Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 83: Đêm ở thị trấn Tạp Mai Long (hạ)
Bốn người vất vả tìm được một quầy hàng tương đối yên tĩnh, vị trí hơi xa một chút nhưng xem ra rất sạch sẽ. Hai thiếu nữ ăn mặc giản dị tươi cười đón khách làm cho người ta có cảm giác thực tự nhiên dễ chịu.
- Đến đây đi!
Karin hướng về phía hai thiếu nữ nói:
- Lấy món ngon nhất của quầy hàng các ngươi mỗi thứ một phần, à, đây là tiền boa!
Nói xong tung một đồng tiền mệnh giá là 10 ngân tệ vừa khéo rơi vào lòng bàn tay của một cô gái, cô gái kia hướng về phía mấy người Karin ngọt ngào cười, sau đó nói:
- Xin chờ một lát!
Ngồi trên ghế mây thông thoáng, gió biển thổi làn hơi mát dịu lên người cảm giác thực là thanh thản dễ chịu, La Thiên đề nghị:
- Chúng ta uống chút rượu gì chứ?
Karin một chút chần chờ, nói:
- Cái này có điều không được rồi?
La Thiên cười hắc hắc:
- Lần này chúng ta ra ngoài lịch lãm, cũng tương đương với kẻ mạo hiểm, mạo hiểm nha, sao lại không thể uống rượu chứ? Nói gì đi nữa chúng ta đều là người trưởng thành rồi đấy, uống chút rượu có gì phải sợ!
Ở Đế quốc Lam Nguyệt: con trai mười lăm tuổi, cô gái mười sáu tuổi, sẽ cử hành lễ trưởng thành, tiến vào giai đoạn thành người lớn.
Karin nhìn thoáng qua Lăng Tiêu và Isa, thầm nghĩ: hai người này rõ ràng chưa có trưởng thành đây. Tuy nhiên loại câu nói làm mất hứng này nàng cũng không thể nói ra. Trên thực tế nàng cũng có chút nóng lòng muốn thử xem sao, khó khăn lắm mới rời xa cha mẹ, khuất xa tầm mắt của giáo sư, nếu không thể làm ra một chút chuyện nghịch lý thì dường như cũng thực có lỗi với bản thân mình.
Vì thế nàng gọi người nữ bán hàng kia tới, ra vẻ thành thạo kêu bốn cốc rượu trái cây. Loại rượu này có vị ngọt, nồng độ rượu rất thấp, nhưng nếu đã gọi là rượu dĩ nhiên cũng phải trải qua quá trình ủ men, rất thích hợp với những người trẻ tuổi và rất được ưa thích.
La Thiên bỗng nhiên hạ thấp giọng nhìn Lăng Tiêu nói:
- Người anh em, ngươi có cảm thấy chuyến lịch lãm của chúng ta lần này có điều kỳ lạ hay không?
Lăng Tiêu giật mình, lạnh nhạt nói:
- Kỳ lạ? Hàng năm không phải Học viện đều cử hành lịch lãm như vậy hay sao?
La Thiên cười:
- Đúng là hàng năm đều có tổ chức lịch lãm, tuy nhiên lần nào cũng thế đều là trực tiếp chỉ định người của khối cao cấp, hoặc là khối cấp thấp tham dự. Hơn nữa phần lớn là căn cứ vào thực lực để phân chia đội ngũ và nơi chốn lịch lãm. Không giống như lần này bất kể thực lực cao thấp, đều có thể báo danh tham gia lịch lãm. Chuyện này trước nay chưa từng có!
Karin ở một bên bĩu môi, có chút khinh thường nói:
- Tốt lắm La Thiên, anh luôn là người chuyên bàn luận tạo ra mưu mô ngấm ngầm. Dựa theo lời nói của anh, Học viện làm thế có mục đích gì? Theo tôi nghĩ, không chừng đây là phương thức đổi mới của Học viện chăng? Dù sao về mặt Học viện, giống như... giống như xem bồn cảnh trong phòng, cũng không trải qua chiến đấu dậy lên gió táp mưa sa gì!
Lăng Tiêu nhìn lướt qua Karin, có chút ngạc nhiên vì cô gái cởi mở này có thể nói ra những lời như vậy. Nhìn dáng vẻ của Karin không giống như là con cái của nhà đại quý tộc cho lắm, tính tình cởi mở không gò bó, nhiệt tình lại trang nhã, hơn nữa vô hình trung có thể cuốn hút người khác, cũng không giống như xuất thân ở gia đình nghèo khó. Những gia đình này rất khó dạy dỗ nên một cô gái như vậy.
Isa cũng có chút nhận thức như lời nói của Karin, nhẹ giọng nói:
- Tôi cũng cảm thấy loại lịch lãm này cần phải nhiều hơn chút nữa, như vậy mới có thể phát triển càng tốt hơn!
La Thiên cười ha hả, lúc này rượu và thức ăn ê hề, chủ yếu đều là hải sản. Ở đế đô, tuy rằng cũng có thể ăn hải sản nhưng cũng không có hương vị chính tông như ở đây, hơn nữa một phần là món ăn đặc sản của địa phương nên mấy người ăn uống thật thỏa thích.
Mà ngay cả Lăng Tiêu đối với thức ăn thường cũng không đòi hỏi gì lắm, đều ăn nhiều hơn mấy phần. Isa lúc bắt đầu còn giữ kẽ ăn uống rụt rè, sau đó thấy Karin ăn thoải mái, La Thiên cũng bưng cốc rượu hô to gọi nhỏ, dần dần cũng liền thả lỏng bụng dạ thoải mái ăn uống.
Dù sao thì ở địa phương này cũng không có bị người dòm ngó, đâu cần phải tự gò bó mình như vậy.
Lúc này từ bên ngoài đi tới vài kẻ mạo hiểm ăn mặc kiểu đàn ông, trông thấy Isa và Karin, ánh mắt lập tức sáng ngời, ngay sau đó nhìn thấy trang phục của bọn họ, mấy tên mạo hiểm liếc nhìn nhau một cái: Hôm nay rất đông học viên tuổi trẻ đến thị trấn Tạp Mai Long, bọn họ cũng có nghe nói là đến từ Học viện Đế quốc của đế đô. Ở nơi đó thì hơn 95% học viên không phú cũng quý! Tùy tiện tìm ra một người, có lẽ thân phận cũng có thể dọa chết người ta.
Vì thế tuy rằng thèm nhỏ dãi dung mạo xinh đẹp của Isa và Karin, mấy tên mạo hiểm cũng không dám có biểu hiện gì quá đáng, chỉ ngồi ở đó, lớn tiếng kêu người phục vụ.
Cô gái có bộ dáng thanh nhã kia đi đến trước mặt mấy tên mạo hiểm, chào hỏi rất lễ phép, sau đó đưa thực đơn ra. Hàng năm lấy buôn bán làm sinh kế ở vùng biên giới này, gặp rất nhiều kẻ mạo hiểm, hạng người nào cũng có, rất nhiều tên mạo hiểm tính cách thô lỗ, tố chất thấp kém, thường xuyên nói những lời thô tục chòng ghẹo người phục vụ ở nơi này. Đều là chuyện thường ngày ở huyện, các nàng nghe dần rồi cũng quen. Nói như vậy rồi thôi, bọn mạo hiểm đó cũng chỉ là quen mồm quen miệng nghiện chửi thề ăn nói thô tục nhưng rất ít khi động tay động chân.
Dù sao phòng vệ quân của thị trấn Tạp Mai Long cũng không phải là để trưng bày. Nỏ lớn đặc chế trang bị cho bọn họ đến ngay cả Cuồng Kiếm Sư nhìn thấy cũng phải kinh sợ.
Gương mặt La Thiên có hơi đỏ lên. Đừng thấy hắn khoa trương dữ dội mà lầm, trên thực tế cũng là lần đầu tiên hắn uống rượu, nồng độ của rượu trái cây tuy rằng không cao, nhưng uống với số lượng nhiều thì cũng say xỉn như thường. Hắn hướng về phía Lăng Tiêu nói:
- Ngươi xem mấy tên mạo hiểm kia, mắt chúng luôn quét về phía chúng ta, thực là làm cho người ta chán ghét hừ!
Karin nói:
- Vậy chúng ta hãy đi thôi, dù sao ta cũng no nê rồi, ở bên ngoài cố gắng đừng gây chuyện thì tốt!
Isa gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Ở bên ngoài rước lấy phiền toái dù sao cũng không phải là chuyện thích thú gì, đến lúc trở về còn có thể bị giáo sư quở mắng. Truyện Sắc Hiệp
Mấy người đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe thiếu nữ phục vụ bên kia thét lên một tiếng, thân mình thối lui ra sau mấy bước đụng đổ cái ghế mây, sau đó sắc mặt đỏ bừng, nổi giận trừng mắt nhìn tên mạo hiểm đang cười trông thực bỉ ổi, một bàn tay nhỏ bé ngượng ngùng đưa ra sau xoa xoa cái mông.
Tuy rằng không phát hiện kẻ mạo hiểm kia chiếm tiện nghi của cô gái phục vụ, nhưng loại sự tình này cũng không cần phỏng đoán, cứ nhìn bộ dáng của thiếu nữ kia nước mắt lưng tròng chực khóc cũng đủ biết tên mạo hiểm kia đáng ghét đến cỡ nào.
Hàng lông mày của Karin chợt dựng lên, định nói gì, chợt đúng lúc này La Thiên đưa tay đặt lên tay Karin, thấp vừa nói:
- Đừng lên tiếng, bọn kia đang nhắm vào chúng ta đấy!
Karin và Isa đều sửng sốt, Karin nói:
- La Thiên, anh lại nữa rồi...
Lúc này Lăng Tiêu lạnh nhạt nói:
- Hắn nói thật chính xác, mấy người kia quả thật đang nhắm vào chúng ta, trước cứ im lặng xem biến chuyển thế nào!
"..."
Lồng ngực Karin phập phồng dữ dội, hừ một tiếng, hờn dỗi ném cái đĩa xuống trước mặt, "keng" phát ra một tiếng vang giòn tan, bực tức ngã người tựa vào ghế mây.
La Thiên và Lăng Tiêu cũng chỉ vừa mới quan sát thấy mấy kẻ mạo hiểm kia thỉnh thoảng nhìn lén về bên này, hơn nữa còn dùng mắt ra dấu với nhau gì đó, ngay sau đó liền xảy ra chuyện chọc ghẹo cô gái phục vụ.
Vì thế Lăng Tiêu và La Thiên hai người đều cho rằng, đối phương rất có thể là nhắm vào bọn họ, không chừng đã xem bốn người bọn họ là dê béo, muốn dọa nạt kiếm chút tiền tài.
Quả nhiên, mấy người kia căn bản không có hứng thú tiếp tục với phản ứng của cô gái phục vụ, mà chuyển ánh mắt nhìn về phía bọn họ bên này với vẻ mặt bất thiện, một người trong số đó mắng:
- Mẹ nó, con bé kia, nhìn cái gì mà nhìn! Bất mãn với lão tử sao? Ha Ha, tuy rằng mông ngươi chưa đủ lớn, nhưng bộ dáng rất xinh đẹp, lại đây tiếp đại gia uống cốc rượu thế nào?
Ánh mắt lạnh như băng của La Thiên nhìn vào mấy người kia. Lăng Tiêu ngồi ở bên cạnh bỗng nhiên cảm giác được một khí thế từ trên người La Thiên, cũng không phải là võ giả, ngược lại thật giống như một loại khí thế tự nhiên nảy sinh ra ở những người có ngôi vị cao. Trong lòng hắn thoáng sững sờ, La Thiên này là ai?
La Thiên lạnh lùng nói:
- Tự tìm cái chết.
- Đến đây đi!
Karin hướng về phía hai thiếu nữ nói:
- Lấy món ngon nhất của quầy hàng các ngươi mỗi thứ một phần, à, đây là tiền boa!
Nói xong tung một đồng tiền mệnh giá là 10 ngân tệ vừa khéo rơi vào lòng bàn tay của một cô gái, cô gái kia hướng về phía mấy người Karin ngọt ngào cười, sau đó nói:
- Xin chờ một lát!
Ngồi trên ghế mây thông thoáng, gió biển thổi làn hơi mát dịu lên người cảm giác thực là thanh thản dễ chịu, La Thiên đề nghị:
- Chúng ta uống chút rượu gì chứ?
Karin một chút chần chờ, nói:
- Cái này có điều không được rồi?
La Thiên cười hắc hắc:
- Lần này chúng ta ra ngoài lịch lãm, cũng tương đương với kẻ mạo hiểm, mạo hiểm nha, sao lại không thể uống rượu chứ? Nói gì đi nữa chúng ta đều là người trưởng thành rồi đấy, uống chút rượu có gì phải sợ!
Ở Đế quốc Lam Nguyệt: con trai mười lăm tuổi, cô gái mười sáu tuổi, sẽ cử hành lễ trưởng thành, tiến vào giai đoạn thành người lớn.
Karin nhìn thoáng qua Lăng Tiêu và Isa, thầm nghĩ: hai người này rõ ràng chưa có trưởng thành đây. Tuy nhiên loại câu nói làm mất hứng này nàng cũng không thể nói ra. Trên thực tế nàng cũng có chút nóng lòng muốn thử xem sao, khó khăn lắm mới rời xa cha mẹ, khuất xa tầm mắt của giáo sư, nếu không thể làm ra một chút chuyện nghịch lý thì dường như cũng thực có lỗi với bản thân mình.
Vì thế nàng gọi người nữ bán hàng kia tới, ra vẻ thành thạo kêu bốn cốc rượu trái cây. Loại rượu này có vị ngọt, nồng độ rượu rất thấp, nhưng nếu đã gọi là rượu dĩ nhiên cũng phải trải qua quá trình ủ men, rất thích hợp với những người trẻ tuổi và rất được ưa thích.
La Thiên bỗng nhiên hạ thấp giọng nhìn Lăng Tiêu nói:
- Người anh em, ngươi có cảm thấy chuyến lịch lãm của chúng ta lần này có điều kỳ lạ hay không?
Lăng Tiêu giật mình, lạnh nhạt nói:
- Kỳ lạ? Hàng năm không phải Học viện đều cử hành lịch lãm như vậy hay sao?
La Thiên cười:
- Đúng là hàng năm đều có tổ chức lịch lãm, tuy nhiên lần nào cũng thế đều là trực tiếp chỉ định người của khối cao cấp, hoặc là khối cấp thấp tham dự. Hơn nữa phần lớn là căn cứ vào thực lực để phân chia đội ngũ và nơi chốn lịch lãm. Không giống như lần này bất kể thực lực cao thấp, đều có thể báo danh tham gia lịch lãm. Chuyện này trước nay chưa từng có!
Karin ở một bên bĩu môi, có chút khinh thường nói:
- Tốt lắm La Thiên, anh luôn là người chuyên bàn luận tạo ra mưu mô ngấm ngầm. Dựa theo lời nói của anh, Học viện làm thế có mục đích gì? Theo tôi nghĩ, không chừng đây là phương thức đổi mới của Học viện chăng? Dù sao về mặt Học viện, giống như... giống như xem bồn cảnh trong phòng, cũng không trải qua chiến đấu dậy lên gió táp mưa sa gì!
Lăng Tiêu nhìn lướt qua Karin, có chút ngạc nhiên vì cô gái cởi mở này có thể nói ra những lời như vậy. Nhìn dáng vẻ của Karin không giống như là con cái của nhà đại quý tộc cho lắm, tính tình cởi mở không gò bó, nhiệt tình lại trang nhã, hơn nữa vô hình trung có thể cuốn hút người khác, cũng không giống như xuất thân ở gia đình nghèo khó. Những gia đình này rất khó dạy dỗ nên một cô gái như vậy.
Isa cũng có chút nhận thức như lời nói của Karin, nhẹ giọng nói:
- Tôi cũng cảm thấy loại lịch lãm này cần phải nhiều hơn chút nữa, như vậy mới có thể phát triển càng tốt hơn!
La Thiên cười ha hả, lúc này rượu và thức ăn ê hề, chủ yếu đều là hải sản. Ở đế đô, tuy rằng cũng có thể ăn hải sản nhưng cũng không có hương vị chính tông như ở đây, hơn nữa một phần là món ăn đặc sản của địa phương nên mấy người ăn uống thật thỏa thích.
Mà ngay cả Lăng Tiêu đối với thức ăn thường cũng không đòi hỏi gì lắm, đều ăn nhiều hơn mấy phần. Isa lúc bắt đầu còn giữ kẽ ăn uống rụt rè, sau đó thấy Karin ăn thoải mái, La Thiên cũng bưng cốc rượu hô to gọi nhỏ, dần dần cũng liền thả lỏng bụng dạ thoải mái ăn uống.
Dù sao thì ở địa phương này cũng không có bị người dòm ngó, đâu cần phải tự gò bó mình như vậy.
Lúc này từ bên ngoài đi tới vài kẻ mạo hiểm ăn mặc kiểu đàn ông, trông thấy Isa và Karin, ánh mắt lập tức sáng ngời, ngay sau đó nhìn thấy trang phục của bọn họ, mấy tên mạo hiểm liếc nhìn nhau một cái: Hôm nay rất đông học viên tuổi trẻ đến thị trấn Tạp Mai Long, bọn họ cũng có nghe nói là đến từ Học viện Đế quốc của đế đô. Ở nơi đó thì hơn 95% học viên không phú cũng quý! Tùy tiện tìm ra một người, có lẽ thân phận cũng có thể dọa chết người ta.
Vì thế tuy rằng thèm nhỏ dãi dung mạo xinh đẹp của Isa và Karin, mấy tên mạo hiểm cũng không dám có biểu hiện gì quá đáng, chỉ ngồi ở đó, lớn tiếng kêu người phục vụ.
Cô gái có bộ dáng thanh nhã kia đi đến trước mặt mấy tên mạo hiểm, chào hỏi rất lễ phép, sau đó đưa thực đơn ra. Hàng năm lấy buôn bán làm sinh kế ở vùng biên giới này, gặp rất nhiều kẻ mạo hiểm, hạng người nào cũng có, rất nhiều tên mạo hiểm tính cách thô lỗ, tố chất thấp kém, thường xuyên nói những lời thô tục chòng ghẹo người phục vụ ở nơi này. Đều là chuyện thường ngày ở huyện, các nàng nghe dần rồi cũng quen. Nói như vậy rồi thôi, bọn mạo hiểm đó cũng chỉ là quen mồm quen miệng nghiện chửi thề ăn nói thô tục nhưng rất ít khi động tay động chân.
Dù sao phòng vệ quân của thị trấn Tạp Mai Long cũng không phải là để trưng bày. Nỏ lớn đặc chế trang bị cho bọn họ đến ngay cả Cuồng Kiếm Sư nhìn thấy cũng phải kinh sợ.
Gương mặt La Thiên có hơi đỏ lên. Đừng thấy hắn khoa trương dữ dội mà lầm, trên thực tế cũng là lần đầu tiên hắn uống rượu, nồng độ của rượu trái cây tuy rằng không cao, nhưng uống với số lượng nhiều thì cũng say xỉn như thường. Hắn hướng về phía Lăng Tiêu nói:
- Ngươi xem mấy tên mạo hiểm kia, mắt chúng luôn quét về phía chúng ta, thực là làm cho người ta chán ghét hừ!
Karin nói:
- Vậy chúng ta hãy đi thôi, dù sao ta cũng no nê rồi, ở bên ngoài cố gắng đừng gây chuyện thì tốt!
Isa gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Ở bên ngoài rước lấy phiền toái dù sao cũng không phải là chuyện thích thú gì, đến lúc trở về còn có thể bị giáo sư quở mắng. Truyện Sắc Hiệp
Mấy người đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe thiếu nữ phục vụ bên kia thét lên một tiếng, thân mình thối lui ra sau mấy bước đụng đổ cái ghế mây, sau đó sắc mặt đỏ bừng, nổi giận trừng mắt nhìn tên mạo hiểm đang cười trông thực bỉ ổi, một bàn tay nhỏ bé ngượng ngùng đưa ra sau xoa xoa cái mông.
Tuy rằng không phát hiện kẻ mạo hiểm kia chiếm tiện nghi của cô gái phục vụ, nhưng loại sự tình này cũng không cần phỏng đoán, cứ nhìn bộ dáng của thiếu nữ kia nước mắt lưng tròng chực khóc cũng đủ biết tên mạo hiểm kia đáng ghét đến cỡ nào.
Hàng lông mày của Karin chợt dựng lên, định nói gì, chợt đúng lúc này La Thiên đưa tay đặt lên tay Karin, thấp vừa nói:
- Đừng lên tiếng, bọn kia đang nhắm vào chúng ta đấy!
Karin và Isa đều sửng sốt, Karin nói:
- La Thiên, anh lại nữa rồi...
Lúc này Lăng Tiêu lạnh nhạt nói:
- Hắn nói thật chính xác, mấy người kia quả thật đang nhắm vào chúng ta, trước cứ im lặng xem biến chuyển thế nào!
"..."
Lồng ngực Karin phập phồng dữ dội, hừ một tiếng, hờn dỗi ném cái đĩa xuống trước mặt, "keng" phát ra một tiếng vang giòn tan, bực tức ngã người tựa vào ghế mây.
La Thiên và Lăng Tiêu cũng chỉ vừa mới quan sát thấy mấy kẻ mạo hiểm kia thỉnh thoảng nhìn lén về bên này, hơn nữa còn dùng mắt ra dấu với nhau gì đó, ngay sau đó liền xảy ra chuyện chọc ghẹo cô gái phục vụ.
Vì thế Lăng Tiêu và La Thiên hai người đều cho rằng, đối phương rất có thể là nhắm vào bọn họ, không chừng đã xem bốn người bọn họ là dê béo, muốn dọa nạt kiếm chút tiền tài.
Quả nhiên, mấy người kia căn bản không có hứng thú tiếp tục với phản ứng của cô gái phục vụ, mà chuyển ánh mắt nhìn về phía bọn họ bên này với vẻ mặt bất thiện, một người trong số đó mắng:
- Mẹ nó, con bé kia, nhìn cái gì mà nhìn! Bất mãn với lão tử sao? Ha Ha, tuy rằng mông ngươi chưa đủ lớn, nhưng bộ dáng rất xinh đẹp, lại đây tiếp đại gia uống cốc rượu thế nào?
Ánh mắt lạnh như băng của La Thiên nhìn vào mấy người kia. Lăng Tiêu ngồi ở bên cạnh bỗng nhiên cảm giác được một khí thế từ trên người La Thiên, cũng không phải là võ giả, ngược lại thật giống như một loại khí thế tự nhiên nảy sinh ra ở những người có ngôi vị cao. Trong lòng hắn thoáng sững sờ, La Thiên này là ai?
La Thiên lạnh lùng nói:
- Tự tìm cái chết.
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi