Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 120: Bão tố của nhà họ Lăng
Phía nam, thành Penzias, trong một gian nhà, một người trẻ tuổi tay giữ một con phi ưng, không lớn, nhưng hai mắt rất sáng, móng vuốt cũng sắc bén vô cùng, người trẻ tuổi cẩn thận từ trên chân của phi ưng lấy xuống một phong thư, sau đó lấy một miếng thịt tươi ném vào miệng phi ưng, phi ưng vui sướng kêu lên vài tiếng, sau khi nuốt miếng thịt thì cất cánh bay đi.
Người trẻ tuổi cẩn thận mở thư tín ra, sau khi xem xong thì nét mặt hơi thay đổi, cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó cột phong thư lên chân của một con bồ câu đưa tin, rồi lại lấy bút viết thêm một chút, và cột vào chân bồ câu đưa tin. Đi ra ngoài cửa, ngửa đầu lên nhìn lên bầu trời đêm, cảm thụ từng làn gió mang theo hương vị của biển cả, hai tay ném lên, bồ câu cất cánh bay. Sau đó lẩm bẩm nói:" Hương vị của biển cả thật là tuyệt, đáng tiếc, sắp không còn có hội nữa, nhị điện hạ ..."
Ở một doanh trại bên bờ đầm Penzias, Nam Phương Vương Lý Võ Thông ngưng thần nhìn vào hai phong thư, sau khi xem xong thì cười lạnh, khuôn mặt mang theo một vẻ đầy châm chọc nói với một lão giả đang ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần:" Vị ca ca thân ái của ta, đúng là biết tính kế, thành Penzias? Một tòa thành trống, tài phú sớm đã bị ta mang đi hết, còn tưởng rằng đó là nơi ta khổ tâm gầy dựng ư? Ngươi thích tặng cho người khác, vậy thì ta sẽ cho, lão tử đã không trêu vào, mà lại có người muốn trêu? Ha ha, Bành lão, lão nói xem, có phải lúc này vị ca ca thân ái của ta có phải đang trông ngóng ta đập tay giậm chân?"
Lão giả mở mắt ra, thần sắc bình tĩnh:" Chuyện thú tộc tấn công Tạp Mai Long, hẳn là có liên quan đến bọn họ, lần trước khi đến đế đô ta thuận lợi cướp được một ma thú cấp năm, có lẽ người hắn nghi ngờ đầu tiên sẽ là ngài, cho nên mới cấu kết với thú nhân. Bất quá cũng phải nói, lá gan của thái tử điện hạ cũng rất lớn, ta vẫn cảm thấy lạ, trong hoàng cung vẫn còn hai lão bất tử, tại sao bệ hạ..."
Lão giả nói đến đây thì khẽ lắc đầu, không nói tiếp.
Lý Võ Thông nhíu mày, nói:" Từ thưở nhỏ, ta đã cảm nhận được từ trên người phụ thân, ngoại trừ dục vọng ra thì đó chính là tham lam, nói về anh minh, ta không thấy lão có gì là anh minh, nguyên nhân cũng chính là thế cho nên ta mới cảm thấy lạ là tại sao lão lại có thể để cho ta và ca ca không ngừng thu nạp đại thần trong triều, cho đến giờ, thái tử đã gần như nắm đủ quyền lực, cho nên lão muốn thông qua việc dùng trấn Tạp Mai Long để làm đất phong tặng mà chia rẽ quan hệ chưa từng đạt đến giữa ta và Lăng gia, lại nói, thật đúng là bi ai! Nhưng vị ca ca thân ái của ta tựa như không hàm hồ, đem thành Penzias tặng cho tiểu tử Lăng gia kia, ha ha, Bành lão, trong thư còn có nói, Thu Thần đã lành bệnh, tiểu tử Lăng gia kia trùng phá Thiên Mạch, ngài nói xem, hai việc này có thể có liên quan với nhau không?"
Bành lão cau mày suy nghĩ một hồi lâu, rồi nói:" Năm đó quốc vương bệ hạ đã sớm buông quyền lực trong tay ra, ta hoài nghi bệ hạ và thu thần đều bị trúng độc, nhưng nhiều năm như thế rồi mà vẫn không thấy có điểm gì khác thường, về phương diện y đạo thì lão hủ kém cỏi, chỉ hơn được những y sư tầm thường, cho nên đối với việc bệ hạ có trúng độc hay không thì không dám kết luận, nhưng tiểu oa nhi của Lăng gia có thể thông được thiên mạch, cùng với việc chất độc trong người của Thu tiểu tử được giải, ta cũng cảm giác được hai chuyện này có liên quan với nhau, lão hủ còn nghe nói, trong tay của tiểu oa oa của Lăng gia có kiếm kỹ thần cấp, ha ha, đến nay kiếm kỹ mà ta sử dụng đã là Thiên cấp rồi, thần kiếm kỹ ... Thật là muốn được nhìn thấy nó!"
Nghe đến thần kiếm kỹ thì hô hấp của Lý Võ Thông cũng dồn dập một chút, lập tức cười hắc hắc:
- Thứ Bành lão muốn, chẳng lẽ còn không chiếm được sao?
Bành lão lắc đầu, giọng nói có chút ngưng trọng:
- Lại nói, cho dù trong hoàng thành có hai lão bất tử, lão cũng không sợ bọn họ! Tu luyện nhiều năm như thế, cũng chưa chắc đã mạnh hơn lão, nếu là đơn đả độc đấu thì lão hủ chưa từng sợ người nào! Nhưng tiểu oa oa của Lăng gia, Võ Thông, ngươi không cảm giác được sao, phía sau tiểu hài tử có được kiếm kỹ thần cấp, không phải là có một thế lực khổng lồ sao?
- Ngài muốn nói, bọn họ ...?
Nam Phương Vương trầm mặc một chút, buồn bực nói:
- Xem ra, chúng ta còn phải giúp đỡ tiểu tử kia một chút?
Bành lão cười nói:
- Làm bằng hữu, thì tốt hơn là làm kẻ thù rất nhiều, Võ Thông, điểm này con của ngài làm tốt hơn ngài!
Lý Võ Thông đột nhiên cười rộ lên, Bành lão nói như thế về con của hắn, làm phụ thân, hắn dĩ nhiên là không ghen ghét mà chỉ có vui vẻ. Truyện Sắc Hiệp
Lý Võ Thông thản nhiên cười, nhẹ giọng nói:
- Cũng được, cứ đưa tiểu oa oa kia một tòa thành, sau này dù sao cũng là của ta.
Bành lão nhắm mắt lại, các nếp nhăn trên khuôn mặt của lão biến mất.
...
Mấy ngày nay, đề tài bàn tán sôi nổi nhất đế đô, thành Nhã Lan, chính là đề tài về Tam công tử của Lăng gia, là người trước kia không được chú ý đến: Lăng Tiêu.
Những chuyện xung quanh hắn đều được các quý tộc moi ra mà nói.
"Cuối tháng 3 Năm 1453 theo lịch đế quốc, Tam công tử của Lăng gia phi lễ với vị hôn thê, Tạ Hiểu Yên, trưởng nữ của Tạ gia, phú thương của đế quốc, chuyện đó chưa chấm dứt thì lập tức hai người giải trừ hôn ước, nghe đồn, tộc trưởng của tạ gia tự mình tìm đến tướng quân Lăng Thiên Khiếu yêu cầu từ hôn, còn có tin tức nho nhỏ khác chính là hai người đều còn trẻ, cho nên chuyện này không ảnh hưởng đến quan hệ của hai nhà ..."
"Đầu tháng 4 năm 1453 theo lịch đế quốc, Lăng Tiêu bị phủ thân đánh trọng thương, sau khi lành bệnh thì trở lại học viện, lập tức cùng con trai duy nhất của tộc trưởng của gia tộc Ô Lan xảy ra xung đột, hai người ước hẹn quyết đấu, con trai của tộc trưởng gia tộc Ô Lan bị bại, hoài nghi là bị thương nơi hạ thệ, nhưng chưa có chứng cứ xác thật, mọi người đều công nhận là Lăng Tiêu quá may mắn!"
"Giữa tháng 6 năm 1453 theo lịch đế quốc, Lăng Tiêu sau một thời gian dài biến mất khỏi học viện xuất hiện lại, đánh bại Tần Khang, người thừa kế tương lai của gia tộc Tử Kinh Hoa, một đại gia tộc giàu có ở phương bắc, Tần Khang thân là một đại Kiếm Sư cấp sáu nhưng lại bị Lăng Tiêu dùng tay đánh thành đầu heo! Và tin tức Lăng Tiêu có được kiếm kỹ cường đại cũng bắt đầu lan tỏa!"
"Giữa tháng sáu, học viện đế quốc tỏ chức một lần thực tập quy mô lớn, một đội ngũ rất đông đi đến thảo nguyên Lưỡng Hà, trên đường đi không biết là Lăng Tiêu đã dùng phương pháp quỷ dị gì khiến cho một gã Ma Kiếm Sĩ phải rơi kiếm xuống đất, giải cứu Thượng Quan giáo sư, đòng thời thu nhận vị Ma Kiếm Sĩ kia đi theo, nhưng sau đó lại biến mất không thấy. Mà khi Lăng Tiêu kiểm tra thực lực thì đã đạt đến thực lực Kiếm Sư bậc bốn, điều này khiến cho người người kinh ngạc, mấy tháng trước hắn chỉ là một kiếm thị cấp năm ..."
"Trên thảo nguyên Lưỡng Hà, bởi vì có ma thú cường mãnh xuất hiện nên việc thực tập bị hoãn lại, tất cả mọi người trở lại thị trấn Tạp Mai Long, nhưng Lăng Tiêu và vài vị giáo sư lại tiến vào thảo nguyên, không rõ nguyên nhân. Trong lúc thú nhân tấn công trấn Tạp Mai Long, biểu hiện của Lăng Tiêu không phải là kiệt xuất, nhưng cũng không phải là không có gì, và điều được mọi người công nhận là kiếm kỹ mà hắn sử dụng rất mạnh mẽ!"
"Giữa tháng bảy, Lăng Tiêu tham gia yến hội của hoàng gia, giữa yến hội, chống đối với công chúa điện hạn, mặt không đổi sắc, nghe nói, còn được quốc vương điện hạ triệu kiến, nói chuyện rất lâu! Dưới tình huống đắc tội với công chúa điện hạ, vẫn được sắc phong chức vị Tử Tước, và được thừa kế, được phong đất là một cảnh khẩu ở phía nam, thành Penzias! Căn cứ vào những người có thực lực cường đại tham gia yến hội hôm đó nói, Lăng Tiêu đã đột phá thiên mạch, lúc này hắn đã có thực lực đại Kiếm Sư!"
Những tin tức này được truyền ra, trong thượng tầng của thành nhã lan xôn xao hẳn lên!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc: Hắn là một người bị Thiên Mạch? Một người không thể nào tiến cao được trong võ đạo, một khúc gỗ mục?
Mà những hoạt động của Lăng Tiêu trong nửa năm này đều được kể lại rõ từng chi tiết. Thậm chí là hai tuyệt sắc thị nữ của Lăng Tiêu cũng được theo dõi, không một chi tiết nào lọt khỏi tầm mắt của các thám tử từ các đại gia tộc!
May mà, thời gian trước khi Lăng Tiêu đi đến Thánh Sơn, đối với các thám tử mà nói, chính là lúc hắn đến trấn Ô Thản, trong khoảng thời gian hai tháng này không rõ! Cơ hồ tất cả các thế lực lớn đều tin rằng, chính là hai tháng này, mới khiến cho Lăng Tiêu có những biến hóa kinh thiên!
Một dự đoán kinh người được truyền ra, chính là một gia tộc ẩn tàng cả ngàn năm lại xuất hiện!
Vì vậy, nhất thời các đại gia tộc đều âm thầm có tính toán riêng!
Lăng gia có thế lực lớn chống đở, tin tức này cứ từ từ lan rộng ra ...
- Tam ca, muội chán quá!
Lăng vận nhi nhìn Lăng Tiêu nằm dài trên ghế, khổ não nói:
- Bây giờ hầu như ai cũng thảo luận về chúng ta, nhất là ca, thế mà ca còn ngồi đây được sao? Thiệt là, nhân gia khó khăn lắm mới trở thành đại Kiếm Sư cấp bốn, điều này thật là tốt, nhưng mà phải giả bộ mềm yếu! Cũng không dám vào học viện, tiểu tiện nhân Ô Lan Mẫn Mẫn kia nhất định là đang nói xấu muội!
Lăng Tiêu cười nói:
- Vậy thì trong thời gian ở nhà, ca ca sẽ chỉ muội tu luyện Ngọc Nữ Kiếm.
- Ca không sợ là sẽ có người vì chú ý đến kiếm kỹ của ca sao?
Lăng vận nhi ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Tiêu, không có một chút hình tượng thục nữ nào, lắc tay Lăng Tiêu hỏi.
- Sợ, sao lại không sợ, vì thế cho nên mới trốn ở nhà tu luyện.
Xuân Lan và Thu Nguyệt dừng lại, lau mồ hôi trên trán, thở hơi dồn dập, Lăng Tiêu vừa truyền cho các nàng một bộ công pháp, muốn các nàng mỗi ngày vừa luyện kiếm kỹ vừa vận hành công pháp. Mặc dù tam nữ đã là đại Kiếm Sư cấp bốn, nhưng vẫn khổ không nói nổi, mỗi khi luyện tập thì cả người ướt đẫm mồ hôi.
Nếu như không phải Lăng Tiêu vẫn nằm trên ghế hóng mát thì mấy nữ hài này nhất định là sẽ không có ý định luyện tập. May mà sau vài ngày thì họ cũng bắt đầu thích ứng, không bị ra quá nhiều mồ hôi nữa.
- Cứ trốn ở nhà như thế thì cũng không phải là tốt.
Khuôn mặt của Xuân Lan đã ửng hồng lên, nói tiếp:
- Thượng Quan giáo sư và Isa, còn có Diệp Tử nữa, gần đây không thấy đến, thật là chán chết.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói ồn ào:" Lão gia đã về, lão gia đã về!"
Lăng Tiêu đứng dậy, cười nói:
- Tốt lắm, chúng ta có thể nhanh chóng khôi phục lại các sinh hoạt bình thường!
Người trẻ tuổi cẩn thận mở thư tín ra, sau khi xem xong thì nét mặt hơi thay đổi, cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó cột phong thư lên chân của một con bồ câu đưa tin, rồi lại lấy bút viết thêm một chút, và cột vào chân bồ câu đưa tin. Đi ra ngoài cửa, ngửa đầu lên nhìn lên bầu trời đêm, cảm thụ từng làn gió mang theo hương vị của biển cả, hai tay ném lên, bồ câu cất cánh bay. Sau đó lẩm bẩm nói:" Hương vị của biển cả thật là tuyệt, đáng tiếc, sắp không còn có hội nữa, nhị điện hạ ..."
Ở một doanh trại bên bờ đầm Penzias, Nam Phương Vương Lý Võ Thông ngưng thần nhìn vào hai phong thư, sau khi xem xong thì cười lạnh, khuôn mặt mang theo một vẻ đầy châm chọc nói với một lão giả đang ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần:" Vị ca ca thân ái của ta, đúng là biết tính kế, thành Penzias? Một tòa thành trống, tài phú sớm đã bị ta mang đi hết, còn tưởng rằng đó là nơi ta khổ tâm gầy dựng ư? Ngươi thích tặng cho người khác, vậy thì ta sẽ cho, lão tử đã không trêu vào, mà lại có người muốn trêu? Ha ha, Bành lão, lão nói xem, có phải lúc này vị ca ca thân ái của ta có phải đang trông ngóng ta đập tay giậm chân?"
Lão giả mở mắt ra, thần sắc bình tĩnh:" Chuyện thú tộc tấn công Tạp Mai Long, hẳn là có liên quan đến bọn họ, lần trước khi đến đế đô ta thuận lợi cướp được một ma thú cấp năm, có lẽ người hắn nghi ngờ đầu tiên sẽ là ngài, cho nên mới cấu kết với thú nhân. Bất quá cũng phải nói, lá gan của thái tử điện hạ cũng rất lớn, ta vẫn cảm thấy lạ, trong hoàng cung vẫn còn hai lão bất tử, tại sao bệ hạ..."
Lão giả nói đến đây thì khẽ lắc đầu, không nói tiếp.
Lý Võ Thông nhíu mày, nói:" Từ thưở nhỏ, ta đã cảm nhận được từ trên người phụ thân, ngoại trừ dục vọng ra thì đó chính là tham lam, nói về anh minh, ta không thấy lão có gì là anh minh, nguyên nhân cũng chính là thế cho nên ta mới cảm thấy lạ là tại sao lão lại có thể để cho ta và ca ca không ngừng thu nạp đại thần trong triều, cho đến giờ, thái tử đã gần như nắm đủ quyền lực, cho nên lão muốn thông qua việc dùng trấn Tạp Mai Long để làm đất phong tặng mà chia rẽ quan hệ chưa từng đạt đến giữa ta và Lăng gia, lại nói, thật đúng là bi ai! Nhưng vị ca ca thân ái của ta tựa như không hàm hồ, đem thành Penzias tặng cho tiểu tử Lăng gia kia, ha ha, Bành lão, trong thư còn có nói, Thu Thần đã lành bệnh, tiểu tử Lăng gia kia trùng phá Thiên Mạch, ngài nói xem, hai việc này có thể có liên quan với nhau không?"
Bành lão cau mày suy nghĩ một hồi lâu, rồi nói:" Năm đó quốc vương bệ hạ đã sớm buông quyền lực trong tay ra, ta hoài nghi bệ hạ và thu thần đều bị trúng độc, nhưng nhiều năm như thế rồi mà vẫn không thấy có điểm gì khác thường, về phương diện y đạo thì lão hủ kém cỏi, chỉ hơn được những y sư tầm thường, cho nên đối với việc bệ hạ có trúng độc hay không thì không dám kết luận, nhưng tiểu oa nhi của Lăng gia có thể thông được thiên mạch, cùng với việc chất độc trong người của Thu tiểu tử được giải, ta cũng cảm giác được hai chuyện này có liên quan với nhau, lão hủ còn nghe nói, trong tay của tiểu oa oa của Lăng gia có kiếm kỹ thần cấp, ha ha, đến nay kiếm kỹ mà ta sử dụng đã là Thiên cấp rồi, thần kiếm kỹ ... Thật là muốn được nhìn thấy nó!"
Nghe đến thần kiếm kỹ thì hô hấp của Lý Võ Thông cũng dồn dập một chút, lập tức cười hắc hắc:
- Thứ Bành lão muốn, chẳng lẽ còn không chiếm được sao?
Bành lão lắc đầu, giọng nói có chút ngưng trọng:
- Lại nói, cho dù trong hoàng thành có hai lão bất tử, lão cũng không sợ bọn họ! Tu luyện nhiều năm như thế, cũng chưa chắc đã mạnh hơn lão, nếu là đơn đả độc đấu thì lão hủ chưa từng sợ người nào! Nhưng tiểu oa oa của Lăng gia, Võ Thông, ngươi không cảm giác được sao, phía sau tiểu hài tử có được kiếm kỹ thần cấp, không phải là có một thế lực khổng lồ sao?
- Ngài muốn nói, bọn họ ...?
Nam Phương Vương trầm mặc một chút, buồn bực nói:
- Xem ra, chúng ta còn phải giúp đỡ tiểu tử kia một chút?
Bành lão cười nói:
- Làm bằng hữu, thì tốt hơn là làm kẻ thù rất nhiều, Võ Thông, điểm này con của ngài làm tốt hơn ngài!
Lý Võ Thông đột nhiên cười rộ lên, Bành lão nói như thế về con của hắn, làm phụ thân, hắn dĩ nhiên là không ghen ghét mà chỉ có vui vẻ. Truyện Sắc Hiệp
Lý Võ Thông thản nhiên cười, nhẹ giọng nói:
- Cũng được, cứ đưa tiểu oa oa kia một tòa thành, sau này dù sao cũng là của ta.
Bành lão nhắm mắt lại, các nếp nhăn trên khuôn mặt của lão biến mất.
...
Mấy ngày nay, đề tài bàn tán sôi nổi nhất đế đô, thành Nhã Lan, chính là đề tài về Tam công tử của Lăng gia, là người trước kia không được chú ý đến: Lăng Tiêu.
Những chuyện xung quanh hắn đều được các quý tộc moi ra mà nói.
"Cuối tháng 3 Năm 1453 theo lịch đế quốc, Tam công tử của Lăng gia phi lễ với vị hôn thê, Tạ Hiểu Yên, trưởng nữ của Tạ gia, phú thương của đế quốc, chuyện đó chưa chấm dứt thì lập tức hai người giải trừ hôn ước, nghe đồn, tộc trưởng của tạ gia tự mình tìm đến tướng quân Lăng Thiên Khiếu yêu cầu từ hôn, còn có tin tức nho nhỏ khác chính là hai người đều còn trẻ, cho nên chuyện này không ảnh hưởng đến quan hệ của hai nhà ..."
"Đầu tháng 4 năm 1453 theo lịch đế quốc, Lăng Tiêu bị phủ thân đánh trọng thương, sau khi lành bệnh thì trở lại học viện, lập tức cùng con trai duy nhất của tộc trưởng của gia tộc Ô Lan xảy ra xung đột, hai người ước hẹn quyết đấu, con trai của tộc trưởng gia tộc Ô Lan bị bại, hoài nghi là bị thương nơi hạ thệ, nhưng chưa có chứng cứ xác thật, mọi người đều công nhận là Lăng Tiêu quá may mắn!"
"Giữa tháng 6 năm 1453 theo lịch đế quốc, Lăng Tiêu sau một thời gian dài biến mất khỏi học viện xuất hiện lại, đánh bại Tần Khang, người thừa kế tương lai của gia tộc Tử Kinh Hoa, một đại gia tộc giàu có ở phương bắc, Tần Khang thân là một đại Kiếm Sư cấp sáu nhưng lại bị Lăng Tiêu dùng tay đánh thành đầu heo! Và tin tức Lăng Tiêu có được kiếm kỹ cường đại cũng bắt đầu lan tỏa!"
"Giữa tháng sáu, học viện đế quốc tỏ chức một lần thực tập quy mô lớn, một đội ngũ rất đông đi đến thảo nguyên Lưỡng Hà, trên đường đi không biết là Lăng Tiêu đã dùng phương pháp quỷ dị gì khiến cho một gã Ma Kiếm Sĩ phải rơi kiếm xuống đất, giải cứu Thượng Quan giáo sư, đòng thời thu nhận vị Ma Kiếm Sĩ kia đi theo, nhưng sau đó lại biến mất không thấy. Mà khi Lăng Tiêu kiểm tra thực lực thì đã đạt đến thực lực Kiếm Sư bậc bốn, điều này khiến cho người người kinh ngạc, mấy tháng trước hắn chỉ là một kiếm thị cấp năm ..."
"Trên thảo nguyên Lưỡng Hà, bởi vì có ma thú cường mãnh xuất hiện nên việc thực tập bị hoãn lại, tất cả mọi người trở lại thị trấn Tạp Mai Long, nhưng Lăng Tiêu và vài vị giáo sư lại tiến vào thảo nguyên, không rõ nguyên nhân. Trong lúc thú nhân tấn công trấn Tạp Mai Long, biểu hiện của Lăng Tiêu không phải là kiệt xuất, nhưng cũng không phải là không có gì, và điều được mọi người công nhận là kiếm kỹ mà hắn sử dụng rất mạnh mẽ!"
"Giữa tháng bảy, Lăng Tiêu tham gia yến hội của hoàng gia, giữa yến hội, chống đối với công chúa điện hạn, mặt không đổi sắc, nghe nói, còn được quốc vương điện hạ triệu kiến, nói chuyện rất lâu! Dưới tình huống đắc tội với công chúa điện hạ, vẫn được sắc phong chức vị Tử Tước, và được thừa kế, được phong đất là một cảnh khẩu ở phía nam, thành Penzias! Căn cứ vào những người có thực lực cường đại tham gia yến hội hôm đó nói, Lăng Tiêu đã đột phá thiên mạch, lúc này hắn đã có thực lực đại Kiếm Sư!"
Những tin tức này được truyền ra, trong thượng tầng của thành nhã lan xôn xao hẳn lên!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc: Hắn là một người bị Thiên Mạch? Một người không thể nào tiến cao được trong võ đạo, một khúc gỗ mục?
Mà những hoạt động của Lăng Tiêu trong nửa năm này đều được kể lại rõ từng chi tiết. Thậm chí là hai tuyệt sắc thị nữ của Lăng Tiêu cũng được theo dõi, không một chi tiết nào lọt khỏi tầm mắt của các thám tử từ các đại gia tộc!
May mà, thời gian trước khi Lăng Tiêu đi đến Thánh Sơn, đối với các thám tử mà nói, chính là lúc hắn đến trấn Ô Thản, trong khoảng thời gian hai tháng này không rõ! Cơ hồ tất cả các thế lực lớn đều tin rằng, chính là hai tháng này, mới khiến cho Lăng Tiêu có những biến hóa kinh thiên!
Một dự đoán kinh người được truyền ra, chính là một gia tộc ẩn tàng cả ngàn năm lại xuất hiện!
Vì vậy, nhất thời các đại gia tộc đều âm thầm có tính toán riêng!
Lăng gia có thế lực lớn chống đở, tin tức này cứ từ từ lan rộng ra ...
- Tam ca, muội chán quá!
Lăng vận nhi nhìn Lăng Tiêu nằm dài trên ghế, khổ não nói:
- Bây giờ hầu như ai cũng thảo luận về chúng ta, nhất là ca, thế mà ca còn ngồi đây được sao? Thiệt là, nhân gia khó khăn lắm mới trở thành đại Kiếm Sư cấp bốn, điều này thật là tốt, nhưng mà phải giả bộ mềm yếu! Cũng không dám vào học viện, tiểu tiện nhân Ô Lan Mẫn Mẫn kia nhất định là đang nói xấu muội!
Lăng Tiêu cười nói:
- Vậy thì trong thời gian ở nhà, ca ca sẽ chỉ muội tu luyện Ngọc Nữ Kiếm.
- Ca không sợ là sẽ có người vì chú ý đến kiếm kỹ của ca sao?
Lăng vận nhi ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Tiêu, không có một chút hình tượng thục nữ nào, lắc tay Lăng Tiêu hỏi.
- Sợ, sao lại không sợ, vì thế cho nên mới trốn ở nhà tu luyện.
Xuân Lan và Thu Nguyệt dừng lại, lau mồ hôi trên trán, thở hơi dồn dập, Lăng Tiêu vừa truyền cho các nàng một bộ công pháp, muốn các nàng mỗi ngày vừa luyện kiếm kỹ vừa vận hành công pháp. Mặc dù tam nữ đã là đại Kiếm Sư cấp bốn, nhưng vẫn khổ không nói nổi, mỗi khi luyện tập thì cả người ướt đẫm mồ hôi.
Nếu như không phải Lăng Tiêu vẫn nằm trên ghế hóng mát thì mấy nữ hài này nhất định là sẽ không có ý định luyện tập. May mà sau vài ngày thì họ cũng bắt đầu thích ứng, không bị ra quá nhiều mồ hôi nữa.
- Cứ trốn ở nhà như thế thì cũng không phải là tốt.
Khuôn mặt của Xuân Lan đã ửng hồng lên, nói tiếp:
- Thượng Quan giáo sư và Isa, còn có Diệp Tử nữa, gần đây không thấy đến, thật là chán chết.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói ồn ào:" Lão gia đã về, lão gia đã về!"
Lăng Tiêu đứng dậy, cười nói:
- Tốt lắm, chúng ta có thể nhanh chóng khôi phục lại các sinh hoạt bình thường!
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi