Ngạo Mạn Và Biến Đen
Chương 50
Editor: Jesse Tran
Trác Diễm rời cuộc buổi họp báo quá lâu, bắt đầu có người đến tìm anh.
Trác Diễm giận đến mức, trực tiếp quay đầu đi, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt nhìn cô một cái. Nguyễn Tương Nam tự biết mình đuối lý, anh đi tới đâu liền theo tới đó, thế nhưng anh lại càng không để ý đến cô, chỉ tập trung trả lời đám ký giả. Cô không khỏi than thở trong lòng, thật ra thì cô cũng có cách làm nũng để cho anh hết giận, thế nhưng lúc này, vốn không thể dùng chiêu kia.
Cô thực sự không thể và cũng không dám có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với anh.
Cô chỉ có thể im lặng đi bên cạnh anh.
Đến lúc tan cuộc, Trác Diễm tự mình tiễn mấy vị khách quan trọng, mới dùng khóe mắt liếc cô một cái: “Trước không phải em rất hả hê sao? Hiện tại giả bộ đáng thương này cho ai nhìn?"
Nguyễn Tương Nam cúi đầu, ừ một tiếng: “Em không phải muốn phá hỏng buổi họp báo lần này."
“Em không phải đánh trống lảng, “ Trác Diễm giờ phút này miễn cưỡng còn có thể duy trì tỉnh táo, “Anh không để ý buổi họp báo lần này, đó không phải là vấn đề lớn nhất."
“Nhưng nếu như anh bị báo cáo tự tiện rời buổi họp báo, cũng không được hay cho lắm."
Cô thật là một cao thủ đánh trống lảng. Trác Diễm uy hiếp nói: “Việc hôm nay không để ngày mai, em nhất định phải giải thích hợp lý những cử chỉ khác thường của em ngày hôm nay, không thì đừng trách anh bỏ em ở chỗ này. Phương viên này mười dặm em chắc canh không tìm được xe."
Nguyễn Tương Nam giương mắt, nhìn anh một lát, nhỏ giọng nói: “Ừ...... Vậy em tự đi." Cô ấy là kiểu người, chịu uất ức là lại trở nên nhu nhược.
Nhưng là anh biết này tất cả đều là giả bộ. Cô đời này chính là không chừa chuyện xấu, còn để cho anh không thể buông bỏ.
Nguyễn Tương Nam đi một lúc lâu, mới ý thức được Trác Diễm không thèm đuổi theo. Cô nhíu nhíu mày, nên...... Anh sẽ không ác như vậy, để cho cô đi bộ trở về chứ? Nhưng cũng không chắc, có lẽ anh thật sự bị chọc tức đến nỗi bỏ cô ở nơi này cũng nên.
Từ hội trường khách sạn đến cửa lớn, mất hơn 10’ lái xe, sau đó còn phải lại đi một đoạn đường rất dài mới có thể đi tới được đường lớn, theo lời Trác Diễm trong vòng mười dặm không có xe vẫn còn là nói giảm nói tránh.
Cô là một người lề mề, chợt nghe sau lưng có tiếng động cơ xe vang lên, cô quay đầu, thấy xe ngừng lại, Trác Diễm ngồi ở ghế sau, từ chậm rãi hạ cửa xe xuống để lộ nửa gương mặt: “Lên xe."
——
Nguyễn Tương Nam ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, còn chưa kịp mở miệng nói gì, liền thấy Trác Diễm nghiêng người về phía trước, lấy một miếng băng cá nhân từ vali ở trong xe, kéo tay của cô, xé lớp giấy bọc băng vết thương trên tay cho cô, sau đó lại bỏ tay của cô ra, giống như là sợ dính vào bệnh nguy hiểm vậy.
Nguyễn Tương Nam nhìn trên tay miệng vết thương dán, nói: "Thật xin lỗi. Thật ra thì em không phải, không phải......" Rồi lại chợt không thể nói, mang suy nghĩ của mình đè xuống, đối mặt phải vấn đề gì vô cùng khó khăn, nếu như hai người cùng giải quyết, vấn đề khó khăn ấy cũng sẽ biến mất dễ dàng. Nhưng đến phiên cô, thì lại không cách nào nói ra khỏi miệng. Thì ra là không phải chuyện gì cũng có thể làm nũng than thở cùng người yêu, có một số chuyện, nhất định phải một mình chịu đựng.
——
Trác Diễm nhìn thẳng phía trước, giọng nói cũng cứng rắn: “Không cần xin lỗi, là anh xen vào việc của người khác."
Ngón tay Nguyễn Tương Nam giật giật, mấy ngày rồi vết thương trên tay còn chưa khỏi, khó khăn lắm vết thương mới dần lành lại bây giờ lại bị rách ra. Cô chỉ muốn khéo léo nói cho anh biết, gần đây không thể cùng anh ở cùng một chỗ, cô muốn trở lại nhà của cô vài ngày, nhưng bây giờ, cho dù lời nói có uyển chuyển đến thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ làm hiểu lầm càng ngày càng sâu sắc.
Cô không thể nói, nhưng cô sợ.
Bọn họ cứ lặng lẽ ngồi như vậy, không nói thêm với nhau một câu nào nữa. Lúc chờ đèn đỏ, bác tài xế còn nhìn họ vài lần qua kính chiếu hậu.
Đến khi về đến nhà, Trác Diễm vẫn chưa hết giận, lúc ngủ cũng đưa lưng về phía cô.
Nguyễn Tương Nam nhìn phía sau lưng của anh, nhiều lần muốn ôm anh từ phía sau, cuối cùng vẫn không thể làm được. Cô nhìn bóng lưng của anh, thật ra thì ngày trước, cô cũng hay nhìn bóng lưng của anh như vậy, thời điểm đó anh vẫn chưa thích cô, thậm chí ngay cả một vài thiện cảm đối với cô cũng không có, nhưng cô lại rất thích anh.
Khi đó, cô nghĩ rằng sẽ mãi chỉ được nhìn bóng lưng của anh như vậy, cho đến bây giờ mọi chuyện khó khăn dường như đã trôi qua. Trước giờ may mắn không ở bên cô, ngay cả mẹ ruột của cô cũng vứt bỏ cô, sao cô có thể có được loại may mắn đó?
Nguyễn Tương Nam nhắm mắt lại, vẫn không đưa tay ra. Trong lúc mông lung, cảm thấy người bên cạnh xoay lại, ôm lấy cô. Nhiệt độ của người anh luôn cao hơn cô, nhiệt độ trên da ấm áp giống như muốn xuyên qua mạch máu, tiến vào sâu trong lòng của cô. Nguyễn Tương Nam tựa sát vào ngực anh, chợt nghĩ, coi như may mắn cả đời này đã dùng hết cũng không sao, dù là nửa đời sau lại quay trở lại những ngày tháng tăm tối cũng không sao.
Ít nhất, cô đã từng may mắn.
Cô lại nhìn thấy mình đứng nơi đó, xung quanh mơ mơ hồ hồ, trên mặt đất có vết máu, từng vệt tưng vệt, màu nâu nhạt. Cô tỉ mỉ đeo đeo găng tay cao su, một tầng không đủ, lại thêm một tầng nữa. Cô đeo rất cẩn thận, như là sợ lớp cao su mỏng manh kia bị rách. Sau đó cô cho tay vào ổ bụng của người đang nằm trên bàn mổ.
Cô rất cẩn thận, bởi vì đây là cơ hội lần thứ hai.
Cô đưa tay ra ngoài, lại cẩn thận cẩn thận cởi lớp bao tay dính máu.
Cô chỉ có cơ hội này lần.
Cô lại cởi bỏ tầng thứ hai, nhưng vẫn không còn kịp nữa, tay cô đầy máu tươi, mà trên tay còn có vết thương.
Không kịp rồi.
——
Nguyễn Tương Nam mở mắt, có chút thất thần nhìn trần nhà. Trác Diễm còn chưa thức giấc, anh đưa lưng về phía cô, hô hấp đều đặn mà yên tĩnh.
Cơ hội thứ hai mà cô hy vộng thực ra chỉ là một giấc mơ.
Nguyễn Tương Nam rón rén xuống giường, đi vào toilet, đánh răng rửa mặt bình thường, lấy bàn chải dính bọt từ trong miệng ra, nhưng là màu đỏ, là xuất huyết lợi.
Nguyễn Tương Nam sững sờ mất mấy giây, đột nhiên hung hăng ném mạnh bàn chải đánh răng vao thùng rác.
Tiếng động có chút lớn, Trác Diễm mơ mơ màng màng đi tới phía sau cô, trong giọng nói vẫn còn ngái ngủ: “Sao em dậy sớm vậy."
Nguyễn Tương Nam nói: “Không ngủ được."
Trác Diễm xem ra cũng tỉnh táo, cuối cùng nhớ rằng tối hôm qua bọn họ vẫn còn đang cãi nhau, vẻ mặt lại hiện lên sự tức giận: “Không ngủ được thì lấy bàn chải đánh răng trút giận?"
Nguyễn Tương Nam chỉ có thể cười khổ.
Cô đến bệnh viện, đầu tiên là bị gọi vào phòng làm việc của viện trưởng nói chuyện, sau khi trở về đã nhìn thấy Diệp Trưng ngồi ở vị trí của cô, còn đang giúp cô sửa lại bệnh án. Cô và anh nhìn nhau trong chốc lát, lại cảm thấy thật ra thì cho tới bây giờ chuyện cũng không còn gì để nói: “ Lần này có thể thật sự phức tạp......"
Diệp Trưng lẳng lặng nhìn cô, âm thanh còn có chút khàn khàn: “Sao vậy?"
“Hàm răng ra máu, sau đó...... Em giống như bị cảm, có sốt nhẹ."
“Cũng có thể là cảm cúm, đầu mùa xuân là thời kỳ có tỷ lệ nhiễm bệnh cao nhất."
“Đúng, có thể là cảm cúm." Nguyễn Tương Nam cười khổ nói, “Nhưng em không thể ở cùng một chỗ với Trác Diễm, ít nhất là trước khi có kết quả."
“Tại sao em không nói cho cậu ấy biết chuyện này?"
“Nói thì thế nào? Anh ấy sẽ kiên quyết không rời bỏ em, nhưng thật sự em không muốn như vậy."
Diệp Trưng nhìn cô: “Nhưng em xứng đáng để cậu ấy làm như vậy."
“Em không thể như vậy ích kỷ." Nguyễn Tương Nam cố tỏ ra nhẹ nhõm, “Làm phiền anh giúp em làm thủ tục xét nghiệm, cả xét nghiệm viêm gan B. Về phía bệnh viện, cũng giảm bớt áp lực cho em, một tuần chỉ cần khám bệnh vài lần, lâu rồi không được thoải mái như vậy."
Diệp Trưng không phản bác được, đăng nhập hệ thống, nhập mã số và mật khẩu của mình vào, giúp cô lái đăng ký các hạng mục cần kiểm tra.
Nguyễn Tương Nam cầm hóa đơn đi trả tiền kiểm tra, kết quả kiểm tra không có gì khác thường, cũng giống như cô nghĩ, không có triệu chứng nhiễm trùng tuyến miễn dịch lim-pha, nhưng cảm cúm lại tới trùng hợp như vậy, cô căn bản không chắc chắn.
——
Trác Diễm trước sau không thể tĩnh tâm làm việc.
Rõ ràng bọn họ vẫn đang rất tốt, tại sao thái độ của Tương Nam lại lên xuống thất thường như vậy, lạnh lùng với anh. Anh không nhịn được cắt đứt An Nhã đang báo cáo: “Tại sao cô với bạn trai lại gâu gổ?"
An Nhã cứng họng nửa ngày, mới nói ra được một câu: “Hả, sao vậy? Gây gổ...... Có ý gì ạ?"
Giọng Trác Diễm bình tĩnh: “Nếu như hai người cãi nhau, nhưng muốn làm hòa, cô muốn đối phương dỗ dành thế nào?"
An Nhã rằng anh và Nguyễn tiểu thư vừa cãi nhau, mới tự dưng hỏi mấy chuyện này, lee^qu.donnn liền mỉm cười nói: “Tặng một bó hoa, cùng ăn một bữa, sau đó chân thành nói xin lỗi, mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Chủ yếu là phải có một bên xuống nước, bên kia mới có thể bước xuống được."
“Thật sao?" Trác Diễm nói: “Vậy phiền cô chút nữa ra tiệm hoa đặt giúp tôi một bó. Được rồi, cô có thể báo cáo tiếp."
An Nhã chỉ dám chế giễu anh ở trong lòng, rõ ràng là anh cắt đứt bài báo cáo của cô, bay giờ sao có thể trở lại cảm giác lúc đó.
Lúc xế chiều, Trác Diễm về sớm hơn một tiếng đồng hồ, đến bệnh viện.
Anh đến phòng làm việc của Nguyễn Tương Nam, cũng chưa nói trước cho cô biết.
Mấy y tá đang xúm lại nói chuyện phiếm trước, chụm đầu vào trò chuyện nên không nghe thấy tiếng bước chân của anh: “...... Phẫu thuật khẩn cấp, căn bản không kịp làm những thủ tục kiểm tra thông thường, hỏi người thân cũng nói không bị làm sao, không bị viêm gan B không bị bênh hiểm nghèo, không có gì cả, nhưng cuối cùng cũng lại dương tính với HIV."
“Đúng là nghiệp chướng, bác sĩ Diệp còn tưởng rằng người nhà của đối phương thật sự không biết, nghĩ cách giải thích như thế nào, chỉ sợ bọn họ không tiếp nhận nổi kết quả này. Kết quả người ta nói, họ đã sớm biết."
“Cô bảo tại sao không nói sớm...... Nói cũng sẽ vẫn phải làm phẫu thuật, bác sĩ còn có thời gian chuẩn bị trước, ít nhất là có thể áp dụng các biện pháp bảo hộ, bây giờ không biết tình hình như nào......"
Trác Diễm đi tới bên cạnh, trong các cô cuối cùng cũng có người phản ứng kịp, đến nhìn thấy anh, liền cười nói: "Trác tiên sinh, lại tới đón bác sĩ Nguyễn tan việc sao?"
Trác Diễm gật đầu một cái, trả lời ngắn gọn: “Đúng vậy."
“Nhưng tôi mới vừa thấy bác sĩ Nguyễn đi ra ngoài, chắc là sẽ trở về nhanh thôi."
“Không sao, tôi sẽ ngồi trong phòng làm việc đợi cô ấy." Trác Diễm đi vào phòng làm việc của cô, anh đặt hoa xuống, trên bàn có chút lộn xộn, nlze.qu;ydo/nn. Hình như cô đi có chút vội vàng, ngay cả điện thoại cũng không mang theo. Trác Diễm đi tới bên bàn, biết rõ là không nên, nhưng là vẫn cầm điện thoại di động của cô lên, anh còn nhớ rõ ngày trước cô nhập mã trước mặt anh.
Anh nhập vào bốn con số, màn hình lập tức được mở.
Anh mở nhật ký tin nhắn, đều đã xóa sạch sẽ, nhưng có mấy tin nhắn còn chưa kịp xóa.
Là tin nhắn của cô và Diệp Trưng.
“Anh vẫn cảm thấy em nên nói cho cậu ấy biết."
“Không cần thiết."
“Bây giờ em không nói, sớm muộn gì cậu ấy cũng vẫn biết, nói sau không bằng nói trước, đau dài không bằng đau ngắn."
“Nói sớm anh ấy cũng sẽ đau khổ, nói muộn, ít nhất anh ấy còn có thời gian chuẩn bị tâm lý."
Trác Diễm nắm chặt điện thoại di động, cái gì sớm nói muộn nói, anh còn phải có chuẩn bị tâm lý gì? Anh nghe thấy tiếng có người mở cửa phòn làm việc sau lưng, lúc này, cũng chỉ có một khả năng, Nguyễn Tương Nam trở về.
Anh xoay người nhìn cô chằm chằm: “Em có ý gì?"
Nguyễn Tương Nam hiển nhiên cũng lấy làm kinh hãi: “Anh biết mật mã?"
“Anh hỏi em chuyện gì xảy ra? Có chuyện gì mà anh không biết, muốn anh đau ngắn không bằng đau dài?" Dáng vẻ của anh cực kỳ tức giận, giống như mãnh thú, ngay cả trán cũng có gân xanh nổi lên.
Nguyễn Tương Nam cực kỳ bình tĩnh trả lời: “Chính là...... những thứ mà anh nhìn thấy."
Trác Diễm nhìn cô, vẻ mặt đờ đẫn, đột nhiên bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Gặp em sau."
“Chính là những thứ mà anh đọc được ——"
“Đủ rồi!" Anh thô bạo cắt đứt lời của cô..., nện di động lên mặt đất, màn hình điện thoại di động lập tức vỡ nát, anh vẫn còn oán hận, lại đạp thêm một cước, trực tiếp khiến nó hỏng hoàn toàn. Anh lấy ra điện thoại di động của mình, ngón tay run rẩy lấy sim, tốn mấy phút đồng hồ mới rút được ra, sau đó để điện thoại di động trên bàn: “Trả lại cho em."
Trác Diễm rời cuộc buổi họp báo quá lâu, bắt đầu có người đến tìm anh.
Trác Diễm giận đến mức, trực tiếp quay đầu đi, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt nhìn cô một cái. Nguyễn Tương Nam tự biết mình đuối lý, anh đi tới đâu liền theo tới đó, thế nhưng anh lại càng không để ý đến cô, chỉ tập trung trả lời đám ký giả. Cô không khỏi than thở trong lòng, thật ra thì cô cũng có cách làm nũng để cho anh hết giận, thế nhưng lúc này, vốn không thể dùng chiêu kia.
Cô thực sự không thể và cũng không dám có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với anh.
Cô chỉ có thể im lặng đi bên cạnh anh.
Đến lúc tan cuộc, Trác Diễm tự mình tiễn mấy vị khách quan trọng, mới dùng khóe mắt liếc cô một cái: “Trước không phải em rất hả hê sao? Hiện tại giả bộ đáng thương này cho ai nhìn?"
Nguyễn Tương Nam cúi đầu, ừ một tiếng: “Em không phải muốn phá hỏng buổi họp báo lần này."
“Em không phải đánh trống lảng, “ Trác Diễm giờ phút này miễn cưỡng còn có thể duy trì tỉnh táo, “Anh không để ý buổi họp báo lần này, đó không phải là vấn đề lớn nhất."
“Nhưng nếu như anh bị báo cáo tự tiện rời buổi họp báo, cũng không được hay cho lắm."
Cô thật là một cao thủ đánh trống lảng. Trác Diễm uy hiếp nói: “Việc hôm nay không để ngày mai, em nhất định phải giải thích hợp lý những cử chỉ khác thường của em ngày hôm nay, không thì đừng trách anh bỏ em ở chỗ này. Phương viên này mười dặm em chắc canh không tìm được xe."
Nguyễn Tương Nam giương mắt, nhìn anh một lát, nhỏ giọng nói: “Ừ...... Vậy em tự đi." Cô ấy là kiểu người, chịu uất ức là lại trở nên nhu nhược.
Nhưng là anh biết này tất cả đều là giả bộ. Cô đời này chính là không chừa chuyện xấu, còn để cho anh không thể buông bỏ.
Nguyễn Tương Nam đi một lúc lâu, mới ý thức được Trác Diễm không thèm đuổi theo. Cô nhíu nhíu mày, nên...... Anh sẽ không ác như vậy, để cho cô đi bộ trở về chứ? Nhưng cũng không chắc, có lẽ anh thật sự bị chọc tức đến nỗi bỏ cô ở nơi này cũng nên.
Từ hội trường khách sạn đến cửa lớn, mất hơn 10’ lái xe, sau đó còn phải lại đi một đoạn đường rất dài mới có thể đi tới được đường lớn, theo lời Trác Diễm trong vòng mười dặm không có xe vẫn còn là nói giảm nói tránh.
Cô là một người lề mề, chợt nghe sau lưng có tiếng động cơ xe vang lên, cô quay đầu, thấy xe ngừng lại, Trác Diễm ngồi ở ghế sau, từ chậm rãi hạ cửa xe xuống để lộ nửa gương mặt: “Lên xe."
——
Nguyễn Tương Nam ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, còn chưa kịp mở miệng nói gì, liền thấy Trác Diễm nghiêng người về phía trước, lấy một miếng băng cá nhân từ vali ở trong xe, kéo tay của cô, xé lớp giấy bọc băng vết thương trên tay cho cô, sau đó lại bỏ tay của cô ra, giống như là sợ dính vào bệnh nguy hiểm vậy.
Nguyễn Tương Nam nhìn trên tay miệng vết thương dán, nói: "Thật xin lỗi. Thật ra thì em không phải, không phải......" Rồi lại chợt không thể nói, mang suy nghĩ của mình đè xuống, đối mặt phải vấn đề gì vô cùng khó khăn, nếu như hai người cùng giải quyết, vấn đề khó khăn ấy cũng sẽ biến mất dễ dàng. Nhưng đến phiên cô, thì lại không cách nào nói ra khỏi miệng. Thì ra là không phải chuyện gì cũng có thể làm nũng than thở cùng người yêu, có một số chuyện, nhất định phải một mình chịu đựng.
——
Trác Diễm nhìn thẳng phía trước, giọng nói cũng cứng rắn: “Không cần xin lỗi, là anh xen vào việc của người khác."
Ngón tay Nguyễn Tương Nam giật giật, mấy ngày rồi vết thương trên tay còn chưa khỏi, khó khăn lắm vết thương mới dần lành lại bây giờ lại bị rách ra. Cô chỉ muốn khéo léo nói cho anh biết, gần đây không thể cùng anh ở cùng một chỗ, cô muốn trở lại nhà của cô vài ngày, nhưng bây giờ, cho dù lời nói có uyển chuyển đến thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ làm hiểu lầm càng ngày càng sâu sắc.
Cô không thể nói, nhưng cô sợ.
Bọn họ cứ lặng lẽ ngồi như vậy, không nói thêm với nhau một câu nào nữa. Lúc chờ đèn đỏ, bác tài xế còn nhìn họ vài lần qua kính chiếu hậu.
Đến khi về đến nhà, Trác Diễm vẫn chưa hết giận, lúc ngủ cũng đưa lưng về phía cô.
Nguyễn Tương Nam nhìn phía sau lưng của anh, nhiều lần muốn ôm anh từ phía sau, cuối cùng vẫn không thể làm được. Cô nhìn bóng lưng của anh, thật ra thì ngày trước, cô cũng hay nhìn bóng lưng của anh như vậy, thời điểm đó anh vẫn chưa thích cô, thậm chí ngay cả một vài thiện cảm đối với cô cũng không có, nhưng cô lại rất thích anh.
Khi đó, cô nghĩ rằng sẽ mãi chỉ được nhìn bóng lưng của anh như vậy, cho đến bây giờ mọi chuyện khó khăn dường như đã trôi qua. Trước giờ may mắn không ở bên cô, ngay cả mẹ ruột của cô cũng vứt bỏ cô, sao cô có thể có được loại may mắn đó?
Nguyễn Tương Nam nhắm mắt lại, vẫn không đưa tay ra. Trong lúc mông lung, cảm thấy người bên cạnh xoay lại, ôm lấy cô. Nhiệt độ của người anh luôn cao hơn cô, nhiệt độ trên da ấm áp giống như muốn xuyên qua mạch máu, tiến vào sâu trong lòng của cô. Nguyễn Tương Nam tựa sát vào ngực anh, chợt nghĩ, coi như may mắn cả đời này đã dùng hết cũng không sao, dù là nửa đời sau lại quay trở lại những ngày tháng tăm tối cũng không sao.
Ít nhất, cô đã từng may mắn.
Cô lại nhìn thấy mình đứng nơi đó, xung quanh mơ mơ hồ hồ, trên mặt đất có vết máu, từng vệt tưng vệt, màu nâu nhạt. Cô tỉ mỉ đeo đeo găng tay cao su, một tầng không đủ, lại thêm một tầng nữa. Cô đeo rất cẩn thận, như là sợ lớp cao su mỏng manh kia bị rách. Sau đó cô cho tay vào ổ bụng của người đang nằm trên bàn mổ.
Cô rất cẩn thận, bởi vì đây là cơ hội lần thứ hai.
Cô đưa tay ra ngoài, lại cẩn thận cẩn thận cởi lớp bao tay dính máu.
Cô chỉ có cơ hội này lần.
Cô lại cởi bỏ tầng thứ hai, nhưng vẫn không còn kịp nữa, tay cô đầy máu tươi, mà trên tay còn có vết thương.
Không kịp rồi.
——
Nguyễn Tương Nam mở mắt, có chút thất thần nhìn trần nhà. Trác Diễm còn chưa thức giấc, anh đưa lưng về phía cô, hô hấp đều đặn mà yên tĩnh.
Cơ hội thứ hai mà cô hy vộng thực ra chỉ là một giấc mơ.
Nguyễn Tương Nam rón rén xuống giường, đi vào toilet, đánh răng rửa mặt bình thường, lấy bàn chải dính bọt từ trong miệng ra, nhưng là màu đỏ, là xuất huyết lợi.
Nguyễn Tương Nam sững sờ mất mấy giây, đột nhiên hung hăng ném mạnh bàn chải đánh răng vao thùng rác.
Tiếng động có chút lớn, Trác Diễm mơ mơ màng màng đi tới phía sau cô, trong giọng nói vẫn còn ngái ngủ: “Sao em dậy sớm vậy."
Nguyễn Tương Nam nói: “Không ngủ được."
Trác Diễm xem ra cũng tỉnh táo, cuối cùng nhớ rằng tối hôm qua bọn họ vẫn còn đang cãi nhau, vẻ mặt lại hiện lên sự tức giận: “Không ngủ được thì lấy bàn chải đánh răng trút giận?"
Nguyễn Tương Nam chỉ có thể cười khổ.
Cô đến bệnh viện, đầu tiên là bị gọi vào phòng làm việc của viện trưởng nói chuyện, sau khi trở về đã nhìn thấy Diệp Trưng ngồi ở vị trí của cô, còn đang giúp cô sửa lại bệnh án. Cô và anh nhìn nhau trong chốc lát, lại cảm thấy thật ra thì cho tới bây giờ chuyện cũng không còn gì để nói: “ Lần này có thể thật sự phức tạp......"
Diệp Trưng lẳng lặng nhìn cô, âm thanh còn có chút khàn khàn: “Sao vậy?"
“Hàm răng ra máu, sau đó...... Em giống như bị cảm, có sốt nhẹ."
“Cũng có thể là cảm cúm, đầu mùa xuân là thời kỳ có tỷ lệ nhiễm bệnh cao nhất."
“Đúng, có thể là cảm cúm." Nguyễn Tương Nam cười khổ nói, “Nhưng em không thể ở cùng một chỗ với Trác Diễm, ít nhất là trước khi có kết quả."
“Tại sao em không nói cho cậu ấy biết chuyện này?"
“Nói thì thế nào? Anh ấy sẽ kiên quyết không rời bỏ em, nhưng thật sự em không muốn như vậy."
Diệp Trưng nhìn cô: “Nhưng em xứng đáng để cậu ấy làm như vậy."
“Em không thể như vậy ích kỷ." Nguyễn Tương Nam cố tỏ ra nhẹ nhõm, “Làm phiền anh giúp em làm thủ tục xét nghiệm, cả xét nghiệm viêm gan B. Về phía bệnh viện, cũng giảm bớt áp lực cho em, một tuần chỉ cần khám bệnh vài lần, lâu rồi không được thoải mái như vậy."
Diệp Trưng không phản bác được, đăng nhập hệ thống, nhập mã số và mật khẩu của mình vào, giúp cô lái đăng ký các hạng mục cần kiểm tra.
Nguyễn Tương Nam cầm hóa đơn đi trả tiền kiểm tra, kết quả kiểm tra không có gì khác thường, cũng giống như cô nghĩ, không có triệu chứng nhiễm trùng tuyến miễn dịch lim-pha, nhưng cảm cúm lại tới trùng hợp như vậy, cô căn bản không chắc chắn.
——
Trác Diễm trước sau không thể tĩnh tâm làm việc.
Rõ ràng bọn họ vẫn đang rất tốt, tại sao thái độ của Tương Nam lại lên xuống thất thường như vậy, lạnh lùng với anh. Anh không nhịn được cắt đứt An Nhã đang báo cáo: “Tại sao cô với bạn trai lại gâu gổ?"
An Nhã cứng họng nửa ngày, mới nói ra được một câu: “Hả, sao vậy? Gây gổ...... Có ý gì ạ?"
Giọng Trác Diễm bình tĩnh: “Nếu như hai người cãi nhau, nhưng muốn làm hòa, cô muốn đối phương dỗ dành thế nào?"
An Nhã rằng anh và Nguyễn tiểu thư vừa cãi nhau, mới tự dưng hỏi mấy chuyện này, lee^qu.donnn liền mỉm cười nói: “Tặng một bó hoa, cùng ăn một bữa, sau đó chân thành nói xin lỗi, mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Chủ yếu là phải có một bên xuống nước, bên kia mới có thể bước xuống được."
“Thật sao?" Trác Diễm nói: “Vậy phiền cô chút nữa ra tiệm hoa đặt giúp tôi một bó. Được rồi, cô có thể báo cáo tiếp."
An Nhã chỉ dám chế giễu anh ở trong lòng, rõ ràng là anh cắt đứt bài báo cáo của cô, bay giờ sao có thể trở lại cảm giác lúc đó.
Lúc xế chiều, Trác Diễm về sớm hơn một tiếng đồng hồ, đến bệnh viện.
Anh đến phòng làm việc của Nguyễn Tương Nam, cũng chưa nói trước cho cô biết.
Mấy y tá đang xúm lại nói chuyện phiếm trước, chụm đầu vào trò chuyện nên không nghe thấy tiếng bước chân của anh: “...... Phẫu thuật khẩn cấp, căn bản không kịp làm những thủ tục kiểm tra thông thường, hỏi người thân cũng nói không bị làm sao, không bị viêm gan B không bị bênh hiểm nghèo, không có gì cả, nhưng cuối cùng cũng lại dương tính với HIV."
“Đúng là nghiệp chướng, bác sĩ Diệp còn tưởng rằng người nhà của đối phương thật sự không biết, nghĩ cách giải thích như thế nào, chỉ sợ bọn họ không tiếp nhận nổi kết quả này. Kết quả người ta nói, họ đã sớm biết."
“Cô bảo tại sao không nói sớm...... Nói cũng sẽ vẫn phải làm phẫu thuật, bác sĩ còn có thời gian chuẩn bị trước, ít nhất là có thể áp dụng các biện pháp bảo hộ, bây giờ không biết tình hình như nào......"
Trác Diễm đi tới bên cạnh, trong các cô cuối cùng cũng có người phản ứng kịp, đến nhìn thấy anh, liền cười nói: "Trác tiên sinh, lại tới đón bác sĩ Nguyễn tan việc sao?"
Trác Diễm gật đầu một cái, trả lời ngắn gọn: “Đúng vậy."
“Nhưng tôi mới vừa thấy bác sĩ Nguyễn đi ra ngoài, chắc là sẽ trở về nhanh thôi."
“Không sao, tôi sẽ ngồi trong phòng làm việc đợi cô ấy." Trác Diễm đi vào phòng làm việc của cô, anh đặt hoa xuống, trên bàn có chút lộn xộn, nlze.qu;ydo/nn. Hình như cô đi có chút vội vàng, ngay cả điện thoại cũng không mang theo. Trác Diễm đi tới bên bàn, biết rõ là không nên, nhưng là vẫn cầm điện thoại di động của cô lên, anh còn nhớ rõ ngày trước cô nhập mã trước mặt anh.
Anh nhập vào bốn con số, màn hình lập tức được mở.
Anh mở nhật ký tin nhắn, đều đã xóa sạch sẽ, nhưng có mấy tin nhắn còn chưa kịp xóa.
Là tin nhắn của cô và Diệp Trưng.
“Anh vẫn cảm thấy em nên nói cho cậu ấy biết."
“Không cần thiết."
“Bây giờ em không nói, sớm muộn gì cậu ấy cũng vẫn biết, nói sau không bằng nói trước, đau dài không bằng đau ngắn."
“Nói sớm anh ấy cũng sẽ đau khổ, nói muộn, ít nhất anh ấy còn có thời gian chuẩn bị tâm lý."
Trác Diễm nắm chặt điện thoại di động, cái gì sớm nói muộn nói, anh còn phải có chuẩn bị tâm lý gì? Anh nghe thấy tiếng có người mở cửa phòn làm việc sau lưng, lúc này, cũng chỉ có một khả năng, Nguyễn Tương Nam trở về.
Anh xoay người nhìn cô chằm chằm: “Em có ý gì?"
Nguyễn Tương Nam hiển nhiên cũng lấy làm kinh hãi: “Anh biết mật mã?"
“Anh hỏi em chuyện gì xảy ra? Có chuyện gì mà anh không biết, muốn anh đau ngắn không bằng đau dài?" Dáng vẻ của anh cực kỳ tức giận, giống như mãnh thú, ngay cả trán cũng có gân xanh nổi lên.
Nguyễn Tương Nam cực kỳ bình tĩnh trả lời: “Chính là...... những thứ mà anh nhìn thấy."
Trác Diễm nhìn cô, vẻ mặt đờ đẫn, đột nhiên bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Gặp em sau."
“Chính là những thứ mà anh đọc được ——"
“Đủ rồi!" Anh thô bạo cắt đứt lời của cô..., nện di động lên mặt đất, màn hình điện thoại di động lập tức vỡ nát, anh vẫn còn oán hận, lại đạp thêm một cước, trực tiếp khiến nó hỏng hoàn toàn. Anh lấy ra điện thoại di động của mình, ngón tay run rẩy lấy sim, tốn mấy phút đồng hồ mới rút được ra, sau đó để điện thoại di động trên bàn: “Trả lại cho em."
Tác giả :
Tô Mịch