Ngải Miến Điện
Chương 20-3
Tôi và Hoàng nín lặng, dìu Đức vào nhà, đặt nó ngồi lên chiếc ghế gỗ dài. Căn phòng trống hoắc, mẹ Đức đã bán tất cả tài sản trong nhà để đưa Đức đi chữa trị. Đức thở hắt ra, nghe đến não lòng:
-Con về rồi, con không sao.
-Mẹ…mẹ biết mà, con mẹ sẽ không sao.
Chàng trai cao nhòng ngồi đấy, bỗng như hóa thành trẻ con trước mặt mẹ nó. Đức ôm chặt mẹ nó, bắt đầu khóc.
-Con…sẽ chết. Con sẽ không còn sống được lâu nữa đâu.
Bác Gái cũng ứa nước mắt, gương mặt của người mẹ sắp mất con ấy có lẽ tôi mãi mãi không thể quên được. Tôi và Hoàng ngồi đấy, trở thành hai diễn viên câm trong khung cảnh đau thương.
-Mẹ biết con bị bỏ ngải. Mẹ biết mà… -mẹ Đức ngậm ngùi – chỉ tại mẹ cố chấp
Tôi nín thinh, bất ngờ vì những điều bác vừa nói:
-….cậu con ngày xưa cũng chết vì ngải. Hồi ấy ông ngoại con cũng cố chấp như mẹ bây giờ, ông cấm không ai được mê tín mà đem cậu đi mấy ông thầy bùa, thầy ngải. Chính mẹ hồi ấy cũng đồng tình với ông, mặc cho bà ngoại khóc lóc van xin, mong một lần được đem cậu con đi chữa. Rồi cậu con chết, mẹ cũng tự nhủ lòng, rằng cậu con mất vì bạo bệnh.
Bác gái im lặng, dường như đã khóc hết nước mắt:
-Ấy thế mà giờ cái tai ương ấy lại đổ sụp lên gia đình mình. Sao nó không giết mẹ đi? Sao nó lại giết đứa con duy nhất của mẹ?
Giọng bà uất ức, tôi vẫn không thể ngờ. Ngải ghê gớm như vậy, nó hại chết bao nhiêu sinh mạng con người. Nó phục vụ cho cái mục đích ghê tởm của chủ nhân nó…Ấy thế mà bấy lâu nay, tôi cứ sống ung dung tự tại, bên cạnh cái thế giới tởm lợm như vậy.
-Vậy là mẹ đã biết rồi? Thôi mẹ đừng khóc, con người ai cũng có cái số. Số con tới đây cũng cạn rồi, nếu có kiếp sau, con xin nguyện được làm con của mẹ một lần nữa.
Hai mẹ con Đức cứ thế ôm nhau khóc. Chúng tôi đã cố gắng tất cả những gì có thể rồi, đành để cho Đức sống những ngày cuối đời một cách thanh thản. Hai chúng tôi bỏ về, để lại khoảng không gian yên tĩnh cho hai mẹ con Đức. Chúng tôi biết, họ vẫn còn nhiều thứ để nói với nhau.
Mấy ngày cuối cùng, Đức dành trọn sức lực để nấu những bữa cơm cho mẹ nó ăn. Thi thoảng, tôi và Hoàng cũng qua ăn cơm cùng mẹ con nó. Những bữa cơm ấy không còn những giọt nước mắt, mà tràn đầy những tiếng cười sảng khoái. Vì chúng tôi biết, ai cũng có cái số mệnh riêng!
Đức cầm cự được thêm vài ngày, thì sức khỏe bắt đầu kiệt quệ hẳn đi. Ngày cuối đời, nó không ngừng nôn ra từng mảnh thịt nhầy nhục, đen ngòm…Thân xác nó chết trong sự đau đớn, nhưng tâm hồn nó vẫn sống với sự yêu thương. Nó chỉ kịp nói lời cuối cùng, trước khi trút đi hơi thở cuối cùng:
-Hoàng, Long. Hai đứa mày mãi mãi là bạn tao, là anh em tao. Đừng dằn vặt vì cái chết của tao, hãy cố gắng sống thật tốt. Còn nữa, Linh không liên quan gì đến chuyện này…đừng vướng vào vòng xoay oan oan tương báo. Tôi lỗi lắm. – nó quay nhìn mẹ nó – mẹ cố gắng sống khỏe mạnh nhé, con trai bất hiếu đi trước đây, con yêu mẹ. – mắt nó nhắm lại, Nó đã qua đời.
Con người ấy tốt là thế, cuối cùng lại vướng vào sự báo oán của chính gia đình mình để lại. Ngày cử hành lễ chôn cất Đức, trời mưa lâm râm. Cái đám tang ngèn ngẹt người ấy đi giữa trời mưa, tiễn đưa Đức trở về với mặt đất…
-Con về rồi, con không sao.
-Mẹ…mẹ biết mà, con mẹ sẽ không sao.
Chàng trai cao nhòng ngồi đấy, bỗng như hóa thành trẻ con trước mặt mẹ nó. Đức ôm chặt mẹ nó, bắt đầu khóc.
-Con…sẽ chết. Con sẽ không còn sống được lâu nữa đâu.
Bác Gái cũng ứa nước mắt, gương mặt của người mẹ sắp mất con ấy có lẽ tôi mãi mãi không thể quên được. Tôi và Hoàng ngồi đấy, trở thành hai diễn viên câm trong khung cảnh đau thương.
-Mẹ biết con bị bỏ ngải. Mẹ biết mà… -mẹ Đức ngậm ngùi – chỉ tại mẹ cố chấp
Tôi nín thinh, bất ngờ vì những điều bác vừa nói:
-….cậu con ngày xưa cũng chết vì ngải. Hồi ấy ông ngoại con cũng cố chấp như mẹ bây giờ, ông cấm không ai được mê tín mà đem cậu đi mấy ông thầy bùa, thầy ngải. Chính mẹ hồi ấy cũng đồng tình với ông, mặc cho bà ngoại khóc lóc van xin, mong một lần được đem cậu con đi chữa. Rồi cậu con chết, mẹ cũng tự nhủ lòng, rằng cậu con mất vì bạo bệnh.
Bác gái im lặng, dường như đã khóc hết nước mắt:
-Ấy thế mà giờ cái tai ương ấy lại đổ sụp lên gia đình mình. Sao nó không giết mẹ đi? Sao nó lại giết đứa con duy nhất của mẹ?
Giọng bà uất ức, tôi vẫn không thể ngờ. Ngải ghê gớm như vậy, nó hại chết bao nhiêu sinh mạng con người. Nó phục vụ cho cái mục đích ghê tởm của chủ nhân nó…Ấy thế mà bấy lâu nay, tôi cứ sống ung dung tự tại, bên cạnh cái thế giới tởm lợm như vậy.
-Vậy là mẹ đã biết rồi? Thôi mẹ đừng khóc, con người ai cũng có cái số. Số con tới đây cũng cạn rồi, nếu có kiếp sau, con xin nguyện được làm con của mẹ một lần nữa.
Hai mẹ con Đức cứ thế ôm nhau khóc. Chúng tôi đã cố gắng tất cả những gì có thể rồi, đành để cho Đức sống những ngày cuối đời một cách thanh thản. Hai chúng tôi bỏ về, để lại khoảng không gian yên tĩnh cho hai mẹ con Đức. Chúng tôi biết, họ vẫn còn nhiều thứ để nói với nhau.
Mấy ngày cuối cùng, Đức dành trọn sức lực để nấu những bữa cơm cho mẹ nó ăn. Thi thoảng, tôi và Hoàng cũng qua ăn cơm cùng mẹ con nó. Những bữa cơm ấy không còn những giọt nước mắt, mà tràn đầy những tiếng cười sảng khoái. Vì chúng tôi biết, ai cũng có cái số mệnh riêng!
Đức cầm cự được thêm vài ngày, thì sức khỏe bắt đầu kiệt quệ hẳn đi. Ngày cuối đời, nó không ngừng nôn ra từng mảnh thịt nhầy nhục, đen ngòm…Thân xác nó chết trong sự đau đớn, nhưng tâm hồn nó vẫn sống với sự yêu thương. Nó chỉ kịp nói lời cuối cùng, trước khi trút đi hơi thở cuối cùng:
-Hoàng, Long. Hai đứa mày mãi mãi là bạn tao, là anh em tao. Đừng dằn vặt vì cái chết của tao, hãy cố gắng sống thật tốt. Còn nữa, Linh không liên quan gì đến chuyện này…đừng vướng vào vòng xoay oan oan tương báo. Tôi lỗi lắm. – nó quay nhìn mẹ nó – mẹ cố gắng sống khỏe mạnh nhé, con trai bất hiếu đi trước đây, con yêu mẹ. – mắt nó nhắm lại, Nó đã qua đời.
Con người ấy tốt là thế, cuối cùng lại vướng vào sự báo oán của chính gia đình mình để lại. Ngày cử hành lễ chôn cất Đức, trời mưa lâm râm. Cái đám tang ngèn ngẹt người ấy đi giữa trời mưa, tiễn đưa Đức trở về với mặt đất…
Tác giả :
rjnrog1