Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt
Quyển 8 - Chương 10
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Cảnh nội tỉnh Thanh Hải hôm nay mưa dầm liên miên, Lăng Tử Hàn, Vệ Thiên Vũ cùng Du Dặc từ máy bay nhìn xuống, thấy trên mặt đất đều là mưa phùn kéo dài.
Cục quốc an tỉnh phái tới một chiếc xe việt dã biển số xe phổ thông, Du Dặc đến bãi đỗ xe tìm được xe, tiếp nhận những vật dụng họ đã chuẩn bị từ nhân viên công tác, rồi dặn người đó tự mình rời đi, còn mình thì đi đón Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ, trực tiếp đến quốc lộ 315. Hắn không vào nội thành thành phố Tây Ninh (1), mà dọc theo quốc lộ chạy như bay, thẳng đến bên hồ Thanh Hải.
Bọn họ dùng một chiếc máy bay thương vụ nhỏ của một công ty mậu dịch, mà công ty mậu dịch này lại là một trong những xí nghiệp liên quan tới bọn họ, chỉ kinh doanh bình thường, lúc cần thì sẽ yểm hộ thân phận cho bọn họ.
Sắc trời âm trầm, sức mưa rất lớn, nhưng ven đường lại có một đội người cưỡi ngựa. Bọn họ mang mũ bảo hiểm, mặc áo gió, ngay sau chỗ ngồi có để những chiếc bao lớn, vừa nhìn liền biết đó là đoàn người cưỡi ngựa du hành thám hiểm. Trong mưa gió, bọn họ vẫn ở cao nguyên cố sức vượt qua mưa gió, chậm rãi cưỡi ngựa lên sườn núi, có vài sườn núi rất dài, nhưng bọn họ cũng không từ bỏ, vẫn cố sức mà đi, khiến người khác bội phục sự ngoan cường của bọn họ.
Lăng Tử Hàn một mình ngồi ở ghế sau, nhìn cảnh tượng ven đường một hồi, liền dựa ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần.
Dọc theo thành Tây Ninh, hai bên đều là núi, chẳng có cảnh gì cả, phải chạy qua những tòa núi này, vượt qua thêm một con sông nữa mới có thể nhìn thấy thảo nguyên rộng lớn cùng những ngọn đồi.
Vệ Thiên Vũ Ngồi ở ghế phó mở máy vi tính của mình, thành thạo mà thao tác, điều tra tình hình chăn nuôi của Mạc Thanh Hải.
Làng của bọn họ đã nhận được thông báo của chính phủ châu, có một công ty mậu dịch Bắc Kinh muốn tới đặt hàng bò Tây Tạng, để bọn họ chuẩn bị một chút, liệt kê danh sách, tổng cộng có 3 hộ, đều là những gia đình nuôi bò Tây Tạng giống tốt, trong đó có Mạc Thanh Hải. Làng của họ tất nhiên rất vui, lập tức thông báo cho 3 hộ đó biết, để chuẩn bị tiếp đãi người của công ty mậu dịch tới.
Dân bản xứ đều biết, đem bò Tây Tạng bán cho công ty mậu dịch là việc làm ăn khá tốt, một con có thể bán tới 10.000, nếu chỉ bán cho tiểu thương thu mua bên ngoài, đại khái chỉ khoảng 5000, nếu như bán cho người của tỉnh Thanh Hải, chỉ có thể bán 3000, vì vậy, nghe nói có công ty mậu dịch muốn tới, 3 ba hộ đều vui mừng, Mạc Thanh Hải cũng không ngoại lệ, những dân chăn nuôi khác sau khi nghe nói cũng rất ước ao.
Du Dặc lái xe đến cơ quan chính của làng thì cũng hơn 5h chiều, hắn đưa ra giấy phép doanh nghiệp của công ty mậu dịch cùng thư giới thiệu của huyện cho xã trưởng, cùng danh thiếp của mình, sau đó chỉ Lăng Tử Hàn giới thiệu: “Đây là quản lý của chúng ta."
Lăng Tử Hàn khách khí cùng ông ta bắt tay, cũng tự mình đưa danh thiếp ra.
Xã trưởng là người dân tộc Tạng, vô cùng nhiệt tình với họ, châm trà cho họ, thuận tiện giới thiệu với họ tình hình sinh trưởng của giống bò ở đây, hy vọng bọn họ có thể thu mua nhiều hơn.
Lúc này Du Dặc biểu thị, chỉ cần lần này hợp tác vui vẻ, chất lượng bò Tây Tạng tốt, sau đó sẽ hợp tác trường kỳ.
Xã trưởng vô cùng vui mừng, nói lời cảm ơn liên tục.
Hàn huyên vui vẻ một chút, Lăng Tử Hàn mới mỉm cười nói: “Chúng tôi muốn đi thực địa để xem hoàn cảnh sinh trưởng cùng tình hình hiện nay của bò Tây Tạng, được không?"
“Đương nhiên có thể." Xã trưởng lập tức gật đầu. “Lúc các anh chưa tới thì bên huyện đã gửi yêu cầu của các anh tới chỗ chúng tôi, tôi cũng thông báo cho bọn họ rồi, hiện tại bọn họ đều đang giữ bò của mình ở nhà chờ các anh tới xem."
“Vậy tốt quá." Lăng Tử Hàn đứng dậy, “Chúng ta đi thôi."
Ngoại trừ Mạc Thanh Hải ra thì 2 hộ dân khác đều do Vệ Thiên Vũ chọn, bọn họ xác thực đều là hộ chăn nuôi bò Tây Tạng lớn, mà chỗ chăn thả gần hơn Mạc Thanh Hải. Không cần bọn họ đặc biệt an bài, thì xã trưởng hiển nhiên sẽ dẫn bọn họ đi xem hai hộ đó trước, cuối cùng mới tới nhà của Mạc Thanh Hải.
Đó là một vùng quê, phạm vi cai quản khá lớn, những cơ quan tỉnh lại không lớn, các nhà ở trên thảo nguyên rải rác cộng lại chưa tới 50 hộ, người cũng không nhiều, phần lớn đều là mọi người ra ngoài đi lo chăn gia súc của mình, đến tối muộn mới về.
Xã trưởng ở trên xe bọn họ, chỉ cho Du Dặc chạy dẫn bọn họ tới đàn bò Tây Tạng.
Khí hậu cao nguyên hay thay đổi, có một đoạn đường thì mưa tầm tả, một đoạn đường thì ánh sáng giăng đầy, bãi cỏ hai bên đều ướt sũng, có rất nhiều đàn bò Tây Tạng cùng dê, đang nhàn nhã ăn cỏ, thỉnh thoảng có chó chăn cừu chạy ra, dường như đang thực hiện trách nhiệm của chính mình.
Rất an tĩnh, nhưng lại bừng bừng sức sống.
Lúc này, cây cải dầu bên hồ Thanh Hải đều nở hoa, cây cải dầu phô thiên cái địa liên miên không dứt (2) là một trong những cảnh quan thu hút du khách đến đây. Bất quá, ở đây vẫn giữ nguyên thảo nguyên nguyên thủy, những mục dân ở đây vẫn giữ nguyên cuộc sống nguyên thủy. Bọn họ kéo dài truyền thống của dân du mục lưu truyền tới nay mấy nghìn năm, không có hứng thú gì nhiều với sự thay đổi ầm ĩ cùng ngày càng hiện đại hoá của thế giới bên ngoài.
Rất giống thế ngoại đào nguyên, tuy rằng hoàn cảnh gian khổ, cuộc sống vật chất cũng không phong phú, nhưng những mục dân này đều vui vẻ, không hướng tới thành thị.
Xã trưởng 40 tuổi kia hiển nhiên rất kiêu ngạo với chính quê nhà của mình, một đường thao thao bất tuyệt giới thiệu, nói ở đây chỗ nào cũng tốt. Du Dặc cùng Vệ Thiên Vũ lập tức tán thành, đều hứng thú với phong cảnh cùng cuộc sống dân chăn nuôi ở đây, cư xử như mình là người thành thị lần đầu tới nơi đây, có thể cảm nhận được vẻ đẹp mà không biết đến sự tàn khốc của thiên nhiên.
Lăng Tử Hàn vẫn mỉm cười không nói, rất giống vị quản lý đang đánh giá chung quanh. Xã trưởng cũng rất tôn kính cậu, thấy cậu ít nói, cũng không miễn cưỡng, tiếp tục nói chuyện với Du Dặc cùng Vệ Thiên Vũ.
Bọn họ đi xem 2 hộ gia đình kia trước, cả gia trưởng hai nhà đều rất hưng phấn, nhiệt tình đưa họ đi xem đàn bò Tây Tạng của mình. Lều của bọn họ đều giăng ở trên sườn núi, thảo nguyên phía dưới đều đàn bò của bọn họ.
Sau khi xem xong, bọn họ liền tới trước lều ngồi xuống chiếu, vừa uống chè trà dầu vừa bàn việc làm ăn.
Đơn đặt hàng mà Du Dặc mang đến là thật, hắn dại diện công ty mậu dịch đặt hàng hai hộ gia đình đó 150 bò Tây Tạng, yêu cầu chất lượng với bò Tây Tạng đã liệt kê chính xác ở trong hợp đồng, tổng giá trị là 1.500.000, tiền đặt cọc trước là 300.000, sau khi có hàng xong, công ty sẽ đưa chuyên gia đến đây thu hàng. Theo quy tắc, hợp đồng do chính xã trưởng đảm bảo. 2 hộ gia đình đó đều vui vẻ, lập tức cùng hắn ký hợp đồng, đóng dấu đỏ, xã trưởng đã ký tên mình vào một trong các bên để đảm bảo.
Mọi người đều vui.
Sau đó, bọn họ liền tới đàn gia súc của Mạc Thanh Hải.
Dọc theo đường đi, xã trưởng thao thao bất tuyệt, kể lại tường tận tình huống gia đình của Mạc Thanh Hải, nhất là vô cùng khen ngợi bạn đời của anh: “Bác sĩ Đàm quả thật là Bồ Tát dụng tâm. Trước đây, sức khỏe của bọn tôi kém, không có bác sĩ tới khám. Nếu như là bệnh nhẹ, tất cả mọi người đều tự mình chữa, nếu là bệnh nặng, thì mới đưa tới thị trấn, có đôi khi không thể tự mình chữa, bệnh nhẹ thành bệnh nặng, cuối cùng cứu không nữa, haizzz. Sau khi Đàm bác sĩ tới, trong xã mở một bệnh viện nhỏ, anh ta cùng Thương Thủy Giác tự mình bỏ tiền mua thiết bị, lại bỏ lương cao mướn được mấy người bác sĩ cùng y tá, bệnh viện tuy nhỏ, nhưng bệnh gì cũng chữa được, dân chăn nuôi thật có phúc. Bệnh viện kỳ thực không kiếm tiền, toàn bộ đều do Thương Thủy Giác dùng việc chăn thả để chống đỡ. Dân chăn nuôi chúng tôi là dựa vào trời, không phải ai cũng như 3 nhà họ, chăn thả tốt tay, có một số người thu nhập không tốt, có bệnh cũng không không nổi tiền thuốc, nhưng bác sĩ Đàm miễn phí chữa trị. Tất cả mọi người rất cảm kích bọn họ, nếu có ai tới mua gia súc, đều ưu tiên cho bọn họ trước. Lúc mà tôi thông báo cho 2 nhà kia, bọn họ cũng có hỏi qua, có nói với Thương Thủy Quyết chưa, nếu chưa thì bọn họ đồng ý bỏ qua việc làm ăn này, tôi nói với họ là nói với nhà của Thương Thủy Giác rồi họ mới chịu đó."
“Vậy rất tốt." Du Dặc tán thưởng gật đầu, lập tức nói rằng, “Quản lý, như vậy, anh nghĩ chúng ta có nên gia tăng số lượng đặt hàng với gia đình của Thương Thủy Giác hay không?"
Lăng Tử Hàn trầm ngâm chốc lát, gật đầu: “Được, tăng gấp 2 đi, đặt 300."
Vệ Thiên Vũ vội vã hỏi xã trưởng: “Năm nay bọn họ có thể cung ứng nhiều như vậy không?"
“Có thể có thể có thể." Xã trưởng liền trả lời. “Nhà người khác không có, nhà họ chắc chắn có."
Bò Tây Tạng không thể so với hoa màu, vừa gieo xuống thì trong 1 năm sẽ có thu hoạch. Những mục dân này nuôi nghé, cũng mất nhiều năm mới nuôi chúng lớn được, nếu như gặp phải các loại thiên tai, bò Tây Tạng sẽ chết, hoặc là gầy guộc, thu hoạch cuối cùng rất khó nói.
Nghe nói Mạc Thanh Hải có thể một lần cung cấp 300 bò Tây Tạng trưởng thành, trên thảo nguyên coi như là một phú gia rất giỏi.
Vừa nói chuyện, bọn họ rất nhanh tới được ngôi nhà đã nhắm tới.
Lều của Mạc Thanh Hải cũng không khác với dân chăn nuôi có kinh nghiệm khác, cắm ngay trên sườn núi đón nắng, chung quanh là đồng cỏ để mình chăn thả. Hắn mặc đồ dân tộc Tạng, thân trên là áo sơmi màu vàng nhạt, nút áo khoác cột lại bên hông, chân mang giày cowboy, đầu đội nón vuông màu nâu nhạt, cần cổ mang vòng trang sức bảo thạch thô to, bên hông cắm đao, da trên mặt cùng trên tay đều rất thô ráp, nhưng đôi mắt vẫn là màu xanh thẳm như hải dương.
Hắn đang cưỡi ngựa đứng ở ven đường chờ, thấy một xe việt dã có giấy phép tỉnh Tây Ninh dừng lại, xã trưởng xuống xe trước, liền giục ngựa đi tới.
Nụ cười của hắn chẳng khác gì dân chăn nuôi khác, chất phác nhiệt tình, không hề tâm cơ, tiếng phổ thông mang khẩu âm địa phương, hoàn toàn thấy hắn chẳng khác gì dân bản xứ.
Tuy rằng hắn có một đôi mắt lam, nhưng ở đây cũng không lạ gì. Khu này vốn toàn là nhiều dân tộc thiểu số tụ cư lại, cưới lẫn nhau, mà hơn nửa thế kỷ trước, không hề ít người ngoại quốc tới chốn cao nguyên Thanh Hải – Tây Tạng định cư ở chỗ này, có một số người cùng dân bản xứ kết hôn, tạo giống, cho nên ở đây có nhiều màu mắt hay màu tóc cũng không có gì lạ, tất cả mọi người đều nhìn mãi riết quen rồi.
Cao nguyên trời giá rét, vừa mưa dầm, tuy là đầu hạ, nhưng không khí cũng đọng sương. Du Dặc, Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn đều mặc áo lông, bên ngoài mặc lần lượt là áo jacket, áo ba-đờ-xuy ngắn, đồ cowboy, mang dáng dấp nhã nhặn của một thành phần tri thức trong công ty thành thị.
Mạc Thanh Hải cưỡi ngựa chạy tới gần đó, tiêu sái xoay người xuống ngựa, tiến lên bắt tay với họ.
Bọn Lăng Tử Hàn đều nở nụ cười.
Động tác đó đã lập tức khẳng định, Mạc Thanh Hải này khẳng định không phải là một dân chăn nuôi chưa từng ra khỏi thảo nguyên, mà là một người đã từng trải qua giáo dục, là loại người đã trải qua nhiều biến cố.
Ba người lần lượt cùng hắn bắt tay, nhiệt tình mà nói: “Xin chào, xin chào", thái độ cũng giống như ở hai nhà trước.
Xã trưởng đứng ở giữa, cười giới thiệu thân phận hai bên, sau đó thân thiết nói với Mạc Thanh Hải: “Bọn họ có tới nhà của Ni Mã cùng Thứ Nhân Vượng xem qua, đã ký hợp đồng rồi, nếu bò Tây Tạng của cậu hợp yêu cầu bọn họ, cũng có thể ký hợp đồng lập tức."
“Được." Mạc Thanh Hải gật đầu. “Hàn quản lý, các anh nghỉ ngơi một chút, hay là muốn xem bò Tây Tạng của tôi ngay giờ luôn?"
Lăng Tử Hàn mỉm cười nói: “Đi xem đàn bò trước đi"
“Được." Mạc Thanh Hải dẫn ngựa, cùng bọn họ đi tới sườn núi bên kia.
Tục ngữ nói “Muốn xem hết núi phải chạy chết ngựa", khắp ngọn núi này đàn bò Tây Tạng gần ngay trước mắt, kỳ thực đi cũng không gần. Đi vài bước, Mạc Thanh Hải hỏi bọn họ: “Mọi người có thể cưỡi ngựa không?"
“Có thể." Lăng Tử Hàn gật đầu. “Bình thường chúng tôi thường đi tới nơi chăn nuôi đặt hàng, nên đều có thể cưỡi ngựa."
“Thật tốt quá." Xã trưởng ở bên cạnh mừng rỡ dùng tiếng Tạng nói. “Thương Thủy Giác, nhanh dẫn ngựa tới, ngoan một chút, đừng để họ ngã."
“Được, tôi lập tức dẫn tới." Mạc Thanh Hải nói tiếng Tạng xong, liền cưỡi ngựa chạy tới lều của mình.
Xã trưởng giải thích với bọn Lăng Tử Hàn: “Cậu ta đi dẫn ngựa tới."
Lăng Tử Hàn cười gật đầu, đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng Mạc Thanh Hải.
Mưa ở đây đã tạnh, bãi cỏ ướt sũng, bầu trời vẫn đang âm trầm, mây đen trận trận, đỉnh núi màu xám, mang khí thế hiên ngang. Mạc Thanh Hải ngồi trên lưng ngựa, chạy vội trên núi, hoà thành một phần với thiên nhiên ở đây, hình ảnh này có thể so với những bộ phim điện ảnh kinh điển Hollywood, như 《 Khiêu Vũ Với Bầy Sói (3)》, 《Lời thì thầm với ngựa (4) 》, 《BrokeBack mountain (5)》
Giờ này khắc này, Lăng Tử Hàn có thể khẳng định, cuộc sống này không phải yểm hộ cho Tinos Molnar, mà là nơi trở về mà hắn lựa chọn.
HẾT CHAP 10
(1) Tây Ninh là một địa cấp thị, tỉnh lỵ của tỉnh Thanh Hải, Trung Quốc. Loài hoa biểu tượng của thành phố này là đinh hương còn loài cây biểu tượng là cây liễu. Tây Ninh cũng đã từng là thủ phủ đặc quyền ngoại giao của vùng lãnh thổ Koko Nor và nó còn thuộc về Cam Túc cho tới tận năm 1928, khi nó trở thành thủ phủ của tỉnh Thanh Hải mới được thành lập.
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%A2yNinh,ThanhH%E1%BA%A3i
(2) Cây cải dầu
(3) Khiêu Vũ Với Bầy Sói
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Khi%C3%AAuv%C5%A9v%E1%BB%9Bib%E1%BA%A7ys%C3%B3i
(4) Lời thì thầm với ngựa
(5) BrokeBack mountain
Một bộ phim của đạo diễn Lý An về mối tình giữa hai chàng trai cowboy.
https://vi.wikipedia.org/wiki/Chuy%E1%BB%87nt%C3%ACnhsaun%C3%BAi%28phim%29
Beta: Kaori0kawa
Cảnh nội tỉnh Thanh Hải hôm nay mưa dầm liên miên, Lăng Tử Hàn, Vệ Thiên Vũ cùng Du Dặc từ máy bay nhìn xuống, thấy trên mặt đất đều là mưa phùn kéo dài.
Cục quốc an tỉnh phái tới một chiếc xe việt dã biển số xe phổ thông, Du Dặc đến bãi đỗ xe tìm được xe, tiếp nhận những vật dụng họ đã chuẩn bị từ nhân viên công tác, rồi dặn người đó tự mình rời đi, còn mình thì đi đón Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ, trực tiếp đến quốc lộ 315. Hắn không vào nội thành thành phố Tây Ninh (1), mà dọc theo quốc lộ chạy như bay, thẳng đến bên hồ Thanh Hải.
Bọn họ dùng một chiếc máy bay thương vụ nhỏ của một công ty mậu dịch, mà công ty mậu dịch này lại là một trong những xí nghiệp liên quan tới bọn họ, chỉ kinh doanh bình thường, lúc cần thì sẽ yểm hộ thân phận cho bọn họ.
Sắc trời âm trầm, sức mưa rất lớn, nhưng ven đường lại có một đội người cưỡi ngựa. Bọn họ mang mũ bảo hiểm, mặc áo gió, ngay sau chỗ ngồi có để những chiếc bao lớn, vừa nhìn liền biết đó là đoàn người cưỡi ngựa du hành thám hiểm. Trong mưa gió, bọn họ vẫn ở cao nguyên cố sức vượt qua mưa gió, chậm rãi cưỡi ngựa lên sườn núi, có vài sườn núi rất dài, nhưng bọn họ cũng không từ bỏ, vẫn cố sức mà đi, khiến người khác bội phục sự ngoan cường của bọn họ.
Lăng Tử Hàn một mình ngồi ở ghế sau, nhìn cảnh tượng ven đường một hồi, liền dựa ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần.
Dọc theo thành Tây Ninh, hai bên đều là núi, chẳng có cảnh gì cả, phải chạy qua những tòa núi này, vượt qua thêm một con sông nữa mới có thể nhìn thấy thảo nguyên rộng lớn cùng những ngọn đồi.
Vệ Thiên Vũ Ngồi ở ghế phó mở máy vi tính của mình, thành thạo mà thao tác, điều tra tình hình chăn nuôi của Mạc Thanh Hải.
Làng của bọn họ đã nhận được thông báo của chính phủ châu, có một công ty mậu dịch Bắc Kinh muốn tới đặt hàng bò Tây Tạng, để bọn họ chuẩn bị một chút, liệt kê danh sách, tổng cộng có 3 hộ, đều là những gia đình nuôi bò Tây Tạng giống tốt, trong đó có Mạc Thanh Hải. Làng của họ tất nhiên rất vui, lập tức thông báo cho 3 hộ đó biết, để chuẩn bị tiếp đãi người của công ty mậu dịch tới.
Dân bản xứ đều biết, đem bò Tây Tạng bán cho công ty mậu dịch là việc làm ăn khá tốt, một con có thể bán tới 10.000, nếu chỉ bán cho tiểu thương thu mua bên ngoài, đại khái chỉ khoảng 5000, nếu như bán cho người của tỉnh Thanh Hải, chỉ có thể bán 3000, vì vậy, nghe nói có công ty mậu dịch muốn tới, 3 ba hộ đều vui mừng, Mạc Thanh Hải cũng không ngoại lệ, những dân chăn nuôi khác sau khi nghe nói cũng rất ước ao.
Du Dặc lái xe đến cơ quan chính của làng thì cũng hơn 5h chiều, hắn đưa ra giấy phép doanh nghiệp của công ty mậu dịch cùng thư giới thiệu của huyện cho xã trưởng, cùng danh thiếp của mình, sau đó chỉ Lăng Tử Hàn giới thiệu: “Đây là quản lý của chúng ta."
Lăng Tử Hàn khách khí cùng ông ta bắt tay, cũng tự mình đưa danh thiếp ra.
Xã trưởng là người dân tộc Tạng, vô cùng nhiệt tình với họ, châm trà cho họ, thuận tiện giới thiệu với họ tình hình sinh trưởng của giống bò ở đây, hy vọng bọn họ có thể thu mua nhiều hơn.
Lúc này Du Dặc biểu thị, chỉ cần lần này hợp tác vui vẻ, chất lượng bò Tây Tạng tốt, sau đó sẽ hợp tác trường kỳ.
Xã trưởng vô cùng vui mừng, nói lời cảm ơn liên tục.
Hàn huyên vui vẻ một chút, Lăng Tử Hàn mới mỉm cười nói: “Chúng tôi muốn đi thực địa để xem hoàn cảnh sinh trưởng cùng tình hình hiện nay của bò Tây Tạng, được không?"
“Đương nhiên có thể." Xã trưởng lập tức gật đầu. “Lúc các anh chưa tới thì bên huyện đã gửi yêu cầu của các anh tới chỗ chúng tôi, tôi cũng thông báo cho bọn họ rồi, hiện tại bọn họ đều đang giữ bò của mình ở nhà chờ các anh tới xem."
“Vậy tốt quá." Lăng Tử Hàn đứng dậy, “Chúng ta đi thôi."
Ngoại trừ Mạc Thanh Hải ra thì 2 hộ dân khác đều do Vệ Thiên Vũ chọn, bọn họ xác thực đều là hộ chăn nuôi bò Tây Tạng lớn, mà chỗ chăn thả gần hơn Mạc Thanh Hải. Không cần bọn họ đặc biệt an bài, thì xã trưởng hiển nhiên sẽ dẫn bọn họ đi xem hai hộ đó trước, cuối cùng mới tới nhà của Mạc Thanh Hải.
Đó là một vùng quê, phạm vi cai quản khá lớn, những cơ quan tỉnh lại không lớn, các nhà ở trên thảo nguyên rải rác cộng lại chưa tới 50 hộ, người cũng không nhiều, phần lớn đều là mọi người ra ngoài đi lo chăn gia súc của mình, đến tối muộn mới về.
Xã trưởng ở trên xe bọn họ, chỉ cho Du Dặc chạy dẫn bọn họ tới đàn bò Tây Tạng.
Khí hậu cao nguyên hay thay đổi, có một đoạn đường thì mưa tầm tả, một đoạn đường thì ánh sáng giăng đầy, bãi cỏ hai bên đều ướt sũng, có rất nhiều đàn bò Tây Tạng cùng dê, đang nhàn nhã ăn cỏ, thỉnh thoảng có chó chăn cừu chạy ra, dường như đang thực hiện trách nhiệm của chính mình.
Rất an tĩnh, nhưng lại bừng bừng sức sống.
Lúc này, cây cải dầu bên hồ Thanh Hải đều nở hoa, cây cải dầu phô thiên cái địa liên miên không dứt (2) là một trong những cảnh quan thu hút du khách đến đây. Bất quá, ở đây vẫn giữ nguyên thảo nguyên nguyên thủy, những mục dân ở đây vẫn giữ nguyên cuộc sống nguyên thủy. Bọn họ kéo dài truyền thống của dân du mục lưu truyền tới nay mấy nghìn năm, không có hứng thú gì nhiều với sự thay đổi ầm ĩ cùng ngày càng hiện đại hoá của thế giới bên ngoài.
Rất giống thế ngoại đào nguyên, tuy rằng hoàn cảnh gian khổ, cuộc sống vật chất cũng không phong phú, nhưng những mục dân này đều vui vẻ, không hướng tới thành thị.
Xã trưởng 40 tuổi kia hiển nhiên rất kiêu ngạo với chính quê nhà của mình, một đường thao thao bất tuyệt giới thiệu, nói ở đây chỗ nào cũng tốt. Du Dặc cùng Vệ Thiên Vũ lập tức tán thành, đều hứng thú với phong cảnh cùng cuộc sống dân chăn nuôi ở đây, cư xử như mình là người thành thị lần đầu tới nơi đây, có thể cảm nhận được vẻ đẹp mà không biết đến sự tàn khốc của thiên nhiên.
Lăng Tử Hàn vẫn mỉm cười không nói, rất giống vị quản lý đang đánh giá chung quanh. Xã trưởng cũng rất tôn kính cậu, thấy cậu ít nói, cũng không miễn cưỡng, tiếp tục nói chuyện với Du Dặc cùng Vệ Thiên Vũ.
Bọn họ đi xem 2 hộ gia đình kia trước, cả gia trưởng hai nhà đều rất hưng phấn, nhiệt tình đưa họ đi xem đàn bò Tây Tạng của mình. Lều của bọn họ đều giăng ở trên sườn núi, thảo nguyên phía dưới đều đàn bò của bọn họ.
Sau khi xem xong, bọn họ liền tới trước lều ngồi xuống chiếu, vừa uống chè trà dầu vừa bàn việc làm ăn.
Đơn đặt hàng mà Du Dặc mang đến là thật, hắn dại diện công ty mậu dịch đặt hàng hai hộ gia đình đó 150 bò Tây Tạng, yêu cầu chất lượng với bò Tây Tạng đã liệt kê chính xác ở trong hợp đồng, tổng giá trị là 1.500.000, tiền đặt cọc trước là 300.000, sau khi có hàng xong, công ty sẽ đưa chuyên gia đến đây thu hàng. Theo quy tắc, hợp đồng do chính xã trưởng đảm bảo. 2 hộ gia đình đó đều vui vẻ, lập tức cùng hắn ký hợp đồng, đóng dấu đỏ, xã trưởng đã ký tên mình vào một trong các bên để đảm bảo.
Mọi người đều vui.
Sau đó, bọn họ liền tới đàn gia súc của Mạc Thanh Hải.
Dọc theo đường đi, xã trưởng thao thao bất tuyệt, kể lại tường tận tình huống gia đình của Mạc Thanh Hải, nhất là vô cùng khen ngợi bạn đời của anh: “Bác sĩ Đàm quả thật là Bồ Tát dụng tâm. Trước đây, sức khỏe của bọn tôi kém, không có bác sĩ tới khám. Nếu như là bệnh nhẹ, tất cả mọi người đều tự mình chữa, nếu là bệnh nặng, thì mới đưa tới thị trấn, có đôi khi không thể tự mình chữa, bệnh nhẹ thành bệnh nặng, cuối cùng cứu không nữa, haizzz. Sau khi Đàm bác sĩ tới, trong xã mở một bệnh viện nhỏ, anh ta cùng Thương Thủy Giác tự mình bỏ tiền mua thiết bị, lại bỏ lương cao mướn được mấy người bác sĩ cùng y tá, bệnh viện tuy nhỏ, nhưng bệnh gì cũng chữa được, dân chăn nuôi thật có phúc. Bệnh viện kỳ thực không kiếm tiền, toàn bộ đều do Thương Thủy Giác dùng việc chăn thả để chống đỡ. Dân chăn nuôi chúng tôi là dựa vào trời, không phải ai cũng như 3 nhà họ, chăn thả tốt tay, có một số người thu nhập không tốt, có bệnh cũng không không nổi tiền thuốc, nhưng bác sĩ Đàm miễn phí chữa trị. Tất cả mọi người rất cảm kích bọn họ, nếu có ai tới mua gia súc, đều ưu tiên cho bọn họ trước. Lúc mà tôi thông báo cho 2 nhà kia, bọn họ cũng có hỏi qua, có nói với Thương Thủy Quyết chưa, nếu chưa thì bọn họ đồng ý bỏ qua việc làm ăn này, tôi nói với họ là nói với nhà của Thương Thủy Giác rồi họ mới chịu đó."
“Vậy rất tốt." Du Dặc tán thưởng gật đầu, lập tức nói rằng, “Quản lý, như vậy, anh nghĩ chúng ta có nên gia tăng số lượng đặt hàng với gia đình của Thương Thủy Giác hay không?"
Lăng Tử Hàn trầm ngâm chốc lát, gật đầu: “Được, tăng gấp 2 đi, đặt 300."
Vệ Thiên Vũ vội vã hỏi xã trưởng: “Năm nay bọn họ có thể cung ứng nhiều như vậy không?"
“Có thể có thể có thể." Xã trưởng liền trả lời. “Nhà người khác không có, nhà họ chắc chắn có."
Bò Tây Tạng không thể so với hoa màu, vừa gieo xuống thì trong 1 năm sẽ có thu hoạch. Những mục dân này nuôi nghé, cũng mất nhiều năm mới nuôi chúng lớn được, nếu như gặp phải các loại thiên tai, bò Tây Tạng sẽ chết, hoặc là gầy guộc, thu hoạch cuối cùng rất khó nói.
Nghe nói Mạc Thanh Hải có thể một lần cung cấp 300 bò Tây Tạng trưởng thành, trên thảo nguyên coi như là một phú gia rất giỏi.
Vừa nói chuyện, bọn họ rất nhanh tới được ngôi nhà đã nhắm tới.
Lều của Mạc Thanh Hải cũng không khác với dân chăn nuôi có kinh nghiệm khác, cắm ngay trên sườn núi đón nắng, chung quanh là đồng cỏ để mình chăn thả. Hắn mặc đồ dân tộc Tạng, thân trên là áo sơmi màu vàng nhạt, nút áo khoác cột lại bên hông, chân mang giày cowboy, đầu đội nón vuông màu nâu nhạt, cần cổ mang vòng trang sức bảo thạch thô to, bên hông cắm đao, da trên mặt cùng trên tay đều rất thô ráp, nhưng đôi mắt vẫn là màu xanh thẳm như hải dương.
Hắn đang cưỡi ngựa đứng ở ven đường chờ, thấy một xe việt dã có giấy phép tỉnh Tây Ninh dừng lại, xã trưởng xuống xe trước, liền giục ngựa đi tới.
Nụ cười của hắn chẳng khác gì dân chăn nuôi khác, chất phác nhiệt tình, không hề tâm cơ, tiếng phổ thông mang khẩu âm địa phương, hoàn toàn thấy hắn chẳng khác gì dân bản xứ.
Tuy rằng hắn có một đôi mắt lam, nhưng ở đây cũng không lạ gì. Khu này vốn toàn là nhiều dân tộc thiểu số tụ cư lại, cưới lẫn nhau, mà hơn nửa thế kỷ trước, không hề ít người ngoại quốc tới chốn cao nguyên Thanh Hải – Tây Tạng định cư ở chỗ này, có một số người cùng dân bản xứ kết hôn, tạo giống, cho nên ở đây có nhiều màu mắt hay màu tóc cũng không có gì lạ, tất cả mọi người đều nhìn mãi riết quen rồi.
Cao nguyên trời giá rét, vừa mưa dầm, tuy là đầu hạ, nhưng không khí cũng đọng sương. Du Dặc, Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn đều mặc áo lông, bên ngoài mặc lần lượt là áo jacket, áo ba-đờ-xuy ngắn, đồ cowboy, mang dáng dấp nhã nhặn của một thành phần tri thức trong công ty thành thị.
Mạc Thanh Hải cưỡi ngựa chạy tới gần đó, tiêu sái xoay người xuống ngựa, tiến lên bắt tay với họ.
Bọn Lăng Tử Hàn đều nở nụ cười.
Động tác đó đã lập tức khẳng định, Mạc Thanh Hải này khẳng định không phải là một dân chăn nuôi chưa từng ra khỏi thảo nguyên, mà là một người đã từng trải qua giáo dục, là loại người đã trải qua nhiều biến cố.
Ba người lần lượt cùng hắn bắt tay, nhiệt tình mà nói: “Xin chào, xin chào", thái độ cũng giống như ở hai nhà trước.
Xã trưởng đứng ở giữa, cười giới thiệu thân phận hai bên, sau đó thân thiết nói với Mạc Thanh Hải: “Bọn họ có tới nhà của Ni Mã cùng Thứ Nhân Vượng xem qua, đã ký hợp đồng rồi, nếu bò Tây Tạng của cậu hợp yêu cầu bọn họ, cũng có thể ký hợp đồng lập tức."
“Được." Mạc Thanh Hải gật đầu. “Hàn quản lý, các anh nghỉ ngơi một chút, hay là muốn xem bò Tây Tạng của tôi ngay giờ luôn?"
Lăng Tử Hàn mỉm cười nói: “Đi xem đàn bò trước đi"
“Được." Mạc Thanh Hải dẫn ngựa, cùng bọn họ đi tới sườn núi bên kia.
Tục ngữ nói “Muốn xem hết núi phải chạy chết ngựa", khắp ngọn núi này đàn bò Tây Tạng gần ngay trước mắt, kỳ thực đi cũng không gần. Đi vài bước, Mạc Thanh Hải hỏi bọn họ: “Mọi người có thể cưỡi ngựa không?"
“Có thể." Lăng Tử Hàn gật đầu. “Bình thường chúng tôi thường đi tới nơi chăn nuôi đặt hàng, nên đều có thể cưỡi ngựa."
“Thật tốt quá." Xã trưởng ở bên cạnh mừng rỡ dùng tiếng Tạng nói. “Thương Thủy Giác, nhanh dẫn ngựa tới, ngoan một chút, đừng để họ ngã."
“Được, tôi lập tức dẫn tới." Mạc Thanh Hải nói tiếng Tạng xong, liền cưỡi ngựa chạy tới lều của mình.
Xã trưởng giải thích với bọn Lăng Tử Hàn: “Cậu ta đi dẫn ngựa tới."
Lăng Tử Hàn cười gật đầu, đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng Mạc Thanh Hải.
Mưa ở đây đã tạnh, bãi cỏ ướt sũng, bầu trời vẫn đang âm trầm, mây đen trận trận, đỉnh núi màu xám, mang khí thế hiên ngang. Mạc Thanh Hải ngồi trên lưng ngựa, chạy vội trên núi, hoà thành một phần với thiên nhiên ở đây, hình ảnh này có thể so với những bộ phim điện ảnh kinh điển Hollywood, như 《 Khiêu Vũ Với Bầy Sói (3)》, 《Lời thì thầm với ngựa (4) 》, 《BrokeBack mountain (5)》
Giờ này khắc này, Lăng Tử Hàn có thể khẳng định, cuộc sống này không phải yểm hộ cho Tinos Molnar, mà là nơi trở về mà hắn lựa chọn.
HẾT CHAP 10
(1) Tây Ninh là một địa cấp thị, tỉnh lỵ của tỉnh Thanh Hải, Trung Quốc. Loài hoa biểu tượng của thành phố này là đinh hương còn loài cây biểu tượng là cây liễu. Tây Ninh cũng đã từng là thủ phủ đặc quyền ngoại giao của vùng lãnh thổ Koko Nor và nó còn thuộc về Cam Túc cho tới tận năm 1928, khi nó trở thành thủ phủ của tỉnh Thanh Hải mới được thành lập.
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%A2yNinh,ThanhH%E1%BA%A3i
(2) Cây cải dầu
(3) Khiêu Vũ Với Bầy Sói
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Khi%C3%AAuv%C5%A9v%E1%BB%9Bib%E1%BA%A7ys%C3%B3i
(4) Lời thì thầm với ngựa
(5) BrokeBack mountain
Một bộ phim của đạo diễn Lý An về mối tình giữa hai chàng trai cowboy.
https://vi.wikipedia.org/wiki/Chuy%E1%BB%87nt%C3%ACnhsaun%C3%BAi%28phim%29
Tác giả :
Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết