Ngầm Mê Muội
Chương 1
Thời tiết đầu hè, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống từng tán cây xum xuê, làm cho toàn bộ Học viện Mỹ Thuật Bình Thành lúc này hiện lên một cảnh sắc vô cùng rực rỡ.
Ngay lúc này đây, chủ đề về “Quốc phong Hán vận" đang hoạt động cực kỳ sôi nổi ngay dưới quảng trường trung tâm trường học.
Một nữ sinh mặc Hán phục màu xanh thẫm đứng ở phía dưới cầm tấm poster chủ đề, cứ chốc chốc lại đi tới đi lui dẫn đường cho các học sinh đi qua.
Trên đầu cô cài cây trâm màu xanh ngọc phối cùng đôi bông tai dài, trông cực kỳ hút mắt người khác.
Làn da cô thực sự rất trắng, dung nhan xinh đẹp dịu dàng, nhất cử nhất động đều mang vài phần khí chất của tiểu thư khuê các thời cổ đại.
“Giai Ân à, cậu không mệt sao? Nghỉ ngơi một lát đi." Bạn cùng phòng cô – Trâu Dư đưa cho cô chai nước khoáng, khều nhẹ vào cánh tay Lục Giai Ân.
Hoạt động lần này vốn là của bên khoa Mỹ thuật truyền thống tổ chức, nhưng là học sinh của khoa Sơn dầu, Lục Giai Ân cùng Trâu Dư đã đồng ý đến hỗ trợ.
Lục Giai Ân xua xua tay rồi cười nói: “Không cần đâu, tớ có mang theo nước."
Nói rồi cô xoay người trở lại vị trí của mình, lấy từ trong balo ra chai nước khác rồi uống vài ngụm.
“Hôm nay lại là loại trà gì thế?" Trâu Dư tò mò liếc nhìn túi trà bên trong.
Lục Giai Ân rất thích tự tay làm túi trà, chúng đều là trà thảo dược Đông y, mỗi ngày là một loại trà khác nhau, rất đa dạng phong phú.
Trâu Dư cũng từng tò mò nếm thử qua một lần rồi, nhưng thực sự nó rất khó uống, đến nỗi cô thiếu chút nữa đã phun sạch toàn bộ ra ngoài.
Từ đó trở đi cô không dám chạm nửa ngón tay vào mấy túi trà gọn gàng xinh đẹp ấy nữa. Chỉ mỗi việc ngồi nhìn Lục Giai Ân uống mà nửa điểm sắc mặt cũng không đổi, phải nói Trâu Dư bội phục sát đất.
“Hoa hồng, hoa cúc cùng mấy loại hạt linh tinh khác ấy mà."
Trả lời xong, Lục Giai Ân đặt lại bình nước lên bàn, móc điện thoại từ trong túi ra nhìn.
Giao diện trống trơn, không có bất kỳ thông báo nhận tin nhắn nào.
Lục Giai Ân hơi nhíu mày, mở khóa màn hình rồi đăng nhập WeChat.
Avatar màu đen quen thuộc trong khung chat vẫn hiển thị tin nhắn cuối cùng hồi sáng nay.
[Em cùng anh đi thành phố H chơi ba ngày rồi lại về nhà sau, có được không?]
Lúc gửi tin là 7 giờ sáng, tính tới hiện tại cũng đã sáu tiếng.
Lâu như vậy Lục Giai Ân cũng không thể lấy lý do “chưa rời giường" để thuyết phục bản thân mình nữa. Tay cô vuốt lên vuốt xuống màn hình di động một lúc rồi bình tĩnh ném điện thoại lại vào trong túi.
Sau đó cô quay trở lại tấm poster triển lãm lúc nãy, cánh tay Lục Giai Ân lại một lần nữa bị khều khều.
Cô nhìn về phía Trâu Dư, nét mặt mang theo chút nghi vấn.
“Cãi nhau với bạn trai hả?" Trâu Dư nhỏ giọng hỏi.
Từ sáng tới giờ, bạn cùng phòng của cô đã nhìn di động không biết bao nhiêu lần. Lục Giai Ân hôm nay và mấy hôm trước đều không hề giống nhau.
Lục Giai Ân lập tức lắc đầu.
Nhìn thế này có chút nào không giống là đang cãi nhau chứ hả? Hoặc cũng có thể là do người nào đó đơn phương giận dỗi mà thôi.
“Ừm." Trâu Dư gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Lục Giai Ân: “Không biết lúc cậu cãi nhau trông sẽ như thế nào nhỉ."
Ở cùng Lục Giai Ân ba năm, Trâu Dư chưa từng nhìn thấy Lục Giai Ân nổi giận bao giờ, dù là cảm xúc nóng nảy lo âu như thế này cũng rất hiếm thấy.
Cô lúc nào cũng dịu dàng bình tĩnh không khác gì con suối trong veo, bất luận là cái gì cũng đều có thể bao dung bỏ qua.
Lục Giai Ân cong môi, không nói gì.
Khuyên tai màu bạc lay động dưới ánh mặt trời, sáng rực lên trông thấy.
Một lần nữa, trái tim Trâu Dư lại mất khống chế mà đập liên hồi.
Là học viện Mỹ thuật đứng đầu cả nước, có thể nói Học viện Mỹ thuật Bình Thành có mỹ nữ nhiều vô kể. Không những thế, mỗi cô gái đều có nét đặc trưng rất riêng.
Bởi vì bản thân ở trong một môi trường như vậy, Trâu Dư căn bản đã sớm miễn dịch với gái đẹp rồi. Nhưng mỗi lần ở ký túc xá, cô hết lần này tới lần khác đều bị Lục Giai Ân làm cho kinh ngạc.
Làn da Lục Giai Ân không những trắng mà còn rất mỏng và mịn màng. Khuôn mặt trái xoan xinh xắn, lông mày mềm mại, làm cho người ta có cảm giác vừa dịu dàng lại vừa ngoan ngoãn.
Lúc này đã là giờ nghỉ trưa nên không còn nhiều người đi qua đi lại lắm.
Hai người đứng nói một lúc lâu rồi mà cũng không có mấy ai có hứng thú tham gia hoạt động lần này.
“Mặt cậu có hơi nhợt nhạt rồi đấy, tốt nhất là nên ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi." Nhìn mặt Lục Giai Ân, Trâu Dư hơi lo lắng.
Sức khỏe Lục Giai Ân không tốt lắm, rất hay bị cảm vặt. Bởi vì là người được mọi người nhờ đến hỗ trợ, nên nếu cô ấy ngã bệnh thì thực sự không tốt lắm.
Lục Giai Ân nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu đồng ý, cùng Trâu Dư quay lại ghế ngồi nghỉ ngơi.
“Ngày nghỉ mà cậu còn phải về thành phố C sao? Không đi theo bạn trai à?" Trâu Dư thuận miệng hỏi.
“Ừm, vẫn phải về thành phố C." Lục Giai Ân rũ mắt xuống, di động lần nữa phát sáng.
… câu trả lời không như mong muốn.
Tần Hiếu Tắc bởi vì chuyện cô về nhà nghỉ lễ mà nổi giận một trận.
Là một sinh viên năm cuối, anh cùng đám bạn của mình đã lên kế hoạch sau khi tốt nghiệp liền sẽ đi du lịch. Chuyến đi kéo dài khoảng hơn một tháng, đi từ trong nước rồi ra tận nước ngoài.
Cũng vì Lục Giai Ân có chuyện khác nên không thể đi cùng anh được. Thế là đại thiếu gia liền tức giận, mấy ngày nay không chịu liên lạc gì với cô.
Giữa hai người bọn họ, trước nay luôn là Tần Hiếu Tắc muốn gặp liền phải nhìn thấy, không hề có chuyện ngược lại diễn ra.
Thế nên, nếu Tần Hiếu Tắc không muốn, Lục Giai Ân chắc chắn không tài nào tìm được anh.
Cũng giống như ngay lúc này đây, dù cho Lục Giai Ân có gọi qua cũng chưa chắc đối phương sẽ nhận máy.
Trong lòng thở dài, cô lại mở nắp bình uống thêm ngụm trà.
“Thật tò mò không biết bạn trai cậu là người thế nào." Trâu Dư nhìn đôi mắt điềm tĩnh của Lục Giai Ân, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ở với nhau lâu như vậy mà cô chỉ biết chuyện Lục Giai Ân có bạn trai, đến tên tuổi cùng diện mạo ra sao cũng không biết. Nếu không phải Lục Giai Ân có gọi điện thoại và đi ra ngoài chơi với người ta, cô đã nghi ngờ liệu có khi nào Lục Giai Ân chỉ bịa ra đại một người bạn trai để lấy lý do từ chối những người theo đuổi cô thôi.
Lục Giai Ân giật mình.
Tần Hiếu Tắc không học chung trường với cô, vì vậy đa phần hai người đều gặp nhau ở ngoài khuôn viên trường học. Vậy nên việc người khác không biết, âu cũng là chuyện bình thường.
Còn về phần là ai thì…
Ngay lúc này đây, chủ đề về “Quốc phong Hán vận" đang hoạt động cực kỳ sôi nổi ngay dưới quảng trường trung tâm trường học.
Một nữ sinh mặc Hán phục màu xanh thẫm đứng ở phía dưới cầm tấm poster chủ đề, cứ chốc chốc lại đi tới đi lui dẫn đường cho các học sinh đi qua.
Trên đầu cô cài cây trâm màu xanh ngọc phối cùng đôi bông tai dài, trông cực kỳ hút mắt người khác.
Làn da cô thực sự rất trắng, dung nhan xinh đẹp dịu dàng, nhất cử nhất động đều mang vài phần khí chất của tiểu thư khuê các thời cổ đại.
“Giai Ân à, cậu không mệt sao? Nghỉ ngơi một lát đi." Bạn cùng phòng cô – Trâu Dư đưa cho cô chai nước khoáng, khều nhẹ vào cánh tay Lục Giai Ân.
Hoạt động lần này vốn là của bên khoa Mỹ thuật truyền thống tổ chức, nhưng là học sinh của khoa Sơn dầu, Lục Giai Ân cùng Trâu Dư đã đồng ý đến hỗ trợ.
Lục Giai Ân xua xua tay rồi cười nói: “Không cần đâu, tớ có mang theo nước."
Nói rồi cô xoay người trở lại vị trí của mình, lấy từ trong balo ra chai nước khác rồi uống vài ngụm.
“Hôm nay lại là loại trà gì thế?" Trâu Dư tò mò liếc nhìn túi trà bên trong.
Lục Giai Ân rất thích tự tay làm túi trà, chúng đều là trà thảo dược Đông y, mỗi ngày là một loại trà khác nhau, rất đa dạng phong phú.
Trâu Dư cũng từng tò mò nếm thử qua một lần rồi, nhưng thực sự nó rất khó uống, đến nỗi cô thiếu chút nữa đã phun sạch toàn bộ ra ngoài.
Từ đó trở đi cô không dám chạm nửa ngón tay vào mấy túi trà gọn gàng xinh đẹp ấy nữa. Chỉ mỗi việc ngồi nhìn Lục Giai Ân uống mà nửa điểm sắc mặt cũng không đổi, phải nói Trâu Dư bội phục sát đất.
“Hoa hồng, hoa cúc cùng mấy loại hạt linh tinh khác ấy mà."
Trả lời xong, Lục Giai Ân đặt lại bình nước lên bàn, móc điện thoại từ trong túi ra nhìn.
Giao diện trống trơn, không có bất kỳ thông báo nhận tin nhắn nào.
Lục Giai Ân hơi nhíu mày, mở khóa màn hình rồi đăng nhập WeChat.
Avatar màu đen quen thuộc trong khung chat vẫn hiển thị tin nhắn cuối cùng hồi sáng nay.
[Em cùng anh đi thành phố H chơi ba ngày rồi lại về nhà sau, có được không?]
Lúc gửi tin là 7 giờ sáng, tính tới hiện tại cũng đã sáu tiếng.
Lâu như vậy Lục Giai Ân cũng không thể lấy lý do “chưa rời giường" để thuyết phục bản thân mình nữa. Tay cô vuốt lên vuốt xuống màn hình di động một lúc rồi bình tĩnh ném điện thoại lại vào trong túi.
Sau đó cô quay trở lại tấm poster triển lãm lúc nãy, cánh tay Lục Giai Ân lại một lần nữa bị khều khều.
Cô nhìn về phía Trâu Dư, nét mặt mang theo chút nghi vấn.
“Cãi nhau với bạn trai hả?" Trâu Dư nhỏ giọng hỏi.
Từ sáng tới giờ, bạn cùng phòng của cô đã nhìn di động không biết bao nhiêu lần. Lục Giai Ân hôm nay và mấy hôm trước đều không hề giống nhau.
Lục Giai Ân lập tức lắc đầu.
Nhìn thế này có chút nào không giống là đang cãi nhau chứ hả? Hoặc cũng có thể là do người nào đó đơn phương giận dỗi mà thôi.
“Ừm." Trâu Dư gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Lục Giai Ân: “Không biết lúc cậu cãi nhau trông sẽ như thế nào nhỉ."
Ở cùng Lục Giai Ân ba năm, Trâu Dư chưa từng nhìn thấy Lục Giai Ân nổi giận bao giờ, dù là cảm xúc nóng nảy lo âu như thế này cũng rất hiếm thấy.
Cô lúc nào cũng dịu dàng bình tĩnh không khác gì con suối trong veo, bất luận là cái gì cũng đều có thể bao dung bỏ qua.
Lục Giai Ân cong môi, không nói gì.
Khuyên tai màu bạc lay động dưới ánh mặt trời, sáng rực lên trông thấy.
Một lần nữa, trái tim Trâu Dư lại mất khống chế mà đập liên hồi.
Là học viện Mỹ thuật đứng đầu cả nước, có thể nói Học viện Mỹ thuật Bình Thành có mỹ nữ nhiều vô kể. Không những thế, mỗi cô gái đều có nét đặc trưng rất riêng.
Bởi vì bản thân ở trong một môi trường như vậy, Trâu Dư căn bản đã sớm miễn dịch với gái đẹp rồi. Nhưng mỗi lần ở ký túc xá, cô hết lần này tới lần khác đều bị Lục Giai Ân làm cho kinh ngạc.
Làn da Lục Giai Ân không những trắng mà còn rất mỏng và mịn màng. Khuôn mặt trái xoan xinh xắn, lông mày mềm mại, làm cho người ta có cảm giác vừa dịu dàng lại vừa ngoan ngoãn.
Lúc này đã là giờ nghỉ trưa nên không còn nhiều người đi qua đi lại lắm.
Hai người đứng nói một lúc lâu rồi mà cũng không có mấy ai có hứng thú tham gia hoạt động lần này.
“Mặt cậu có hơi nhợt nhạt rồi đấy, tốt nhất là nên ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi." Nhìn mặt Lục Giai Ân, Trâu Dư hơi lo lắng.
Sức khỏe Lục Giai Ân không tốt lắm, rất hay bị cảm vặt. Bởi vì là người được mọi người nhờ đến hỗ trợ, nên nếu cô ấy ngã bệnh thì thực sự không tốt lắm.
Lục Giai Ân nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu đồng ý, cùng Trâu Dư quay lại ghế ngồi nghỉ ngơi.
“Ngày nghỉ mà cậu còn phải về thành phố C sao? Không đi theo bạn trai à?" Trâu Dư thuận miệng hỏi.
“Ừm, vẫn phải về thành phố C." Lục Giai Ân rũ mắt xuống, di động lần nữa phát sáng.
… câu trả lời không như mong muốn.
Tần Hiếu Tắc bởi vì chuyện cô về nhà nghỉ lễ mà nổi giận một trận.
Là một sinh viên năm cuối, anh cùng đám bạn của mình đã lên kế hoạch sau khi tốt nghiệp liền sẽ đi du lịch. Chuyến đi kéo dài khoảng hơn một tháng, đi từ trong nước rồi ra tận nước ngoài.
Cũng vì Lục Giai Ân có chuyện khác nên không thể đi cùng anh được. Thế là đại thiếu gia liền tức giận, mấy ngày nay không chịu liên lạc gì với cô.
Giữa hai người bọn họ, trước nay luôn là Tần Hiếu Tắc muốn gặp liền phải nhìn thấy, không hề có chuyện ngược lại diễn ra.
Thế nên, nếu Tần Hiếu Tắc không muốn, Lục Giai Ân chắc chắn không tài nào tìm được anh.
Cũng giống như ngay lúc này đây, dù cho Lục Giai Ân có gọi qua cũng chưa chắc đối phương sẽ nhận máy.
Trong lòng thở dài, cô lại mở nắp bình uống thêm ngụm trà.
“Thật tò mò không biết bạn trai cậu là người thế nào." Trâu Dư nhìn đôi mắt điềm tĩnh của Lục Giai Ân, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ở với nhau lâu như vậy mà cô chỉ biết chuyện Lục Giai Ân có bạn trai, đến tên tuổi cùng diện mạo ra sao cũng không biết. Nếu không phải Lục Giai Ân có gọi điện thoại và đi ra ngoài chơi với người ta, cô đã nghi ngờ liệu có khi nào Lục Giai Ân chỉ bịa ra đại một người bạn trai để lấy lý do từ chối những người theo đuổi cô thôi.
Lục Giai Ân giật mình.
Tần Hiếu Tắc không học chung trường với cô, vì vậy đa phần hai người đều gặp nhau ở ngoài khuôn viên trường học. Vậy nên việc người khác không biết, âu cũng là chuyện bình thường.
Còn về phần là ai thì…
Tác giả :
Đào Hoà Chi