Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 382: Tam nữ đồng quy: Gương)

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 382: Tam nữ đồng quy: Gương)

Nói đến "Đạo" này chính là phần Trương Tử Tinh bối rối nhất, làm sao trả lời Quỳnh Tiêu? Cũng may hắn có siêu cấp Siêu Não, rất nhanh tìm được đáp án thích hợp.

- Đại đạo vô hình, sinh dục thiên địa, đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt; đại đạo vô danh, trường dưỡng vạn vật, không biết kỳ danh, cường danh viết đạo.

Vân Tiêu hơi lộ ra vẻ kinh dị, không nghĩ tới hắn có thể giải thích như vậy, cẩn thận cân nhắc lời này, chỉ cảm thấy vô cùng huyền ảo, triết lý thâm sâu vô thượng, không khỏi phát ra ánh mắt kỳ dị. Không biết rằng đây là trong Thanh Tĩnh Kinh đời sau có ghi, toàn bộ những gì Thái Thượng Lão Quân thường nói đều được ghi trong Thanh Tĩnh Kinh, đây là một trong tư liệu quan trọng của đạo giáo luyện dưỡng thuật. Một câu giải thích vô hình, vô danh đại đạo, ngay cả Vân Tiêu cũng không khỏi lác mắt.

Vân Tiêu vốn muốn nghe xem hắn lý giải thế nào, chưa từng nghĩ đáp án này thật quá dự tính, lập tức trở nên hưng phấn, lại bắt đầu một vòng "Tri thức vấn đáp" mới.

Trương Tử Tinh đâm lao đành phải theo lao, chỉ có thể xuất ra toàn bộ thủ đoạn của bản thân, cẩn thận nhất nhất ứng phó (đối phó từng việc), so với ngày đó ở Tam Sơn đối mặt với Lão Tử còn khó khăn hơn, trong lòng thầm kêu khổ: Đêm nay rốt cuộc là hẹn hò, hay là học thuật nghiên cứu và hội thảo luận a?

Vân Tiêu nghe hắn đối đáp giải thích, chỉ cảm thấy điều hiểu điều không, đều vô cùng tuyệt diệu (người này mình hỏi cái gì cũng đáp được), nghe thật là hợp lý, không khỏi mỉm cười. Trương Tử Tinh phát hiện khi "Quỳnh Tiêu" mỉm cười, mắt nàng tựa như ánh trăng non, chiếu sáng động lòng người vô cùng, tạo cho người ta một cảm giác đặc biệt ngọt ngào đáng yêu, không khỏi khiến tâm hồn rung động mạnh. Điều này là động lực lớn nhất để hắn tiếp tục "Duy trì".

Hai người cứ như vậy đối đáp một trận, Vân Tiêu đột nhiên hỏi một câu:

- Sư tôn từng bảo Tam tỷ muội ta đều có tình kiếp, đạo hữu hãy xem làm sao có thể an toàn qua khỏi kiếp nạn này?

Nếu là Bích Tiêu hỏi vậy, Trương Tử Tinh đương nhiên trả lời là "Gả cho ta là không còn chuyện gì nữa", nhưng đối mặt vị "Quỳnh Tiêu" nương nương này, cũng không thể tùy tiện ngả ngớn như thế, tránh lưu lại ấn tượng không tốt cho nàng, cho nên hắn trả lời:

- Hỏi thế gian, tình là chi? Mà khiến sinh tử tương hứa. Tình do tâm sinh. Nên thuận theo tự nhiên, nếu mạnh mẽ áp chế hoặc che giấu, nhất định phản tác dụng.

Thuận theo tự nhiên? Những lời này thật giống câu "Tùy duyên mà đi, không thể cưỡng cầu" lúc trước của sư tôn. Vân Tiêu lại hỏi:

- Nếu đại đạo vô tình, mà người lại có tình, vậy như thế nào có thể ngộ vô tình đại đạo đây?

Trương Tử Tinh suy nghĩ một chút, đáp:

- Đây ý nói là nguồn gốc của vũ trụ, sơ khai của thiên địa, vô hình vô tướng, vốn vô hình mà không có tên, nhưng chân thật tồn tại. Thực ra nói vô vi chi đạo, không phải là vô tình chi đạo. Tôn sư từng nói, đại đạo ba nghìn, đều có thể chứng Hỗn Nguyên. Mỗi một vị thánh nhân đều có đạo của chính mình không phải là bắt chước người khác. Vạn pháp vốn là nguồn gốc của đại đạo, đại đạo chính là kết quả của vạn pháp. Từ xưa tới nay chỉ có luôn biến đổi mới chính là điều cố định duy nhất. Sao lại đi lấy cái cố định để cầu biến đổi chứ ? Người hữu tình, đều có hữu tình chi đạo, sao không thuận theo tự nhiên, thích ứng trong mọi tình cảnh?

Người hữu tình, đều có hữu tình chi đạo? Vân Tiêu trong lòng có loại cảm giác giật mình khai ngộ, chậm rãi gật đầu, lập tức đem đôi mắt thanh tú kinh tâm động phách kia nhìn thẳng hắn, vẻ mặt chính sắc hỏi:

- Đạo hữu bác học đa tài, kiến thức phi phàm, chẳng trách trong thời gian ngắn có được thành tựu như thế này! Với lực lượng của ngươi hiện tại, cho dù ta chưa từng bị thương, chỉ nói về tu vi cũng không nhất định có thể thắng được. Xin hỏi đạo hữu, đạo trong lòng ngươi là gì?

Trương Tử Tinh không nghĩ tới nàng hỏi như vậy, lúc này lại trầm mặc.

Hồi lâu, hắn mở miệng nói:

- Ta từng biết được số trời, biết được trong sát kiếp của Đại Thương rất nguy cấp. Vì thế kiệt tâm đàn trí (cố hết tâm trí), bày mưu tính kế, không quản lấy lực con kiến hôi chống lại thiên mệnh, cùng thánh nhân tranh đấu. Nhưng sức người cuối cùng có hạn. Nếu muốn nghịch thiên, cuối cùng xa vời, dù cho trước biến hóa to lớn, không vui cũng không sợ hãi. Ứng với câu đã cố hết sức mình thì chẳng có gì hối tiếc . Có lẽ đây là đạo của ta.

Những lời này của Đào Uyên Minh thời Đông Tấn ((hình ảnh thần tặng đáp thi)). Cường điệu ý nghĩa nhân sinh ở chỗ quá trình cố gắng, mà không cần quá mức tính toán được mất hồi báo. Trong Phong Thần sát kiếp, làm một quân cờ vốn đã định trước thất bại, làm con kiến trong mắt thánh nhân. Có thể đi từng bước tới ngày hôm nay, đúng là kết quả sự cố gắng không ngừng của hắn, bất luận kết quả như thế nào, ít nhất hắn đã từng cố gắng không buông xuôi lâu như vậy. Có thể nói, hắn từ trong màn tranh đấu kịch liệt đó mà tiến thêm một bước trên con đường thể hiện giá trị của mình. Đó cũng coi là ý nghĩa chân chính của nhân sinh.

Chính như lời nói ngày ấy của hắn ở miếu Nữ Oa vậy. Cho dù chỉ là một điểm quang mang nhỏ bé trong vũ trụ cũng có giây phút phát sáng. Chỉ cần bản thân có thể tỏa sáng huy hoàng trong phút chốc rồi biến mất cũng không uổng. Đúng. Đó chính là "đạo" của ta!

Nói xong, tâm cảnh của Trương Tử Tinh bỗng nhiên phát sinh một loại biến hóa kỳ lạ. Tựa hồ chính mình bỏ đi chấp niệm khiến cho nguyên bản cảnh giới lại đạt được thăng hoa kỳ lạ. Trong tiên thức, trong tinh vân kia bỗng nhiên mọc lên một nụ hoa nhiều màu. Nụ hoa này chậm rãi nở ra, hiện ra sáu cánh hoa sen, cuối cùng chậm rãi biến mất.

Sau khi sáu cánh hoa sen biến mất, Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy tai thính mắt tinh, cảm giác đối với vạn vật cùng trước kia có khác biệt rất lớn.

Vân Tiêu rõ ràng cảm giác được sự biến hóa của hắn, chỉ cảm thấy toàn thân hắn có một loại quang huy kỳ lạ nhu hòa dần dần thu vào cơ thể, liền sau đó ánh mắt kia có vẻ càng thêm thâm thúy hữu thần, giống như bầu trời đêm.

Trong mắt Vân Tiêu lúc này ngoại trừ tán thưởng, còn có yêu thích không che dấu được. Không thể tưởng được, dưới tình huống như vậy hắn lại có thể đột phá cảnh giới! Chẳng trách tốc độ tu luyện của hắn kinh người như vậy, trách không được ngay cả sư tôn đều coi trọng hắn như vậy!

Trương Tử Tinh nhìn vào mắt của Vân Tiêu:

- Nương nương, ta đây đường nhấp nhô gian khổ, còn có hung hiểm vô cùng, lại vẫn muốn cùng nương nương dắt tay đồng hành, không biết nương nương có nguyện ý không?

Vân Tiêu không ngờ hắn lớn mật hỏi như vậy, chỉ cảm thấy đạo tâm củng cố ngàn vạn năm chưa từng dao động bỗng nhiên khó có thể kiềm chế, cảm thấy hoảng hốt, cũng không dám tiếp tục đối mắt cùng hắn.

Hôm nay ban ngày, trong khi tuyệt vọng định tự bạo, thân ảnh của nam tử này từng không chỉ một lần thoáng hiện trong đầu, đây là tâm ý thực sự của mình sao?

Vân Tiêu lại nghĩ đến quyết định của chính mình ban ngày, nhất thời do dự. Lúc này Trương Tử Tinh bỗng nhiên lại gần, cầm lấy tay nàng:

- Nương nương, lần này ta thành tâm muốn nhờ thiên địa chứng giám, tương lai nếu có chút phụ lòng, bảo đảm hồn phi phách tán, không tồn hậu thế!

Vân Tiêu bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn cầm tay, hoảng sợ, vội vàng giãy dụa, nghe hắn phát trọng thệ như vậy lực lượng không khỏi yếu đi vài phần, một chút do dự này là lúc Trương Tử Tinh càng thêm tiếp cận, cuối cùng đem cả người nàng ôm vào trong lòng.

Vân Tiêu chưa từng trải qua như vậy, cũng không nghĩ tới hắn lớn mật như thế, chỉ cảm thấy một cỗ hơi thở nam tử mãnh liệt truyền đến, ngàn vạn năm qua, nàng còn chưa bao giờ thân cận cùng nam tử như thế, không khỏi kinh hãi.

Vân Tiêu giãy dụa không có kết quả, rồi đột nhiên nghĩ tới mình bị hắn hiểu lầm thành Nhị muội, vội vàng nói:

- Ngươi mau buông tay! Ta không phải là …

Trương Tử Tinh ngắt lời nói:

-Nhớ lại ngày đó khi nương nương cùng ta chống Nguyên Thủy Thiên Tôn, cũng là tương trợ lẫn nhau, tâm linh tương thông, đều biết hai bên đồng sinh cộng tử. Vì sao hôm nay ban ngày lại nhẫn tâm như vậy, cam tâm ly khai hai vị muội muội, muốn một mình tìm "đạo" khác.

Vân Tiêu cả người chấn động, đình chỉ giãy dụa, run giọng nói:

-Ngươi … Ngươi biết khi nào?

Trương Tử Tinh nhân cơ hội ôm sát nàng, cảm thụ thân thể tuyệt vời trong váy áo và mùi thơm mê người của cơ thể. Trong miệng đáp:

- Hôm nay Bích Tiêu mời ta đến đây, nói là muốn gặp Quỳnh Tiêu. Ta ứng ước (đáp ứng lời mời) tới đây, vốn không nghi ngờ, nhưng sau khi nói chuyện với nàng một hồi, trong lòng dần dần cảm giác khác thường. Mới vừa rồi tâm cảnh của ta sáng sủa sinh ra đốn ngộ, càng thêm xác định loại cảm giác này. Vân Tiêu! Nàng nếu trong lòng vô ngã, làm sao lại mâu thuẫn như vậy? Nàng và ta tình cảm vốn phát sinh tự nhiên, cần gì phải mạnh mẽ tự áp chế?

Vân Tiêu ở trong lòng hắn chỉ cảm thấy tim đập càng thêm kịch liệt, căn bản không thể tỉnh táo lại, vội nói:

- Ngươi buông ra rồi nói.

Trương Tử Tinh biết lần này phải tận dụng thời cơ, mất đi không thể lấy lại, đơn giản xuất ra công phu vô lại:

- Nương nương nếu không đáp ứng ta sẽ không buông.

- Ngươi là thiên tử chí tôn, làm sao có thể vô lễ như vậy? Mau mau buông tay, nếu bức bách ta như thế, ta chết cũng không theo.

- Nếu nương nương đã là kỳ nữ bậc này, hôm nay thân phận thiên tử cũng không cần nhắc tới nữa. Bần đạo Tiêu Dao Tử, nương nương nếu chết, ta cũng chết theo, nguyện đồng sinh cộng tử.

Cuối cùng, Vân Tiêu rốt cục thở dài một tiếng:

- Ta đáp ứng ngươi

Chuyện cho tới bây giờ, Vân Tiêu cũng chân chính xác định tâm ý của mình, nếu không đã sớm trở mặt liều mạng, làm sao tùy ý hắn khinh bạc như vậy.

Trương Tử Tinh mừng rỡ,vội vàng buông tay ra, chỉ thấy Vân Tiêu lui về sau vài bước, nới rộng khoảng cách với hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp kia mồ hôi đầm đìa, trong đôi mắt đẹp như oán như trách rất động lòng người.

Trương Tử Tinh mặt dày chắp tay nói:

- May được hiền thê đáp ứng, bần đạo ở đây ra mắt hiền thê.

- Ai là hiền thê của ngươi! Ngươi vừa rồi giở thủ đoạn bắt buộc như vậy làm sao có thể tính được?

Vân Tiêu có chút tức giận nói.

- Hiền thê đừng vội buồn bực, ngày sau bần đạo tự nhiên mặc cho nàng xử trí, để giải bực bội trong lòng hiền thê.

Vân Tiêu vốn đã động tâm, nghe được lời ấy vừa tức giận vừa buồn cười:

- Ngươi xấu xa như thế, sao có thể là thiên hạ chi chủ (đứng đầu thiên hạ)?

- Thiên hạ chi chủ có gì tốt chứ?

Trương Tử Tinh cười nói:

- Nếu có thể an độ sát kiếp (an toàn vượt qua sát kiếp), ta lập tức đem đế vị truyền xuống, sau đó mang theo tỷ muội các nàng ẩn cư tiên sơn, từ nay về sau không hỏi tục sự, chân chính làm Tiêu Dao Tử. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Vân Tiêu nghe được hắn lại có thể nguyện ý buông tha quyền vị nhân gian, cùng tỷ muội mình ẩn cư, không khỏi động tâm, khi đang muốn mở miệng bỗng nhiên một thanh âm quen thuộc truyền đến:

-Người này tối thiện (giỏi sử dụng) hoa ngôn xảo ngữ, đại tỷ chớ có tin hắn!

Thanh âm này rõ ràng là của Bích Tiêu, lúc này chỉ thấy Bích Tiêu và một nữ tử lạ mặt xuất hiện giữa sân. Nữ tử lạ mặt kia tóc vàng áo bào trắng, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, môi anh đào như hồng bảo thạch, từ phản ứng của Bích Tiêu và Vân Tiêu xem ra vị tóc vàng mỹ nữ này hẳn là Quỳnh Tiêu.

Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu tuy rằng ẩn nấp ở một bên, nhưng Trương Tử Tinh sớm có cảm ứng, nhất là khi tâm cảnh đại tiến cảm giác rõ ràng hơn, chính vì điểm này hắn mới càng thêm xác định trước mắt "Quỳnh Tiêu" chính là Vân Tiêu. Lại nói tiếp, dung mạo Vân Tiêu cũng khiến cho Trương Tử Tinh cảm thấy ngoài ý muốn. Trong tưởng tượng của hắn, Vân Tiêu hẳn là loại nữ tử mạnh mẽ kiên cường, lạnh lùng mà không phát ra uy thế, nhưng không ngờ xinh đẹp động lòng người như thế.

Mà tướng mạo của Quỳnh Tiêu so sánh cùng Vân Tiêu, Bích Tiêu, dị quốc phong tình nồng đậm hơn, rõ rành rành chính là một vị siêu cấp mỹ nữ phương Tây cổ điển, cái loại xinh đẹp mỹ mãn tự nhiên vốn có này, cho dù là siêu cấp minh tinh hóa trang chỉnh hình của đời sau cũng xa xa không bằng. Nghĩ tới khi đem vị mỹ nữ này cùng tỷ muội của nàng trở thành thê tử của mình, Trương Tử Tinh không khỏi một trận miệng nóng lưỡi khô.

Vân Tiêu nhìn thấy hai vị muội muội, nhất thời thay đổi sắc mặt:

- Trách không được Nhị muội khuyên ta đến Tĩnh tâm thạch, Tam muội lại dụ hắn tới đây, nguyên lai là sớm có dự mưu! Hai người các ngươi thi hành quỷ kế thật là tốt!

Bích Tiêu cười ha ha, rất không nghĩa khí chỉ Quỳnh Tiêu nói:

- Đây đều là chủ ý của Nhị tỷ, ta chẳng qua chỉ là người phối hợp mà thôi.

Quỳnh Tiêu cũng cười nói:

- Nếu đại tỷ trong lòng vô tình, kế này làm sao có thể thực hiện được? Ta chẳng qua là không đành lòng ba tỷ muội tách ra mà thôi.

Trương Tử Tinh hiểu được, trong ba người, Bích Tiêu cùng hắn sớm có cảm tình, là người để tình sâu nhất, còn lại Quỳnh Tiêu là chủ động thích hắn, mà vị Vân Tiêu nương nương này đối với hắn có sự yêu thích nhất định, hơn nữa lần đó dưới Tam Bảo Ngọc Như Ý hắn xả thân cứu giúp, lại nương tựa lẫn nhau trước sống chết, khiến cho trong lòng nảy sinh cảm giác khắc cốt ghi tâm, do đó cái loại cảm giác yêu thích biến thành loại tình cảm khác Vân Tiêu chính mình cũng không thể giải thích được, không thể quên đi, cho nên mới do dự như vậy.

Nếu không như thế, nàng làm như Khổng Tuyên, tùy ý để hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

Hiện tại được ba tỷ muội cùng về, coi như tâm nguyện được thỏa mãn, Trương Tử Tinh không khỏi cười hắc hắc:

- Ba vị nương nương đều là nữ tử trong lòng ta, sau này ta tự nhiên sẽ hảo hảo yêu thương, quyết không phụ ba vị hiền thê.

Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu nghe vậy, nét mặt ửng đỏ, Bích Tiêu lại lộ vẻ khinh thường nói:

- Thà tin thế gian có quỷ, cũng không tin miệng lưỡi nam nhân! Đại tỷ nhị tỷ, đừng vội tin người vô lại này, chúng ta lại quay về động phủ.

Trương Tử Tinh nhắm mắt cũng không thể ngờ rằng, câu danh ngôn kia tất nhiên là từ trong miệng tiểu Na Tra truyền ra. Lập tức rùng mình một trận, chẳng qua, tại cái thế giới Phong Thần này thực sự có "Quỷ" a, …

- Đồ vật này không cần rồi, trả lời người!

Bích Tiêu đem một cái bình ngọc nhỏ ném tới, sau đó lôi kéo hai vị tỷ tỷ nghênh ngang rời đi.

Trương Tử Tinh mở bình ngọc ra thấy bên trong đúng là khỏa Vãng Sanh Liên Tử kia, trên mặt không khỏi mỉm cười, thứ này quả thật không cần rồi.

Ngày hôm sau. Trương Tử Tinh đi vào trong Tam Tiên động, lúc này Tam Tiên trang phục vẫn như cũ khoan bào diện cụ (áo dài rộng, mặt nạ), nhưng đã từng thấy qua hình dáng của tam nữ Trương Tử Tinh đã tự động xem nhẹ mặt nạ kia, trong đầu hiện lên dung mạo tuyệt thế phong tình khác nhau của tam nữ.

Bởi vì có việc tối hôm qua, tâm ý của tam nữ đã sáng tỏ, nhưng khi thấy Trương Tử Tinh, Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.

Trương Tử Tinh mặt dày kêu lên "Hiền thê":

- Ba vị hiền thê, hôm nay ta đến, thực có chuyện quan trọng thương lượng. Ngày đó khi ta ở Bích Du Cung, từng cùng tôn sư nói đến việc của Xiển Giáo. Lần này Nhiên Đăng đạo nhân và Từ Hàng chân nhân tới, mặc dù là vì mưu đồ Định Hải thần châu kia, nhưng cũng không hẳn không phải được Nguyên Thủy Thiên Tôn ngầm đồng ý. Hai người tuy rằng thua chạy nhưng ngày sau tất có trả thù. Nếu là dựa vào Huyền Cơ đại trận kia mà tử thủ, vạn nhất trận phá, ắt có đại hung hiểm. Chuẩn Đề đạo nhân ban tặng Bồ Đề linh thụ kia chỉ đến cuối tháng mới có thể trồng, mà trước mắt lại là đầu tháng qua đã nhiều ngày. Hơn nữa Chuẩn Đề từng nói, Tam Tiên đảo linh khí không đủ, chỉ sợ khó có thể phát huy hiệu quả cực mạnh. Ta muốn mời ba vị hiền thê di giá về Triều Ca một chuyến. Trước lấy song tu thuật trị liệu thương thế như thế nào?

Tam Tiên nghe được song tu, tất nhiên là càng thêm ngượng ngùng, nhưng càng tính toán càng cảm thấy hắn nói có lý. Nhiên Đăng đạo nhân và Từ Hàng chân nhân cũng không phải hạng người lương thiện gì, trước mắt ba tỷ muội còn mang thương thế trong người, cũng không phải lúc cậy mạnh, nếu là gặp cường địch, chỉ sợ lại tạo thành kết quả hối tiếc không kịp. Về phần song tu kia, dù sao cũng là việc sớm hay muộn, chẳng thà theo hắn cùng rời đi.

Vân Tiêu và hai vị muội muội trao đổi ý kiến một chút trong tiên thức, quyết định việc này không nên chậm trễ, lập tức khởi hành. Lúc này Đặng Thiền Ngọc đã đem Ngọc Châu của Chuẩn Đề đạo nhân tặng cho luyện hóa hoàn toàn, vừa nghe lại về Triều Ca gặp Thương Thanh Quân, tất nhiên là tán thành cả hai tay.

Sau khi mọi người cùng trở về Triều Ca, Trương Tử Tinh vì Tam Tiêu an bài một gian Thanh Tịnh Cung Uyển hoàn cảnh xinh đẹp, cũng mang Đặng Thiền Ngọc đi gặp Thương Thanh Quân. Thương Thanh Quân và Đặng Thiền Ngọc thuở nhỏ chính là bạn tốt, hiện giờ gặp lại, tất nhiên là rất vui vẻ, có thể nói là khuê trung tư ngữ (rủ rỉ tâm tình trong phòng)

Trương Tử Tinh biết Thương Thanh Quân và Đặng Thiền Ngọc xa cách đã lâu, tất có rất nhiều tâm sự muốn nói với nhau, hướng hai nàng dặn dò một tiếng, ly khai Thanh Vân Cung. Đi Vào trong Băng Ngọc cung, hắn cùng với Long Cát Công Chúa thân thiết một trận, cũng không giấu diếm, đem việc Tam Tiêu nói ra.

Long Cát Công Chúa hôm nay có trao đổi qua với Thương Thanh Quân, biết hắn có không ít thê tử, mà Đế Vương trần thế, hậu duệ quý tộc đều là như thế, nếu như so sánh vị Thiên Tử hắn hậu cung coi như "Túng quẫn". Long Cát Công Chúa cũng hiểu được, nếu không có như thế, chính cô ta cũng không thể được Thương Thanh Quân và các thê tử trước của Trương Tử Tinh chấp nhận, lập tức đối với việc Tam Tiêu tỏ thái độ phóng khoáng của mình, nhưng trong mắt vẫn khó tránh khỏi có vài phần ai oán.

Trương Tử Tinh lòng sinh yêu mến, cùng Long Cát Công Chúa ôn tồn một trận, hảo ngôn an ủi, cuối cùng giải khai khúc mắc của nàng, lộ vẻ tươi cười.

Trương Tử Tinh trợ giúp Na Tra hành công ba ngày, sau khi hoàn toàn luyện hóa cực phẩm Kim Liên Hoa kia, quả nhiên nguyên khí của Na Tra hoàn toàn hồi phục, nhưng lại nảy sinh một loại lực lượng đặc dị, đúng là Kim Liên Hoa chi lực.

Lúc này, Trương Tử Tinh rốt cục đưa ra yêu cầu song tu với Tam Tiêu, tam nữ sau khi rời Tam Tiên đảo đối với việc này đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi sắp đối mặt vẫn khó tránh khỏi ngượng ngùng. Sau khi thương nghị quyết định, từ Bích Tiêu làm "Người mở đường" đầu tiên cùng hắn bắt đầu song tu.

Loại song tu chữa trị nguyên thần này và hoan ái nam nữ bình thường vẫn có điều khác nhau, chi bằng tiến hành tuần tự, mỗi ngày hành công, cho đến cuối cùng âm dương giao thái, khi linh thần hợp nhất, cuối cùng mới có thể tiến hành thực chất giao hợp. Trước đó, song phương mặc dù xích lõa thấy nhau, lại cần khống chế dục niệm, không được có cử chỉ vượt quá giới hạn, nếu không còn có thể phản tác dụng.

Quá trình này đối với Trương Tử Tinh mà nói, tất nhiên là thống khổ và thống khoái, mắt thấy mỹ nữ như hoa như ngọc không mảnh vải che thân ở trước người, lại chỉ có thể xem mà không thể ăn, muốn nhiều khó chịu thì có nhiều khó chịu. Nhưng mà, vì một bước cuối cùng kia, hắn chỉ có thể nhẫn nại, từng bước một theo phương pháp tiến hành.

Ngay khi "Ánh bình minh" càng ngày càng gần đồng thời ở một nơi khác "Đạo Hành Thiên Tôn" thân ở Xiển Giáo cũng có không ít tình báo phản hồi, dưới sự trù tính của Trương Tử Tinh rốt cục bắt đầu hành động.
Tác giả : Điểm Tinh Linh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại