Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 421: Định Phong Châu! Phá phong diễm trận
Chiến báo (bản tin chiến sự) của Tỵ Thủy quan đã truyền tới Triều Ca. Trở lại hậu cung, Trương Tử Tinh vừa rồi còn vô cùng cao hứng tươi cười bỗng nhiên thu lại, thần sắc cũng không thoải mái: chỉ mới có một trận chiến Tỵ Thủy quan, tổng thương vong của hai bên đã phải lấy con số vạn để tính, mà trận này mới là trận đầu tiên của đại kiếp nạn, đến khi chân chính kết thúc, cũng không biết cuối cùng còn lại bao nhiêu người?
Vân Tiêu nhìn ra tâm sự của hắn, an ủi:
- Phu quân, thiếp biết chàng tâm hoài thiên hạ (lòng mang thiên hạ), nhưng đây là số trời, cho dù là Thánh nhân cũng không thể thay đổi, chàng cũng không cần phải quá để ý.
- Lòng mang thiên hạ?"
Trương Tử Tinh cười giễu chính mình:
- Ta chỉ là một người ích kỷ muốn mang các thê tử trốn ở một bên chỉ lo thân mình mà thôi.
- Nếu nhìn từ góc độ của nhân giới, Thánh nhân cũng không tránh khỏi hai chữ ích kỷ
, Từ bên cạnh truyền đến thanh âm của Thương Thanh Quân,
- Chỉ biết giữ lấy đại đạo của mình, còn sinh tử của sinh linh thiên hạ không biết đặt nơi nào?
Thương Thanh Quân mỉm cười với Vân Tiêu đang kinh ngạc, nàng biết, lấy thân phận đệ tử Thánh nhân của Vân Tiêu, cho dù hiểu được điều này, cũng không có khả năng nói ra.
- Kỳ thật, cái gọi là ích kỷ này cũng chỉ là tương đối mà thôi.Thanh nhi chỉ hy vọng phu quân có thể tâm an tắc khả, biệt vô sở cầu (trong lòng yên ổn, không còn mưu cầu).
Thương Thanh Quân không hổ là tài nữ học tập tri thức hiện đại nhiều năm, cách giải thích tất nhiên là khác với người ngoài.
Trương Tử Tinh im lặng không nói: đúng như Thương Thanh Quân nói, nhưng mình thật sự có thể "Tâm an" (an tâm) sao?
Thật lâu sau, Trương Tử Tinh thở dài nói:
- Phục Hy thánh hoàng nói với ta, Hồng Quân Đạo Tổ từng nói, Đả Thần Tiên là vật đại hung (có nghĩa là cực kỳ xúi quẩy ), cũng là vật đại cơ duyên. Hay nói các khác là người nắm giữ Đả Thần Tiên có thể đạt được đại cơ duyên, cũng có thể bởi vậy mà mất mạng. Ta từng lấy lời ấy hỏi Triệt giáo Thánh nhân và Bát Cảnh Cung Thánh nhân, đều bị trốn tránh không đáp, chỉ nói hết thảy đều có cơ duyên. Ý tứ của Phục Hy thánh hoàng chính là, muốn lấy tự thân ba người thừa nhận hung hiểm của Đả Thần Tiên, mà cuối cùng lại cho ta Đả Thần Tiên, tham gia việc Phong Thần, lấy được đại cơ duyên, công đức lớn, để ổn định tam giới. Đại nghĩa đại đức như thế, ta tuy là người ích kỷ, nhưng cũng không thể an tâm …
Vân Tiêu suy nghĩ một chút, nói:
- Phu quân còn nhớ câu nói kia thiếp nói với chàng không? Mặc kệ chàng quyết định như thế nào, tỷ muội bọn thiếp sẽ mãi ở bên cạnh chàng. Sinh tử cũng như thế. Chàng cho rằng nên làm như thế nào thì làm như vậy, không cần băn khoăn.
Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu, Đặng Thiền Ngọc, Long Cát Công Chúa và Thương Thanh Quân ở bên cạnh đều gật đầu. Trương Tử Tinh cảm động nhìn mấy vị thê tử bên cạnh, dùng sức gật gật đầu, khúc mắc trong lòng nhất thời được giải khai không ít.
Lúc này, Tử Giao tới gặp Trương Tử Tinh, bẩm báo một việc: Sư tôn Quảng Thành Tử muốn gặp hắn.
Quảng Thành Tử muốn gặp Tử Giao? Hay là muốn kiểm tra tiến độ và thành tích của " diệp viên ngầm"?
Nếu đúng như thế, vậy có phải hay không Xích Tinh Tử cũng sẽ …
Trương Tử Tinh trầm ngâm một lát, trong lòng vừa động, quyết định cho Tử Giao đi gặp Quảng Thành Tử. Đồng thời triệu Băng tuyết tới. Âm thầm ra lệnh tùy cơ ứng biến.
Ngày kế, quả nhiên Tử Giao gặp được Quảng Thành Tử ở Đông Giao. Quảng Thành Tử thấy tu vi của hắn như có tinh tiến, cổ vũ vài câu, hỏi tới chuyện ám sát Tiêu Dao Tử. Tử Giao xấu hổ nói cho Quảng Thành Tử, hắn thật vất vả thông qua Thiên tử triệu kiến Tiêu Dao Tử. Khi muốn ám sát, lại bị Tiêu Dao Tử phát hiện. Tiêu Dao Tử kia vô cùng lợi hại. Khi Phiên Thiên Ấn còn chưa kịp nổ, đã bị thu lấy. Tử Giao lại thi Lạc Hồn Chung, Tiêu Dao Tử vẫn vô sự, ngược lại còn bắt giữ Tử Giao, nên ngay cả Tảo Hà Tiên Y cũng không thể kháng cự.
Quảng Thành Tử đã từng giao thủ với Tiêu Dao Tử ở Huyễn Ma Trận, tất nhiên là biết tu vi của người này cực kỳ cổ quái, ngay cả chính Quảng Thành Tử cũng đã từng bị bắt, Tảo Hà Tiên Y kia quả thật không thể ngăn cản, nhưng lúc ấy là ở trong trận, không thể tưởng được hiện giờ Tiêu Dao Tử không dựa vào trận pháp lại có thể phát huy ra thực lực cường đại như vậy, thật sự khiến người ta kinh hãi.
Lúc này bỗng nhiên Tử Giao quỳ xuống trước mặt Quảng Thành Tử, nói Tiêu Dao Tử nhắc tới biến cố của cung đình năm đó không phải không có quan hệ với Xiển giáo. Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử thu hai anh em hắn làm đồ đệ, cũng là vì mục đích hiện giờ. Sau đó Tử Giao tự xưng là con cháu của tôn thất (hoàng tộc) Thành Thang, là cốt nhục do Thiên tử sinh ra, hiện giờ phụng sư mệnh (lệnh của sư phụ) làm ra chuyện này thực có lỗi với Đại Thương, có lỗi với phụ thân, nếu còn tiếp tục như thế, thực là ngược với trung hiếu (bất trung bất hiếu), tình nguyện chết trong tay Quảng Thành Tử.
Việc Hỉ Mị họa quốc năm đó Quảng Thành Tử cũng từng trải qua, Xiển giáo quả thực có ý giựt dây, hiện giờ nghe Tử Giao nhắc lại chuyện xưa, cũng không thể giải thích rõ. Quảng Thành Tử nghe Tử Giao muốn thoát ly Xiển giáo, lại không tuân lệnh của sư môn, không khỏi thương lượng:
- Đồ nhi, chẳng lẽ đã quên lời thề của ngươi trước lúc rời động. Nếu như làm trái, tự có lúc ứng nghiệm.
Tử Giao rưng rưng nói:
- Cho dù hôi phi yên diệt (biến thành tro bụi), cũng không muốn làm chuyện sai trái như vậy, khiến thiên hạ muôn đời chê cười! Sư tôn, lúc trước người để đồ nhi phát trọng thệ này, chẳng lẽ đã quyết tâm khiến đồ nhi trở thành một kẻ bất trung bất hiếu, bị người đời phỉ nhổ?
Quảng Thành Tử thở dài một tiếng, thấy Tử Giao lấy ra tất cả các pháp bảo có được ở Đào Nguyên động, ngay cả Tảo Hà Tiên Y hộ thân cũng cởi xuống, một bộ dáng quỳ dưới đất xin chết, tay cầm tiên kiếm sau lưng không khỏi run nhè nhẹ.
Tử Giao này tuy là người được sư tôn dặn bảo sau này lợi dụng, nhưng những năm gần đây, tình cảm thầy trò cũng không phải dối trá, Tử Giao thông minh nhân hiếu, tính nết rất hợp với Quảng Thành Tử, dưới tác dụng của tiên đan, tu vi tăng tiến cực nhanh, học hết chân truyền của Quảng Thành Tử.
Quảng Thành Tử cũng không phải là người tuyệt tình, nhớ lại tình thầy trò, làm sao có thể hạ thủ? Do dự một lát, cuối cùng thở dài một tiếng, buông lỏng chuôi kiếm, nói:
- Ngươi muốn làm người trung hiếu, vi sư cũng không ngăn cản ngươi. Dù thế nào, ngươi và ta cũng có tình thầy trò, nếu phải ứng với lời thề kia, thì ứng trên người không xứng làm sư phụ là ta! Ngươi đứng lên đi, từ nay về sau Xiển giáo ta không có quan hệ gì với ngươi, nếu chưởng giáo thánh nhân trách mắng, ta tự có cách xử lý.
Tử Giao thấy Quảng Thành Tử nói chân thành như vậy, phục xuống tại chỗ khóc lớn. Trong lòng Quảng Thành Tử quả thực cũng thương cảm, thu hồi từng cái pháp bảo, nhưng để lại Tảo Hà Tiên Y cho Tử Giao phòng thân. Tử Giao bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội hỏi:
- Sư tôn dung bẩm (xin phép được nói), em của ta là Tử Hồng bái Xích Tinh Tử làm lão sư, không biết bị người nào xui khiến, lại đi hạ độc hại phụ hoàng, ý đồ soán vị (cướp ngôi), may mắn quốc sư Tiêu Dao Tử xuất thủ cứu được phụ hoàng. Phụ hoàng đối với việc này vô cùng tức giận, nhưng đây là việc bí mật của hoàng thất, nhất thời không thể truyền ra ngoài, hiện giờ Hồng đệ đã bị bí mật giam giữ trong thiên lao. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Quảng Thành Tử tất nhiên là biết sứ mệnh của Tử Hồng, nghe nói lại bị Tiêu Dao Tử phá hoại, mà Tử Hồng còn bị giam trong đại lao, không khỏi kinh hãi.
Tử Giao cắn răng nói:
- Tử Hồng phạm phải tội lớn, không thể đặc xá. Ta nguyện liều mạng chịu trách phạt của phụ hoàng, âm thầm thả Tử Hồng, trở lại làm môn hạ của Xích Tinh Tử lão sư, đủ để bồi thường ân huệ của Xiển giáo.
Quảng Thành Tử gật gật đầu, nói:
- Ngươi tìm được pháp bảo của Thái Hoa Sơn Vân Tiêu Động, thả Tử Hồng, ta cũng nói rõ với Xích Tinh Tử đạo hữu.
Tử Giao suy nghĩ một chút, đáp ứng rồi cúi xuống, thu hồi Tảo Hà Tiên Y, quay đầu đi được vài bước, lại quỳ xuống, lạy Quảng Thành Tử ba lạy:
- Con mặc dù cắt đứt quan hệ với Xiển giáo, nhưng sư tôn vĩnh viễn vẫn là sư tôn của con.
Quảng Thành Tử nghe được thân thể run lên, không nhiều lời. Xoay người sang chỗ khác, chỉ để lại cho Tử Giao một cái bóng lưng. Trương Tử Tinh vẫn trốn nhìn trộm, thấy trong mắt của Quảng Thành Tử hơi đỏ lên, không khỏi than thở: Quảng Thành Tử cũng xem như là hữu tình chi tiên (tiên có tình), so với loại người như Nhiên Đăng đạo nhân hoàn toàn khác biệt.
Mới vừa rồi Quảng Thành Tử không hạ sát thủ với Tử Giao, trên thực tế cũng là cứu chính mình một mạng.
Quả nhiên Tử Giao không nuốt lời, vào ban đêm, liền phóng thích "Tử Hồng" khỏi thiên lao. Còn mang đến Tử Thụ Tiên Y, Âm Dương Kính và Thủy Hỏa Thần Phong đạo trả lại cho Tử Hồng. Tử Hồng nhanh chóng chạy ra, tìm được địa điểm Tử Giao ước hẹn với Quảng Thành Tử, lúc đó Quảng Thành Tử đã gọi Xích Tinh Tử đến, Xích Tinh Tử vừa thấy Tử Hồng và pháp bảo kia không việc gì, liền không nhiều lời. Mang theo đệ tử cùng Quảng Thành Tử thi triển độn thuật mà đi.
"Tử Hồng" kia bề ngoài kinh hoàng, nhưng nội tâm thực sự trấn định. Lần này quay về Xiển giáo, xem như "Nhị tiến cung" (lần thứ hai tiến cung), chẳng qua lần trước ở Kim Đình Sơn Ngọc Ốc Động làm lão Đại, mà lần này quay về Thái Hoa Sơn Vân Tiêu Động làm tiểu đệ mà thôi.
Trương Tử Tinh làm như vậy, thứ nhất mượn việc Tử Giao thoát ly khỏi Xiển giáo khiến Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử lơ là, âm thầm xếp "Tử Hồng" vào, thứ hai cũng là suy nghĩ cho an toàn của Tử Giao, không muốn hắn lại đầu nhập vào trong "Vô gian đạo", "Tử Hồng" đầu nhập vào đó, cũng là vì để ngừa ngộ nhỡ, tìm hiểu tin tức mà thôi.
Ngay khi việc của Tử Hồng kết thúc không lâu. Trương Tử Tinh bỗng nhiên nhận được tin tức từ Đông Hải truyền đến. Gần đây có một nhóm người không rõ lai lịch lẻn vào khu vực quần đảo Hiên Chung, hành tung thật là quỷ dị. Làm như có ý đồ tìm hiểu cái gì, bị tộc nhân phụ trách tuần tra của ma thần tộc phát hiện, còn xảy ra chiến đấu. Lúc này trưởng lão trong tộc tổ chức nhân thủ, tiến hành bao vây tiễu trừ đám người này, giết chết hơn một nửa, nhưng có mấy người vẫn nhân cơ hội đào tẩu. Theo lời trưởng lão, tu vi của những người chết cũng không cao, chỉ gần chân tiên mà thôi.
Trương Tử Tinh âm thầm cảnh giác, quần đảo Hiên Chung ở Đông Hải được Đông Hải Long vương Ngao Quang coi là vùng cấm, người không phận sự cấm lại gần, làm sao bỗng nhiên lại xuất hiện đám người thần bí này? Mục đích thực của những người này có thể chỉ mới là trinh sát mà thôi, hay là quần đảo Hiên Chung đã dẫn tới sự chú ý của một tiên nhân nào đó? Hay là bởi vì một cái gì khác?
Trung ương của quần đảo Hiên Chung là Tiêu Dao Tiên Phủ, trong tiên phủ có tam nữ Khương Văn Sắc, Dương Cửu, Hoàng Phi Yến. Tuy nói tam nữ này đều đã siêu thoát phàm tục, đạt tới Kim Đan kỳ, nhưng ở trong mắt một số tiên nhân, lại không khác gì nữ tử phàm tục tay trói gà không chặt. Nếu thực sự dẫn đến sự chú ý của hữu tâm nhân (người cố ý) nào đó, cho dù có ma thần tộc bảo hộ và lực lượng phòng bị siêu việt của thời đại ở trên đảo, giờ phút này tình trạng an toàn của tam nữ cũng không thể khiến người ta an tâm được.
Trương Tử Tinh sau khi suy nghĩ rất lâu, quyết định cho Quỳnh Tiêu và Long Cát Công Chúa tạm thời đi tới Tiêu Dao Tiên Phủ trước, để ngừa biến cố. Quỳnh Tiêu có được lực lượng của ma thể, tu vi đã tới huyền tiên trung giai, mà Long Cát Công Chúa cũng đạt tới cảnh giới Kim Tiên Thượng Giai đỉnh, cũng chỉ cách Huyền Tiên một tia. Hiện giờ tuyệt đại đa số Huyền đạo tinh anh (những người tinh anh của huyền đạo) đều tập trung ở Vạn Tiên trận, với tu vi của Quỳnh Tiêu và Long Cát Công Chúa, trấn thủ ở trên đảo, cũng không phải lo lắng.
Ở trong lần hành động "Bàn thiên" (dời đảo – xin đọc lại các chương trước), ma thể của Tam Tiêu đã phơi bày trước mặt ma thần bộ tộc, được tộc nhân coi là chủ mẫu danh chính ngôn thuận, uy tín so với đám người Khương Văn Sắc còn muốn cao hơn, Quỳnh Tiêu tâm tư kín đáo, lại có giao tình vô cùng tốt với Long Cát Công Chúa, không chỉ có khả năng hỗ trợ hợp tác rất tốt, hơn nữa nếu có chuyện gì, cũng có khả năng trấn áp được tộc nhân ma thần, tùy ý điều khiển.
Quỳnh Tiêu và Long Cát Công Chúa tuy rằng có chút luyến tiếc khi tách khỏi Trương Tử Tinh, nhưng cũng biết tầm quan trọng của Tiêu Dao Tiên Phủ, sau khi cáo biệt Trương Tử Tinh và các tỷ muội, nhanh chóng chạy tới Đông Hải. Nhưng cuộc sống sau đó, tình hình của Đông Hải dường như lại bình ổn xuống.
Mấy ngày sau, lại đã là thời hạn tam giáo gặp nhau tại Vạn Tiên trận.
Xiển giáo và Tây Phương giáo lần thứ hai đi tới tinh cầu chỗ Vạn Tiên đại trận kia, thí trận (tìm hiểu trận) của mười ngày trước đã khiến hai giáo phải trả giá đắt, đồng thời cũng nhận thức đầy đủ sự lợi hại của Vạn Tiên trận, cũng không dám nghĩ sẽ gặp may mắn nữa. Hai giáo hôm nay đến đây đều có cùng mục đích: thứ nhất, thăm dò và thử phá giải phó trận. Thứ hai, thêm một bước tìm hiểu hư thực của chủ trận.
Dường như cùng một lúc, hai giáo phái ra không ít người, vẫn lấy thăm dò trận là việc chính, một số muốn thử phá giải phó trận đã dò xét lần trước , nhưng bởi vì trận pháp này phần lớn đều huyền diệu vô cùng, xác xuất thành công của các phương pháp phá giải này cũng không cao lắm. Trong lòng Nhiên Đăng đạo nhân và Nam Cực Tiên Ông đều biết rõ, nếu tháng này không thể phá trận. Như vậy dựa theo ước định của hai bên, mỗi một tháng thủ trận (phòng thủ trận) lại tiến hành điều chỉnh bổ sung, như vậy chủ trận kể cả phó trận có thể lại phát sinh biến hóa tương ứng, thậm chí sẽ thay thế bằng trận pháp khác. Cứ như vậy, bao nhiêu công sức dò xét trận từ lúc trước có thể thành vô ích rồi.
Nói như vậy, chủ trận không có biến hóa quá lớn, cho nên việc cấp bách, trước tiên phải dò xét và phá giải phó trận, từng bước tiêu hao sinh lực của quân địch.
Sau một hồi, Phong Diễm trận từng giết chết bốn gã tiên nhân của Xiển giáo và Tây Phương giáo, hôm nay lại nghênh đón người xông trận.
Phong Diễm trận là Kim Ngao Đảo Phong Hống trận của Đổng Thiên Quân và Liệt Diễm trận của Bạch Thiên Quân hợp nhất mà thành. Vốn Phong Hống trận đã vô cùng huyền diệu, theo sự bố trí địa, thủy, hỏa, phong mà sinh ra tiên thiên chi khí, ẩn bên trong trăm vạn binh khí, một khi phát động thì vạn nhận tề toàn, khiến người xong trận biến thành bụi phấn. Còn Liệt Diễm trận của Bạch Thiên Quân, ẩn tàng tam muội chân hỏa, không trung hỏa, thạch trung hỏa,(1) một khi cùng phát, mặc dù chưa đạt tới lực lượng của ngũ muội chân hỏa, cũng hơn hẳn tam vị chân hỏa bình thường, cho dù là tị hỏa chân ngôn, ở trong trận pháp cũng không thể sử dụng, đến lúc đó chỉ cần lay động Tam Thủ Hồng Phiên, có thể trong giây lát đốt người trong trận thành tro bụi.
(1): trên không cũng có lửa, trong đá cũng có lửa
Sau khi hai trận hợp lại, uy lực lại tăng lên gấp bội, một khi phong hỏa cùng phát, không thể chống lại. Lần trước Già Lâu La và Ngũ Bộ Tịnh Cư Thiên Vương kiêng kị thần phong lực kia, xuất phát từ cẩn thận, không dám xông trận. Sau đó vẫn có hai gã tiên nhân không có mắt của Xiển giáo đi trước phá trận, đều bị hóa thành tro bụi. Người xông trận của Tây Phương giáo từ Bảo kính của Nam Cực Tiên Ông quan sát thấy tình cảnh đó, cho rằng chẳng qua chỉ là phong hỏa bình thường mà thôi, lại đi trước, ý đồ dùng pháp bảo tị hỏa phá trận. Nào biết khi tiến vào trong trận pháp bảo tị hỏa kia, hiệu dụng giảm mạnh, cuối cùng hai người lại đi theo vết xe đổ của hai người mở đường, từ đó người của hai giáo cũng không dám xem thường Phong Diễm trận này nữa.
Lúc này đây, tiến đến phá trận cũng là hai gã đại địch: Tây Phương giáo Phổ Hiền chân nhân và Cụ Lưu Tôn!
Hai người này vốn là đồng môn Xiển giáo, lần lượt phá giáo. Đầu nhập Tây Phương giáo, nhưng do nguyên nhân "Phe phái", kiến giải khác nhau mà rất ít khi lui tới, hiện giờ cùng nhau xông trận, vẫn là lần đầu tiên hai người hợp tác. Từ sau việc lần trước Nhiên Đăng đạo nhân ám hại Từ Hàng chân nhân, Tiếp Dẫn đạo nhân cũng đã âm thầm cảnh báo Nhiên Đăng đạo nhân, phải lấy đại cục làm trọng. Hiện giờ, Nhiên Đăng đạo nhân phái ra hai người kề vai chiến đấu, thứ nhất là muốn biểu lộ thái độ của mình, với môn nhân của Chuẩn Đề, thứ hai cũng là để tìm phương pháp phá trận nên mới như vậy.
Phổ Hiền chân nhân từng phá Địa Liệt trận ở Tam Sơn quan, giết chết Triệu Thiên Quân Triệu Giang, mà Cụ Lưu Tôn cũng từng bắt được Tần Thiên Quân Tần Hoàn, phá Thiên Tuyệt trận, xem như là cừu nhân của Thập Thiên quân. Đổng Thiên quân và Bạch Thiên quân vừa thấy hai người này, lập tức hai mắt đỏ sậm, vừa bắt đầu đã hạ sát thủ.
Đổng Thiên quân trực tiếp lay động hắc phiên (cờ đen), lập tức sinh ra hắc phong, trong lúc đó hàng nghìn hàng vạn duệ khí giống như lưỡi dao sắc bén, đâm tới trước mặt, đồng thời, Bạch Thiên quân cũng lay động hồng phiên (cờ hồng), bỗng nhiên sinh ra hỏa diễm. Trong lúc nhất thời phong hỏa cùng đến, từ bốn phương tám hướng bắn tới phía Phổ Hiền chân nhân và Cụ Lưu Tôn, tránh cũng không thể tránh.
Lúc này trên đỉnh đầu Phổ Hiền chân nhân bỗng nhiên bay ra một hạt châu, hạt châu này trong suốt loáng lánh, lớn như một quả mận, huyền phù trên không trung. Hắc phong kia gặp phải hạt châu này, lại đột nhiên biến mất, trong đó hàng nghìn hàng vạn duệ lực do phong áp sinh ra cũng tiêu tán theo.
Hạt châu này đúng là Định Phong Châu, ở trong nguyên tác đó chính là khắc tinh của Phong Hống trận, Từ Hàng chân nhân chính là mượn vật này mà phá Phong Hống trận. Hiện tại ở trong thế giới này, Định Phong Châu hẳn là còn ở trong tay Độ Ách chân nhân đã chết, vì sao lại ở trong tay Phổ Hiền chân nhân? Lần trước sau khi Độ Ách chân nhân bị Lục Áp ngộ sát, Huyền Cơ chân nhân từng "Chủ động, nhiệt tâm" đảm nhận nhiệm vụ an táng Độ Ách, trách không được hạt châu này lại rơi vào trong tay hắn!
Xem ra "mạng lưới" của thiên giới cũng rất dài, tựa hồ không quên uy hiếp của Tây Phương giáo đối với mình.
Đồng Thiên quân mới biết đối phương lại có pháp bảo cường đại khắc chế hắc phong, không khỏi đại kinh thất sắc. Liệt diễm của Bạch Thiên quân bên này không chịu ảnh hưởng của Định Phong Châu, vẫn quét tới Phổ Hiền, Cụ Lưu Tôn như cũ.
Hai người không dám chậm trễ, lập tức thi ra pháp thân thần thông. Pháp thân của Phổ Hiền chân nhân mặt như tử tảo (cây táo tím? – NB: mấy pháp thân của các vị bồ tát này thường có vái vẻ mặt này, theo người biên thì có lẽ là so sánh màu sắc của vỏ mấy trái táo của "trung của" thì phải, nếu ai biết rõ vấn đề này xin pm cho người biên dùm), cự khẩu lão nha (miệng rộng răng nanh), đầu đội ngũ phật bảo quan, tam thủ lục tí (ba đầu sáu tay), hai tay ở giữa cầm một đóa liên hoa (hoa sen), trên đầu còn có một lợi kiếm có lửa bao quanh; mà pháp thân của Cụ Lưu Tôn là một pho tượng mập mạp, đầu bóng tai to, trên mặt tươi cười lộ vẻ hòa ái, trong tay còn cầm một chuỗi phật châu. Chẳng qua, trên đầu hai vị môn nhân Xiển giáo lúc trước vẫn đỉnh cấp tuyệt kỹ phòng ngự khánh vân của Xiển giáo, khiến đám người Quảng Thành Tử đang đứng xem trong lòng khó chịu.
Liệt diễm xoay quanh hai pháp thân vài vòng, đều không thể làm gì được Phổ Hiền và Cụ Lưu Tôn. Đổng Thiên Quân thấy tình thế không ổn, nói với Bạch Thiên Quân một tiếng, xoay người bỏ chạy, Phổ Hiền chân nhân nhìn thấy rõ ràng, chỉ tay một cái, hai đạo bạch quang từ bên người bay ra, chính là hai thanh bảo kiếm Thư Hùng, một đôi bảo kiếm này bay tới đỉnh đầu Đổng Thiên Quân, Đổng Thiên Quân không thể tránh né, bị kiếm khí vô hình sắc bén kia chém trúng, chạy được vài bước, một cái đầu lâu rớt xuống dưới, lập tức phơi thây tại chỗ.
Bạch Thiên Quân liên tục thi triển liệt diễm không có kết quả, nhìn thấy Đổng Thiên Quân bỏ mình, khóe mắt muốn nứt ra, ném tam thủ hồng phiên, nắm trường kiếm vọt về phía Phổ Hiền chân nhân, muốn báo thù, lại bị Cụ Lưu Tôn tế ra Tiên Thằng trói lại. Bạch Thiên Quân mắng chửi không dứt, Cụ Lưu Tôn thở dài một tiếng, phật châu trên pháp thân bay ra, rồi đột nhiên biến lớn, vây quanh Bạch Thiên Quân chậm rãi xoay tròn, thân hình Bạch Thiên Quân đột nhiên vặn vẹo, kim quang chớp động, nháy mắt biến thành một đám tro tàn.
Phong Diễm trận bị phá cũng khiến cho Thập Tuyệt trận chỉ còn lại Thiên Hồn trận mà thôi.
Tuy rằng phá được Phong Diễm trận, nhưng phá giải những trận còn lại cũng không thuận lợi giống như vậy, Xiển giáo phái Huyền Băng đạo nhân đi Hỏa Vân trận và Bạch Thủy trận gặp phải tao ngộ toàn quân bị diệt, Tây Phương giáo phái hai gã tu sĩ đi Thiên Hồn trận cũng là hình thần câu diệt. (thể xác và linh hồn đều diệt vong).
Nhiên Đăng đạo nhân và Nam Cực Tiên Ông thương lượng một hồi, quyết định phái Vân Trung Tử, Cầu Thủ Tiên, Kim Quang Tiên và Linh Nha Tiên, một nhóm liên thủ đi Đoạt Hồn trận. Chủ trận của Đoạt Hồn trận đúng là Trường Nhĩ Định Quang Tiên và ba vị môn nhân Triệt giáo.
Vân Tiêu nhìn ra tâm sự của hắn, an ủi:
- Phu quân, thiếp biết chàng tâm hoài thiên hạ (lòng mang thiên hạ), nhưng đây là số trời, cho dù là Thánh nhân cũng không thể thay đổi, chàng cũng không cần phải quá để ý.
- Lòng mang thiên hạ?"
Trương Tử Tinh cười giễu chính mình:
- Ta chỉ là một người ích kỷ muốn mang các thê tử trốn ở một bên chỉ lo thân mình mà thôi.
- Nếu nhìn từ góc độ của nhân giới, Thánh nhân cũng không tránh khỏi hai chữ ích kỷ
, Từ bên cạnh truyền đến thanh âm của Thương Thanh Quân,
- Chỉ biết giữ lấy đại đạo của mình, còn sinh tử của sinh linh thiên hạ không biết đặt nơi nào?
Thương Thanh Quân mỉm cười với Vân Tiêu đang kinh ngạc, nàng biết, lấy thân phận đệ tử Thánh nhân của Vân Tiêu, cho dù hiểu được điều này, cũng không có khả năng nói ra.
- Kỳ thật, cái gọi là ích kỷ này cũng chỉ là tương đối mà thôi.Thanh nhi chỉ hy vọng phu quân có thể tâm an tắc khả, biệt vô sở cầu (trong lòng yên ổn, không còn mưu cầu).
Thương Thanh Quân không hổ là tài nữ học tập tri thức hiện đại nhiều năm, cách giải thích tất nhiên là khác với người ngoài.
Trương Tử Tinh im lặng không nói: đúng như Thương Thanh Quân nói, nhưng mình thật sự có thể "Tâm an" (an tâm) sao?
Thật lâu sau, Trương Tử Tinh thở dài nói:
- Phục Hy thánh hoàng nói với ta, Hồng Quân Đạo Tổ từng nói, Đả Thần Tiên là vật đại hung (có nghĩa là cực kỳ xúi quẩy ), cũng là vật đại cơ duyên. Hay nói các khác là người nắm giữ Đả Thần Tiên có thể đạt được đại cơ duyên, cũng có thể bởi vậy mà mất mạng. Ta từng lấy lời ấy hỏi Triệt giáo Thánh nhân và Bát Cảnh Cung Thánh nhân, đều bị trốn tránh không đáp, chỉ nói hết thảy đều có cơ duyên. Ý tứ của Phục Hy thánh hoàng chính là, muốn lấy tự thân ba người thừa nhận hung hiểm của Đả Thần Tiên, mà cuối cùng lại cho ta Đả Thần Tiên, tham gia việc Phong Thần, lấy được đại cơ duyên, công đức lớn, để ổn định tam giới. Đại nghĩa đại đức như thế, ta tuy là người ích kỷ, nhưng cũng không thể an tâm …
Vân Tiêu suy nghĩ một chút, nói:
- Phu quân còn nhớ câu nói kia thiếp nói với chàng không? Mặc kệ chàng quyết định như thế nào, tỷ muội bọn thiếp sẽ mãi ở bên cạnh chàng. Sinh tử cũng như thế. Chàng cho rằng nên làm như thế nào thì làm như vậy, không cần băn khoăn.
Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu, Đặng Thiền Ngọc, Long Cát Công Chúa và Thương Thanh Quân ở bên cạnh đều gật đầu. Trương Tử Tinh cảm động nhìn mấy vị thê tử bên cạnh, dùng sức gật gật đầu, khúc mắc trong lòng nhất thời được giải khai không ít.
Lúc này, Tử Giao tới gặp Trương Tử Tinh, bẩm báo một việc: Sư tôn Quảng Thành Tử muốn gặp hắn.
Quảng Thành Tử muốn gặp Tử Giao? Hay là muốn kiểm tra tiến độ và thành tích của " diệp viên ngầm"?
Nếu đúng như thế, vậy có phải hay không Xích Tinh Tử cũng sẽ …
Trương Tử Tinh trầm ngâm một lát, trong lòng vừa động, quyết định cho Tử Giao đi gặp Quảng Thành Tử. Đồng thời triệu Băng tuyết tới. Âm thầm ra lệnh tùy cơ ứng biến.
Ngày kế, quả nhiên Tử Giao gặp được Quảng Thành Tử ở Đông Giao. Quảng Thành Tử thấy tu vi của hắn như có tinh tiến, cổ vũ vài câu, hỏi tới chuyện ám sát Tiêu Dao Tử. Tử Giao xấu hổ nói cho Quảng Thành Tử, hắn thật vất vả thông qua Thiên tử triệu kiến Tiêu Dao Tử. Khi muốn ám sát, lại bị Tiêu Dao Tử phát hiện. Tiêu Dao Tử kia vô cùng lợi hại. Khi Phiên Thiên Ấn còn chưa kịp nổ, đã bị thu lấy. Tử Giao lại thi Lạc Hồn Chung, Tiêu Dao Tử vẫn vô sự, ngược lại còn bắt giữ Tử Giao, nên ngay cả Tảo Hà Tiên Y cũng không thể kháng cự.
Quảng Thành Tử đã từng giao thủ với Tiêu Dao Tử ở Huyễn Ma Trận, tất nhiên là biết tu vi của người này cực kỳ cổ quái, ngay cả chính Quảng Thành Tử cũng đã từng bị bắt, Tảo Hà Tiên Y kia quả thật không thể ngăn cản, nhưng lúc ấy là ở trong trận, không thể tưởng được hiện giờ Tiêu Dao Tử không dựa vào trận pháp lại có thể phát huy ra thực lực cường đại như vậy, thật sự khiến người ta kinh hãi.
Lúc này bỗng nhiên Tử Giao quỳ xuống trước mặt Quảng Thành Tử, nói Tiêu Dao Tử nhắc tới biến cố của cung đình năm đó không phải không có quan hệ với Xiển giáo. Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử thu hai anh em hắn làm đồ đệ, cũng là vì mục đích hiện giờ. Sau đó Tử Giao tự xưng là con cháu của tôn thất (hoàng tộc) Thành Thang, là cốt nhục do Thiên tử sinh ra, hiện giờ phụng sư mệnh (lệnh của sư phụ) làm ra chuyện này thực có lỗi với Đại Thương, có lỗi với phụ thân, nếu còn tiếp tục như thế, thực là ngược với trung hiếu (bất trung bất hiếu), tình nguyện chết trong tay Quảng Thành Tử.
Việc Hỉ Mị họa quốc năm đó Quảng Thành Tử cũng từng trải qua, Xiển giáo quả thực có ý giựt dây, hiện giờ nghe Tử Giao nhắc lại chuyện xưa, cũng không thể giải thích rõ. Quảng Thành Tử nghe Tử Giao muốn thoát ly Xiển giáo, lại không tuân lệnh của sư môn, không khỏi thương lượng:
- Đồ nhi, chẳng lẽ đã quên lời thề của ngươi trước lúc rời động. Nếu như làm trái, tự có lúc ứng nghiệm.
Tử Giao rưng rưng nói:
- Cho dù hôi phi yên diệt (biến thành tro bụi), cũng không muốn làm chuyện sai trái như vậy, khiến thiên hạ muôn đời chê cười! Sư tôn, lúc trước người để đồ nhi phát trọng thệ này, chẳng lẽ đã quyết tâm khiến đồ nhi trở thành một kẻ bất trung bất hiếu, bị người đời phỉ nhổ?
Quảng Thành Tử thở dài một tiếng, thấy Tử Giao lấy ra tất cả các pháp bảo có được ở Đào Nguyên động, ngay cả Tảo Hà Tiên Y hộ thân cũng cởi xuống, một bộ dáng quỳ dưới đất xin chết, tay cầm tiên kiếm sau lưng không khỏi run nhè nhẹ.
Tử Giao này tuy là người được sư tôn dặn bảo sau này lợi dụng, nhưng những năm gần đây, tình cảm thầy trò cũng không phải dối trá, Tử Giao thông minh nhân hiếu, tính nết rất hợp với Quảng Thành Tử, dưới tác dụng của tiên đan, tu vi tăng tiến cực nhanh, học hết chân truyền của Quảng Thành Tử.
Quảng Thành Tử cũng không phải là người tuyệt tình, nhớ lại tình thầy trò, làm sao có thể hạ thủ? Do dự một lát, cuối cùng thở dài một tiếng, buông lỏng chuôi kiếm, nói:
- Ngươi muốn làm người trung hiếu, vi sư cũng không ngăn cản ngươi. Dù thế nào, ngươi và ta cũng có tình thầy trò, nếu phải ứng với lời thề kia, thì ứng trên người không xứng làm sư phụ là ta! Ngươi đứng lên đi, từ nay về sau Xiển giáo ta không có quan hệ gì với ngươi, nếu chưởng giáo thánh nhân trách mắng, ta tự có cách xử lý.
Tử Giao thấy Quảng Thành Tử nói chân thành như vậy, phục xuống tại chỗ khóc lớn. Trong lòng Quảng Thành Tử quả thực cũng thương cảm, thu hồi từng cái pháp bảo, nhưng để lại Tảo Hà Tiên Y cho Tử Giao phòng thân. Tử Giao bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội hỏi:
- Sư tôn dung bẩm (xin phép được nói), em của ta là Tử Hồng bái Xích Tinh Tử làm lão sư, không biết bị người nào xui khiến, lại đi hạ độc hại phụ hoàng, ý đồ soán vị (cướp ngôi), may mắn quốc sư Tiêu Dao Tử xuất thủ cứu được phụ hoàng. Phụ hoàng đối với việc này vô cùng tức giận, nhưng đây là việc bí mật của hoàng thất, nhất thời không thể truyền ra ngoài, hiện giờ Hồng đệ đã bị bí mật giam giữ trong thiên lao. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Quảng Thành Tử tất nhiên là biết sứ mệnh của Tử Hồng, nghe nói lại bị Tiêu Dao Tử phá hoại, mà Tử Hồng còn bị giam trong đại lao, không khỏi kinh hãi.
Tử Giao cắn răng nói:
- Tử Hồng phạm phải tội lớn, không thể đặc xá. Ta nguyện liều mạng chịu trách phạt của phụ hoàng, âm thầm thả Tử Hồng, trở lại làm môn hạ của Xích Tinh Tử lão sư, đủ để bồi thường ân huệ của Xiển giáo.
Quảng Thành Tử gật gật đầu, nói:
- Ngươi tìm được pháp bảo của Thái Hoa Sơn Vân Tiêu Động, thả Tử Hồng, ta cũng nói rõ với Xích Tinh Tử đạo hữu.
Tử Giao suy nghĩ một chút, đáp ứng rồi cúi xuống, thu hồi Tảo Hà Tiên Y, quay đầu đi được vài bước, lại quỳ xuống, lạy Quảng Thành Tử ba lạy:
- Con mặc dù cắt đứt quan hệ với Xiển giáo, nhưng sư tôn vĩnh viễn vẫn là sư tôn của con.
Quảng Thành Tử nghe được thân thể run lên, không nhiều lời. Xoay người sang chỗ khác, chỉ để lại cho Tử Giao một cái bóng lưng. Trương Tử Tinh vẫn trốn nhìn trộm, thấy trong mắt của Quảng Thành Tử hơi đỏ lên, không khỏi than thở: Quảng Thành Tử cũng xem như là hữu tình chi tiên (tiên có tình), so với loại người như Nhiên Đăng đạo nhân hoàn toàn khác biệt.
Mới vừa rồi Quảng Thành Tử không hạ sát thủ với Tử Giao, trên thực tế cũng là cứu chính mình một mạng.
Quả nhiên Tử Giao không nuốt lời, vào ban đêm, liền phóng thích "Tử Hồng" khỏi thiên lao. Còn mang đến Tử Thụ Tiên Y, Âm Dương Kính và Thủy Hỏa Thần Phong đạo trả lại cho Tử Hồng. Tử Hồng nhanh chóng chạy ra, tìm được địa điểm Tử Giao ước hẹn với Quảng Thành Tử, lúc đó Quảng Thành Tử đã gọi Xích Tinh Tử đến, Xích Tinh Tử vừa thấy Tử Hồng và pháp bảo kia không việc gì, liền không nhiều lời. Mang theo đệ tử cùng Quảng Thành Tử thi triển độn thuật mà đi.
"Tử Hồng" kia bề ngoài kinh hoàng, nhưng nội tâm thực sự trấn định. Lần này quay về Xiển giáo, xem như "Nhị tiến cung" (lần thứ hai tiến cung), chẳng qua lần trước ở Kim Đình Sơn Ngọc Ốc Động làm lão Đại, mà lần này quay về Thái Hoa Sơn Vân Tiêu Động làm tiểu đệ mà thôi.
Trương Tử Tinh làm như vậy, thứ nhất mượn việc Tử Giao thoát ly khỏi Xiển giáo khiến Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử lơ là, âm thầm xếp "Tử Hồng" vào, thứ hai cũng là suy nghĩ cho an toàn của Tử Giao, không muốn hắn lại đầu nhập vào trong "Vô gian đạo", "Tử Hồng" đầu nhập vào đó, cũng là vì để ngừa ngộ nhỡ, tìm hiểu tin tức mà thôi.
Ngay khi việc của Tử Hồng kết thúc không lâu. Trương Tử Tinh bỗng nhiên nhận được tin tức từ Đông Hải truyền đến. Gần đây có một nhóm người không rõ lai lịch lẻn vào khu vực quần đảo Hiên Chung, hành tung thật là quỷ dị. Làm như có ý đồ tìm hiểu cái gì, bị tộc nhân phụ trách tuần tra của ma thần tộc phát hiện, còn xảy ra chiến đấu. Lúc này trưởng lão trong tộc tổ chức nhân thủ, tiến hành bao vây tiễu trừ đám người này, giết chết hơn một nửa, nhưng có mấy người vẫn nhân cơ hội đào tẩu. Theo lời trưởng lão, tu vi của những người chết cũng không cao, chỉ gần chân tiên mà thôi.
Trương Tử Tinh âm thầm cảnh giác, quần đảo Hiên Chung ở Đông Hải được Đông Hải Long vương Ngao Quang coi là vùng cấm, người không phận sự cấm lại gần, làm sao bỗng nhiên lại xuất hiện đám người thần bí này? Mục đích thực của những người này có thể chỉ mới là trinh sát mà thôi, hay là quần đảo Hiên Chung đã dẫn tới sự chú ý của một tiên nhân nào đó? Hay là bởi vì một cái gì khác?
Trung ương của quần đảo Hiên Chung là Tiêu Dao Tiên Phủ, trong tiên phủ có tam nữ Khương Văn Sắc, Dương Cửu, Hoàng Phi Yến. Tuy nói tam nữ này đều đã siêu thoát phàm tục, đạt tới Kim Đan kỳ, nhưng ở trong mắt một số tiên nhân, lại không khác gì nữ tử phàm tục tay trói gà không chặt. Nếu thực sự dẫn đến sự chú ý của hữu tâm nhân (người cố ý) nào đó, cho dù có ma thần tộc bảo hộ và lực lượng phòng bị siêu việt của thời đại ở trên đảo, giờ phút này tình trạng an toàn của tam nữ cũng không thể khiến người ta an tâm được.
Trương Tử Tinh sau khi suy nghĩ rất lâu, quyết định cho Quỳnh Tiêu và Long Cát Công Chúa tạm thời đi tới Tiêu Dao Tiên Phủ trước, để ngừa biến cố. Quỳnh Tiêu có được lực lượng của ma thể, tu vi đã tới huyền tiên trung giai, mà Long Cát Công Chúa cũng đạt tới cảnh giới Kim Tiên Thượng Giai đỉnh, cũng chỉ cách Huyền Tiên một tia. Hiện giờ tuyệt đại đa số Huyền đạo tinh anh (những người tinh anh của huyền đạo) đều tập trung ở Vạn Tiên trận, với tu vi của Quỳnh Tiêu và Long Cát Công Chúa, trấn thủ ở trên đảo, cũng không phải lo lắng.
Ở trong lần hành động "Bàn thiên" (dời đảo – xin đọc lại các chương trước), ma thể của Tam Tiêu đã phơi bày trước mặt ma thần bộ tộc, được tộc nhân coi là chủ mẫu danh chính ngôn thuận, uy tín so với đám người Khương Văn Sắc còn muốn cao hơn, Quỳnh Tiêu tâm tư kín đáo, lại có giao tình vô cùng tốt với Long Cát Công Chúa, không chỉ có khả năng hỗ trợ hợp tác rất tốt, hơn nữa nếu có chuyện gì, cũng có khả năng trấn áp được tộc nhân ma thần, tùy ý điều khiển.
Quỳnh Tiêu và Long Cát Công Chúa tuy rằng có chút luyến tiếc khi tách khỏi Trương Tử Tinh, nhưng cũng biết tầm quan trọng của Tiêu Dao Tiên Phủ, sau khi cáo biệt Trương Tử Tinh và các tỷ muội, nhanh chóng chạy tới Đông Hải. Nhưng cuộc sống sau đó, tình hình của Đông Hải dường như lại bình ổn xuống.
Mấy ngày sau, lại đã là thời hạn tam giáo gặp nhau tại Vạn Tiên trận.
Xiển giáo và Tây Phương giáo lần thứ hai đi tới tinh cầu chỗ Vạn Tiên đại trận kia, thí trận (tìm hiểu trận) của mười ngày trước đã khiến hai giáo phải trả giá đắt, đồng thời cũng nhận thức đầy đủ sự lợi hại của Vạn Tiên trận, cũng không dám nghĩ sẽ gặp may mắn nữa. Hai giáo hôm nay đến đây đều có cùng mục đích: thứ nhất, thăm dò và thử phá giải phó trận. Thứ hai, thêm một bước tìm hiểu hư thực của chủ trận.
Dường như cùng một lúc, hai giáo phái ra không ít người, vẫn lấy thăm dò trận là việc chính, một số muốn thử phá giải phó trận đã dò xét lần trước , nhưng bởi vì trận pháp này phần lớn đều huyền diệu vô cùng, xác xuất thành công của các phương pháp phá giải này cũng không cao lắm. Trong lòng Nhiên Đăng đạo nhân và Nam Cực Tiên Ông đều biết rõ, nếu tháng này không thể phá trận. Như vậy dựa theo ước định của hai bên, mỗi một tháng thủ trận (phòng thủ trận) lại tiến hành điều chỉnh bổ sung, như vậy chủ trận kể cả phó trận có thể lại phát sinh biến hóa tương ứng, thậm chí sẽ thay thế bằng trận pháp khác. Cứ như vậy, bao nhiêu công sức dò xét trận từ lúc trước có thể thành vô ích rồi.
Nói như vậy, chủ trận không có biến hóa quá lớn, cho nên việc cấp bách, trước tiên phải dò xét và phá giải phó trận, từng bước tiêu hao sinh lực của quân địch.
Sau một hồi, Phong Diễm trận từng giết chết bốn gã tiên nhân của Xiển giáo và Tây Phương giáo, hôm nay lại nghênh đón người xông trận.
Phong Diễm trận là Kim Ngao Đảo Phong Hống trận của Đổng Thiên Quân và Liệt Diễm trận của Bạch Thiên Quân hợp nhất mà thành. Vốn Phong Hống trận đã vô cùng huyền diệu, theo sự bố trí địa, thủy, hỏa, phong mà sinh ra tiên thiên chi khí, ẩn bên trong trăm vạn binh khí, một khi phát động thì vạn nhận tề toàn, khiến người xong trận biến thành bụi phấn. Còn Liệt Diễm trận của Bạch Thiên Quân, ẩn tàng tam muội chân hỏa, không trung hỏa, thạch trung hỏa,(1) một khi cùng phát, mặc dù chưa đạt tới lực lượng của ngũ muội chân hỏa, cũng hơn hẳn tam vị chân hỏa bình thường, cho dù là tị hỏa chân ngôn, ở trong trận pháp cũng không thể sử dụng, đến lúc đó chỉ cần lay động Tam Thủ Hồng Phiên, có thể trong giây lát đốt người trong trận thành tro bụi.
(1): trên không cũng có lửa, trong đá cũng có lửa
Sau khi hai trận hợp lại, uy lực lại tăng lên gấp bội, một khi phong hỏa cùng phát, không thể chống lại. Lần trước Già Lâu La và Ngũ Bộ Tịnh Cư Thiên Vương kiêng kị thần phong lực kia, xuất phát từ cẩn thận, không dám xông trận. Sau đó vẫn có hai gã tiên nhân không có mắt của Xiển giáo đi trước phá trận, đều bị hóa thành tro bụi. Người xông trận của Tây Phương giáo từ Bảo kính của Nam Cực Tiên Ông quan sát thấy tình cảnh đó, cho rằng chẳng qua chỉ là phong hỏa bình thường mà thôi, lại đi trước, ý đồ dùng pháp bảo tị hỏa phá trận. Nào biết khi tiến vào trong trận pháp bảo tị hỏa kia, hiệu dụng giảm mạnh, cuối cùng hai người lại đi theo vết xe đổ của hai người mở đường, từ đó người của hai giáo cũng không dám xem thường Phong Diễm trận này nữa.
Lúc này đây, tiến đến phá trận cũng là hai gã đại địch: Tây Phương giáo Phổ Hiền chân nhân và Cụ Lưu Tôn!
Hai người này vốn là đồng môn Xiển giáo, lần lượt phá giáo. Đầu nhập Tây Phương giáo, nhưng do nguyên nhân "Phe phái", kiến giải khác nhau mà rất ít khi lui tới, hiện giờ cùng nhau xông trận, vẫn là lần đầu tiên hai người hợp tác. Từ sau việc lần trước Nhiên Đăng đạo nhân ám hại Từ Hàng chân nhân, Tiếp Dẫn đạo nhân cũng đã âm thầm cảnh báo Nhiên Đăng đạo nhân, phải lấy đại cục làm trọng. Hiện giờ, Nhiên Đăng đạo nhân phái ra hai người kề vai chiến đấu, thứ nhất là muốn biểu lộ thái độ của mình, với môn nhân của Chuẩn Đề, thứ hai cũng là để tìm phương pháp phá trận nên mới như vậy.
Phổ Hiền chân nhân từng phá Địa Liệt trận ở Tam Sơn quan, giết chết Triệu Thiên Quân Triệu Giang, mà Cụ Lưu Tôn cũng từng bắt được Tần Thiên Quân Tần Hoàn, phá Thiên Tuyệt trận, xem như là cừu nhân của Thập Thiên quân. Đổng Thiên quân và Bạch Thiên quân vừa thấy hai người này, lập tức hai mắt đỏ sậm, vừa bắt đầu đã hạ sát thủ.
Đổng Thiên quân trực tiếp lay động hắc phiên (cờ đen), lập tức sinh ra hắc phong, trong lúc đó hàng nghìn hàng vạn duệ khí giống như lưỡi dao sắc bén, đâm tới trước mặt, đồng thời, Bạch Thiên quân cũng lay động hồng phiên (cờ hồng), bỗng nhiên sinh ra hỏa diễm. Trong lúc nhất thời phong hỏa cùng đến, từ bốn phương tám hướng bắn tới phía Phổ Hiền chân nhân và Cụ Lưu Tôn, tránh cũng không thể tránh.
Lúc này trên đỉnh đầu Phổ Hiền chân nhân bỗng nhiên bay ra một hạt châu, hạt châu này trong suốt loáng lánh, lớn như một quả mận, huyền phù trên không trung. Hắc phong kia gặp phải hạt châu này, lại đột nhiên biến mất, trong đó hàng nghìn hàng vạn duệ lực do phong áp sinh ra cũng tiêu tán theo.
Hạt châu này đúng là Định Phong Châu, ở trong nguyên tác đó chính là khắc tinh của Phong Hống trận, Từ Hàng chân nhân chính là mượn vật này mà phá Phong Hống trận. Hiện tại ở trong thế giới này, Định Phong Châu hẳn là còn ở trong tay Độ Ách chân nhân đã chết, vì sao lại ở trong tay Phổ Hiền chân nhân? Lần trước sau khi Độ Ách chân nhân bị Lục Áp ngộ sát, Huyền Cơ chân nhân từng "Chủ động, nhiệt tâm" đảm nhận nhiệm vụ an táng Độ Ách, trách không được hạt châu này lại rơi vào trong tay hắn!
Xem ra "mạng lưới" của thiên giới cũng rất dài, tựa hồ không quên uy hiếp của Tây Phương giáo đối với mình.
Đồng Thiên quân mới biết đối phương lại có pháp bảo cường đại khắc chế hắc phong, không khỏi đại kinh thất sắc. Liệt diễm của Bạch Thiên quân bên này không chịu ảnh hưởng của Định Phong Châu, vẫn quét tới Phổ Hiền, Cụ Lưu Tôn như cũ.
Hai người không dám chậm trễ, lập tức thi ra pháp thân thần thông. Pháp thân của Phổ Hiền chân nhân mặt như tử tảo (cây táo tím? – NB: mấy pháp thân của các vị bồ tát này thường có vái vẻ mặt này, theo người biên thì có lẽ là so sánh màu sắc của vỏ mấy trái táo của "trung của" thì phải, nếu ai biết rõ vấn đề này xin pm cho người biên dùm), cự khẩu lão nha (miệng rộng răng nanh), đầu đội ngũ phật bảo quan, tam thủ lục tí (ba đầu sáu tay), hai tay ở giữa cầm một đóa liên hoa (hoa sen), trên đầu còn có một lợi kiếm có lửa bao quanh; mà pháp thân của Cụ Lưu Tôn là một pho tượng mập mạp, đầu bóng tai to, trên mặt tươi cười lộ vẻ hòa ái, trong tay còn cầm một chuỗi phật châu. Chẳng qua, trên đầu hai vị môn nhân Xiển giáo lúc trước vẫn đỉnh cấp tuyệt kỹ phòng ngự khánh vân của Xiển giáo, khiến đám người Quảng Thành Tử đang đứng xem trong lòng khó chịu.
Liệt diễm xoay quanh hai pháp thân vài vòng, đều không thể làm gì được Phổ Hiền và Cụ Lưu Tôn. Đổng Thiên Quân thấy tình thế không ổn, nói với Bạch Thiên Quân một tiếng, xoay người bỏ chạy, Phổ Hiền chân nhân nhìn thấy rõ ràng, chỉ tay một cái, hai đạo bạch quang từ bên người bay ra, chính là hai thanh bảo kiếm Thư Hùng, một đôi bảo kiếm này bay tới đỉnh đầu Đổng Thiên Quân, Đổng Thiên Quân không thể tránh né, bị kiếm khí vô hình sắc bén kia chém trúng, chạy được vài bước, một cái đầu lâu rớt xuống dưới, lập tức phơi thây tại chỗ.
Bạch Thiên Quân liên tục thi triển liệt diễm không có kết quả, nhìn thấy Đổng Thiên Quân bỏ mình, khóe mắt muốn nứt ra, ném tam thủ hồng phiên, nắm trường kiếm vọt về phía Phổ Hiền chân nhân, muốn báo thù, lại bị Cụ Lưu Tôn tế ra Tiên Thằng trói lại. Bạch Thiên Quân mắng chửi không dứt, Cụ Lưu Tôn thở dài một tiếng, phật châu trên pháp thân bay ra, rồi đột nhiên biến lớn, vây quanh Bạch Thiên Quân chậm rãi xoay tròn, thân hình Bạch Thiên Quân đột nhiên vặn vẹo, kim quang chớp động, nháy mắt biến thành một đám tro tàn.
Phong Diễm trận bị phá cũng khiến cho Thập Tuyệt trận chỉ còn lại Thiên Hồn trận mà thôi.
Tuy rằng phá được Phong Diễm trận, nhưng phá giải những trận còn lại cũng không thuận lợi giống như vậy, Xiển giáo phái Huyền Băng đạo nhân đi Hỏa Vân trận và Bạch Thủy trận gặp phải tao ngộ toàn quân bị diệt, Tây Phương giáo phái hai gã tu sĩ đi Thiên Hồn trận cũng là hình thần câu diệt. (thể xác và linh hồn đều diệt vong).
Nhiên Đăng đạo nhân và Nam Cực Tiên Ông thương lượng một hồi, quyết định phái Vân Trung Tử, Cầu Thủ Tiên, Kim Quang Tiên và Linh Nha Tiên, một nhóm liên thủ đi Đoạt Hồn trận. Chủ trận của Đoạt Hồn trận đúng là Trường Nhĩ Định Quang Tiên và ba vị môn nhân Triệt giáo.
Tác giả :
Điểm Tinh Linh