyền thế!" Đệ Ngũ Khinh Nhu điềm nhu nói: "Cho nên Khổng Thương Tâm chết, cũng không oan uổng! Đối diện với đối thủ như Sở diêm vương, trong một khắc khi hắn khinh suất hạ quyết định, hắn đã là một người chết!"
"Lần này bại, rất đúng! Kim Mã Kỵ Sỹ đường các ngươi nên sớm có thất bại này!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Đối diện với địch nhân như Sở diêm vương, nếu Kim Mã Kỵ Sỹ đường các ngươi vẫn tự cao tự đại tự cho mình là siêu phàm giống như Khổng Thương Tâm và Âm Vô Pháp, thì nếu có một ngày Kim Mã Kỵ Sỹ đường sẽ sụp đổ trong tay Sở diêm vương, ta cũng không cảm thấy lạ lùng đâu!"
Cảnh Mộng Hồn cùng Âm Vô Thiên mồ hôi đầm đìa! Hai người bọn họ vốn còn muốn lập tức xuất động cao thủ đi báo thù. Nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu căn bản không hề ngăn cản, chỉ nói như vậy một phen, đã khiến ý niệm báo thù của bọn họ biến mất vô tung vô ảnh, cảm nhận được nguy sơ sâu sắc!
Đệ Ngũ Khinh Nhu nói rất nặng lời! Mấy năm nay, đây là lần đầu tiên Đệ Ngũ Khinh Nhu nói chuyện nặng nề như vậy! Nhất là đối với mấy vương tọa bọn hắn.
Trong lúc nhất thời, ngay cả một cửu phẩm vương tọa như Cảnh Mộng Hồn cũng cảm thấy sống lưng phát lạnh!
"Các ngươi bại, cũng giống như Đông Phương Thanh Thiên lúc trước. Mà ta chính là Đông Phương Thanh Thiên. Tuy ta có thể an bài các ngươi làm việc, nhưng nếu các ngươi làm không tốt, kết cục vẫn chỉ là thất bại!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu lạnh lẽo nói ra từng chữ: "Ta hi vọng, Kim Mã Kỵ Sỹ đường các ngươi sẽ không khiến Đệ Ngũ Khinh Nhu ta biến thành Đông Phương Thanh Thiên thứ hai! Nếu là như vậy, Kim Mã Kỵ Sỹ đường căn bản không cần tồn tại nữa!"
Có thể nói là chữ chữ huyết lệ!
Kim Mã Kỵ Sỹ đường hoàn toàn chấn động rồi!
Trong tướng phủ, Đệ Ngũ Khinh Nhu và Hàn Bố Sở nhìn Trình Vân Hạc rõ ràng đã gầy đi mấy vòng, trong lòng không khỏi thoáng khiếp sợ.
Mấy ngày trước, tin tức truyền tới, Cảnh Mộng Hồn cũng lập tức đích thân chạy tới, đón Âm Vô Pháp trở về. Nhưng sau khi trải qua mấy ngày thời gian giảm xóc, giờ phút này nghe được Trình Vân Hạc chính thức hồi báo, Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn có cảm giác choáng váng.
Hội nghị lần này, lớn hơn bình thường một chút. Thêm hai người: Cảnh Mộng Hồn và Âm Vô Thiên! Hai vị vương tọa còn lại của Kim Mã Kỵ Sỹ đường.
Năm người ngồi thành nửa vòng tròn, đối diện với Đệ Ngũ Khinh Nhu. Ai nấy đều mặt mày âm trầm.
"Mọi chuyện... là như vậy." Trình Vân Hạc rốt cuộc cũng gian nan nói xong. Hiện tại, hai má của Trình Vân Hạc đã hóp sâu vào bên trong, xương gò má nhô cao, hai mắt tựa hồ đã trống rỗng.
Dọc đường khổ cực, quả nhiên không thể nói hết!
Hàn Bố Sở cùng Cao Thăng nhìn nhay, đều cảm thấy không biết nói gì. Lần này Trình Vân Hạc đi, chính là để chủ trì đại cục. Nhưng đi rồi, trên cơ bản chẳng có tác dụng gì. Nếu miễn cưỡng nói tới hữu dụng, thì chính là bảo vệ được toàn vẹn lực lượng trở về trong thời khắc nguy hiểm nhất!
Nhưng chỗ lực lượng này.... cũng thật đáng thương a!
Bất quá, chuyện này cũng không thể trách Trình Vân Hạc được! Hết thảy đều do Khổng Thương Tâm gây ra, hết sai lầm này đến sai lầm khác, cuối cùng khiến cho ngay cả tàn cục cũng không thể thu thập nổi. Nhưng hiện giờ, Khổng Thương Tâm cũng chết rồi...
Vì thế, cho dù là người gánh trách nhiệm cũng chẳng còn nữa rồi. Điều này há không khiến cho Đệ Ngũ Khinh Nhu phải buồn bực?
"Hai vị vương tọa, ba vị kỵ sĩ võ tôn cửu phẩm, hơn ba mươi vị cao thủ võ tôn trở lên, chôn xương Thiết Vân!" Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm mặt, chậm rãi, nói: "Mà tất cả lại chết trong tay kẻ không nên là địch nhân! Chết hết trong tay kẻ có thể tránh là địch nhân! Ha ha..."
Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ cười: "Thế sự lại quỷ dị ly kỳ tới mức này, không thể không nói là thiên cổ kỳ đàm a." Sắc mặt hắn thực bình tĩnh, nhưng áp lực bên trong giọng nói lại khiến người ta nghe mà rợn hết tóc gáy.
"Tướng gia bớt giận." Hàn Bố Sở lên tiếng: "Việc này, thật ra cũng không thể trách mấy vị vương tọa, cũng không thể trách Trình huynh. Đó là do Sở diêm vương quá mức giảo hoạt."
"Sở diêm vương quá mức giảo hoạt...." Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ nhắm hai mắt lại, nói: "Ba ngàn năm trước, có một vị trí giả, là quân sư Thiên Vũ quốc, tên là Đông Phương Thanh Thiên! Đông Phương Thanh Thiên khi đó trí kế vô song, tính toán không sai sót! Được xưng tụng là đệ nhất trí giả Cửu Trọng Thiên đại lục! Hắn hiệp trợ vương tử Thiên Vũ, nam chinh bắc chiến, gây dựng nên một đế quốc rộng lớn.
Mấy người Hàn Bố Sở cũng không hiểu vì sao tướng gia lại nói đến chuyện xưa vào lúc này? Nhưng cũng biết hắn tất có thâm ý, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
"Vì thế, lực lượng Thiên Vũ quốc khuếch trương cực nhanh! Tất cả các nước xung quanh, đều cảm thấy bất an. Nhưng đúng vào lúc này, Hỏa Vân quốc đứng ở thế đối lập lại án binh bất động. Tể tướng Hỏa Vân quốc Trần Binh dẹp tan tất cả làn sóng cầu chiến trong quốc nội, một ý thoái nhượng, khiến cho Thiên Vũ quốc đoạt được lãnh thổ bát ngát...."
"Ở thời kỳ cường thịnh nhất, lãnh thổ Thiên Vũ quốc thậm chí còn ngang bằng Đại Triệu cùng Thiết Vân hai nước cộng lại! Nhưng cũng kể từ lúc đó, Thiên Vũ quốc bắt đầu bại lụi, cứ chiến là bại, để sau này, các tiểu quốc gia tứ phía thừa cơ xuất kích, không ngờ lại hoàn toàn phá hủy con quái vật khổng lồ này!"
"các ngươi biết, đây là vì sao không?" Đệ Ngũ Khinh Nhu từ từ hỏi.
"Chẳng lẽ khi đó, Đông Phương Thanh Thiên đã chết?" Đám người Hàn Bố Sở, Cao Thăng nghi hoặ chỏi.
"Chưa hề chết! Hơn nữa còn luôn nắm chiến cuộc trong tay." Đệ Ngũ Khinh Nhu nói.
"Vậy... vì sao lại như vậy?" Đámngười Hàn Bố Sở hoàn toàn không hiểu chút nào. Một nước có thực lực cường thịnh, có đệ nhất quân sư tính toán không sai sót, tại sao lại bị đám quốc gia yếu nhược đánh cho diệt quốc?
"Khi tranh đoạt thiên hạ, mỗi trận chiến, Đông Phương Thanh Thiên đều đích thân lâm trận chỉ huy. Có thể nói là ngồi trong màn trướng quyết thắng ngoài ngàn dặm. Các ngươi cũng biết màn trướng có nghĩa là gì?" Đệ Ngũ Khinh Nhu hỏi.
"Màn trướng chính là lều trại! Quân trướng!"
"Không sai, lều trại... Mấu chốt chính là ở điểm này!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng: "Sau khi quốc gia cường thịnh, vị đệ nhất quân sư này đương nhiên không thể thân lâm tiền tuyến, mà là ở trong triều đình, hiệp trợ quân vương! Mà mưu kế của hắn, bất kể là hữu dụng ra sao, bất kể là liệu địch tiên cơ thế nào, bất kể là tính toán không sai sót, đợi đến khi mệnh lệnh của kinh thành truyền được tới tiền tuyến thì... Thứ nhất là không kịp. Thứ hai, nếu quân địch thoáng thay đổi một chút, tiền phương sẽ lập tức không biết nên bố trí hậu chiêu thế nào."
Hắn có thể phát ra mệnh lệnh chuẩn xác, nhưng người phía dưới lại không thể thực hiện chuẩn xác ý đồ của hắn! Dù sao không phải ai cũng là Đông Phương Thanh Thiên!" Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi, nói: "Đến cuối cùng, Đông Phương Thanh Thiên cũng phải rời cung điện, đến tiền tuyến chỉ huy đại quân. Nhưng tình thế lúc đó là khác rồi. Một bên là bại quân, một bên là binh mã đang giành thiên hạ, hoàn toàn không giống nhau!"
"Quân đội giành thiên hạ, cho dù là tàn quân, nhưng trong lòng cũng có niềm tin. Sau khi đánh thắng, sẽ được giang sơn như họa, vinh hoa phú quý! Nhưng quân đội lúc đó, nhất là các tướng lĩnh lại không phải như xưa nữa. Bọn họ đã có được vinh hoa phú quý, bọn họ chỉ cầu giữ được tính mạng mà thôi."
"Dưới sự chỉ huy vô song của Đông Phương Thanh Thiên, hắn đã ổn định thế cục một mặt. Nhưng lúc đó đã là bốn phía thụ địch! Căn bản không thể khống chế toàn bộ. Hắn chỉ có thể khống chế một mặt, cho nên... càng về sau, Thiên vũ quốc lại càng bại trận thê thảm. Đông Phương Thanh Thiên, chẳng khác nào đã bị quốc gia của mình đánh bại! Vì thế Thiên Vũ mất nước! Đông Phương Thanh Thiên ngửa mặt lên trời thở dài ba tiếng, đứng trong loạn quân, rút kiếm tự vẫn!"
"Hắn thở dài điều gì?" Hàn Bố Sở vội vàng hỏi.
"Lúc ấy Đông Phương Thanh Thiên nói: "Mặc dù ta có thể giành thiên hạ dễ dàng, nhưng chung quy vẫn không thể ngăn cản suy bại do quyền thế và cường thịnh mang tới! Ngồi trong màn trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm. Lời này không sai! Nhưng từ xưa tới giờ, có ai có thể vận trù trong cung điện, mà có thể quyết thắng ngoài ngàn dặm? Ta bại, bại bởi quyền thế! Bại bởi cường thịnh!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu nói xong, mọi người đều im lặng, không nói một câu, ngưng thần suy tư.
"Ngồi trong màn trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm, chỉ là một tướng soái đạt tư cách mà thôi. Đây là chuyện tất nhiên trong quân doanh. Nhưng nếu thống soái thân ở trong quân trướng, mà còn chiến bại, thì đó mới là tội đáng chết vạn lần!" Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ nói: "Đó cũng không phải là truyền kỳ!"
"Tài ta, thua xa Đông Phương Thanh Thiên!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Nhưng sai lầm Đông Phương Thanh Thiên phạm phải, ta lại tránh được! Cho nên, ta vẫn luôn ở trong tướng phủ, mặc cho các ngươi tự mình phát huy, rèn luyện năng lực bản thân các ngươi. Không sợ các ngươi bại, chỉ cần không phải thất bại thảm hại, có Đệ Ngũ Khinh Nhu ta ở đây, các ngươi vẫn có cơ hội ngóc đầu trở lại!"
"Bởi vì dù các ngươi có bại, cũng chỉ có các ngươi bại, chứ không phải ta chỉ huy thất bại. Các ngươi chiến bại, nhưng sau khi được ta chỉ huy, lại chuyển bại thành thắng. Tuy không cần phải nói điều gì, nhưng có thể khiến các ngươi tự biết được bản thân thiếu sót! Dần dần trưởng thành." Đệ Ngũ Khinh Nhu cười cay đắng: "Hiện giờ, mấy ngươi các ngươi phần lớn đã có thể tự mình đảm đương một phương. Các ngươi mới là con bài chưa lật lớn nhất để ta chinh phục thiên hạ! Hiểu chưa?"
Hàn Bố Sở cảm động nói: "Tâm tư tướng gia, khiến bọn thuộc hạ cực kỳ hổ thẹn!"
"Khổng Thương Tâm lần này thất bại, lại bồi luôn mình vào thất bại đó!" Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ lắc lắc đầu: "Đây mới là thất bại lớn nhất! Cũng là lần thảm bại đầu tiên, chân chính kể từ khi chúng ta thành lập tập đoàn tới nay."
"Nguyên nhân cũng không phải bởi Sở diêm vương quá giảo hoạt!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nặng nề nói: "Mà là mấy năm qua, chúng ta quá an nhàn, không có khiêu chiến!"
Cảnh Mộng Hồn thở dài một tiếng, ảm đạm không nói.
Âm Vô Thiên phản bác nói: "Bất quá Sở diêm vương âm hiểm giảo hoạt, cũng là sự thật!"
"Cũng không phải! Âm vương tọa, ta hỏi ngươi, nếu là khi Kim Mã Kỵ Sỹ đường mới thành lập, Khổng Thương Tâm đi chấp hành nhiệm vụ như vậy, liệu có hành động tự tiện như vậy không? Hắn dám sao?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi hỏi.
"Không dám!" Âm Vô Thiên nghẹn họng trân trối một hồi lâu, cuối cùng cúi đầu xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Không sai! Hắn không dám! Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Nhưng hiện tại, hắn dám! Không chỉ dám, mà còn mang theo tất cả thủ hạ đi mạo hiểm!"
"Bởi vì hắn đã kiêu ngạo rồi! Đã cảm thấy Kim Mã Kỵ Sỹ đường rất lợi hại rồi! Làm bất cứ chuyện gì cũng nắm chắc tuyệt đối rồi! Cho nên hắn dám! Cho nên hắn đã chết!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nói ra từng chữ một.
"Phân lượng của Khổng Thương Tâm, còn xa mới bằng Đông Phương Thanh Thiên, nhưng hắn cũng thua dưới quyền thế!" Đệ Ngũ Khinh Nhu điềm nhu nói: "Cho nên Khổng Thương Tâm chết, cũng không oan uổng! Đối diện với đối thủ như Sở diêm vương, trong một khắc khi hắn khinh suất hạ quyết định, hắn đã là một người chết!"
"Lần này bại, rất đúng! Kim Mã Kỵ Sỹ đường các ngươi nên sớm có thất bại này!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Đối diện với địch nhân như Sở diêm vương, nếu Kim Mã Kỵ Sỹ đường các ngươi vẫn tự cao tự đại tự cho mình là siêu phàm giống như Khổng Thương Tâm và Âm Vô Pháp, thì nếu có một ngày Kim Mã Kỵ Sỹ đường sẽ sụp đổ trong tay Sở diêm vương, ta cũng không cảm thấy lạ lùng đâu!"
Cảnh Mộng Hồn cùng Âm Vô Thiên mồ hôi đầm đìa! Hai người bọn họ vốn còn muốn lập tức xuất động cao thủ đi báo thù. Nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu căn bản không hề ngăn cản, chỉ nói như vậy một phen, đã khiến ý niệm báo thù của bọn họ biến mất vô tung vô ảnh, cảm nhận được nguy sơ sâu sắc!
Đệ Ngũ Khinh Nhu nói rất nặng lời! Mấy năm nay, đây là lần đầu tiên Đệ Ngũ Khinh Nhu nói chuyện nặng nề như vậy! Nhất là đối với mấy vương tọa bọn hắn.
Trong lúc nhất thời, ngay cả một cửu phẩm vương tọa như Cảnh Mộng Hồn cũng cảm thấy sống lưng phát lạnh!
"Các ngươi bại, cũng giống như Đông Phương Thanh Thiên lúc trước. Mà ta chính là Đông Phương Thanh Thiên. Tuy ta có thể an bài các ngươi làm việc, nhưng nếu các ngươi làm không tốt, kết cục vẫn chỉ là thất bại!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu lạnh lẽo nói ra từng chữ: "Ta hi vọng, Kim Mã Kỵ Sỹ đường các ngươi sẽ không khiến Đệ Ngũ Khinh Nhu ta biến thành Đông Phương Thanh Thiên thứ hai! Nếu là như vậy, Kim Mã Kỵ Sỹ đường căn bản không cần tồn tại nữa!"
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ