Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 383: Bạch Ngọc: Gương)

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 383: Bạch Ngọc: Gương)

Trong Kim Đình Sơn Ngọc Ốc Động, hai vị đạo nhân đang ngồi đối ẩm. Trong đó một người là chủ nhân nơi đây Đạo Hành Thiên Tôn, người còn lại là Hoàng Long chân nhân của Nhị Long Sơn Ma Cô Động.

Hoàng Long chân nhân uống một ngụm rượu ngon trong chén ngọc, khen:

- Đạo huynh, rượu tiên này thật là cực phẩm, chẳng kém gì so với Bạch Thủy Nhưỡng của động phủ ta! Không biết huynh từ đâu mà có?

Đạo Hành Thiên Tôn cười nói:

- Rượu này là năm trước khi còn hành đạo, tình cờ cứu được một vị tiên nữ xinh đẹp, tiên nữ kia cảm ân cứu giúp, cố ý đem tặng. Ta trân quý trong động nhiều năm, hôm nay đạo hữu đặc biệt đến bái phỏng, tất nhiên là không dám tàng tư (giữ làm của riêng), cho nên xuất ra hưởng cùng đạo hữu.

Tiên nữ xinh đẹp? Hoàng Long chân nhân mắt sáng rực lên, vội hỏi tình hình tiên nữ này. Đạo Hành Thiên Tôn cười nói:

- Quý phủ của đạo hữu đã có một vị Ma Cô tiên tử, vì sao còn lòng tham không đủ, muốn trái ôm phải ấp?

Nhắc tới ma cô tiên tử, Hoàng Long chân nhân không cầm được thở dài một hơi, theo men say nói:

- Đạo huynh có điều không biết, ta bị Hoàng Hà trận giam cầm mất tam hoa ngũ khí kia. Lúc lấy tiên quyết của sư tôn chuyên tâm tu luyện, tiên tử kia không biết vì sao liên tục ra ngoài, trước đây không lâu, rốt cục chưa hề quay về, còn có bộ đạo thư "Âm dương sách" ta ngẫu nhiên có được cũng cầm đi, đến nay không biết tung tích. Đây vốn là việc xấu trong nhà, không nói với người ngoài, nhưng đạo huynh không phải là ngoại nhân, cũng không cần giấu diếm.

Đạo Hành Thiên Tôn an ủi:

- Duyên phận nếu hết, đạo hữu cưỡng cầu cũng vô dụng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Hoàng Long chân nhân than thở nói:

- Năm đó ta dùng thủ đoạn, mới có thể có duyên hợp thể cùng với Ma Cô tiên tử, lại thuận thế chiếm Ma Cô động, hiện giờ nghĩ đến, thực là xấu hổ. Những năm gần đây đối xử với tiên tử kia coi như cũng không tệ, từng vì thế mà chịu sư tôn chê trách, thế nhưng ta lúc ấy không bỏ được tiên tử kia, cho nên không thể trảm tình duyên như Ngọc Đỉnh đạo huynh vậy … Cũng không có ngày hôm nay rồi!

Đạo Hành Thiên Tôn vừa nghe Ngọc Đỉnh chân nhân "Trảm tình duyên", vội vàng hỏi:

- Ngọc Đỉnh đạo hữu có chuyện tình duyên gì?

Theo Hoàng Long chân nhân nói, Ngọc Đỉnh chân nhân từ khi gặp muội muội của Thiên Đế là Vân Hoa tiên tử, sau khi qua lại, trong lòng thầm mến, từng cầu làm đạo lữ (kết đôi). Nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn để tránh cho Ngọc Đỉnh chân nhân không vì tình duyên nam nữ mà chậm trễ đại đạo, kiên quyết không cho phép. Hạo Thiên Thượng Đế sớm đã muốn kéo gần quan hệ với Xiển Giáo, vốn là cố ý tác hợp, nhưng sau khi biết được quyết định của Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng phải từ bỏ. Vân Hoa tiên tử từ trước tới nay đều coi Ngọc Đỉnh chân nhân là đạo hữu tri giao, cho nên cũng không để ý.

Về sau Vân Hoa tiên tử nhớ trần tục mà hạ giới, tự kết duyên với người phàm là Dương Quân, trái với luật trời, bị thiên giới thảo phạt. Ngọc Đỉnh chân nhân dù chưa thể cùng Vân Hoa tiên tử kết thành đạo lữ, nhưng cuối cùng trong lòng vẫn có tình cảm, đặc biệt đi cứu giúp, bị Nguyên Thủy Thiên Tôn lấy đại pháp lực ngăn cản. Hạo Thiên Thượng Đế được Nguyên Thủy Thiên Tôn ám chỉ, không tiếc dùng trọng phạt với thân muội, áp chế Vân Hoa tiên tử dưới Đào Sơn, cuối cùng không được giải thoát. Đến khi Ngọc chân nhân tới, chỉ kịp cứu lấy con là Dương Tiễn, thu làm đệ tử.

Đạo Hành Thiên Tôn nghe vậy trong mắt chợt lóe thần quang, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc tiếp tục mời rượu:

- Nói vậy đạo hữu và Ma Cô tiên tử cũng là một đoạn nghiệt duyên, còn từng làm sư tôn không vui, hiện giờ vừa lúc kết thúc tình duyên, khiến đạo hạnh tinh tiến.

Hoàng Long chân nhân buồn bã gật gật đầu, hai người tiếp tục vừa uống vừa nói, Đạo Hành Thiên Tôn thấy Hoàng Long chân nhân có năm, sáu phần men say, nói:

- Ta có một chuyện, muốn đi Ngọc Tuyền Sơn Kim Hà Động một chuyến. Chẳng qua …

Hoàng Long chân nhân thấy hắn thần sắc do dự, hỏi:

- Đạo hữu làm sao lại do dự như vậy? Nếu tin được bần đạo, đừng ngại nói thẳng.

Đạo Hành Thiên Tôn nói:

- Kỳ thật cũng không có việc gì bí mật. Ngọc Đỉnh đạo hữu năm đó từng hứa cho phép ta mượn Bạch Ngọc kia dùng một chút, lấy luyện bí dược. Hiện giờ Bạch Ngọc kia ở trong tay đệ tử Dương Tiễn, vì Ngọc Đỉnh đạo hữu mới mất không lâu, nghe nói Dương Tiễn từ hôm đó lại giữ đạo hiếu không gặp ngoại nhân, cho nên không tiện mở miệng.

Hoàng Long chân nhân lơ đãng nói:

- Ta còn tưởng là chuyện gì? Hóa ra là việc nhỏ này! Ta cùng với Ngọc Đỉnh đạo huynh giao tình sâu đậm, Dương Tiễn đối đãi cũng vô cùng kính trọng, đợi ta đến đó luôn, mượn về cho đạo huynh!

Đạo Hành Thiên Tôn vui vẻ nói:

- Đa tạ Hoàng Long đạo hữu, ta ở đây chờ tin vui!

Hoàng Long chân nhân cười ha ha, lúc sắp đi không quên một hơi cạn sạch rượu ngon trong chén ngọc, say khướt mà rời đi.

Một đoạn thời gian qua đi, môn nhân Tiết Ác Hổ báo lại:

- Hoàng Long sư thúc và Dương Tiễn sư huynh cầu kiến.

Dương Tiễn cũng đến đây? Đạo Hành Thiên Tôn nhíu mày, lập tức lệnh Tiết Ác Hổ mời hai người vào.

Hoàng Long chân nhân vừa thấy Đạo Hành Thiên Tôn, cười nói:

- Đạo huynh, chỉ vì ta đi vội vàng, chưa từng hỏi qua huynh mượn thời gian bao lâu, đơn giản dẫn theo Dương Tiễn sư điệt lại đây.

Đạo Hành Thiên Tôn lắc đầu, cố ý lắc đầu nói:

- Đã biết ngươi hồ đồ! Mới vừa rồi ta còn chưa nói xong, đang muốn cùng ngươi đi Kim Hà Động một chuyến, cũng không ngờ ngươi uống quá chén, ngược lại một mình cưỡi tiên hạc đi rồi!

Hoàng Long chân nhân cười hắc hắc, cũng không thanh minh, đặt mông ngồi xuống, lập tức tự rót rượu.

Dương Tiễn hành lễ với Đạo Hành Thiên Tôn nói:

- Đạo Hành sư thúc, mới vừa rồi Hoàng Long sư thúc từng nói qua việc mượn Bạch Ngọc, không biết sư thúc …

Lời còn chưa hỏi xong, Hoàng Long chân nhân ở bên mất hứng liền ngắt lời nói:

- Chính là việc này, sư tôn ngươi khi còn sống từng đáp ứng cho đạo huynh mượn, hiện giờ người liền cho hắn mượn thôi, chẳng lẽ còn không tin được đồng môn sư thúc?

Dương Tiễn biết Hoàng Long chân nhân là bằng hữu tốt nhất của sư tôn, nghe được ngụ ý của Hoàng Long chân nhân, giống như khi Ngọc Đỉnh chân nhân đáp ứng Đạo Hành Thiên Tôn từng ở bên cạnh chứng kiến, vội vàng cười nói:

- Nhị vị sư thúc nói quá lời, chỉ vì huyền công của ta mới thành, cần Bạch Ngọc này tu luyện để củng cố, cho nên muốn hỏi Đạo Hành sư thúc mượn bao lâu.

Đạo Hành Thiên Tôn cười nói:

- Sư điệt gần đây công lực tiến nhanh à? Đây là việc đáng mừng, ngươi và Hoàng Long sư thúc uống nhiều một chút, đừng vội quản hắn. Bạch Ngọc kia ta mượn khoảng mười ngày, một khi đến hạn lập tức trả lại, chẳng biết có làm lỡ việc ngươi hành công không?

- Mười ngày cũng không việc gì, đã như thế, ta liền cho sư thúc mượn Bạch Ngọc này.

Dương Tiễn nói xong, lấy Bạch Ngọc từ trong túi pháp bảo ra, hai tay dâng lên.

Đạo Hành Thiên Tôn liếc thấy Bạch Ngọc kia, trong lòng mừng rỡ, vội vàng tiếp lấy. Dương Tiễn bỗng nhiên nhíu mày, nói:

- Sư thúc, người gần đây tu luyện có gặp trở ngại hay không, vì sao ta cảm giác lực lượng trong cơ thể người khác thường?

Đạo Hành Thiên Tôn trong lòng giật mình, trong mắt lướt qua một tia hàn quang, làm như không có chuyện gì nói:

- Nhãn lực của sư điệt khá thật. Chỉ là lần trước ta bị Ma Thần Hình Thiên gây thương tích, thương thế chưa khỏi hẳn, cho nên có điều dị thường.

Dương Tiễn gật gật đầu, nhưng mày vẫn như cũ không có giãn ra, trầm ngâm nói:

- Lực lượng của Ma Thần Hình Thiên này rất quen thuộc, không biết đã gặp qua nơi nào?

Đạo Hành Thiên Tôn tay cầm chén ngọc càng nắm chặt, cầm lấy bình rượu chậm rãi rót một chén, chuyển tới trước:

- Sư điệt, chẳng mấy khi có dịp, hôm nay ngươi đã đến đây, phải thưởng thức rượu quý trong phủ của ta đã.

Dương Tiễn thấy sư thúc đích thân rót rượu cho hắn, tất nhiên không dám không tiếp, sau khi uống vào chỉ cảm thấy rượu rất mạnh, linh khí tràn đầy, quả thật là rượu quý hiếm thấy, lập tức khen:

- Quả nhiên rượu ngon.

Đạo Hành Thiên Tôn thuận thế nói sang chuyện khác, thở dài nói:

- Sư tôn ngươi trước kia còn sống cũng từng khen rượu này, chỉ tiếc … Sát kiếp lần này trong mười hai bằng hữu của ta, đã có ba người ứng kiếp, đầu tiên là Linh Bảo đạo hữu, sau là sư tôn ngươi và Thái Ất đạo hữu, ngoài ra môn nhân càng nhiều không đếm xuể, ngay cả đệ tử Vi Hộ kia của ta đều …

Đạo Hành Thiên Tôn nói xong, lắc đầu than thở, tự rót một chén, lại đem bầu rượu đưa cho Dương Tiễn. Dương Tiễn nghe được lời ấy, vô cùng thương cảm, tự nghĩ ngày đó cái chết của Vi Hộ và Thổ Hành Tôn cũng có quan hệ nhất định tới mình, bởi vậy vẫn tự trách mình. Bị nhiễm bầu không khí Đạo Hành Thiên Tôn cố ý tạo ra, Dương Tiễn không tự chủ được rót đầy chén ngọc, cùng Hoàng Long chân nhân, Đạo Hành Thiên Tôn cạn chén.

Hoàng Long chân nhân lúc trước uống không ít, không bao lâu liền không thắng nổi sức rượu, say quắc cần câu, còn Đạo Hành Thiên Tôn cũng có vài phần men say, miệng nói cũng nhiều hẳn lên:

- Số trời vô thường, thế sự khó liệu, nếu năm đó chưởng giáo sư tôn không ngang ngược ngăn trở, sư tôn và mẫu thân ngươi đã kết thành lương duyên, cũng không có biến thành như bây giờ …

Dương Tiễn nghe đến tên của mẫu thân và sư tôn, tất nhiên là tâm ý chấn động, vội vàng hỏi. Đạo Hành Thiên Tôn cũng là hàm hàm hồ hồ không chịu nói rõ, dưới sự gặng hỏi của Dương Tiễn, rốt cục nương theo men say, nói ra chuyện tình đứt gánh năm đó.

Dương Tiễn nghe nói mẫu thân nhiều năm bị áp dưới đào sơn, trọng phạt sống không bằng chết lại có thể là do chưởng giáo thánh nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn một tay tác động, còn từng ngăn cản sư tôn cứu giúp cả nhà mình, làm cho tan cửa nát nhà, khiến cho hắn lúc này giống như ngũ lôi oanh đỉnh (sét đánh giữa đầu) ngây ngốc đứng tại chỗ, quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình. Hắn lập tức nghĩ đến ngày đó khi nhắc đến sư tôn, giọng điệu của mẫu thân có chút kỳ quái, lại nhìn vẻ say rượu của Đạo Hành Thiên Tôn, tâm trạng càng không chút nghi ngờ.

Dương Tiễn nhất thời chỉ cảm thấy tâm tư rối bời, cũng không cách nào ngồi đây uống rượu, đứng dậy cáo từ mà đi. Sau khi Dương Tiễn vội vàng rời đi, con mắt vừa rồi còn lờ đờ mông lung vì say rượu của Đạo Hành Thiên Tôn bỗng nhiên sáng lên, trong cặp mắt sáng ngời kia đâu có nửa phần say rượu.

Sau đó không lâu, Bạch Ngọc kia liền tới tay Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh sau khi nghe "Đạo Hành Thiên Tôn" báo cáo quá trình đoạt được Bạch Ngọc, cực kỳ tán thưởng, nhất là việc cố ý lộ ra chuyện bí mật kia của Vân Hoa tiên tử cho Dương Tiễn, quả thực càng xảo diệu. Cứ như vậy, Dương Tiễn nhất định càng thêm bất mãn đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn. Với tình thế trước mắt, Xiển Giáo càng loạn thì Triệt Giáo và Đại Thương càng có lợi. Đương nhiên, trước mắt vẫn chỉ là một cái mở đầu mà thôi, nguy hiểm chính thức vẫn còn ở phía sau.

Trương Tử Tinh phân phó Đạo Hành Thiên Tôn về động phủ trước để tránh lộ ra manh mối, mình thì đi vào căn cứ bí mật dưới lòng đất, bắt đầu nghiên cứu Bạch Ngọc kia.

Theo như lời Hiên Viên Hoàng Đế, nếu muốn phục hồi Càn Khôn Đỉnh như cũ cần phải có đủ cửu hình lực của Định Hải Thần Thiết, Hà Đồ, Lạc Thư cùng với đỉnh hồn của Càn Khôn Đỉnh. Hắn sớm có được cửu hình, nhưng mới chỉ luyện hóa sáu cái, tự thân có Hà Đồ Lạc Thư lực, hơn nữa hiện tại mới thu được Đỉnh Hồn ở trong Bạch Ngọc, mọi điều kiện đều đủ. Trước mắt chỉ cần hấp thu Đỉnh Hồn, còn lại sau đó đợi cho ba chữ cuối cùng nổ ra, có thể khôi phục hoàn toàn tiên thiên chí bảo Càn Khôn Đỉnh.

Trương Tử Tinh áp chế tâm tình kích động, lấy Bạch Ngọc ra cầm ở trong tay, cảm giác được trong Bạch Ngọc truyền đến ba động ôn hòa, lập tức vận tiên lực, thử tìm kiếm phía trong. Không ngờ khi tia tiên lực kia tiến vào Bạch Ngọc lại không hề có chút phản ứng.

Trong lòng Trương Tử Tinh biết trong Bạch Ngọc tất có cấm chế nào đó của Ngọc Đỉnh chân nhân lưu lại, để tránh Càn Khôn Đỉnh Hồn thoát ra, lập tức đem tiên lực từ bốn phương tám hướng vây quanh Bạch Ngọc, muốn tìm kẽ hở mà vào, nhưng đỉnh vẫn lặng thinh như cũ, giống như nó cũng không phải một kiện pháp bảo, mà là một cái đỉnh trống, không có lực lượng gì. Dưới loại tình huống này, tự nhiên không thể đem luyện hóa như như pháp bảo bình thường vậy.

Trương Tử Tinh cũng không sốt ruột, suy nghĩ một chút, lấy cửu đỉnh ra. Quả nhiên cửu đỉnh vừa ra, Bạch Ngọc kia nhẹ nhàng run rẩy, dường như có điều cảm ứng. Nhưng ngoài ý muốn chính là, sau một lúc run rẩy, lại khôi phục bình thường.

Hắn bỗng nhiên trong lòng vừa động, khiến thân mình run lên, cả người biến thành hàng ngàn hàng vạn quang điểm, bao vây xung quanh Bạch Ngọc, đúng là thần thông Tán Thể Thôn Phệ của Văn Đạo Nhân. Văn Đạo NHân thiên phú dị năng, sở trường có thể cắn nuốt pháp bảo, ngay cả Thập Nhị Phẩm Liên Thai (mười hai đài sen của Tiếp Dẫn) cũng bị hắn dùng pháp thuật này cắn nuốt mất lục phẩm. Nhưng khi quang điểm kia đụng tới Bạch Ngọc, giống như gặp phải lực lượng kỳ dị, lại trượt xuống bên cạnh.

Muôn vàn quang điểm mà không một điểm nào có thể tiếp cận Bạch Ngọc! Đỉnh hồn kia quả nhiên thần dị!

Trương Tử Tinh không biết làm sao đành khôi phục nguyên hình, nhìn Bạch Ngọc kia, nhíu mày lại. Thật vất vả mới có được bảo vật này trong tay địch nhân, không ngờ kết quả là như thế. Giống như mỹ thực (đồ ăn ngon) đặt ở bên miệng mà không thể ăn, thật là làm lòng người sốt ruột.

Trương Tử Tinh nhớ lại tình cảnh khi cắn nuốt Hỗn Độn Cửu Hình, hình như có sở ngộ, trên người xuất hiện một cỗ khí trời kỳ lạ đến, khí trời kia dần dần khuếch tán ra, hình thành hình dáng một con thú thật lớn, đúng là thượng cổ kỳ thú Thao Thiết kia.

Vốn thần thông Thao Thiết này phải lấy Huyền Khuê thi triển ra, nhưng trong trận chiến ở Nhạc Du Sơn cùng Trường Thừa đạo nhân, Huyền Khuê đã bị tổn hại, về sau hắn dựa vào cảm ngộ về lực lượng của Thao Thiết, mới có thể ở trong tinh vân của tiên thức bắt chước ra phương thức vận động của Thao Thiết, tiêu hóa hấp thu các loại lực lượng tiến vào trong cơ thể. Mà từ lần trước gặp gỡ cùng Vân Tiêu, sau khi cảm ngộ được cảnh giới mới, lại cùng Bích Tiêu song tu, lực lượng cũng tinh tiến rất nhiều, lần này đã có thể từ bên trong mà ra, dùng thần thông của Thao Thiết mượn lực lượng của vực thi triển ra.

Trình độ lực lượng bây giờ của Thao Thiết còn hơn xa năm đó của Huyền Khuê. Chỉ thấy cái miệng khổng lồ của Thao Thiết mở ra, một hơi hút Bạch Ngọc vào, khí trời kia cũng dần dần thu liễm, cuối cùng hoàn toàn thu vào trong cơ thể của Trương Tử Tinh.

Ngay khi khí trời kia hoàn toàn biến mất, Trương Tử Tinh bỗng nhiên cảm giác được một cỗ năng lượng vô cùng đặc biệt từ trong cơ thể truyền đến, đúng là dị lực của Bạch Ngọc kia phát ra. Tuy rằng phòng bị lực của cỗ lực lượng này rất cường đại, nhưng Trương Tử Tinh lại có thể cảm giác được bên trong ẩn chứa lực lượng cực lớn mênh mông như càn khôn.

Càn Khôn Đỉnh Hồn! Rốt cục cảm giác được rồi! Trong lòng Trương Tử Tinh không khỏi kích động, phương pháp thử nghiệm này quả nhiên hữu hiệu. Hiện tại xem ra, chỉ cần hoàn toàn cắn nuốt hấp thu Bạch Ngọc là có thể có được Càn Khôn Đỉnh Hồn ở bên trong.

Nhưng đúng lúc này, Trương Tử Tinh bỗng nhiên nhớ đến một chuyện. Dương Tiễn đã có được Bạch Ngọc nhất định đã dùng bí pháp do Ngọc Đỉnh chân nhân truyền lại để tế luyện. Nếu như hắn hoàn toàn cắn nuốt Bạch Ngọc, Dương Tiễn sẽ lập tức cảm ứng được, nhất định tìm tới Kim Đình Sơn Ngọc Ốc Động đòi bảo, đến lúc đó Đạo Hành Thiên Tôn khẳng định là không giao được, như vậy Bạch Tuyết có nguy cơ bại lộ.

Hiện giờ có việc của Nhiên Đăng đạo nhân và Từ Hàng chân nhân, đúng là thời cơ tốt để phân hóa Tây Phương Giáo và Xiển Giáo. Băng Tuyết là một quân cờ có tác dụng rất lớn, nếu còn chưa kịp tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch đã bị bại lộ, thật sự có chút đáng tiếc.

Bạch Ngọc nhất định phải nuốt, nhưng còn có mười ngày hòa hoãn. Trong mười ngày, còn phải nghĩ một biện pháp vẹn toàn mới được.
Tác giả : Điểm Tinh Linh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại