Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 65: Hỏa hoa tứ phía
Sau khi được Lăng Tiêu châm cứu, Thu Thần cảm thấy cả người rất ấm áp, thoải mái rất nhiều, hai chân vốn không có cảm giác dường như đã có phản ứng. Điều này làm cho Thu Thần và viện trưởng Thu Kiến Hoa đều rất vui mừng. Ngay cả Thượng Quan Vũ Đồng nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt cũng vui hơn rất nhiều.
Cho dù là một người bị thiên mạch thì sao chứ? Chỉ dựa vào y thuật xuất thần nhập hóa này, thành tựu trong tương lai cũng không thể tưởng tượng được, có lẽ sẽ trở thành một nhân vật vĩ đại như Constantine. Thượng Quan Vũ Đồng thầm nghĩ trong lòng, mặt nở nụ cười. Có thể đoán được sau khi tỷ tỷ Lăng Tố của Lăng Tiêu trở về, phát hiện đệ đệ có tiến bộ lớn như vậy sẽ rất cao hứng.
Sau khi rời khỏi căn nhà nhỏ, Thượng Quan Vũ Đồng bỗng nhiên nhớ tới lời thỉnh cầu của Lăng Tiêu. Nàng chớp chớp đôi mắt đẹp, sau đó nói:
- Cô gái mà cậu mang về không thích hợp ở lại chỗ của cậu. Để cô ta chuyển sang đây ở cùng ta. Ngày mai ta có thể bố trí cô ấy vào lớp cấp thấp, cùng một lớp với cậu. Sao?
Nói xong còn nháy mắt trêu Lăng Tiêu mấy cái. Nguồn: https://truyenfull.vn
Lăng Tiêu lúc này cười khổ nói:
- Theo ý giáo sư là được. Dù sao tu vi của cô ấy đã là Đại Kiếm Sư bậc sáu. Đi đâu cũng được, chỉ là muốn học một chút tri thức mà thôi.
- Cái gì?
Thượng Quan Vũ Đồng kêu lên một cái:
- Đại Kiếm Sư bậc sáu? Cậu không nói đùa đó chứ?
Thấy Lăng Tiêu gật đầu, Thượng Quan Vũ Đồng hỏi:
- Cô ta bao nhiêu tuổi?
Lăng Tiêu lắc đầu nói:
- Không biết, có lẽ mười sáu, mười bảy?
- Mười sáu, mười bảy?
Thượng Quan Vũ Đồng rất phẫn khích, che miệng thật lâu sau mới thở ra một hơi:
- Trời ạ, sao ta lại bỗng nhiên phát hiện cậu trở nên xa lạ như vậy? Lăng Tiêu, bất cứ chuyện gì liên quan đến cậu hình như đều trở nên không bình thường. Có thể nói cho giáo sư, đây là vì sao?
Lăng Tiêu nhún nhún vai, xua tay:
- Thực ra, ta không phải người của thế giời này.
- Đi chết đi. Không đứng đắn chút nào hết.
Ngón tay ngọc của Thượng Quan Vũ Đồng dí vào gáy Lăng Tiêu một chút, nói tiếp:
- Như vậy đi, bố trí cô ta vào lớp cao cấp là hay nhất. Ý của cậu là sao. Dù sao cô ấy không cần phải học vũ kỹ nữa, đúng không?
Lăng Tiêu chép chép miệng, trong lòng nói "Đúng là nói thật không ai tin", gật đầu nói:
- Được, giáo sư tốt nhất là che dấu thực lực thực sự của cô ấy. Ta sẽ nói với cô ấy, chủ yếu chính là học tập một chút tri thức khác.
Đôi mắt đẹp của Thượng Quan Vũ Đồng dừng trên người Lăng Tiêu, lập tức gật đầu:
- Cậu không phải nói dược liệu tất cả đều đã tìm đủ rồi sao? Sao vẫn còn thiếu một thứ, phải đi đại thảo nguyên?
- A…. Á……
Lăng Tiêu bị Thượng Quan Vũ Đồng đánh trở tay không kịp, mặt lộ ra vẻ xấu hổ, trong lòng nói: "Thượng Quan giáo sư quả thực quá thông minh. Nữ nhân thông minh đều rất đáng sợ."
Thượng Quan Vũ Đồng cười khanh khách như một cô bé, cuối cùng cũng lấy lại tự tin. Bởi vì nàng vừa kinh ngạc phát hiện, đối mặt với học sinh mình rất quan tâm này, không ngờ mình có chút không được tự tin. Điều này làm nàng cảm thấy tức giận, rõ ràng chỉ là một cậu nhóc, vì sao lại có cảm giác này chứ?
Thượng Quan Vũ Đồng tràn ngập mị lực thành thục, giờ phút này thoạt nhìn trông xinh đẹp động lòng người. Vừa đi trên đường vừa nói chuyện với Lăng Tiêu, học sinh đi trên đường cũng dần dần nhiều lên.
Rất nhiều học sinh đều kinh ngạc phát hiện Thượng Quan giáo sư xinh đẹp dịu dàng thanh lịch, không ngờ lại đi cùng một thiếu niên, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Có người nhận ra người thiếu niên kia là "Sự sỉ nhục của Học viện Đế quốc", lập tức đều có cảm giác như ăn phải ruồi. Không thể tưởng tượng được, vì sao Thượng Quan giáo sư lại đi cùng với Lăng Tiêu.
Trước mặt Thượng Quan giáo sư, những người này tự nhiên không thể nào biểu hiện quá đáng. Nhưng ánh mắt đám nam sinh nhìn Lăng Tiêu đều có chút không tốt, hình như đang tức giận vì sao đi cùng với Thượng Quan giáo sư lại không phải là mình.
Lúc này, Lăng Tiêu bỗng nhiên thấy một người mà hắn rất không muốn gặp – Tạ Hiểu Yên.
Tạ Hiểu Yên đang đi cùng mấy cô gái. Vốn đang có nói có cười đột nhiên nhìn thấy Lăng Tiêu, hơn nữa lại đang đi cùng Thượng Quan giáo sư, vẻ tươi cười lập tức biến mất, rất mất tự nhiên gật đầu nói với Thượng Quan Vũ Đồng:
- Chào Thượng Quan giáo sư.
Thượng Quan Vũ Đồng tự nhiên sẽ không chấp nhặt với cô bé này, thản nhiên gật đầu. Ánh mắt Tạ Hiểu Yên nhìn Lăng Tiêu có chút phức tạp, mang theo một tia chán ghét, còn có một tia… "Sợ hãi"
Hơn một tháng nay, Tạ Hiểu Yên đã suy nghĩ rất nhiều. Mặc dù chưa bao giờ ăn năn vì đã làm chuyện đó, nhưng sâu trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng. Lăng Tiêu biểu hiện rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống hắn.
"Không nên xem thường sự trả thù của một người, nhất là trong lòng tràn đầy thù hận."
Những lời này Tạ Hiểu Yên đọc được trên một quyển sách cổ. Tạ Hiểu Yên cho rằng lúc này Lăng Tiêu chính là một người trong lòng đầy thù hận. Lăng Tiêu có bối cảnh cường đại như vậy, nếu thực sự hận ai thì kẻ đó cả ngày đều sống trong cảm giác lo sợ.
Tạ Hiểu Yên trong lòng vẫn kiên trì cho rằng mình làm không sai. Nếu không phải dùng cách đó, hắn sẽ không thể nào buông tha mình.
Tạ Hiểu Yên thầm căm hận. Vì sao lúc trước phụ thân lại hứa gả mình cho Lăng gia. Hơn nữa, cho dù hứa gả cho Lăng gia thì hứa gả cho Đại công tử Lăng gia Lăng Chí cũng tốt. Ít nhất hắn cũng không phải phế vật
Nhiều năm như vậy, từ khi còn nhỏ, Tạ Hiểu Yên thường xuyên gặp một cơn ác mộng, đó là thấy mình bị gả cho Lăng Tiêu, một người bị thiên mạch, vô dụng, mơ thấy tất cả mọi người đều cười nhạo mình, châm chọc mình, mắng mình là vợ phế vật. Mỗi khi tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, Tạ Hiểu Yên đều rơi lệ đầy mặt.
Tạ Hiểu Yên từ nhỏ đã được coi là cô gái thiên tài, đi đến đâu đều được người vây quanh, sao có thể cam tâm gả cho Lăng Tiêu chứ? Nhiều năm trước từ khi còn nhỏ, Tạ Hiểu Yên đã thề nhất định phải giải trừ hôn ước này bằng bất cứ biện pháp nào. Tạ Hiểu Yên chỉ có thể thuộc về chính mình, không thuộc về bất cứ ai.
Mấy cô gái bên cạnh Tạ Hiểu Yên cũng không che dấu vẻ khinh miệt của mình đối với Lăng Tiêu. Nếu không phải có Thượng Quan giáo sư ở đây, thậm chí các nàng đều muốn mở miệng hỏi Lăng Tiêu: "Sao người như ngươi còn có mặt mũi sống trên đời, không ngờ còn có thể xuất hiện ở trong vườn trường. Vì sao không chết đi?"
Không ít người phát hiện thấy cảnh này, lập tức hưng phấn chạy tới xem náo nhiệt. So sánh với cuộc quyết đấu giữa hai học sinh cấp thấp là Lăng Tiêu và Ô Lan Thác thì phong ba giữa nam và nữ càng khiến cho các học sinh hứng thú hơn, nhất là tin tức quan hệ tình cảm tay ba, tay bốn như thế này.
Thượng Quan Vũ Đồng bất mãn nhíu mày, cảm thấy Tạ Hiểu Yên có chút quá phận. "Nếu không còn quan hệ, gặp mặt thì đi ngang qua nhau, cần gì phải có vẻ mặt này, cho ai xem?"
Không khí trở nên quỷ dị và có chút xấu hổ. Thượng Quan Vũ Đồng đang chuẩn bị gọi Lăng Tiêu đi tiếp, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi ngạc nhiên và vui mừng:
- Lăng, Lăng Tiêu ca ca, thật là, anh đã trở lại.
Khi tất cả mọi người ở đây quay về phía phát ra tiếng gọi, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp thẹn thùng, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng đang đứng ở đó. Đôi mắt xinh đẹp dừng trên người Lăng Tiêu.
Còn bên cạnh nàng là một thiếu niên rất anh tuấn. Giờ phút này hắn đang mặt mày xanh mét, trong ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu đầy lửa giận.
Cho dù là một người bị thiên mạch thì sao chứ? Chỉ dựa vào y thuật xuất thần nhập hóa này, thành tựu trong tương lai cũng không thể tưởng tượng được, có lẽ sẽ trở thành một nhân vật vĩ đại như Constantine. Thượng Quan Vũ Đồng thầm nghĩ trong lòng, mặt nở nụ cười. Có thể đoán được sau khi tỷ tỷ Lăng Tố của Lăng Tiêu trở về, phát hiện đệ đệ có tiến bộ lớn như vậy sẽ rất cao hứng.
Sau khi rời khỏi căn nhà nhỏ, Thượng Quan Vũ Đồng bỗng nhiên nhớ tới lời thỉnh cầu của Lăng Tiêu. Nàng chớp chớp đôi mắt đẹp, sau đó nói:
- Cô gái mà cậu mang về không thích hợp ở lại chỗ của cậu. Để cô ta chuyển sang đây ở cùng ta. Ngày mai ta có thể bố trí cô ấy vào lớp cấp thấp, cùng một lớp với cậu. Sao?
Nói xong còn nháy mắt trêu Lăng Tiêu mấy cái. Nguồn: https://truyenfull.vn
Lăng Tiêu lúc này cười khổ nói:
- Theo ý giáo sư là được. Dù sao tu vi của cô ấy đã là Đại Kiếm Sư bậc sáu. Đi đâu cũng được, chỉ là muốn học một chút tri thức mà thôi.
- Cái gì?
Thượng Quan Vũ Đồng kêu lên một cái:
- Đại Kiếm Sư bậc sáu? Cậu không nói đùa đó chứ?
Thấy Lăng Tiêu gật đầu, Thượng Quan Vũ Đồng hỏi:
- Cô ta bao nhiêu tuổi?
Lăng Tiêu lắc đầu nói:
- Không biết, có lẽ mười sáu, mười bảy?
- Mười sáu, mười bảy?
Thượng Quan Vũ Đồng rất phẫn khích, che miệng thật lâu sau mới thở ra một hơi:
- Trời ạ, sao ta lại bỗng nhiên phát hiện cậu trở nên xa lạ như vậy? Lăng Tiêu, bất cứ chuyện gì liên quan đến cậu hình như đều trở nên không bình thường. Có thể nói cho giáo sư, đây là vì sao?
Lăng Tiêu nhún nhún vai, xua tay:
- Thực ra, ta không phải người của thế giời này.
- Đi chết đi. Không đứng đắn chút nào hết.
Ngón tay ngọc của Thượng Quan Vũ Đồng dí vào gáy Lăng Tiêu một chút, nói tiếp:
- Như vậy đi, bố trí cô ta vào lớp cao cấp là hay nhất. Ý của cậu là sao. Dù sao cô ấy không cần phải học vũ kỹ nữa, đúng không?
Lăng Tiêu chép chép miệng, trong lòng nói "Đúng là nói thật không ai tin", gật đầu nói:
- Được, giáo sư tốt nhất là che dấu thực lực thực sự của cô ấy. Ta sẽ nói với cô ấy, chủ yếu chính là học tập một chút tri thức khác.
Đôi mắt đẹp của Thượng Quan Vũ Đồng dừng trên người Lăng Tiêu, lập tức gật đầu:
- Cậu không phải nói dược liệu tất cả đều đã tìm đủ rồi sao? Sao vẫn còn thiếu một thứ, phải đi đại thảo nguyên?
- A…. Á……
Lăng Tiêu bị Thượng Quan Vũ Đồng đánh trở tay không kịp, mặt lộ ra vẻ xấu hổ, trong lòng nói: "Thượng Quan giáo sư quả thực quá thông minh. Nữ nhân thông minh đều rất đáng sợ."
Thượng Quan Vũ Đồng cười khanh khách như một cô bé, cuối cùng cũng lấy lại tự tin. Bởi vì nàng vừa kinh ngạc phát hiện, đối mặt với học sinh mình rất quan tâm này, không ngờ mình có chút không được tự tin. Điều này làm nàng cảm thấy tức giận, rõ ràng chỉ là một cậu nhóc, vì sao lại có cảm giác này chứ?
Thượng Quan Vũ Đồng tràn ngập mị lực thành thục, giờ phút này thoạt nhìn trông xinh đẹp động lòng người. Vừa đi trên đường vừa nói chuyện với Lăng Tiêu, học sinh đi trên đường cũng dần dần nhiều lên.
Rất nhiều học sinh đều kinh ngạc phát hiện Thượng Quan giáo sư xinh đẹp dịu dàng thanh lịch, không ngờ lại đi cùng một thiếu niên, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Có người nhận ra người thiếu niên kia là "Sự sỉ nhục của Học viện Đế quốc", lập tức đều có cảm giác như ăn phải ruồi. Không thể tưởng tượng được, vì sao Thượng Quan giáo sư lại đi cùng với Lăng Tiêu.
Trước mặt Thượng Quan giáo sư, những người này tự nhiên không thể nào biểu hiện quá đáng. Nhưng ánh mắt đám nam sinh nhìn Lăng Tiêu đều có chút không tốt, hình như đang tức giận vì sao đi cùng với Thượng Quan giáo sư lại không phải là mình.
Lúc này, Lăng Tiêu bỗng nhiên thấy một người mà hắn rất không muốn gặp – Tạ Hiểu Yên.
Tạ Hiểu Yên đang đi cùng mấy cô gái. Vốn đang có nói có cười đột nhiên nhìn thấy Lăng Tiêu, hơn nữa lại đang đi cùng Thượng Quan giáo sư, vẻ tươi cười lập tức biến mất, rất mất tự nhiên gật đầu nói với Thượng Quan Vũ Đồng:
- Chào Thượng Quan giáo sư.
Thượng Quan Vũ Đồng tự nhiên sẽ không chấp nhặt với cô bé này, thản nhiên gật đầu. Ánh mắt Tạ Hiểu Yên nhìn Lăng Tiêu có chút phức tạp, mang theo một tia chán ghét, còn có một tia… "Sợ hãi"
Hơn một tháng nay, Tạ Hiểu Yên đã suy nghĩ rất nhiều. Mặc dù chưa bao giờ ăn năn vì đã làm chuyện đó, nhưng sâu trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng. Lăng Tiêu biểu hiện rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống hắn.
"Không nên xem thường sự trả thù của một người, nhất là trong lòng tràn đầy thù hận."
Những lời này Tạ Hiểu Yên đọc được trên một quyển sách cổ. Tạ Hiểu Yên cho rằng lúc này Lăng Tiêu chính là một người trong lòng đầy thù hận. Lăng Tiêu có bối cảnh cường đại như vậy, nếu thực sự hận ai thì kẻ đó cả ngày đều sống trong cảm giác lo sợ.
Tạ Hiểu Yên trong lòng vẫn kiên trì cho rằng mình làm không sai. Nếu không phải dùng cách đó, hắn sẽ không thể nào buông tha mình.
Tạ Hiểu Yên thầm căm hận. Vì sao lúc trước phụ thân lại hứa gả mình cho Lăng gia. Hơn nữa, cho dù hứa gả cho Lăng gia thì hứa gả cho Đại công tử Lăng gia Lăng Chí cũng tốt. Ít nhất hắn cũng không phải phế vật
Nhiều năm như vậy, từ khi còn nhỏ, Tạ Hiểu Yên thường xuyên gặp một cơn ác mộng, đó là thấy mình bị gả cho Lăng Tiêu, một người bị thiên mạch, vô dụng, mơ thấy tất cả mọi người đều cười nhạo mình, châm chọc mình, mắng mình là vợ phế vật. Mỗi khi tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, Tạ Hiểu Yên đều rơi lệ đầy mặt.
Tạ Hiểu Yên từ nhỏ đã được coi là cô gái thiên tài, đi đến đâu đều được người vây quanh, sao có thể cam tâm gả cho Lăng Tiêu chứ? Nhiều năm trước từ khi còn nhỏ, Tạ Hiểu Yên đã thề nhất định phải giải trừ hôn ước này bằng bất cứ biện pháp nào. Tạ Hiểu Yên chỉ có thể thuộc về chính mình, không thuộc về bất cứ ai.
Mấy cô gái bên cạnh Tạ Hiểu Yên cũng không che dấu vẻ khinh miệt của mình đối với Lăng Tiêu. Nếu không phải có Thượng Quan giáo sư ở đây, thậm chí các nàng đều muốn mở miệng hỏi Lăng Tiêu: "Sao người như ngươi còn có mặt mũi sống trên đời, không ngờ còn có thể xuất hiện ở trong vườn trường. Vì sao không chết đi?"
Không ít người phát hiện thấy cảnh này, lập tức hưng phấn chạy tới xem náo nhiệt. So sánh với cuộc quyết đấu giữa hai học sinh cấp thấp là Lăng Tiêu và Ô Lan Thác thì phong ba giữa nam và nữ càng khiến cho các học sinh hứng thú hơn, nhất là tin tức quan hệ tình cảm tay ba, tay bốn như thế này.
Thượng Quan Vũ Đồng bất mãn nhíu mày, cảm thấy Tạ Hiểu Yên có chút quá phận. "Nếu không còn quan hệ, gặp mặt thì đi ngang qua nhau, cần gì phải có vẻ mặt này, cho ai xem?"
Không khí trở nên quỷ dị và có chút xấu hổ. Thượng Quan Vũ Đồng đang chuẩn bị gọi Lăng Tiêu đi tiếp, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi ngạc nhiên và vui mừng:
- Lăng, Lăng Tiêu ca ca, thật là, anh đã trở lại.
Khi tất cả mọi người ở đây quay về phía phát ra tiếng gọi, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp thẹn thùng, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng đang đứng ở đó. Đôi mắt xinh đẹp dừng trên người Lăng Tiêu.
Còn bên cạnh nàng là một thiếu niên rất anh tuấn. Giờ phút này hắn đang mặt mày xanh mét, trong ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu đầy lửa giận.
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi