Ngạo Khí Hoàng Phi

Chương 36

Edit: Viochan    

Vũ Tình trợn mắt há hốc mồm nhìn Cẩn Hiên đang đứng che phía trước nàng, máu đang chảy ra từ phía sau lưng hắn, màu đỏ của từng giọt chảy xuống hoà với màu xanh của chiếc áo choàng hiện lên tuyệt đẹp. Cẩn Hiên……

Chết tiệt, tại sao? Tại sao lại có nhiều nam tử vĩ đại như vậy nguyện ý vì nàng ta mà chết,  Mị Ảnh ta có cái gì kém hơn nàng? Chết tiệt, được, ngươi đã nguyện ý vì nàng mà chết, ta đây sẽ cho các ngươi làm một đôi uyên ương đồng mệnh, đi mà chết đi!!!

Mị Ảnh rút loan đao từ lưng Cẩn Hiên ra, lại dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai lao về hướng Vũ Tình.

“Cẩn thận." Cẩn Hiên chịu đựng đau đớn, vội đẩy Vũ Tình ra, giơ kiếm lên chống đỡ sự công kích một lần nữa của Mị Ảnh.

Lúc này Xích Âm cũng bay lại, cùng Mị Ảnh tấn công Cẩn Hiên, hai người đều là cao thủ đương thời, vốn nếu đánh một chọi một thì tuyệt đói đánh không lại Cẩn Hiên, nhưng hiện tại hai người liên thủ, hơn nữa Cẩn Hiên lại vừa bị thương vừa phải phân tâm bảo vệ Vũ Tình. Chỉ chốc lát sau, trên người hắn liền có thêm vài vết thương nữa.

Vũ Tình nhìn bộ dáng cả người đầy máu của Cẩn Hiên không khỏi lo lắng vạn phần, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng hận bản thân mình vô dụng, hận mình tại sao không có võ công, hận mình không nghĩ ra cách.

‘Xoẹt’, lại trúng một kiếm, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy Cẩn Hiên nhất định sẽ chết mất.

“Mị Ảnh chết tiệt, Mị Ảnh thối tha, ngươi có biết hắn tại sao lại không thích ngươi mà lại thích ta không? Hắn đã từng nói cho ta biết. Ngươi có muốn biết hắn đã nói gì không?" Vũ Tình hướng về phía Mị Ảnh hô to.

“Hắn đã từng nói? Hắn nói gì?" Mị Ảnh nghe thấy lời Vũ Tình nói, tưởng rằng hắn đã thật sự nói với Vũ Tình, vội vàng muốn biết trong lòng hắn nàng có vị trí như thế nào? Hắn đã nói gì về nàng?

“Hắn nói…… Hắn nói ngươi rất xấu, lại còn bị hôi nách, chỉ đứng chung một chỗ với ngươi thôi cũng đã khó chịu cong hơn cả phải nhận cực hình. Người hắn ghét nhất chính là ngươi." Ha ha, không mắc bẫy mới là lạ.

“Ngươi nói bậy, ta là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, không đời nào, hắn sẽ không đời nào chán ghét ta. A!" Mị Ảnh đang tấn công Cẩn Hiên nghe Vũ Tình nói vậy liền tâm thần đại loạn, bị trúng một kiếm của Cẩn Hiên.

“Giang hồ đệ nhất mỹ nhân? Hứ, giang hồ đệ nhất xấu xí thì có! Hắn còn nói ngươi là đồ mất vệ sinh, cơm nước xong không súc miệng, đi WC không thèm rửa tay, ba năm không tắm rửa, mười năm không rửa mặt, lại còn ngoáy lỗ mũi, lại khạc nhổ, còn có bàn chân to……" Vũ Tình không ngừng cố gắng, phương pháp của Quách Tương đúng là tốt.(Vi: Quách Tương là con gái của Quách Tĩnh và Hoàng Dung. Rất lanh lợi, thường dùng lời nói để đánh lạc hướng kẻ thù)

“A!" Ha ha, lại trúng một kiếm, một kiếm này làm nàng ngã xuống, không phải chết rồi chứ! Dễ dàng vậy sao.

Không phải, vẫn còn có thể cử động, nàng ta lại đứng lên, xác chết vùng dậy a! Không phải, vẫn còn chưa chết a! Nhưng nếu còn chưa chết sẽ lại tiếp tục đánh a, làm gì mà xông về phía ta vậy!

Chạy mau! Nàng cũng không muốn để Cẩn Hiên lại phải nhận thêm một đao nữa, hoàn hảo là Cẩn Hiên lúc trước đã dạy nàng một chút khinh công, ha, may quá có thể tránh được một đao này, lại đây, chạy mau a!

“Ngươi đừng hòng chạy, hôm nay ta không giết ngươi, ta không phải là Mị Ảnh." Khuôn mặt nhăn nhó kia thật sự là muốn bao nhiêu khủng bố thì có bấy nhiêu.

“Ngươi không thích tên là Mị Ảnh thì đổi tên là xong, làm gì mà nhất định phải giết ta chứ! Nếu không để ta giúp ngươi đổi cho!" Về khinh công nàng làm sao có thể bằng được nàng ta, chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục phân tán sự chú ý của nàng ta mà thôi.

“Ngươi……"

“Gọi là Mị Trư, Ảnh Trư."

“Ngươi nói nữa thử xem."

“Còn muốn ta nói nữa a? Thì ra là ngươi không thích hai cái tên kia, để ta nghĩ xem, hay tên là Trư Trư đi, nếu không là Cẩu Cẩu cũng được."

“Ngươi mới là đồ heo chó."

“Ngươi vẫn không thích sao? Ta thấy Trư Trư, Cẩu Cẩu hay mà, so với Mị Ảnh còn đẹp hơn!" Ý ta chính là Mị Ảnh ngươi không bằng cả heo chó.

“Ngươi dám nói ta không bằng heo chó." Mị Ảnh phát hiện ra ý tại ngôn ngoại(Vi: ẩn ý) của nàng.

“Ta chưa nói gì nha, đó là do ngươi nói." Đấu với ta ư, ngươi còn kém lắm.

“Ngươi mới không bằng heo chó, ngươi đứng lại cho ta!"

“Không bằng heo chó mắng ai thế?"

“Không bằng heo chó chửi."

“A, hoá ra vừa rồi là người không bằng heo chó đang mắng ta a!" Vũ Tình ra vẻ tỉnh ngộ.

“Ngươi……" Biết dù có nói nữa cũng không nói nổi nàng, Mị Ảnh không để ý tới nữa mà bay thẳng đến phía nàng. Lần này bay lên mới nhớ ra là mình có khinh công, nàng bị Vũ Tình đánh lạc hướng đến mức hoàn toàn quên mất môn khinh công đắc ý nhất mà lại chạy đuổi theo nàng, việc này mà truyền ra ngoài thì đúng là Mị Ảnh này không còn mặt mũi nào nữa. Sử dụng toàn bộ công lực đánh về phía Vũ Tình, nếu không đánh trúng nàng ngay mà lại bị nàng ta lừa lần nữa thì nói không chừng nàng sẽ chết trên tay nàng ta mất.

Không thể ngờ rằng Mị Ảnh nàng giết nhiều người như vậy mà hôm nay lại biết sợ, sợ bị kẻ tình địch không hề có võ công này giết chết, thật sự là buồn cười!!

Không xong rồi!! Nàng không thể làm gì hơn được nữa, kiều này thì chết thật rồi!!

Vũ Tình thấy Mị Ảnh nháy mắt đã sắp đến trước mặt, không khỏi bước lùi về phía sau nhưng ai ngờ lại bước hụt vào không khí.

“A!……" Không thể ngờ rằng nàng chạy rồi chạy mà lại đi chạy tới bên vách núi đen, nàng chưa từng nghĩ mình sẽ chết vì rơi xuống vách núi, tình huống phim rẻ tiền như vậy lại thật sự xảy ra với nàng, trời ạ!

Cẩn Hiên dù đang phải giao đấu với Xích Âm nhưng vẫn luôn chú ý đến tình hình của Vũ Tình, thấy Mị Ảnh sắp đâm trúng Vũ Tình, trong lòng hắn rất rối loạn, muốn ngay lập tức bay qua bảo vệ nàng nhưng lại bị Xích Âm cầm chân.

“Vũ Tình." Nhìn thấy Vũ Tình lui lại một bước, vừa định nhắc nhở nàng phía sau là vách núi đen nhưng không ngờ còn chưa kịp mở mồm thì Vũ Tình đã ngã xuống. Cẩn Hiên rất nhanh lướt qua Mị Ảnh muốn giữ chặt lấy Vũ Tình, nhưng không còn kịp nữa. Vậy thì hãy cùng nhau nhảy xuống đi.

Ô ô…… Như vậy ngã xuống thì tướng chết nhất định rất xấu, không cần a! Không biết sau khi chết nàng sẽ lên Thiên đường hay là xuống Địa ngục, hoặc là trực tiếp quay về hiện đại? Hả? Sao nàng lại không nghĩ tới nó? Rất nhiều tiểu thuyết xuyên qua đều viết là sau khi đã chết có thể quay về hiện đại. Tốt quá! Ba, mẹ, Quân, ta sắp quay về rồi, tốt quá! Ta muốn về nhà, ha ha ha……

Ta có thể nhìn thấy những đồng học đáng yêu của ta, có thể nhìn thấy Tiểu Nhu, có thể nhìn thấy TV, máy tính, còn có Kentucky, McDonald…… Quá tuyệt vời, thật tốt quá, wwaaaa!!!

Nhưng, nhưng, nếu ta đi rồi, Tiểu Hiên Tử phải làm sao bây giờ? Hừ, sao ta phải để ý đến hắn sẽ ra sao chứ, không có ta còn có một đống lớn phi tử mà, nói không chừng ta không ở đây hắn còn mừng rỡ thanh nhàn ấy chứ! Vui sướng vô cùng ấy chứ! Ta không còn có thể quấy rầy hắn ở đó mà trái ôm phải ấp nữa! Tiểu Hiên Tử đáng chết, Tiểu Hiên Tử thối tha, Tiểu Hiên Tử……[tác giả: chua quá nha!!] ô ô…… Nhưng sao ta lại còn phải mệt người mà nghĩ đến ngươi nữa chứ? Ô ô…… Tiểu Hiên Tử, ngươi ở đâu? Ta sắp chết rồi, ngươi có biết hay không, ô ô ô…… Ta…… Ta không muốn rời xa ngươi a! Không muốn cùng ngươi âm dương cách biệt a! Ta không giận ngươi, ngươi nghe thấy không? Tiểu Hiên Tử, Tiểu Hiên Tử…… Ô ô……

Thôi, thôi, nhân duyên đã hết, Tiểu Hiên Tử, kiếp sau gặp lại!!

Ngay lúc Vũ Tình sắp nhắm mắt lại, đột nhiên một thân ảnh từ phía trên lao thẳng xuống, ôm lấy nàng. Cẩn Hiên, là Cẩn Hiên, hắn…… Hắn lại đi nhảy xuống cùng nàng, chẳng lẽ hắn không biết như vậy sẽ chết sao?

“Sống không được ở bên nhau thì xin chết cùng một mộ." Thấy Vũ Tình khiếp sợ nhìn hắn, Cẩn Hiên mỉm cười tuyên thệ nói.

Khoảnh khắc nhìn thấy nàng ngã xuống vách núi đen kia, trái tim hắn như ngừng đập, không chút nghĩ ngợi cũng nhảy xuống theo, trong đầu chỉ có một ý niệm rằng cho dù có sống hay chết hắn cũng sẽ ở bên cạnh nàng.

“Cẩn Hiên." Vũ Tình đỏ mắt, nước mắt không khống chế nổi chảy xuống, gắt gao ôm lấy Cẩn Hiên. Cẩn Hiên, thực xin lỗi, thực xin lỗi…… Có lẽ đây là kết cục tốt nhất!

Hai thân thể ôm nhau thẳng tắp lao xuống, tại nơi vách núi đen sâu không thấy đáy này và mãi thật lâu sau mới phát ra một tiếng vang chấn động.

Phía trên vách núi đen, Mị Ảnh cười thoải mái, dung nhan tuyệt mỹ lúc này giống như Địa ngục Tu La, làm cho Xích Âm đứng bên cạnh không khỏi run lên.

Ai, đáng tiếc cho một tiểu mỹ nhân như vậy, có điều, không đi theo bản công tử thì đều phải chịu kết cục này, hoàn hảo nơi này còn có một người nữa, ha ha…… Xích Âm dâm đãng cười.

“Xích công tử, thế nào rồi, người đâu?" Lúc này Ngụy Trọng Hiền mang theo người cũng đuổi đến nơi.

“Thế nào ư? Thừa tướng không tin tưởng năng lực của bản công tử." Xích Âm không thèm nhìn Ngụy Trọng Hiền, kiêu ngạo khinh thường nói.

“Ha ha…… Có Xích công tử ra tay, lão phu đương nhiên yên tâm. Chỉ là việc này là chuyện trọng đại, lão phu không muốn có bất cứ một sai sót nhỏ nào, bởi vậy……Mong công tử đừng trách." Hừ, ngay cả tiểu tử Âu Dương kia cũng không dám vô lễ với ta như thế, một người trên giang hồ nho nhỏ hư ngươi mà cũng dám vung tay múa chân trước mặt bổn tướng. Đại trượng phu co được dãn được, lão phu tạm thời nhịn ngươi, chờ đến khi lão phu đại sự thành công, hừ, đến lúc đó ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết. Hừ!! P/s: thật sự là dạo này Vi và Bi đều rất rất bận, kiểm tra liên miên a nên không thể cập nhật truyện thật thường xuyên được, rất sozi mọi người T^T đợi qua đợt này rồi Vi và Bi sẽ cố gắng để bù lại nha ^^

“Thừa tướng không cần lo lắng, người đã bị rơi xuống vách núi đen rồi, vực sâu vạn trượng này chính là nơi chôn cất của bọn họ." Hừ, nếu không phải chủ nhân có lệnh bảo ta tương trợ ngươi thì ai rảnh rỗi mà thèm để ý đến lão già như ngươi chứ, hừ!!

“Tốt, tốt!! Xích công tử có biết kẻ lẻn vào tướng phủ ai không?"

“Một nam một nữ, còn về phần họ là ai hả? Hai người đó ta chưa từng gặp qua, cũng không phải người giang hồ." Xem nam nhân kia võ công cao như thế nhưng trên giang hồ lại hưa từng nghe qua có nhân vật nào như vậy, nữ nhân bộ dạng xinh đẹp lại không có đến nửa điểm võ công, hẳn cũng không phải là người giang hồ.

“Nam là Cẩn vương, nữ là Tiêu Vũ của Yên Vũ lâu." Mị Ảnh đứng một bên lạnh lùng nói.

“Cái gì?" Ngụy Trọng Hiền không tin nổi kinh hô. Hoá ra là Cẩn vương. Hắn nhìn về phía Mị Ảnh, nữ tử này đẹp quá, nàng là ai?

“Đây là sát thủ trên giang hồ khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật Mị Ảnh." Xích Âm giải thích nói.

“Ồ, hoá ra là giang hồ đệ nhất mỹ nhân ‘Mị Ảnh’, thất lễ, thất lễ." Ngụy Trọng Hiền ra vẻ phong độ vái chào Mị Ảnh mà không tự biết mình cũng đã có tuổi rồi, còn tự cho là phong lưu phóng khoáng gì chứ?

“Hừ." Mị Ảnh lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm nhìn hắn lấy một cái.

“Ngươi……" Thật là tức chết lão phu mà, mấy kẻ giang hồ kiêu ngaoh này, chờ lão phu làm hoàng đế rồi thì tiểu mỹ nhân ngươi, hừ hừ hừ……

“Lớn mật, dám nói chuyện với Thừa tướng như vậy." Lí Thành đứng một bên chỉ vào Mị Ảnh hét lớn.

“Ôi chao, không được vô lễ, cô nương là người giang hồ, tất nhiên là không biết quy củ của triều đình, người không biết không có tội. Đúng rồi, cô nương, ngươi vừa mới nói một trong hai người kia là Cẩn vương, thật vậy sao?" Cái mà Ngụy Trọng Hiền để ý nhất vẫn là câu nói vừa rồi của Mị Ảnh.

“Đúng." Lại là lạnh lùng nói.

“Ha ha…… Thật sự là trời cũng giúp ta! Lão phu là chân mệnh thiên tử, đến trời cũng giúp ta, ha ha ha…… Cẩn vương đã chết thì lão phu chẳng còn phải lo gì nữa, ha ha ha……" Ngụy Trọng Hiền ngửa mặt lên trời cười to, như thể bây giờ hắn đã trở thành hoàng đế.

“Chúc mừng tướng gia, chúc mừng tướng gia." Vài viên quan xung quanh nhanh chân chạy lại nịnh hót.

“Gọi ‘Trẫm’ là gì hả?" Ngụy Trọng Hiền sắc mặt trầm xuống.

“A, chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế……" Thanh âm kia nghe thật vang vọng! Ngoại trừ Xích Âm và Mị Ảnh, tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất, hô to vạn tuế.

“Ha ha ha……" Tiếng cười quanh quẩn trên vách núi đen trống trải, một âm mưu rất lớn đang sắp làm đảo lộn Long Hiên hoàng triều!!!

“Vân nương, Tiêu Vũ đâu?" Trong Yên Vũ lâu, Chính Hiên đã đợi rất lâu mà không thấy Vũ Tình xuất hiện, đang vô cùng sốt ruột!

“Cái này, công tử à, ta cũng đang đi tìm nàng đây! Nàng vừa mới nói Lam Nhi phải về nhà nên muốn đi tiễn. Ta thấy vẫn chưa có khách khứa nên để cho nàng đi, ai biết được đến bây giờ nàng vẫn còn chưa về, đã tìm rất lâu rồi mà vẫn không thấy." Vân nương cũng mang vẻ mặt sốt ruột, chưa nói đến việc Tiêu Vũ là cây hái ra tiền của Yên Vũ lâu, bản thân nàng cũng rất quý nàng ta, bây giờ tìm không thấy không biết có phải xảy ra chuyện gì rồi không.

“Cái gì, đi ra ngoài lâu như vậy mà còn chưa về, nàng mặc dù ham chơi nhưng cho tới giờ cũng chưa từng làm cho mọi người lo lắng, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?" Chỉ cần nghĩ đến việc Vũ Tình có thể đã xảy ra chuyện, Chính Hiên rốt cuộc ngồi không yên, vội vàng đi ra ngoài.

“Hoàng huynh, ngươi đừng vội a! Ta nghĩ hoàng tẩu không có việc gì đâu. Chúng ta chờ một chút đi!" Vũ Tình không thấy đâu Dật Hiên cũng rất lo lắng, nhưng hắn hiểu có lo lắng thì cũng không giải quyết được việc gì.

Chính Hiên nghĩ lại thấy cũng có lí, vậy thì chờ một chút nữa đi!! Cả tối nay hắn đều thấy tâm thần không yên, Vũ Tình, ngươi trăm ngàn đừng xảy ra chuyện gì nha!

Không bao lâu sau, Vô Dạ đột nhiên xuất hiện, ngay lập tức hỏi:“Vũ Tình đâu? Có ở đây không?"

“Vẫn còn chưa về, chúng ta cũng đang đợi nàng đây." Tuy rằng khó chịu khi một nam nhân khác hỏi đến vợ hắn như vậy nhưng bây giờ không phải phải là lúc để ý đến chuyện đó.

“Cái gì? Còn chưa về, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì sao? Nàng thật sự ra tay rồi?" Vô Dạ nghe thấy Vũ Tình còn chưa về, thì thào lẩm bẩm.

Khi hắn biết Mị Ảnh truyền ra tin tức nói muốn giết Vũ Tình thì hắn đã đi tìm nàng, cảnh cáo nàng nếu Vũ Tình có chuyện gì hắn nhất định sẽ bắt nàng đền mạng. Không ngờ rằng như vậy lại càng chọc giận nàng, nàng ta có lưu lại một câu: Nàng ta chắc chắn sẽ không thấy được mặt trời ngày mai đâu. Sau đó liền biến mất, hắn rất muốn đuổi theo nhưng vì bị thương, khinh công của Mị Ảnh lại thuộc hàng đệ nhất nên kết quả vẫn là không đuổi kịp nàng. Mặc dù hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất cấp tốc trở về nhưng xem ra đã không kịp nữa rồi.

“Ngươi nói cái gì, ngươi biết điều gì sao?" Chính Hiên nghe thấy rất rõ ràng lời nói của Vô Dạ, hơn nữa vẻ mặt của hắn làm Chính Hiên lập tức nhớ tới chuyện Vũ Tình bị bắt cóc lần trước.

“Là Mị Ảnh đúng không?" Chết tiệt, biết rõ có người muốn làm hại Vũ Tình mà sao hắn còn có thể rời khỏi nàng chứ? Lẽ ra lúc đó nên kiên trì bắt  nàng hồi cung mới phải.

“Đúng vậy."

“Dật Hiên, lập tức triệu tập ngự lâm quân, tìm cho ta, dù có phải lật tung kinh thành lên cũng phải tìm bằng được Vũ Tình."

“Hoàng huynh, nếu điều động ngự lâm quân thì đến lúc đó sẽ khiến cho dân chúng khủng hoảng, vào thời điểm mấu chốt như thế này chẳng phải là cho lão tặc một cái cớ và tạo cơ hội cho hắn hay sao." Vẫn là Dật Hiên có vẻ bình tĩnh.

“Đúng, nhưng…… Nhưng Tình nhi……" Thật sự là càng nhanh càng loạn a! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…… Chính Hiên chưa bao giờ thấy mình bất lực như lúc này, thật sự không biết phải làm sao.

“Hoàng huynh, để ta lệnh cho tất cả mọi người trong vương phủ đi tìm vậy! Việc này chỉ có thể bí mật tiến hành. Còn nữa, việc này, ta cảm thấy hay là nói cho Tam Hoàng huynh biết thì tốt hơn." Lúc này cũng chỉ có hắn là bình tĩnh. Cho tới bây giờ nhị hoàng huynh cơ trí làm gì có lúc nào lại luống cuống như vậy a? Nếu không phải bây giờ không phải lúc thì hắn nhất định sẽ cười nhạo huynh ấy một phen……

“Ừ, cũng tốt, đi mau." Nói xong dẫn đầu ra khỏi Yên Vũ lâu, lên ngựa đi tìm Vũ Tình. Vũ Tình, ngươi nhất định phải chờ ta.

Vô Dạ cũng vội vàng bay ra. Đêm nay đúng là một đêm không yên bình!!!  
Tác giả : Tùy Phong Thanh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại