Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 713: Lập uy

Tôn Lập thấy trong lòng lạnh toát. Chủ nhân trẻ tuổi của hắn đã đạt tới cảnh giới nào chứ. Hắn hiện tại cũng không dám xác định. Tới cảnh giới của bọn họ, từ bế ngoài không thể xác định một người mạnh tới mức nào. Nhưng ít ra Tôn Lập cũng có thể xác định, nếu bản thân mình đánh với chủ nhân một trận thì kết quả tốt nhất là lưỡng bại câu thương!

Đưa ra kết luận này bản thân Tôn Lập cũng cảm thấy khó mà tin nổi. Chẳng lẽ nói ngay từ đầu, trong tiềm thức của mình đã cảm giác được mình không phải là đối thủ của chủ nhân sao?

Nhìn đám người đang ầm ĩ phía dưới, Tôn Lập hừ nhẹ một tiếng. Tiếng hừ này cũng không đem theo chút lực lượng nào nhưng tất cả những người kia liền run rẫy, lập tức ngậm miệng. Trong lều chủ soái liền trờ nên rất yên tĩnh, thậm chỉ một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ. Mọi người phảng phất có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, không khỏi nín thở, nhìn người trẻ tuổi đang ngồi kia, sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt lặng như nước, không chút dao động. Bên cạnh hắn là một lão giả.

Đây chính là hai siêu cấp cường giả đã đạt tới cảnh giới Kiếp Tiền Thần! Đối mặt với bọn họ dù là vũ giả đạt tới cảnh giới Đại viên mãn đỉnh phong cũng có cảm giác tự ti.
Bọn họ lúc này mới cảm giác được cách làm của mình vừa rồi nguy hiểm ra sao. Quả thực đây là vừa thò tay vào lửa, nhổ răng trong miệng cọp.

Nếu thực sự khiến Lăng Tiêu tức giận thì hắn chỉ vươn một ngón tay có thể nghiền nát bọn họ!
Tôn Lập hừ một tiếng lạnh lùng nói:

Các ngươi đang ở chợ đấy à? Sự tu dưỡng của các ngươi đâu hết rồi?

Tôn Lập chỉ nói hai câu liền ngừng lại nhưng đám người ở dưới có những người có danh tiếng đều đỏ mặt tía tai. Bọn họ cũng thành danh nhiều năm, bị người ta nói như vậy sợ rằng đây là lần đầu tiên, quả thực so với bị bạt tai còn khó khăn hơn.

Lăng Tiêu lúc này đột nhiên cười nhạt. Chẳng qua nụ cười của hắn không khiến cho đám người ở phía dưới an tâm, ngược lại nụ cười này còn khiến họ khiếp vía. Đám người này không tự chủ được lại cúi đầu thấp hơn.

Ha ha, có tranh luận là chuyện tốt, chẳng qua...

Lăng Tiêu nhẹ nhàng nói:

Không có quy củ thì thật chẳng ra sao. Tốt xấu gì các ngươi cũng là nhân vật có thân phận. Chúng ta và Liên Minh Nam Châu sớm muộn gì cũng xảy ra chiến tranh!

Nghe xong lời này của Lăng Tiêu, phái chủ chiến của Tôn Thiết lộ vẻ mừng ra mặt. Mà đám người Mạc Vong thoạt nhìn lại cựa kì khó coi.
Chẳng qua...
Lăng Tiêu nói tiếp:

Chẳng qua không phải là hiện tại!

Vừa nói xong, phái chủ chiến của Tôn Thiết liền lộ vẻ thất vọng. Lăng Tiêu vừa cười lạnh vừa nói:
Ta biết tâm tình muốn nóng lòng khuếch trương của các người. Nhưng các người cũng phải hiểu được rằng tham nhiều thì không tiêu hóa nổi! Hiện giờ lãnh thổ của chúng ta chiếm lĩnh đã gần một phần ba diện tích của Nam Châu! Chỉ bằng những gia tộc của chúng ta ở đây hiện nay thì muốn hoàn toàn tiếp quản nơi này sợ rằng ít nhất cũng phải thời gian mấy năm. Tham lam quá thì e rằng sẽ lật thuyền đó!
Lời này của Lăng Tiêu có hơi tàn nhẫn. Những người ở phía dưới nghe xong thì sắc mặt lại hồng lên, tuy nhiên không có ai phản bác. Đầu tiên là uy nghiêm của Lăng Tiêu không kẻ nào dám xâm phạm. Thứ đến là hắn nói đích xác có đạo lý.

Mạc Vong lạnh lùng nhìn lướt qua đám người Tôn Thiết, lại nhìn thoáng qua Tôn Lập đang ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, trông như ngủ như không, trong lòng thầm hừ lạnh một cái nói: Nếu không phải các người có tổ tông tốt thì ta đã sớm giáo huấn các người một chút! Ngay cả ta cũng đánh không lại mà còn nói chuyện muốn tiến công Liên Minh Nam Châu sao? Thật sự là không biết sống chết!

Lăng Tiêu lúc này lại nói tiếp:

Chiến sự tạm ngừng. Tất cả các gia tộc do Hoàng Phổ Nguyệt thống nhất phân chia lãnh địa và các chế độ. Nếu không tuân theo thì khép vào tội phản loạn!

Vừa nói vừa nhìn thoáng qua sắc mặt những người phía dưới, khóe miệng Lăng Tiêu nhếch lên một nụ cười khó phát hiện thể hiện sự khinh thường:

Các người cứ yên tâm đi, chế độ này không phải là để đả kích gia tộc của ngươi, đối với lợi ích của các người không có ảnh hưởng gì. Chẳng qua nếu trong lòng các người nảy sinh ý khác thì đừng có trách ta trở mặt vô tình! Thời gian tiếp theo mỗi gia tộc sẽ căn cứ theo tỷ lệ dân cư mà cung cấp số lượng chiến sĩ nhất định, tiến hành huấn luyện thống nhất! Chỉ có ngưng tụ lực lượng của đại quân thì mới có thể tấn công mà không phải e dè, đánh đâu thắng đó!

LT nói xong những lời này, bên dưới vẫn là một mảng yên tĩnh.

Không có bất cứ một người chủ gia tộc nào là kẻ ngu ngốc. Mọi người đều biết nói vậy là có ý nghĩa gì. Đem chiến sĩ thanh, trung niên trong gia tộc đi huấn luyện thống nhất, với cách khác là từ nay về sau chịu sự quản chế của người khác.
Bởi vì người trẻ tuổi chính là lúc dễ bị đả động nhất, cũng là đám người sễ sôi trào nhiệt huyết nhất.

Rồi tới khi thiên hạ thực sụ bình định, tất cả các gia tộc chỉ còn nước nhìn Thục Sơn phái mà làm việc, quyền lực lúc đó cực kỳ yếu.
Dính tới vấn đề phát triển sinh tồn của cả gia tộc, hầu như không ai muốn nhượng bộ. Trầm mặc hồi lâu, rốt cục cũng có người đứng ra.
Người này là một người vẻ mặt già yếu, đến đi cũng đã rất run rẫy, khiến người ta cảm thấy dường như chỉ cần một cơn gió to là có thể thổi ngã.

Người này LT nhận ra, chính là tộc trưởng của Lam Hi tộc hiện nay – Lam Lôi, cùng bối phận với Lam Hải, mới tiếp nhận chức tộc trưởng cũng chưa được mấy năm. Tuy rằng người của gia tộc nằm trong cao tầng của Thục Sơn phái nhưng nhóm Lam Hải năm đó đã quyết luyệt với Lam gia. Nhưng dù nói gì thì nói, trong người nhóm người Lam Hải vẫn chảy xuôi huyết mạch Lam gia.
Lam Lôi hướng về LT khom người một cái, cung kính nói:

Tông chủ, nếu như vậy thì năng lực tự bảo vệ của từng gia tộc sẽ trở nên quá yếu!

Đúng vậy, tông chủ, đưa thanh niên, trung niên trong gia tộc ra, chúng ta lấy gì để bảo vệ gia tộc đây?
Không sai, không sai, tông chủ nên suy nghĩ một chút hãy hành động chứ....

Đại khái là mọi người đều có tâm tư như vậy, có một người đứng ra rồi, những người khác liền nhao nhao phản đối đề nghị của LT.
Đối với bọn họ mà nói, đầu nhập Thục Sơn phái cũng tốt, đầu nhập người khác cũng được. Phái nào thì phái, nhưng đến khi tương lai thiên hạ bình định thì bọn họ phải nhận được lợi ích, gia tộc vẫn phải như hiện tại. Nếu như có ngoại nhân muốn khống chế bọn họ thì ở một ,mức nhật định cũng được, như hiện nay vậy, tập hợp lực lượng để cùng đối kháng với một đối thủ cường đại. Nhưng nếu muốn tước bỏ quyền lực trong tay bọn họ...đừng nói là LT mới đạt tới thực lực Kiếp Tiền Thần, cho dù LT đã vượt qua thiên kiếp, đạt tới thực lực Kiếp Hậu Thần thì bọn họ cũng không dễ nghe lời! Chung quy hắn cũng không thể giết sạch tất cả bọn họ phải không? Giết rồi thì hắn dùng ai đây?

Không thể không nói suy nghĩ của những gia tộc này rất thông minh. Nhưng bọn họ là không ngờ rằng LT có thể tàn nhẫn như vậy, trong miệng mình thì cứ nói là không lập quốc nhưng lại muốn tước đoạt quyền lực trong gia tộc bọn họ! Dễ vậy sao? Ngay cả Mạc Vong trên sắc mặt cũng như muốn nói: LT, ngươi hình như quá nóng nảy rồi đó nhỉ? Nơi cùng anh hùng thiên hạ uống trà đàm đạo:

Ngươi phải biết được rằng hiện tại thế lực này rất chia rẽ. Rất có khả năng nếu ngươi không cho chúng thấy được lợi ích thì chúng sẽ lại ngả sang bên Liên Minh Nam Châu! Tới lúc đó mọi việc tiêu tan, ngươi làm gì còn tư cách tranh đoạt thiên hạ với người ta chứ?
Chẳng qua Mạc Vong cũng không muốn nhắc nhở LT. Hắn còn muốn chờ xem, không phải là chờ để chê cười mà muốn nhìn xem LT đến cùng có phải là minh chủ mà mình nên theo hay không!

Nếu LT này chỉ có vũ lực mạnh mẽ mà phương diện quản lý lại rối tinh rối mỳ thì Mạc Vong sóm muộn cũng rời khỏi phe Thục Sơn phái, gia nhập vào thế lực khác.

Chim khôn chọn cành mà đậu, đây là lẽ hiển nhiên.

Có thể nói trong trướng chủ soái này, ngoài người của Thục Sơn phái ra không ai đồng ý với quyết định này của LT!
Lúc này khuôn mặt LT đột nhiên hiện lên vẻ cười nhạo nồng đậm. Đồng thời một cỗ khí tức âm lãnh liền bao phủ toàn bộ trướng chủ soái. Ngay cả Tôn Lập cũng cảm thấy thân thể phát lạnh, đừng nói là những người ở phía dưới. Một sốn người thực lực kém hai chân đã run rẫy, đứng thẳng không nổi. Tôn Lập hơi giật mình nhìn thoáng qua LT, trong lòng thầm nói chẳng lẽ chủ nhân lại nóng vội như vậy? Không đồng ý liền muốn giết sạch sao?

Lúc này LT đứng trên cao nhìn xuống, thanh âm lạnh như băng nói với mọi người vẻ mặt đang mờ mịt ở phía dưới:
Người nào không đáp ứng lập tức rời khỏi đây! Cho các ngươi thời gian ba ngày để rời đi. Sau ba ngày liền coi là địch nhân của Thục Sơn phái, sẽ bị người của Thục Sơn phái công kích! Người nào bất mãn có thể dùng thử sang đầu nhập Liên Minh Nam Châu! Nói thẳng ra nếu không đồng ý quyết định này thì chẳng còn đường nào thương lượng hết!

Mọi người lấy làm kinh hãi, giờ mới nhận ra vị thủ lĩnh trẻ tuổi này dường như muốn động chân tay rồi!
Trên mặt ai cũng lộ vẻ chần chờ. Chưa người nào muốn chủ động rời đi nhưng cũng không ai muốn chủ động cúi đầu. Không khí trở nên vô cùng nhạy cảm.

Một người vốn là một tộc trưởng có chút địa vị ở Liên Minh Nam Phương rốt cục không nhịn được đứng lên lớn tiếng quát:
Tông chủ, đây là ngài ép buộc người khác!

LT âm trầm nhìn người này cười hắc hắc nói:
Nói như vậy là ngươi muốn rời đi phải không?

Hừ, đã bất đồng quan điểm thì không thể bản bạc được! Rời đi thì rời đi! Đại gia đi đâu mà không được? Cần gì phải ở nơi này củ ngươi chịu nhục.

Tính tình người này có vẻ rất táo bạo, bị LT nói vẻ âm dương quái khí khiến trong lòng tức giận, nói chuyện cũng không cố kỵ nữa.
Người này vừa nói xong còn đắc ý ngẩng đầu, không hề úy kỹ đối mặt với LT. Đáng tiếc chính là trong trướng không có ai dám đứng về phía hắn, cũng không có người thứ hai dám theo hắn.

LT gật đầu, lạnh nhạt nói:
Tốt lắm, đúng là đạo bất đồng thì không thể nói chuyện. Đã vậy thì ngươi muốn đi, tao cho ngươi đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Người này hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ vẻ khinh thường nói:
LT đừng tưởng rằng hôm nay chỉ có mình ra rời đi. Tin tưởng rằng sớm muộn gì tất cả mọi người cũng sẽ rời bỏ ngươi! Chúng ta cứ đợi xem! Hừ!
Không, ngươi không có cơ hội này đâu.
LT ngồi xuống, giống như đang cùng một người bằng hữu tâm sự, tùy ý nói.

Người này sửng sốt, sắc mặt đại biến, quay đầu nhìn LT, âm thanh hơi run rẫy hỏi:
LT, ngươi...ý ngươi là gì?

Giết ngươi!

LT vừa nói xong, ngón tay nâng nhẹ. Một đạo hồng quang từ trong tay hắn bắn thẳng tới trái tim người này.
Phốc một cái, tất cả mọi người trong trướng đều cảm giác trống ngực đập mạnh hơn, nhìn một lỗ máu trên ngực người kia, máu tươi cuồn cuộn phun ra. Người này ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.
Phịch.

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại