Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 229: Truyền thuyết về Thánh vực

Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 229: Truyền thuyết về Thánh vực


Lăng Tố thản nhiên cười, nói:

- Nếu không tiện thì cũng chẳng cần đâu. Cứ coi như hết thảy chỉ là truyền thuyết hư vô mà thôi.

- Tố tỷ tỷ hiểu lầm ta rồi!

Thần sắc Tống Minh Nguyệt hơi ngưng lại, hơi xấu hổ nói:

- Không phải Minh Nguyệt cố ra vẻ huyền bí, thật sự là,... Ai chà, chỉ thật sự là việc này vốn là cơ mật của thế gia ẩn thế quy mô lớn. Quên đi, nơi này đều là người một nhà.

Nói xong, nàng thoáng đảo mắt nhìn lướt qua Lăng Tiêu, sau đó nói:

- Tất cả mọi người biết, mấy vạn năm trước, ở thời đại thượng cổ không chỉ có người luyện võ mà còn cổ cả những ma pháp sư hùng mạnh. Hơn nữa, truyền thuyết còn nói ràng ở thời đó, Thần vẫn thường xuyên có thể giáng xuống đại lục Thương Lan và kết nối với những người có thực lực đỉnh cao. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Người đó nhận được ý chỉ của thần, sẽ làm một số việc cho thần! Đương nhiên, người đó cũng sẽ nhận được ban thưởng rất hậu! Sau lại, vì tranh đoạt cơ hội tiếp cận thần, nhưng người có thực lực đỉnh cao thường xuyên xảy ra chiến đấu.

Ban đầu, bọn họ thường không muốn ảnh hưởng tới nhưng người thường nên đều tìm tới những nơi hoang tàn vắng vẻ để chiến đấu.

Nhưng sau đó, những cao thủ đỉnh cao đó càng lúc càng nổi giận lẫn nhau, chẳng còn kiêng kị bất cứ chỗ nào. Dần dần, cuộc chiến giữa các cao thủ đổ lan đến giữa những người thường, vì thế tất cả các quốc gia trên đại lục đều tham chiến. Chiến hỏa tràn ngập toàn bộ các ngõ ngách của đại lục Thương Lan, ngay cả nhân loại cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Ngay sau đó, thần của các chủng tộc cũng chiến đấu mãnh liệt với nhau. Lực phá hoại của thần là khó có thể tưởng tượng nổi! Không gian sụp xuống, thế giới hỗn loạn. Cho đến cuối cùng, tạo thành một cục diện không thể vãn hồi, toàn bộ đại lục Thương Lan... sụp đổ.

Những cao thủ đinh cao của nhân loại đều ý thức được, nếu cứ tiếp tục đánh nhau như vậy, sợ rằng đến cuối cùng, toàn bộ nhân loại, thậm chí tất cả sinh vật trên đại lục Thương Lan đều sẽ bị tiêu diệt sạch!

Bởi vì thần chiến đã khiển cho đại lục Thương Lan tiếp cận bờ vực sụp đổ, hơn nữa hàng trăm năm chiến hỏa của nhân loại đã khiến cho gần như toàn bộ các đại ma pháp sư và võ giả đỉnh cấp đều chết.

Cho nên, nhân loại quyết định ngừng chiến, quyết định phân chia lại địa bàn giữa các chủng tộc! Kể cả thú tộc của Tần Cách, tất cả chủng tộc đều đồng ý với đề nghị này. Nhưng Thần đã nổi giận thì căn bản là không thể thỏa hiệp, vì vậy họ tiếp tục xúi giục các chủng tộc khai chiến với nhau... Họ đều muốn duy trì tín ngưỡng của minh duy nhất trên đại lục. Vì thế, chiến tranh lại bắt đầu lần nữa. Cuộc chiến này dài mấy trăm năm khiến sau đó, toàn bộ văn minh nhân loại gần như hao tổn không còn gì, bởi vì ở thời cổ đại, Thần là tín ngưỡng cao nhất của người!

Ở thời đại đó, không có bất cứ ai dám nói không đối với Thần!

Một đoạn truyền thuyết thượng cổ được thuật lại theo giọng kể êm tai của Tống Minh Nguyệt. Nàng nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lăng Tố và vẻ suy nghĩ của Lăng Tiêu, nói tiếp:

- Cho đến khi chiến tranh kéo dài hơn một ngàn năm, các chủng tộc gần như không còn cường giả nào nữa, nhưng thù hận giữa các chủng tộc cũng đã sâu đậm đến mức không thể nào hóa giải nổi! Nhưng với số lượng và thực lực của mình, nhân loại rốt cục cũng đã yên ổn làm bá chủ tại đại lục Thương Lan. Tất cả các chủng tộc khác, bao gồm cả Long tộc, Tinh Linh Tộc, còn có Thú tộc ... Từ từ, tất cả đều lui về giữ một phương, không tiến vào lãnh địa của nhân loại nữa,

Mà đồng thời, trong nhân loại xuất hiện một nhân vật chói lọi. Ông ta tự xưng tên là Thánh Vực, lợi dụng vài năm ngắn ngủn đã tu luyện võ đạo tới đinh cao, sau đó dùng thời gian ba mươi năm, thống nhất toàn bộ đại lục Thương Lan, cũng chính là đông đại lục của chúng ta hiện giờ, thống nhất tiền tệ, hệ thống đo lường, v.v... Cho đến tận hôm nay, đại lục tuy rằng đã phân chia thành rất nhiều quốc gia nhưng tiền vẫn thống nhất chính là vi kỷ niệm Thánh Vực Đại Đế!

Thánh Vực Đại Đế ghét nhất một thứ... chính là Thần!

Khi nói tới đây, giọng của Tông Minh Nguyệt trở nên nhỏ xuống, còn hơi run rẩy, nói:

- Hiện tại...mọi người có biết vỉ sao ta lại cẩn thận như vậy không?
Lăng Tố vẻ mặt khó tin nhún vai, khẽ thở dài

- Nghe như thể truyện thần thoại. Tuy nhiên, ta đã nghiên cứu rất nhiều sách vở, văn học cổ, đều không hề nhìn thấy gì liên quan tới "Thánh Vực". Hai chữ này...

- Đúng vậy! Bởi vì đại lục ban đầu là một vùng nguyên vẹn, bị chia thành hai mảnh đại lục lớn, ở giữa là ngàn dặm đại dương mênh mông! Tuy ràng ngẫu nhiên vẫn có thuyền vượt qua nhưng liên hệ giữa hai đại lục cực kỳ ít. Chi biết rằng, người ở bên kia đại lục không giống với chúng ta bên này, cả diện mạo, nước da đều không giống! Ha ha, sau khi thống nhất đại lục, Thánh Vực Đại Đe phẫn nộ vì đại lục bị phá thành nhiều mảng, liền hạ lệnh cho toàn bộ người trong nước, lúc đó cũng là toàn bộ đông đại lục, phá hủy toàn bộ các Thần miếu, không cho bất cứ ai tín ngưỡng Thần! Ông ta nói, nếu không có tín ngưỡng của nhân loại, Thần sẽ bị mai một rất nhanh! Lúc đó, lời nói này quả thực quá mức đại nghịch bất đạo! Nhưng uy vọng của Thánh Vực Đại Đế đã đạt tới đinh cao, dù rằng mọi người rất sợ hãi khi nghe ông ta nói, nhưng đều không thể không nghe. Sau mấy trăm năm, trên khấp đại lục, không còn thấy bất cứ một Thần miếu nào nữa.

Nghe nói, một tòa duy nhất không bị tổn hại lại là tòa Thần Miếu được dựng nên ở thời điểm Thần chiến tại Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn!
- Vậy Thánh Vực đó là xảy ra chuyện gì?

Lăng Tố nắm rất vững những nguyên tắc khảo cổ học, chưa thể dễ dàng chấp nhận truyền thuyết mà Tống Minh Nguyệt vừa kể. Nhưng Lăng Tiêu thì khác, hắn đến từ một thế giới khác, biết rõ con người sau khi chết đi vẫn còn có linh hồn! Người thường có thể trải qua địa phủ để chuyển thế đầu thai, căn cứ theo số kiếp của mỗi người để xác định kiếp sau là người hay là súc vật. Mà người tu chân nếu chết bởi binh khí thường, vẫn có thể giữ được trí nhớ, chuyển thế trùng tu!

Nếu là như thế, như vậy trên đại lục Thương Lan chắc chắn cũng tồn tại địa phủ. Nhưng thế giới này dư thừa linh khí như vậy lại không có ai đắc đạo phi thăng, khiến Lăng Tiêu vô cùng khó hiểu.

Nghe Tống Minh Nguyệt nói xong, trong lòng Lăng Tiêu dường như ngộ ra một số điều gì đó. Thoạt nhìn, vị Thánh Vực Đại Đế kia có lẽ là một cường giả tuyệt thể, hàng nghìn đường lớn, đều có thể thành tiên! Đạo là ở trong tâm mỗi người, mỗi người đều có đạo của mình. Cho nên, thế giới này có lẽ chỉ có một mình Lăng Tiêu là người tu chân, nhưng chưa chắc đã chỉ một minh hắn đắc đạo!

Bởi vì cho dù trên thế tục giới, có những người làm được những việc thiện lớn, nhân phẩm tốt đẹp, được mọi người sùng bái, tôn làm thánh nhân. Cho dù người đó không có tu vi gì, vẫn có thể nương theo tín ngưỡng của vô số người mà đắc đạo phi thăng!

Lúc này Tống Minh Nguyệt nói tiếp:

- Sau khi hoàn toàn chặt đứt tín ngưỡng của nhân loại đối với Thần, Thánh Vực Đại Đế lại cảm thấy trong nhân loại có quá nhiều kẻ mạnh sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cuộc sống của người thường! Thậm chí nếu sau này ông ta chết đi, như vậy vương quốc này rất có thể sể sụp đổ rất nhanh. Thánh Vực Đại Đế biết điều này không quá quan trọng, nhưng việc những người luyện võ cao cấp quấy nhiễu thế tục cũng là rõ ràng. Cuối cùng Thánh Vực Đại Đế rốt cục hạ quyết định, tự hy sinh bản thân, hóa thành một địa phương thần kỳ, mở ra một không gian!

Khi đó, nhân loại đã không còn ma pháp sư mà tất cả đều là người luyện võ tu luyện kiểm kỹ.
Cho nên, khi những người luyện võ này tiến tới Thánh cấp, cũng chính là tu vi từ Kiếm Thánh trở lên, đều tự động bị hút vào trong Thánh Vực! Mà bản thân Thánh Vực Đại Đế lại hóa thành ... Thánh vực pháp tắc chí cao vô thượng!

Cho nên, sau thời kỳ thượng cổ, gần như khi mọi người chết đều không nói là về với đất hay về trong vòng tay của Thần, mà nói "hồn về Thánh Vực"!
- Nói như thế, 300 năm trước, Kiếm Thánh Vân Chi Lan cũng đi vào Thánh Vực sao?

Đôi mắt xinh đẹp của Lăng Tố mở to nhìn Tống Minh Nguyệt. Nàng ngạc nhiên vỉ sao Tống Minh Nguyệt lại biết loại chuyện bí ẩn như vậy. Nhưng nghe lời kể rất khẳng định của Tống Minh Nguyệt, có thể thuyết minh rằng, Tống Minh Nguyệt cho ràng những gì mình kể đều là sự thật, mà không phải truyền thuyết!

Tổng Minh Nguyệt thản nhiên gật gật đầu, nói:
- Đương nhiên, nếu lịch sử ghi lại không có vấn đề gì thì đúng là như thế!
- Lịch sử ghi lại, vì sao ta lại chưa từng được xem nhi? Lăng Tố như đang tự nói với minh.

Tổng Minh Nguyệt mở túi nước ra, uống một ngụm rồi nhíu mày nói:
- Giữa thời thượng cổ và thời hiện đại có một khoảng trống rất lớn! Khoảng trống đó gần như không hề có tư liệu lịch sử nào ghi lại.
Lăng Tố gật đầu nói:

- Đúng vậy, quả thật là như thể. Bất kể chúng ta cố gắng thế nào đều không hề tìm thấy chút tư liệu nào liên quan tới khoảng thời gian đó.
Tổng Minh Nguyệt nói:

- Nhưng có truyền thuyết nói ràng, Thần không cam lòng bị nhân loại lãng quên đi, vì vậy liền liên hợp lại, phân thân giáng xuống nhân thế, mưu toan khôi phục thần cách, sau đó hủy diệt hết thảy tư liệu có liên quan tới Thánh Vực. Nhưng những kẻ mạnh trong Thánh Vực bắt đầu phản kích. Tuy rằng một người không bao giờ là đối thủ của thần nhưng nhiều kiến cán chết voi, đến cuối cùng, phân thân của Thần bị đánh chết.

Tuy nhiên cũng bởi vậy mà mang đến thương tổn rất lớn cho nhân loại, cho nên hơn một ngàn năm sau, nhân loại gần như trở về trạng thái nguyên thủy. Sau đó, có người tìm được phế tích sau chiến tranh, cũng chính là nơi mà chúng ta gọi là... di tích thượng cổ. Từ những phế tích đó, họ chiếm được đủ loại công pháp, kiếm kỳ, tài liệu luyện đan và những thứ hữu dụng gì đó... Vì thế... mới bắt đầu phát triển lại. Những điều này ghi lại trong gia tộc hải vực Tống gia ta, cho nên ta cũng không dám khẳng định tất cả nhân loại đều như vậy.

Lăng Tố lúc này hơi thất hồn lạc phách, gật gật đầu. Bất kể ai sống tới hơn hai mươi năm, tự nhiên gặp phải nhân sinh quan và thế giới quan bị đảo điên, đều khó có thể chấp nhận nổi. Hơn nữa Lăng Tố luôn luôn yêu thích khảo cổ, luôn coi việc nắm giữ tri thức lịch sử là chính sự, không ngờ hôm nay bị cô bé Tống Minh Nguyệt kể cho một câu chuyện, khiến cho đầu óc mơ hồ. Nhưng trong lòng Lăng Tố lại có một tín hiệu mãnh liệt nói ràng, những gì Tống Minh Nguyệt vừa nói mới là lịch sử chân chính!

Lăng Tiêu lúc này nói:

- Ta cảm thấy nhưng gì Tống huynh nói có thể tin được tới 90%.

Dù sao đã mấy ngàn năm rồi, ngay cả nhưng người cầm quyền ở các quốc gia trên đại lục cũng do nhưng thế gia ẩn thế duy trì, chống đỡ, như vậy lịch sử không phải do bọn họ tùy ý viết ra hay sao? Còn nữa, tỷ tỷ, có phải đây là di tích thượng cổ đầu tiên mà tỷ khai quật được không?

Lăng Tố cười khổ gật gật đầu nói:

- Nếu không phải vì bệnh tình của đệ, có lẽ ta sẽ chẳng thể nào tìm được nó!
Lăng Tiêu cảm động nói:

- Cho nên có lẽ chúng ta nên xem kỹ những tư liệu, văn kiện ở đây, biết đâu lại có thể xác minh được lời Tống huynh là thật hay là giả.
Tống Minh Nguyệt thản nhiên cười nói:

- Ta cũng hy vọng được nghiệm chứng dù ta vẫn luôn cho rằng nhưng gì ta nói là sự thật!

Lúc này Tần Cách đang chán nản dựa vào một góc ngủ gà ngủ gật. Gã chẳng thèm để ý mọi người nói gì. Tuy ràng gã khá thông minh, thậm chí còn thông minh không kém gì nhân loại, nhưng Tần Cách lại có một nhược điểm trí mạng, đó là gã không biết chữ.

Là một thú nhân không có văn hóa, gà chỉ có thể ngủ để giết thời gian, bởi vì chi cần vừa xem qua một quyển sách là gã đã cảm thấy choáng váng đầu.
Hai vành tai Tần Cách đột nhiên giật giật, dường như cảm giác ở rất xa bên ngoài có động tĩnh, tuy nhiên lại khôi phục yên tĩnh rất nhanh. Tần Cách cũng không quay trở lại thông đạo tăm tối kia, bởi vì nếu có ai tiến vào, hán sẽ phản ứng ngay lập tức.

Ba người Lăng Tiêu tốn mất một ngày mới xem được hết tất cả các tư liệu, văn tự. Tuy ràng tuyệt đại đa số tư liệu không đề cập tới Thánh Vực nhưng trong cuốn nhật ký lại thường xuyên xuất hiện mấy chữ "Thánh Vực Đại Đế lịch niên"

Như vậy là đủ để thuyết minh, chắc chắn là có tồn tại Thánh Vực Đại Đế!
Nhưng ở thư viện đế quốc, Lăng Tố chưa từng bao giờ thấy tư liệu về ông ta. Có lẽ đúng như Tống Minh Nguyệt nói, sự thật đà bị những siêu cấp thế gia ẩn thế che giấu đi rồi.

Có lẽ, xuất phát từ nhiều mục đích, bọn họ không hy vọng nhân loại bình thường biết tới sự tồn tại của Thánh Vực!

Từ lời răn dạy của tổ tiên, Tống Minh Nguyệt cũng có thể thấy được điểm này.

Trước khi kể những điều này, Tống Minh Nguyệt đã tự nhủ: Lăng Tiêu là ân nhân cứu mạng cha ta! Nếu không có Lăng Tiêu, ta liền không có phụ thân! Ta mà không nói, với thực lực của mình, sớm muộn gì cũng có một ngày, Lăng Tiêu sẽ biết chuyện này. Nếu đã như vậy, thà nói ra còn có được một ân tình lớn!

Điều này cũng không thể nói Tống Minh Nguyệt giảo hoạt, mà chỉ có thể nói đây là suy nghĩ thường tình của con người mà thôi.

Tuy rằng không tỉm được kiếm kỳ, công pháp linh tinh gì đó trong các tài liệu, sách vở ở đây, nhưng biết được một bí mật kinh người, Lăng Tiêu cũng không hề thấy là ít. Từ trong nhật ký, hắn đọc thấy chủ nhân ở đây có thực lực phi thường, ma thú bậc bảy kêu là con thú nhỏ... vậy rất hiển nhiên, khi ở thời kỳ thực lực cường thịnh, ma thú bậc bảy không hề được ông ta để vào mắt!

Theo phân chia của nhân loại, ma thú bậc bảy ít nhất cũng có thực lực Kiếm Hoàng. Hơn nữa, ma thú bình thường vẫn mạnh hơn so với những người luyện võ đồng cấp. Nói cách khác, vị luyện dược sư này ít nhất cũng có thực lực trên Kiếm Hoàng, cổ lẽ là một Kiếm Tôn! Lăng Tiêu thầm tán thưởng trong lòng. Xem ra ở thời thượng cổ có không ít thế gia mạnh mẽ, người luyện võ cổ thực lực cao cường rất đông đảo, xuất hiện lớp lớp!

Vừa suy nghĩ, Lăng Tiêu vừa tiện tay mở một cái ngăn trữ vật. vốn không hề có hy vọng gì, nhưng vừa nhìn thoáng qua, Lăng Tiêu liền trở nên ngơ ngẩn!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại