Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!
Chương 71: Sưởi ấm lẫn nhau
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Tốc kinh hãi, cậu vốn định đưa tay kéo Phương Tín lại, nhưng lúc này đã trễ. Cậu nhanh chóng đi tới ven con dốc nhìn xuống, nhưng nơi nào còn có bóng dáng của Đông Phương Tín và Thích Nghi?
Cậu nhìn xung quanh hai bên một cái, nhưng thấy tất cả mọi người vẫn đang làm việc, hình như không ai chú ý tới cảnh tượng vừa rồi, cậu lập tức xoay người chạy tới chỗ của Trình Kiêu và Sở Niệm, nhỏ giọng nói: “Ngài Trình, Sở tiểu thư, tổng giám đốc đã xảy ra chuyện."
Trình Kiêu đang nói chuyện với Sở Niệm, nghe vậy sắc mặt trầm xuống: “Làm sao vậy?"
“Cơ thể Trần tiểu thư vô ý mất cân bằng, tổng giám đốc kéo cô ấy lại, hai người bọn họ cùng nhau rơi xuống phía dưới con dốc rồi."
Cả người Sở Niệm cứng đờ, nụ cười trong nháy mắt trắng bệch. Nếu không phải Trình Kiêu đang ôm bả vai cô, chỉ sợ rằng cô đã xụi lơ xuống.
Trình Kiêu quyết định thật nhanh: “Lập tức thông báo Long Vu Hành, để cho cậu ta lập kế hoạch cứu hộ. Sau khi liên lạc với cậu ta, tạm thời phong tỏa nơi này, không cho bất luận người nào xuống núi, đồng thời cắt đứt tín hiệu internet của tất cả mọi người trừ tôi ra, tạm thời đừng cho người ta truyền tin tức ra ngoài."
“Vâng." Lý Tốc trả lời.
“Lý Tốc." Sở Niệm mở miệng kêu cậu, giọng nói run nhè nhẹ: “Cậu chắc chắn là do Trần Thích Nghi mất cân bằng, anh hai vì cứu cô ấy mới té xuống?"
Lý Tốc liếc nhìn cô một cái, rất nhanh liền nói: “Tôi xác định."
Sở Niệm gật đầu, phất tay với cậu ta.
Lý Tốc đi làm việc.
Ánh mắt Trình Kiêu ngưng tụ lại: “Tiểu Niệm, Đông Phương anh ta sẽ không đến mức vì một người như Trần Thích Nghi mà làm chuyện vớ vẩn."
Sở Niệm suy nghĩ một chút mới nói: “Tốt nhất là như vậy."
“Đi thôi, chúng ta qua bên kia xem một chút." Trình Kiêu kéo cô đi tới chỗ Đông Phương Tín xảy ra chuyện.
Sở Niệm đi tới hiện trường xảy ra chuyện, liếc mắt nhìn hàng rào viền ngoài con dốc, nhưng cảm thấy khiếp đảm tâm kinh. Con dốc rất sâu, hoàn toàn không nhìn thấy đáy. Bọn họ té xuống, nhất định sẽ bị thương, có ảnh hưởng đến tánh mạnh hay không trời cũng không biết được.
Hàng rào cao đến eo, theo lý thuyết, không nên dễ dàng té xuống như vậy. Nhưng chuyện kì lạ như vậy đã xảy ra, điều này làm cho cô nghi ngờ.
Trình Kiêu dường như nhìn thấu tâm tư của cô, ánh mắt khẽ đảo xung quanh dò xét, mày rậm trong nháy mắt nhíu chặt.
Sở Niệm muốn đi lên phía trước dò xét đến cùng, ai ngờ bước chân vừa khẽ động, cả người đã bị Trình Kiêu kéo vào trong ngực.
“Ô, anh làm cái gì vậy?" Tựa vào trong cánh tay của người đàn ông, Sở Niệm nhíu mày.
“Nhìn đằng trước." Trình Kiêu nâng nâng cằm.
Sở Niệm nhìn theo ánh mắt của anh ta, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi: “Tại sao như vậy? Người nào đã đổ viên bi ở đây?"
Trên mặt đất, có không ít viên bi nhỏ thủy tinh trong suốt. Nếu không nhìn kỹ, nhất định sẽ không phát hiện. Đương nhiên, giẫm lên chúng nó không trượt chân mới là lạ!
Trình Kiêu khẽ nheo mắt lại, quét một vòng qua mặt đá cẩm thạch sáng bóng, lạnh nhạt nói: “Ở đây không chỉ có viên bi, còn có người đổ dầu vừng."
Thủ đoạn như thế, chẳng lẽ là có người có lòng muốn người khác gặp chuyện không may?
Sở Niệm kinh hãi: “Ai sẽ làm như vậy?"
Trình Kiêu chỉ xuống mặt đất: “Em có phát hiện không, người hạ thủ đem đồ vật đặt ở vị trí gần nhất lan can. Nơi này gần sát cổ thụ, không có gì đẹp mắt, hơn nữa người bình thường coi như đi qua nơi này, cũng sẽ rất ít đi sát lan can, nhưng có một người, nhất định sẽ đi đến nơi được đặt bẫy."
Nghe được Trình Kiêu giải thích, trong lòng Sở Niệm run lên. Ánh mắt của cô nhìn theo tầm mắt của người đàn ông đang nhìn một vị trí cách đó không xa, sống lưng bất chợt lạnh lẽo.
Đúng lúc này, nghe được có người kêu: “Nara, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo."
Người kêu đi đến trước mặt bọn họ, thì ra là phụ tá của đạo diễn quay quảng cáo của Thiên Nhiên, hắn nhìn bọn họ cười cười: “Hai vị, thật xin lỗi, chúng tôi phải quay cảnh cuối ở chỗ này rồi, xin hỏi có thể chứ?"
Sở Niệm lắc đầu.
Người nọ cau mày, có chút nóng nảy: “Sân này chúng tôi đã đặt trước."
Mặt mày Trình Kiêu lạnh xuống, đáy mắt phát ra ánh sáng lạnh khiến cho người ta run sợ: “Muốn nữ chính quay quảng cáo của các người gặp chuyện không may thì cứ tiếp tục đi!"
Cậu nhìn xung quanh hai bên một cái, nhưng thấy tất cả mọi người vẫn đang làm việc, hình như không ai chú ý tới cảnh tượng vừa rồi, cậu lập tức xoay người chạy tới chỗ của Trình Kiêu và Sở Niệm, nhỏ giọng nói: “Ngài Trình, Sở tiểu thư, tổng giám đốc đã xảy ra chuyện."
Trình Kiêu đang nói chuyện với Sở Niệm, nghe vậy sắc mặt trầm xuống: “Làm sao vậy?"
“Cơ thể Trần tiểu thư vô ý mất cân bằng, tổng giám đốc kéo cô ấy lại, hai người bọn họ cùng nhau rơi xuống phía dưới con dốc rồi."
Cả người Sở Niệm cứng đờ, nụ cười trong nháy mắt trắng bệch. Nếu không phải Trình Kiêu đang ôm bả vai cô, chỉ sợ rằng cô đã xụi lơ xuống.
Trình Kiêu quyết định thật nhanh: “Lập tức thông báo Long Vu Hành, để cho cậu ta lập kế hoạch cứu hộ. Sau khi liên lạc với cậu ta, tạm thời phong tỏa nơi này, không cho bất luận người nào xuống núi, đồng thời cắt đứt tín hiệu internet của tất cả mọi người trừ tôi ra, tạm thời đừng cho người ta truyền tin tức ra ngoài."
“Vâng." Lý Tốc trả lời.
“Lý Tốc." Sở Niệm mở miệng kêu cậu, giọng nói run nhè nhẹ: “Cậu chắc chắn là do Trần Thích Nghi mất cân bằng, anh hai vì cứu cô ấy mới té xuống?"
Lý Tốc liếc nhìn cô một cái, rất nhanh liền nói: “Tôi xác định."
Sở Niệm gật đầu, phất tay với cậu ta.
Lý Tốc đi làm việc.
Ánh mắt Trình Kiêu ngưng tụ lại: “Tiểu Niệm, Đông Phương anh ta sẽ không đến mức vì một người như Trần Thích Nghi mà làm chuyện vớ vẩn."
Sở Niệm suy nghĩ một chút mới nói: “Tốt nhất là như vậy."
“Đi thôi, chúng ta qua bên kia xem một chút." Trình Kiêu kéo cô đi tới chỗ Đông Phương Tín xảy ra chuyện.
Sở Niệm đi tới hiện trường xảy ra chuyện, liếc mắt nhìn hàng rào viền ngoài con dốc, nhưng cảm thấy khiếp đảm tâm kinh. Con dốc rất sâu, hoàn toàn không nhìn thấy đáy. Bọn họ té xuống, nhất định sẽ bị thương, có ảnh hưởng đến tánh mạnh hay không trời cũng không biết được.
Hàng rào cao đến eo, theo lý thuyết, không nên dễ dàng té xuống như vậy. Nhưng chuyện kì lạ như vậy đã xảy ra, điều này làm cho cô nghi ngờ.
Trình Kiêu dường như nhìn thấu tâm tư của cô, ánh mắt khẽ đảo xung quanh dò xét, mày rậm trong nháy mắt nhíu chặt.
Sở Niệm muốn đi lên phía trước dò xét đến cùng, ai ngờ bước chân vừa khẽ động, cả người đã bị Trình Kiêu kéo vào trong ngực.
“Ô, anh làm cái gì vậy?" Tựa vào trong cánh tay của người đàn ông, Sở Niệm nhíu mày.
“Nhìn đằng trước." Trình Kiêu nâng nâng cằm.
Sở Niệm nhìn theo ánh mắt của anh ta, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi: “Tại sao như vậy? Người nào đã đổ viên bi ở đây?"
Trên mặt đất, có không ít viên bi nhỏ thủy tinh trong suốt. Nếu không nhìn kỹ, nhất định sẽ không phát hiện. Đương nhiên, giẫm lên chúng nó không trượt chân mới là lạ!
Trình Kiêu khẽ nheo mắt lại, quét một vòng qua mặt đá cẩm thạch sáng bóng, lạnh nhạt nói: “Ở đây không chỉ có viên bi, còn có người đổ dầu vừng."
Thủ đoạn như thế, chẳng lẽ là có người có lòng muốn người khác gặp chuyện không may?
Sở Niệm kinh hãi: “Ai sẽ làm như vậy?"
Trình Kiêu chỉ xuống mặt đất: “Em có phát hiện không, người hạ thủ đem đồ vật đặt ở vị trí gần nhất lan can. Nơi này gần sát cổ thụ, không có gì đẹp mắt, hơn nữa người bình thường coi như đi qua nơi này, cũng sẽ rất ít đi sát lan can, nhưng có một người, nhất định sẽ đi đến nơi được đặt bẫy."
Nghe được Trình Kiêu giải thích, trong lòng Sở Niệm run lên. Ánh mắt của cô nhìn theo tầm mắt của người đàn ông đang nhìn một vị trí cách đó không xa, sống lưng bất chợt lạnh lẽo.
Đúng lúc này, nghe được có người kêu: “Nara, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo."
Người kêu đi đến trước mặt bọn họ, thì ra là phụ tá của đạo diễn quay quảng cáo của Thiên Nhiên, hắn nhìn bọn họ cười cười: “Hai vị, thật xin lỗi, chúng tôi phải quay cảnh cuối ở chỗ này rồi, xin hỏi có thể chứ?"
Sở Niệm lắc đầu.
Người nọ cau mày, có chút nóng nảy: “Sân này chúng tôi đã đặt trước."
Mặt mày Trình Kiêu lạnh xuống, đáy mắt phát ra ánh sáng lạnh khiến cho người ta run sợ: “Muốn nữ chính quay quảng cáo của các người gặp chuyện không may thì cứ tiếp tục đi!"
Tác giả :
Nhị Thập Cửu