Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!
Chương 70: Bức cô đến đường cùng

Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!

Chương 70: Bức cô đến đường cùng

Người bị cô phun trúng chính là Đông Phương Tín.

Anh ướt hết toàn thân, từng giọt nước trong suốt tách tách chảy xuống, nhìn như là ướt mem cả rồi!

Thích Nghi hiếm khi há to miệng, không thể nào khép lại. Chai nước khoáng trong tay cô “Bịch" một tiếng rơi xuống đất.

Bọt nước văng khắp nơi, có một ít còn dính lên ống quần anh.

Lần này, cả người Đông Phương Tín từ trên xuống dưới đều bị cô làm cho hỏng bét, nhìn vô cùng nhếch nhác. Mặt mày anh xanh mét, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thích Nghi chằm chằm, trong mắt như có từng đám mây đen che khuất, sức ép làm Thích Nghi thiếu chút hít thở không được.

Cô có thể nói mình không hề cố ý hay không?

Đôi môi cô giật giật, muốn mở miệng, thế nhưng lại không nói được lời nào.

Cái mà giải thích thì cũng thật chẳng nghĩa lý gì!

“Trời ơi!" Thiên Nhiên nhẹ nhàng che miệng, là người đầu tiên phát ra âm thanh.

“Cái đó………..Đông Phương tiên sinh, thật sự xin lỗi, cực kì xin lỗi, tôi không có cố ý." Cuối cùng Thích Nghi cũng hồi hồn lại, nhớ tới lần trước bọn họ gặp nhau hình như cô cũng đắc tội với anh, anh còn tuyên bố muốn chỉnh chết cô, dưới tình huống đó, cô khẩn trương xoay người rút một hộp khăn giấy chà lau trên gương mặt Đông Phương Tín: “Tôi không phải muốn phun vào anh, trùng hợp lúc đó anh vừa đi ngang qua thôi------“

“Trần Thích Nghi, ý của cô là……" Đông Phương Tín bất chợt giữ chặt cổ tay của cô, lời nói lạnh lẽo phun ra từ miệng của anh: “Đây là lỗi của tôi?"

“Đương nhiên tôi không có ý đó." Nhịn xuống cổ tay đau nhói khó chịu, trán Thích Nghi cũng rịn ra một tầng mồ hôi hột: “Là do nước không biết nghe lời, nên dính lên người của anh-------“

“Câm miệng!" Đông Phương Tín có cảm giác muốn bóp cổ giết chết sự vọng động của cô, dùng sức hất tay của cô ra: “Đừng có đem lỗi đổ cho nước trên người."

“Sau lưng tôi không có mắt, làm sao biết anh đột nhiên đi tới đây………Hơn nữa, tôi cũng đã nói xin lỗi rồi……."

“Cô còn dám nói?"

Lời nói nghiêm nghị mang theo hơi lạnh thổi qua trên đầu, làm Thích Nghi có cảm giác sắp bị tiêu diệt tới nơi rồi. Thân thể cô co rúm lại, ánh mắt liếc qua lại thấy mọi người xung quanh đang dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn bọn họ chằm chằm, thầm rủa một câu thời vận không đủ. Dù sao, trong mắt những người ở đây, chắc hẳn đều cho rằng toàn bộ là cô sai, cô cũng không thể nào chối cãi rồi.

Kế sách duy nhất bây giờ, chỉ có thể cúi đầu mà thôi.

Trong lòng thở dài một tiếng, khóe miệng cô co quắp: “Tôi không nói nữa, đây là lỗi của tôi, tôi nhận."

“Đông Phương tiên sinh, thành thật xin lỗi, cô ấy cũng không cố ý." Thiên Nhiên ở bên cạnh giải thích giúp cô: “Có thể đột nhiên nhìn thấy anh, nên cô ấy quá kích động-----“

Đông Phương Tín giơ tay lên, ý nói cô ấy không cần tiếp tục.

Trong lòng anh, đã sớm nhận định Thích Nghi là cố ý. Thù mới hận cũ, anh cũng muốn cùng nhau báo một lần mới được!

Thiên Nhiên chỉ có thể im lặng, hơi giương mắt nhìn lên, phát hiện ánh mắt người đàn ông bên cạnh này đang gắt gao trừng cô.

Cứ tưởng rằng, đã hiểu rõ cách anh đổi xử với người xung quanh rồi, lần sau có gặp cô cũng có thể bình thản đối mặt, nhưng vừa nhìn đến ánh mắt thâm thúy kia, hai chân cô có cảm giác nhũn ra, dường như đứng không vững, nếu không phải Thích Nghi phát hiện thay đổi mà đỡ lấy khuỷu tay của cô, chỉ sợ hôm nay cô đã trở thành đối tượng để mọi người cười nhạo rồi.

Bọn họ gặp lại ở đây dưới tình cảnh không nói nổi như thế này!

Lúc đó, nhóm mấy người tài xế của Đông Phương Tín đã tới trước đưa cho anh một cái khăn lông sạch sẽ, để anh đem nước trên người lau sạch đi.

Một lát sau, anh đã trở lại dáng vẻ anh tuấn xuất sắc, ngoài trừ áo có hơi ẩm ướt một chút, còn lại gần như hoàn mỹ. Làm cho mấy cô gái xung quanh mắt cũng mở to trong lòng tràn đầy nhiệt huyết.

Dĩ nhiên, cũng có ngoại lệ.

Thí dụ như, nhóm người Thiên Nhiên, Thích Nghi còn có Sở Niệm.

“Mọi người toàn bộ đứng ở đây làm gì? Không cần làm việc nữa hay sao?" Sau khi Lý Tốc nhận lại khăn lông Đông Phương Tín đưa, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy người đứng xung quanh một lượt: “Giải tán đi!"

Tất cả mọi người tức giận nhìn anh ta một cái, sau đó nhanh chóng tản đi.

Không hổ là người bên cạnh Đông Phương Tín, không nghĩ đến anh ta lại có khí thế đến vậy.

“Anh hai, anh không sao chứ?" Sở Niệm nhảy lên trước một bước nhìn về phía Đông Phương Tín, cười nắc nẻ hỏi: “Anh có muốn gọi người mang một bộ quần áo mới đến đây hay không?"

“Em cũng hả hê như vậy sao?" Hiếm khi thấy Đông Phương Tín trầm mặt với cô như vậy.

“Không dám." Sở Niệm che cái miệng nhỏ nhắn hơi mỉm cười, sau đó nhìn về phía Thích Nghi: “Trần tiểu thư, bình thường chỉ cần anh ấy tức giận xong cũng lập tức hết chuyện, cô không cần phải lo lắng."

Thích Nghi gật đầu, nhịn không được nhìn cô ấy mấy lần.

Người này là tình địch mạnh mẽ của Thiên Nhiên.

Dịu dàng, lương thiện, xinh đẹp lại có tài! Cùng đứng với người đàn ông tên Trình Kiêu phía sau lưng cô ấy nhất định là một đôi trời sinh.

Chẳng trách Thiên Nhiên cũng không muốn tranh giành!

“Giới thiệu cho mọi người một chút, đây là chồng sắp cưới của tôi Trình Kiêu." Sở Niệm xoay người kéo cánh tay Trình Kiêu ra, chỉ chỉ về phía Thiên Nhiên và Thích Nghi: “Nara chắc là anh biết, cô ấy là người đại diện của Nara Trần Thích Nghi."

“Chào anh." Thích Nghi mỉm cười chào hỏi.

Cánh môi Thiên Nhiên hơi nhúc nhích, không hề muốn khách sáo chào hỏi bọn họ, ai ngờ cánh tay dài của Trình Kiêu đưa ra, bàn tay đưa trước mặt cô, âm thanh lộ ra sự âm trầm khó nắm bắt, lại mang theo sự lạnh lùng: “Lam tiểu thư, đã lâu không gặp!"

Một câu “Đã lâu không gặp", chính là công khai muốn nói với mọi người trước đây bọn họ đã từng quen biết.

Sắc mặt Thiên Nhiên bỗng dưng trở nên trắng xanh, hành động này của Trình Kiêu, làm cô hoàn toàn không có chuẩn bị.

“Hai người biết nhau sao?" Thái độ này làm Sở Niệm hơi ngạc nhiên.

“Quen biết cũ thôi." Trình Kiêu dịu dàng nhìn Sở Niệm một cái: “Nhưng mà nhiều năm chưa gặp lại."

Anh ta nói tới đây, hơi ngừng lại, ánh mắt nhìn xoáy vào Thiên Nhiên: “Lam tiểu thư, làm sao vây? Không nhận ra tôi sao?"

Bàn tay của anh ta, cũng chưa rút lại.

Trong lòng Thiên Nhiên lo sợ, lại thêm khổ sở. Trong cái nhìn soi mói không mang theo chút tình cảm nào của người đàn ông kia, cô cắn cắn môi, cũng đưa bàn tay nhỏ bé ra, mạnh mẽ đè xuống tâm tình của mình: “Trình tiên sinh, rất vui được gặp lại."

Cô dùng cách xưng hô bình thường xa cách gọi anh ta, đem khoảng cách giữa bọn họ càng kéo ra.

Cố gắng rút bàn tay thon nhỏ của mình về Thiên Nhiên phát hiện anh dùng lực khá lớn, làm đau cả tay của cô.

Ở một bên, đôi mày thanh tú của Sở Niệm nhẹ nhíu lại. Cô ấy vừa định mở miệng nói gì đó, lại bị Trình Kiêu cầm một bên cổ tay: “Đông Phương, tôi dắt tiểu Niệm qua bên kia xem quảng cáo của tập đoàn Châu Bảo Lấp Lánh quay có thuận lợi hay không."

Đông Phương Tín là người khôn khéo, từ lúc anh nhìn thấy Trình Kiêu và Thiên Nhiên giằng co đã nhìn ra giữa bọn họ nhất định có quan hệ không bình thường. Lúc này nghe anh ta nói vậy, lập tức gật đầu.

Sở Niệm bị Trình Kiêu ôm bả vai bước đi.

Lạnh lùng nhìn bóng lưng của bọn họ bị nhóm quay phim của Dịch Nhiên che khuất, Thích Nghi hơi nghiêng người qua, định lựa lời an ủi Thiên Nhiên, không ngờ người phía sau lại cười nhẹ một cái trước: “Tớ không sao. Tớ đi vệ sinh một chút, một lát còn phải tiếp tục quay nữa!"

Thiên Nhiên xoay người đi.

Thích Nghi đang định đuổi theo, lại bị ai đó nắm lấy, cứng rắn kéo cô lại.

“Anh muốn làm cái gì?" Ánh mắt nhìn đến chủ nhân của cái tay to đang kéo mình, lông mày Thích Nghi nhíu chặt lại: “Thả ra------“

Lời nói của cô chưa từng thành công, cả người bị Đông Phương Tín đẩy tới một cái thân cây to đùng bên cạnh.

Cây cối ở La Sơn phần lớn đều là lâu năm, lúc này Thích Nghi cũng đang dựa vào một cái cây khá to. Bên cạnh cây đại thụ này lại là một cái dốc đứng cao chót vót, thân hình nhỏ bé của Thiên Nhiên bị lồng ngực của Đông Phương Tín và cái cây vây lại ở giữa, không có đường thoát ra.

Thích Nghi nhìn sườn dốc đầy bụi cỏ bên cạnh, trong lòng hơi run sợ. Cô co co bả vai, liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang trong thế yếu, tâm trạng cực kì khó chịu: “Đông Phương Tín, anh tránh ra cho tôi."

“Tránh ra? Nợ nần của chúng ta còn chưa tính toán rõ ràng, không tính toán cho tốt thì sao được chứ?"

“Nợ nần gì? Chúng ta chẳng có nợ nần gì cả……."

“Không có nợ nần gì? Hôm đó cô còn mắc nợ tôi đấy."

“Tôi cũng đâu cố ý, ai biểu lúc đó anh sống chết không chịu thả tôi làm gì?" Thích Nghi ngửa cằm lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Phương Tín: “Hơn nữa cuối anh cũng đâu có bị làm sao không phải ư?"

“Cô cho rằng một câu ‘Cuối cùng không có việc gì’ là có thể đem toàn bộ chuyện đó phủi sạch sẽ đó chứ?" Khóe miệng Đông Phương Tín nhếch lên, trong mắt như có ánh lửa lóe lên: “Cô có biết, bởi vì cô, mà xém chút nữa tôi bị đưa đến đồn cảnh sát hay không!"

“Làm sao mà tôi biết được?" Thích Hợp không hề biết chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy, tự biết mình đuối lý, giọng nói cũng nhỏ lại.

Đông Phương Tín lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng.

Cảm thấy lửa giận của anh, bả vai Thích Nghi co rụt lại, ánh mắt liếc nhìn anh: “Vậy tôi xin lỗi, được rồi chứ?"

“Xin lỗi cũng chẳng tác dụng gì cả, nếu không cần cảnh sát làm gì."

“Chứ anh muốn thế nào?"

“Tôi vẫn chưa nghĩ ra." Nhìn Thích Nghi biểu hiện sắp nổi giận, trong lòng Đông Phương Tín thấy khá hơn nhiều: “Chờ tôi suy nghĩ kĩ càng sẽ nói cho cô biết."

Như vậy không phải so với lăng trì xử trảm cũng chẳng khác gì nhau sao?

Thích Nghi tức giận nhìn anh chằm chằm: “Cho anh một phút suy nghĩ, nếu như nghĩ không ra, vậy ân oán giữa chúng ta coi như bỏ qua!"

“Tôi nghĩ xong rồi." Thích Nghi vừa mới dứt lời, Đông Phương Tín cũng nhàn nhạt nở nu cười nói ngay: “Cô theo tôi một ngày."

“Cái gì?"

“Hay cô nghĩ muốn nhiều hơn?"

Nghe giọng nói của anh giống như chế giễu, đột nhiên Thích Nghi nhớ tới lần trước anh cũng từng nói qua yêu cầu như thế. Ngày đó anh yêu cầu cô đi cùng một đêm, sau đó chỉ là đưa cô đi gặp bạn bè, trên cơ bản cũng không có chuyện gì xảy ra. Nếu vậy, lần này thì sao? Nghe giọng điệu của anh, dường như cũng không có ý định làm chuyện xấu xa gì---- ---

Nghĩ đến đây, cô cắn răng một cái: “Được, nhưng anh không thể bảo tôi làm bất cứ chuyện gì trái lương tâm."

“Trái lương tâm là chuyện gì?" Ánh mắt Đông Phương Tín nhàn nhạt liếc nhìn đến trước ngực của cô.

“Đương nhiên tôi không có cách nào chấp nhận loại chuyện đó…..." Thích Nghi đang nói, bõng dưng nhận thấy ánh mắt của anh, không khỏi giận dữ, lấy hai cánh tay che trước ngực, cắn răng nghiến lợi: “Khốn kiếp, anh nhìn đi đâu vậy?"

Đông Phương Tín nhẹ nhàng thở: “Vừa nhìn đã biết là 34A, chẳng nhấp nhô chút nào, Thái Bình Công Chúa!"*

*Thái Bình Công Chúa: ta cũng không biết cái này nghĩa gì, nhưng đại khái chắc là anh chê chị ngực lép.

“Anh mới Thái Bình Công Chúa, cả nhà anh….!"

“Dám nói đến người nhà của tôi tôi sẽ giết cô!"

Nghe Đông Phương Tín hung hăng cảnh cáo, trái tim Thích Nghi giật mình.

Hình như anh rất bảo vệ người nhà của mình-------

Những người nhà kia được anh bảo vệ, cũng thật là hạnh phúc đúng không?

Nghĩ tới đây, trong lòng cô hơi nhói lên.

Dù sao, cho đến tận bây giờ cô chưa từng được cảm nhận cái cảm giác được người nhà bảo vệ. Chắc là rất tuyệt vời, hạnh phúc hơn nữa là vui vẻ?

Cô buồn phiền, cũng không thể biết được câu trả lời.

Nói chung, loại cảm giác đó vĩnh viễn cô sẽ không thể nào hiểu được.

“Còn nữa……." Đông Phương Tín bỗng dưng đưa tay nắm chặt cằm của cô, âm thanh lạnh lùng cảnh cáo: “Cho dù Trình Kiêu cùng Lam Thiên Nhiên có quan hệ như thế nào, cũng không cho phép cô nhúng tay vào."

“Vậy tại sao anh có thể nhúng tay?"

Đúng là người theo chủ nghĩa độc tài!

Trong lòng Thích Nghi tức giận, cười nhạt một cái: “Anh không có quyền gì kiểm soát chuyện của tôi!"

“Chuyện của cô tôi cũng chẳng có hứng xen vào." Đông Phương Tín hừ nhẹ một tiếng, sau đó lạnh lùng nói: “Nhưng nếu làm cho tiểu Niệm khổ sở, thì khổ sở mà Lam Thiên Nhiên phải chịu đựng sẽ gấp ngàn lần như vậy!"

“Anh-----“

“Cô tự biết mà giải quyết cho tốt!"

Thích Nghi cảm giác một gió mát lướt qua trước mặt, Đông Phương Tín đã bước cách xa cô.

Tấm lưng kia, có cảm giác âm trầm vô cùng!

Lông mày Thích Nghi nhíu chặt lại, trong lòng có cảm giác khó chịu cực kì.

Không những chỉ vì tình cảnh của Thiên Nhiên trong tương lai, mà còn vì bị người khác mạnh mẽ uy hiếp mà không vui.

Cảm giác chẳng dễ chịu chút nào!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ----

Nhìn Lý Tốc mở ra một chiếc hộp tinh xảo đưa tới trước mặt GiGi, trường quay một hồi âm thanh hít khí lạnh vang lên.

Trong chiếc hộp đựng một sợi dây chuyền hồng ngọc Red Diamond giá trị mấy triệu, ánh sáng khúc xạ lấp lánh chiếu ra xung quanh, hết sức chói mắt.

“Ồ----“

“Thật là đẹp!"

Một loạt những tiếng thở dài vang lên, rất tự nhiên GiGi trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ.

GiGi cũng hơi ngạc nhiên. Cô ta ngước mắt nhìn lên, nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú đứng trước mặt: “Tín thiếu, đây là….."

“Hôm nay em vì Châu Bảo Lấp Lánh quay quảng cáo rất cực khổ, sợi dây chuyền hồng ngọc Red Diamond này rất hợp với màu da của em, tặng cho em." Khóe miệng Đông Phương Tín hơi nhếch lên, cười đến rực rỡ: “Em đeo lên đi."

“Được." GiGi không chút do dự đồng ý.

Đông Phương Tín tự tay cầm sợi dây chuyền đeo lên cho cô ta.

Sợi dây chuyền đó đúng là rất hợp với GiGi, sau khi cô ta đeo vào, cả người cũng rực rỡ lên không ít.

Vẻ mặt của Trình Kiêu bình thản: “Như vậy quảng cáo của Châu Báu Lấp Lánh còn chưa kịp ra, thì cũng đã đưa đến chấn động lớn rồi, anh ta làm vậy mới là quảng cáo tốt nhất cho Châu Báu Lấp Lánh."

Sở Niệm gật đầu đồng ý.

Ánh mắt của Trình Kiêu, lại đang nhìn đến chỗ một nhóm khác đang quay cách đó không xa.

Ở bên kia, cô gái xinh đẹp vừa quay xong phần cuối, tầm mắt đưa ra xa xa bắt gặp ánh mắt của anh ta, lập tức tránh đi chỗ khác.

Thân thể Thích Nghi ngăn cản ánh mắt của bọn họ, vỗ vỗ bả vai Thiên Nhiên: “Không nên nhìn, cậu nên để cho anh ta biết, anh ta làm ra vẻ tự nhiên, thì cậu cũng giống vậy rất thoải mái!"

“Tớ không sao." Thiên Nhiên miễn cưỡng cười cười.

“Tốt lắm, mọi người kết thúc công việc đi ăn cơm, buổi chiều quay thêm hai phần nữa thì quảng cáo thành công tốt đẹp rồi." Đạo diễn ra lệnh: “Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, chiều một một giờ tập họp nhé."

Thấy công việc kết thúc, mọi người lập tức trở nên thoải mái, tiếng trao đổi bắt đầu vang lên không ngừng.

“Tín thiếu vậy mà đối với GiGi cũng thật là tốt, ra tay hào phóng như vậy, sợ lại có người sắp được gả vào nhà giàu có rồi."

“GiGi hiện tại cũng rất nổi tiếng mà."

…………

Thích Nghi và Thiên Nhiên không muốn nhiều chuyện, hai người nhanh chóng đi trước.

Trên đỉnh núi có mấy khách sạn nhỏ, có thể ăn và ở.

Khi hai người vào khách sạn không làm cho người khác chú ý lắm. Bình thường người nổi tiếng đến đây khá nhiều, mấy nhân viên phục vụ kia nhìn những nhân vật lớn miết chắc cũng quen rồi.

Ngược lại, có một người khiến cho Thích Nghi phải chú ý.....

Thiên Nhiên cũng nhìn thấy cô ta: “Ủa, đó có phải là Phong Chi Sơ không?"

“Chính là cô ta." Thích Nghi cùng Thiên Nhiên đi tới một cái bàn ngồi xuống.

“Tại sao cô ấy lại có thể đi vào đây?" Thiên Nhiên nghi ngờ hỏi.

La Sơn có một quy định, trừ nhân viên của đoàn quay phim cùng với người của khách sạn này, cho tới hiện tại đều không cho phép những người không có phận sự vào đây. Đặc biệt là phóng viên. Nếu không, nội dung phim của mấy tổ quay sớm bị lọt ra ngoài mất? Như vậy, cũng không có đoàn quay phim nào thèm tới đây nữa rồi.

Thích Nghi cười một tiếng: “Chắc là sau lưng cô ta cho chỗ dựa vững mạnh!"

Thiên Nhiên không hiểu lắm nhìn cô.

“Cậu có nhớ tình cảnh lần trước chúng ta gặp cô ta không? Nhất định là có một nhóm người ở phía sau thao túng chuyện lần đó." Thích Nghi nhún nhún vai: “Tớ đã nói rồi, chưa chắc cô ta vì cậu mà tới, nhưng cũng có khả năng."

“Cô ta cũng chỉ nghĩ kiếm chút tin tức thôi." Thiên Nhiên lấy tay chống cằm: “Hôm nay Trình Kiêu cũng tới, chắc không phải anh ấy bảo Phong Chi Sơ tới, rốt cuộc cô ta làm việc cho ai chứ?"

“Không biết." Thích Nghi vẫy tay, kêu phục vụ đến để gọi đồ ăn.

Thiên Nhiên nhíu nhíu chân mày, đợi phục vụ đi khỏi, lại nói: “Thích Nghi, liệu có phải cô ta để ý cậu không?"

Đôi mày thanh tú của Thích Nghi nhẹ nhướng lên: “Có thể lắm chứ."

“Sao mà cậu chẳng để ý chút nào vậy?"

“Bây giờ bọn họ ở trong tối, chúng ta ở chỗ này lo lắng đâu có tác dụng gì?" Hai tay cô đặt trên bàn, Thích Nghi ôn nhã cười cười, an ủi: “Thiên Nhiên, không cần lo lắng quá, cái gì tới sẽ tới thôi."

Thiên Nhiên còn muốn nói tiếp, lại nghe giọng nói của một cô gái: “Nara, Trần tiểu thư, hai người cũng tới quán này ăn cơm hả?"

“Ừ, cô hoàn tất công việc rồi ư?" Thiên Nhiên mỉm cười nói.

“Dạ" Uyển Uyển liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh các cô: “Em thấy chỗ này không có ai ngồi, em ngồi ăn cơm chung ở đây được không?"

Thiên Nhiên có hơi bất ngờ, Thích Nghi cũng đã đồng ý: “Ngồi đi!"

Uyển Uyển thản nhiên cười, nói “Cám ơn" rồi ngồi xuống.

Bởi vì cô ấy ngồi ở đây nên Thích Nghi và Thiên Nhiên không tiếp tục nói về vấn đề Phong Chi Sơ nữa.

Uyển Uyển gọi cơm, trong lúc ăn, thỉnh thoảng cô cũng hỏi Thiên Nhiên về một ít kinh nghiệm trong nghề. Thiên Nhiên hiền hòa, mấy vấn đề của cô ấy Thiên Nhiên đều trả lời hết. Cô ấy rất là vui vẻ, cười rạng rỡ nhìn Thiên Nhiên: “Chị Nara, có thể học tập kinh nghiệm với chị, em cảm thấy thật vinh hạnh."

“Chúng ta cũng là học hỏi lẫn nhau mà." Thiên Nhiên ra nghề sớm hơn cô ấy, danh tiếng ở quốc tế rất tốt, cũng nổi tiếng hơn cô ta, thế nhưng lại rất khiêm tốn lễ độ.

Uyển Uyển nghe vậy, liền cười hết sức vui vẻ: “Chị Nara, kinh nghiệm của chị thật là nhiều, không biết mai mốt em có thể tiếp tục học hỏi kinh nghiệm với chị nữa hay không."

Cũng đã gọi chị rồi, làm cho quan hệ trở nên thân thiết hơn nhiều đi.

Thiên Nhiên chỉ cười nói một tiếng “Được".

Trong lúc họ thảo luận, sự chú ý của Thích Nghi vẫn đặt trên người Phong Chi Sơ đằng kia. Vẻ mặt cô gái kia rất là chăm chú, vẫn luôn nhìn chằm ra ngoài cửa sổ. Thấy vậy, ánh mắt của Thích Nghi, cũng nhìn sang đó.

Đó là vị trí quay quảng cáo của tập đoàn Châu Bảo Lấp Lánh---- -----

Chẳng lẽ là do bọn cô lo lằng nhiều rồi, Phong Chi Sơ cũng không phải vì họ mà tới, còn lần đầu gặp nhau ngày ấy, thực sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Cô ta chỉ muốn lợi dụng người phụ nữ kia để làm một tin tức độc quyền, mà họ trùng hợp chạy xe ngang qua, cho nên mới gặp phải?

Thích Nghi đang suy nghĩ lan man thì giọng của Thiên Nhiên vang lên: “Thích Nghi, cô ấy thật sự là một người mới rất tốt."

“Hả….." Thiên Nhiên hồi hồn, nhìn Thiên Nhiên: “Cái gì?"

“Uyển Uyển đó!"

“À." Thích Nghi không chú ý tới Uyển Uyển lắm, lúc này nhìn lại không thấy cô ấy cô ấy ở đây, không khỏi nhíu mày: “Cô ấy đâu rồi?"

“Đi nghe điện thoại rồi." Thiên Nhiên chỉ về một hướng khác.

Thích Nghi nhìn qua, Uyển Uyển cũng vừa vặn xoay người nhìn lại. Ánh mắt giao nhau thì Uyển Uyển nhanh chóng quay mặt đi.

Cô ấy hình như đang sợ cái gì thì phải?

Trong lòng Thích Nghi tự nhiên có cảm giác như vậy.

“Lam tiểu thư, Trần tiểu thư." Phong Chi Sơ đi tới trước mặt họ, ánh mắt lấp lánh: “Thật đúng là hai người rồi, chúng ta lại gặp nhau!"

“Phong tiểu thư." Thiên Nhiên mỉm cười: “Thật là trùng hợp."

“Vừa khéo, hôm tay tôi đến đây phụ giúp." Phong Chi Sơ buông tay: “Không ngờ hai người cũng đang quay phim ở đây."

“Cô ở đây phụ ư?" Thiên Nhiên nghi ngờ hỏi.

“Ừ." Phong Chi Sơ cười nhạt: “Bà chủ khách sạn này là dì của tôi, hôm nay có hai nhân viên xin nghỉ, nên bà ấy mới gọi tôi đến phụ giúp. Nhìn hai người, hình như là ăn xong rồi."

Tâm trạng Thiên Nhiên vui tươi hẳn lên, Thích Nghi cũng cảm thấy thả lỏng bớt.

Xem ra, đúng là họ suy nghĩ quá nhiều rồi!

“Hai người muốn tính tiền chưa? Để tôi giảm giá cho hai người." Phong Chi Sơ cầm hóa đơn gọi món của hai người lên: “Có thể giảm được 5% đấy nhé! Tổng cộng tất cả là 500 đồng."

“Cám ơn!" Thích Nghi đưa tiền cho cô ta.

“Tôi phải thay dì tôi tiếp đãi hai người mới đúng, hai người cứ tự nhiên, tôi xin phép bận công việc một chút." Phong Chi Sơ cầm tiền cùng với hóa đơn bữa ăn đi mất.

Thiên Nhiên cười cười: “Coi bộ sự xuất hiện của cô ấy chỉ là tình cờ mà thôi."

Thích Nghi từ chối cho ý kiến.

Không cần biết lời nói của Phong Chi Sơ ban nãy có đúng hay không, nhưng từ thái độ của cô ta hôm nay đối với bọn cô mà nói đã rất kì lạ rồi. Cố nhớ trước đây không lâu ở câu lạc bộ Nhà Nhà Đốt Đèn có gặp qua Phong Chi Sơ, nhưng mà lúc đó thậm chí cô ta không hề muốn chào hỏi, hôm nay tại sao lại đột nhiên nhiệt tình như vậy!

“Bên tổ quay phim của em đang rất vội vã, chị Nara, hiện tại chắc em phải quay về tập rồi, một lát chị trả tiền giúp em luôn được không?" Uyển Uyển trở lại, móc ví tiền ra: “Bao nhiêu tiền vậy ạ, em đưa chị."

“Không cần đâu, dù gì cũng không có bao nhiêu." Thiên Nhiên nói: “Coi như tôi mời khách, mừng chúng ta quen biết nhau."

Ánh mắt Uyển Uyển trong trẻo, nhìn Thiên Nhiên cười gật đầu: “Vậy cám ơn nhiều, lần sau em sẽ mời."

Thiên Nhiên gật đầu.

“Chị Nara, quảng cáo của chị buổi chiều chụp nữa là xong rồi chứ?" Trong mắt Uyển Uyển lộ ra ánh sáng hâm mộ: “Thật tốt quá!"

“Còn có hai đoạn nữa thôi, chắc buổi chiều là có thể quay xong."

“Em vẫn còn ở đây quay à?"

“Dạ vâng, em vẫn còn ở đây."

“Ồ, vậy chúng ta vẫn có cơ hội gặp mặt rồi. Vậy em đi trước, liên lạc lại sau ạ, tạm biệt!" Uyển Uyển vẫy tay với bọn cô, sau đó rời đi trước.

Thiên Nhiên nhìn đồng hồ đeo tay: “Nhóm quay phim của bọn họ rất vội vã hay sao vậy? Còn sơm như vậy đã bắt đầu rồi. Bây giờ mới có 12h thôi!"

“Chắc là do cần phối hợp thời gian đấy!" Thích Nghi nói: “Chúng ta cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa cũng phải bắt đầu làm việc rồi."

“Ừ." Thiên Nhiên gật đầu.

--- ------ ------ ------ ---------

Nói là đi nghỉ ngơi, nhưng vốn là Thiên Nhiên không hề buồn ngủ.

Trong đầu, đều là gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc của người kia. Các loại vẻ mặt khác nhau.

Khi đó anh ấy hoặc dịu dàng, hoặc nghiêm nghị, hoặc cưng chiều…….nhưng chưa bao giờ lạnh lùng.

Cùng với dáng vẻ hôm nay gặp lại hoàn toàn khác nhau.

Ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn không cách nào ngủ được, cô dứt khoát đứng lên.

“Thiên Nhiên." Thích Nghi là người dễ tỉnh giấc, nhìn thấy Thiên Nhiên mặc áo khoát hình như chuẩn bị đi ra ngoài, không khỏi cau mày: “Cậu đi đâu vậy?"

“Tớ ra ngoài đi dạo một lát." Thiên Nhiên mặt áo khoát xong xuôi: “Cậu ngủ đi!"

“Tớ đi với cậu."

“Không cần đâu, tớ có chút chuyện hơi phiền lòng, cậu để cho tớ yên lặng một lát."

Thích Nghi nhìn cô ấy nhíu mày, nghĩ đến cô ấy thực sự cần chút không gian: “Được, cẩn thận một chút."

“Nơi này cũng đâu phải đàm rồng hang hổ chứ, tớ không ăn mất đâu mà." Thiên Nhiên không nhịn được cười một tiếng, phát tay đi ra ngoài.

Cô ấy đi ra ngoài, Thích Nghi làm sao mà ngủ tiếp cho được, lập tức cũng đứng lên.

Cô không phải muốn đi theo Thiên Nhiên, mà cũng là ra ngoài đi dạo.

Có một số việc, cô cần phải suy nghĩ kỹ lại mới được!

--- ------ ------ ------ ------ --------

Bên trong nhà hàng Tây.

“Tôi no rồi, cũng ít khi được đến đây, nên muốn đi xung quanh xem một chút." Trình Kiêu lấy khăn ăn trên chân ra, lạnh nhạt nói: “Mọi người cứ từ từ ăn."

“Anh mới ăn có một chút như vậy mà……" Sở Niệm cau mày.

Đông Phương Tín đưa tay cầm lấy tay Sở Niệm đang để trên bàn, để cho cô im lặng, đồng thời lạnh nhạt nói với Trình Kiêu: “Đi một chút rồi quay lại, đừng làm cho tiểu Niệm lo lăng quá."

Trình Kiêu gật đầu, nhìn Sở Niệm cái, xoay người rời đi.

Sở Niệm tránh khỏi tay của Đông Phương Tín: “Anh hai, anh làm gì vậy chứ?"

“Tâm trạng của cậu ta không được tốt." Đông Phương Tín liếc cô một cái: “Đáng lẽ em phải nhìn ra mới phải."

“Cũng bởi vì tâm trạng của anh ấy không tốt nên mới không ăn được gì." Sở Niệm vỗ trán: “Em rất lo lắng cho anh ấy."

“Vậy thì đi xem một chút đi."

“Cái gì?"

Đông Phương Tín cười một cái, lòng bàn tay vuốt lên mái tóc của cô, trong mắt âm tầm khó hiểu: “Cậu ấy không muốn để em biết tâm trạng của mình không tốt, nhưng em lại biết. Em có thể nhân cơ hội cậu ấy không biết, yên lặng quan tâm cậu ta!"

Sở Niệm nghe vậy, hai mắt cô lập tức tỏa sáng: “Đúng rồi! Vẫn là anh hai thông minh."

“Đi đi." Trong mắt Đông Phương Tín tràn ngập sự khích lệ.

Sở Niệm gật đầu, nhanh chóng đứng dậy đi theo phương hướng ban nãy Trình Kiêu vừa mới rời đi.

Tròng mắt Đông Phương Tín vô cùng thâm thúy, lộ ra một chút lo lắng. Anh ngoắc tay, gọi phục vụ đến tính tiền, rồi nhanh chóng rời khỏi nhà hàng Tây đó.

--- ------ ------ ------ ------ ------

Con đường nhỏ ở La Sơn rất hẹp, sử dụng những cục đá xanh lót thành, hai bên trồng rất nhiều cây cối cao lơn, mấy cái dây leo theo đó bò lên, đi trên đường, rất là mát mẻ thoải mái.

Vậy mà, vừa thấy người đàn ông đang từ hướng ngược lại đi tới bỗng nhiên có cảm giác không kiềm chế được.

Tình cảnh hôm nay của mọi người rất lúng túng, khi vừa nhìn thấy anh ý niệm đầu tiên, cô lập tức muốn xoay người bỏ đi. Nhưng mà âm thanh lành lạnh của người đằng sau lại khiến cô đứng lại.

“Gấp gáp bỏ chạy như vậy, nhất định là do trong bụng có nhiều chuyện xấu."

Đối phương nói ra mấy câu như vậy, nếu cô đi chẳng phải thật sự giống như bị nói trúng tim đen rồi sao?

Thiên Nhiên cắn răng, đành dừng lại.

Người đàn ông đó bước một bước lớn về phía trước, nhanh chóng đi tới trước mặt cô, môi mỏng nói ra mấy câu, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Lam Thiên Nhiên, nếu cô đã đi, thì cũng đừng nên trở về!"

“Tôi trở về chỉ vì công việc." Đây là lý do duy nhất mà Thiên Nhiên có thể nói ra.

“Công việc?" Trình Kiêu cười lạnh: “Công việc của cô ở La Mã không phải rất thuận lợi sao? Cần gì phải trở về Ôn Thành này làm việc chứ?"

Thái độ lạnh lùng kia, làm Thiên Nhiên cảm thấy đau lòng. Cô nắm chặt quả đấm, ngẩng mặt lên, con ngươi quật cường chống lại ánh mắt lạnh thấu xương của anh: “Tôi đã nói, đây là công việc của tôi."

Con mắt Trình Kiêu lạnh lẽo: “Công việc của cô cũng không nên xuất hiện tại Ôn Thành!"

“Ôn Thành không phải của nhà anh, vì lí do gì mà tôi không thể làm việc ở Ôn Thành?"

“Lam Thiên Nhiên, cô có tin hay không tôi có thể làm cho cô không thể ở lại Ôn Thành được?"

Nghe giọng nói uy hiếp mang theo lạnh lùng của anh, Thiên Nhiên cảm thấy sống lưng cứng đờ. Làm sao cô cũng không thể tin được, người đàn ông trước mặt này lại là Trình Kiêu mà cô biết. Anh ấy là người vô cùng hiền hòa tốt đẹp, bây giờ tại sao lại trở thành như vậy? Năm đó không phải là anh buông tay trước sao, bây giờ như thế nào mọi tội lỗi đều đổ lên đầu của cô hết rồi? Chẳng lẽ bởi vì nhà anh có tiền, thì coi cô không giống con người rồi chứ?

Nghĩ tới đây, Thiên Nhiên cắn răng, ánh mắt hoàn toàn không chịu khuất phục nhìn lại ánh mắt của anh: “Tôi tin, tôi tuyệt đối sẽ không lùi bước."

“Được!" Trình Kiêu giận quá hóa cười: “Vậy cứ nhìn thử đi!"

Trong mắt ánh lóe ra thứ ánh sáng, gọi là tuyệt tình!

Nhìn anh xoay người bước đi, Thiên Nhiên theo bản năng xông lên phía trước, chặn trước mặt anh: “Trình Kiêu, anh cũng sắp đính hôn với Sở Niệm rồi, tại sao lại không chịu buông tha cho tôi?"

“Không buông tha cho cô?" Trình Kiêu cười nhạo một cái: “Lam Thiên Nhiên, cô cho rằng mình là ai? Cũng chỉ là một diễn viên hạng ba thôi, đối với tôi không có quan trọng như vậy đâu!"

“Tôi là diễn viên hạng một quốc tế!" Nghe anh nói đến đây, Thiên Nhiên nóng nảy cãi lại: “Nếu tôi không quan trọng như vậy, anh cũng không cần quan tâm tôi có làm việc ở Ôn Thành hay không, chuyện đó chẳng có bất kì ảnh hưởng gì đối với anh cả."

Anh muốn phỉ báng cô thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được phỉ báng những cố gắng của cô trong công việc. Mấy năm gần đây, so với người bình thường cô đã cố gắng rất nhiều, cho nên mới có được thành tựu như ngày hôm nay!

Trình Kiêu mặc kệ cô, anh chỉ cười lạnh, âm thanh cũng lạnh lùng: “Tôi không thể chịu được con ruồi chướng mắt cứ ở trước mặt mình bay tới bay lui khắp nơi tỏa sáng được."

“Anh không nhìn là được rồi."

“Tôi có mắt mà."

“Anh……" Thiên Nhiên bị anh chọc tức làm cho khuôn mặt nhỏ tái đi: “Đúng là không thể nói lý lẽ với anh được!"

“Là cô không thể phản bác được chứ gì." Nhìn cô lúc tức giận theo thói quen mím cái miệng nhỏ nhắn lại, bên má nổi lên lúm đồng tiền, gương mặt trẻ con xinh đẹp đáng yêu, giọng điệu của Trình Kiêu không phát hiện mềm nhẹ đi không ít, nhưng vẫ kiên trì nói: “Trở về La Mã của cô đi!"

“Tôi không trở về." Thiên Nhiên gọn gàng dứt khoát từ chối.

Vất vả lắm cô mới có đủ dũng khí để quay trở lại Ôn Thành, làm sao có thể chỉ vì một lời nói của anh mà bỏ đi? Cho dù có đi, thì đó cũng là cô tự quyết định, chứ không phải vì bị anh bắt buộc. Cô đã vì anh đi xa một lần rồi, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai!"

Nghe lời nói của Thiên Nhiên, khóe miệng của Trình Kiêu lộ ra một đường cong lạnh lùng: “Vậy cô ở đó chờ bị đuổi đi!"

Làm sao nói mãi mà anh không chịu hiểu đây?

Thiên Nhiên nhìn anh nhấc chân định đi, đưa tay níu lấy cánh tay của anh: “Trình Kiêu, coi như vì tình cảm của chúng ta trước đây, anh giơ cao đánh khẽ không được ư, chừa cho tôi một con đường đi thôi."

“Bây giờ cô mới nhớ đến chúng ta đã từng có tình cảm?" Trình Kiêu cười đến có hơi tùy ý: “Lam Thiên Nhiên, cô không cảm thấy quá muộn màng rồi sao?"

“Trình Kiêu-------“

“A Kiêu"

Hai tiếng kêu cùng lúc vang lên.

Nhìn Sở Niệm xuất hiện trước mặt, Thiên Nhiên lập tức im bặt. Ở trước mặt Sở Niệm, cô có cảm giác, cho dù là bất cứ vật gì, giống như đều thua kém cô ấy một phần. Cho nên cô mới không muốn so sánh với cô ấy, lại càng không muốn đối địch với cô ấy.

Không phải vì cô sợ, mà đó là chuyện mà cô không cách nào thay đổi.

“Sao em lại tới đây?" Nhìn cô gái kia từng bước từng bước tới gần mình, Trình Kiêu nhướng lông mày đi, giọng nói cũng dịu dàng hơn mấy lần.

“Em thấy anh không có khẩu vị chẳng ăn được gì, nghĩ chắc là anh không thoải mái. Anh hai để cho em đến xem anh thế nào rồi, nên em mới ra đây." Sở Niệm đi tới trước mặt anh, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Thiên Nhiên: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

“Không có gì, đi thôi!" Trình Kiêu kéo tay của cô ấy.

Đôi môi Thiên Nhiên vừa động đậy, tính nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh lập tức im miệng.

Cô biết, bây giờ mình không có tư cách nói nhiều, nếu không lại càng làm cho Trình Kiêu kiên quyết đuổi cô đi khỏi Ôn Thành.

Sở Niệm là người sáng suốt, lúc nãy đi từ đàng xa đã nghe thấy tiếng hai người tranh chấp, trong lòng đã sớm xem xét nặng nhẹ. Lúc này, Sở Niệm nhịn không được nhìn Thiên Nhiên thêm mấy lần. Nhưng cuối cùng, cô ấy không có nói gì, sau đo theo Trình Kiêu bước đi.

Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, chẳng khác nào một bức tranh, xinh đẹp lãng mạn như vậy.

Làm cho miệng Thiên Nhiên trở nên khô khốc.

Hai người bọn họ giống như lời Sài Phượng nói đúng là ông trời tác hợp, nếu không đã qua thời gian năm năm, sao còn ân ái sâu đậm như thế.

Vì thế nên anh cũng không đợi cô.

Thì ra, đây là sự khác biệt hoàn toàn giữa yêu và thương!

Sau khi cách xa Thiên Nhiên, Sở Niệm nhẹ nhàng tránh tay của Trình Kiêu ra.

Trinh Kiêu nhìn cô, vẻ mặt hoàn toàn tỉnh táo.

“Anh cùng cô ấy rốt cuộc là có quan hệ gì?" Biết rõ mình không nên hỏi anh những vấn đề này, nhưng cuối cùng Sở Niệm vẫn không nhịn được. Dù sao, Trình Kiêu cũng là người đàn ông duy nhất trong đời cô, cô nhất định phải biết rõ ràng anh đang nghĩ cái gì. Hơn nữa, cô không muốn giữa hai người có bí mật, vì vậy cô mới trực tiếp hỏi thẳng: “A Kiêu, hai người trước đây đã từng qua lại, đúng không?"

“Không phải vậy đâu." Trình Kiêu nhàn nhạt trả lời: “Chỉ là trước đây anh và cô ấy từng ở chung nhà."

Giọng nói thậm chí không mang theo chút bí mật, giống như những chuyện trong quá khứ này chẳng đáng nhắc tới.

Cho tới bây giờ Sở Niệm cũng chưa nghe qua chuyện này, nghe vậy không khỏi vô cùng ngạc nhiên: “Hai người từng cùng ở chung nhà?"

“Không phải chỉ có anh ở cùng với cô ấy." Ánh mắt Trình Kiêu trở nên sâu xa, hình như đang nhớ tới một số chuyện, nhưng sắc thái miên mang trong mắt rất nhanh chóng biến mất: “Trước kia cô ấy từng ở tại nhà họ Trình, cha cô ấy cùng với cha của anh là bạn học, ông ấy trước khi qua đời nhờ cha anh chăm sóc cô ấy."

“Thì ra là vậy." Nhất thời Sở Niệm không biết hình dung cảm giác của mình trong lúc này, cô mờ mịt hỏi: “Đối với cô ấy, anh thật sự không có chút để ý nào sao?"

“Tiểu Niệm." Trình Kiêu sâu sắc nhìn vào mắt cô: “Hiện tại anh chỉ có em."

Những lời này, không khỏi làm cho Sở Niệm giật mình.

Trên thực tế, từ lúc biết Trình Kiêu tới nay, anh quả thật toàn tâm toàn ý đối với cô. Anh dung túng cô, thương yêu cô, từ trước tới nay hai người bọn họ chưa từng có cãi vả, tình cảm tốt đến mức mọi người đều hâm mộ.

Trình Kiêu đặt tay lên bả vai của cô: “Chúng ta đã sắp đính hôn rồi, không cần tiếp tục suy nghĩ những chuyện vô vị. Em chỉ cần biết một chuyện là được rồi, em là vợ sắp cưới của Trình Kiêu."

Vợ sắp cưới cũng chưa chính thức là vợ mà---- ---

Nhưng nếu anh đã nói như vậy rồi, cô còn có thể làm gì nữa đây?

“Em biết rồi." Cho dù như thế nào, hiện tại trong lòng Sở Niệm cũng hơi an tâm. Giọng điệu của cô cũng nhẹ nhàng, nhìn về phía anh gật đầu một cái: “A Kiêu, em tin tưởng anh."

Cô nhẹ nhàng dựa vào trong ngực anh.

Bàn tay Trình Kiêu vòng qua eo thon của cô, nhẹ nhàng ôm cô.

Hình ảnh an tĩnh tốt đẹp như vậy.

Ngoại trừ, sau khi anh nhắm mắt lại, che đi ánh mắt âm trầm không nói kia.

--- ------ ------ ------ ------ --------

Nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau kia, hai tay Thích Nghi nắm chặt lại.

Nếu tình cảm của anh ta và Sở Niệm tốt như vậy, cần gì phải dồn ép Thiên Nhiên mãi không tha? Mấy năm kia Thiên Nhiên ở La Mã, chưa bao giờ quên cái người phụ bạc là anh ta? Anh ta thì tốt hơn nhiều lắm, sau khi tổn thương Thiên Nhiên, còn thoải mái ở đó ôm ấp một cô gái khác, thậm chí còn thề thốt với cô ta.

Đúng là chỉ thấy người mới cười, mặc kệ người xưa khóc!

Cô cất bước, định đi ra tranh luận với Trình Kiêu.

Nhưng không được, vì bả vai đã bị người khác nắm lại. Cánh tay người kia nhẹ bóp lấy bả vai của cô, đồng thời tay kia che miệng của cô, để cho cô không thể la lên, sau đó kéo cô đi về phía sau, cho đến khi cách xa vị trí của Trình Kiêu và Sở Niệm, mới chịu thả cô ra.

Sau khi được tự do, Thích Nghi xoay người, nhìn đôi vai người đàn ông trước mặt, sắc mặt sa sầm: “Đông Phương Tín, anh cậy mạnh hiếp yếu, không phải là đàn ông!"

Anh cười cực kỳ hung hăng ngang ngược: “Muốn trách thì trách chính cô không mạnh mẽ bằng người khác kìa."

“Anh âm thầm ra tay, tôi không có sự chuẩn bị, dĩ nhiên không thể xem là không mạnh mẽ bằng người khác."

“Cô không để lời của tôi ở trong lòng có đúng không?" Sắc mặt Đông Phương Tín tối sầm: “Tôi đã nói rồi, không cho phép cô quan tâm bọn họ làm cái khỉ gì cả."

“Anh có thích hay không là chuyện của anh, tôi có quan tâm hay không là chuyện của tôi."

“Cô muốn khiêu chiến với tôi đó hả?"

Âm thanh đàn ông lạnh dần, vẻ mặt cũng càng ngày càng âm u, cặp mắt hẹp dài lóe ra ánh sáng lạnh lùng như mắt chim ưng đang săn mồi, làm Thích Nghi không nhịn được rùng mình một cái. Bước chân của cô không tự chủ lui về phía sau , cắn răng nói: “Tôi không có nghĩ như vậy, là anh xen vào chuyện của người khác thôi."

“Không phải cô cũng đang xen vào chuyện của người khác hả?"

“………." Thích Nghi bị lời của anh chặn họng, nhất thời không thể nào trả lời được.

Đông Phương Tín đến gần cô, trong mắt sự lạnh lẽo vẫn chưa tan: “Nếu tiểu Niệm bị thương tổn gì, tôi sẽ không tìm cô, nhưng Lam Thiên Nhiên tuyệt đối không trốn không thoát."

Thích Nghi lui về phía sau nữa bước, kéo xa khoản cách với anh: “Anh là đồ vô sỉ!"

“Tùy cô muốn nói thế nào thì nói." Đông Phương Tín hừ lạnh, cánh tay dài đột nhiê đưa ra, ngón tay nắm lấy cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhìn thẳng vào mình, đôi ngon ngươi sâu ám lạnh lùng: “Chỉ cần cô nhớ kĩ lời tôi là tốt rồi! Nếu không, mấy lời đó sẽ nhanh chóng có hiệu quả đấy!"

Dứt lời, không đợi Thích Nghi kịp phản ứng, nhẹ nhàng đẩy cô ra, quay lưng bước đi.

Bước chân Thích Nghi loạng choạng, thiếu chút nữa là té trên mặt đất.

Nhìn bóng lưng tự nhiên của anh đi xa, trong lòng của cô như có một cây gai vậy.

Làm cho cô thấy không thoải mái vô cùng.

Trong bụng rủa thầm một tiếng, cô cắn nhẹ răng, nhất định không nhận thua trước anh ta.

--- ------ ------ ------ ---------

Mặt trời chói chan nhô lên cao, tại trường quay một mảng im lặng.

Bất chợt, một bóng người xuất hiện tại lối vào, người nọ nhìn quanh, thấy không có ai, mới nhanh chóng bước vào trong sân, sau đó đổ lên đất cái gì đó.

Tiếp theo, nhanh chóng bỏ đi.

Khi bóng lưng người nọ vừa biến mất, một người nữa từ trong bụi lau lắc mình bước ra, đi tới chỗ người vừa rồi mới rải cái gì lên đất, con ngươi nhẹ nhíu lại, từ trên eo móc ra một cái bình, mở nắp ra đổ dung dịch trong đó ra.

Con mắt nhìn theo hướng người vừa rồi mới đi khỏi, người này cũng mau chóng bỏ đi.

Chỗ này giống như, chưa từng có ai tới.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---

Liếc nhìn đồng hồ trên tay, thấy giờ bắt đầu quay cũng sắp tới, cuối cùng Thích Nghi mới chịu đẩy cửa phòng ra.

“Cậu đi đâu bây giờ mới quay lại?" Thấy cô, khóe miệng Thiên Nhiên mỉm cười vui vẻ: “Cậu cũng ra ngoài đi dạo à?"

“Thiên Nhiên." Nhìn cô ấy miễn cưỡng cười vui như vậy, trong lòng Thích Nghi đau nhói: “Có cần tớ xin phép đạo diễn cho cậu nghỉ không?"

“Gì chứ?" Thiên Nhiên sững sờ, sau đó nụ cười trên mặt dần dần biến mất. Ánh mắt cô ấy như nước, sâu kín nhìn Thích Nghi: “Cậu biết?"

Thích Nghi gật đầu.

Thiên Nhiên lắc đầu: “Không cần, cậu biết mình từ trước đến giờ công và tư rất rõ ràng."

“Thiên Nhiên, cậu tội gì phải miễn cưỡng mình như vậy?"

“Thích Nghi." Thiên Nhiên xâu sa: “Tớ nói như vậy cậu có thể cảm thấy rất ngu xuẩn, nhưng mà tớ sẽ không vì câu nói của Trình Kiêu mà bỏ thành phố này."

Lần này cô trở về, đúng là không chỉ vì anh mà thôi.

Thích Nghi sâu sắc nhìn cô, trầm mặc không nói.

Thiên Nhiên thở dài một tiếng, bước qua cầm lấy cổ tay của cô: “Thích Nghi, tin tưởng tớ."

“Không chỉ có tin tưởng." Giọng điệu Thích Nghi cuối cùng trở nên mềm nhũn: “Tớ vẫn luôn ủng hộ cậu."

“Cám ơn." Thiên Nhiên đưa tay ôm cô.

Thích Nghi vỗ vỗ sau lưng cô ấy, cho cô ấy an ủi.

Thiên Nhiên nhắm mắt, tuy trong lòng vẫn còn thấy khó chịu, nhưng bỗng nhiên lại đầy dũng khí đối mặt.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------

Lúc Thích Nghi đưa Thiên Nhiên đến trường quay, hai tổ quay phim khác đều đến hết rồi. Làm cho Thích Nghi không ngờ đến là, Đông Phương Tín lại đang ngồi kế bên bàn trang điểm của GiGi, mà Trình Kiêu lại ngồi bên cạnh anh. Còn Sở Niệm thì đang trò chuyện với đạo diễn Dịch Nhiên, hình như là đang bàn bạc chuyện quay quảng cáo.

“Chị Nara." Uyển Uyển ở phía xa xa chào hỏi với Thiên Nhiên.

Thiên Nhiên tủm tỉm đáp lại.

Thích Nghi không chú ý hai người lắm, chỉ chăm chăm nhìn Sở Niệm.

Cô định tìm cơ hội nói chuyện với Sở Niệm một chút. Không phải cô có ý định phá hoại quan hệ của Trình Kiêu cùng Sở Niệm, nhưng ít nhất không để cho Trình Kiêu nhằm vào Thiên Nhiên. Nếu không, Thiên Nhiên rất khó đặt chân ở Ôn Thành.

Mặc dù bọn cô đã ký hợp đồng với Đông Phương Tín, nhưng Đông Phương Tín lại ở cùng phe với Sở Niệm, loại người vung tiền như rác rưởi như anh, không chừng có thể lựa chọn từ bỏ người có thể mang lại tiền bạc cho mình mà vung đắp vun đắp hôn nhân ấy chứ?

Đông Phương Tín hình như nhìn thấu ý đồ của cô, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía bên này, trong mắt mang theo sự cảnh cáo.

Thích Nghi coi như không nhìn thấy.

Chuyện cô cần làm, không ai ngăn cản được!

“Thiên Nhiên, chuẩn bị vào chụp một phân đoạn quảng cáo nhé." Phụ tá đạo diễn tới báo: “Trước tiên là quay cảnh mặt trời chiếu xuống, cuối cùng mới quay cảnh dưới gốc cây sau."

“Được." Thiên Nhiên gật đầu, đứng dậy đi cùng với phụ tá đạo diễn.

Thích Nghi liếc mắt nhìn bóng lưng của cô ấy, sau đó xoay người đi về phía Sở Niệm.

Đông Phương Tín thấy cô đến gần, mày rậm nhăn lại, ánh mắt trầm xuống, giống như lốc xoáy, dường như muốn nuốt cô vào trong đó.

Trình Kiêu đang cuối đầu xem báo, dáng vẻ không bị ảnh hưởng chút nào.

“Sở tiểu thư, tôi có thể quấy rầy một chút hay không?" Đến bên cạnh Dịch Nhiên cùng Sở Niệm, Thích Nghi nhẹ giọng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô."

Sở Niệm hơi bất ngờ nhìn cô.

Đông Phương Tín cùng Trình Kiêu cũng trừng mắt nhìn cô, trong mắt hai người đều là vẻ cảnh cáo.

Thích Nghi lại làm như không thấy, vẫn nhìn Sở Niệm, đang chờ cô ấy đáp lại.

Cảm giác này thật quỷ dị, ánh mắt Dịch Nhiên lóe lên một cái, nhìn Thích Nghi một chút, cầm lấy xấp hồ sơ trong tay Thiên Nhiên: “Tiểu Niệm, anh muốn bắt đầu quay rồi, hai người nói chuyện đi."

Sở Niệm trả lời một tiếng “Được" sau đó nhìn Thích Nghi nói: “Trần tiểu thư, có chuyện gì vậy?"

“Cô biết rồi chúng ta cũng không quen biết, tôi tìm cô, cũng không phải để nói chuyện phiếm." Thích Nghi không muốn nói nhảm, cô nói thẳng: “Cô không phiền chứ?"

Sở Niệm mới chịu nói chuyện, Trình Kiêu cũng đã đứng lên, lạnh lùng nhìn Thích Nghi: “Tiểu Niệm với cô không có gì để nói."

Thích Nghi cau mày, bất mãn vì sự ích kỷ của Trình Kiêu: “Trình tiên sinh, tôi cùng Sở tiểu thư nói chuyện, anh làm ơn đừng chen vào có được không?"

“Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi!" Trình Kiêu lạnh lùng nói: “Chuyện của Lam Thiên Nhiên không liên quan đến cô ấy, cô không cần phải lôi cô ấy vào."

“Anh là sợ người khác biết à!" Nhìn thái độ của Trình Kiêu, sắc mặt của Thích Nghi không hề có sự nhượng bộ, lạnh lùng nói: “Anh chẳng đáng để được Thiên Nhiên thích!"

Sắc mặt Trình Kiêu trở nên tối tăm: “Ai cần cô ta thích?"

“Anh------“

Bỗng dưng Đông Phương Tín đi tới, bàn tay kéo lấy cổ tay mảnh khảnh của Thích Nghi: “Tôi nói này, cô ăn no quá lại thích xen vào chuyện của người khác có phải không? Đi theo tôi!"

Anh dùng sức kéo, làm cho Thích Nghi loạng choạng bị dắt đi phía sau.

“Anh hai-------“ Sở Niệm hơi lo lăng kêu lên.

“Trình Kiêu, mang tiểu Niệm về trước đi." Đông Phương Tín không hề quay đầu lại nói.

“Tiểu Niệm, nghe lời." Trình Kiêu vịn vai Sở Niệm, âm thanh dịu dàng nhưng không cho phép từ chối: “Những chuyện khác để cho bọn anh xử lý. Em không hy vọng để cho mọi người biết chuyện này chứ?"

Sở Niệm nhìn mọi người xung quanh đang dùng ánh mắt khác thường nhìn qua, nhưng vẫn đứng im kích động muốn đuổi theo Đông Phương Tín.

Dù sao Thích Nghi là bị Đông Phương Tín kéo đi, cho dù mọi người tò mò, nhưng nhìn thấy sắc mặt của người đàn ông kia, đố ai dám bước lên trước cản lại.

Thiên Nhiên đang quay ở bên trong, đương nhiên không hề biết tình huống xảy ra bên này. Mà Thích Nghi cũng không có ý định làm phiền cô ấy, vì vậy cho dù bị Đônh Phương Tín kéo về phía trước, cũng không mở miệng kêu lên.

Rất nhanh, cô bị anh đẩy qua một bên.

Cô nhìn một cái, bên cạnh đúng là cái cây mà hồi sáng anh cũng chặn cô ở đây.

Lý Tốc đứng ở phía trước, phía sau là cây, bên trái là con dốc với bụi cỏ ở khắp nơi, bên phải là Đông Phương Tín, cô hoàn toàn không có đường chạy!

“Anh muốn làm gì?" Thân thể đụng vào thân cây, Thích Nghi cắn răng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Phương Tín: “Ban ngày ban mặt, lá gan anh cũng thật lớn!"

“Cho dù tôi đem cô giết chết ở đây, cũng không có ai để ý đâu!" Đông Phương Tín ngạo mạn, đôi tròng mắt đen như mực, âm u thâm trầm: “Cái loại phụ nữ không biết phải trái như cô này!"

“Đồ rắm thúi nhà anh!" Trong cơn giận dữ trong miệng Thích Nghi thốt ra mấy lời nói bậy: “Đồ khốn kiếp, chuyên môn đi ức hiếp những phụ nữ yếu đuối như tôi, anh sẽ không có kết cục tốt đâu!"

Đông Phương Tín nheo mắt lại, trong mắt chiếu ra ánh sáng lạnh.

Trong lòng Thích Nghi lo sợ, không nhịn được lui về phía sau.

Nhưng mà cái lưng chạm vào thân cây, anh cũng biết tình thế của mình.

“Trần Thích Nghi, cô không nên xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai!" Thân thể cao lớn của Đông Phương Tín ép tới, đôi con ngươi từ từ nheo lại, trong con mắt hẹp dài, ánh sáng lạnh như lưỡi dao sắc bén, từng dao từng dao giống như chém lên người Thích Nghi: “Cô còn chưa có tư cách chống đối với tôi."

Lúc này nhìn anh, giống như một thợ săn, mà cô trong mắt anh giống như là một con mồi, không thể không bắn chết.

Lúc này anh làm cho cô có cảm giác vô cùng đáng sợ, bỗng dưng Thích Nghi thấy sống lưng lạnh ngắt, nhất thời hoảng sợ.

“Nhớ lấy!" Đông Phương Tín làm như uy hiếp như vậy vẫn chưa đủ, bàn tay đột ngột nắm lấy cổ của cô, gằn từng chữ một: “Kết quả khi đắc tội với tôi, là đau đến không muốn sống."

Ngón tay của anh, theo âm thanh nhỏ dần càng dùng thêm sức lực, bóp cổ làm cho Thích Nghi gần như không thở được.

Gan anh lại lớn như vậy, trước mắt bao người, bức cô đến đường cùng.

Thích Nghi ngay cả phản kháng cũng quên mất.

Nhưng vẻ mặt của Đông Phương Tín vẫn cứ ôn hòa, giống như đang đùa giỡn với cô. Khi đầu ngón tay anh siết lại chặt nhất, Thích Nghi cảm giác mình không thể nào thở được nữa, trước mắt một hồi tối đen, sắp ngất xỉu.

Trong một nháy mắt đó, Đông Phương Tín chợt thả tay, buông cô ra.

Phải lấy không khí, Thích Nghi đưa tay lên che lại vị trí bị anh bóp cổ, bước chân cô theo bản năng bước qua bên cạnh. Không ngờ, cô cảm thấy dưới chân trợt một cái, cả thân người nhanh chóng nghiêng về phía con dốc bên cạnh.

Sau khi cảnh cáo Thích Nghi, Đông Phương Tín xoay người định đi, dưới ánh mặt trời chói chang, bất chợt thấy thân thể của cô mất ổn định, áo của cô nhẹ nhàng phất lên, chiếc vòng tay bằng bạc trên cổ tay trắng muốt lóe lên một ánh sáng chói mắt. Trong lòng anh dâng lên cảm giác quen thuộc, anh bổ nhào về phía trước, nhanh như chớp, kéo lấy cổ tay nhỏ bé của cô.

Chỉ một tích tắc, bọn họ cùng nhau rơi xuống dưới con dốc.

Rất nhanh, bóng dáng mất hút.

Hai người giống như chưa từng xuất hiện!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại