Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 292: Trọng bảo hiện thế gây nên phân tranh

Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 292: Trọng bảo hiện thế gây nên phân tranh


Trong mắt Vũ Đồng chợt lóe lên nhìn bộ dáng kiêu ngạo của mấy người bên kia, thở vài lần thật sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, sau đó cố gắng suy nghĩ: Người ta có lý do để kiêu ngạo, nếu như ngươi cũng hùng mạnh hơn bọn họ thì bọn họ khẳng định không dám như vậy! Nàng vừa nghĩ, lại nhìn thoáng qua Lăng Tiêu bên cạnh, một mảng suy nghĩ quay cuồng, rốt cục cũng bình tĩnh lại.

Nếu như các ngươi biết được có người mới mười lăm, mười sáu tuổi đạt tới cấp bậc Kiếm Hoàng, chắc chắn kinh ngạc đến nỗi con mắt cũng muốn rơi xuống! Trong lòng Thượng Quan Vũ Đồng suy nghĩ có chút ác ý.

Lăng Tiêu liếc mắt một cái thì đã nhìn thấu vẻ mặt kiêu căng của ba gã thanh niên kia, cũng không có bao nhiêu hứng thú với bọn họ, mà trong lòng đang tính chiều sâu của thượng cổ di tích này, đến tột cùng đã tới địa phương nào rồi. Tuy rằng chỗ này khô ráo, lại có cửa thông gió, nhưng trước sau Lăng Tiêu cũng có loại cảm giác, hiện tại bọn họ dường như là ở sâu dưới đáy biển!

Lúc này, bắt đầu có rất nhiều người đi tới tụ lại ở phía gã đệ tử Cổ gia, hình như là đang gặp cơ quan to lớn gì đó, hay là đã phát hiện bảo vật.

Lăng Tiêu trông thấy biểu tình trên mặt những người đó dường như đều rất hưng phấn, nhất là gia chủ Tần gia Tần Chiêu Nhiên, trong đôi mắt kia chợt lóe, cũng không biết là đang nghĩ đi đâu.

- Hơn phân nửa là hắn không có lòng hảo tâm gì!

Tống Minh Nguyệt nhẹ giọng than thở ở bên cạnh Lăng Tiêu. Nàng có cảm giác sợ hãi đối với Tần Chiêu Nhiên trong tận đáy lòng, bởi vì người này rất âm trầm, tâm cơ quá sâu. Có thể nghĩ đến nhiều kế hoạch độc ác như vậy thì có thể thấy được tâm tư ác độc của người này. Nếu có thể, cả đời Tống Minh Nguyệt cũng không muốn nhìn thấy kẻ tiểu nhân này.

Khi ba người Lăng Tiêu muốn tụ lại, một gã cường giả có cấp bậc Kiếm Hoàng của Tần gia, cố ý muốn che ở trước mặt ba người Lăng Tiêu. Xem ra, hắn muốn ngăn cản ba người tiến lên.

Hơn nữa, người tu chân có tâm tình trầm ổn, tu vi thuần khiết, nên Lăng Tiêu cảm ứng vô cùng linh mẫn đối với "tà khí sát khí" cùng với một số khí tức âm u. Từ trên người những cường giả Kiếm Hoàng này, Lăng Tiêu cảm nhận tà khí nồng đậm, trong lòng khe khẽ thở dài. Xem ra, việc Tần gia này tạo ra siêu cấp cao thủ, xác thực là tu luyện công pháp tà ác!

Cho dù hắn không có tâm tư trừ ma vệ đạo gì nhưng ít ra, chung quy cũng nên nghĩ biện pháp giữ tính mạng cho mình chứ. Người sa đọa vào ma đạo, đến cuối cùng khẳng định sẽ phát điên. Nếu như mười một tên cường giả Kiếm Hoàng của Tần gia này đột phá tiếp đến cảnh giới Kiếm Tôn, như vậy, toàn bộ đại lục có lẽ thật sự không có lực lượng gì có thể chống đỡ nổi bọn họ!

Tuy rằng ba người trẻ tuổi này vừa mới làm nhục ba người mình một phen, tuy nhiên, ở trong lòng ba người Lăng Tiêu, người như thế hiển nhiên sẽ không đáng để ở trong mắt, lại càng không để ở trong lòng, cho nên, cũng không có liếc nhìn ba người đó nữa.

Nhưng thật ra người trẻ tuổi nữ đóng giả nam trang kia không chút nào che dấu vẻ khinh thường trong ánh mắt, quét mắt nhìn Lăng Tiêu một cái. Tiện thể, tính cả cường giả Kiếm Hoàng của Tần gia, nàng cũng chưa để ở trong mắt.

Cường giả có thể tu luyện đến cảnh giới Kiếm Hoàng, cho dù tà tu giống như Tần gia vậy, cũng sẽ không thèm so đo với mấy tiểu tử. Tuy nhiên, cô bé kiêu ngạo không biết trời cao đất rộng này có lẽ làm cho một gã cường giả Kiếm Hoàng của Tần gia bất mãn, lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì, chẳng qua trong lòng lại nghĩ: Siêu cấp thế gia thì lợi hại sao? Hãy chờ Tần gia ta, hừ, xem đến lúc đó, các ngươi có thể vẫy đuôi như chó mừng chủ không!

Gã đệ tử Cổ gia kia bận bịu đến nỗi đầu đầy mồ hôi, phá giải cơ quan không phải chỉ khảo nghiệm kinh nghiệm và trí tuệ, mà còn yêu cầu rất cao đối với thể lực. Mà hơn một nửa người của cơ quan sư Cổ gia có thực lực cũng không cao, cho nên, thời gian qua lâu như vậy, gã đệ tử Cổ gia đã có chút mệt thở hồng hộc.

Nếu muốn hóa giải cơ quan này, người không có kinh nghiệm thì không thành, thậm chí do bọn họ hỗ trợ cũng phải vạn phần cẩn thận, không cẩn thận thì sẽ gây thành đại họa. Cho nên gã đệ tử Cổ gia này thà rằng dùng thân lực của mình còn hơn.

Vừa lúc quay đầu liền trông thấy Lăng Tiêu ở trong đám người, gã đệ tử Cổ gia này chỉ hắn nói:
- Vị bằng hữu kia, đúng, là ngươi đó, lại đây giúp ta đi. Nếu như để một mình ta mở ra được chỗ cơ quan này, thì phải cần vài canh giờ! Ngươi giúp ta một chút, chúng ta có lẽ rất nhanh có thể mở ra!

Thấy gã đệ tử Cổ gia lên tiếng, Tần Chiêu Nhiên thoáng do dự. Đại khái lão nghĩ, thế gia không được xếp hạng đến một gã Kiếm Tông cũng không có thì có năng lực gây ra sóng gió gì chứ? Cùng lắm là đáp ứng hắn trước cho hắn một chút ưu đãi, Tần Chiêu Nhiên nói:
- Ngươi cũng biết thuật cơ quan? Vậy thì tốt lắm! Sau khi thành công, Tần gia tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi!

Lăng Tiêu khẽ gật đầu, cười nói:
- Chỉ mong không thêm phiền là tốt rồi!

Theo bản năng trong tận đáy lòng, gã đệ tử Cổ gia này cho rằng gã trung niên trước mắt này nhất định có xuất thân thấp kém, khẳng định không bằng người đã học tập chuyên môn từ nhỏ như mình! Kỳ thật gã đệ tử Cổ gia hoàn toàn có lý do để kiêu ngạo. Từ khi hắn được sinh ra, trên cơ bản đã làm bạn với các loại cơ quan từ nhỏ đến lớn!

Có rất nhiều cơ quan trong mắt người thường thì như tử thần, nhưng ở trong mắt hắn thì thân thiết giống như đồng bọn!

- Chỉ cần ngươi đến với ta, khẳng định sẽ không gặp thêm phiền phức!
Gã đệ tử Cổ gia thoáng hơi có chút tự đắc nói:
- Ta nhìn ngươi tiêu chuẩn hẳn là không tồi! Chờ chuyện nơi đây xong xuôi, hoan nghênh ngươi đến làm khách của Cổ gia!

Lời của gã đệ tử Cổ gia này khiến ánh mắt của không ít Kiếm Hoàng ở đây không kìm nổi sáng ngời lên. Ai cũng biết, một gã đệ tử của gia tộc cơ quan sư nói ra lời như vậy là có ý tứ gì. Có thể giao thiệp tốt với cơ quan sư thế gia, đó cũng là chuyện mong ước của rất nhiều cường giả Kiếm Hoàng! Không nghĩ tới người trong thế gia không có cấp bậc lại có thể có vận may tốt như vậy, giành được hảo cảm của người Cổ gia.

Lăng Tiêu có chút rụt rè cười, nói:
- Chuyện đó hiển nhiên là được rồi!

Tuy rằng gã đệ tử của Cổ gia có một ít cảm xúc hoài nghi và mâu thuẫn với Lăng Tiêu, tuy nhiên một mình hắn xác thực rất khó mở ra cơ quan khổng lồ này. Hơn nữa người giống hắn cả ngày nghiên cứu các loại cơ quan, cũng cũng không quá giỏi về việc kết giao. Cho nên, sau khi hắn thấy Lăng Tiêu rất có lễ phép lại rất ôn hòa, một chút oán khí trong lòng cũng đã biến mất.

Gã đệ tử Cổ gia này quả thật bất phàm, dùng một hồi công phu lớn như vậy, không ngờ đã tìm được tất cả ngọn nguồn cơ quan ở đây! Hơn nữa hắn còn nhận định ngay tại dưới chân bọn họ còn có một gian phòng! Mà cũng là phòng phía dưới nhất, về phần nơi đó có bảo vật hay không thì cũng không thể biết được.

Nhưng nhìn nơi này đều có rất nhiều bảo vật như thế. Tất cả mọi người đều tràn đầy cảm giác chờ mong đối với tầng phía dưới!

Gã tuổi trẻ đầu lĩnh bên phía Tinh Võ thế gia kia nhìn về phía Lăng Tiêu và gã đệ tử Cổ gia đang bận rộn ở chỗ cơ quan, ánh mắt chợt lóe, giống như dáng vẻ rất có hứng thú. Cô gái bên cạnh hắn thì đi lại chung quanh đến chán chết, sau đó bắt đầu lần lượt đánh giá những pho tượng bằng hoàng kim này!

Những người này giống như đều biết thân phận của bọn họ, mặc kệ cô nương đóng giả công tử đi lại như thế nào, cũng không ai tới hỏi nàng hoặc là ngăn trở nàng.

Lăng Tiêu thấy cơ quan tinh xảo trước mắt này, trong lòng không kìm nổi so sánh với việc nắm giữ cơ quan của mình, sau đó có chút kinh ngạc phát hiện, cơ quan ở nơi này, không ngờ không kém hơn chút nào so với thuật cơ quan của mình nắm giữ! Điều này nói lên rằng, thời thượng cổ ở đại lục Thương Lan còn có một đám người giỏi tay nghề như vậy, có thể thiết kế ra một số cơ quan nhỏ bé vô cùng tinh xảo!

Thậm chí, ngay cả loại cơ quan khổng lồ như thế, cũng có thể làm được tới mức không hề thô ráp mà rất tinh xảo nhẵn nhụi!

Mỗi một linh kiện thoạt nhìn đều đã trải qua tinh luyện mài dũa tinh xảo, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng mà nó vẫn duy trì sự mượt mà, bóng loáng, vận hành như xưa, không có cảm giác đình trệ không trơn tru!

Ở trước mặt người ngoài, Lăng Tiêu cũng không có cố ý khoe cái gì, gã đệ tử Cổ gia kia phân phó như thế nào thì hắn liền làm như thế. Tuy rằng hắn hoàn thành chưa chắc là tốt bao nhiêu, nhưng chung quy chỉ có thể nằm trong yêu cầu của gã đệ tử Cổ gia!

Qua một lát sau, gã đệ tử Cổ gia có thái độ càng ngày càng tốt với Lăng Tiêu, nói chuyện cũng hay cười hơn:
- Vị đại ca này, nếu ngài không lớn tuổi như vậy, nếu ngài có thể trở về tuổi trẻ hai mươi, ta chắc chắn sẽ mời ngài gia nhập Cổ gia! Tiêu chuẩn như ngài tương đối tốt rồi!

Lăng Tiêu nhẹ nhàng cười:
- Ngươi quá khen rồi, lúc còn trẻ ta cũng vô ý xem được mấy bộ sách, xem nhiều thấy có một chút hiểu mà thôi!

Gã đệ tử Cổ gia vừa phá đi một chỗ cơ quan có tính công kích, sau đó vừa nắm tay kéo ra, rồi cười nói:
- Ngươi quá khiêm tốn nữa rồi! Tiêu chuẩn của ngươi thực sự rất tốt, đến đây giúp ta một phen, giúp ta kéo cái này ra phía dưới, cho toàn bộ chúng ta cùng chứng kiến thần tích xuất hiện!

- Không nên dùng nội lực!
Gã đệ tử Cổ gia hét lớn một tiếng:
- Đến đây, mở ra!

Nói xong, Lăng Tiêu cũng tiến tới. Hai người cùng nhau mạnh mẽ kéo cái nắm tay dài hơn một thước. Hai người dùng khí lực tương đương! Cái nắm tay này dường như nặng gần ngàn cân, không dùng nội lực, lấy lực lượng của hai người, không ngờ mới miễn cưỡng kéo lên, khi kéo đến một nửa, vẻ mặt hai người đã đến mức đỏ bừng.

Gã đệ tử Cổ gia thật sự dùng ra sức khỏe trong người, Lăng Tiêu cũng giả vờ. Đối mặt với rất nhiều cường giả như thế, hắn cũng không muốn mình trở thành tiêu điểm một chút nào. Hiện tại, những người này đều cao ngạo, trong mắt cũng chưa để ý tới mấy người Lăng Tiêu. Lăng Tiêu chính là đang mong loại thái độ này của họ.
Tây Vực Lý gia và Long cốc Câu gia đang đề phòng lẫn nhau, bầu không khí trong đó cũng hết sức khẩn trương. Trên thực tế, Lăng Tiêu không biết được là, ngay tại buổi tối đầu tiên, hai nhà này thiếu chút nữa đã xảy ra xung đột!

Lý Nham và Câu Du đã từng đại chiến một hồi. Hơn nữa, gã Câu Du kia còn nói ra, hắn muốn tiêu diệt toàn bộ Tây Vực Lý gia. Sau khi Lý Nham trở về gia tộc, đương nhiên hắn đã nói ra lời của Câu Du, cho nên toàn bộ người của Lý gia đều hết sức oán giận Long cốc Câu gia. Thấy lần này Long cốc Câu gia mang người tới có thực lực không mạnh, đám cường giả Lý gia sớm đã bắt đầu có chủ ý với bọn họ rồi.

Nhưng hiện tại, gần như mọi người đều dời ánh mắt tập trung tới trên người Lăng Tiêu và gã đệ tử Cổ gia. Gã đệ tử Cổ gia lại gầm lên giận dữ, nắm tay lại tiếp tục kéo.
Lúc này Tần Chiêu Nhiên hỏi:
- Các ngươi muốn chúng ta giúp một phen hay không?

Gã đệ tử Cổ gia vội vã lắc đầu, thở dốc nói:
- Không cần, ở dưới này đều là cái chốt bánh răng ngầm, chúng ta điều chỉnh đến đây một cách khó khăn, nếu như có nhiều người, hay là sử dụng nội lực, lập tức lại làm loạn! Cơ quan này chỉ có dùng vừa sức mới có thể mở ra phía dưới!

Lúc này Tần Chiêu Nhiên và rất nhiều người mới bừng tỉnh hiểu ra, khẽ gật đầu, trách không được gã đệ tử Cổ gia này thận trọng như vậy, quả nhiên là khác nghề như cách quả núi. Tu luyện ở trên võ đạo thì hùng mạnh nhưng khi trông thấy loại cơ quan thuật này cũng chỉ có thể đứng ở một bên xem náo nhiệt.

Gã đệ tử Cổ gia nhìn Lăng Tiêu, bỗng nhiên cười sang sảng, lúc này Lăng Tiêu đã hoàn toàn chiếm được sự đồng ý của hắn nên hắn lớn tiếng cười nói:
- Huynh đệ, lại tăng thêm một ít lực. Chúng ta hợp tác vui vẻ nhé!

Nói xong, hai người cùng nhau quát lên một tiếng, cái nắm tay thật dài kia bị hai người tinh thần hăng hái tăng thêm, sau đó mạnh mẽ đè xuống phía dưới!

- Két!!!

Tiếng nổ từ dưới chân mọi người đột nhiên vang lên. Mọi người ở đây đều có thực lực hùng mạnh, nhưng đối mặt với thứ mà mình không hay biết này, họ vẫn có bản năng cảnh giác. Theo một tiếng nổ này, họ cũng bắt đầu ngưng thần giới bị hơn. Lúc này, tất cả mọi người đều cảm giác, cảnh vật trước mắt hình như là đang biến hóa! Sau đó mọi người lập tức phát hiện, bọn họ đang rơi xuống!

Đúng vậy, từng đợt âm thanh va chạm chói tai không ngừng vang lên, sau đó toàn bộ mặt đất đều bắt đầu chìm xuống phía dưới. Hai người Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng đi tới bên cạnh Lăng Tiêu, trong lòng cũng có chút khẩn trương.

Qua một mảnh u tối, chìm xuống ước chừng sâu hơn hai mươi thước, sau đó lúc này mọi người mới kinh ngạc vô cùng khi phát hiện bọn họ chìm vào giữa một đại sảnh rộng mênh mông.

Đại sảnh này không biết lớn bao nhiêu, bởi vì không có ngọn đèn nên bốn phía đều là một mảnh tối đen! Nhưng từ tiếng hồi âm có thể nghe ra, chỗ này hết sức trống trải, diện tích hết sức lớn!

Theo sự dừng lại ổn định dưới chân mọi người, hào quang mỏng manh chiếu sáng bốn phía, sau đó có thể thấy những phiến đá trơn trượt màu tối được lát ở dưới chân. Cứ cách hơn năm mươi thước trong đại sảnh lại có một cây cột thô to. Những cây cột này đứng sừng sững ở chỗ đó, vô thanh vô tức như đã vạn năm tháng!

Có người chợt nhấc chân, muốn đi xuống dưới, gã đệ tử Cổ gia cau mày, bỗng nhiên lên tiếng ngăn cản:
- Chậm đã.

Không nghĩ tới chậm một bước, mũi chân của gã cường giả Kiếm Hoàng của Tần gia đã chạm vào mặt đất bóng loáng.

"Cạch "!

Một tiếng động nhỏ vang lên. Gã cường Kiếm Hoàng của Tần gia dẫm lên trên mặt khối đá kia, chân sau cũng đi theo bước về phía trước, sau đó xoay người, thản nhiên nhìn lướt qua, không có biểu tình gì. Tuy nhiên vẻ khinh thường trong ánh mắt kia còn rất rõ.

Gã đệ tử Cổ gia vốn còn muốn nói cái gì, thấy thế ngậm miệng lại, thầm nói ta đang nhắc nhở ngươi, nếu ngươi muốn chết thì đừng trách ta. Nghĩ mình là cường giả Kiếm Hoàng là vô địch sao? Ở trước mặt cơ quan thượng cổ thực sự mạnh mẽ thì thực lực Kiếm Hoàng cũng không chịu nổi một kích!

Gã đệ tử Cổ gia cười lạnh trong lòng, trên mặt cũng không hiện lên một chút biểu tình, hơi cúi đầu, sau đó nhìn những người ở hai bên.

"Cạch, cạch, cạch"

Gã cường giả Kiếm Hoàng của Tần gia kia bước mỗi bước đều hết sức cẩn thận. Tuy nói hắn không hiểu cơ quan thuật nhưng tới cảnh giới Kiếm Hoàng, sự nhạy cảm đối với cảm giác nguy hiểm của hắn có lẽ còn mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường.

Đi được vài chục bước, phía trước chính là một mảnh tối tăm mơ hồ, tên cường giả Kiếm Hoàng này dừng lại. Bỗng nhiên, vẻ mặt hắn biến sắc, ngay sau đó, khối đá dưới chân hắn đột nhiên rơi xuống dưới. Thân hình tên Kiếm Hoàng này chợt treo lơ lửng, không nhúc nhích, nhưng rất lâu mới nghe thấy tiếng vọng lại rơi xuống của phiến đá này. Hơn nữa, âm thanh này là tiếng động rơi xuống ở trong nước vọng lại!

Sắc mặt gã cường giả Kiếm Hoàng của Tần gia chưa đổi chút nào. Đối với loại cấp bậc hùng mạnh như hắn mà nói, cơ quan như vậy quả thực là nhỏ quá! Nhưng đúng lúc này, dị biến lại phát sinh, một tấm lưới lớn từ trên đỉnh đầu của hắn rơi xuống.

Tên Kiếm Hoàng này đại khái có ý định khoe khoang, cũng không lắc mình né tránh, hoặc có lẽ, hắn chưa từng có kinh nghiệm đối mặt với cơ quan thể này. Hắn cất giọng hét to, một luồng khí thế vô cùng khổng lồ trong giây lát bộc phát ra, trong tay bỗng nhiên xuất ra một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn màu đen, đón tấm lưới lớn này, thổi lên một luồng kiếm khí hùng hồn như thực chất, mạnh mẽ chém tới!

Động tác này tuyệt đối dứt khoát, khiến người ta cảm giác, cường giả có thực lực Kiếm Hoàng quả nhiên là giống với tên gọi, thật sự là quá hùng mạnh!

Nhưng điều kế tiếp khiến tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm chính là, sau khi tấm lưới lớn kia bị kiếm khí hùng mạnh của tên Kiếm Hoàng quét qua, không ngờ dấy lên một hoả tuyến, sau đó, không tổn hại một chút nào!

- Mau lui lại!

Một tên cường giả có thực lực Kiếm Hoàng của Tần gia hét to lên, mà lúc này, tấm lưới lớn kia đã chụp xuống rồi, bao phủ tên cao thủ Kiếm Hoàng của Tần gia vào trong đó. Ngay sau đó, tên võ giả hùng mạnh có thực lực Kiếm Hoàng bậc trung này không ngờ lại phát ra vài tiếng kêu hoảng sợ.

- Cứu ta! Mau tới cứu ta, vật này đang ăn mòn ta, á!

Có thể bức một gã cường giả thực lực Kiếm Hoàng thất thố như thế, thậm chí còn la hoảng lên, có thể thấy được sự lợi hại của tấm lưới lớn này. Năm sáu gã cường giả có cấp bậc Kiếm Hoàng của Tần gia đồng thời phi thân ra ngoài, chuẩn bị một người chiếm giữ một chỗ, để cứu ra người một nhà. Nhưng không ngờ, tay họ còn chưa chạm vào tấm lưới lớn kia, liền cảm giác một luồng lực lượng kinh khủng hấp dẫn mình dính vào trên tấm lưới.

Những gã cường giả Kiếm Hoàng này sợ tới mức rút tay về theo bản năng, có một người rút tay hơi chậm một chút, một bàn tay bị dính lên, kêu lên một tiếng hoảng sợ, sau đó nhanh chóng lui về sau. Mọi người hoảng sợ phát hiện, tay trái của hắn đã loang lổ máu thịt!

Lại nhìn tên Kiếm Hoàng bị tấm lưới lớn bao phủ đang không ngừng phát ra tiếng kêu rên lớn. Ngay từ đầu tiếng cầu cứu còn lớn, nhưng sau đó, thì giận dữ hét:
- Hãy mau giết ta, mau, mau, mau giết ta!

Chỉ có điều, gần như tất cả mọi người bị dọa đến choáng váng, không đợi mọi người cùng phản ứng, tên cường giả có thực lực Kiếm Hoàng trong lưới đã chỉ còn lại một bộ xương khô. Rồi chỉ một chút sau đó, ngay cả bộ xương khô cũng không còn lại một chút nào!

Tấm lưới kia mềm mại nằm úp xuống phía dưới.

Vài tên cường giả Kiếm Hoàng của Tần gia miệng khẽ nhếch, hơi hơi run rẩy, bị cảnh tượng trước mắt này làm sợ tới mức đờ ra tại chỗ!

Đối với nhân loại mà nói, bọn họ hoàn toàn xứng đáng là cường giả, thậm chí, những người bình thường ở trong mắt bọn họ chỉ giống như con kiến nhỏ bé! Nhưng bọn họ cũng là người, vẫn không chân chính trở thành Thần!

Cho nên, đối mặt với chuyện không biết, lúc không thể chiến thắng lực lượng thần bí, họ cũng sẽ sợ hãi như vậy!

- Tấm lưới này rất cổ quái!

Gã đệ tử Cổ gia co rút tại chỗ, chết cũng không muốn rời khỏi chỗ này nửa bước. Thật là đáng sợ, một gã cường giả Kiếm Hoàng có thực lực mạnh mẽ, không ngờ ngay cả phản kháng cũng không thể làm được, cứ như vậy ngay cả một chút tro tàn cũng không còn!

Đôi mắt Lăng Tiêu cũng sáng lên, trong lòng thầm tính toán: Nó tuyệt đối là pháp bảo! Tu Chân Giới cũng có loại pháp bảo có hình dạng như lưới. Một khi thực sự bị lưới tóm lấy, trừ phi thực lực hùng mạnh đến một mức nhất định, nếu không, cho dù người có tu vi cao hơn người tung lưới, cũng không tránh được vận mệnh bị luyện hóa!

Hơn nữa, nếu như cấp bậc pháp bảo đủ cao thì đại bộ phận năng lượng luyện hóa cũng bị nó hút lấy, đến lúc đó, pháp bảo cũng sẽ càng ngày càng lớn mạnh!

Ta muốn giành lấy nó! Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng.

Hắn có thể nghĩ như thế, những người đó sao lại không nghĩ tới chứ? Chê cười, bảo bối nháy mắt cắn nuốt một gã Kiếm Hoàng bậc trung, ai mà không muốn chứ? Cho dù không biết thứ này do cái gì chế thành, vì sao có thể có được năng lực biến thái như vậy, nhưng không ai hoài nghi, nó là một thứ tốt! Chiếm được nó, thậm chí còn lớn hơn so với việc gia tộc có được một gã cường giả Kiếm Tôn!

Kiếm Tôn là cường giả bên ngoài ra mặt đối địch, tấm lưới này giống như cực phẩm bảo vật có thể bí mật ra tay!

Mà ngay cả ba người trẻ tuổi đến từ thế gia siêu cấp, trong mắt cũng liên tục có tia sáng kỳ dị, ánh mắt chợt lóe ra, thầm nghĩ phải như thế nào mới có thể làm choTần gia buông tha thứ này. Tưởng tượng chuyện này là rất khó. Bởi vì nó mà Tần gia đã tổn hại một gã cường giả Kiếm Hoàng, còn nằm trong địa bàn của họ. Nếu như bọn họ có thể buông tha loại bảo vật này, thì không ai tin.

Quả nhiên, Tần Chiêu Nhiên hiện lên vẻ mặt bi thống, giọng nói cũng mang theo một ít run rẩy, nức nở nói:
- Thất thúc gia, ngài như thế nào lại ra đi như vậy, điều này không phải sự thật!

Tần Phong cùng với đám Kiếm Hoàng lợi hại của Tần gia cũng có vẻ mặt bi thương. Chuyện này quả thực làm cho người ta không ngờ tới rồi. Cũng không ngờ nổi, một tấm lưới lớn lại có thể có uy lực hùng mạnh như vậy, hoàn toàn tạt vào đầu những kẻ đang hưng phấn này một thau nước lạnh!

- Như thế nào có thể cầm nó lại, ta muốn tận mắt nhìn thấy thứ này rốt cuộc là thứ gì, lại có thể ác độc giết thất thúc gia của ta!
Tần Chiêu Nhiên nghẹn ngào, trầm giọng nói.

Mọi người nhìn lẫn nhau. Gã Kiếm Hoàng của Tần gia mới vừa bị tấm lưới kia hút bàn tay một chút, lúc này đi tới đó, giơ bàn tay của mình với máu thịt còn mơ hồ, giọng nói hơi có chút run rẩy:

- Thứ kia không thể chạm vào được là rất rõ ràng, không thể chạm được! Các ngươi nhìn xem bàn tay này của ta, chỉ chạm có một chút, liền biến thành như vậy.

Sắc mặt Tần Chiêu Nhiên âm trầm, thầm nói chạm không được thì càng phải mang đi! Bảo vật tốt như vậy, nếu rơi vào trong tay người khác, đến lúc đó nó quay lại đối phó Tần gia ta, chẳng phải là chê cười lớn sao!

Tuy nhiên, toàn bộ những cường giả có thực lực Kiếm Hoàng ở đây đều là tinh nhuệ của Tần gia. Hơn nữa có lẽ họ cũng là tiền bối của lão, nên lão cũng không thể trách cứ, cho nên, nhẫn nại nói:
- Thứ này quá mức ác độc, vì để về sau nó không hại người khác được nữa, nhất định phải mang nó đi. Đến lúc đó, chúng ta tiêu hủy cũng được, để nó không di hoạ thế gian!
Tần Chiêu Nhiên nói xong, còn quay đầu lại nhìn những người đó. Mọi người làm sao không biết trong lòng lão nghĩ cái gì. Tuy nhiên lúc này, trái lại không có một người nào lên tiếng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Một gã Kiếm Hoàng của Tần gia lập tức lấy ra một thanh trường kiếm từ trong nhẫn không gian, thật cẩn thận đi đến gần tấm lưới lớn kia. Khi trường kiếm muốn chạm vào tấm lưới lớn kia, tấm lưới lớn kia kêu lên một tiếng, tựa như bị người từ trên cao ném đi, bay thẳng về phía trước! Gã Kiếm Hoàng Tần gia kia hoảng sợ giống như con chim sợ cành cong, thân thể nhanh chóng lui lại phía sau hơn mười thước, thối lui đến trước mặt mọi người. Tiếp đó, mọi người chợt nghe thấy từ bốn phương tám hướng truyền đến số lượng lớn tiếng thú rống!

Âm thanh trầm thấp mà có lực, dường như rít gào ở trong yết hầu. Lăng Tiêu biến sắc, thầm nghĩ rằng: Quả nhiên chỗ có trọng bảo thì còn kèm theo nguy hiểm. Kẻ nào biến thái như thế, lại có thể phong ấn rất nhiều con rối ma thú như vậy!

Chiếm được một con, đã khiến thực lực Lăng Tiêu đột nhiên tăng mạnh, nếu như có thể lại có thêm mấy con, Kim Đan hậu kỳ cũng sẽ đạt được chứ?

Lăng Tiêu lập tức vứt bỏ ý tưởng không thực tế này, đôi mắt tập trung vào tấm lưới lớn kia. Kim đan trong cơ thể không ngừng phát ra chân nguyên cuồn cuộn, ở chung quanh thân thể Lăng Tiêu hình thành một vòng bao phủ, đồng thời, cũng bao phủ hai nàng vào trong đó.

- Mọi người nhất định phải đồng tâm hiệp lực! Nếu không, không ai có khả năng còn sống đi ra khỏi nơi này!
Tần Chiêu Nhiên lớn tiếng nói.

Ngay sau đó, người của Lý gia Tây Vực đột nhiên hung hăng động thủ, mục tiêu trái lại không phải con rối ma thú nhiều vô cùng đang từ bốn phương tám hướng vây tới đây, mà là, Long cốc Câu gia bên cạnh!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại