Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!
Chương 80-3: Đã xảy ra chuyện (3)
Editor: Tình Tình
Bệnh viện thành phố.
Nhìn Sở Niệm được đẩy vào phòng giải phẫu, Thiên Nhiên che miệng, lui về phía sau mấy bước.
Lúc này, quần áo trên người cô đều bị dính máu tươi, tóc tai sốc xếch, dáng vẻ chật vật.
“Thiên Nhiên?" Ở phía sau, không ngờ vang lên giọng nói của một cô gái: “Tại sao em ở chỗ này? Em bị thương sao?"
Thiên Nhiên quay mặt qua, nhưng thấy Trình Tâm Ngữ đứng ở trước mắt, hộc mắt lập tức đỏ ửng: “Chị Tâm Ngữ, em không sao, chị nhất định phải cứu được Sở Niệm."
“Người xảy ra chuyện là Sở Niệm?" Trình Tâm Ngữ cả kinh, giọng nói khẽ run.
Thiên Nhiên gật đầu.
Trong lòng Trình Tâm Ngữ căng thẳng: “Tại sao có thể như vậy? A Kiêu biết không?"
Mới vừa rồi cô ta nhận được tin tức, nói có một người vừa bị tai nạn xe cộ được đưa vào bệnh viện, bác sĩ cấp cứu chẩn đoán nói người nọ bị thương nghiêm trọng, không chỉ có phổi có vấn đề, còn là dây chằng xương tay bị tê liệt, cần phải phẫu thuật cô ta ngay lập tức. Cũng không nghĩ tới, người này lại là Sở Niệm.
“Mới vừa rồi em có lấy điện thoại của Sở Niệm gọi điện thoại cho anh ta rồi, nhưng điện thoại của anh ta lại tắt máy. Có điều em đã gọi điện thoại đến văn phòng của anh ta, nhờ người ta nhắn lại cho anh ta." Thiên Nhiên lắc lắc cánh tay Trình Tâm Ngữ: “Chị Tâm Ngữ, bất luận như thế nào, cũng không được để Sở Niệm gặp chuyện gì."
“Chị sẽ cố gắng." Trình Tâm Ngữ khẽ vỗ vỗ vào bả vai của Thiên Nhiên, sau đó đi vào phòng giải phẫu cùng với vị bác sĩ khác.
Nhìn cửa chính của phòng giải phẫu từ từ khép lại, cả người Thiên Nhiên lập tức mềm nhũn. Nếu không phải lưng đang dựa vào vách tường, chỉ sợ cô đã ngã xuống đất.
Từ từ ngồi xổm người xuống, cô chôn gò má vào đầu gối, dùng sức lực ôm chặt hai chân, cầu nguyện Sở Niệm bình yên vô sự.
======
Bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Thiên Nhiên ngẩng đầu, phát hiện có một bóng người bao vây cô. Cô khẽ cắn môi dưới, từ từ ngẩng mặt, nhìn vẻ mặt căm tức của người đàn ông đang nhìn cô, không khỏi co rúm người lại. Nhưng cuối cùng, cô lấy dũng khí từ từ đứng lên.
Ánh mắt của người đàn ông quan sát ở trên người của cô chốc lát, giống như xác định gì đó, sau đó đưa tay nắm lấy cổ áo của cô, cơ hồ muốn nhấc cô lên: “Lam Thiên Nhiên, tại sao mỗi lần nhìn thấy cô cũng không có chuyện gì tốt hết? Đến tột cùng cô đã làm gì với Tiểu Niệm."
“Tôi không có. . . . . ." Thiên Nhiên lắc đầu, “Tôi cũng không muốn như vậy."
“Cô nên sớm cút ra khỏi Ôn Thành!" Trình Kiêu dùng sức đẩy cô ra.
Thiên Nhiên loạng choạng, cả người đụng vào vách tường, bả vai bởi vì bị đập vào mà truyền đến một trận đau đớn. Cô cắn răng, dùng sức hít sâu, mạnh mẽ đè lại âm thanh sắp tuôn ra khỏi cổ họng.
Trình Kiêu nắm chặt quả đấm, chợt đi đến chỗ của Thiên Nhiên.
Thiên Nhiên sợ đến nhắm chặt hai mắt.
“Ầm. . . ."
Tiếng vang lớn ở trên vách tường truyền đến làm Thiên Nhiên sợ đến mức tim muốn lọt ra ngoài, hai vai cô co lại, từ từ mở ra hai mắt, nhìn thấy nắm tay của người đàn ông dán chặt vào vách tường, có máu tươi chảy xuống từ khe hở, từng giọt từng giọt chảy xuống sàn nhà, tạo ra một dấu vết xinh đẹp.
Mặt của anh ta, gần trong gang tấc, lại giống như ẩn chứa bão táp u ám, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy tánh mạng của cô!
“Anh bị thương. . . . . ." Thiên Nhiên đưa tay muốn nắm lấy tay của người đàn ông.
“Cút ngay!" Trình Kiêu hất cô ra, trong mắt bắn ra ý lạnh: “Lam Thiên Nhiên, tốt nhất cô nên cầu cho Tiểu Niệm bình yên vô sự, nếu tôi sẽ chôn cô theo!"
Giọng nói lãnh khốc, ánh mặt lạnh lùng, giống như muốn đông cứng cô lại.
Trong lòng Thiên Nhiên có một trận bi thương.
Bọn họ từng tốt như thế, anh ta từng nói qua sẽ chăm sóc cô cả đời, không để cho bất luận kẻ nào khi dễ cô, nhưng cuối cùng. . . . . Tất cả lời thề đều đã biến mất. Hôm nay, anh ta muốn bảo vệ người khác, mà cô là đối tượng mà anh ta chán ghét. . . . .
Giờ phút này, đối với vẻ mặt lãnh khốc vô tình của anh ta, cô không phát ra được một chữ nào.
“A Kiêu, đã xảy ra chuyện gì vậy. . . . . ."
Lúc này, có giọng nói lo lắng của phụ nữ truyền đến, cùng với tiếng giày cao gót “Lạch cạch" giẫm lên trên mặt đất: “Mẹ nghe nói Tiểu Niệm đã xảy ra chuyện. . . . . ."
Trình Kiêu xoay mặt, nhìn Sài Phượng, đi tới đây cùng với bà ta là vợ chồng Sở Dũng, khẽ cắn răng, nhỏ giọng nói: “Em ấy xảy ra tai nạn xe cộ, đang cấp cứu."
Vẻ mặt Sở Dũng trầm lãnh: “Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?"
“Con cũng vừa tới đây." Trình Kiêu khẽ cúi đầu với Sở Dũng, khóe mắt liếc qua Thiên Nhiên một cái: “Con sẽ nhanh chóng điều tra."
“Tôi muốn tài xế gây chuyện phải trả giá thật lớn!" Sở Dũng cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu Tiểu Niệm có chuyện, để cho hắn ta phải chôn theo!"
Ông ta là người có tiền có thế, đương nhiên dám nói những lời như thế.
“Tiểu Niệm của tôi. . . . ." Hốc mắt của Sở phu nhân ửng hồng, rõ ràng là đã khóc, nhìn cửa chính của phòng giải phẫu, nức nở nói: “Con nhất định không được có việc gì. . . . ."
“Tại sao cô lại ở chỗ này?" Sài Phượng phát hiện ra Thiên Nhiên, nhìn cả người cô bẩn thỉu, đi tới chỗ cô nói: “Chẳng lẽ chuyện của Tiểu Niệm có liên quan đến cô?"
“Cô ấy tới tìm tôi. . . . . Lúc rời đi thì xảy ra chuyện." Thiên Nhiên khẽ cắn môi dưới, ánh mắt của cô nhìn về phía vợ chồng Sở Dũng: “Ngài Sở, Sở phu nhân, thật xin lỗi."
“Xin lỗi thì có lợi ích gì?" Sở Dũng lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, giống như nghĩ đến cái gì, đầu ngón tay chỉ vào cô: “Cô chính là nữ minh tinh xảy ra chuyện xì căng đan với Trình Kiêu?"
“Tôi. . . . . ."
“Bốp!"
Không đợi Thiên Nhiên nói chuyện, Sài Phượng nhanh chóng tát một cái lên mặt cô: “Lam Thiên Nhiên, cô đúng là hồ ly tinh, thật sự là mọi sự hư việc nhiều hơn thành công. Sớm biết cô là một thứ tai họa, ban đầu tôi sẽ không để cho cha của A Kiêu đón cô trở về nhà! Cô là người không có lương tâm, gây ra cho nhà họ Trình thật nhiều phiền toái, tôi thật sự là uổng công nuôi cô!"
Bị Sài Phượng tát, Thiên Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt đều là sao lóe lên. Sống lưng cô dựa vào vách tường lạnh lẽo, mặc cho sự lạnh lẽo kia thấm vào da, như vậy mới có thể làm cho mình giữ vững được trạng thái thanh tỉnh. Ngước mắt lên, phát hiện tất cả mọi người ở chỗ này đều dùng ánh mắt oán hận nhìn cô, môi cô khẽ mấp máy, cái gì cũng không nói được.
Sở Dũng xoay người nhìn Trình Kiêu: “Chuyện này tôi sẽ tính với cậu!"
Trình Kiêu cúi đầu, không nói lời nào.
Sài Phượng đưa tay đẩy Thiên Nhiên: “Cái đồ sao chổi là cô còn đứng ở chỗ này làm gì, mau cút đi!"
Bị tay của bà ta đẩy, Thiên Nhiên co quắp lui về bên cạnh. Cô cắn môi dưới, khóe mắt liếcnhìn Trình Kiêu.
Cô biết chuyện này làm khó anh ta, cho nên mặc kệ những người này đối xử với cô như thế nào, cô đều sẽ không đánh trả cãi lại, tránh khỏi làm cho anh ta càng thêm khó chịu. Như vậy, coi như là làm rõ những thứ trước cô thiếu anh ta!
“Mẹ." Nào có thể đoán được, Trình Kiêu lại đột nhiên đưa tay kéo Sài Phượng lại: “Tiểu Niệm vẫn còn đang ở trong phòng giải phẫu, đừng làm rộn."
“Để cho cô ta cút đi!" Sở Dũng lên tiếng: “Nếu Tiểu Niệm gặp chuyện không may, tôi muốn cô ta biến mất vĩnh viễn ở trên đời này!"
Đây thật sự chính là uy hiếp trắng trợn!
Đang lúc không khí lâm vào bế tắc thì có một giọng nói lạnh lùng của cô gái vang lên: “Ngài Sở, ông tức giận thì tức giận, nhưng lời này không thể tùy tiện nói lung tung, đó là muốn pháp luật chịu trách nhiệm."
Mọi người nhìn về hướng phát ra giọng nói, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đang đi nhanh đến chỗ bọn họ. Mặt mày cô ta thanh tú, thần sắc lạnh lùng, cặp mắt kia rất xinh đẹp, nhưng giống như có thể phun ra lửa, khí thế bức người có thể đốt bọn họ thành tro bụi.
Đi theo cô ở phía sau đến là một người đàn ông cao lớn anh tuấn. Vẻ mặt của anh ta cũng không tốt, đều là u ám.
Sở Dũng không biết gì về thân phận của cô gái này, nhưng thấy cô và Đông Phương Tín cùng xuất hiện, chân mày không khỏi cau lại. Giờ phút này tâm tình của ông ta rất kém, thấy cô hơi ngẩng mặt nhìn ông ta, trong mắt thể hiện sự khiêu khích thì cười nhạt một cái: “Vậy thì sao, trên đời này không có chuyện gì mà Sở Dũng tôi không chịu trách nhiệm nổi."
“Sở Niệm xảy ra chuyện, ai cũng không muốn, nhưng các người không thể đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên đầu cô ấy." Thích Nghi nghe thấy có tiếng thở, sau khi đến gần, thấy trên mặt của Thiên Nhiên có dấu tay cùng với dáng vẻ nhếch nhác của cô ấy, lập tức hiểu được tình cảnh của cô ấy có bao nhiêu kinh khủng. Từ trước đến nay cô đều luôn bảo vệ Thiên Nhiên, lúc này sao có thể chịu được người khác khi dễ Thiên Nhiên liền lên tiếng với bọn họ. Nhưng không nghĩ tới, Sở Dũng này mặc dù lăn lộn ở thương giới thuận buồm xuôi gió, lại bởi vì con gái gặp chuyện không may mà biến thành mãng phu. Cô đi tới trước mặt Thiên Nhiên, hai tay giữ chặt tay cô ấy, lạnh lùng nhìn Trình Kiêu một cái, nụ cười trào phúng xẹt qua bên môi: “Họ Trình kia, nhất là anh, hoàn toàn không có tư cách gì để trách cứ cô ấy."
Trình Kiêu không nói, chỉ lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt âm tình bất định.
Sài Phương làm sao mà vui được khi có người mắng con trai của mình, bà ta đi tới trước một bước, chắn ở trước mặt Thích Nghi: “Cô là bạn của tiểu hồ ly tinh kia, đương nhiên sẽ nói chuyện vì cô ta. Chuyện này rõ ràng là cô ta không đúng, cô. . . . ."
“Câm miệng!" Thích Nghi chưa bao giờ có hảo cảm với Sài Phượng, lúc này lạnh giọng cắt đứt lời nói của bà ta: “Bà có thể nói chuyện vì Sở Niệm, thì tại sao tôi không thể nói chuyện vì Thiên Nhiên?"
Nói tới chỗ này, ánh mắt của cô dời khỏi người bà ta, liếc qua chỗ vợ chồng Sở Dũng: “Nói cho các người biết, trên đời này không phải có tiền thì ngon. Các người đừng dùng cái bộ mặt đó đi đe dọa chúng tôi, chúng tôi sẽ không tha cho các người đâu."
Cô càng dùng sức nắm chặt đôi tay lạnh lẽo của Thiên Nhiên, nhìn trong mắt cô ấy xuất hiện bi thương, trong lòng tê rần: “Thiên Nhiên, đừng sợ!"
Thiên Nhiên gật đầu, nắm chặt tay của Thích Nghi. Đồng thời cũng len lén nhìn Trình Kiêu một cái, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Thích Nghi biết cô ấy vẫn còn quan tâm Trình Kiêu, không khỏi có chút nóng nảy: “Thiên Nhiên, chúng ta đi thôi, cậu cũng không có làm gì sai, không cần ở chỗ này bị người khác mắng chửi."
“Mình. . . . ." Thiên Nhiên biết mình ở chỗ này không được hoan nghênh, nhưng cô vẫn hy vọng có thể trước tiên nghe được tin tức Sở Niệm bình an: “Mình muốn đợi tin tức của Sở Niệm."
“Đi ra bên ngoài đợi."
Thiên Nhiên liếc mắt nhìn những người khác, bọn họ hình như cũng rất hận không thể làm cho cô biến mất. Trong lòng cô khổ sở, gật đầu với Thích Nghi một cái.
Thích Nghi đang định kéo Thiên Nhiên đi, lại bị cánh tay của người đàn ông ngăn lại. Cô không khỏi sững sốt, lạnh lùng nhìn Đông Phương Tín.
Đông Phương Tín từ nãy giờ vẫn không nói gì từ từ nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Trước khi Tiểu Niệm tỉnh lại, ai cũng không được đi!"
Bệnh viện thành phố.
Nhìn Sở Niệm được đẩy vào phòng giải phẫu, Thiên Nhiên che miệng, lui về phía sau mấy bước.
Lúc này, quần áo trên người cô đều bị dính máu tươi, tóc tai sốc xếch, dáng vẻ chật vật.
“Thiên Nhiên?" Ở phía sau, không ngờ vang lên giọng nói của một cô gái: “Tại sao em ở chỗ này? Em bị thương sao?"
Thiên Nhiên quay mặt qua, nhưng thấy Trình Tâm Ngữ đứng ở trước mắt, hộc mắt lập tức đỏ ửng: “Chị Tâm Ngữ, em không sao, chị nhất định phải cứu được Sở Niệm."
“Người xảy ra chuyện là Sở Niệm?" Trình Tâm Ngữ cả kinh, giọng nói khẽ run.
Thiên Nhiên gật đầu.
Trong lòng Trình Tâm Ngữ căng thẳng: “Tại sao có thể như vậy? A Kiêu biết không?"
Mới vừa rồi cô ta nhận được tin tức, nói có một người vừa bị tai nạn xe cộ được đưa vào bệnh viện, bác sĩ cấp cứu chẩn đoán nói người nọ bị thương nghiêm trọng, không chỉ có phổi có vấn đề, còn là dây chằng xương tay bị tê liệt, cần phải phẫu thuật cô ta ngay lập tức. Cũng không nghĩ tới, người này lại là Sở Niệm.
“Mới vừa rồi em có lấy điện thoại của Sở Niệm gọi điện thoại cho anh ta rồi, nhưng điện thoại của anh ta lại tắt máy. Có điều em đã gọi điện thoại đến văn phòng của anh ta, nhờ người ta nhắn lại cho anh ta." Thiên Nhiên lắc lắc cánh tay Trình Tâm Ngữ: “Chị Tâm Ngữ, bất luận như thế nào, cũng không được để Sở Niệm gặp chuyện gì."
“Chị sẽ cố gắng." Trình Tâm Ngữ khẽ vỗ vỗ vào bả vai của Thiên Nhiên, sau đó đi vào phòng giải phẫu cùng với vị bác sĩ khác.
Nhìn cửa chính của phòng giải phẫu từ từ khép lại, cả người Thiên Nhiên lập tức mềm nhũn. Nếu không phải lưng đang dựa vào vách tường, chỉ sợ cô đã ngã xuống đất.
Từ từ ngồi xổm người xuống, cô chôn gò má vào đầu gối, dùng sức lực ôm chặt hai chân, cầu nguyện Sở Niệm bình yên vô sự.
======
Bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Thiên Nhiên ngẩng đầu, phát hiện có một bóng người bao vây cô. Cô khẽ cắn môi dưới, từ từ ngẩng mặt, nhìn vẻ mặt căm tức của người đàn ông đang nhìn cô, không khỏi co rúm người lại. Nhưng cuối cùng, cô lấy dũng khí từ từ đứng lên.
Ánh mắt của người đàn ông quan sát ở trên người của cô chốc lát, giống như xác định gì đó, sau đó đưa tay nắm lấy cổ áo của cô, cơ hồ muốn nhấc cô lên: “Lam Thiên Nhiên, tại sao mỗi lần nhìn thấy cô cũng không có chuyện gì tốt hết? Đến tột cùng cô đã làm gì với Tiểu Niệm."
“Tôi không có. . . . . ." Thiên Nhiên lắc đầu, “Tôi cũng không muốn như vậy."
“Cô nên sớm cút ra khỏi Ôn Thành!" Trình Kiêu dùng sức đẩy cô ra.
Thiên Nhiên loạng choạng, cả người đụng vào vách tường, bả vai bởi vì bị đập vào mà truyền đến một trận đau đớn. Cô cắn răng, dùng sức hít sâu, mạnh mẽ đè lại âm thanh sắp tuôn ra khỏi cổ họng.
Trình Kiêu nắm chặt quả đấm, chợt đi đến chỗ của Thiên Nhiên.
Thiên Nhiên sợ đến nhắm chặt hai mắt.
“Ầm. . . ."
Tiếng vang lớn ở trên vách tường truyền đến làm Thiên Nhiên sợ đến mức tim muốn lọt ra ngoài, hai vai cô co lại, từ từ mở ra hai mắt, nhìn thấy nắm tay của người đàn ông dán chặt vào vách tường, có máu tươi chảy xuống từ khe hở, từng giọt từng giọt chảy xuống sàn nhà, tạo ra một dấu vết xinh đẹp.
Mặt của anh ta, gần trong gang tấc, lại giống như ẩn chứa bão táp u ám, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy tánh mạng của cô!
“Anh bị thương. . . . . ." Thiên Nhiên đưa tay muốn nắm lấy tay của người đàn ông.
“Cút ngay!" Trình Kiêu hất cô ra, trong mắt bắn ra ý lạnh: “Lam Thiên Nhiên, tốt nhất cô nên cầu cho Tiểu Niệm bình yên vô sự, nếu tôi sẽ chôn cô theo!"
Giọng nói lãnh khốc, ánh mặt lạnh lùng, giống như muốn đông cứng cô lại.
Trong lòng Thiên Nhiên có một trận bi thương.
Bọn họ từng tốt như thế, anh ta từng nói qua sẽ chăm sóc cô cả đời, không để cho bất luận kẻ nào khi dễ cô, nhưng cuối cùng. . . . . Tất cả lời thề đều đã biến mất. Hôm nay, anh ta muốn bảo vệ người khác, mà cô là đối tượng mà anh ta chán ghét. . . . .
Giờ phút này, đối với vẻ mặt lãnh khốc vô tình của anh ta, cô không phát ra được một chữ nào.
“A Kiêu, đã xảy ra chuyện gì vậy. . . . . ."
Lúc này, có giọng nói lo lắng của phụ nữ truyền đến, cùng với tiếng giày cao gót “Lạch cạch" giẫm lên trên mặt đất: “Mẹ nghe nói Tiểu Niệm đã xảy ra chuyện. . . . . ."
Trình Kiêu xoay mặt, nhìn Sài Phượng, đi tới đây cùng với bà ta là vợ chồng Sở Dũng, khẽ cắn răng, nhỏ giọng nói: “Em ấy xảy ra tai nạn xe cộ, đang cấp cứu."
Vẻ mặt Sở Dũng trầm lãnh: “Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?"
“Con cũng vừa tới đây." Trình Kiêu khẽ cúi đầu với Sở Dũng, khóe mắt liếc qua Thiên Nhiên một cái: “Con sẽ nhanh chóng điều tra."
“Tôi muốn tài xế gây chuyện phải trả giá thật lớn!" Sở Dũng cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu Tiểu Niệm có chuyện, để cho hắn ta phải chôn theo!"
Ông ta là người có tiền có thế, đương nhiên dám nói những lời như thế.
“Tiểu Niệm của tôi. . . . ." Hốc mắt của Sở phu nhân ửng hồng, rõ ràng là đã khóc, nhìn cửa chính của phòng giải phẫu, nức nở nói: “Con nhất định không được có việc gì. . . . ."
“Tại sao cô lại ở chỗ này?" Sài Phượng phát hiện ra Thiên Nhiên, nhìn cả người cô bẩn thỉu, đi tới chỗ cô nói: “Chẳng lẽ chuyện của Tiểu Niệm có liên quan đến cô?"
“Cô ấy tới tìm tôi. . . . . Lúc rời đi thì xảy ra chuyện." Thiên Nhiên khẽ cắn môi dưới, ánh mắt của cô nhìn về phía vợ chồng Sở Dũng: “Ngài Sở, Sở phu nhân, thật xin lỗi."
“Xin lỗi thì có lợi ích gì?" Sở Dũng lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, giống như nghĩ đến cái gì, đầu ngón tay chỉ vào cô: “Cô chính là nữ minh tinh xảy ra chuyện xì căng đan với Trình Kiêu?"
“Tôi. . . . . ."
“Bốp!"
Không đợi Thiên Nhiên nói chuyện, Sài Phượng nhanh chóng tát một cái lên mặt cô: “Lam Thiên Nhiên, cô đúng là hồ ly tinh, thật sự là mọi sự hư việc nhiều hơn thành công. Sớm biết cô là một thứ tai họa, ban đầu tôi sẽ không để cho cha của A Kiêu đón cô trở về nhà! Cô là người không có lương tâm, gây ra cho nhà họ Trình thật nhiều phiền toái, tôi thật sự là uổng công nuôi cô!"
Bị Sài Phượng tát, Thiên Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt đều là sao lóe lên. Sống lưng cô dựa vào vách tường lạnh lẽo, mặc cho sự lạnh lẽo kia thấm vào da, như vậy mới có thể làm cho mình giữ vững được trạng thái thanh tỉnh. Ngước mắt lên, phát hiện tất cả mọi người ở chỗ này đều dùng ánh mắt oán hận nhìn cô, môi cô khẽ mấp máy, cái gì cũng không nói được.
Sở Dũng xoay người nhìn Trình Kiêu: “Chuyện này tôi sẽ tính với cậu!"
Trình Kiêu cúi đầu, không nói lời nào.
Sài Phượng đưa tay đẩy Thiên Nhiên: “Cái đồ sao chổi là cô còn đứng ở chỗ này làm gì, mau cút đi!"
Bị tay của bà ta đẩy, Thiên Nhiên co quắp lui về bên cạnh. Cô cắn môi dưới, khóe mắt liếcnhìn Trình Kiêu.
Cô biết chuyện này làm khó anh ta, cho nên mặc kệ những người này đối xử với cô như thế nào, cô đều sẽ không đánh trả cãi lại, tránh khỏi làm cho anh ta càng thêm khó chịu. Như vậy, coi như là làm rõ những thứ trước cô thiếu anh ta!
“Mẹ." Nào có thể đoán được, Trình Kiêu lại đột nhiên đưa tay kéo Sài Phượng lại: “Tiểu Niệm vẫn còn đang ở trong phòng giải phẫu, đừng làm rộn."
“Để cho cô ta cút đi!" Sở Dũng lên tiếng: “Nếu Tiểu Niệm gặp chuyện không may, tôi muốn cô ta biến mất vĩnh viễn ở trên đời này!"
Đây thật sự chính là uy hiếp trắng trợn!
Đang lúc không khí lâm vào bế tắc thì có một giọng nói lạnh lùng của cô gái vang lên: “Ngài Sở, ông tức giận thì tức giận, nhưng lời này không thể tùy tiện nói lung tung, đó là muốn pháp luật chịu trách nhiệm."
Mọi người nhìn về hướng phát ra giọng nói, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đang đi nhanh đến chỗ bọn họ. Mặt mày cô ta thanh tú, thần sắc lạnh lùng, cặp mắt kia rất xinh đẹp, nhưng giống như có thể phun ra lửa, khí thế bức người có thể đốt bọn họ thành tro bụi.
Đi theo cô ở phía sau đến là một người đàn ông cao lớn anh tuấn. Vẻ mặt của anh ta cũng không tốt, đều là u ám.
Sở Dũng không biết gì về thân phận của cô gái này, nhưng thấy cô và Đông Phương Tín cùng xuất hiện, chân mày không khỏi cau lại. Giờ phút này tâm tình của ông ta rất kém, thấy cô hơi ngẩng mặt nhìn ông ta, trong mắt thể hiện sự khiêu khích thì cười nhạt một cái: “Vậy thì sao, trên đời này không có chuyện gì mà Sở Dũng tôi không chịu trách nhiệm nổi."
“Sở Niệm xảy ra chuyện, ai cũng không muốn, nhưng các người không thể đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên đầu cô ấy." Thích Nghi nghe thấy có tiếng thở, sau khi đến gần, thấy trên mặt của Thiên Nhiên có dấu tay cùng với dáng vẻ nhếch nhác của cô ấy, lập tức hiểu được tình cảnh của cô ấy có bao nhiêu kinh khủng. Từ trước đến nay cô đều luôn bảo vệ Thiên Nhiên, lúc này sao có thể chịu được người khác khi dễ Thiên Nhiên liền lên tiếng với bọn họ. Nhưng không nghĩ tới, Sở Dũng này mặc dù lăn lộn ở thương giới thuận buồm xuôi gió, lại bởi vì con gái gặp chuyện không may mà biến thành mãng phu. Cô đi tới trước mặt Thiên Nhiên, hai tay giữ chặt tay cô ấy, lạnh lùng nhìn Trình Kiêu một cái, nụ cười trào phúng xẹt qua bên môi: “Họ Trình kia, nhất là anh, hoàn toàn không có tư cách gì để trách cứ cô ấy."
Trình Kiêu không nói, chỉ lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt âm tình bất định.
Sài Phương làm sao mà vui được khi có người mắng con trai của mình, bà ta đi tới trước một bước, chắn ở trước mặt Thích Nghi: “Cô là bạn của tiểu hồ ly tinh kia, đương nhiên sẽ nói chuyện vì cô ta. Chuyện này rõ ràng là cô ta không đúng, cô. . . . ."
“Câm miệng!" Thích Nghi chưa bao giờ có hảo cảm với Sài Phượng, lúc này lạnh giọng cắt đứt lời nói của bà ta: “Bà có thể nói chuyện vì Sở Niệm, thì tại sao tôi không thể nói chuyện vì Thiên Nhiên?"
Nói tới chỗ này, ánh mắt của cô dời khỏi người bà ta, liếc qua chỗ vợ chồng Sở Dũng: “Nói cho các người biết, trên đời này không phải có tiền thì ngon. Các người đừng dùng cái bộ mặt đó đi đe dọa chúng tôi, chúng tôi sẽ không tha cho các người đâu."
Cô càng dùng sức nắm chặt đôi tay lạnh lẽo của Thiên Nhiên, nhìn trong mắt cô ấy xuất hiện bi thương, trong lòng tê rần: “Thiên Nhiên, đừng sợ!"
Thiên Nhiên gật đầu, nắm chặt tay của Thích Nghi. Đồng thời cũng len lén nhìn Trình Kiêu một cái, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Thích Nghi biết cô ấy vẫn còn quan tâm Trình Kiêu, không khỏi có chút nóng nảy: “Thiên Nhiên, chúng ta đi thôi, cậu cũng không có làm gì sai, không cần ở chỗ này bị người khác mắng chửi."
“Mình. . . . ." Thiên Nhiên biết mình ở chỗ này không được hoan nghênh, nhưng cô vẫn hy vọng có thể trước tiên nghe được tin tức Sở Niệm bình an: “Mình muốn đợi tin tức của Sở Niệm."
“Đi ra bên ngoài đợi."
Thiên Nhiên liếc mắt nhìn những người khác, bọn họ hình như cũng rất hận không thể làm cho cô biến mất. Trong lòng cô khổ sở, gật đầu với Thích Nghi một cái.
Thích Nghi đang định kéo Thiên Nhiên đi, lại bị cánh tay của người đàn ông ngăn lại. Cô không khỏi sững sốt, lạnh lùng nhìn Đông Phương Tín.
Đông Phương Tín từ nãy giờ vẫn không nói gì từ từ nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Trước khi Tiểu Niệm tỉnh lại, ai cũng không được đi!"
Tác giả :
Nhị Thập Cửu