Ngạo Mạn Và Biến Đen

Chương 19

Bởi vì tâm tình tồi tệ, ngủ thẳng đến lúc nữa đêm mới tỉnh lại. Trác Diễm tiện tay cầm lấy điều khiển ti vi và máy điều hoà không khí trên đầu giường, nhấn máy cái hạ nhiệt độ xuống.

Mùa hè này, quả thật làm cho người ta không có cách nào vượt qua nổi.

Anh trực tiếp cầm quyển tạp chí kinh tế và tài chính, quăng trên cửa sổ sát đất, tạp chí rơi xuống mặt đất rất nhanh, phát ra tiếng vang lớn. Anh xả được cơn giận một chút, cuối cùng có thể ngủ lần nữa.

Lúc sáng, điện thoại di động có thông báo của Blogging.

Anh mở ra xem, lại là Nguyễn Tương Nam đổi mới blogging, tim anh không khỏi đập rộn lên, một mặt thầm nghĩ tốt nhất không phải là nội dung làm cho tâm tình anh xấu đi, một mặt hi vọng cô chịu người đàn ông khốn khiếp đó, như vậy anh sẽ không còn nhớ thương nữa.

Blogging của Nguyễn Tương Nam rất đơn giản, chỉ là một hình ảnh một nhánh hoa hồng, nhìn khung cảnh là ở bên trong vường trường.

Buổi sáng đi tới công ty, vừa mới ngồi xuống bắt đầu công việc không lâu, cha anh lại gọi điện thoại kêu anh lên lầu.

Lần này Trác Hiển Dương ngồi trên ghế sa lon nói chuyện với anh: “Ngày hôm qua cha quên hỏi con, con và Nghiêm Ương đi Anh quốc nghỉ phé, sao mới có một ngày lại về?" Ông lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc, thuận tay gõ một cái, dùng cái bật lửa đốt, lại hỏi anh: “Con cũng muốn hút một điếu sao?"

“Không cần." Trác Diễm cũng không nghiện thuốc lá nhiều,cũng chính là trường hợp xã giao cần thiết sẽ hút một điếu, “Về chuyện nghỉ phép lần này, chính giữa xảy ra chút vấn đề, cho nên con liền về trước."

Trác Hiển Dương có chút kinh ngạc, nhướng lông mày nhìn anh: “Về trước thời hạn phải có chuyện a."

“Con cảm thấy Nghiêm Ương cũng không hợp với con, " Trác Diễm cúi đầu, chậm rãi nói, “Cô ấy nhỏ hơn con tới bốn, năm tuổi, tuổi đời cũng nhỏ, con vẫn luôn xem cô ấy là em gái, không có biện pháp thay đồi thành thân phận khác."

“Thật ra thì ta cũng cảm thấy con bé không thích hợp." Trác Hiển Dương gật đầy tỏ sự đồng ý rất nhanh, “Cha nhớ con có phải không thích loại con gái như vậy không, con bé vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, chính là rất nhiều tâm tư, cũng không phải quan tâm nhiều đến con bé, nếu không thích thì thôi."

Chợt Trác Diễm có một loại kích động của trò đùa dai, nếu như anh nói ra tên thì sinh trong lòng anh, có phải sẽ làm cho tất cả trấn định và bình tĩnh của cha mất hết không?

Anh nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng chưa có làm vậy.

Trác Hiển Dương vân vê khói trong tay nói: “Bản thân ta nghĩ, ta cảm thấy Lâm tiểu thư không tệ. Mẹ của cô ấy là người thân của Nghiêm gia, họ Lâm vốn gia thế trong chính trị, con không phải tốn thời gian trên người cô ấy. Hai người hiểu nhau, con cũng càng ngày càng thấy đối phương có ưu điểm."

Trác Diễm miễn cưỡng nói: “Con cố hết sức thôi."

Anh trở lại lầu đó, chỉ thấy mấy người phụ nữ phòng thư kí tụ lại nói chuyện phiếm, ngay cả anh đến cũng không phát hiện: “Cô xem năm nay lại thịnh hành trang phục cổ xưa, trang sức năm mới cũng thịnh hành lần nữa rồi."

“Cô xem tôi cất giữ quyển tạp chí này ngay trang chuyên mục, coi như qua nhiều năm như vậy, lấy ra xem cũng rất tốt nha."

“À, cô có cảm thấy bên mặt của người mẫu rất giống trưởng thư ký An?"

“Thật sao? Cái sống mũi và đường nét khuôn mặt thật sự có chút giống."

Trác Diễm đi thẳng tới, lấy đi quyển tạp chí họ đang bàn tán: “Lúc đi làm vẫn còn nói chuyện phiếm, tịch thu."

Nhóm thư ký đầu tiên sợ hết hồn, lại thấy bộ dáng của anh không giống tức giận, liền chyển hướng: “Trác tổng, quyển tạp chí này rất lâu nha, bây giờ cũng không mua được, anh có thể không tịch thu quyển này không?"

Lại cò kè mặc cả với anh.

Trác Diễm khẽ mỉm cười: “Thế nào, tiền thưởng tháng này cũng không muốn?"

Nhóm thư ký lập tức giải tán như chim thú.

Anh cầm quyển tạp chí kia đi vào phòng làm việc, tiện tay ném lên bàn, tạp chí vốn đnag lật tới một tờ, người mẫu trên tờ kia đối diện mỉm cười với anh.

Trác Diễm đột nhiên trố mắt, lại cầm quyển tạp chí đó trên tay, nhìn kĩ người mẫu được hoá trang làm mẫu. Đừng nói khuôn mặt bị hoá trang, cho dù hoá thành tro anh cũng nhận ra cô.

Đó là Nguyễn Tương Nam thật nhiều năm trước.

Ngược lại anh chưa từng nghĩ tới một vấn đề, là một cô gái mới học xong năm nhất đại học, xoay người chuyển nhà sống một mình, còn phải học học thêm bảy năm học y khoa, sao cô vượt qua được mấy ngày này? Anh nhìn thấy cô trong đại học, không phải cảnh vội vã đi học, chính là vội vã đi làm thêm, có lúc sẽ cảm thấy cô không che giấu bản tính thích tiền làm cho anh chán ghét.

Nhất là mùa hè năm đó, bọn họ xảy ra quan hệ đặt biệt, thậm chí cô còn khai triển buôn bán tin tức cá nhân và sự nghiệp của anh, chỉ là cuối cùng cũng không tính là quá phận, sau môt thánh liền ngưng lại.

Anh giận cô cũng như chó đánh mèo, cũng rất dễ dàng tha thứ.

Nhưng không có phân tích qua, sao anh lại dễ dàng tha thứ cho cô như vậy.

Buổi tối làm thêm đến mười hai giờ hơn, Trác Diễm định tiếp tục ngủ lại trong phòng làm việc.

Trong phòng làm việc của anh có phòng tắm riêng, bởi vì bình thường sẽ qua đêm trong phòng làm việc, cho nên quần áo và đồ dùng tắm rửa rất đầy đủ.Anh tấm xong chỉ đồng hồ báo thức rồi đi ngủ.

Cũng không biết là không phải bởi vì lúc Nguyễn Tương Nam mang đồ ăn khuya đến đã ngồi qua rồi, rõ ràng anh rất mệt mỏi, vừa nằm xuống liền ngủ, cũng trở ngại cảnh xảy ra trong mộng không tốt lắm. Buổi sáng tỉnh lại chỉ thấy càng thêm mệt mỏi, giống như không có ngủ qua.

Qủa thật giống như trúng tà.

Trác Diễm ngủ trên ghế sa lon ba ngày, thật không nhịn được hàng đêm đều xảy ra mộng xuân như vậy —— rõ ràng mỗi giấc mộng kia bắt đầu cũng tốt, chỉ là ngồi tâm sự, nhưng trò chuyện một chút lại nói tới nội dung hạn chế. Hơn nữa trong mộng người đó còn hết sức ngaon ngaoxn dịu dàng, quả thật so với biểu hiện dịu dàng bình thường của cô tốt hơn gấp vạn lần,

Bây giờ anh có hai sự lựa chọn, loại thứ nhất là đổi ghế sa lon trong phòng làm việc, loại thứ hai là chỗ ngủ sau giờ làm thêm được đổi thành khách sạn gần đó.

Nếu lựa chọn đổi ghế sa lon, có chút không giải thích được hành động này, mà biện pháp này nhất định không có tác dụng.

Trác Diễm trực tiếp gọi cho An Nhã: “Cô giúp tôi đặt một phòng ở khách sạn Vạn Hào, chọn nơi yên tĩnh, tốt nhất là tầng cuối."

Hiệu xuất xử lí công việc của An Nhã luôn rất cao, sẽ mang thẻ phòng tới đây rất nhanh.

Từ ghế sa lon trong phòng làm việc đổi thành khách sạn, cảnh một đêm đó cuối cùng cũng kết thúc.

Trác Diễm thở phào nhẹ nhõm.

Buổi sáng trên đường lái xe đi làm,thấyNguyễn Tương Nam phát hiện thấy thiếu, hay là tiến hành tỉ mỉ với vường trường, toàn bộ góc độ hội tụ, nhìn anh chỉ muốn mắng chửi người.

Cũng không biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì—— mặc dù anh biết ý tưởng của cô với người bình thường rất khác nhau, nhưng sáng mỗi ngày đều duy trì thói quen chụp tất cả hoa, thật sự làm cho người ta không hiểu. Không chỉ một mình anh không hiểu, mà những bình luận ở dưới cũng hỏi gần đây cô thế nào.

Khó có được Nguyễn Tương Nam trả lời: bở vì, chỗ này chơi rất khá.

Bởi vì chỗ này chơi rất khá.

Chẳng lẽ cô biết mỗi ngày anh sẽ xem blogging của cô, cho nên cố ý gửi cái này để làm tiêu hao sự kiên nhẫn của anh?

Trác Diễm chống trán, mặc dù kết luận này có chút không thể tưởng tượng được, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể.

Nếu như anh thật sự muốn cùng cô ở một chỗ, thực tế đó không phải là vấn đề lớn, anh có năng lực có thể kiếm tiền, coi như thật sự lựa chọn cô, cùng lắm cha anh cũng chỉ có thể thất vọng mà không ngăn cản, chướng ngại chân chính là bọn họ hiểu nhau quá ít, mà cô lại rất biết hành hạ anh.

—Không nói chuyện còn đỡ, anh lại nghĩ muốn ở chung một chỗ với cô?

Cái ý nghĩ này kinh sợ nhất rồi.

Nguyễn Tương Nam nghe xong báo cáo y học liền trở về chỗ ở, liền nhốt mình trong phòng. Cái người Anh gốc Hoa bị Trác Diễm đánh bầm mặt rốt cuộc cũng không nhìn ra rồi, cô vừa mới thấy anh còn có thể lúng túng, sau đó cũng thành thói quen. Bất quá xung quanh cô là hội học sinh đi du học, thỉnh thoảng đánh nhau vẫn điểu đạt tình cảm bình thường, hơn nữa da cô dày, qua vài ngày liền quên đi chuyện này.

Hộ chiếu Nghiêm Ương đi du lịch cũng đến thời hạn, cô sẽ đưa con bé lên máy bay.

Người đến người đi trong đại sảnh sân bay, Nghiêm Ương hoàn toàn diễn vỡ kịch đưa tiễn, càng lúc Nguyễn Tương Nam lo lắng cô bé sẽ không kịp qua kiểm an.

Thật ra thì cũng là vận may của cô, bởi vì có Nghiêm Ương là em gái cùng mẹ khác cha của cô, mới có thể buộc cô với cái nhà này càng kiên cố thêm, lần đầu tiê chặt đứt thì không thành công.

Cô viết luận văn trên máy vi tính một lát, Skype đột nhiên nhắc nhở, là đến từ Diệp Trưng.

Cô nhận, chỉ nghe giọng nói của Diệp Trưng truyền tới trong tai nghe: “Hiện tại có một tin tốt và một tin xấu chuẩn bị nói cho cô biết, cô muốn nghe tin nào trước?"

Diệp Trưng cao hơn cao hai khoá, ban đầu một mực cùng cô chung sư phụ, biết đến nay cũng rất nhiều năm. Người người đều nói Diệp Trưng là quái thai, rõ ràng là gia cảnh rất tốt, coi như là tuỳ tiện kinh doanh, ít nhất cũng sẽ triển khai kế hoạch lớn, lại đi làm bác sĩ. Đại khái cô cũng là quái thai như thế, cho nên ngược lại bọn họ từ ngày thứ nhất liền không ngờ khí thế tương hợp.

Nguyễn Tương Nam suy nghĩ một chút, nói: “Hay là nói tin xấu trước đi."

Từ trước giờ cô không có ôm hi vọng với tin tốt, đối với tin xấu năng lực chịu đựng cao đến kì lạ.

Diệp Trưng cười cười, tiếng cười rất dễ nghe: “Tin xấu là, người nhà của tôi dễ dàng tha thứ cho tôi đã đến độ cực hạn, bắt đầu bức hôn rồi."

Nguyễn Tương Nam tâm tình đồng cảm vẫn không có giới hạn cuối: “Tin này không xấu, tôi bắt đầu mong đợi tin tốt."

“Tin tốt chính là ——" Diệp Trưng cười đến vui vẻ, “Bị buộc cưới trong cái tổ hợp kia ra, ngoại từ tôi, còn một người khác là cô. Chúng ta lại hợp tác vui vẻ rồi."

Nguyễn Tương Nam không đề phòng, vốn là đang ngậm nước liền trực tiếp phun vào màn hình.

Diệp Trưng nghi ngờ hỏi: “Phản ứng kịch liệt của cô ngoài dự liệu của tôi một chút, thế nào?"

“Tôi căn bản không có đồng ý chuyện như vậy đi, " Nguyễn Tương Nam lấy khăn giấy thu thập tàn cuộc một chút, “Hơn nữa, sao người nhà anh có thể nghĩ như vậy?"

“Bởi vì tôi rất nghèo, lương bác sĩ thật sự rất thấp, " Diệp Trưng cười nói, “Mà cô thật sự là một lựa chọn hết sức thích hợp."

“Nếu như anh nói nghèo, vậy tôi tính là gì?" Anh dù gì cũng là phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất, ít nhất tiền đồ vô cùng, như vậy so với cô làm gì? Chẳng lẽ đã rơi vào cấp bậc nghèo nhất sao?

“Tương Nam, suy tính một chút thôi." Âm thanh của anh trầm thấp dễ nghe, lại hướng dẫn từng bước, “Bác sĩ với bác sĩ thật xứng như dây tây với sữa tươi vậy, vừa có thể giải quyết được vấn đề cá nhân, đồng thời cô cũng có thể giải quyết, cảm giác chúng ta đối với nhau vẫn vô cùng tốt, không phải sao?"

Nguyễn Tương Nam nói: “Cái người này thật không có thành ý, tôi giống như cái loại tuỳ tiện thích hợp với anh sao?"

“Cô mà không phải, mà tôi cũng không phải là. Chỉ là người khác sẽ không thể nào lấy cô, loại người như anh ta lăn lộn trên thương trường đều quá thật tế."

“Ai nói tôi sẽ cho anh ta cưới?" Nguyễn Tương Nam ôm cánh tay, “Không nói giỡn chuyện này, tôi biết chuyện ngay tám trăm năm, tôi cũng không phải ngu ngốc."

Diệp Trưng đầu hàng: “Được rồi, coi như tôi nói bậy, tất cả đợi cô về hãy nói, trước báo cho cô, tránh cho lúc đó cô sẽ không ứng phó kịp."
Tác giả : Tô Mịch
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại