Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 193: Kiếm tông đối chiến
Lăng Tiêu vốn có thái độ đứng ngoài cuộc theo kiểu sống chết mặc bây. Kì thực đại bộ phận đám người này cũng không phải là thứ tốt lành gì, mục đích và động cơ đi vào thành Penzias đều không tốt. Nếu mà bản than mình yếu đuối, mềm yếu, bọn họ không chừng đã gây sự với mình rồi. Nếu không phải Tần Cách với thực lực Kiếm Hoàng đứng bên cạnh người thì bọn chúng đã không khách khí nói chuyện như vậy.
Nhưng tên Câu Du này thật sự có chút khinh người quá đáng, cho dù có nhằm vào Lý Nham, nhưng lúc này chung quy cũng là địa bàn của Lăng Tiêu. Thái độ của hắn như vậy cơ bản không coi Lăng Tiêu là chủ nhân của nơi này.
Lăng Tiêu còn chưa có phản ứng, Lý Nham đã giận dữ, lạnh lung nhìn Câu Du, nói:
- Ta và ngươi thực lực ngang nhau, ngươi đừng tưởng Lý mỗ sợ ngươi? Nếu ngươi dám, đi cùng ta ra khỏi thành đánh một trận?
Câu Du chỉ chờ có thế thống khóai đáp lại:
- Có gì không dám.
Nói xong liền đứng dậy, đi ra ngoài.
Câu Du mang theo bốn tên thuộc hạ không nói một lời, đứng lên đi ra ngoài, Lý Nham hướng về phía Lăng Tiêu chắp tay:
- Lăng Tiêu tiểu hữu, chờ ta xử lý xong chuyện này, quay lại cùng ngươi nói chuyện sau.
Nói xong, hắng cũng mang theo vài người cùng nhau đi ra cửa.
Lăng Tiêu cười nói:
- Khó khi nào được nhìn thấy hai gã cao thủ Kiếm Tông chiến đấu với nhau, ta cùng đi xem như thế nào ?
Lý Nham gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt.
Mọi người ra khỏi thành, ven đường không ít bình dân đi qua đường nhìn thấy náo nhiệt, một số người tò mò đã đi theo ra tận cửa thành, Lăng Tiêu đưa tay chỉ một đầu mục giữ thành, chỉ đạo hắn trở về mang một ít binh lính lại đây, duy trì trật tự.
Cường giả Kiếm Tông thực lực cực mạnh đối chiến, nhất định phải đứng xa xa mà nhìn, đứng xem tại khoảng cách hơi gần, có khi nguy hại đến tính mạng của bản thân mình. Những người bình dân này không biết gì về hung hiểm của các cao thủ đối chiến, cứ tiến đến gần xem. Ra khỏi thành khoảng hai đến ba dặm, Câu Du đứng lại, ngạo nghễ nhìn Lý Nham, cười lạnh nói:
- Nơi này non xanh nước biếc hoa thơ, chim hót, làm nơi tháng than cho ngươi thật là tốt.
Cường giả Kiếm Tông, có tinh thần lực khổng lồ, tâm tình, tu vi đều rất chắc chắn. Trong thời điểm chiến đấu, tinh lực tập trung, hoàn toàn không bị ngoại vật ảnh hưởng làm sao có thể bị câu nói của Câu Du ảnh hưởng.
Lý Nham thản nhiên đáp lại:
- Tại đây là mồ chon của ai, bây giờ còn khó nói trước được.
Nói xong, than hình Lý Nham nhẹ nhàng bay lên không trung, cách mặt đất khoảng trên một trăn mét.
Lúc này, những người bình dân hiếu kỳ đi xem mới biết đây là hai tuyệt thế cường giả thi đấu, cũng không cần binh lính đằng sau duy trì trật tự mà tất cả mọi người đều ý thức lui lại về phía sau. Mặc dù những người bình dân này không có nhiều kiến thức về võ công, nhưng họ đều ý thức được là những cường giả tu luyện võ công càng cao, càng hung mạnh thì khi chiến đấu với nhau, đứng xem bị dính một chút thì cái mạng nhỏ của mình có khi không còn.
Thân hình Câu Du cũng khẽ động, bay lên trời, trên người bộc phát ra một khí thế hùng mạnh vô cùng, một luông uy áp lan tỏa ra không trung, cùng với ánh sáng mặt trời chói chang chiếu khắp nơi. Lăng Tiêu thấy thế bỗng rùng mình, nhìn Câu Du này đứng trên không trung, than thể như một cái lốc xóay thật lớn, vô số hào quang rực rỡ từ mặt trời chói lọi đột nhiên cuồn cuộn tụ lại thân thể hắn.
Lý Nham thấy thế lấy làm kinh hãi, hắn đưa ra quyết định thật nhanh, bàn tay khẽ đảo một cái, một thanh bảo kiếm đen nhánh như mực xuất hiện trong tay. Thanh bảo kiếm này tỏa ra một đạo ánh sáng màu xám trắng. Theo cánh tay của Lý Nham đong đưa, kiếm khí tỏa ra càng ngày càng nhiều, kiếm khí tạo thành một thanh kiếm to lớn rộng chừng vài thước, dài hơn mười thước. Lý Nham quát lên một tiếng lớn.
"Thanh quang thiểm điện trảm"
Thanh kiếm to lớn như xé rách bầu trời chém tới Câu Du.
Thân thể Câu Du không ngừng hấp thu ánh nắng mặt trời, thân hình vội vàng bay lùi lại về phía sau vài trăm thước, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh lục. Hắn quát lên một tiếng lớn, phía trên trường kiếm ngưng kết thành một quả cầu giống như mặt trời, chỉ vào đạo kiếm khí to lớn mà Lý Nham vừa bắn tới.
- Phá
Đạo kiếm khí to lớn đó như trâu đất xuống biển, lập tức biến mất không còn một chút tung tích. Trên mặt Lý Nham lộ ra vẻ sợ hãi, quát lớn:
- Ngươi không phải là người trong Long cốc Câu gia sao, Câu gia làm sao có loại kiếm kỹ này.
Câu Du trừng đôi mắt tam giác, cười lạnh trào phúng nói:
- Đúng là ếch ngồi đáy giếng, ngươi đã gặp được mấy người của Câu gia ta.
Trong một phút công phu, quang cầu vừa điên cuồng cắn nuốt đạo kiếm khí kia đã lao thẳng tới Lý Nham.
Lý Nham bốc mình lên cao, nhưng quang cầu này tốc độ càng lúc càng nhanh, ở trên không trung được ánh mặt trời chói chang chiếu rọi dường như càng lúc càng lớn.
- Ầm!
Một tiếng nổ lớn, quang cầu này lao vào long bàn chân Lý Nham nổ mạnh ra, vạn đạo hào quang theo quang cầu nổ mạnh bắn ra không trung, tạo thành một trận sóng nhiệt.
Lý Nham lập tức hét lên một tiếng thảm thiết, thân hình giống như bị một trận cuồng phong cuốn tới, trong nháy mắt bị nổ rắn ra xa vài trăm thước.
Trên không trung xuất hiện một trận mưa máu, Câu Du đang thắng thế không buông tha, thân mình hóa thành một đạo tàn ảnh, cấp tốc đánh tới về phía Lý Nham. Hai người đều là Kiếm Tông bậc sáu, uy áp do tinh thần lực mang tới không có tác dụng với nhau, nhưng Lý Nham lại bị thiệt thòi vì kiếm kỹ không bằng, nên bị Câu Du đánh một kích bị thương không nhẹ. Nhưng cũng là kiếm tông bậc sáu, làm sao yếu nhược được, làm sao bị thua nhanh thế được. Lý Nham bay lên không trung, đồng thời cho tay vào trong lồng ngực lấy ra một hoàn đan dược bỏ ngay vào miệng. Trong giây lát, hắn nổi giận, gầm lên một tiếng, trên thanh trường kiếm hiện ra vô số tia chớp lượn lờ, trên đỉnh đầu đột nhiên không biết từ ở đâu tụ tập lại một mảnh mây đen lớn khoảng hơn trăm thước vuông. Trong đám mây đen có đầy lôi điện cuồn cuộn. Ở phía dưới mặt đất, mọi người đang quan sát thấy cảnh tượng này mặt mũi ai nấy đều như ngây như ngốc. Quả thật, hai người này thi triển kiếm kỹ giống như thần linh, một người có thể triệu hồi ra mặt trời nhỏ công kích, người kia thì có thể hô phong hóan vũ gọi về mây đen lôi chớp.
Võ giả loài người có thể làm được chuyện này sao?
Lẫn trong đám đông, các gia tộc thế gia ẩn thế đều có sứ giả của gia tộc mình xem trận đấu, bọn họ đều rất ngưng trọng nhìn lên không trung, thấy hai cường giả Kiếm Tông này thi triển kiếm kỹ.
Có người nói:
- Đây ít nhất cũng là kiếm kỹ thánh cấp bậc cao. Hơn nữa toàn bộ đều đã đạt đến cảnh giới Kiếm Tông bậc sáu. Muốn thi triển được uy thế như vậy phải tu luyện được kiếm kỹ đạt trình độ đỉnh phong.
Mọi người đều gật đầu công nhận. Trong số những người ở đây có người đã từng kiến thức được thực lực của Kiếm Tông, thậm chí là Kiếm Hoàng, tất nhiên họ hiểu biết về kiếm kỹ cũng rất sâu, lập tức nhìn ra, kiếm kỹ của Lý Nham và Câu Du chẳng những cấp bậc rất cao, hơn nữa toàn bộ đều luyện kiếm kỹ đó đến trình độ cực cao. Nếu không như thế, cho dù kiếm kỹ Thân cấp, chưa luyện được thành thục cũng không có khả năng sử xuất ra uy thế như vậy.
Xem ra, lần này năm thế gia môn phái ẩn dấu đã thể hiện ra một phần thực lực của mình, tất cả đều không thể coi thường được.
Lý Nham lạnh lung nhìn Câu Du, nói:
- Ngươi có mặt trời, ta có mây đen, tuy rằng lúc trước ta bị ngươi gây thương tích, nhưng ngươi cũng không có làm gì được ta. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Câu Du sắc mặt ngưng trọng, miệng lại cười lạnh nói:
- Hãy nói ít đi, ngươi hãy nhìn xem, kiếm kỹ tia chớp này có gì khác biệt không.
Nói xong, hắn vung thanh trường kiếm màu lục lên, ngưng kết ra một đạo quang cầu, lần này quang cầu còn chói sáng rực rỡ hơn so với lần trước.
Ở dưới mặt đất, những người dân bình thường đang đứng xem trận đấu, cảm giác được lành lạnh xương sống, trong long không khỏi sợ run, lặng lẽ không ai bảo ai tự động lui ra xa hơn, đến khi nhìn lên không trung thấy hai người kia chỉ còn là một chấm nho nhỏ.
Lăng Tiêu thần sắc ngưng trọng nhìn lên không trung nơi diễn trận đấu, trong lòng nghĩ đây mới là kiếm kỹ chân chính. Kiếm kỹ của thế tục giới này về, bất kể các loại cấp bậc, cho dù là kiếm kỹ mà phụ thân tu luyện, đều không thể luyện được tới cảnh giới cực cao. Nếu phụ thân có thể luyện kiếm kỹ được cảnh giới đại viên mãn, thì phu thân cũng có hi vọng tấn chứ Kiếm Tông. Kiếm kỹ và tu vi đều có mối quan hệ chặt chẽ. Nghĩ vậy, nhìn xem Tần Cách bên cạnh, Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm thấy Tần Cách này quả thật rất cường đại, hoàn toàn bằng vào sự chăm chỉ của bản thân, có lẽ còn được Đại Tế Ti cải tạo, có thể thăng tiến được thực lực Kiếm Hoàng. Lần trước bản thân mình cùng Thái Cách thi đấu, nếu Thái Cách có được một bộ kiếm kỹ bậc cao, hơn nữa tu luyện đến cảnh giới cao cấp, như vậy ai thắng ai thua, cũng chưa nói trước được.
Lăng Tiêu thấy bản thân mình thi triển Phù Quang Lược ẢNh tuy rằng rất hùng mạnh, nhưng vì bản thân mình chưa đạt được cảnh giới Kim Đan kỳ, thi triển ra chiêu kiếm này thì phải chịu hậu hoạn vô cùng. Nếu là một chọi một, Lăng Tiêu có thể tin tưởng đối chiến được với những cường giả Kiếm Hoàng, nếu không vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không xuất thủ.
Xem ra , cần phải truyền cho Tần Cách một bộ kiếm kỹ rồi.
Trong đầu Lăng Tiêu đang miên man suy nghĩ, trên không hai người vẫn đang chiến đấu. Lúc này trên đỉnh đầu Lý Nham vẫn ngưng tụ đầy lôi điện mây đen, mây đen đang cuồn cuộc ngưng tụ càng ngày càng nhiều, chiếu rọi sắc mặt của Lý Nham càng lúc càng tái nhợt. Câu Du cầm thanh kiếm xanh thẫm đồng thời đang ngưng tụ vô số đạo kiếm khí cực nóng màu trắng. Đạo kiếm khí này bắn r ache phủ cả trời đất lao về phía Lý Nham.
Cổ tay Lý Nham khẽ rung lên, tay cầm bảo kiếm trong nháy mắt đâm ra mấy ngàn kiếm, mỗi một kiếm đều cực kỳ chính xác nhằm vào luồng bạch quang. Kiếm thế này quá nhanh, làm cho những người có thực lực hơi yếu lúc này cũng không thể nhìn thấy rõ được Lý Nham đã chém bao nhiêu nhát kiếm.
Lý Nham bỗng nhiên quát lên một tiếng lớn, toàn bộ phiến mây đen trên đỉnh đầu đều điên cuồng hội tụ về phía thanh bảo kiếm của Lý Nham. Lý Nham sắc mặt đỏ bừng sử ra kiếm kỹ độc chiêu của mình, gầm lên:
- Ô Long Cái Thế.
Thanh bảo kiếm của Lý Nham đã hấp thụ toàn bộ tia chớp và mây đen. Lý Nham gầm lên, sau đó dũng mãnh xuất kiếm, tạo thành một con rồng đen đầy sấm chớp giương nanh múa vuốt đánh móc sau gáy Câu Du.
Bên kia, Câu Du cũng hét to:
- Hàng người như ngươi còn dám đứng ở dưới mặt trời chói chang của ta mà kiêu ngạo ư.
Thanh trường kiếm xanh thẫm bị một luồng kiếm khí màu sáng bạc mạn mẽ vây quanh tạo thành một quang trụ màu trắng trông như một cây gậy lớn dài mấy chục thước, đường kính hơn một thước!
Quang trụ gào thét, đập tới phía rồng đen
Ở dưới mặt đất, tất cả mọi người mở to hai mắt, cảnh tượng này chỉ sợ là làm cho mọi người vĩnh viễn không bao giờ có thể quên được.
Cao thủ chiến đấu, không ngờ có thể làm cho người ta sợ hãi tới mức đó.
So sánh với tước kia, Lăng Tiêu một kiếm đánh lui Bành lão, mặc dù đều là Kiếm Tông cường giả, nhưng về phương diện uy thế quả thực khác biệt với nhau nhiều lắm.
Thế gia ẩn thế, quả thật không hề đơn giản.
Lăng Tiêu híp mắt lại, nhìn thấy đạo bạch sắc quang trụ thật lớn của Câu Du như mặt trời chói chang hung hăng đánh vào rồng đen.
Oành
Bên kia Lý Nham phu ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt tái nhợt, rồng đen kia gần như bị đánh tan, nhưng rốt cuộc vẫn không tan biến.
Rồng đen giống như con linh xà, bám trên đạo quang trụ, tuy rằng mắt thường có thể thấy được tốc dột an rã rất nhanh của nó, nhưng vẫn cấp tốc đánh móc phía sau Câu Du!
Câu Du hiển nhiên cũng biết lợi hại, nếu bị hắc long quấn lên, chính bản thân mình cũng bị trọng thương.
Mà xem tình hình lúc này, nếu là mình bị thương, sợ rằng lần này mọi người sẽ đồng loạt xông lên bắt mình lại. Cho nên, Câu Du đột nhiên buông lỏng toàn thân, vội vàng thoái lui về phía sau vài trăm thước, né tránh.
Kiếm quang màu lục lúc này không đựơc chủ nhân duy trì, ánh sáng màu bạc trên thân kiếm lập tức tiêu tán, hắc long kia mất đi chỗ dựa, đột nhiên phóng xuống mặt đất.
A!
Hầu hết mọi người đều có phản ứng, đầu tiên chính là chạy trốn, đỉnh giai kiếm tông toàn lực đánh ra một kích, không phải dễ dàng có thể tiếp được!
"Ầm"
Rồng đen kia lao xuống mặt đất bùng nổ.
Như thể đất sụp, núi lở, bụi bay mù mịt, từng đám bụi bốc lên, đồng thời có một đạo nhân ảnh nhanh như tia chớp lao vào trong đám bụi, cầm lấy thanh bảo kiếm màu lục.
Nhưng tên Câu Du này thật sự có chút khinh người quá đáng, cho dù có nhằm vào Lý Nham, nhưng lúc này chung quy cũng là địa bàn của Lăng Tiêu. Thái độ của hắn như vậy cơ bản không coi Lăng Tiêu là chủ nhân của nơi này.
Lăng Tiêu còn chưa có phản ứng, Lý Nham đã giận dữ, lạnh lung nhìn Câu Du, nói:
- Ta và ngươi thực lực ngang nhau, ngươi đừng tưởng Lý mỗ sợ ngươi? Nếu ngươi dám, đi cùng ta ra khỏi thành đánh một trận?
Câu Du chỉ chờ có thế thống khóai đáp lại:
- Có gì không dám.
Nói xong liền đứng dậy, đi ra ngoài.
Câu Du mang theo bốn tên thuộc hạ không nói một lời, đứng lên đi ra ngoài, Lý Nham hướng về phía Lăng Tiêu chắp tay:
- Lăng Tiêu tiểu hữu, chờ ta xử lý xong chuyện này, quay lại cùng ngươi nói chuyện sau.
Nói xong, hắng cũng mang theo vài người cùng nhau đi ra cửa.
Lăng Tiêu cười nói:
- Khó khi nào được nhìn thấy hai gã cao thủ Kiếm Tông chiến đấu với nhau, ta cùng đi xem như thế nào ?
Lý Nham gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt.
Mọi người ra khỏi thành, ven đường không ít bình dân đi qua đường nhìn thấy náo nhiệt, một số người tò mò đã đi theo ra tận cửa thành, Lăng Tiêu đưa tay chỉ một đầu mục giữ thành, chỉ đạo hắn trở về mang một ít binh lính lại đây, duy trì trật tự.
Cường giả Kiếm Tông thực lực cực mạnh đối chiến, nhất định phải đứng xa xa mà nhìn, đứng xem tại khoảng cách hơi gần, có khi nguy hại đến tính mạng của bản thân mình. Những người bình dân này không biết gì về hung hiểm của các cao thủ đối chiến, cứ tiến đến gần xem. Ra khỏi thành khoảng hai đến ba dặm, Câu Du đứng lại, ngạo nghễ nhìn Lý Nham, cười lạnh nói:
- Nơi này non xanh nước biếc hoa thơ, chim hót, làm nơi tháng than cho ngươi thật là tốt.
Cường giả Kiếm Tông, có tinh thần lực khổng lồ, tâm tình, tu vi đều rất chắc chắn. Trong thời điểm chiến đấu, tinh lực tập trung, hoàn toàn không bị ngoại vật ảnh hưởng làm sao có thể bị câu nói của Câu Du ảnh hưởng.
Lý Nham thản nhiên đáp lại:
- Tại đây là mồ chon của ai, bây giờ còn khó nói trước được.
Nói xong, than hình Lý Nham nhẹ nhàng bay lên không trung, cách mặt đất khoảng trên một trăn mét.
Lúc này, những người bình dân hiếu kỳ đi xem mới biết đây là hai tuyệt thế cường giả thi đấu, cũng không cần binh lính đằng sau duy trì trật tự mà tất cả mọi người đều ý thức lui lại về phía sau. Mặc dù những người bình dân này không có nhiều kiến thức về võ công, nhưng họ đều ý thức được là những cường giả tu luyện võ công càng cao, càng hung mạnh thì khi chiến đấu với nhau, đứng xem bị dính một chút thì cái mạng nhỏ của mình có khi không còn.
Thân hình Câu Du cũng khẽ động, bay lên trời, trên người bộc phát ra một khí thế hùng mạnh vô cùng, một luông uy áp lan tỏa ra không trung, cùng với ánh sáng mặt trời chói chang chiếu khắp nơi. Lăng Tiêu thấy thế bỗng rùng mình, nhìn Câu Du này đứng trên không trung, than thể như một cái lốc xóay thật lớn, vô số hào quang rực rỡ từ mặt trời chói lọi đột nhiên cuồn cuộn tụ lại thân thể hắn.
Lý Nham thấy thế lấy làm kinh hãi, hắn đưa ra quyết định thật nhanh, bàn tay khẽ đảo một cái, một thanh bảo kiếm đen nhánh như mực xuất hiện trong tay. Thanh bảo kiếm này tỏa ra một đạo ánh sáng màu xám trắng. Theo cánh tay của Lý Nham đong đưa, kiếm khí tỏa ra càng ngày càng nhiều, kiếm khí tạo thành một thanh kiếm to lớn rộng chừng vài thước, dài hơn mười thước. Lý Nham quát lên một tiếng lớn.
"Thanh quang thiểm điện trảm"
Thanh kiếm to lớn như xé rách bầu trời chém tới Câu Du.
Thân thể Câu Du không ngừng hấp thu ánh nắng mặt trời, thân hình vội vàng bay lùi lại về phía sau vài trăm thước, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh lục. Hắn quát lên một tiếng lớn, phía trên trường kiếm ngưng kết thành một quả cầu giống như mặt trời, chỉ vào đạo kiếm khí to lớn mà Lý Nham vừa bắn tới.
- Phá
Đạo kiếm khí to lớn đó như trâu đất xuống biển, lập tức biến mất không còn một chút tung tích. Trên mặt Lý Nham lộ ra vẻ sợ hãi, quát lớn:
- Ngươi không phải là người trong Long cốc Câu gia sao, Câu gia làm sao có loại kiếm kỹ này.
Câu Du trừng đôi mắt tam giác, cười lạnh trào phúng nói:
- Đúng là ếch ngồi đáy giếng, ngươi đã gặp được mấy người của Câu gia ta.
Trong một phút công phu, quang cầu vừa điên cuồng cắn nuốt đạo kiếm khí kia đã lao thẳng tới Lý Nham.
Lý Nham bốc mình lên cao, nhưng quang cầu này tốc độ càng lúc càng nhanh, ở trên không trung được ánh mặt trời chói chang chiếu rọi dường như càng lúc càng lớn.
- Ầm!
Một tiếng nổ lớn, quang cầu này lao vào long bàn chân Lý Nham nổ mạnh ra, vạn đạo hào quang theo quang cầu nổ mạnh bắn ra không trung, tạo thành một trận sóng nhiệt.
Lý Nham lập tức hét lên một tiếng thảm thiết, thân hình giống như bị một trận cuồng phong cuốn tới, trong nháy mắt bị nổ rắn ra xa vài trăm thước.
Trên không trung xuất hiện một trận mưa máu, Câu Du đang thắng thế không buông tha, thân mình hóa thành một đạo tàn ảnh, cấp tốc đánh tới về phía Lý Nham. Hai người đều là Kiếm Tông bậc sáu, uy áp do tinh thần lực mang tới không có tác dụng với nhau, nhưng Lý Nham lại bị thiệt thòi vì kiếm kỹ không bằng, nên bị Câu Du đánh một kích bị thương không nhẹ. Nhưng cũng là kiếm tông bậc sáu, làm sao yếu nhược được, làm sao bị thua nhanh thế được. Lý Nham bay lên không trung, đồng thời cho tay vào trong lồng ngực lấy ra một hoàn đan dược bỏ ngay vào miệng. Trong giây lát, hắn nổi giận, gầm lên một tiếng, trên thanh trường kiếm hiện ra vô số tia chớp lượn lờ, trên đỉnh đầu đột nhiên không biết từ ở đâu tụ tập lại một mảnh mây đen lớn khoảng hơn trăm thước vuông. Trong đám mây đen có đầy lôi điện cuồn cuộn. Ở phía dưới mặt đất, mọi người đang quan sát thấy cảnh tượng này mặt mũi ai nấy đều như ngây như ngốc. Quả thật, hai người này thi triển kiếm kỹ giống như thần linh, một người có thể triệu hồi ra mặt trời nhỏ công kích, người kia thì có thể hô phong hóan vũ gọi về mây đen lôi chớp.
Võ giả loài người có thể làm được chuyện này sao?
Lẫn trong đám đông, các gia tộc thế gia ẩn thế đều có sứ giả của gia tộc mình xem trận đấu, bọn họ đều rất ngưng trọng nhìn lên không trung, thấy hai cường giả Kiếm Tông này thi triển kiếm kỹ.
Có người nói:
- Đây ít nhất cũng là kiếm kỹ thánh cấp bậc cao. Hơn nữa toàn bộ đều đã đạt đến cảnh giới Kiếm Tông bậc sáu. Muốn thi triển được uy thế như vậy phải tu luyện được kiếm kỹ đạt trình độ đỉnh phong.
Mọi người đều gật đầu công nhận. Trong số những người ở đây có người đã từng kiến thức được thực lực của Kiếm Tông, thậm chí là Kiếm Hoàng, tất nhiên họ hiểu biết về kiếm kỹ cũng rất sâu, lập tức nhìn ra, kiếm kỹ của Lý Nham và Câu Du chẳng những cấp bậc rất cao, hơn nữa toàn bộ đều luyện kiếm kỹ đó đến trình độ cực cao. Nếu không như thế, cho dù kiếm kỹ Thân cấp, chưa luyện được thành thục cũng không có khả năng sử xuất ra uy thế như vậy.
Xem ra, lần này năm thế gia môn phái ẩn dấu đã thể hiện ra một phần thực lực của mình, tất cả đều không thể coi thường được.
Lý Nham lạnh lung nhìn Câu Du, nói:
- Ngươi có mặt trời, ta có mây đen, tuy rằng lúc trước ta bị ngươi gây thương tích, nhưng ngươi cũng không có làm gì được ta. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Câu Du sắc mặt ngưng trọng, miệng lại cười lạnh nói:
- Hãy nói ít đi, ngươi hãy nhìn xem, kiếm kỹ tia chớp này có gì khác biệt không.
Nói xong, hắn vung thanh trường kiếm màu lục lên, ngưng kết ra một đạo quang cầu, lần này quang cầu còn chói sáng rực rỡ hơn so với lần trước.
Ở dưới mặt đất, những người dân bình thường đang đứng xem trận đấu, cảm giác được lành lạnh xương sống, trong long không khỏi sợ run, lặng lẽ không ai bảo ai tự động lui ra xa hơn, đến khi nhìn lên không trung thấy hai người kia chỉ còn là một chấm nho nhỏ.
Lăng Tiêu thần sắc ngưng trọng nhìn lên không trung nơi diễn trận đấu, trong lòng nghĩ đây mới là kiếm kỹ chân chính. Kiếm kỹ của thế tục giới này về, bất kể các loại cấp bậc, cho dù là kiếm kỹ mà phụ thân tu luyện, đều không thể luyện được tới cảnh giới cực cao. Nếu phụ thân có thể luyện kiếm kỹ được cảnh giới đại viên mãn, thì phu thân cũng có hi vọng tấn chứ Kiếm Tông. Kiếm kỹ và tu vi đều có mối quan hệ chặt chẽ. Nghĩ vậy, nhìn xem Tần Cách bên cạnh, Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm thấy Tần Cách này quả thật rất cường đại, hoàn toàn bằng vào sự chăm chỉ của bản thân, có lẽ còn được Đại Tế Ti cải tạo, có thể thăng tiến được thực lực Kiếm Hoàng. Lần trước bản thân mình cùng Thái Cách thi đấu, nếu Thái Cách có được một bộ kiếm kỹ bậc cao, hơn nữa tu luyện đến cảnh giới cao cấp, như vậy ai thắng ai thua, cũng chưa nói trước được.
Lăng Tiêu thấy bản thân mình thi triển Phù Quang Lược ẢNh tuy rằng rất hùng mạnh, nhưng vì bản thân mình chưa đạt được cảnh giới Kim Đan kỳ, thi triển ra chiêu kiếm này thì phải chịu hậu hoạn vô cùng. Nếu là một chọi một, Lăng Tiêu có thể tin tưởng đối chiến được với những cường giả Kiếm Hoàng, nếu không vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không xuất thủ.
Xem ra , cần phải truyền cho Tần Cách một bộ kiếm kỹ rồi.
Trong đầu Lăng Tiêu đang miên man suy nghĩ, trên không hai người vẫn đang chiến đấu. Lúc này trên đỉnh đầu Lý Nham vẫn ngưng tụ đầy lôi điện mây đen, mây đen đang cuồn cuộc ngưng tụ càng ngày càng nhiều, chiếu rọi sắc mặt của Lý Nham càng lúc càng tái nhợt. Câu Du cầm thanh kiếm xanh thẫm đồng thời đang ngưng tụ vô số đạo kiếm khí cực nóng màu trắng. Đạo kiếm khí này bắn r ache phủ cả trời đất lao về phía Lý Nham.
Cổ tay Lý Nham khẽ rung lên, tay cầm bảo kiếm trong nháy mắt đâm ra mấy ngàn kiếm, mỗi một kiếm đều cực kỳ chính xác nhằm vào luồng bạch quang. Kiếm thế này quá nhanh, làm cho những người có thực lực hơi yếu lúc này cũng không thể nhìn thấy rõ được Lý Nham đã chém bao nhiêu nhát kiếm.
Lý Nham bỗng nhiên quát lên một tiếng lớn, toàn bộ phiến mây đen trên đỉnh đầu đều điên cuồng hội tụ về phía thanh bảo kiếm của Lý Nham. Lý Nham sắc mặt đỏ bừng sử ra kiếm kỹ độc chiêu của mình, gầm lên:
- Ô Long Cái Thế.
Thanh bảo kiếm của Lý Nham đã hấp thụ toàn bộ tia chớp và mây đen. Lý Nham gầm lên, sau đó dũng mãnh xuất kiếm, tạo thành một con rồng đen đầy sấm chớp giương nanh múa vuốt đánh móc sau gáy Câu Du.
Bên kia, Câu Du cũng hét to:
- Hàng người như ngươi còn dám đứng ở dưới mặt trời chói chang của ta mà kiêu ngạo ư.
Thanh trường kiếm xanh thẫm bị một luồng kiếm khí màu sáng bạc mạn mẽ vây quanh tạo thành một quang trụ màu trắng trông như một cây gậy lớn dài mấy chục thước, đường kính hơn một thước!
Quang trụ gào thét, đập tới phía rồng đen
Ở dưới mặt đất, tất cả mọi người mở to hai mắt, cảnh tượng này chỉ sợ là làm cho mọi người vĩnh viễn không bao giờ có thể quên được.
Cao thủ chiến đấu, không ngờ có thể làm cho người ta sợ hãi tới mức đó.
So sánh với tước kia, Lăng Tiêu một kiếm đánh lui Bành lão, mặc dù đều là Kiếm Tông cường giả, nhưng về phương diện uy thế quả thực khác biệt với nhau nhiều lắm.
Thế gia ẩn thế, quả thật không hề đơn giản.
Lăng Tiêu híp mắt lại, nhìn thấy đạo bạch sắc quang trụ thật lớn của Câu Du như mặt trời chói chang hung hăng đánh vào rồng đen.
Oành
Bên kia Lý Nham phu ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt tái nhợt, rồng đen kia gần như bị đánh tan, nhưng rốt cuộc vẫn không tan biến.
Rồng đen giống như con linh xà, bám trên đạo quang trụ, tuy rằng mắt thường có thể thấy được tốc dột an rã rất nhanh của nó, nhưng vẫn cấp tốc đánh móc phía sau Câu Du!
Câu Du hiển nhiên cũng biết lợi hại, nếu bị hắc long quấn lên, chính bản thân mình cũng bị trọng thương.
Mà xem tình hình lúc này, nếu là mình bị thương, sợ rằng lần này mọi người sẽ đồng loạt xông lên bắt mình lại. Cho nên, Câu Du đột nhiên buông lỏng toàn thân, vội vàng thoái lui về phía sau vài trăm thước, né tránh.
Kiếm quang màu lục lúc này không đựơc chủ nhân duy trì, ánh sáng màu bạc trên thân kiếm lập tức tiêu tán, hắc long kia mất đi chỗ dựa, đột nhiên phóng xuống mặt đất.
A!
Hầu hết mọi người đều có phản ứng, đầu tiên chính là chạy trốn, đỉnh giai kiếm tông toàn lực đánh ra một kích, không phải dễ dàng có thể tiếp được!
"Ầm"
Rồng đen kia lao xuống mặt đất bùng nổ.
Như thể đất sụp, núi lở, bụi bay mù mịt, từng đám bụi bốc lên, đồng thời có một đạo nhân ảnh nhanh như tia chớp lao vào trong đám bụi, cầm lấy thanh bảo kiếm màu lục.
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi