Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt
Quyển 3 - Chương 9
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Bar Kim Thành là nơi mà mọi người tụ tập, chịu sự quản lý của người thuộc Ngũ Mai Bang, có người nói bên trong có toàn bộ thiếu nữ, thiếu niên xinh đẹp, tốt nhất trên khắp cả B quốc, chỉ cần có nhiều tiền, nhất định sẽ nhận được phục vụ cấp cao, bảo đảm sẽ được cảm nhận thế nào là cảm giác của thần tiên.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ vẫn đang duy trì tập quán của “Linh Quỷ Song Sát", một người mặc áo sơmi vải bông màu đen cùng quần vải thô, một người thì toàn thân trên dưới đều là quần áo sợi đay màu trắng gạo, tất cả đều là hàng hiệu đứng đầu Âu Châu, mọi người nhìn qua đều biết, mỗi cái áo sơmi bằng vải bông kia giá cũng hơn 1.000 đồng Euro. Vệ Thiên Vũ vốn anh tuấn, lại thêm một thân màu trắng, cả người như phát quang rạng rỡ. Lăng Tử Hàn thì sở hữu khuôn mặt thanh tú, trên nền áo đen càng thêm nổi bật làn da trong suốt giống như ngọc. Hai người sóng vai đi vào cửa chính, lập tức khiến cho mọi người chú ý.
Bọn họ không có thẻ hội viên đặc biệt, chỉ có thể ngồi ở trong đại sảnh, uống rượu kiêm xem biểu diễn, đương nhiên có thể gọi người phục vụ, bất quá chỉ có thể là thanh thiếu niên thiếu nữ hạng hai, bọn họ không thể có được đặc cách phục vụ như hội viên cấp Vàng ở lầu ba hay hội viên cấp Kim Cương ở lầu năm.
Hai người vốn cũng không có ý định đến cái nơi phong tỏa nghiêm mật đó, chính là muốn lưu lại ấn tượng tại nơi náo nhiệt nhất này, vì vậy liền cùng ngồi vào một bên sân khấu, vừa uống rượu vừa xem biểu diễn.
Bar này phân ra làm hai khu vực nam nữ riêng, bọn họ tỏ ý thích thiếu niên nên được một cậu phục vụ xinh đẹp dẫn tới khu B.
Khách nhân bên trong thông thường chia làm 2 loại, một loại là thành phần tri thức cao cấp cùng doanh nhân, một loại là đại ca xã hội đen, đương nhiên, tất cả mọi người tới đều là mua vui, trên cơ bản sẽ tự mình tìm niềm vui, không sinh chuyện, huống hồ, rất nhiều người đều biết bar này là thuộc về Ngũ Mai Bang, nên tất nhiên không thể tùy tiện gây chuyện.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ được mời tới khu B, vừa tiến vào thì bên trong đã có rất nhiều người, toàn bộ không gian tràn đầy âm nhạc cùng tiếng động lớn. Trên bục có ba thiếu niên xinh đẹp đang nhảy múa, dưới ngọn đèn lộng lẫy, trên mặt bọn họ tràn đầy thần tình mềm mại đáng yêu, tương hỗ lẫn nhau, tạo ra các tư thế khiêu khích, khiến cho mấy người khách ở dưới bục như nhiệt huyết sôi trào, không ngừng cao giọng trầm trồ khen ngợi.
Lăng Tử Hàn ngồi ở chỗ kia, vẫn lạnh lùng không nói một lời. Nhưng Vệ Thiên Vũ cười như mộc xuân phong, ôn hòa kêu bia, sau đó thanh toán cộng với tiền típ, khiến người nhân viên phục vụ tuổi trẻ kia mừng rỡ, liên tục nói lời cảm ơn.
Lăng Tử Hàn cầm lấy chai bia uống một hớp, sau đó lười biếng đưa mắt nhìn lên bục.
Ba thiếu niên trên bục đều có thắt lưng mảnh khảnh cùng đôi chân dài, khuôn mặt được trang điểm càng thêm yêu mị. Bọn họ hầu như lộ ra trọn vẹn, chỉ đơn giản mặc một chiếc quần T màu đen trên người, trên cổ mang một cái vòng da, có mị lực cực kỳ mê người. Vốn ban đầu mấy người đứng bên sân khấu đều hướng ánh mắt tục tĩu lên bục, giờ lại chuyển sang chỗ hai người trẻ tuổi mới vào.
Dưới ánh đèn mờ ảo, bao quanh người bọn họ, càng khiến khuôn mặt của họ thêm bừng sáng, tiêu trí động nhân. Trong bối cảnh rối ren như vậy, bọn họ lại tỏa ra khí chất đặc biệt sạch sẽ. Dù là người thanh niên anh tuấn lạnh lùng hay người đàn ông xinh đẹp ôn nhu kia, đều khiến người ta động tâm không ngớt.
Tư thái hai người đều thả lỏng, thoải mái dựa lưng vào ghế, tay cầm chai bia nhỏ, thỉnh thoảng uống một hớp, đôi mắt vẫn hướng lên phía đài. Người mặc đồ đen kia dường như không có hứng thú, còn người mặc đồ trắng thì lại hăng hái dạt dào, thỉnh thoảng mỉm cười cùng người bên cạnh nói vài câu gì đó, người thanh niên kia chỉ đơn giản là khẽ gật đầu, trên cơ bản là không mở miệng, mà người mặc đồ trắng dường như đã quen với việc ấy, không có chút gì giận dỗi, chỉ một mực cười hài lòng.
Ba người thiếu niên giờ đã tách nhau ra, tới bên các góc bục mà nhảy múa, đưa ra các động tác khiêu khích khách nhân. Mấy người ở gần đó tụm lại chỗ các cậu, vừa hôn vừa nhét tiền vào trong lưng quần bọn họ, một số thì giở trò, nhưng cũng không quá phận, đại khái đều là dạng người biết quy củ. Khắp nơi đều là tiếng cười vang cùng tiếng huýt sáo, trong đại sảnh rộng lớn tràn đầy khí tức như chốn bồng lai.
Dần dần, một thiếu niên nhảy tới trước mặt Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn, người đó mềm mại đáng yêu khom người xuống, cười với bọn họ.
Vệ Thiên Vũ lấy ra hai tờ tiếng trị giá cao nhét vào lưng quần của cậu, thuận lợi sờ khuôn mặt của cậu, cười nói: “Baby, nhảy rất đẹp!" Tuy rằng là trêu chọc, nhưng chỉ cảm thấy trong sáng, không có chút gì là dung tục.
Người thiếu niên kia như ngẩn ra, dường như có thiện cảm với anh, một mực nhảy trước mặt anh, dĩ nhiên không hề có ý di chuyển đến chỗ khác.
Người đàn ông ngồi bên cạnh Lăng Tử Hàn đợi một hồi, thấy cậu không có ý tới, nhất thời không nhịn được đứng lên, mắng: “Cái đồ hám tiền ham vật kia, thấy tiểu bạch là bất động luôn sao? Có cần tao giúp mày di chuyển hay không?"
Người thiếu niên vừa nghe, trên mặt lập tức nét sợ hãi, lập tức di chuyển đến chỗ của người ấy.
Lăng Tử Hàn hơi hơi nghiêng người, lạnh lùng nhìn về phía bên cạnh.
Đó là một tên đàn ông dạng như thành phần lao động chân tay, da ngăm đen, cả người đều cơ bắp, trong một nước nhiệt đới rất khó thấy được người có tướng mạo như vậy, xác thực làm cho người ta sợ. Trên mặt bàn bóng loáng của gã lăn lóc nhiều chai bia rỗng, lúc này trên tay còn cầm một chai. Nhìn biểu tình trên mặt gã, hiển nhiên uống say đến hồ đồ rồi.
Người thiếu niên kia lo sợ nhảy trước mặt gã, gã liền đưa tay ôm lấy cả người cậu, thuận lợi đem một tờ tiền mặt nhét vào trong thắt lưng quần của cậu, tay kia thì bắt đầu sờ soạn người cậu.
Người thiếu niên cố gắng giãy dụa, trong miệng thấp giọng nói rằng: “Tiên sinh, tiên sinh, chúng ta không thể làm như vậy được, mời ngài buông tay."
“Sao lại không thể làm vậy được chứ?" Người nọ mở cái miệng đầy hơi rượu, hung hăn hôn mạnh lên miệng cậu một cái. “Tụi bây không phải là bán thân sao? Nói giá đi."
“Không phải." Người thiếu niên cố gắng tránh đi, miệng vẫn khép nép nói. “Tiên sinh, chúng tôi chỉ khiêu vũ, không phải MB. Xin lỗi, xin ngài buông tay."
“Hừ, cũng chẳng phải giống nhau thôi sao? Không phải ra bán thân thì làm cái giống gì?" Thanh âm của gã như chuông đồng, lực lớn vô cùng, vừa loạn hôn loạn cắn, vừa giở trò, càng lúc càng *** ô.
Lăng Tử Hàn và Vệ Thiên Vũ vốn là định tùy sự việc mà xuất hiện, để khiến cho mọi người chú ý, lúc này động tác của gã lại lộ liễu như vậy, đã động tới Lăng Tử Hàn, khiến Lăng Tử Hàn lập tức đứng lên, lạnh lùng mà nói: “Mẹ mày, muốn động dục thì ra chỗ khác xa xa một chút, đừng có làm trước mặt tao."
Gã kia vừa nghe xong, lúc này quay đầu lại, mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn cậu, tàn bạo nói: “Mày nói cái gì? Con mẹ nó, có gan lập lại lần nữa đi!"
Mặt Lăng Tử Hàn lạnh như băng mà nhìn gã, từng chữ từng chữ một: “Mẹ mày, muốn động dục thì ra chỗ khác xa xa một chút, đừng có làm trước mặt tao."
Gã liền đem người thiếu niên bị gã dày vò đến không ra hình dạng quăng thẳng lên bục, đứng thẳng người dậy, tới gần Lăng Tử Hàn, trên mặt tràn đầy tà khí: “Nói thật, khuôn mặt mày quả thật rất đẹp, so với cái tên đê tiện kia tốt hơn nhiều, tao thích mày đó, chi bằng theo tao đi. Hầu tao một đêm tính bao nhiêu? Nói giá đi."
Gã vừa nói xong, Lăng Tử Hàn đã cầm chai bia trong tay giơ lên. Chỉ nghe “xoảng" một tiếng, chai bia trên đầu gã nứt ra thành từng mảnh nhỏ, bia văng ra khắp nơi, thủy tinh bay loạn, lập tức liền thấy trên đầu gã bắt đầu chảy máu.
Lăng Tử Hàn cười nhạt: “Mẹ mày, dám chọc tới tao, thực sự là chán sống."
Trên mặt Vệ Thiên Vũ đã mất đi nụ cười. Anh đứng dậy bước hai bước đi ra chỗ khác, đứng im xem kịch, không hề ngăn cản.
Gã đó tất nhiên không nghĩ tới lại có người dám dùng chai bia đập vào đầu gã, không khỏi sợ run, sau đó giận tím mặt, bỗng nhiên từ bên hông rút súng ra, hướng thẳng đến Lăng Tử Hàn.
Lăng Tử Hàn nghiêng người, đưa chân đá mạnh vào tay gã. Người nọ còn không kịp nhấn cò súng thì đã bị Lăng Tử Hàn đá bay khẩu súng.
Lăng Tử Hàn vừa thu chân, lại đột ngột tung chân ra, đá thẳng vào giữa ngực của gã, lực đạo cực lớn, như một mũi nhọn đâm thẳng vào, đau đến mức khiến gã đó hét lên một tiếng, nhất thời khom người xuống, nôn hết toàn bộ bia vừa uống ra.
Ở phía sau có vài người lập tức chạy ra, có người cầm chai bia, có người cầm dao nhọn, có người cầm súng.
Lăng Tử Hàn phi thân nhảy lên, nhẹ nhàng mềm mại, thân thủ linh hoạt, trong nháy mắt tựa như tinh linh từ nơi tối tăm, thoắt ẩn thoắt hiện, hầu như chân không chạm đất mà bay tới bay lui giữa bọn người đó, nhanh như tia chớp mà tung quyền, vung đá, đâm khửu tay, trong khoảnh khắc hạ gục toàn bộ bọn người đàn ông kia. Thỉnh thoảng lại nghe được tiếng chai bia rớt xuống đất vỡ toan, cùng với tiếng rên của bọn họ.
Gã đầu lĩnh dường như đã ói xong, đứng thẳng dậy, muốn vung tay ra đánh quyền, Lăng Tử Hàn liền lấy súng ra, chỉ thẳng vào đầu gã.
Gã nhất thời đông cứng, không dám động đậy.
Trên mặt Lăng Tử Hàn vẫn là biểu tình lạnh lùng, ngay cả một tia sát khí cũng không có, nhưng lại khiến cho gã to con kia không khỏi rùng mình.
HẾT CHAP 09
Mục lục
Beta: Kaori0kawa
Bar Kim Thành là nơi mà mọi người tụ tập, chịu sự quản lý của người thuộc Ngũ Mai Bang, có người nói bên trong có toàn bộ thiếu nữ, thiếu niên xinh đẹp, tốt nhất trên khắp cả B quốc, chỉ cần có nhiều tiền, nhất định sẽ nhận được phục vụ cấp cao, bảo đảm sẽ được cảm nhận thế nào là cảm giác của thần tiên.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ vẫn đang duy trì tập quán của “Linh Quỷ Song Sát", một người mặc áo sơmi vải bông màu đen cùng quần vải thô, một người thì toàn thân trên dưới đều là quần áo sợi đay màu trắng gạo, tất cả đều là hàng hiệu đứng đầu Âu Châu, mọi người nhìn qua đều biết, mỗi cái áo sơmi bằng vải bông kia giá cũng hơn 1.000 đồng Euro. Vệ Thiên Vũ vốn anh tuấn, lại thêm một thân màu trắng, cả người như phát quang rạng rỡ. Lăng Tử Hàn thì sở hữu khuôn mặt thanh tú, trên nền áo đen càng thêm nổi bật làn da trong suốt giống như ngọc. Hai người sóng vai đi vào cửa chính, lập tức khiến cho mọi người chú ý.
Bọn họ không có thẻ hội viên đặc biệt, chỉ có thể ngồi ở trong đại sảnh, uống rượu kiêm xem biểu diễn, đương nhiên có thể gọi người phục vụ, bất quá chỉ có thể là thanh thiếu niên thiếu nữ hạng hai, bọn họ không thể có được đặc cách phục vụ như hội viên cấp Vàng ở lầu ba hay hội viên cấp Kim Cương ở lầu năm.
Hai người vốn cũng không có ý định đến cái nơi phong tỏa nghiêm mật đó, chính là muốn lưu lại ấn tượng tại nơi náo nhiệt nhất này, vì vậy liền cùng ngồi vào một bên sân khấu, vừa uống rượu vừa xem biểu diễn.
Bar này phân ra làm hai khu vực nam nữ riêng, bọn họ tỏ ý thích thiếu niên nên được một cậu phục vụ xinh đẹp dẫn tới khu B.
Khách nhân bên trong thông thường chia làm 2 loại, một loại là thành phần tri thức cao cấp cùng doanh nhân, một loại là đại ca xã hội đen, đương nhiên, tất cả mọi người tới đều là mua vui, trên cơ bản sẽ tự mình tìm niềm vui, không sinh chuyện, huống hồ, rất nhiều người đều biết bar này là thuộc về Ngũ Mai Bang, nên tất nhiên không thể tùy tiện gây chuyện.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ được mời tới khu B, vừa tiến vào thì bên trong đã có rất nhiều người, toàn bộ không gian tràn đầy âm nhạc cùng tiếng động lớn. Trên bục có ba thiếu niên xinh đẹp đang nhảy múa, dưới ngọn đèn lộng lẫy, trên mặt bọn họ tràn đầy thần tình mềm mại đáng yêu, tương hỗ lẫn nhau, tạo ra các tư thế khiêu khích, khiến cho mấy người khách ở dưới bục như nhiệt huyết sôi trào, không ngừng cao giọng trầm trồ khen ngợi.
Lăng Tử Hàn ngồi ở chỗ kia, vẫn lạnh lùng không nói một lời. Nhưng Vệ Thiên Vũ cười như mộc xuân phong, ôn hòa kêu bia, sau đó thanh toán cộng với tiền típ, khiến người nhân viên phục vụ tuổi trẻ kia mừng rỡ, liên tục nói lời cảm ơn.
Lăng Tử Hàn cầm lấy chai bia uống một hớp, sau đó lười biếng đưa mắt nhìn lên bục.
Ba thiếu niên trên bục đều có thắt lưng mảnh khảnh cùng đôi chân dài, khuôn mặt được trang điểm càng thêm yêu mị. Bọn họ hầu như lộ ra trọn vẹn, chỉ đơn giản mặc một chiếc quần T màu đen trên người, trên cổ mang một cái vòng da, có mị lực cực kỳ mê người. Vốn ban đầu mấy người đứng bên sân khấu đều hướng ánh mắt tục tĩu lên bục, giờ lại chuyển sang chỗ hai người trẻ tuổi mới vào.
Dưới ánh đèn mờ ảo, bao quanh người bọn họ, càng khiến khuôn mặt của họ thêm bừng sáng, tiêu trí động nhân. Trong bối cảnh rối ren như vậy, bọn họ lại tỏa ra khí chất đặc biệt sạch sẽ. Dù là người thanh niên anh tuấn lạnh lùng hay người đàn ông xinh đẹp ôn nhu kia, đều khiến người ta động tâm không ngớt.
Tư thái hai người đều thả lỏng, thoải mái dựa lưng vào ghế, tay cầm chai bia nhỏ, thỉnh thoảng uống một hớp, đôi mắt vẫn hướng lên phía đài. Người mặc đồ đen kia dường như không có hứng thú, còn người mặc đồ trắng thì lại hăng hái dạt dào, thỉnh thoảng mỉm cười cùng người bên cạnh nói vài câu gì đó, người thanh niên kia chỉ đơn giản là khẽ gật đầu, trên cơ bản là không mở miệng, mà người mặc đồ trắng dường như đã quen với việc ấy, không có chút gì giận dỗi, chỉ một mực cười hài lòng.
Ba người thiếu niên giờ đã tách nhau ra, tới bên các góc bục mà nhảy múa, đưa ra các động tác khiêu khích khách nhân. Mấy người ở gần đó tụm lại chỗ các cậu, vừa hôn vừa nhét tiền vào trong lưng quần bọn họ, một số thì giở trò, nhưng cũng không quá phận, đại khái đều là dạng người biết quy củ. Khắp nơi đều là tiếng cười vang cùng tiếng huýt sáo, trong đại sảnh rộng lớn tràn đầy khí tức như chốn bồng lai.
Dần dần, một thiếu niên nhảy tới trước mặt Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn, người đó mềm mại đáng yêu khom người xuống, cười với bọn họ.
Vệ Thiên Vũ lấy ra hai tờ tiếng trị giá cao nhét vào lưng quần của cậu, thuận lợi sờ khuôn mặt của cậu, cười nói: “Baby, nhảy rất đẹp!" Tuy rằng là trêu chọc, nhưng chỉ cảm thấy trong sáng, không có chút gì là dung tục.
Người thiếu niên kia như ngẩn ra, dường như có thiện cảm với anh, một mực nhảy trước mặt anh, dĩ nhiên không hề có ý di chuyển đến chỗ khác.
Người đàn ông ngồi bên cạnh Lăng Tử Hàn đợi một hồi, thấy cậu không có ý tới, nhất thời không nhịn được đứng lên, mắng: “Cái đồ hám tiền ham vật kia, thấy tiểu bạch là bất động luôn sao? Có cần tao giúp mày di chuyển hay không?"
Người thiếu niên vừa nghe, trên mặt lập tức nét sợ hãi, lập tức di chuyển đến chỗ của người ấy.
Lăng Tử Hàn hơi hơi nghiêng người, lạnh lùng nhìn về phía bên cạnh.
Đó là một tên đàn ông dạng như thành phần lao động chân tay, da ngăm đen, cả người đều cơ bắp, trong một nước nhiệt đới rất khó thấy được người có tướng mạo như vậy, xác thực làm cho người ta sợ. Trên mặt bàn bóng loáng của gã lăn lóc nhiều chai bia rỗng, lúc này trên tay còn cầm một chai. Nhìn biểu tình trên mặt gã, hiển nhiên uống say đến hồ đồ rồi.
Người thiếu niên kia lo sợ nhảy trước mặt gã, gã liền đưa tay ôm lấy cả người cậu, thuận lợi đem một tờ tiền mặt nhét vào trong thắt lưng quần của cậu, tay kia thì bắt đầu sờ soạn người cậu.
Người thiếu niên cố gắng giãy dụa, trong miệng thấp giọng nói rằng: “Tiên sinh, tiên sinh, chúng ta không thể làm như vậy được, mời ngài buông tay."
“Sao lại không thể làm vậy được chứ?" Người nọ mở cái miệng đầy hơi rượu, hung hăn hôn mạnh lên miệng cậu một cái. “Tụi bây không phải là bán thân sao? Nói giá đi."
“Không phải." Người thiếu niên cố gắng tránh đi, miệng vẫn khép nép nói. “Tiên sinh, chúng tôi chỉ khiêu vũ, không phải MB. Xin lỗi, xin ngài buông tay."
“Hừ, cũng chẳng phải giống nhau thôi sao? Không phải ra bán thân thì làm cái giống gì?" Thanh âm của gã như chuông đồng, lực lớn vô cùng, vừa loạn hôn loạn cắn, vừa giở trò, càng lúc càng *** ô.
Lăng Tử Hàn và Vệ Thiên Vũ vốn là định tùy sự việc mà xuất hiện, để khiến cho mọi người chú ý, lúc này động tác của gã lại lộ liễu như vậy, đã động tới Lăng Tử Hàn, khiến Lăng Tử Hàn lập tức đứng lên, lạnh lùng mà nói: “Mẹ mày, muốn động dục thì ra chỗ khác xa xa một chút, đừng có làm trước mặt tao."
Gã kia vừa nghe xong, lúc này quay đầu lại, mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn cậu, tàn bạo nói: “Mày nói cái gì? Con mẹ nó, có gan lập lại lần nữa đi!"
Mặt Lăng Tử Hàn lạnh như băng mà nhìn gã, từng chữ từng chữ một: “Mẹ mày, muốn động dục thì ra chỗ khác xa xa một chút, đừng có làm trước mặt tao."
Gã liền đem người thiếu niên bị gã dày vò đến không ra hình dạng quăng thẳng lên bục, đứng thẳng người dậy, tới gần Lăng Tử Hàn, trên mặt tràn đầy tà khí: “Nói thật, khuôn mặt mày quả thật rất đẹp, so với cái tên đê tiện kia tốt hơn nhiều, tao thích mày đó, chi bằng theo tao đi. Hầu tao một đêm tính bao nhiêu? Nói giá đi."
Gã vừa nói xong, Lăng Tử Hàn đã cầm chai bia trong tay giơ lên. Chỉ nghe “xoảng" một tiếng, chai bia trên đầu gã nứt ra thành từng mảnh nhỏ, bia văng ra khắp nơi, thủy tinh bay loạn, lập tức liền thấy trên đầu gã bắt đầu chảy máu.
Lăng Tử Hàn cười nhạt: “Mẹ mày, dám chọc tới tao, thực sự là chán sống."
Trên mặt Vệ Thiên Vũ đã mất đi nụ cười. Anh đứng dậy bước hai bước đi ra chỗ khác, đứng im xem kịch, không hề ngăn cản.
Gã đó tất nhiên không nghĩ tới lại có người dám dùng chai bia đập vào đầu gã, không khỏi sợ run, sau đó giận tím mặt, bỗng nhiên từ bên hông rút súng ra, hướng thẳng đến Lăng Tử Hàn.
Lăng Tử Hàn nghiêng người, đưa chân đá mạnh vào tay gã. Người nọ còn không kịp nhấn cò súng thì đã bị Lăng Tử Hàn đá bay khẩu súng.
Lăng Tử Hàn vừa thu chân, lại đột ngột tung chân ra, đá thẳng vào giữa ngực của gã, lực đạo cực lớn, như một mũi nhọn đâm thẳng vào, đau đến mức khiến gã đó hét lên một tiếng, nhất thời khom người xuống, nôn hết toàn bộ bia vừa uống ra.
Ở phía sau có vài người lập tức chạy ra, có người cầm chai bia, có người cầm dao nhọn, có người cầm súng.
Lăng Tử Hàn phi thân nhảy lên, nhẹ nhàng mềm mại, thân thủ linh hoạt, trong nháy mắt tựa như tinh linh từ nơi tối tăm, thoắt ẩn thoắt hiện, hầu như chân không chạm đất mà bay tới bay lui giữa bọn người đó, nhanh như tia chớp mà tung quyền, vung đá, đâm khửu tay, trong khoảnh khắc hạ gục toàn bộ bọn người đàn ông kia. Thỉnh thoảng lại nghe được tiếng chai bia rớt xuống đất vỡ toan, cùng với tiếng rên của bọn họ.
Gã đầu lĩnh dường như đã ói xong, đứng thẳng dậy, muốn vung tay ra đánh quyền, Lăng Tử Hàn liền lấy súng ra, chỉ thẳng vào đầu gã.
Gã nhất thời đông cứng, không dám động đậy.
Trên mặt Lăng Tử Hàn vẫn là biểu tình lạnh lùng, ngay cả một tia sát khí cũng không có, nhưng lại khiến cho gã to con kia không khỏi rùng mình.
HẾT CHAP 09
Mục lục
Tác giả :
Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết