Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt
Quyển 8 - Chương 21
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lăng Tử Hàn đi tàu ngầm đến hải vực Pakistan, lập tức lặn xuống nước bơi ra ngoài, leo lên một thương thuyền đã đậu sẵn ở đó đón tiếp, lên bờ ở Karachi (trung tâm tài chính, thương mại và cảng lớn nhất của Pakistan), lập tức thẳng đến sân bay.
Ở đó đã đậu sẵn 1 chiếc máy bay thương vụ tư nhân của Âu Dương Hào Sinh thủ phủ Á Châu, đã được phép cất cánh, Lăng Tử Hàn vừa lên, thì máy bay loại hình nhẹ bay đường xa đời mới nhất đó lập tức chạy trên đường băng, lên không trung hướng thẳng đến Thành Đô (1).
Lăng Tử Hàn từ sân bay quốc tế Song Lưu (2) ở Thành Đô bay thẳng đến sân bay quân dụng dinh Thái Bình, dùng máy bay quân dụng bay về Bắc Kinh, sau khi đến sân bay quốc tế thủ đô, leo lên máy bay hành khách loại nhẹ chuyên dụng của Bộ Quốc An, bay thẳng đến Kashgar, Tân Cương.
Cậu là chuyên gia phản truy tung, dọc theo đường đi cũng có mang theo đồng hồ đeo tay có tính nhạy cao do Vệ Thiên Vũ nghiên cứu chế tạo ra, có thể làm nhiễu sóng truy tung của địch. Nếu như Fernando muốn biết cậu đi từ đâu đến Tân Cương, dù thế nào cũng chỉ có 1 đáp án, đó là cậu đi từ Bắc Kinh.
Lâm Tĩnh đã bí mật đến đây trước, nhưng không ra sân bay đón cậu, để tránh bị lộ.
Lúc Lăng Tử Hàn đến nơi cũng đã 9h30 tối, do múi giờ sai lệch, nên trời ở đây vẫn chưa tối. Giữa ánh trời chiều mênh mông, cậu vững bước đi xuống máy bay.
Đứng chờ ở mạn cầu thang chính là Cục trưởng cục Quốc An Tân Cương, Liễu Mộ.
6 năm trước, kế hoạch do Lăng Nghị đề ra và chỉ huy về hành động liên minh quốc tế hợp chống khủng bố đã đạt được thành công lớn. Liễu Mộ liền từ Kashgar điều tới Urumqi, thăng nhiệm cục trưởng cục Tân Cương.
Lăng Tử Hàn xuống cầu thang mạn, bắt tay với cô, sau đó trực tiếp leo lên 1 xe hơi chờ bên cạnh.
Nét mặt cậu bình tĩnh, không giận mà uy, càng tương tự với Lăng Nghị lúc trước.
Liễu Mộ đã ở hệ thống quốc an nhiều năm qua, trước đây luôn cho rằng con trai của sếp là một thái tử gia không học vấn không nghề nghiệp, sau khi gặp ở Kashgar, tuy rằng ấn tượng cũng có chút thay đổi, nhưng bất quá là biến thành 1 công tử yếu đuối mà thôi, vậy mà chỉ mới có vài năm, biểu hiện của Lăng Tử Hàn lại khiến cô giật mình không ít. Cô là chuyên gia, biết rõ tài năng xuất sắc cùng khí thế uy nghiêm của Lăng Tử Hàn tuyệt đối không phải là do ở trong đại đội Dã Lang hơn nửa năm mà hình thành, mà là do đã trải qua rất nhiều khó khăn gian khổ trong chiến đấu mà bồi dưỡng ra. Mà lý lịch công khai của Lăng Tử Hàn lại vô cùng bình thường, điều này khiến cho các chuyên gia thâm niên như cô không tự chủ được mà tưởng tượng, thái tử gia xuất thân cao quý này có khi nào là 1 trong những liệp nhân thần bí nhất hay không. Nghĩ vậy, cô càng thêm kính nể người sếp tuổi trẻ này của mình.
Hiện tại, Lăng Tử Hàn là thượng cấp của cô, lần thứ hai Lăng Tử Hàn đi tới Kashgar Tân Cương, cũng giống như Lăng Nghị lúc trước, đích thân ra mặt trận, chỉ huy chiến đấu, điều này làm cho lòng cô hưng phấn mơ hồ.
Xe hơi nhanh chóng chạy vào nội thành, chạy thẳng tới Cục Quốc An Kashgar.
Lăng Tử Hàn nhìn hai bên đường, không nói gì.
Hiện tại là đầu hạ, khí hậu ôn hoà, rất thư thích, nhiều người mới vừa ăn cơm, đang tản bộ trên đường, các nhà hàng, cửa hàng bên cạnh cũng đều đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt.
Lăng Tử Hàn đã từng đến thành phố này khá nhiều lần, nhưng Liễu Mộ lại không biết. Cô luôn cho rằng 6 năm trước con trai của sếp đến đây là lần đầu tiên. Tâm tình Lăng Tử Hàn bình tĩnh, nhưng trái lại Liễu Mộ có chút cảm khái vạn đoan. Thế nhưng, Lăng Tử Hàn không hé răng, cô tất nhiên cũng không nhiều lời.
Xe chạy vào cửa chính Cục Quốc An, Lăng Tử Hàn liền nói: “Đến trung tâm chỉ huy."
Liễu Mộ biết thời gian hiện tại hạn hẹp, cũng không đề nghị cậu nên nghỉ ngơi, cùng cậu đi vào tòa nhà làm việc, trực tiếp vào trung tâm chỉ huy ngầm.
Lăng Tử Hàn vừa đến cửa chính phòng chỉ huy, liền đưa tay nhìn đồng hồ 1 chút.
Hiện tại giờ Bắc kinh đang là 10h, mà ở Lào lúc này là 11h đêm.
XXXXXXXXX
Thủ đô Viêng Chăn của Lào là một thành phố không lớn, đặt tại bên bờ Sông Mê-Kông, bờ bên kia chính là Thái Lan.
Chính phủ Lào luôn kiên trì quốc hữu hóa ruộng đất, không bán ruộng đất cho cá nhân hay xí nghiệp, bởi vậy cũng khá ít có xí nghiệp đầu tư bên ngoài đến đây phát triển bất động sản, trình độ hiện đại hoá của thành thị này vẫn chưa cao. Vì nó từng là thuộc địa của Pháp, nên có khá nhiều kiến trúc mang phong cách của Pháp, có vài kiến trúc mang phong cách kết hợp đặc biệt, hấp dẫn không ít khách du lịch phương Tây.
Chỉ là, ở đây không có cuộc sống về đêm, đến tối, chỉ còn có bờ Sông Mê-Kông trải dài đầy ánh đèn, rất sáng, mà Thái Lan bờ bên kia cũng mơ hồ có ánh đèn lóe ra, có vẻ rất an tĩnh.
Ngoại trừ bờ sông, các chỗ khác trong thành thị đều rất yên lặng, phần lớn du khách đến chơi cũng đều ở lại khách sạn. Ở đây là vùng nhiệt đới, lại đang vào hạ, ban ngày đi ra ngoài chơi thì ai cũng mồ hôi như mưa, chỉ cần đêm xuống, đều cảm thấy mệt mỏi rã rời, buổi tối tắm rửa sạch sẽ, đều lên giường xem TV, sau đó ngủ.
Rất nhiều khách ba lô đều thích tìm chỗ trọ là những quán trọ gia đình nhỏ, vừa tiện nghi, vừa có phong tình địa phương. Ở một nhà trọ nhỏ phía Nam thành phố, chỉ có 12 phòng, giờ đều đã chật kín người. Phần lớn phòng đều tắt đèn, chỉ có 2 phòng là còn ánh đèn bên cửa sổ.
1 căn phòng ở giữa lầu 2 là một phòng xép, bên trong ở được 4 người, 3 nam 1 nữ, đều là người phương Tây tuổi trẻ. Ăn mặc bọn họ đều bình thường, điều duy nhất khác với du khách chính là bọn họ luôn có 1 người ở trong phòng không ra ngoài, dù là đi ăn cũng là thay phiên nhau đi, luôn duy trì việc có 1 người trong phòng.
Sát vách bọn họ, đều là người Á Châu ở, phía nam là 2 du khách Nhật Bản, phía Bắc là 3 du khách Hàn Quốc, cũng đều khá trẻ, luôn lễ phép đối xử với mọi người, tràn ngập sức sống.
11h tối, cả 3 căn phòng lầu 2 đó đều tắt, dường như người ở bên trong đều nghỉ ngơi.
Hai người trẻ tuổi trong phòng phía nam lại bắt đầu hành động. Bọn họ lấy ra 1 cái ống nhỏ bằng ngón tay đặt lên tường. Cái ống này tựa như con rết, hai bên có khá nhiều chân, cuối mỗi chân đều có giác hút cường lực, để nó có thể tự do leo trèo, dù địa hình nào cũng có thể sử dụng.
Trong đó có 1 người tuổi khá trẻ dùng vô tuyến điện điều khiển, cho con rết kia bò ra khỏi cửa sổ phòng, dọc theo vách, rồi bò vào cửa sổ phòng bên.
Nhà trọ này đã khá cũ kỹ, cửa sổ không đóng kín, bọn họ sớm đã khảo sát thực địa, đã định ra được con đường bò vào.
Thân thể rết đều có camera mini chung quanh, sau khi bò vào cửa sổ, phía trước là rèm cửa sổ vải bông lại che kín không cẩn thận, cách cửa sổ 1 khoảng không nhỏ.
Thanh niên kia nhìn màn hình trước mắt, để cái ống đó đứng ngay bệ cửa sổ, lập tức mở nắp ống thuốc ra, phóng ra 1 lượng thuốc mê cường lực vô sắc vô vị.
Năm phút đồng hồ sau, người đó điều khiển con rết bò lại ra ngoài, bào tường ngoài, sau đó bò trở lại vào phòng.
Dựa vào camera trên người nó có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh trong phòng. Hai người đàn ông bên ngoài cùng 1 nam 1 nữ bên trong đều ngủ say, hiển nhiên thuốc mê đã có hiệu lực.
Hai người trẻ tuổi lập tức lặng yên ra cửa, nhanh nhẹn mà ẩn nấp đi tới sát vách, dùng 10s đã mở được khóa, đẩy cửa bước vào.
Bọn họ đều mang mặt nạ bảo hộ, một người lưu ở bên ngoài phòng cảnh giới, 1 người đi vào phòng.
Người đó là học trò giỏi của Triệu Thiên, đôi tay trộm cũng thuộc hàng nhất đẳng, rất nhanh đã lấy được 1 cái hộp kim loại nhỏ, gật đầu với người bên ngoài.
Hai người lập tức đi ra ngoài, nhưng không có quay về phòng mình, mà đi tới phòng của du khách Hàn Quốc phía Bắc.
Cửa không có khóa, bọn họ cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa mà vào, lập tức đóng cửa phòng.
Đây cũng là một căn phòng xếp, phòng ngoài thông với phòng của 4 người phương Tây, nhưng phòng trong lại nằm ngược chiều gió, ngoài cửa sổ là một hoa viên nho nhỏ, có thể dễ dàng nhảy từ cửa sổ chạy đi, cũng không lo lắng có người nghe được động tĩnh gì.
Bọn họ đi vào, thì có 2 người đứng dậy cầm lấy cái hộp kim loại nhỏ của thanh niên kia đi vào phòng trong, 2 người kia ở lại bên ngoài, canh phòng.
Trên bàn bên trong đặt 1 cái rương trong suốt hình chữ nhật, là dùng công nghệ đặc thù, được chế tạo từ nguyên liệu đặc thù, có thể bảo trì tuyệt đối trạng thái phong kín, vật phẩm nguy hiểm trong quá trình xử lý sẽ không bị rò rỉ ra ngoài.
Thanh niên kia mang hộp nhỏ đó giao cho 2 người trung niên nho nhã, nhẹ giọng nói: “Chính là cái này."
Một người trong đó tiếp nhận, nhìn kỹ, nói với người khác: “Chế tạo từ hợp kim, có bộ phận then chốt, virút bên trong đựng trong bình thủy tinh, rất dễ vỡ vụn."
Bọn họ đem hộp nhỏ đó bỏ vào rương, sau đó ấn mấy cái nút, đem cái rương hoàn toàn bịt kín, lúc này mới đưa tay bỏ vào cái bao tay ở hai bên cái rương cố định ở trong, cầm lấy hộp nhỏ cẩn thận nghiên cứu.
Thứ này quả thực rất xảo diệu, nếu bọn họ muốn lấy thứ bên trong hộp kia ra xem xét sau đó bỏ nó trở lại chỗ cũ một cách nguyên trạng mà không để lộ tung tích gì, quả thực rất khó.
Hai trung niên kia, 1 người chính là bác sĩ chuyên môn nghiên cứu các bệnh truyền nhiễm, virút, 1 người là cao thủ cục khoa học kỹ thuật trinh thám, nghiên cứu nửa giờ, trên đầu thấm ra mồ hôi hột, nhưng vẫn không dám ra tay.
Rốt cục, người cầm hộp nhỏ kia nói với người thanh niên bên cạnh: “Mau, liên lạc với Vệ cục."
Người thanh niên kia lập tức lấy ra điện thoại vệ tinh chuyên dụng cho liệp thủ, liên lạc La Hãn, nhẹ giọng nói: “Chúng tôi cần Vệ cục hỗ trợ."
Thời gian đã rất gấp, La Hãn không rảnh hỏi nguyên nhân, lập tức chuyển máy tới Vệ Thiên Vũ đang ở Nam Ấn Độ Dương.
Máy vi tính của người thanh niên kia xuất hiện khuôn mặt Vệ Thiên Vũ, anh hỏi tình huống 1 chút, rồi nói: “Đưa cái thứ kia để tôi xem."
Vị chuyên gia cục khoa học kỹ thuật trinh thám kia vốn là người chuyên nghiệp, lập tức đem phương vị, độ lớn của góc của cái hộp, đem toàn bộ chi tiết cho anh xem rõ ràng.
Vệ Thiên Vũ nhìn rất tỉ mỉ, thỉnh thoảng kêu người đó dừng lại, đổi chỗ, khá quan tâm đặc biệt với vài chi tiết.
10′ sau, anh liền bắt đầu chỉ đạo vị chuyên gia kia dùng thủ pháp đặc thù cùng các lực đạo thích hợp mở nắp hộp. 7′ sau, nắp của cái hộp kia được cẩn thận hé ra, lộ ra ống nghiệm bằng thủy tinh.
Bác sĩ kia cầm lấy ống thủy tinh, cẩn thận quan sát đến dịch thể huyết hồng bên trong. Một lát sau, người đó gật đầu với hai người khác, ý bảo đây chính là virút mà bọn họ đang tìm.
Bọn họ mang theo rất nhiều đồ đựng dụng cụ cùng vật thay đổi, để đến lúc đó tráo virút. Chiếc hộp kim loại dùng để đựng virút mà bọn “Kẻ hủy diệt" sử dụng khá đặc biệt, mà ống nghiệm thủy tinh chứa virút lại là dạng bình thường. Học trò của Triệu Thiên lấy 1 cái bình thủy tinh cùng loại từ túi hành lý của mình ra, giao cho bác sĩ.
Vị chuyên gia kia tiêm vào ống nghiệm một loại dung dịch virút cảm thông thường, sau đó chuyên gia kỹ thuật đem bình thủy tinh đó bỏ lại vào trong hộp kim lại, rồi dựa vào sự chỉ đạo của Vệ Thiên Vũ mà đem nó phong kín trở lại y như cũ.
Toàn bộ quá trình đều có máy quản chế cảnh báo virút trong cái rương giám sát, mà cái đèn đỏ thông báo virút tràn ra ngoài không hề sáng lên, chứng tỏ thao tác bọn họ rất thành công, không có nguy hiểm.
Bọn họ cẩn thận đợi 10′ sau, mới mở rương ra, lấy cái hộp nhỏ ra, giao cho vị thần trộm kia. Người đó cùng đồng nghiệp mình theo đúng cách cũ, đem cái hộp bỏ vào chỗ cũ.
Đợi bọn họ trở về phòng mình, gọi con rết trở về, thông báo La Hãn hành động thành công, thì vừa vặn ở giờ Bắc kinh tròn 23h.
Khi bọn họ rời khỏi nhà trọ, thẳng đến sân bay, thì Lăng Tử Hàn mang theo Marcus Valkyrie cùng 4 tên khác trong “Kẻ hủy diệt" bị họ bắt đến biên cảnh Trung-Afghanistan.
Cậu đứng trên núi màu đất vàng, nhìn trước mắt sườn núi rộng lớn rõ ràng không có một bóng người trước mắt, trầm giọng nói: “Mr. Fernando, tôi tới rồi."
HẾT CHAP 21
(1) Thành Đô, là một thành phố tại tây nam Trung Quốc, tỉnh lỵ tỉnh Tứ Xuyên, là thành phố thuộc tỉnh, đông dân thứ năm Trung Quốc (2005). Thành Đô là một trong những trung tâm giao thông vận tải và giao thương quan trọng của Trung Quốc.
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%C3%A0nh%C4%90%C3%B4
(2) CTU-Sân bay Quốc tế Song Lưu: (IATA: CTU, ICAO: ZUUU) là sân bay chính ở Thành Đô, Tứ Xuyên, Trung Quốc. Sân bay này tọa lạc ở phía bắc huyện Song Lưu, khoảng 16 km về phía tây nam trung tâm Thành Đô.
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/S%C3%A2nbayqu%E1%BB%91ct%E1%BA%BFSongL%C6%B0uTh%C3%A0nh%C4%90%C3%B4
Beta: Kaori0kawa
Lăng Tử Hàn đi tàu ngầm đến hải vực Pakistan, lập tức lặn xuống nước bơi ra ngoài, leo lên một thương thuyền đã đậu sẵn ở đó đón tiếp, lên bờ ở Karachi (trung tâm tài chính, thương mại và cảng lớn nhất của Pakistan), lập tức thẳng đến sân bay.
Ở đó đã đậu sẵn 1 chiếc máy bay thương vụ tư nhân của Âu Dương Hào Sinh thủ phủ Á Châu, đã được phép cất cánh, Lăng Tử Hàn vừa lên, thì máy bay loại hình nhẹ bay đường xa đời mới nhất đó lập tức chạy trên đường băng, lên không trung hướng thẳng đến Thành Đô (1).
Lăng Tử Hàn từ sân bay quốc tế Song Lưu (2) ở Thành Đô bay thẳng đến sân bay quân dụng dinh Thái Bình, dùng máy bay quân dụng bay về Bắc Kinh, sau khi đến sân bay quốc tế thủ đô, leo lên máy bay hành khách loại nhẹ chuyên dụng của Bộ Quốc An, bay thẳng đến Kashgar, Tân Cương.
Cậu là chuyên gia phản truy tung, dọc theo đường đi cũng có mang theo đồng hồ đeo tay có tính nhạy cao do Vệ Thiên Vũ nghiên cứu chế tạo ra, có thể làm nhiễu sóng truy tung của địch. Nếu như Fernando muốn biết cậu đi từ đâu đến Tân Cương, dù thế nào cũng chỉ có 1 đáp án, đó là cậu đi từ Bắc Kinh.
Lâm Tĩnh đã bí mật đến đây trước, nhưng không ra sân bay đón cậu, để tránh bị lộ.
Lúc Lăng Tử Hàn đến nơi cũng đã 9h30 tối, do múi giờ sai lệch, nên trời ở đây vẫn chưa tối. Giữa ánh trời chiều mênh mông, cậu vững bước đi xuống máy bay.
Đứng chờ ở mạn cầu thang chính là Cục trưởng cục Quốc An Tân Cương, Liễu Mộ.
6 năm trước, kế hoạch do Lăng Nghị đề ra và chỉ huy về hành động liên minh quốc tế hợp chống khủng bố đã đạt được thành công lớn. Liễu Mộ liền từ Kashgar điều tới Urumqi, thăng nhiệm cục trưởng cục Tân Cương.
Lăng Tử Hàn xuống cầu thang mạn, bắt tay với cô, sau đó trực tiếp leo lên 1 xe hơi chờ bên cạnh.
Nét mặt cậu bình tĩnh, không giận mà uy, càng tương tự với Lăng Nghị lúc trước.
Liễu Mộ đã ở hệ thống quốc an nhiều năm qua, trước đây luôn cho rằng con trai của sếp là một thái tử gia không học vấn không nghề nghiệp, sau khi gặp ở Kashgar, tuy rằng ấn tượng cũng có chút thay đổi, nhưng bất quá là biến thành 1 công tử yếu đuối mà thôi, vậy mà chỉ mới có vài năm, biểu hiện của Lăng Tử Hàn lại khiến cô giật mình không ít. Cô là chuyên gia, biết rõ tài năng xuất sắc cùng khí thế uy nghiêm của Lăng Tử Hàn tuyệt đối không phải là do ở trong đại đội Dã Lang hơn nửa năm mà hình thành, mà là do đã trải qua rất nhiều khó khăn gian khổ trong chiến đấu mà bồi dưỡng ra. Mà lý lịch công khai của Lăng Tử Hàn lại vô cùng bình thường, điều này khiến cho các chuyên gia thâm niên như cô không tự chủ được mà tưởng tượng, thái tử gia xuất thân cao quý này có khi nào là 1 trong những liệp nhân thần bí nhất hay không. Nghĩ vậy, cô càng thêm kính nể người sếp tuổi trẻ này của mình.
Hiện tại, Lăng Tử Hàn là thượng cấp của cô, lần thứ hai Lăng Tử Hàn đi tới Kashgar Tân Cương, cũng giống như Lăng Nghị lúc trước, đích thân ra mặt trận, chỉ huy chiến đấu, điều này làm cho lòng cô hưng phấn mơ hồ.
Xe hơi nhanh chóng chạy vào nội thành, chạy thẳng tới Cục Quốc An Kashgar.
Lăng Tử Hàn nhìn hai bên đường, không nói gì.
Hiện tại là đầu hạ, khí hậu ôn hoà, rất thư thích, nhiều người mới vừa ăn cơm, đang tản bộ trên đường, các nhà hàng, cửa hàng bên cạnh cũng đều đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt.
Lăng Tử Hàn đã từng đến thành phố này khá nhiều lần, nhưng Liễu Mộ lại không biết. Cô luôn cho rằng 6 năm trước con trai của sếp đến đây là lần đầu tiên. Tâm tình Lăng Tử Hàn bình tĩnh, nhưng trái lại Liễu Mộ có chút cảm khái vạn đoan. Thế nhưng, Lăng Tử Hàn không hé răng, cô tất nhiên cũng không nhiều lời.
Xe chạy vào cửa chính Cục Quốc An, Lăng Tử Hàn liền nói: “Đến trung tâm chỉ huy."
Liễu Mộ biết thời gian hiện tại hạn hẹp, cũng không đề nghị cậu nên nghỉ ngơi, cùng cậu đi vào tòa nhà làm việc, trực tiếp vào trung tâm chỉ huy ngầm.
Lăng Tử Hàn vừa đến cửa chính phòng chỉ huy, liền đưa tay nhìn đồng hồ 1 chút.
Hiện tại giờ Bắc kinh đang là 10h, mà ở Lào lúc này là 11h đêm.
XXXXXXXXX
Thủ đô Viêng Chăn của Lào là một thành phố không lớn, đặt tại bên bờ Sông Mê-Kông, bờ bên kia chính là Thái Lan.
Chính phủ Lào luôn kiên trì quốc hữu hóa ruộng đất, không bán ruộng đất cho cá nhân hay xí nghiệp, bởi vậy cũng khá ít có xí nghiệp đầu tư bên ngoài đến đây phát triển bất động sản, trình độ hiện đại hoá của thành thị này vẫn chưa cao. Vì nó từng là thuộc địa của Pháp, nên có khá nhiều kiến trúc mang phong cách của Pháp, có vài kiến trúc mang phong cách kết hợp đặc biệt, hấp dẫn không ít khách du lịch phương Tây.
Chỉ là, ở đây không có cuộc sống về đêm, đến tối, chỉ còn có bờ Sông Mê-Kông trải dài đầy ánh đèn, rất sáng, mà Thái Lan bờ bên kia cũng mơ hồ có ánh đèn lóe ra, có vẻ rất an tĩnh.
Ngoại trừ bờ sông, các chỗ khác trong thành thị đều rất yên lặng, phần lớn du khách đến chơi cũng đều ở lại khách sạn. Ở đây là vùng nhiệt đới, lại đang vào hạ, ban ngày đi ra ngoài chơi thì ai cũng mồ hôi như mưa, chỉ cần đêm xuống, đều cảm thấy mệt mỏi rã rời, buổi tối tắm rửa sạch sẽ, đều lên giường xem TV, sau đó ngủ.
Rất nhiều khách ba lô đều thích tìm chỗ trọ là những quán trọ gia đình nhỏ, vừa tiện nghi, vừa có phong tình địa phương. Ở một nhà trọ nhỏ phía Nam thành phố, chỉ có 12 phòng, giờ đều đã chật kín người. Phần lớn phòng đều tắt đèn, chỉ có 2 phòng là còn ánh đèn bên cửa sổ.
1 căn phòng ở giữa lầu 2 là một phòng xép, bên trong ở được 4 người, 3 nam 1 nữ, đều là người phương Tây tuổi trẻ. Ăn mặc bọn họ đều bình thường, điều duy nhất khác với du khách chính là bọn họ luôn có 1 người ở trong phòng không ra ngoài, dù là đi ăn cũng là thay phiên nhau đi, luôn duy trì việc có 1 người trong phòng.
Sát vách bọn họ, đều là người Á Châu ở, phía nam là 2 du khách Nhật Bản, phía Bắc là 3 du khách Hàn Quốc, cũng đều khá trẻ, luôn lễ phép đối xử với mọi người, tràn ngập sức sống.
11h tối, cả 3 căn phòng lầu 2 đó đều tắt, dường như người ở bên trong đều nghỉ ngơi.
Hai người trẻ tuổi trong phòng phía nam lại bắt đầu hành động. Bọn họ lấy ra 1 cái ống nhỏ bằng ngón tay đặt lên tường. Cái ống này tựa như con rết, hai bên có khá nhiều chân, cuối mỗi chân đều có giác hút cường lực, để nó có thể tự do leo trèo, dù địa hình nào cũng có thể sử dụng.
Trong đó có 1 người tuổi khá trẻ dùng vô tuyến điện điều khiển, cho con rết kia bò ra khỏi cửa sổ phòng, dọc theo vách, rồi bò vào cửa sổ phòng bên.
Nhà trọ này đã khá cũ kỹ, cửa sổ không đóng kín, bọn họ sớm đã khảo sát thực địa, đã định ra được con đường bò vào.
Thân thể rết đều có camera mini chung quanh, sau khi bò vào cửa sổ, phía trước là rèm cửa sổ vải bông lại che kín không cẩn thận, cách cửa sổ 1 khoảng không nhỏ.
Thanh niên kia nhìn màn hình trước mắt, để cái ống đó đứng ngay bệ cửa sổ, lập tức mở nắp ống thuốc ra, phóng ra 1 lượng thuốc mê cường lực vô sắc vô vị.
Năm phút đồng hồ sau, người đó điều khiển con rết bò lại ra ngoài, bào tường ngoài, sau đó bò trở lại vào phòng.
Dựa vào camera trên người nó có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh trong phòng. Hai người đàn ông bên ngoài cùng 1 nam 1 nữ bên trong đều ngủ say, hiển nhiên thuốc mê đã có hiệu lực.
Hai người trẻ tuổi lập tức lặng yên ra cửa, nhanh nhẹn mà ẩn nấp đi tới sát vách, dùng 10s đã mở được khóa, đẩy cửa bước vào.
Bọn họ đều mang mặt nạ bảo hộ, một người lưu ở bên ngoài phòng cảnh giới, 1 người đi vào phòng.
Người đó là học trò giỏi của Triệu Thiên, đôi tay trộm cũng thuộc hàng nhất đẳng, rất nhanh đã lấy được 1 cái hộp kim loại nhỏ, gật đầu với người bên ngoài.
Hai người lập tức đi ra ngoài, nhưng không có quay về phòng mình, mà đi tới phòng của du khách Hàn Quốc phía Bắc.
Cửa không có khóa, bọn họ cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa mà vào, lập tức đóng cửa phòng.
Đây cũng là một căn phòng xếp, phòng ngoài thông với phòng của 4 người phương Tây, nhưng phòng trong lại nằm ngược chiều gió, ngoài cửa sổ là một hoa viên nho nhỏ, có thể dễ dàng nhảy từ cửa sổ chạy đi, cũng không lo lắng có người nghe được động tĩnh gì.
Bọn họ đi vào, thì có 2 người đứng dậy cầm lấy cái hộp kim loại nhỏ của thanh niên kia đi vào phòng trong, 2 người kia ở lại bên ngoài, canh phòng.
Trên bàn bên trong đặt 1 cái rương trong suốt hình chữ nhật, là dùng công nghệ đặc thù, được chế tạo từ nguyên liệu đặc thù, có thể bảo trì tuyệt đối trạng thái phong kín, vật phẩm nguy hiểm trong quá trình xử lý sẽ không bị rò rỉ ra ngoài.
Thanh niên kia mang hộp nhỏ đó giao cho 2 người trung niên nho nhã, nhẹ giọng nói: “Chính là cái này."
Một người trong đó tiếp nhận, nhìn kỹ, nói với người khác: “Chế tạo từ hợp kim, có bộ phận then chốt, virút bên trong đựng trong bình thủy tinh, rất dễ vỡ vụn."
Bọn họ đem hộp nhỏ đó bỏ vào rương, sau đó ấn mấy cái nút, đem cái rương hoàn toàn bịt kín, lúc này mới đưa tay bỏ vào cái bao tay ở hai bên cái rương cố định ở trong, cầm lấy hộp nhỏ cẩn thận nghiên cứu.
Thứ này quả thực rất xảo diệu, nếu bọn họ muốn lấy thứ bên trong hộp kia ra xem xét sau đó bỏ nó trở lại chỗ cũ một cách nguyên trạng mà không để lộ tung tích gì, quả thực rất khó.
Hai trung niên kia, 1 người chính là bác sĩ chuyên môn nghiên cứu các bệnh truyền nhiễm, virút, 1 người là cao thủ cục khoa học kỹ thuật trinh thám, nghiên cứu nửa giờ, trên đầu thấm ra mồ hôi hột, nhưng vẫn không dám ra tay.
Rốt cục, người cầm hộp nhỏ kia nói với người thanh niên bên cạnh: “Mau, liên lạc với Vệ cục."
Người thanh niên kia lập tức lấy ra điện thoại vệ tinh chuyên dụng cho liệp thủ, liên lạc La Hãn, nhẹ giọng nói: “Chúng tôi cần Vệ cục hỗ trợ."
Thời gian đã rất gấp, La Hãn không rảnh hỏi nguyên nhân, lập tức chuyển máy tới Vệ Thiên Vũ đang ở Nam Ấn Độ Dương.
Máy vi tính của người thanh niên kia xuất hiện khuôn mặt Vệ Thiên Vũ, anh hỏi tình huống 1 chút, rồi nói: “Đưa cái thứ kia để tôi xem."
Vị chuyên gia cục khoa học kỹ thuật trinh thám kia vốn là người chuyên nghiệp, lập tức đem phương vị, độ lớn của góc của cái hộp, đem toàn bộ chi tiết cho anh xem rõ ràng.
Vệ Thiên Vũ nhìn rất tỉ mỉ, thỉnh thoảng kêu người đó dừng lại, đổi chỗ, khá quan tâm đặc biệt với vài chi tiết.
10′ sau, anh liền bắt đầu chỉ đạo vị chuyên gia kia dùng thủ pháp đặc thù cùng các lực đạo thích hợp mở nắp hộp. 7′ sau, nắp của cái hộp kia được cẩn thận hé ra, lộ ra ống nghiệm bằng thủy tinh.
Bác sĩ kia cầm lấy ống thủy tinh, cẩn thận quan sát đến dịch thể huyết hồng bên trong. Một lát sau, người đó gật đầu với hai người khác, ý bảo đây chính là virút mà bọn họ đang tìm.
Bọn họ mang theo rất nhiều đồ đựng dụng cụ cùng vật thay đổi, để đến lúc đó tráo virút. Chiếc hộp kim loại dùng để đựng virút mà bọn “Kẻ hủy diệt" sử dụng khá đặc biệt, mà ống nghiệm thủy tinh chứa virút lại là dạng bình thường. Học trò của Triệu Thiên lấy 1 cái bình thủy tinh cùng loại từ túi hành lý của mình ra, giao cho bác sĩ.
Vị chuyên gia kia tiêm vào ống nghiệm một loại dung dịch virút cảm thông thường, sau đó chuyên gia kỹ thuật đem bình thủy tinh đó bỏ lại vào trong hộp kim lại, rồi dựa vào sự chỉ đạo của Vệ Thiên Vũ mà đem nó phong kín trở lại y như cũ.
Toàn bộ quá trình đều có máy quản chế cảnh báo virút trong cái rương giám sát, mà cái đèn đỏ thông báo virút tràn ra ngoài không hề sáng lên, chứng tỏ thao tác bọn họ rất thành công, không có nguy hiểm.
Bọn họ cẩn thận đợi 10′ sau, mới mở rương ra, lấy cái hộp nhỏ ra, giao cho vị thần trộm kia. Người đó cùng đồng nghiệp mình theo đúng cách cũ, đem cái hộp bỏ vào chỗ cũ.
Đợi bọn họ trở về phòng mình, gọi con rết trở về, thông báo La Hãn hành động thành công, thì vừa vặn ở giờ Bắc kinh tròn 23h.
Khi bọn họ rời khỏi nhà trọ, thẳng đến sân bay, thì Lăng Tử Hàn mang theo Marcus Valkyrie cùng 4 tên khác trong “Kẻ hủy diệt" bị họ bắt đến biên cảnh Trung-Afghanistan.
Cậu đứng trên núi màu đất vàng, nhìn trước mắt sườn núi rộng lớn rõ ràng không có một bóng người trước mắt, trầm giọng nói: “Mr. Fernando, tôi tới rồi."
HẾT CHAP 21
(1) Thành Đô, là một thành phố tại tây nam Trung Quốc, tỉnh lỵ tỉnh Tứ Xuyên, là thành phố thuộc tỉnh, đông dân thứ năm Trung Quốc (2005). Thành Đô là một trong những trung tâm giao thông vận tải và giao thương quan trọng của Trung Quốc.
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%C3%A0nh%C4%90%C3%B4
(2) CTU-Sân bay Quốc tế Song Lưu: (IATA: CTU, ICAO: ZUUU) là sân bay chính ở Thành Đô, Tứ Xuyên, Trung Quốc. Sân bay này tọa lạc ở phía bắc huyện Song Lưu, khoảng 16 km về phía tây nam trung tâm Thành Đô.
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/S%C3%A2nbayqu%E1%BB%91ct%E1%BA%BFSongL%C6%B0uTh%C3%A0nh%C4%90%C3%B4
Tác giả :
Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết