Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 347: Cái chết của Tần Phong
Trở về? Trở về đâu?
Hoàng Phủ Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu vẻ mặt bỡn cợt nhìn Lăng Tiêu:
- Ta không phải là gì của anh, anh không có lý do gì để đối xử tốt với ta như vậy
Câu này lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng Kiếm Hoàng liền hối hận không ngừng. tâm nói ta đây là làm sao vậy? Lời nói ám muội như vậy mà cũng có thể nói ra là sao
Lăng Tiêu hơi nao nao, lập tức cười nói:
Nhiều năm như vậy trôi qua, sao vẫn như trẻ con thế? Còn nhớ năm đó cô ở Quán rượu của Kẻ mạo hiểm, quả thật là uy phong...
- ừ?
Hoàng Phủ Nguyệt nhíu đôi mi thanh tú. nghi hoặc nhìn Lăng Tiêu, lặp lại nói:
- Quán rượu của Kẻ mạo hiểm? Sao có thể? Khi ta ở Quán rượu của Kẻ mạo hiểm tại thị trấn Ô Thản lại không hể có ấn tượng gì về anh nhỉ... không hề thấy anh là sao? Sao anh lại gặp ta ở đó à?
Lăng Tiêu không khỏi đứng thẳng dậy, vỗ trán, thầm nhủ, cô đương nhiên không thể nhận ra ta được. Ta đã dịch dung cải trang, tuy nhiên kể lại bây giờ thì dài quá. hon nữa còn có thể liên lụy tới quá khứ của Diệp tử. Lăng Tiêu cười nói:
- Ta lúc đó rất bình thường, ha ha... nhưng đúng là đã được kiến thức uy lực của Hoàng Phủ Đại tiểu thư. Cô vừa xuất hiện ở quán rượu, toàn bộ đám kẻ mạo hiểm không sợ trời không sợ đất trong quán rượu đều im thin thít, ngẫm lại cảm thấy khá thú vị.
Hoàng Phủ Nguyệt cau mày, cô gắng nhớ lại nhưng vẫn không thể nào tưởng tượng được đã gặp Lăng Tiêu ở đâu. Nhìn cặp mắt sáng ngời của Lăng Tiêu. Hoàng Phủ Nguyệt mơ hồ cảm thấy mình có chút ấn tượng gì đó, nhưng lại như một đám mây mù, không thể nào nắm được.
Nàng đơn giản không hề suy nghĩ nữa, bĩu môi nói:
- Có lẽ anh chỉ là một tiểu tử thối tha, tỷ tỷ không chú ý tới anh cũng là bình thường.
Một lời này đã xóa đi ý tứ ám muội trong câu nói khi nãy. Hoàng Phủ Nguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại có chút xấu hồ, bực bội: bổn cô nương đã thế này mà anh chẳng đối xử tứ tế ai cả là sao? Cho anh một cơ hội, không ngờ anh còn cố ý bỏ đi.
Trên thực tế, nàng thật ra nghĩ oan uổng cho Lăng Tiêu. Hoàng Phủ Đại tiểu thư thật sự đánh giá cao vấn đề tình cảm của Lăng Tiêu. Tuy rằng mấy năm gần đây hắn có nhiều nữ nhân bên cạnh nhưng nói tóm lại, hắn cũng không quá gần gũi các nàng. Mặc dù đã lâu không gặp, trong lòng cũng nhớ Diệp tử các nàng nhưng Lăng Tiêu lại không hề dám viết thư để tò lòng mong nhớ... Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Ta đi rồi, kinh doanh làm sao bây giờ? Hoàng Phủ Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Kinh doanh giao cho những người khác đi làm.
Lãng Tiêu nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Nguyệt, nghĩ một chút. nói tiếp:
- Ta biết cô thích tự do, không thích cảm giác bị gò bó, cho nên trong khoảng thời gian này. cô vẫn có thể trở về. Tần gia., đã khiến tất cả các thế gia môn phái công phẫn, diệt vong là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra.
Lăng Tiêu nhìn Hoàng Phủ Nguyệt lại nói:
- Chờ tiếp qua vài năm, Thục Sơn kiếm phái thực lực lớn mạnh, đến lúc đó còn có thể chuyên môn phái một số hộ vệ hùng mạnh cho cô. .
Trong lòng Hoàng Phủ Nguyệt cảm thấy ấm áp. Mặc kệ nói như thế nào, hắn coi như vẫn quan tâm đối với ta, nghe nói ta có nguy hiểm, không ngờ không quản ngàn dặm tự mình tới đây. Hoàng Phủ Nguyệt hơi cảm động, bỗng nhiên trong lòng nảy ra một ý tưởng, thực ra nam nhân như vậy làm tình nhân của mình cũng là một lựa chọn không tồi!
- Phi phi!
Hoàng Phủ Nguyệt lại thầm cười nhạo bản thân, tâm nói da mặt mình quà là quá dày, không ngờ lại nghĩ tới việc thế này.
Lăng Tiêu không biết trong lòng Hoàng Phủ Nguyệt đang nghĩ gì, chỉ thấy nàng sắc mặt âm tình bất định. Đột nhiên Lăng Tiêu nhíu mày đứng dậy, hạ giọng nói:
- Cô chờ trong phòng; không cần đi ra ngoài, tắt đèn đi.
Hoàng Phủ Nguyệt đang thất thần, chợt nghe bốn chữ cuối cùng, trái tim đập rộn lên: hắn... hắn muốn ta tắt đèn. Hắn muốn làm gì? Không được, Hoàng Phủ Nguyệt ta không thể không danh không phận với hắn như vậy được. Kiên quyết không thể!
Đang nghĩ ngợi, nàng chợt phát hiện thân hình Lăng Tiêu như ma quỷ biến mất ngay trước mặt mình, hơn nữa thoạt nhìn cánh cửa không hề có dấu vết động vào. Hoàng Phủ Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn chén trà vẫn đang bốc lên một làn khói thơm, ra sức day day thái dương huyệt:
- Chăng lẽ vẫn là ảo giác sao?
Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hò hét. Giữa màn đêm yên lặng tiếng vang truyền đi xa rất rõ ràng. Hoàng Phủ Nguyệt rốt cục hiểu được đây không phải là ảo giác, đầu óc lập tức tỉnh táo lại, tắt đèn tinh hạch. Trong phòng trở nên tối om còn Hoàng Phủ Nguyệt thì cảm thấy rất lo lắng cho Lăng Tiêu. Người của Tần gia tới thật là nhanh.
Sau khi tìm hiểu rõ ràng thực lực của đám hộ vệ của Hoàng Phủ Nguyệt, Tần Phong liền khẩn trương mang theo hai gã Kiếm Hoàng bậc sáu tập kích ban đêm.
Bên người Hoàng Phủ Nguyệt có bốn gã hộ vệ Ma Kiếm Sư bậc cao, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cực kỳ khác biệt với những cao thủ thăng tiến thần tốc của Tần gia. Bọn họ đều bước vững chắc trên con đường tu luyện, cho nên tinh huyết của những người luyện võ này thậm chí còn tốt hơn cả đan dược dùng trong các thế gia môn phái để bồi dưỡng các cao thủ.
Mà mục tiêu của Tần Phong chính là Hoàng Phủ Nguyệt, còn bốn hộ vệ Ma Kiếm Sư thì hắn để dành cho hai gã Kiếm Hoàng bậc sáu! Bởi vì chỉ cần hấp thu thêm một số lượng tinh huyết nhất định, hai người bọn họ sẽ rất nhanh vọt lên tới cảnh giới Kiếm Tôn!
Dù sao cũng đã bị vạch trần. như vậy cũng không có gì cần phải e dè nữa!
Bốn người A Đại có thực lực kém hơn nhiều so với chúng dưới tình huống bình thường đám người Tần Phong căn bản không có khả năng kinh động bọn họ. Tuy nhiên, lúc này lại chính là nhắm vào bọn họ nên mới gây ra ít động tĩnh, kinh động tới bốn người.
Một gã Kiếm Hoàng bậc sáu của Tần gia cũng như hổ đói, trực tiếp lao từ trên không xuống, đánh thẳng về phía A Tử. A Tử còn chưa kịp mở miệng cảnh báo thì đã bị kiếm khí cùa Kiếm Hoàng đó đâm xuyên tim. thân mình cứng đơ, chết không nhắm mắt. A Đại. A Nhị và A Tam gầm lên bi thiết. Tên Kiếm Hoàng Tần gia kia ghé miệng vào vết thương nơi trái tim của A Tứ đang phun máu, uống ừng ực. Thủ đoạn hung tàn như vậy khiến người ta vô cùng kinh hãi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy. tuyệt đối không tin nổi!
Lúc này Lăng Tiêu cũng chạy tới, thầm than mình đã chậm mất một bước. Không ngờ tên Kiếm Hoàng của Tần gia này lại vội vàng như thế. Lăng Tiêu lạnh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Phong và hai tên Kiếm Hoàng.
Hắn quay sang thét lớn với A Đại, A Nhị và A Tam đang muốn liều mạng:
Các ngươi lui ra, để cho ta!
Câu nói này mang theo sức mạnh tinh thần, ba người thân mình chấn động, nhìn thấy Lăng Tiêu liền biết rằng ba người cùng lên cũng chỉ là chịu chết. A Đại nức nở nói:
- Lăng thiếu gia, ngài nhất định phải báo thù cho A Tử!
Lăng Tiêu gật gật đầu, bên kia Tần Phong chợt co rút đôi đồng tử, nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu. có chút không dám xác định:
- Ngươi là Lăng Tiêu?
Ba năm không gặp, dáng vẻ của Lăng Tiêu đã thay đổi không ít, tuy nhiên ánh mắt kia vẫn như cũ. Tần Phong chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.
Trong tay Lăng Tiêu hiện ra bảo kiếm thập vạn luyện, chỉ vào Tần Phong và hai Kiếm Hoàng bậc sáu. một trong hai kẻ đó thậm chí vẫn còn dính máu nơi khóe miệng:
- Các ngươi đều phải chết!
- Ha ha ha ha!
Tần Phong bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, như là gặp phải một chuyện cực kỳ buồn cười. Sau khi cười hồi lâu. y mới thở hổn hển, chỉ tay vào Lăng Tiêu nói:
- Lăng Tiêu ... Ngươi rất mạnh, chúng ta đều thừa nhận, trận pháp Thục Sơn kiếm phái của ngươi có thể chiếm một ngọn cờ độc nhất trong toàn bộ thế gia môn phái ẩn thế, uy lực vô cùng lớn. Ngay cả thế gia hùng mạnh như Chiết gia cũng bị trận pháp của ngươi tiêu diệt, cho nên, chúng ta đều thừa nhận sự hùng mạnh của ngươi. Tuy nhiên... ngươi á, ngươi dám nói chúng ta đều phải chết? Lăng Tiêu ơi Lăng Tiêu, con người kiêu ngạo thì phải cần có vốn! Mà vốn này thì ta có nhưng ngươi thì không! Làm trò trước mặt hai Kiếm Hoàng bậc sáu của Tần gia ta, không ngờ ngươi dám nói ra câu không biết trời cao đất dày như vậy! Minh Nguyệt sao lại nhìn trúng loại người không có đầu óc như ngươi chứ? Ha ha... hôm nay ngươi chuẩn bị chịu chết đi!
Hai gã cao thủ cảnh giới Kiếm Hoàng cũng đều cười lạnh nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt như thể nhìn một kẻ ngu ngốc. Chúng đều không thể tưởng được thanh niên này lại có thể nói chuyện cuồng vọng như vậy.
Lăng Tiêu nhếch miệng cười lạnh. nhìn Tần Phong nói:
Tần Phong, ngươi nói đúng! Kiêu ngạo... quả thực là cần có vốn. Ngươi tự nhìn mình đi, còn không tới Kiếm Hoàng nhỉ? Ngươi có thể cảm giác được lực lượng dao động của ta không?
Nói xong Lăng Tiêu thản nhiên nhìn hai tên Kiếm Hoàng đang chuẩn bị ra tay với mình:
- Còn các ngươi nữa, không biết sống chết là gì! Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết, trừ trận pháp, ta có gì đáng nói hay không ! Đáng tiếc chính là, sau khi nhìn thấy, các ngươi đều phải chết.
Tần Phong kỳ thật vẫn đều đề phòng Lăng Tiêu có ai giúp ở gần đó, nhưng đợi nửa ngày vẫn không hề thấy có ai tới, lập tức trấn định tinh thần, cười lạnh vung tay về phía hai Kiếm Hoàng bậc sáu:
- Giết hắn! Hắn chính là bữa tối của các ngươi!
Hai gã Kiếm Hoàng bậc sáu nhấp nháy ánh mắt khiên người ta sợ hãi, tà khí trên người càng tăng thêm. cười ác độc. cầm kiếm vọt về phía Lăng Tiêu.Còn Tần Phong thì cười lạnh nhìn A Đại, A Nhị và A Tam đang canh giữ trước cửa phòng Hoàng Phủ Nguyệt, thân mình chợt lóe. Ngay sau đó hiện ra trước mắt bọn họ, bảo kiếm trong tay lóe lên. Thấy đầu của ba người A Đại sắp sửa rơi xuống đất, Tần Phong đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh cực lớn từ bảo kiếm truyền vào cánh tay mình, chấn động làm toàn bộ cánh tay gãy vụn.
Sau đó ... mới nghe thấy một tiếng "keng" lanh lảnh vang lên! Tần Phong không kim nổi hét lên thảm thiết, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống từ trán y. Vừa rồi. toàn bộ xương cốt cánh tay của y từ cổ tay tới bả vai đều bị vỡ nát hết ra. Cảm giác đau đớn này quả thực giống với vạn tiễn xuyên tâm!
A Đại. A Nhị và A Tam vốn đã chuẩn bị tinh thần đi theo huynh đệ của mình, đợi hồi lâu chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tần Phong, lúc này mới mở to mắt ra, bỗng nhiên thấy Lăng Tiêu lẽ ra đang phải đối chiến với hai tên Kiếm Hoàng thì chẳng hiểu tại sao lúc này lại hiện ra trước mắt Tần Phong; hung hăng đá một phát vào bụng y. Một đá này bắn Tần Phong ra xa mấy chục thước, từ rất xa đều có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Tần Phong. Y nặng nề rơi xuống mặt tuyết, thân hình vẫn không nhúc nhích. Hóa ra cánh tay đã bị kình lực một đá của Lãng Tiêu chấn gãy.
Sự việc phát sinh trong nháy mắt, đến lúc này hai tên Kiếm Hoàng mới phản ứng hai mắt đỏ lên lao về phía Lăng Tiêu. Đôi mắt Lăng Tiêu đầy vẻ khinh thường cho dù lão tổ tông Tần gia các ngươi tới đây cũng không phải là đối thủ của ta. Thực lũ như các ngươi mà cũng dám tới tìm chết sao?
- Tốt lắm, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!
Cổ tay Lăng Tiêu rung lên, vạn ánh sao lóe lên như pháo hoa nổ tung giữa bầu trời đêm. Hai Kiếm Hoàng Tần gia còn không kịp biết mình chết như thế nào thì đã đầu một nơi thân một nẻo.
Cả hai tên cứ như thể chỉ là Kiếm Thị, thậm chí còn không tạo thành được bao nhiêu tổn hại ở đây!
Nếu A Tứ không chết... như vậy càng hoàn mỹ!
Lăng Tiêu thu kiếm đứng im. trong lòng bỗng nhiên có cảm giác bất an. Người tu chân tới cảnh giới Nguyên Anh, cho dù không cần bói toán, cũng có thể cảm nhận được một tia thiên cơ.
Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?
Lăng Tiêu rất nghi hoặc.
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi