Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 80: Ngoa Thú Tiểu Đản
Hai người này chính là Trương Tử Tinh và Khổng Tuyên, Trương Tử Tinh quyết định lấy thân phận người thường mà đến, muốn thăm dò tình hình Phi Liêm, nếu khua chiêng gõ trống đến hỏi tội, chỉ e đả thảo kinh xà, khiến hắn có chuẩn bị. Dù sao đã có Khổng Tuyên đi cùng, cũng không sợ hắn trốn đi đâu.
Trương Tử Tinh thầm kinh ngạc, lấy tu vi Huyền tiên thượng giai của Khổng Tuyên, nếu đã nói "coi như" lợi hại, thì trận pháp kia đã rất không tồi. Hắn không ngờ Phi Liêm còn bố trí trận pháp trong phủ, lòng lại càng thêm tò mò.(bản gốc hình như thiếu 1 câu thì phải-LND)
Hai người chờ một lát, không thấy Ác Lai đâu mà chỉ thấy một thiếu nữ tiến đến, thiếu nữ này dung mạo thanh tú, vận trang phục của nha hoàn, hướng hai người thi lễ nói : "hai vị lão gia, nô gia Tiểu Đản, là nô tỳ trong phủ, tiếp đón có chút chậm trễ xin hai vị lượng thứ".
"Thiếu gia Ác Lai của quý phủ đâu ?", ả nha hoàn Tiểu Đản này gây cho Trương Tử Tinh một cảm giác kỳ lạ, phảng phất như bạn bè quen biết nhiều năm, rất đáng tin tưởng.
Tiểu Đản bày ra một vẻ sợ hãi khiến người muốn che chở: "thiếu gia đang có chút chuyện quan trọng, lát nữa sẽ tới nên đặc biệt sai Tiểu Đản ra hầu hạ, Tiểu Đản xuất thân ti tiện không hiểu lễ phép, xin hai vị lão gia chớ trách tội".
Trương Tử Tinh đầu não mơ hồ, như không đành lòng trách phạt nha đầu xinh đẹp này, nói: "không sao, chúng ta ở đây chờ một lát cũng được".
Khổng Tuyên nhìn bộ dạng Trương Tử Tinh, chỉ cười nhẹ không nói, đầu khẽ gật gật. Tiểu Đản đột nhiên cười một tiếng, tiếng cười có chút phong tình nghe không hợp với tuổi của ả: "lão gia thông cảm cho bọn tì nữ chúng tôi như vậy, thực là người tốt, xin hỏi danh tính hai vị lão gia ?"
Đầu óc của Trương Tử Tinh càng thêm mơ hồ, không nhịn nổi buột miệng nói: "ta họ Trương, hắn họ Khổng". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Khổng Tuyên nghe Trương Tử Tinh xưng họ Trương, vẻ mặt không khỏi lộ ra vẻ kì quái.
"Thì ra là Trương lão gia và Khổng lão gia", Tiểu Đản không biết Khổng Tuyên đang nghi hoặc, con ngươi đảo một vòng hướng hai người cười mị: "hai vị lão gia từ đâu tới ?"
Trương Tử Tinh một mực khống chế chính mình không thể nói thật, nhưng trong đầu thì lại không tự chủ được đòi "nói ra", hai cỗ ý thức đồng loạt xung đột, ngươi đánh ta đấm, giằng co một lúc. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy Trương Tử Tinh tỏ ra cứ định nói lại ngừng, thể hiện ra nội tâm tràn đầy mâu thuẫn, trên trán từng giọt mồ hôi to như hạt đậu xuất hiện.
Đúng vào lúc này, linh thức của Trương Tử Tinh đột nhiên hiện ra một tia mát lạnh quen thuộc, thần trí lập tức tỉnh táo, ánh mắt khôi phục vẻ thường ngày, lòng thầm kêu lợi hại. Xem ra Tiểu Đản này tuyệt không phải là nha hoàn tầm thường, khả năng mê hoặc người rất mạnh, nhưng hắn tất không cam lòng bị trúng phép, ánh mắt hiện ra kỳ quang nhìn chằm chằm Tiểu Đản, giọng nói cũng biến thành âm trầm: "Tiểu Đản, nhìn vào mắt ta, ta sẽ nói tất cả cho ngươi…"
Tiểu Đản mất tự chủ nhìn vào mắt hắn, đột nhiên cả người đờ đẫn như rơi vào mông lung. Vốn ả thấy đối phương dễ dàng bị mình mê hoặc, trong lòng có chút coi thường nên mới không phòng bị bị đối phương phản kích, chỉ thấy tinh thần như bị cái gì thu hút, như rơi vào đầm lầy sâu không đáy, không sao rút chân ra. Biểu hiện của Trương Tử Tinh hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Khổng Tuyên, ánh mắt vốn có chút nghi hoặc giờ biến thành ngạc nhiên khó hiểu.
"Cô nương xinh đẹp, nói cho ta Ác Lai giờ ở đâu ?", Tiểu Đản như nghe thấy tiếng ma kêu từ nơi sâu thẳm, dẫn theo đầy dụ hoặc không cho người ta kháng cự.
"Thiếu chủ đang phát động toàn bộ trận pháp để đối phó với các ngươi…", Tiểu Đản lẩm bẩm nói, ánh mắt có chút si mê.
Thiếu chủ? Vậy nhất định còn có "chủ công" nữa…quả nhiên đoán đúng rồi !
Ác Lai đang bố trí cái gì ? Trương Tử Tinh nhìn Khổng Tuyên một cái, chỉ nhận lại được nụ cười "cứ yên tâm". Trương Tử Tinh thấy an tâm, lại hỏi: "Phi Liêm ở đâu ? thân phận chân chính của hắn là gì ?"
"Phi Liêm đại nhân vừa rồi đến phủ Phí đại phu, thân phận của đại nhân…" thân thể Tiểu Đản đột nhiên run lên, dường như đã chạm vào cấm kỵ gì đó, lộ ra vẻ thống khổ: "thân phận đại nhân kỳ thực là…không…"
Trương Tử Tinh thấy lực kháng cự trong óc ả càng lúc càng mạnh, vội vàng tăng cường ám thị: "Tiểu Đản, mau nói ra thân phận của hắn, ngươi sẽ được giải thoát khỏi mộng cảnh".
Vẻ vật vã trên mặt Tiểu Đàn càng nùng, cuối cùng "ộc" một tiếng, phun ra một ngụm máu, nhưng đã thoát ra khỏi ám thị của Trương Tử Tinh, thần tình mệt mỏi vô cùng.
"Khá lắm ! ta vốn định dùng Mê mị đại pháp thử xem tác dụng của Thất tình hương trong cơ thể ngươi, không ngờ lại bị ngươi lẻn vào tinh thần thế giới của ta, thiếu chút bị ngươi khống chế…" Tiểu Đản lau đi vết máu trên miệng, cười khổ: "xem ra Ác Lai thiếu gia chọc phải cường địch rồi".
Thất tình hương! Xem ra tên "chủ công" trong miệng ả chính là Phi Liêm.
"Bằng thủ đoạn của ngươi, tuyệt không phải là nha hoàn bình thường, phủ đại phu quả là ngọa hổ tàng long", Trương Tử Tinh cũng thầm e dè lực lượng của Tiểu Đản, lúc hắn bị trúng mê hoặc, Siêu Não bên người cũng không cảnh báo gì, xem ra không phải Siêu Não là vạn năng. Mà sau đó hắn sử dụng chính là một loại thuật thôi miên rất mạnh học từ trong Siêu Não.
Tại thế kỷ XXIV, thôi miên được coi là thuộc lĩnh vực y học, tâm lý học, mà thuật thôi miên vừa rồi phải cần máy móc hỗ trợ, hiệu quả rất cao, Trương Tử Tinh dùng linh lực thực hiện thôi miên, xem ra còn có phần hiệu quả hơn thế. Nói đến Mê mị đại pháp, Tiểu Đản nắm giữ rất thuần thục, nhưng một là không ngờ đối phương có năng lực phản kích, hai là chưa gặp phải loại "mê mị" như thế bao giờ cho nên không kịp đề phòng bị thất thủ, bị Trương Tử Tinh khống chế. Nếu là dưới tình huống bình thường, Trương Tử Tinh thi triển thuật thôi miên sẽ không thể nào có được kết quả như vậy.
Khổng Tuyên không dấu nụ cười nói: "huynh trưởng coi trọng ả quá rồi, có gì là tàng long ngọa hổ, chỉ là một con ngoa thú mà thôi".
Tiểu Đản nghe thấy kinh hãi, ánh mắt nhìn Khổng Tuyên cũng thêm phần khiếp sợ. Vốn ả tưởng dễ dàng dùng dị thuật mê hoặc hai người này, đâu dè một tên thì quay lại khống chế mình, tên còn lại càng dễ dàng khám phá ra chân thân.
Trương Tử Tinh lập tức dùng ý thức tìm kiếm trong dữ liệu của siêu não – Ngoa thú: thượng cổ yêu thú, biệt danh: đản, mặt người thân thỏ, biết nói tiếng người, rất thích lừa gạt, lời không đáng tin, thịt rất ngon, nhưng cũng chưa có ai ăn qua để chứng thực (chuối vãi, chưa ăn sao biết nó ngon -LND).
Trương Tử Tinh thầm nghĩ: "đặc tính của ngoa thú kể cũng hay đấy", cất tiếng hỏi: "nghe nói ngoa thú này mặt người thân thỏ, thịt ăn rất ngon, có chuyện này không?"
Ánh mắt Khổng Tuyên chớp lên thần quang, nói: "không nghĩ kiến thức của huynh trưởng uyên bác như vậy, ngoa thú vốn là thượng cổ yêu thú, sinh trưởng ở tây nam Man hoang, tuy lực chiến đấu rất thấp nhưng lại có khả năng mê hoặc. Vừa rồi huynh trưởng đoán rất đúng, nếu dùng bí pháp ăn thịt nó, người ăn vào cũng sẽ có được năng lực mê hoặc này".
Tiểu Đản nghe Khổng Tuyên nói, dường như hiểu ra chuyện gì, gương mặt trở nên trắng bệch, thân thể bắt đầu run rẩy, nghiến răng nói: "các ngươi chớ có đắc ý, đây là phủ Thượng đại phu, huống chi các ngươi đã rơi vào sát trận, tốt nhất mau bó tay chịu trói mới có thể bảo toàn tính mạng".
"Chỉ bằng cái Thiên yêu diệt hồn trận này sao?", Khổng Tuyên cười lạnh một tiếng, nét mặt tràn đầy khinh thường.
Lúc này bên ngoài phòng truyền đến một tiếng quát lớn: "Khẩu khí thật ngông cuồng, lão tử muốn xem xem tiểu tử kia mời đến trợ thủ thế nào ! dám có gan vào cửa tìm chết hả ?"
Chỉ thấy một gã cự hán thân cao 2m xuất hiện ở cửa, tướng mạo hung ác, chính là kẻ ở Đông thị bị Trương Tử Tinh bẻ gãy hai tay – Ác Lai. Thương thế của hắn đã khỏi, trong mắt tràn ngập vẻ cừu hận nhìn Khổng Tuyên, phát hiện tu vi Khổng Tuyên rất kém, chỉ đoán Trương Tử Tinh mời đến gã trợ thủ huênh hoang khoác lác, lập tức nổi lên ý coi thường.
"Thì ra là thủ hạ bại tướng! dám to mồm vậy à ? hay là muốn tàn phế thêm một lần nữa?" Trương Tử Tinh nhàn nhạt nói ra một câu, có ý muốn kích động Ác Lai.
Quả nhiên, Ác Lai đang hét to như sấm bỗng lập tức biến thành hình dạng ác ma đầu sừng, hươ trảo hướng tới Trương Tử Tinh. Nhưng Ác Lai ngạc nhiên thấy địch thủ vốn còn mạnh hơn mình lại không hề chọn cách ngạnh đỡ, mà lựa chọn một phương thức kỳ quái nghênh chiến. Loại quyền pháp này nhìn rất nhẹ nhàng, khiến cho Ác Lai có cảm giác như đánh vào một lớp bông gòn mềm mại, hết sức khó chịu, lực lượng rất lớn của hắn bị đối phương tác động, không biết biến đi đằng nào, có lúc còn quay lại phản kích chính mình, hết sức giận dữ và buồn bực.
Ánh mắt Khổng Tuyên rất độc, nhanh chóng nhìn ra đây là một loại kỹ xảo rất kỳ diệu, ẩn chứa phép tương sinh tương khắc, có thể lấy tĩnh chế động, lấy nhu khắc cương, lúc hư lúc thực, tá lực đả lực, không khỏi thầm khen ngợi, lại càng thêm tò mò vị huynh trưởng thần kỳ này.
Trương Tử Tinh chính là đang sử dụng Thái cực quyền nổi danh hậu thế, kết hợp với dị lực bản thân; Ác Lai đã bao giờ gặp phải loại cận chiến kỳ cục thế này, chỉ thấy mình như chuột bị mèo giỡn, vô lực chống cự, mà theo Trương Tử Tinh dùng Thái cực quyền càng lúc càng thuần thục, đấu chí của Ác Lai cũng càng lúc càng yếu ớt, cảm giác thua bởi loại quyền thuật "mèo quào" này còn đau đớn hơn thất bại lần trước không biết bao nhiêu lần.
Ác Lai hết sức chật vật thoát ra ảnh hưởng của Thái cực quyền, lui chạy ra ngoài, trước khi chạy còn hét lớn: "mấy tên yêu nhân các ngươi thi triển tà thuật ! bổn đại gia không thèm dây dưa với mấy ngươi !"
Trương Tử Tinh khóc cười không xong, ngươi xem cái mặt mình là người hay ma? Còn gọi ta là yêu nhân ?
Ác Lai thấy Tiểu Đản đã lén lút chạy ra ngoài, trong lòng yên tâm lấy ra một cái quạt đen trên khắc hoa văn kỳ lạ, quạt một cái, tầng không trong phủ bỗng xuất hiện tầng tầng mây đen, che lấp ánh nắng, đám mây từ bốn phía dần hạ xuống, từ trong đó ẩn rít những tiếng thét gào khiến người ta kinh sợ.
Ác Lai xem hai người "sợ đờ ra", oai phong nói: "Đây là thượng cổ kỳ trận Thiên yêu diệt hồn trận, các ngươi đã rơi vào trong trận pháp, sinh tử đều tùy theo ý ta, nếu không phải ông già đòi nắm rõ lai lịch ngươi, lão tử ta sớm đã đập tụi bay thành tro bụi. Biết điều mau hàng phục, nếu không sẽ bị vạn yêu thôn phệ, hình thần câu diệt."
Trương Tử Tinh cảm thấy áp lực đáng sợ từ xung quanh, trong lòng khẩn trương, còn Khổng Tuyên vẫn như cũ cười nhẹ, chẳng thèm để ý tới Ác Lai. Trương Tử Tinh rất tin tưởng Khổng Tuyên, can đảm lại sinh, nhìn Ác Lai nói: "vị huynh đệ của ta đã chả sớm nói, "vỏn vẹn" một cái Thiên yêu diệt hồn trận không đủ đâu, ngươi hãy cẩn thận phát động trận thế, thua cho nó tâm phục khẩu phục".
Ác Lai nhe răng cười nói: "đã là các ngươi thích chết, vậy đừng oán trách ta !"
Nói xong hắn lại vẩy quạt đen một cái, cả người lập tức biến mất, tiếng khóc gào xung quanh càng lớn, mây đen trên không tản dần ra hạ xuống. Trương Tử Tinh thấy rất rõ, hàng loạt tia mây đen chính là vô số yêu kỳ quái, con nào cũng mặt mày hung dữ, nhe nanh múa vuốt, chỉ là nửa thân dưới ảm đạm, có lẽ là Bách vạn yêu hồn mà Khổng Tuyên đã nói qua.
Không giống với quỷ hồn mà tâm ma gặp phải lúc trước, loại yêu hồn này tồn tại thực sự chứ không phải ảnh huyễn, không chỉ uy lực hơn xa quỷ hồn mà còn không sợ binh khí phàm gian, còn chưa bay tới gần đã toát ra khí thế hung lệ tàn bạo. Trương Tử Tinh rất có lòng tin có thể lấy một địch mười hoặc địch trăm, nhưng chắc chắn không đỡ nổi trăm vạn con, nếu chúng nhất loạt xông tới chỉ sợ chết không toàn thây. Lũ yêu hồn tuy linh trí thấp kém, nhưng khứu giác rất mạnh, vừa ngửi thấy hơi người đã nhất loạt lộ ra vẻ đói khát đáng sợ, rít gào nhắm hướng hai người bay tới.
Khổng Tuyên thấy Trương Tử Tinh làm như lâm đại địch, cười nói: "huynh trưởng không cần kinh sợ, kim mâu Phệ Phách của huynh chính là khắc tinh của hồn phách, có thể lấy ra trấn nhiếp, yêu hồn tất không dám xông lại".
Trương Tử Tinh nghe lời từ trong túi pháp bảo lấy ra Phệ Phách, cắm chặt xuống đất, kim mâu lập tức phát ra ánh sáng nhè nhẹ, lũ yêu hồn vừa rồi còn nhe nanh múa vuốt chợt bản năng cảm thấy nguy hiệm, đều lộ ra vẻ sợ hãi thối lui. Trương Tử Tinh không ngờ Phệ Phách còn có diệu dụng như vậy, lòng hết sức vui mừng, chỉ nghe Khổng Tuyên lại nói: "huynh trưởng còn nhớ bữa trước nắm được cách sử dụng Huyền Khuê, hôm nay hãy mang ra thử xem".
Trương Tử Tinh động tâm, thì ra mấy ngày nay được Khổng Tuyên chỉ điểm, hắn đã dần khống chế được lực lượng tinh phách của Thao Thiết trong Huyền Khuê, từ lúc bị động đến giờ đã thành có thể chủ động thi triển. Vấn đề là nội lực của hắn còn chưa đủ, nếu miễn cưỡng ngưng tụ lực lượng phóng Thao Thiết ra, lực lượng nhất định hư hao gần hết, phải ngồi năm bữa nửa tháng mới có thể khôi phục.
"Huynh trưởng không cần lo lắng, cứ yên tâm thi thuật, đệ nhất định sẽ hỗ trợ", Khổng Tuyên nói xong, trên bàn tay chợt hiện lên một đạo ngũ sắc quang hoa, nhập vào ngực Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh chỉ thấy trong người nhiều hơn một cỗ lực lượng kỳ dị, cỗ lực lượng này lúc xem ra rất bình hòa, lúc lại như biển động vô tận hùng dũng. Hắn biết là Khổng Tuyên hỗ trợ, vội tập trung tinh thần vào Huyền Khuê, thúc dục Thao Thiết xuất hiện.
Ở bên ngoài, Ác Lai và Tiểu Đản chỉ thấy trong trận xuất hiện một con đại ma thú đáng sợ, mắt lộ huyết quang, há ra cái miệng lớn, mấy con yêu hồn xung quanh tránh không kịp lập tức bị nó nuốt lấy.
Tiểu Đản kinh hãi nói: "hai người này có thần thông thực ghê gớm, không chỉ kháng cự được uy lực của Thiên yêu phệ hồn trận mà còn có thể thi triển dị thuật thôn phệ yêu hồn, thiếu chủ phải cẩn thận một chút, mau sai người thông báo cho chủ công quay về tiếp ứng. "
"Hừ, ta vẫn muốn xem xem hai tên này có thể kháng cự được trăm vạn yêu hồn trong bao lâu !" Ác Lai nghiến răng nói: "ngươi không cần đa sự, cứ đứng xem ta làm sao bắt sống hai tên này, lúc đó lại giao cho cha ta, miễn cho ông già lải nhải."
Con cự thú sau khi nuốt lấy vài chục yêu hồn, hồng quang trong mắt nhạt đi rất nhiều, cả thân thể cũng theo đó biến mất không thấy. Ác Lai thấy vậy cười lớn: "hóa ra thuật này chỉ là đầu voi đuôi chuột, không cần phải sợ !".
Trương Tử Tinh thầm kinh ngạc, lấy tu vi Huyền tiên thượng giai của Khổng Tuyên, nếu đã nói "coi như" lợi hại, thì trận pháp kia đã rất không tồi. Hắn không ngờ Phi Liêm còn bố trí trận pháp trong phủ, lòng lại càng thêm tò mò.(bản gốc hình như thiếu 1 câu thì phải-LND)
Hai người chờ một lát, không thấy Ác Lai đâu mà chỉ thấy một thiếu nữ tiến đến, thiếu nữ này dung mạo thanh tú, vận trang phục của nha hoàn, hướng hai người thi lễ nói : "hai vị lão gia, nô gia Tiểu Đản, là nô tỳ trong phủ, tiếp đón có chút chậm trễ xin hai vị lượng thứ".
"Thiếu gia Ác Lai của quý phủ đâu ?", ả nha hoàn Tiểu Đản này gây cho Trương Tử Tinh một cảm giác kỳ lạ, phảng phất như bạn bè quen biết nhiều năm, rất đáng tin tưởng.
Tiểu Đản bày ra một vẻ sợ hãi khiến người muốn che chở: "thiếu gia đang có chút chuyện quan trọng, lát nữa sẽ tới nên đặc biệt sai Tiểu Đản ra hầu hạ, Tiểu Đản xuất thân ti tiện không hiểu lễ phép, xin hai vị lão gia chớ trách tội".
Trương Tử Tinh đầu não mơ hồ, như không đành lòng trách phạt nha đầu xinh đẹp này, nói: "không sao, chúng ta ở đây chờ một lát cũng được".
Khổng Tuyên nhìn bộ dạng Trương Tử Tinh, chỉ cười nhẹ không nói, đầu khẽ gật gật. Tiểu Đản đột nhiên cười một tiếng, tiếng cười có chút phong tình nghe không hợp với tuổi của ả: "lão gia thông cảm cho bọn tì nữ chúng tôi như vậy, thực là người tốt, xin hỏi danh tính hai vị lão gia ?"
Đầu óc của Trương Tử Tinh càng thêm mơ hồ, không nhịn nổi buột miệng nói: "ta họ Trương, hắn họ Khổng". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Khổng Tuyên nghe Trương Tử Tinh xưng họ Trương, vẻ mặt không khỏi lộ ra vẻ kì quái.
"Thì ra là Trương lão gia và Khổng lão gia", Tiểu Đản không biết Khổng Tuyên đang nghi hoặc, con ngươi đảo một vòng hướng hai người cười mị: "hai vị lão gia từ đâu tới ?"
Trương Tử Tinh một mực khống chế chính mình không thể nói thật, nhưng trong đầu thì lại không tự chủ được đòi "nói ra", hai cỗ ý thức đồng loạt xung đột, ngươi đánh ta đấm, giằng co một lúc. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy Trương Tử Tinh tỏ ra cứ định nói lại ngừng, thể hiện ra nội tâm tràn đầy mâu thuẫn, trên trán từng giọt mồ hôi to như hạt đậu xuất hiện.
Đúng vào lúc này, linh thức của Trương Tử Tinh đột nhiên hiện ra một tia mát lạnh quen thuộc, thần trí lập tức tỉnh táo, ánh mắt khôi phục vẻ thường ngày, lòng thầm kêu lợi hại. Xem ra Tiểu Đản này tuyệt không phải là nha hoàn tầm thường, khả năng mê hoặc người rất mạnh, nhưng hắn tất không cam lòng bị trúng phép, ánh mắt hiện ra kỳ quang nhìn chằm chằm Tiểu Đản, giọng nói cũng biến thành âm trầm: "Tiểu Đản, nhìn vào mắt ta, ta sẽ nói tất cả cho ngươi…"
Tiểu Đản mất tự chủ nhìn vào mắt hắn, đột nhiên cả người đờ đẫn như rơi vào mông lung. Vốn ả thấy đối phương dễ dàng bị mình mê hoặc, trong lòng có chút coi thường nên mới không phòng bị bị đối phương phản kích, chỉ thấy tinh thần như bị cái gì thu hút, như rơi vào đầm lầy sâu không đáy, không sao rút chân ra. Biểu hiện của Trương Tử Tinh hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Khổng Tuyên, ánh mắt vốn có chút nghi hoặc giờ biến thành ngạc nhiên khó hiểu.
"Cô nương xinh đẹp, nói cho ta Ác Lai giờ ở đâu ?", Tiểu Đản như nghe thấy tiếng ma kêu từ nơi sâu thẳm, dẫn theo đầy dụ hoặc không cho người ta kháng cự.
"Thiếu chủ đang phát động toàn bộ trận pháp để đối phó với các ngươi…", Tiểu Đản lẩm bẩm nói, ánh mắt có chút si mê.
Thiếu chủ? Vậy nhất định còn có "chủ công" nữa…quả nhiên đoán đúng rồi !
Ác Lai đang bố trí cái gì ? Trương Tử Tinh nhìn Khổng Tuyên một cái, chỉ nhận lại được nụ cười "cứ yên tâm". Trương Tử Tinh thấy an tâm, lại hỏi: "Phi Liêm ở đâu ? thân phận chân chính của hắn là gì ?"
"Phi Liêm đại nhân vừa rồi đến phủ Phí đại phu, thân phận của đại nhân…" thân thể Tiểu Đản đột nhiên run lên, dường như đã chạm vào cấm kỵ gì đó, lộ ra vẻ thống khổ: "thân phận đại nhân kỳ thực là…không…"
Trương Tử Tinh thấy lực kháng cự trong óc ả càng lúc càng mạnh, vội vàng tăng cường ám thị: "Tiểu Đản, mau nói ra thân phận của hắn, ngươi sẽ được giải thoát khỏi mộng cảnh".
Vẻ vật vã trên mặt Tiểu Đàn càng nùng, cuối cùng "ộc" một tiếng, phun ra một ngụm máu, nhưng đã thoát ra khỏi ám thị của Trương Tử Tinh, thần tình mệt mỏi vô cùng.
"Khá lắm ! ta vốn định dùng Mê mị đại pháp thử xem tác dụng của Thất tình hương trong cơ thể ngươi, không ngờ lại bị ngươi lẻn vào tinh thần thế giới của ta, thiếu chút bị ngươi khống chế…" Tiểu Đản lau đi vết máu trên miệng, cười khổ: "xem ra Ác Lai thiếu gia chọc phải cường địch rồi".
Thất tình hương! Xem ra tên "chủ công" trong miệng ả chính là Phi Liêm.
"Bằng thủ đoạn của ngươi, tuyệt không phải là nha hoàn bình thường, phủ đại phu quả là ngọa hổ tàng long", Trương Tử Tinh cũng thầm e dè lực lượng của Tiểu Đản, lúc hắn bị trúng mê hoặc, Siêu Não bên người cũng không cảnh báo gì, xem ra không phải Siêu Não là vạn năng. Mà sau đó hắn sử dụng chính là một loại thuật thôi miên rất mạnh học từ trong Siêu Não.
Tại thế kỷ XXIV, thôi miên được coi là thuộc lĩnh vực y học, tâm lý học, mà thuật thôi miên vừa rồi phải cần máy móc hỗ trợ, hiệu quả rất cao, Trương Tử Tinh dùng linh lực thực hiện thôi miên, xem ra còn có phần hiệu quả hơn thế. Nói đến Mê mị đại pháp, Tiểu Đản nắm giữ rất thuần thục, nhưng một là không ngờ đối phương có năng lực phản kích, hai là chưa gặp phải loại "mê mị" như thế bao giờ cho nên không kịp đề phòng bị thất thủ, bị Trương Tử Tinh khống chế. Nếu là dưới tình huống bình thường, Trương Tử Tinh thi triển thuật thôi miên sẽ không thể nào có được kết quả như vậy.
Khổng Tuyên không dấu nụ cười nói: "huynh trưởng coi trọng ả quá rồi, có gì là tàng long ngọa hổ, chỉ là một con ngoa thú mà thôi".
Tiểu Đản nghe thấy kinh hãi, ánh mắt nhìn Khổng Tuyên cũng thêm phần khiếp sợ. Vốn ả tưởng dễ dàng dùng dị thuật mê hoặc hai người này, đâu dè một tên thì quay lại khống chế mình, tên còn lại càng dễ dàng khám phá ra chân thân.
Trương Tử Tinh lập tức dùng ý thức tìm kiếm trong dữ liệu của siêu não – Ngoa thú: thượng cổ yêu thú, biệt danh: đản, mặt người thân thỏ, biết nói tiếng người, rất thích lừa gạt, lời không đáng tin, thịt rất ngon, nhưng cũng chưa có ai ăn qua để chứng thực (chuối vãi, chưa ăn sao biết nó ngon -LND).
Trương Tử Tinh thầm nghĩ: "đặc tính của ngoa thú kể cũng hay đấy", cất tiếng hỏi: "nghe nói ngoa thú này mặt người thân thỏ, thịt ăn rất ngon, có chuyện này không?"
Ánh mắt Khổng Tuyên chớp lên thần quang, nói: "không nghĩ kiến thức của huynh trưởng uyên bác như vậy, ngoa thú vốn là thượng cổ yêu thú, sinh trưởng ở tây nam Man hoang, tuy lực chiến đấu rất thấp nhưng lại có khả năng mê hoặc. Vừa rồi huynh trưởng đoán rất đúng, nếu dùng bí pháp ăn thịt nó, người ăn vào cũng sẽ có được năng lực mê hoặc này".
Tiểu Đản nghe Khổng Tuyên nói, dường như hiểu ra chuyện gì, gương mặt trở nên trắng bệch, thân thể bắt đầu run rẩy, nghiến răng nói: "các ngươi chớ có đắc ý, đây là phủ Thượng đại phu, huống chi các ngươi đã rơi vào sát trận, tốt nhất mau bó tay chịu trói mới có thể bảo toàn tính mạng".
"Chỉ bằng cái Thiên yêu diệt hồn trận này sao?", Khổng Tuyên cười lạnh một tiếng, nét mặt tràn đầy khinh thường.
Lúc này bên ngoài phòng truyền đến một tiếng quát lớn: "Khẩu khí thật ngông cuồng, lão tử muốn xem xem tiểu tử kia mời đến trợ thủ thế nào ! dám có gan vào cửa tìm chết hả ?"
Chỉ thấy một gã cự hán thân cao 2m xuất hiện ở cửa, tướng mạo hung ác, chính là kẻ ở Đông thị bị Trương Tử Tinh bẻ gãy hai tay – Ác Lai. Thương thế của hắn đã khỏi, trong mắt tràn ngập vẻ cừu hận nhìn Khổng Tuyên, phát hiện tu vi Khổng Tuyên rất kém, chỉ đoán Trương Tử Tinh mời đến gã trợ thủ huênh hoang khoác lác, lập tức nổi lên ý coi thường.
"Thì ra là thủ hạ bại tướng! dám to mồm vậy à ? hay là muốn tàn phế thêm một lần nữa?" Trương Tử Tinh nhàn nhạt nói ra một câu, có ý muốn kích động Ác Lai.
Quả nhiên, Ác Lai đang hét to như sấm bỗng lập tức biến thành hình dạng ác ma đầu sừng, hươ trảo hướng tới Trương Tử Tinh. Nhưng Ác Lai ngạc nhiên thấy địch thủ vốn còn mạnh hơn mình lại không hề chọn cách ngạnh đỡ, mà lựa chọn một phương thức kỳ quái nghênh chiến. Loại quyền pháp này nhìn rất nhẹ nhàng, khiến cho Ác Lai có cảm giác như đánh vào một lớp bông gòn mềm mại, hết sức khó chịu, lực lượng rất lớn của hắn bị đối phương tác động, không biết biến đi đằng nào, có lúc còn quay lại phản kích chính mình, hết sức giận dữ và buồn bực.
Ánh mắt Khổng Tuyên rất độc, nhanh chóng nhìn ra đây là một loại kỹ xảo rất kỳ diệu, ẩn chứa phép tương sinh tương khắc, có thể lấy tĩnh chế động, lấy nhu khắc cương, lúc hư lúc thực, tá lực đả lực, không khỏi thầm khen ngợi, lại càng thêm tò mò vị huynh trưởng thần kỳ này.
Trương Tử Tinh chính là đang sử dụng Thái cực quyền nổi danh hậu thế, kết hợp với dị lực bản thân; Ác Lai đã bao giờ gặp phải loại cận chiến kỳ cục thế này, chỉ thấy mình như chuột bị mèo giỡn, vô lực chống cự, mà theo Trương Tử Tinh dùng Thái cực quyền càng lúc càng thuần thục, đấu chí của Ác Lai cũng càng lúc càng yếu ớt, cảm giác thua bởi loại quyền thuật "mèo quào" này còn đau đớn hơn thất bại lần trước không biết bao nhiêu lần.
Ác Lai hết sức chật vật thoát ra ảnh hưởng của Thái cực quyền, lui chạy ra ngoài, trước khi chạy còn hét lớn: "mấy tên yêu nhân các ngươi thi triển tà thuật ! bổn đại gia không thèm dây dưa với mấy ngươi !"
Trương Tử Tinh khóc cười không xong, ngươi xem cái mặt mình là người hay ma? Còn gọi ta là yêu nhân ?
Ác Lai thấy Tiểu Đản đã lén lút chạy ra ngoài, trong lòng yên tâm lấy ra một cái quạt đen trên khắc hoa văn kỳ lạ, quạt một cái, tầng không trong phủ bỗng xuất hiện tầng tầng mây đen, che lấp ánh nắng, đám mây từ bốn phía dần hạ xuống, từ trong đó ẩn rít những tiếng thét gào khiến người ta kinh sợ.
Ác Lai xem hai người "sợ đờ ra", oai phong nói: "Đây là thượng cổ kỳ trận Thiên yêu diệt hồn trận, các ngươi đã rơi vào trong trận pháp, sinh tử đều tùy theo ý ta, nếu không phải ông già đòi nắm rõ lai lịch ngươi, lão tử ta sớm đã đập tụi bay thành tro bụi. Biết điều mau hàng phục, nếu không sẽ bị vạn yêu thôn phệ, hình thần câu diệt."
Trương Tử Tinh cảm thấy áp lực đáng sợ từ xung quanh, trong lòng khẩn trương, còn Khổng Tuyên vẫn như cũ cười nhẹ, chẳng thèm để ý tới Ác Lai. Trương Tử Tinh rất tin tưởng Khổng Tuyên, can đảm lại sinh, nhìn Ác Lai nói: "vị huynh đệ của ta đã chả sớm nói, "vỏn vẹn" một cái Thiên yêu diệt hồn trận không đủ đâu, ngươi hãy cẩn thận phát động trận thế, thua cho nó tâm phục khẩu phục".
Ác Lai nhe răng cười nói: "đã là các ngươi thích chết, vậy đừng oán trách ta !"
Nói xong hắn lại vẩy quạt đen một cái, cả người lập tức biến mất, tiếng khóc gào xung quanh càng lớn, mây đen trên không tản dần ra hạ xuống. Trương Tử Tinh thấy rất rõ, hàng loạt tia mây đen chính là vô số yêu kỳ quái, con nào cũng mặt mày hung dữ, nhe nanh múa vuốt, chỉ là nửa thân dưới ảm đạm, có lẽ là Bách vạn yêu hồn mà Khổng Tuyên đã nói qua.
Không giống với quỷ hồn mà tâm ma gặp phải lúc trước, loại yêu hồn này tồn tại thực sự chứ không phải ảnh huyễn, không chỉ uy lực hơn xa quỷ hồn mà còn không sợ binh khí phàm gian, còn chưa bay tới gần đã toát ra khí thế hung lệ tàn bạo. Trương Tử Tinh rất có lòng tin có thể lấy một địch mười hoặc địch trăm, nhưng chắc chắn không đỡ nổi trăm vạn con, nếu chúng nhất loạt xông tới chỉ sợ chết không toàn thây. Lũ yêu hồn tuy linh trí thấp kém, nhưng khứu giác rất mạnh, vừa ngửi thấy hơi người đã nhất loạt lộ ra vẻ đói khát đáng sợ, rít gào nhắm hướng hai người bay tới.
Khổng Tuyên thấy Trương Tử Tinh làm như lâm đại địch, cười nói: "huynh trưởng không cần kinh sợ, kim mâu Phệ Phách của huynh chính là khắc tinh của hồn phách, có thể lấy ra trấn nhiếp, yêu hồn tất không dám xông lại".
Trương Tử Tinh nghe lời từ trong túi pháp bảo lấy ra Phệ Phách, cắm chặt xuống đất, kim mâu lập tức phát ra ánh sáng nhè nhẹ, lũ yêu hồn vừa rồi còn nhe nanh múa vuốt chợt bản năng cảm thấy nguy hiệm, đều lộ ra vẻ sợ hãi thối lui. Trương Tử Tinh không ngờ Phệ Phách còn có diệu dụng như vậy, lòng hết sức vui mừng, chỉ nghe Khổng Tuyên lại nói: "huynh trưởng còn nhớ bữa trước nắm được cách sử dụng Huyền Khuê, hôm nay hãy mang ra thử xem".
Trương Tử Tinh động tâm, thì ra mấy ngày nay được Khổng Tuyên chỉ điểm, hắn đã dần khống chế được lực lượng tinh phách của Thao Thiết trong Huyền Khuê, từ lúc bị động đến giờ đã thành có thể chủ động thi triển. Vấn đề là nội lực của hắn còn chưa đủ, nếu miễn cưỡng ngưng tụ lực lượng phóng Thao Thiết ra, lực lượng nhất định hư hao gần hết, phải ngồi năm bữa nửa tháng mới có thể khôi phục.
"Huynh trưởng không cần lo lắng, cứ yên tâm thi thuật, đệ nhất định sẽ hỗ trợ", Khổng Tuyên nói xong, trên bàn tay chợt hiện lên một đạo ngũ sắc quang hoa, nhập vào ngực Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh chỉ thấy trong người nhiều hơn một cỗ lực lượng kỳ dị, cỗ lực lượng này lúc xem ra rất bình hòa, lúc lại như biển động vô tận hùng dũng. Hắn biết là Khổng Tuyên hỗ trợ, vội tập trung tinh thần vào Huyền Khuê, thúc dục Thao Thiết xuất hiện.
Ở bên ngoài, Ác Lai và Tiểu Đản chỉ thấy trong trận xuất hiện một con đại ma thú đáng sợ, mắt lộ huyết quang, há ra cái miệng lớn, mấy con yêu hồn xung quanh tránh không kịp lập tức bị nó nuốt lấy.
Tiểu Đản kinh hãi nói: "hai người này có thần thông thực ghê gớm, không chỉ kháng cự được uy lực của Thiên yêu phệ hồn trận mà còn có thể thi triển dị thuật thôn phệ yêu hồn, thiếu chủ phải cẩn thận một chút, mau sai người thông báo cho chủ công quay về tiếp ứng. "
"Hừ, ta vẫn muốn xem xem hai tên này có thể kháng cự được trăm vạn yêu hồn trong bao lâu !" Ác Lai nghiến răng nói: "ngươi không cần đa sự, cứ đứng xem ta làm sao bắt sống hai tên này, lúc đó lại giao cho cha ta, miễn cho ông già lải nhải."
Con cự thú sau khi nuốt lấy vài chục yêu hồn, hồng quang trong mắt nhạt đi rất nhiều, cả thân thể cũng theo đó biến mất không thấy. Ác Lai thấy vậy cười lớn: "hóa ra thuật này chỉ là đầu voi đuôi chuột, không cần phải sợ !".
Tác giả :
Điểm Tinh Linh