Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 195: Sai cùng đúng
"Vương tọa!" Lão Tát đã thương tích đầy mình, đến ở sau, lúc này đột nhiên tê tâm liệt phế rống to một tiếng, đột nhiên nhảy dựng lên, nhưng đang ở giữa không trung, đã bị mấy trăm thanh trường thương hầu như ở cùng thời gian đâm trúng…
Chiến trường đột nhiên rơi vào một mảng yên tĩnh!
Chứng kiến cả khu vực hỗn loạn, chứng kiến toàn bộ kiến trúc sụp đổ trong trận chiến, tất cả mọi người đều có một cảm giác như vừa tỉnh khỏi giấc mộng vậy.
Chỉ còn máu tươi đang lẳng lặng chảy từng dòng từng dòng phát ra những tiếng róc rách trên đất…
"Rốt cuộc đã xong!" Sở Dương mệt mỏi đứng đó, lẩm bẩm nói: "Không ngờ cái giá để trả cho việc bao vây hai vị vương tọa này lại trầm trọng như thế…"
Thân nhoáng lên một cái, gần như ngã quỵ xuống đất. Một đòn sau cùng của Khổng Thương Tâm tuy rằng đã muốn là dầu hết đèn tắt, nhưng nó vẫn làm cho Sở Dương thiếu chút nữa thì đi đời rồi!
Chưởng đó, nếu như đánh vào người Kỷ Mặc thì chắc chắn là đã trúng giữa ngực rồi. Sở Dương đột nhiên lại xông lên đỡ lấy, chưởng đó liền đánh trúng ngực phải của Sở Dương. Lục phủ ngũ tạng bị chấn động, xương sườn cũng phải gãy mất vài cái.
Điều may mắn nhất là, lực lượng sau cùng của Khổng Thương Tâm cũng chỉ tới đó. Nếu không, nếu là Cửu kiếp kiếm hồn không chủ động xuất kích mà nói, thật đúng là không bảo đảm mạng của Sở Dương!
"Trừ những người bị thương ra, toàn bộ những người khác đuổi theo truy bắt Vương Tọa trốn thoát kia!" Sở Dương ra lệnh, cổ họng đột nhiên thấy ngọt ngọt, lại phun ra một ngụm máu tươi, lung lay sắp đổ.
Hiện tại, điều làm Sở Dương cảm thấy kì lạ nhất là Thiết Bổ Thiên đang làm cái gì? Tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn không tới?... Hơn nữa, hai vị Ảnh tử hộ vệ cũng không thấy tăm hơi đâu cả?
Nếu như có một người đến, thì trận chiến này cũng sẽ không tới mức khốc liệt như vậy.
Cuối cùng thì cũng đến hồi kết, thành Thiết Vân cũng có thể yên tĩnh trở lại.
Đối với đuổi bắt dư nghiệt Kim Mã Kỵ Sĩ đường vẫn như cũ không có gì thả lỏng, ở trong thành Thiết Vân điều tra cũng vẫn tiếp tục như cũ; Mà toàn bộ địa khu Thiết Vân quốc đi thông Đại Triệu, cũng bắt đầu sắp xếp tra…
Nhưng Sở Dương biết, những điều này chỉ sợ không còn tác dụng. Cơ hội bắt trở về vị vương tọa đã đào tẩu kia, thật sự là quá nhỏ…
Hiện tại, Sở Dương đang nằm trên chiếc ghế mềm toàn lực chữa trị vết thương.
Vết thương của Kỷ Mặc nhẹ hơn hắn nhiều, ở trong này đợi một hồi liền cảm thấy không được tự nhiên, Sở Dương đành phải phái người đưa hắn về Thiên Binh Các.
Lúc đi, Kỷ Mặc cái gì cũng không có nói, tựa như tối nay đi theo Sở Dương, chỉ là một lần du ngoạn bình thường mà thôi, về phần bị thương, đối với người giang hồ mà nói, bất quá cũng là cơm thường.
Nhưng trong mắt hắn, cũng là rõ ràng hơn vài phần ngưng trọng cùng tự hỏi, ánh mắt nhìn Sở Dương cũng có phần kính trọng hơn trước, không còn vẻ bất cần đời.
Những hậu nhân của thế gia này ai cũng đều có tâm cơ sâu đậm. Cũng không thể nói rằng Sở Dương cứu hắn lần này, thì từ nay về sau hắn nhất định sẽ tuyệt đối trung thành, thà chết không rời với Sở Dương… Đây là không có khả năng!
Hơn nữa, Sở Dương có thể xông lên đỡ vết thương cho hắn cũng là vì hắn đã xông ra giúp Sở Dương trước.
Nhưng, lần này Sở Dương đã gieo mầm hai chữ "huynh đệ" vào trong lòng hắn!
Cái gì là huynh đệ?
Trong tình cảnh chiến đấu đẫm máu vẫn hăng hái tương trợ cho nhau, vì huynh đệ của mình mà mà dốc hết tới giọt máu cuối cùng, giống như Khổng Thương Tâm và Âm Vô Pháp chính là một ví dụ hoàn mỹ về hai chữ huynh đệ này.
Khổng Thương Tâm là một tên độc hành đạo tặc tiếng xấu rõ ràng, còn Âm Vô Pháp là một sát thủ hung danh lan xa, còn một điểm nữa: Bọn họ đều là kẻ địch! Hơn nữa lại còn gây ra sự tổn thất vô cùng lớn đối với quân mình.
Nhưng tiếng xấu cùng địa vị đối địch lại hoàn toàn không thể che dấu, tình cảm huynh đệ giữa hai người bọn họ trong lúc sinh tử!
Tuy rằng đối với bọn họ, hai người hận thấu xương, nhưng tình cảm huynh đệ giữa hai bọn họ thì nam nhi trên thế gian này không ai là không ngưỡng mộ!
Đây chính là huynh đệ!
Lúc Kỷ Mặc trầm tư quay trở về, sắc trời đã muốn sáng rõ.
Sở Dương lẳng lặng nằm ở trong Bổ Thiên các, trong đầu đang hồi tưởng lại về hành động sau cùng của Khổng Thương Tâm. Ánh đao sáng lạn như ánh sáng mặt trời đó, kim quang vương giả bùng nổ trên không trung… sau đó, ánh mắt nhìn về phía huynh đệ mình chạy trốn, là sâu sắc mà chân thành tha thiết như vậy…
Nghĩ một lát, Sở Dương lại thở dài một tiếng: Huynh đệ như vậy mới không hổ là huynh đệ!
Âm Vô Pháp đời này có thể có được một vị huynh đệ như vậy, cho dù là sống hay chết thì kiếp này cũng không cảm thấy hối tiếc!
Xương sườn của Sở Dương bị gãy mất ba cái, mỗi lần thở dài, đều đã khiến cho đau đớn thấu tim, nhưng cái phần đau đớn này, lại làm cho hắn rõ ràng nhớ tới thần thái Khổng Thương Tâm lúc ấy, vì thế lại thở dài một hơi…
Khổng Thương Tâm sau đó, có thể nói là chết trong tay Sở Dương, một kích mũi kiếm Cửu kiếp kiếm, nhằm đúng trái tim, đem hắn giết chết!
Đối với việc giết chết Khổng Thương Tâm, Sở Dương hoàn toàn không hối hận. Tận mắt chứng kiến tình cảm huynh đệ sống chết có nhau của kẻ địch, Sở Dương cũng cảm thấy rất cảm động. Nhưng… kẻ địch thì vẫn mãi là kẻ địch… Sở Ngự Tòa không nhịn được lại thở dài một tiếng.
Sở Dương than ngắn thở dài làm cho Ô Thiến Thiến đang đứng bên cạnh y cũng đau lòng không kém. Nàng không khỏi nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Vốn đã bị trọng thương, ngươi còn thở dài cảm khái như vậy làm cái gì, dưỡng thương cho tốt đi, đại sự bằng trời, cũng chờ thương lành rồi nói sau".
Vừa nghe thấy câu này của nàng, Sở Dương lại khẽ thở dài một hơi hỏi: "Gần đây có tin tức gì của môn phái không?"
"Không có" Thần sắc Ô Thiến Thiến có chút ảm đạm, nàng cúi đầu nói: "Phụ thân lâu lắm rồi không thấy truyền tin tức gì tới đây".
"Ừm! Sở Dương cúi đầu thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt có chút mê man nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Mỗi lần bị thương, ta đều rất nhớ sư tôn..."
Ô Thiến Thiến tay run lên, tim đập mạnh loạn nhịp ngẩn ra một hồi, ánh mắt nàng nhìn Sở Dương đột nhiên trở nên vô cùng hiền hậu, nàng nhẹ nhàng nói: "Ta cũng vậy! Mỗi lần bị thương hay sinh bệnh, ta chỉ muốn ở mẫu trong lòng thân, tận tình làm nũng… cái này cũng là thường tình của con người".
Ô Thiến Thiến đột nhiên cảm thấy, Sở Dương trong giờ khắc này, mới giống một tiểu sư đệ phù hợp với tuổi, bị thương, cũng sẽ yếu ớt, cũng sẽ cảm khái…
Hiện tại, nàng có thể cảm nhận rõ ràng rằng, Sở Dương đang rất cô đơn, giống như một người khi bị thương lại không có người thân ở bên, phải tự mình chiếu cố, tự mình che chở.
Nhưng nàng lại không biết rằng, vết thương mà Sở Dương nói là chỉ kiếp trước; Ở kiếp trước, Sở Dương một thân một mình, mỗi lần bị thương khi cô độc tự mình cuộn mình ở trong ngõ ngách tự mình chữa thương, luôn nhớ tới khi thiếu niên chính mình bị thương hoặc là sinh bệnh, Mạnh Siêu Nhiên đối với mình chiếu cố…
Mỗi lần nhớ tới những chuyện đó luôn cảm thấy trong lòng vô cùng thương tâm cùng chua xót…
"Ha ha" Sở Dương khẽ cười nói: "Nhưng ta lại không làm nũng".
Ô Thiến Thiến kiều mỵ liếc mắt nói: "Ngươi là nam nhi mà, làm nũng sẽ bị chê cười" Vừa nói nàng vừa bưng chén thuốc đã hơi nguội lên, dùng thìa thử một chút rồi mới nhẹ nhành ngồi phía cạnh giường, nhẹ nhàng nói: "Nào, uống thuốc đi, há miệng, ngoan".
Giọng điệu của Ô Thiến Thiến cứ như đang dỗ trẻ con, Sở Dương có một loại xúc động không biết nên khóc hay cười. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Đỗ tiên sinh còn phải qua một hồi nữa mới có thể đến đây. Giống như trong hoàng cung có chuyện" Ô Thiến Thiến nói.
"Chút thương tích thế này làm phiền Đỗ tiên sinh làm gì chứ." Trong ánh mắt Sở Dương mơ hồ có một tia hào quang lóe ra.
Đúng lúc này.
"Ngự Tòa, Thái tử điện hạ tới!" Trần Vũ Đồng tiến vào bẩm báo.
Lời nói còn chưa dứt thì Thiết Bổ Thiên đã bước vào rồi, vẻ mặt vẫn bình thản lạnh nhạt như thường, nhưng trong sâu thẳm nơi đáy mắt lại tràn đầy sự mệt mỏi.
"Sở Ngự Tòa, thực xin lỗi, cô đã tới chậm!" Thiết Bổ Thiên đứng ở trước giường Sở Dương, câu đầu tiên chính là giải thích.
Điều này làm cho Ô Thiến Thiến cực kỳ ra ngoài ý muốn. Một vị Thái tử của đất nước mà câu đầu tiên nói ra lại là giải thích…
"Không có gì phải xin lỗi cả!" Sở Dương thản nhiên nói: "Thái tử điện hạ chắc cũng biết, trận chiến này chúng ta đã chết bao nhiêu người?"
"Thực sự xin lỗi, trong lòng cô cũng nóng như lửa đốt, đêm qua trong cung đột nhiên báo tin, bệnh tình của phụ hoàng chuyển biến xấu, Đỗ tiên sinh nói có thể sẽ là đêm này… vì thế cô vội vội vàng vàng tới đó, hai vị Ảnh tử thúc thúc hộ vệ ta cũng phải dốc toàn lực mới có thể giữ ổn định nguyên khí của phụ hoàng… mãi tới sáng sớm ngày hôm nay, biết được trong thành xảy ra chuyện lớn như vậy, mà Sở Ngự Tòa cũng đã hoàn thành hành động lớn lần này…"
Trong khẩu khí của Thiết Bổ Thiên có chút gì đó hơi áy náy.
Hắn cũng biết rằng, nếu như hắn ngay từ đầu tới phối hợp với Sở Dương mà nói, như vậy, đại chiến tổn thất sẽ giảm bớt ngoài gấp đôi, thậm chí là nhiều hơn!
Nhưng quá quan tâm thì loạn, Thiết Bổ Thiên mặc dù biết rõ rằng tối nay Sở Dương sẽ có hành động lớn, lại vẫn đi vào hoàng cung.
"Ài…" Sở Dương thở dài một tiếng. Thái độ nhận sai của Thiết Bổ Thiên vô cùng thành khẩn, Sở Dương cũng không biết nói gì nữa. Hơn nữa, chuyện này cũng không thể nói là do lỗi của Thiết Bổ Thiên, phụ thân người ta bệnh tình nguy kịch, cũng không thể bảo hắn bỏ mặc…
Hơn nữa, lúc Thiết Bổ Thiên vào cung lại là lúc trước khi Sở Dương bố trí hành động, cái này càng khó có thể chỉ trích nặng.
"Ngự Tòa! Đã có thống kê con số thương vong rồi…" Trần Vũ Đồng lại tiến vào, sắc mặt trầm trọng rất nhiều.
"Ừm, thế nào?" Sở Dương hỏi.
"Số binh sĩ bỏ mình nơi trận địa là ba nghìn ba trăm bảy mươi người! Số bị thương là chín trăm sáu mươi ba" Trần Vũ Đồng nói: "Đây là tổn thất của bên quân đội, còn ở Bổ Thiên các, số người tử trận là bảy mươi bảy người, bị thương năm mươi sáu người! Khách khanh của phủ Thái tử bỏ mình mười tám người, còn bị thương ba mươi lăm người. Về bên Hình bộ có một trăm sáu mươi người bỏ mình, bị thương là chín mươi tư người…"
"Bổ thiên Thành đường chủ cũng bị trọng thương, Ngự Tòa đại nhân cũng vậy" Trần Vũ Đồng nói xong liền cúi đầu thở dài.
Thiết Bổ Thiên ở một bên, hít mạnh một hơi khí lạnh!
"Tám người! Tổng cộng có tám kẻ địch! Trong đó có bốn người chết do trúng loạn tiễn. Còn con số thương vong này, cơ bản đều là chết dưới tay của bốn người còn lại, mà ba trong số bốn người đó là hung hãn. Mỗi người bọn chúng đã cướp mất mạng sống của hơn một ngàn người của chúng ta" Sở Dương thản nhiên nói: "Cái này, chính là lực lượng của cao thủ".
Thiết Bổ Thiên bỗng tai đỏ mặt hồng.
Phía mình cũng có cao thủ nhưng lại bị chính mình đưa đi hoàng cung! Nếu như hai vị cao thủ này tham chiến thì con số thương vong này tuyệt đối có thể thay đổi!
Thậm chí còn có thể hoàn toàn không có!
Nhưng lại không phải như vậy!
Sở Dương cũng không nói gì, nhưng Thiết Bổ Thiên cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Sở Dương: Phụ thân của ngươi là phụ thân, như vậy, hơn bốn ngàn người này có bao nhiêu phụ thân? Có bao nhiêu người là phụ thân?
Thiết Bổ Thiên ngây ra một lúc, vẻ mặt vô cùng áy náy, chậm rãi nói: "Cô… Không lời nào để nói!"
Chiến trường đột nhiên rơi vào một mảng yên tĩnh!
Chứng kiến cả khu vực hỗn loạn, chứng kiến toàn bộ kiến trúc sụp đổ trong trận chiến, tất cả mọi người đều có một cảm giác như vừa tỉnh khỏi giấc mộng vậy.
Chỉ còn máu tươi đang lẳng lặng chảy từng dòng từng dòng phát ra những tiếng róc rách trên đất…
"Rốt cuộc đã xong!" Sở Dương mệt mỏi đứng đó, lẩm bẩm nói: "Không ngờ cái giá để trả cho việc bao vây hai vị vương tọa này lại trầm trọng như thế…"
Thân nhoáng lên một cái, gần như ngã quỵ xuống đất. Một đòn sau cùng của Khổng Thương Tâm tuy rằng đã muốn là dầu hết đèn tắt, nhưng nó vẫn làm cho Sở Dương thiếu chút nữa thì đi đời rồi!
Chưởng đó, nếu như đánh vào người Kỷ Mặc thì chắc chắn là đã trúng giữa ngực rồi. Sở Dương đột nhiên lại xông lên đỡ lấy, chưởng đó liền đánh trúng ngực phải của Sở Dương. Lục phủ ngũ tạng bị chấn động, xương sườn cũng phải gãy mất vài cái.
Điều may mắn nhất là, lực lượng sau cùng của Khổng Thương Tâm cũng chỉ tới đó. Nếu không, nếu là Cửu kiếp kiếm hồn không chủ động xuất kích mà nói, thật đúng là không bảo đảm mạng của Sở Dương!
"Trừ những người bị thương ra, toàn bộ những người khác đuổi theo truy bắt Vương Tọa trốn thoát kia!" Sở Dương ra lệnh, cổ họng đột nhiên thấy ngọt ngọt, lại phun ra một ngụm máu tươi, lung lay sắp đổ.
Hiện tại, điều làm Sở Dương cảm thấy kì lạ nhất là Thiết Bổ Thiên đang làm cái gì? Tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn không tới?... Hơn nữa, hai vị Ảnh tử hộ vệ cũng không thấy tăm hơi đâu cả?
Nếu như có một người đến, thì trận chiến này cũng sẽ không tới mức khốc liệt như vậy.
Cuối cùng thì cũng đến hồi kết, thành Thiết Vân cũng có thể yên tĩnh trở lại.
Đối với đuổi bắt dư nghiệt Kim Mã Kỵ Sĩ đường vẫn như cũ không có gì thả lỏng, ở trong thành Thiết Vân điều tra cũng vẫn tiếp tục như cũ; Mà toàn bộ địa khu Thiết Vân quốc đi thông Đại Triệu, cũng bắt đầu sắp xếp tra…
Nhưng Sở Dương biết, những điều này chỉ sợ không còn tác dụng. Cơ hội bắt trở về vị vương tọa đã đào tẩu kia, thật sự là quá nhỏ…
Hiện tại, Sở Dương đang nằm trên chiếc ghế mềm toàn lực chữa trị vết thương.
Vết thương của Kỷ Mặc nhẹ hơn hắn nhiều, ở trong này đợi một hồi liền cảm thấy không được tự nhiên, Sở Dương đành phải phái người đưa hắn về Thiên Binh Các.
Lúc đi, Kỷ Mặc cái gì cũng không có nói, tựa như tối nay đi theo Sở Dương, chỉ là một lần du ngoạn bình thường mà thôi, về phần bị thương, đối với người giang hồ mà nói, bất quá cũng là cơm thường.
Nhưng trong mắt hắn, cũng là rõ ràng hơn vài phần ngưng trọng cùng tự hỏi, ánh mắt nhìn Sở Dương cũng có phần kính trọng hơn trước, không còn vẻ bất cần đời.
Những hậu nhân của thế gia này ai cũng đều có tâm cơ sâu đậm. Cũng không thể nói rằng Sở Dương cứu hắn lần này, thì từ nay về sau hắn nhất định sẽ tuyệt đối trung thành, thà chết không rời với Sở Dương… Đây là không có khả năng!
Hơn nữa, Sở Dương có thể xông lên đỡ vết thương cho hắn cũng là vì hắn đã xông ra giúp Sở Dương trước.
Nhưng, lần này Sở Dương đã gieo mầm hai chữ "huynh đệ" vào trong lòng hắn!
Cái gì là huynh đệ?
Trong tình cảnh chiến đấu đẫm máu vẫn hăng hái tương trợ cho nhau, vì huynh đệ của mình mà mà dốc hết tới giọt máu cuối cùng, giống như Khổng Thương Tâm và Âm Vô Pháp chính là một ví dụ hoàn mỹ về hai chữ huynh đệ này.
Khổng Thương Tâm là một tên độc hành đạo tặc tiếng xấu rõ ràng, còn Âm Vô Pháp là một sát thủ hung danh lan xa, còn một điểm nữa: Bọn họ đều là kẻ địch! Hơn nữa lại còn gây ra sự tổn thất vô cùng lớn đối với quân mình.
Nhưng tiếng xấu cùng địa vị đối địch lại hoàn toàn không thể che dấu, tình cảm huynh đệ giữa hai người bọn họ trong lúc sinh tử!
Tuy rằng đối với bọn họ, hai người hận thấu xương, nhưng tình cảm huynh đệ giữa hai bọn họ thì nam nhi trên thế gian này không ai là không ngưỡng mộ!
Đây chính là huynh đệ!
Lúc Kỷ Mặc trầm tư quay trở về, sắc trời đã muốn sáng rõ.
Sở Dương lẳng lặng nằm ở trong Bổ Thiên các, trong đầu đang hồi tưởng lại về hành động sau cùng của Khổng Thương Tâm. Ánh đao sáng lạn như ánh sáng mặt trời đó, kim quang vương giả bùng nổ trên không trung… sau đó, ánh mắt nhìn về phía huynh đệ mình chạy trốn, là sâu sắc mà chân thành tha thiết như vậy…
Nghĩ một lát, Sở Dương lại thở dài một tiếng: Huynh đệ như vậy mới không hổ là huynh đệ!
Âm Vô Pháp đời này có thể có được một vị huynh đệ như vậy, cho dù là sống hay chết thì kiếp này cũng không cảm thấy hối tiếc!
Xương sườn của Sở Dương bị gãy mất ba cái, mỗi lần thở dài, đều đã khiến cho đau đớn thấu tim, nhưng cái phần đau đớn này, lại làm cho hắn rõ ràng nhớ tới thần thái Khổng Thương Tâm lúc ấy, vì thế lại thở dài một hơi…
Khổng Thương Tâm sau đó, có thể nói là chết trong tay Sở Dương, một kích mũi kiếm Cửu kiếp kiếm, nhằm đúng trái tim, đem hắn giết chết!
Đối với việc giết chết Khổng Thương Tâm, Sở Dương hoàn toàn không hối hận. Tận mắt chứng kiến tình cảm huynh đệ sống chết có nhau của kẻ địch, Sở Dương cũng cảm thấy rất cảm động. Nhưng… kẻ địch thì vẫn mãi là kẻ địch… Sở Ngự Tòa không nhịn được lại thở dài một tiếng.
Sở Dương than ngắn thở dài làm cho Ô Thiến Thiến đang đứng bên cạnh y cũng đau lòng không kém. Nàng không khỏi nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Vốn đã bị trọng thương, ngươi còn thở dài cảm khái như vậy làm cái gì, dưỡng thương cho tốt đi, đại sự bằng trời, cũng chờ thương lành rồi nói sau".
Vừa nghe thấy câu này của nàng, Sở Dương lại khẽ thở dài một hơi hỏi: "Gần đây có tin tức gì của môn phái không?"
"Không có" Thần sắc Ô Thiến Thiến có chút ảm đạm, nàng cúi đầu nói: "Phụ thân lâu lắm rồi không thấy truyền tin tức gì tới đây".
"Ừm! Sở Dương cúi đầu thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt có chút mê man nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Mỗi lần bị thương, ta đều rất nhớ sư tôn..."
Ô Thiến Thiến tay run lên, tim đập mạnh loạn nhịp ngẩn ra một hồi, ánh mắt nàng nhìn Sở Dương đột nhiên trở nên vô cùng hiền hậu, nàng nhẹ nhàng nói: "Ta cũng vậy! Mỗi lần bị thương hay sinh bệnh, ta chỉ muốn ở mẫu trong lòng thân, tận tình làm nũng… cái này cũng là thường tình của con người".
Ô Thiến Thiến đột nhiên cảm thấy, Sở Dương trong giờ khắc này, mới giống một tiểu sư đệ phù hợp với tuổi, bị thương, cũng sẽ yếu ớt, cũng sẽ cảm khái…
Hiện tại, nàng có thể cảm nhận rõ ràng rằng, Sở Dương đang rất cô đơn, giống như một người khi bị thương lại không có người thân ở bên, phải tự mình chiếu cố, tự mình che chở.
Nhưng nàng lại không biết rằng, vết thương mà Sở Dương nói là chỉ kiếp trước; Ở kiếp trước, Sở Dương một thân một mình, mỗi lần bị thương khi cô độc tự mình cuộn mình ở trong ngõ ngách tự mình chữa thương, luôn nhớ tới khi thiếu niên chính mình bị thương hoặc là sinh bệnh, Mạnh Siêu Nhiên đối với mình chiếu cố…
Mỗi lần nhớ tới những chuyện đó luôn cảm thấy trong lòng vô cùng thương tâm cùng chua xót…
"Ha ha" Sở Dương khẽ cười nói: "Nhưng ta lại không làm nũng".
Ô Thiến Thiến kiều mỵ liếc mắt nói: "Ngươi là nam nhi mà, làm nũng sẽ bị chê cười" Vừa nói nàng vừa bưng chén thuốc đã hơi nguội lên, dùng thìa thử một chút rồi mới nhẹ nhành ngồi phía cạnh giường, nhẹ nhàng nói: "Nào, uống thuốc đi, há miệng, ngoan".
Giọng điệu của Ô Thiến Thiến cứ như đang dỗ trẻ con, Sở Dương có một loại xúc động không biết nên khóc hay cười. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Đỗ tiên sinh còn phải qua một hồi nữa mới có thể đến đây. Giống như trong hoàng cung có chuyện" Ô Thiến Thiến nói.
"Chút thương tích thế này làm phiền Đỗ tiên sinh làm gì chứ." Trong ánh mắt Sở Dương mơ hồ có một tia hào quang lóe ra.
Đúng lúc này.
"Ngự Tòa, Thái tử điện hạ tới!" Trần Vũ Đồng tiến vào bẩm báo.
Lời nói còn chưa dứt thì Thiết Bổ Thiên đã bước vào rồi, vẻ mặt vẫn bình thản lạnh nhạt như thường, nhưng trong sâu thẳm nơi đáy mắt lại tràn đầy sự mệt mỏi.
"Sở Ngự Tòa, thực xin lỗi, cô đã tới chậm!" Thiết Bổ Thiên đứng ở trước giường Sở Dương, câu đầu tiên chính là giải thích.
Điều này làm cho Ô Thiến Thiến cực kỳ ra ngoài ý muốn. Một vị Thái tử của đất nước mà câu đầu tiên nói ra lại là giải thích…
"Không có gì phải xin lỗi cả!" Sở Dương thản nhiên nói: "Thái tử điện hạ chắc cũng biết, trận chiến này chúng ta đã chết bao nhiêu người?"
"Thực sự xin lỗi, trong lòng cô cũng nóng như lửa đốt, đêm qua trong cung đột nhiên báo tin, bệnh tình của phụ hoàng chuyển biến xấu, Đỗ tiên sinh nói có thể sẽ là đêm này… vì thế cô vội vội vàng vàng tới đó, hai vị Ảnh tử thúc thúc hộ vệ ta cũng phải dốc toàn lực mới có thể giữ ổn định nguyên khí của phụ hoàng… mãi tới sáng sớm ngày hôm nay, biết được trong thành xảy ra chuyện lớn như vậy, mà Sở Ngự Tòa cũng đã hoàn thành hành động lớn lần này…"
Trong khẩu khí của Thiết Bổ Thiên có chút gì đó hơi áy náy.
Hắn cũng biết rằng, nếu như hắn ngay từ đầu tới phối hợp với Sở Dương mà nói, như vậy, đại chiến tổn thất sẽ giảm bớt ngoài gấp đôi, thậm chí là nhiều hơn!
Nhưng quá quan tâm thì loạn, Thiết Bổ Thiên mặc dù biết rõ rằng tối nay Sở Dương sẽ có hành động lớn, lại vẫn đi vào hoàng cung.
"Ài…" Sở Dương thở dài một tiếng. Thái độ nhận sai của Thiết Bổ Thiên vô cùng thành khẩn, Sở Dương cũng không biết nói gì nữa. Hơn nữa, chuyện này cũng không thể nói là do lỗi của Thiết Bổ Thiên, phụ thân người ta bệnh tình nguy kịch, cũng không thể bảo hắn bỏ mặc…
Hơn nữa, lúc Thiết Bổ Thiên vào cung lại là lúc trước khi Sở Dương bố trí hành động, cái này càng khó có thể chỉ trích nặng.
"Ngự Tòa! Đã có thống kê con số thương vong rồi…" Trần Vũ Đồng lại tiến vào, sắc mặt trầm trọng rất nhiều.
"Ừm, thế nào?" Sở Dương hỏi.
"Số binh sĩ bỏ mình nơi trận địa là ba nghìn ba trăm bảy mươi người! Số bị thương là chín trăm sáu mươi ba" Trần Vũ Đồng nói: "Đây là tổn thất của bên quân đội, còn ở Bổ Thiên các, số người tử trận là bảy mươi bảy người, bị thương năm mươi sáu người! Khách khanh của phủ Thái tử bỏ mình mười tám người, còn bị thương ba mươi lăm người. Về bên Hình bộ có một trăm sáu mươi người bỏ mình, bị thương là chín mươi tư người…"
"Bổ thiên Thành đường chủ cũng bị trọng thương, Ngự Tòa đại nhân cũng vậy" Trần Vũ Đồng nói xong liền cúi đầu thở dài.
Thiết Bổ Thiên ở một bên, hít mạnh một hơi khí lạnh!
"Tám người! Tổng cộng có tám kẻ địch! Trong đó có bốn người chết do trúng loạn tiễn. Còn con số thương vong này, cơ bản đều là chết dưới tay của bốn người còn lại, mà ba trong số bốn người đó là hung hãn. Mỗi người bọn chúng đã cướp mất mạng sống của hơn một ngàn người của chúng ta" Sở Dương thản nhiên nói: "Cái này, chính là lực lượng của cao thủ".
Thiết Bổ Thiên bỗng tai đỏ mặt hồng.
Phía mình cũng có cao thủ nhưng lại bị chính mình đưa đi hoàng cung! Nếu như hai vị cao thủ này tham chiến thì con số thương vong này tuyệt đối có thể thay đổi!
Thậm chí còn có thể hoàn toàn không có!
Nhưng lại không phải như vậy!
Sở Dương cũng không nói gì, nhưng Thiết Bổ Thiên cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Sở Dương: Phụ thân của ngươi là phụ thân, như vậy, hơn bốn ngàn người này có bao nhiêu phụ thân? Có bao nhiêu người là phụ thân?
Thiết Bổ Thiên ngây ra một lúc, vẻ mặt vô cùng áy náy, chậm rãi nói: "Cô… Không lời nào để nói!"
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ