Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 59: Đêm tối chặn giết ( Hạ)
- Ai?
Bốn gã hộ vệ trên xe ngựa bỗng nhiên phát ra một khí thế khổng lồ bao vây phạm vi mười mấy thước xung quanh xe ngựa, phân biệt đứng ở bốn góc xe ngựa. Vũ khí tập trung vào người áo đen kia. Chỉ cần hắn có cử động lạ sẽ trúng phải một kích trí mạng của bốn cao thủ.
Người áo đen xuất hiện quá quỷ dị, giống như trống rỗng xuất hiện ở nơi này.
Phải biết rằng bốn hộ vệ cao cấp này, người kém cỏi nhất cũng đã là Cuồng Kiếm Sư bậc sáu. Ba người còn lại tu vi đều là Ma Kiếm Sĩ. Đội ngũ hộ vệ xa hoa như vậy không ngờ lại không phát hiện được có người đang đứng ở phía trước. Vậy người áo đen đó có tu vi như thế nào?
Nghĩ vậy, mặt bốn hộ vệ cao cấp hơi tái đi, liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được một tia kinh hãi trong mắt đối phương.
Người trung niên và người thanh niên bên trong xe ngựa rất bình tĩnh, vẻ mặt không có gì thay đổi. Tuy rằng xe ngựa đột nhiên dừng lại, nhưng thân hình hai người chỉ hơi chấn động một chút, biểu hiện ra tu vi không tầm thường.
Đám hộ vệ trong chỗ tối đều đang chạy lại bao vây người áo đen, trong chốc lát đã vây quanh hắn. Ánh mắt đám hộ vệ đều rất kiên nghị, trên mặt không một tia biểu cảm. Dường như phía trước cho dù là một núi đao, bọn họ cũng sẽ không hề do dự xông lên.
- Ha ha, để Bạch Ngọc Xích Mục Mãng lại, tha cho ngươi không chết.
Người áo đen cười quái dị, giọng nói khàn khàn già nua. Cũng không biết có phải cố ý giả làm như vậy không.
Hai cha con trong xe liếc mắt nhìn nhau. Cả hai đều biết người đang nói là ai. Chính là người vừa tham gia đấu giá cùng bọn họ.
- Lớn mật!
Một gã hộ vệ có tu vi cao nhất là Ma Kiếm Sĩ bậc ba lớn tiếng quát:
- Ngươi biết đây là xe của ai không? Không muốn sống sao?
- Ha ha, lão phu chẳng những biết, còn rất rõ ràng.
Lão già áo đen cười quái dị vài tiếng, nói tiếp:
- Đứng nói nhảm, bằng thực lực kém cỏi của các ngươi cũng dám động kiếm trước mặt lão phu sao? Hỏi lại một lần nữa, giao hay không giao?
Ma Kiếm Sĩ bậc ba dẫn đầu cười lạnh một tiếng, quát:
- Giết.
Theo một tiếng giết, có hai người giống như chim từ trên cao đánh xuống lão già áo đen. Trường kiếm trong tay phát ra kiếm khí thật dài, không hề lưu tình quét về phía đối phương.
Hai người còn lại thì đứng ở bên cạnh xe, đề phòng lão già thần bí này còn có đồng lõa.
Lão già áo đen cười lạnh một tiếng. Cũng không biết từ đâu lấy ra một thanh kiếm. Ngay khi kiếm của hai gã Ma Kiếm Sĩ kia sắp đâm vào mình bỗng nhiên phát ra một mảnh kiếm quang. Hai gã Ma Kiếm Sĩ kêu lên một tiếng đau đớn, vội vàng lui lại trên xe ngựa, mặt mày tái nhợt. Một người có tu vi hơi kém một chút không kìm nổi phun ra một ngụm máu, thân hình lung lay sắp ngã. Hắn vội vàng lấy một bình sứ trong lòng ra, đổ một viên dược hoàn vào miệng, trên khuôn mặt tái nhợt nhanh chóng dâng lên hai tia đỏ ửng.
Hai gã Ma Kiếm Sĩ không ngờ chỉ một chiêu đã bị đối phương đánh bại, mặt mũi xám xanh. Tuy rằng trên mặt đám hộ vệ vây quanh lão già áo đen vẫn là vẻ không sợ chết, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia sợ hãi.
Lão già áo đen hừ lạnh một tiếng:
- Đây là bài học dành cho các ngươi. Nếu lão phu muốn giết người, từng này người các ngươi căn bản là không đủ. Nhanh chóng lấy vật kia giao ra đây. Hai người trong xe, các ngươi có thân phận tôn quý, nếu bị thương thì không tốt lắm. Ha ha...
Người trung niên trong xe không hề hoang mang nói:
- Các hạ nếu biết thân phận của ta, chẳng lẽ sẽ không sợ sẽ bị truy sát không ngừng sao?
Người trung niên nói rất bình thản nhưng bên trong lại có ý uy hiếp, người ở ngôi cao, khí thế này hoàn toàn từ trong lời nói phát ra.
Lão già áo đen không hề e ngại, cười lạnh nói:
- Ha ha, đang đợi viện binh? Khuyên các ngươi bỏ tâm tư đó đi. Trừ hai lão già bất tử của Hoàng Thất các ngươi, không ai có thể lưu được ta.
Lời này vừa nói ra, hai cha con trong xe động dung, người trung niên biến sắc. Lúc này chợt nghe lão già áo đen tiếp tục phát ra tiếng cười lạnh khàn khàn từ trong cổ họng:
- Xem ra không cho các ngươi chút đau khổ thì sẽ không định giao ra.
Người trung liên lớn tiếng quát:
- Dừng tay.
Nhưng vẫn chậm một bước, chợt nghe thấy trên xe của mình truyền đến một tiếng kêu thảm thiết. Tên Ma Kiếm Sĩ bậc ba lập tức rơi xuống đất, phát ra một tiếng động.
- Thống lĩnh.
Mấy người còn lại vừa sợ vừa giận kêu lên.
Vừa nãy bọn họ chỉ thấy thân thể lão già áo đen như một đạo khói đánh úp lại. Kiếm trong tay tên Ma Kiếm Sĩ bậc ba thậm chí không kịp giơ lên đã bị lão già đánh rơi xuống xe.
- Yên tâm đi. Hắn không chết nhưng cũng mất nửa cái mạng. Đây là sự trừng phạt vì các ngươi kéo dài thời gian.
Lão già áo đen cười khặc khặc nói:
- Nếu như còn không giao ra, hôm nay các ngươi đừng ai mong còn sống mà rời khỏi nơi này.
- Được rồi, thứ đó có thể cho ngươi.
Người trung niên mở cửa xe ra, mặt mày xanh mét đứng ra.
- Điện hạ.
Mấy tên hộ vệ bên ngoài vội vàng nói:
- Ngài không thể ra…
Người đàn ông trung niên vung tay chặn lại, sau đó nhìn lão già áo đen, lấy một chiếc nhẫn cổ xưa trên tay xuống, ném cho đối phương rồi lạnh lùng nói:
- Các hạ có thể báo lại danh tính? Mối nhục hôm nay, ngày sau tất báo.
Lúc này người tuổi trẻ kia cũng đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão già áo đen. Đôi môi mỏng mím chặt, nhìn thật kỹ nhưng sâu trong mắt không ngờ lại ẩn dấu một tia hưng phấn.
Lão già áo đen dùng tinh thần lực tra xét một chút xác nhận không có gì đáng nghi mới cười lạnh điểm chân xuống đất. Thân hình chợt bay lên trời, đứng lại trong không trung, từ trên cao nhìn xuống người trung niên:
- Thái Tử điện hạ, ngài không biết ngài hỏi một câu rất ngu xuẩn sao?
Nói xong trên bộ mặt cứng đờ kia lộ ra một nụ cười mỉa mai, biến mất trong đêm tối mịt mờ.
- Kiếm Tông!
Người đàn ông trung niên nghiến răng nói, gân xanh hằn lên trên trán. Bảo vật này khó khăn lắm mới có được lại bị người cướp đoạt ở ngay trên địa bàn của mình, ngay ở đế đô được xưng là an ninh rất tốt.
Đám hộ vệ lập tức quỳ xuống, không ai dám lên tiếng. ngay cả ba người đang kiểm tra vết thương cho thống lĩnh hộ vệ cũng quỳ xuống, trầm giọng nói:
- Điện hạ, ty chức bảo vệ bất lực…. Truyện Sắc Hiệp
Người đàn ông trung niên phất phất tay, thở dài một tiếng. Gặp quái vật như Kiếm Tông này, cho dù nhiều người hơn nữa cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể xem như đen đủi. Hắn phẫn hận thở dài một hơi ,đang chuẩn bị vào xe ngồi thì dị biến lại xảy ra.
Tấm thép bao quanh cỗ xe ngựa bỗng nhiên kêu lên một tiếng rồi rơi ra. Hai cha con người trung niên nếu không phải phản ứng nhanh nhẹn kịp thời nhảy ra thì thiếu chút nữa đã bị đè.
Mắt người đàn ông trung niên nhíu lại, một khắc vừa rồi tim hắn như ngừng đập, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh. Nghĩ lại mình có tu vi Cuồng Kiếm Sư bậc sáu không ngờ bị dọa thành như vậy. Chẳng lẽ đã an nhàn quá lâu rồi?
Người trẻ tuổi vội vàng chạy tới, đỡ lấy phụ thân:
- Cha, người không sao chứ?
Người đàn ông trung niên lắc đầu, lập tức nhìn cỗ xe ngựa đã tan nát giống như một con quái thú đang mở miệng cười nhạo hắn.
Lúc này rất nhiều người của đội bảo vệ thành đã chạy tới. Nhìn thấy xe ngựa của Thái Tử điện hạ đã bị phá hủy hoàn toàn, lập tức quỳ rạp xuống, không ai dám thở mạnh.
Ở trong một con ngõ nhỏ cách đó rất ra, xung quanh hoàn toàn tối đen, Lăng Tiêu và Diệp Vi Ny lặng lẽ đứng lên, rời khỏi nơi này.
Đi ra khá xa, Diệp Vi Ny mới thở dài một hơi:
- Trời, làm ta sợ muốn chết. Người áo đen kia không ngờ lại là Kiếm Tông... Ngồi trong xe ngựa không ngờ là Thái Tử điện hạ. Ta, ta không phải đang nằm mơ chứ?
Lăng Tiêu vốn tính đi đường này trở về học viện nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Thái Tử điện hạ đang rất muốn mượn sức cha của mình, nhưng bởi vì đều là người của Hoàng Đế Bệ Hạ, cho nên Lăng Tiêu không có ấn tượng tốt mấy đối với Thái Tử.
Hắn thản nhiên nói:
- Quên chuyện này đi, không có quan hệ gì với chúng ta.
Bốn gã hộ vệ trên xe ngựa bỗng nhiên phát ra một khí thế khổng lồ bao vây phạm vi mười mấy thước xung quanh xe ngựa, phân biệt đứng ở bốn góc xe ngựa. Vũ khí tập trung vào người áo đen kia. Chỉ cần hắn có cử động lạ sẽ trúng phải một kích trí mạng của bốn cao thủ.
Người áo đen xuất hiện quá quỷ dị, giống như trống rỗng xuất hiện ở nơi này.
Phải biết rằng bốn hộ vệ cao cấp này, người kém cỏi nhất cũng đã là Cuồng Kiếm Sư bậc sáu. Ba người còn lại tu vi đều là Ma Kiếm Sĩ. Đội ngũ hộ vệ xa hoa như vậy không ngờ lại không phát hiện được có người đang đứng ở phía trước. Vậy người áo đen đó có tu vi như thế nào?
Nghĩ vậy, mặt bốn hộ vệ cao cấp hơi tái đi, liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được một tia kinh hãi trong mắt đối phương.
Người trung niên và người thanh niên bên trong xe ngựa rất bình tĩnh, vẻ mặt không có gì thay đổi. Tuy rằng xe ngựa đột nhiên dừng lại, nhưng thân hình hai người chỉ hơi chấn động một chút, biểu hiện ra tu vi không tầm thường.
Đám hộ vệ trong chỗ tối đều đang chạy lại bao vây người áo đen, trong chốc lát đã vây quanh hắn. Ánh mắt đám hộ vệ đều rất kiên nghị, trên mặt không một tia biểu cảm. Dường như phía trước cho dù là một núi đao, bọn họ cũng sẽ không hề do dự xông lên.
- Ha ha, để Bạch Ngọc Xích Mục Mãng lại, tha cho ngươi không chết.
Người áo đen cười quái dị, giọng nói khàn khàn già nua. Cũng không biết có phải cố ý giả làm như vậy không.
Hai cha con trong xe liếc mắt nhìn nhau. Cả hai đều biết người đang nói là ai. Chính là người vừa tham gia đấu giá cùng bọn họ.
- Lớn mật!
Một gã hộ vệ có tu vi cao nhất là Ma Kiếm Sĩ bậc ba lớn tiếng quát:
- Ngươi biết đây là xe của ai không? Không muốn sống sao?
- Ha ha, lão phu chẳng những biết, còn rất rõ ràng.
Lão già áo đen cười quái dị vài tiếng, nói tiếp:
- Đứng nói nhảm, bằng thực lực kém cỏi của các ngươi cũng dám động kiếm trước mặt lão phu sao? Hỏi lại một lần nữa, giao hay không giao?
Ma Kiếm Sĩ bậc ba dẫn đầu cười lạnh một tiếng, quát:
- Giết.
Theo một tiếng giết, có hai người giống như chim từ trên cao đánh xuống lão già áo đen. Trường kiếm trong tay phát ra kiếm khí thật dài, không hề lưu tình quét về phía đối phương.
Hai người còn lại thì đứng ở bên cạnh xe, đề phòng lão già thần bí này còn có đồng lõa.
Lão già áo đen cười lạnh một tiếng. Cũng không biết từ đâu lấy ra một thanh kiếm. Ngay khi kiếm của hai gã Ma Kiếm Sĩ kia sắp đâm vào mình bỗng nhiên phát ra một mảnh kiếm quang. Hai gã Ma Kiếm Sĩ kêu lên một tiếng đau đớn, vội vàng lui lại trên xe ngựa, mặt mày tái nhợt. Một người có tu vi hơi kém một chút không kìm nổi phun ra một ngụm máu, thân hình lung lay sắp ngã. Hắn vội vàng lấy một bình sứ trong lòng ra, đổ một viên dược hoàn vào miệng, trên khuôn mặt tái nhợt nhanh chóng dâng lên hai tia đỏ ửng.
Hai gã Ma Kiếm Sĩ không ngờ chỉ một chiêu đã bị đối phương đánh bại, mặt mũi xám xanh. Tuy rằng trên mặt đám hộ vệ vây quanh lão già áo đen vẫn là vẻ không sợ chết, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia sợ hãi.
Lão già áo đen hừ lạnh một tiếng:
- Đây là bài học dành cho các ngươi. Nếu lão phu muốn giết người, từng này người các ngươi căn bản là không đủ. Nhanh chóng lấy vật kia giao ra đây. Hai người trong xe, các ngươi có thân phận tôn quý, nếu bị thương thì không tốt lắm. Ha ha...
Người trung niên trong xe không hề hoang mang nói:
- Các hạ nếu biết thân phận của ta, chẳng lẽ sẽ không sợ sẽ bị truy sát không ngừng sao?
Người trung niên nói rất bình thản nhưng bên trong lại có ý uy hiếp, người ở ngôi cao, khí thế này hoàn toàn từ trong lời nói phát ra.
Lão già áo đen không hề e ngại, cười lạnh nói:
- Ha ha, đang đợi viện binh? Khuyên các ngươi bỏ tâm tư đó đi. Trừ hai lão già bất tử của Hoàng Thất các ngươi, không ai có thể lưu được ta.
Lời này vừa nói ra, hai cha con trong xe động dung, người trung niên biến sắc. Lúc này chợt nghe lão già áo đen tiếp tục phát ra tiếng cười lạnh khàn khàn từ trong cổ họng:
- Xem ra không cho các ngươi chút đau khổ thì sẽ không định giao ra.
Người trung liên lớn tiếng quát:
- Dừng tay.
Nhưng vẫn chậm một bước, chợt nghe thấy trên xe của mình truyền đến một tiếng kêu thảm thiết. Tên Ma Kiếm Sĩ bậc ba lập tức rơi xuống đất, phát ra một tiếng động.
- Thống lĩnh.
Mấy người còn lại vừa sợ vừa giận kêu lên.
Vừa nãy bọn họ chỉ thấy thân thể lão già áo đen như một đạo khói đánh úp lại. Kiếm trong tay tên Ma Kiếm Sĩ bậc ba thậm chí không kịp giơ lên đã bị lão già đánh rơi xuống xe.
- Yên tâm đi. Hắn không chết nhưng cũng mất nửa cái mạng. Đây là sự trừng phạt vì các ngươi kéo dài thời gian.
Lão già áo đen cười khặc khặc nói:
- Nếu như còn không giao ra, hôm nay các ngươi đừng ai mong còn sống mà rời khỏi nơi này.
- Được rồi, thứ đó có thể cho ngươi.
Người trung niên mở cửa xe ra, mặt mày xanh mét đứng ra.
- Điện hạ.
Mấy tên hộ vệ bên ngoài vội vàng nói:
- Ngài không thể ra…
Người đàn ông trung niên vung tay chặn lại, sau đó nhìn lão già áo đen, lấy một chiếc nhẫn cổ xưa trên tay xuống, ném cho đối phương rồi lạnh lùng nói:
- Các hạ có thể báo lại danh tính? Mối nhục hôm nay, ngày sau tất báo.
Lúc này người tuổi trẻ kia cũng đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão già áo đen. Đôi môi mỏng mím chặt, nhìn thật kỹ nhưng sâu trong mắt không ngờ lại ẩn dấu một tia hưng phấn.
Lão già áo đen dùng tinh thần lực tra xét một chút xác nhận không có gì đáng nghi mới cười lạnh điểm chân xuống đất. Thân hình chợt bay lên trời, đứng lại trong không trung, từ trên cao nhìn xuống người trung niên:
- Thái Tử điện hạ, ngài không biết ngài hỏi một câu rất ngu xuẩn sao?
Nói xong trên bộ mặt cứng đờ kia lộ ra một nụ cười mỉa mai, biến mất trong đêm tối mịt mờ.
- Kiếm Tông!
Người đàn ông trung niên nghiến răng nói, gân xanh hằn lên trên trán. Bảo vật này khó khăn lắm mới có được lại bị người cướp đoạt ở ngay trên địa bàn của mình, ngay ở đế đô được xưng là an ninh rất tốt.
Đám hộ vệ lập tức quỳ xuống, không ai dám lên tiếng. ngay cả ba người đang kiểm tra vết thương cho thống lĩnh hộ vệ cũng quỳ xuống, trầm giọng nói:
- Điện hạ, ty chức bảo vệ bất lực…. Truyện Sắc Hiệp
Người đàn ông trung niên phất phất tay, thở dài một tiếng. Gặp quái vật như Kiếm Tông này, cho dù nhiều người hơn nữa cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể xem như đen đủi. Hắn phẫn hận thở dài một hơi ,đang chuẩn bị vào xe ngồi thì dị biến lại xảy ra.
Tấm thép bao quanh cỗ xe ngựa bỗng nhiên kêu lên một tiếng rồi rơi ra. Hai cha con người trung niên nếu không phải phản ứng nhanh nhẹn kịp thời nhảy ra thì thiếu chút nữa đã bị đè.
Mắt người đàn ông trung niên nhíu lại, một khắc vừa rồi tim hắn như ngừng đập, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh. Nghĩ lại mình có tu vi Cuồng Kiếm Sư bậc sáu không ngờ bị dọa thành như vậy. Chẳng lẽ đã an nhàn quá lâu rồi?
Người trẻ tuổi vội vàng chạy tới, đỡ lấy phụ thân:
- Cha, người không sao chứ?
Người đàn ông trung niên lắc đầu, lập tức nhìn cỗ xe ngựa đã tan nát giống như một con quái thú đang mở miệng cười nhạo hắn.
Lúc này rất nhiều người của đội bảo vệ thành đã chạy tới. Nhìn thấy xe ngựa của Thái Tử điện hạ đã bị phá hủy hoàn toàn, lập tức quỳ rạp xuống, không ai dám thở mạnh.
Ở trong một con ngõ nhỏ cách đó rất ra, xung quanh hoàn toàn tối đen, Lăng Tiêu và Diệp Vi Ny lặng lẽ đứng lên, rời khỏi nơi này.
Đi ra khá xa, Diệp Vi Ny mới thở dài một hơi:
- Trời, làm ta sợ muốn chết. Người áo đen kia không ngờ lại là Kiếm Tông... Ngồi trong xe ngựa không ngờ là Thái Tử điện hạ. Ta, ta không phải đang nằm mơ chứ?
Lăng Tiêu vốn tính đi đường này trở về học viện nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Thái Tử điện hạ đang rất muốn mượn sức cha của mình, nhưng bởi vì đều là người của Hoàng Đế Bệ Hạ, cho nên Lăng Tiêu không có ấn tượng tốt mấy đối với Thái Tử.
Hắn thản nhiên nói:
- Quên chuyện này đi, không có quan hệ gì với chúng ta.
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi