Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 340: Quy diễn đan thành kính trọng viên
Mới vừa rồi Dao Chân Nhân dồn toàn bộ sự chú ý vào bên trong đan lô nên vẫn chưa chú ý tới biến hóa kỳ dị trên người Trương Tử Tinh, hiện giờ khi phát hiện ra, quả thực không thể áp chế sự kinh ngạc trong lòng.
Người khác có lẽ không biết luồng lam quang nhàn nhạt này là cái gì, nhưng đối với Thiên Dao mà nói lại là thứ quen thuộc mà thôi.
Đúng ra luyện đan hoàn thành xong, hai người nên tách ra, cùng ra khỏi phòng luyện đan.Nhưng hiện giờ Dao Chân Nhân nhìn thấy lam quang trên người hắn, trong lòng chấn động, lập tức đổi chủ ý, tiếp tục áp song chưởng, trở về ngồi trên bồ đoàn. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Dao Chân Nhân tâm niệm vừa động, một vật kỳ dị từ trong cơ thể bay ra, lơ lửng ở trên đỉnh đầu nàng. Vật này tựa như là một cái khung tròn, chất liệu phi kim phi mộc (không phải kim loại, cũng không phải gỗ), trên khung điêu khắc, chạm trổ hoa văn cổ sơ mà tinh mỹ. Khi khung hình tròn vừa mới xuất hiện, lam quang trên người Trương Tử Tinh đột nhiên bùng lên, giống như có cái gì ở nơi xa cùng kêu gọi vậy.
Dao Chân Nhân đè nén sự khẩn trương trong lòng xuống, vận dụng tiên quyết, liên tiếp chỉ vào khung tròn kia.Vật kia nhất thời phát ra lam quang mãnh liệt, tựa hồ trong cơ thể Trương Tử Tinh có một kiện đồ vật triệu hoán nó đến
Không lâu sau, trong cơ thể Trương Tử Tinh quả nhiên xuất hiện một cái gì đó có chút giống đĩa tròn lõm, ở giữa còn được khảm một viên châu. Dao Chân Nhân lúc này có vẻ cực kỳ kích động, ngay cả thân thể kiều diễm cũng run nhè nhẹ.
Hai vật dần dần tới gần nhau, vào thời điểm dung hợp bỗng nhiên phát ra quang mang chói mắt, khiến toàn bộ phòng luyện đan tràn ngập một màu lam.
Quang mang chói mắt chậm rãi yếu dần đi, cuối cùng thành một đạo hào quang màu lam nhạt toát lên vẻ nhu hòa, mà khung tròn của Dao Chân Nhân cùng đĩa tròn của Trương Tử Tinh hợp thành một vật gì đó hoàn chỉnh. Thứ này bề ngoài cổ sơ chạm trổ hoa văn, bộ phận ở giữa trong suốt, hình giáng có chút giống thấu kính lõm, ở giữa được khảm một viên ngọc. Xem kiểu dáng kia hẳn là một cái kính kỳ lạ mà tinh mỹ.
Dao Chân Nhân nhìn thấy cái kính này cũng không còn có thể duy trì vẻ mặt lạnh như băng, lập tức kích động hẳn lên. Kính lơ lửng ở trên đầu hai người, lấp lóe hào quang.
Lúc này Trương Tử Tinh tâm thần vẫn như cũ dừng lại ở loại không gian kỳ dị kia, cũng không biết mọi chuyện đã phát sinh ở bên ngoài, chỉ cảm thấy không gian tựa hồ tràn ngập lực lượng. Loại lực lượng này làm cho hắn cảm giác cực kỳ thoải mái.
Dao Chân Nhân áp chế tâm tình kích động, thu hồi song chưởng đang cùng Trương Tử Tinh tương đối (đối chưởng đó mà), thầm vận tiên bí quyết, vẫy tay một cái về cái kính kia. Cái kính hơi hơi rung động nhưng không rơi xuống như trong tưởng tượng
Dao Chân Nhân lắp bắp kinh hãi, phát động vị giai lực. Ngay cả lần hành động này không ngờ cũng không thành công. Trong lòng nàng sinh ra cảm giác khó có thể tin được, liếc nhìn Trương Tử Tinh hai mắt đang nhắm nghiền, bị vây trong trạng thái nhập định. Nàng hình như nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt đẹp chợt lóe hàn quang, xẹt qua một tia sát khí.
Nhưng vào lúc này, trên chiếc kính không hề có dấu hiệu gì bất chợt lam quang tăng vọt, thể tích đại biến bao phủ lấy Dao Chân Nhân cùng Trương Tử Tinh trong đó. Dao Chân Nhân thông qua một nửa kính thể trong suốt có thể nhìn thấy mặt sau Trương Tử Tinh, trên tay tiên quyết rung động, một cỗ hủy diệt lực lượng nhanh chóng được ngưng tụ không ngừng tăng lên
Bỗng nhiên, Dao Chân Nhân cảm giác thần trí có một trận mông lung, lại nhìn về phía chiếc kính. Trương Tử Tỉnh ở phía đối diện cùng cảnh vật bốn phía đã biến mất không thấy, mà trên kính bắt đầu xuất hiện một hình ảnh mơ hồ. Nàng liền tiến nhập một không gian kỳ dị, không gian đã phát sinh nhiều sự kiện giống như đang xem những hình ảnh của thời đại khác, khiến Dao Chân Nhân đứng xem như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, cảm thụ được cuộc đời kỳ dị của người khác.
Không phải là độc nhất vô song, Trương Tử Tinh ở trong không gian kỳ dị này cũng xảy ra biến hóa tương tự.
Hình ảnh hắn nhìn thấy là: trong một mảnh không gian hỗn độn phát sinh một vụ nổ mạnh. Sau đó ở một chỗ trong không gian, một cỗ năng lượng kỳ lạ tương ứng mà sinh, dần dần sinh ra trí tuệ. Không gian chung quanh cũng có một đạo hào quang màu lam hình tròn. Lực lương lam quang khiến cho tốc độ biến đổi và tiến hóa của cỗ năng lượng tăng lên rất nhanh. Cũng không biết trôi qua bao lâu, trí tuệ năng lương sinh mệnh thể rốt cục cũng hình thành, ngưng tụ thành hình một nữ tử xinh đẹp, chính là bộ dạng Dao Chân Nhân, nhưng vẫn khác, bởi vì trên mặt nàng lúc này không có loại biểu tình lạnh lùng. Sau khi nữ tử hình thành, quang mang màu lam hình tròn lúc trước trở thành một chiếc kính nhìn trông có vẻ quen mắt…
Kế tiếp hình ảnh vẫn như cũ này giống Dao Chân Nhân mỹ nữ, tạm thời ta kêu nàng là Dao Chân Nhân đi. Lúc này bên người nàng đã có một nam tử. Nam tử này mặt như quan ngọc, anh tuấn bất phàm, phong độ tuấn tú, nhưng không biết vì cái gì, Trương Tử Tinh luôn có một loại bản năng chán ghét đối với nam tử này. Nam tử này đối với Dao Chân Nhân hết sức lấy lòng. Dao Chân Nhân tuy rằng ngoài mặt có vẻ bình thường nhưng xem ra trong lòng nàng cũng là thập phần vui mừng. Nàng theo sau hắn, vì hắn mà trải qua rất nhiều vất vả, có cái hắn biết đến, có cái hắn không biết. Nhưng vô luận thế nào, nàng đều ở sau lưng yên lặng một mực trợ giúp hắn mà ……
Trời rung đất chuyển, ngọn nguồn là trên bầu trời xuất hiện một cái khe không gian thật lớn, từng đạo ánh sáng nhiều màu sắc theo một bóng dáng thật dài bay vào không gian. Thân ảnh kia nửa người trên thướt tha như nữ tử, nửa người còn lại là xà hình, sau khi ngũ sắc quang mang tiến vào không gian, dường như đem năng lượng kia dần dần ổn đinh xuống. Nhưng bởi vì cái khe quá lớn, lại bắt đầu rung chuyển rất nhanh, tốc độ thân ảnh nữ tử cũng dần dần chậm lại, xem ra kiệt lực. Lúc này một mặt kính hiện ra giữa không trung, phát ra lam quang mãnh liệt, làm cho cái khe không gian đình chỉ mở rộng, ngũ sắc quang mang mượn cơ hội nhanh chóng tiến vào cái khe kia, vết nứt dần dần giảm nhỏ. Nhưng vào lúc này, mặt đất chung quanh Dao Chân Nhân dường như có thêm một làn ngũ sắc quang mang, làm cho nàng một trận mông lung, chiếc kính ở trên không trung nhất thời mất đi sự khống chế. Mắt thấy chiếc kính sắp bị cái khe không gian hút vào, Dao Chân Nhân liều mạng thi triển lực lượng, muốn triệu hồi chiếc kính. Chiếc kính tự động chia ra làm ba, có hơn phân nửa bị hút vào cái khe, chỉ lấy được về một phần, còn có một điểm nhỏ thì như tia chớp trôi về phía xa của không trung.
Sau đó là một cảnh tượng Dao Chân Nhân cô độc đứng trên mặt đất, kinh ngạc nhìn lên không trung, khóe mắt mơ hồ có làn nước trong suốt, giống như là chính trái tim của mình đã hoàn toàn vỡ vụn…………..
………..Nàng đang chạy trốn, trên người đã bị máu tươi nhiễm hồng, trên gương mặt cũng bịt kín một tầng hắc khí quỉ dị, Lúc này phía sau có một bóng dáng ngũ sắc lại đuổi sát không tha, như muốn lấy tánh mạng nàng. Nam tử mặt như quan ngọc kia rốt cục cũng xuất hiện, nhưng khi nàng gặp phải thời khắc nguy cấp tử vong thì nam tử này không ngờ lại do dự không quyết, cuối cùng lựa chọn ích lợi, lãnh khốc vô tình bỏ nàng mà đi. Dao Chân Nhân lúc này trong mắt đã không có bi ai, chỉ có điều trong ánh mắt kia càng thêm vẻ trống rỗng….
"Tên Hạo Thiên hỗn đản này!"
Trương Tử Tinh phẫn nộ trước tràng cảnh này, sau vài lần công kích nam tử kia không có hiệu quả, trong lòng biết đây chỉ là ảo cảnh, nhưng vẫn nhịn không được nghiến răng nghiến lợi mắng to lên.
Hắn đã dần dần hiểu được đây là đủ loại quá khứ của Dao Chân Nhân, chẳng qua không biết là vì cái gì lại xuất hiện trong đầu mình. Thiên Dao kỳ thật là một nữ tử đáng thương, nếu hắn là nam tử kia, tuyệt sẽ không vì cái gọi là quyền vị mà bỏ qua nữ nhân đáng thương này, không để phát sinh chuyện tình làm cho người ta khinh bỉ thống hận sau này ……
Không biết nguyên nhân có phải là do cảm xúc kich động hay không, Trương tử Tinh chỉ cảm thấy ý nghĩ trong đầu ngày càng mơ hồ. Tiếp theo, không gian kia lại xuất hiện một ít cảnh tượng, dường như còn có vị thiên tử là hắn ở đó, nhưng vì lúc này trong đầu hỗn loạn quá lớn, cho nên không thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ là mơ hồ cảm giác được có chút trùng hợp không thể tin nổi. Hay đây thật sự chỉ là một giấc mộng ?
Trương Tử Tinh không biết là chính là, lúc này vị vị nữ diễn viên "Điện ảnh" đã ở không gian kỳ dị làm một người xem, đang xem một bộ "Phim" tương tự khác. Trừ phần điện ảnh tối mở đầu hiện lên những cảnh tượng kỳ lạ làm nàng xem không hiểu được, phần sau thì nàng hiểu được. Tại đây các chuyện xưa cũ làm cho nàng cảm xúc sâu sắc nhất chính là nam tử kia không bao giờ từ bỏ ý chí chiến đấu. Chẳng sợ đối thủ là người xa không thể với tới như Hỗn Nguyên thánh nhân, thậm chí ngay cả thánh nhân cũng phải khuất phục thiên đạo…mà phát ra loại ý chí chiến đầu này, đúng là vì những thứ mà nam tử này quý trọng, cần bảo vệ hết thảy vô sự. Phương diện này chính là những nữ nhân mình yêu, huynh đệ tình như thủ túc. Ngoài ra, nam tử này còn sở hữu rất nhiều đồ vật kì lạ...
Dao Chân Nhân bỗng nhiên cảm giác trong lòng chính mình toát lên một loại cảm giác ghen tị. Loại cảm giác ghen tị này trước nay chưa từng có, cho dù là năm xưa bị phụ lòng bởi vì quyền lực tối cao, buông bỏ nàng, đi theo nữ nhân ác độc kia, cũng nhiều nhất chỉ là thống hận và thất vọng, chưa từng có ghen tỵ, hiện giờ không ngờ ……
Nam tử này …… cùng kẻ phụ lòng kia hoàn toàn bất đồng, năm đó nàng cũng đã tự mình nhân thấy. Hắn cũng không cần vị giai lực lượng, không cần quyền vị tánh mạng, cũng không đáp ứng chia lìa khỏi người yêu. Sau này hắn còn liều mình đánh lên Quỳnh Ngọc Cung, cuối cùng khi mất đi ý thức, sống chết trước mắt cũng không quên hai chữ "Thiền Ngọc". Nàng không hiểu gì cái gì mà nam tử này sinh tử cũng không màng. Là một nam tử chân tâm sao?
Có lẽ cũng bởi vì điểm đó, năm đó nàng mới khuất thân cùng hắn lần đầu tiên phục tùng bản năng đáng xấu hổ kia… cuối cùng được dương khí của hắn, tạm thời ngăn chặn được trớ chú (nguyền rủa), mà hắn thì chẳng hề biết gì cả.
(Mọi người chắc vẫn nhớ Dao Chân Nhân bị trớ chú của Thiên Hậu chứ?)
Dao Chân Nhân khẽ thở dài một tiếng, trên người vị giai lực đại thịnh, rốt cục cũng tan biến theo ảo cảnh kia.
Lúc này, chiếc kính vẫn lơ lửng trên không trung như cũ, chỉ là quang mang lóe ra càng thêm mãnh liệt. Trong nội tâm Dao Chân Nhân bỗng dâng lên một cảm giác kỳ quái, dường như trên người nam tử đối diện có một loại lực hấp dẫn kỳ dị khiến cho nàng không tự giác được bị hấp dẫn mãnh liệt. Dao Chân Nhân vận ra vị giai lực mới miễn cưỡng chống cự được
Nàng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, trên mặt xuất hiện ánh hồng, hàm răng khẽ cắn lên đôi môi đỏ mọng. Trong lòng nàng như hạ một quyết tâm nào đó, rốt cục triệt hồi vị giai lực kia.
Linh khí dưới nền đất đã bị lực lượng kỳ dị kia dẫn dắt, nhanh chóng tụ tâp về hướng viên đài (chỗ Trương Tử Tinh và Dao Chân Nhân ngồi đó mà), chậm rãi bay lên cao, bao phủ viên đài, giống như một bức màn trướng mông lung.
Mộng cảnh của Trương Tử Tinh vẫn tiếp tục, chỉ có điều tình tiết đã dần dần trở nên mơ hồ, chỉ còn cảm giác cường liệt và đứt đoạn…
Dần dần , toàn bộ thế giới dường như đều biến thành màu lam, đây là màu của kính sao…..
Đây là cái gì? Cảm giác ấm áp, trắng mịn, lửa nóng dồn dập, giống như đã từng quen biết…
Đáng giận! Vì cái gì cho dù không thể tinh táo lại, thần trí tựa như càng trở nên mơ hồ hơn?
Phải chăng đây rốt cuộc chỉ là một hồi mộng đẹp? Hay là ác mộng? Hay là hình ảnh phản chiếu của thế giới chân thật ?
Cũng không biết trôi qua bao lâu thời gian, trên viên đài, lẫn lộn một thể, dưới nền đất linh khí dần dần khôi phục nguyên trạng, mọi thứ hỗn loạn khắp nơi. Mà hai thân thể cùng một chỗ kia rốt cuộc cũng phân khai ra. Hào quang khẽ nhúc nhích, thân thể tuyết trắng động lòng người kia đã bị kiện y bào rộng thùng thình che lấp. Nữ tử thân mình có chút như nhũn ra, miễn cưỡng chuyền thân đứng dậy, mà nam tử kia vẫn hai mắt nhắm nghiền như cũ, vẻ như vẫn chưa tỉnh lại.
Nữ tử vươn bàn tay bạch ngọc, chậm rãi vuốt ve trên gương mặt hắn, động tác cực kỳ dịu dàng.
Lúc này trên mặt tầng băng sương của nàng đã tan rã chẳng còn gì, thần sắc tuy rằng thản nhiên nhưng vẫn không che được cảm giác dịu nhẹ.
Chuyện vừa rồi tuy là sự thật nhưng cảm giác giống như cảnh trong mơ. Trong mộng cảnh đó, hắn cùng với nàng giống như siêu việt thời không, cái kết cục năm đó cũng hoàn toàn bị thay đổi. Vào thời điểm hai người kết hợp nhất thể, nàng rõ ràng cảm giác được từ nội tâm hắn toát ra niềm thương tiếc và yêu thương, không chì là thân thể, mà còn cả tinh thần
Chẳng qua, sau khi hắn tỉnh lại, việc vừa rồi trở thành một hồi mộng chân chính đi…
"Có lẽ chúng ta có duyên phận trong giây lát, lại cuối cùng không thể……."
Dao Chân Nhân thản nhiên tự nói một câu, có chút không nỡ thu hồi bàn tay đang vuốt ve, chậm rãi đứng lên, trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng ngày thường .
Giấc "Mộng" này đối với Dao Chân Nhân có ý nghĩa vô cùng trọng đại. Có kính lực tác dụng, lần này song tu phát huy hiệu quả vô cùng, nguyền rủa lực tra tấn nàng nhiều năm nay đã hoàn toàn được giải trừ, tu vi của nàng cũng hồi phục đến trạng thái tối đỉnh. Càng trọng yếu hơn là ở sâu trong nội tâm nàng đã có một khát vọng nào đó, mặc dù chỉ là khoảnh khắc, mặc dù chỉ là một giấc xuân mộng cũng đã thực là thỏa mãn lắm rồi.
Kỳ thật, nguyên bản lúc kính không chịu để nàng khống chế, nàng hoàn toàn có thể thi triển bí thuật, luyện cả thân thể hắn thành kiện tiên thiên chí bảo, nhưng mà cuối cùng lại từ bỏ ý niệm trong đầu này, ngược lại còn xảy ra chuyện không có tính toán trước này.
Hiện giờ, chiếc kính đã hợp thành một thể trong cơ thể hắn, cho dù là hối hận cũng không còn kịp nữa rồi. Nhưng nàng không hề hối hận, ngược lại còn cảm thấy may mắn, may mắn lúc trước không có làm như vậy.
Để cho chiếc kính kỳ dị tổ hợp thành hình thái đầy đủ đã tiêu hao lượng lớn lực lượng, hơn nữa sau lại thi triển ảo diệu lực, cho nên nó tạm thời rơi vào thời kỳ hôn mê. Chờ đợi sau khi hoàn toàn hồi phục như cũ, có thể một lần nữa trở lại thành tiên thiên chí bảo cường đại lực lượng. Nhưng chiếc kính này yêu cầu người sử dụng rất cao, cho tới khi tu vị hắn đạt tới huyền tiên cảnh giới, chỉ sợ là không thể làm thức tỉnh lại chiếc kính này.
Có điều, lấy tộc độ tu luyện của hắn siêu việt so với nhận thức bình thường, đạt tới huyền tiên cảnh giới chỉ sợ cũng không tốn thời gian bao lâu……..
Dao Chân Nhân lưu luyến nhìn lại vài lần, rốt cục xoay người sang chỗ khác, cầm lấy Quy diễn hồi sinh đan, ly khai phòng luyện đan.
Người khác có lẽ không biết luồng lam quang nhàn nhạt này là cái gì, nhưng đối với Thiên Dao mà nói lại là thứ quen thuộc mà thôi.
Đúng ra luyện đan hoàn thành xong, hai người nên tách ra, cùng ra khỏi phòng luyện đan.Nhưng hiện giờ Dao Chân Nhân nhìn thấy lam quang trên người hắn, trong lòng chấn động, lập tức đổi chủ ý, tiếp tục áp song chưởng, trở về ngồi trên bồ đoàn. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Dao Chân Nhân tâm niệm vừa động, một vật kỳ dị từ trong cơ thể bay ra, lơ lửng ở trên đỉnh đầu nàng. Vật này tựa như là một cái khung tròn, chất liệu phi kim phi mộc (không phải kim loại, cũng không phải gỗ), trên khung điêu khắc, chạm trổ hoa văn cổ sơ mà tinh mỹ. Khi khung hình tròn vừa mới xuất hiện, lam quang trên người Trương Tử Tinh đột nhiên bùng lên, giống như có cái gì ở nơi xa cùng kêu gọi vậy.
Dao Chân Nhân đè nén sự khẩn trương trong lòng xuống, vận dụng tiên quyết, liên tiếp chỉ vào khung tròn kia.Vật kia nhất thời phát ra lam quang mãnh liệt, tựa hồ trong cơ thể Trương Tử Tinh có một kiện đồ vật triệu hoán nó đến
Không lâu sau, trong cơ thể Trương Tử Tinh quả nhiên xuất hiện một cái gì đó có chút giống đĩa tròn lõm, ở giữa còn được khảm một viên châu. Dao Chân Nhân lúc này có vẻ cực kỳ kích động, ngay cả thân thể kiều diễm cũng run nhè nhẹ.
Hai vật dần dần tới gần nhau, vào thời điểm dung hợp bỗng nhiên phát ra quang mang chói mắt, khiến toàn bộ phòng luyện đan tràn ngập một màu lam.
Quang mang chói mắt chậm rãi yếu dần đi, cuối cùng thành một đạo hào quang màu lam nhạt toát lên vẻ nhu hòa, mà khung tròn của Dao Chân Nhân cùng đĩa tròn của Trương Tử Tinh hợp thành một vật gì đó hoàn chỉnh. Thứ này bề ngoài cổ sơ chạm trổ hoa văn, bộ phận ở giữa trong suốt, hình giáng có chút giống thấu kính lõm, ở giữa được khảm một viên ngọc. Xem kiểu dáng kia hẳn là một cái kính kỳ lạ mà tinh mỹ.
Dao Chân Nhân nhìn thấy cái kính này cũng không còn có thể duy trì vẻ mặt lạnh như băng, lập tức kích động hẳn lên. Kính lơ lửng ở trên đầu hai người, lấp lóe hào quang.
Lúc này Trương Tử Tinh tâm thần vẫn như cũ dừng lại ở loại không gian kỳ dị kia, cũng không biết mọi chuyện đã phát sinh ở bên ngoài, chỉ cảm thấy không gian tựa hồ tràn ngập lực lượng. Loại lực lượng này làm cho hắn cảm giác cực kỳ thoải mái.
Dao Chân Nhân áp chế tâm tình kích động, thu hồi song chưởng đang cùng Trương Tử Tinh tương đối (đối chưởng đó mà), thầm vận tiên bí quyết, vẫy tay một cái về cái kính kia. Cái kính hơi hơi rung động nhưng không rơi xuống như trong tưởng tượng
Dao Chân Nhân lắp bắp kinh hãi, phát động vị giai lực. Ngay cả lần hành động này không ngờ cũng không thành công. Trong lòng nàng sinh ra cảm giác khó có thể tin được, liếc nhìn Trương Tử Tinh hai mắt đang nhắm nghiền, bị vây trong trạng thái nhập định. Nàng hình như nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt đẹp chợt lóe hàn quang, xẹt qua một tia sát khí.
Nhưng vào lúc này, trên chiếc kính không hề có dấu hiệu gì bất chợt lam quang tăng vọt, thể tích đại biến bao phủ lấy Dao Chân Nhân cùng Trương Tử Tinh trong đó. Dao Chân Nhân thông qua một nửa kính thể trong suốt có thể nhìn thấy mặt sau Trương Tử Tinh, trên tay tiên quyết rung động, một cỗ hủy diệt lực lượng nhanh chóng được ngưng tụ không ngừng tăng lên
Bỗng nhiên, Dao Chân Nhân cảm giác thần trí có một trận mông lung, lại nhìn về phía chiếc kính. Trương Tử Tỉnh ở phía đối diện cùng cảnh vật bốn phía đã biến mất không thấy, mà trên kính bắt đầu xuất hiện một hình ảnh mơ hồ. Nàng liền tiến nhập một không gian kỳ dị, không gian đã phát sinh nhiều sự kiện giống như đang xem những hình ảnh của thời đại khác, khiến Dao Chân Nhân đứng xem như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, cảm thụ được cuộc đời kỳ dị của người khác.
Không phải là độc nhất vô song, Trương Tử Tinh ở trong không gian kỳ dị này cũng xảy ra biến hóa tương tự.
Hình ảnh hắn nhìn thấy là: trong một mảnh không gian hỗn độn phát sinh một vụ nổ mạnh. Sau đó ở một chỗ trong không gian, một cỗ năng lượng kỳ lạ tương ứng mà sinh, dần dần sinh ra trí tuệ. Không gian chung quanh cũng có một đạo hào quang màu lam hình tròn. Lực lương lam quang khiến cho tốc độ biến đổi và tiến hóa của cỗ năng lượng tăng lên rất nhanh. Cũng không biết trôi qua bao lâu, trí tuệ năng lương sinh mệnh thể rốt cục cũng hình thành, ngưng tụ thành hình một nữ tử xinh đẹp, chính là bộ dạng Dao Chân Nhân, nhưng vẫn khác, bởi vì trên mặt nàng lúc này không có loại biểu tình lạnh lùng. Sau khi nữ tử hình thành, quang mang màu lam hình tròn lúc trước trở thành một chiếc kính nhìn trông có vẻ quen mắt…
Kế tiếp hình ảnh vẫn như cũ này giống Dao Chân Nhân mỹ nữ, tạm thời ta kêu nàng là Dao Chân Nhân đi. Lúc này bên người nàng đã có một nam tử. Nam tử này mặt như quan ngọc, anh tuấn bất phàm, phong độ tuấn tú, nhưng không biết vì cái gì, Trương Tử Tinh luôn có một loại bản năng chán ghét đối với nam tử này. Nam tử này đối với Dao Chân Nhân hết sức lấy lòng. Dao Chân Nhân tuy rằng ngoài mặt có vẻ bình thường nhưng xem ra trong lòng nàng cũng là thập phần vui mừng. Nàng theo sau hắn, vì hắn mà trải qua rất nhiều vất vả, có cái hắn biết đến, có cái hắn không biết. Nhưng vô luận thế nào, nàng đều ở sau lưng yên lặng một mực trợ giúp hắn mà ……
Trời rung đất chuyển, ngọn nguồn là trên bầu trời xuất hiện một cái khe không gian thật lớn, từng đạo ánh sáng nhiều màu sắc theo một bóng dáng thật dài bay vào không gian. Thân ảnh kia nửa người trên thướt tha như nữ tử, nửa người còn lại là xà hình, sau khi ngũ sắc quang mang tiến vào không gian, dường như đem năng lượng kia dần dần ổn đinh xuống. Nhưng bởi vì cái khe quá lớn, lại bắt đầu rung chuyển rất nhanh, tốc độ thân ảnh nữ tử cũng dần dần chậm lại, xem ra kiệt lực. Lúc này một mặt kính hiện ra giữa không trung, phát ra lam quang mãnh liệt, làm cho cái khe không gian đình chỉ mở rộng, ngũ sắc quang mang mượn cơ hội nhanh chóng tiến vào cái khe kia, vết nứt dần dần giảm nhỏ. Nhưng vào lúc này, mặt đất chung quanh Dao Chân Nhân dường như có thêm một làn ngũ sắc quang mang, làm cho nàng một trận mông lung, chiếc kính ở trên không trung nhất thời mất đi sự khống chế. Mắt thấy chiếc kính sắp bị cái khe không gian hút vào, Dao Chân Nhân liều mạng thi triển lực lượng, muốn triệu hồi chiếc kính. Chiếc kính tự động chia ra làm ba, có hơn phân nửa bị hút vào cái khe, chỉ lấy được về một phần, còn có một điểm nhỏ thì như tia chớp trôi về phía xa của không trung.
Sau đó là một cảnh tượng Dao Chân Nhân cô độc đứng trên mặt đất, kinh ngạc nhìn lên không trung, khóe mắt mơ hồ có làn nước trong suốt, giống như là chính trái tim của mình đã hoàn toàn vỡ vụn…………..
………..Nàng đang chạy trốn, trên người đã bị máu tươi nhiễm hồng, trên gương mặt cũng bịt kín một tầng hắc khí quỉ dị, Lúc này phía sau có một bóng dáng ngũ sắc lại đuổi sát không tha, như muốn lấy tánh mạng nàng. Nam tử mặt như quan ngọc kia rốt cục cũng xuất hiện, nhưng khi nàng gặp phải thời khắc nguy cấp tử vong thì nam tử này không ngờ lại do dự không quyết, cuối cùng lựa chọn ích lợi, lãnh khốc vô tình bỏ nàng mà đi. Dao Chân Nhân lúc này trong mắt đã không có bi ai, chỉ có điều trong ánh mắt kia càng thêm vẻ trống rỗng….
"Tên Hạo Thiên hỗn đản này!"
Trương Tử Tinh phẫn nộ trước tràng cảnh này, sau vài lần công kích nam tử kia không có hiệu quả, trong lòng biết đây chỉ là ảo cảnh, nhưng vẫn nhịn không được nghiến răng nghiến lợi mắng to lên.
Hắn đã dần dần hiểu được đây là đủ loại quá khứ của Dao Chân Nhân, chẳng qua không biết là vì cái gì lại xuất hiện trong đầu mình. Thiên Dao kỳ thật là một nữ tử đáng thương, nếu hắn là nam tử kia, tuyệt sẽ không vì cái gọi là quyền vị mà bỏ qua nữ nhân đáng thương này, không để phát sinh chuyện tình làm cho người ta khinh bỉ thống hận sau này ……
Không biết nguyên nhân có phải là do cảm xúc kich động hay không, Trương tử Tinh chỉ cảm thấy ý nghĩ trong đầu ngày càng mơ hồ. Tiếp theo, không gian kia lại xuất hiện một ít cảnh tượng, dường như còn có vị thiên tử là hắn ở đó, nhưng vì lúc này trong đầu hỗn loạn quá lớn, cho nên không thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ là mơ hồ cảm giác được có chút trùng hợp không thể tin nổi. Hay đây thật sự chỉ là một giấc mộng ?
Trương Tử Tinh không biết là chính là, lúc này vị vị nữ diễn viên "Điện ảnh" đã ở không gian kỳ dị làm một người xem, đang xem một bộ "Phim" tương tự khác. Trừ phần điện ảnh tối mở đầu hiện lên những cảnh tượng kỳ lạ làm nàng xem không hiểu được, phần sau thì nàng hiểu được. Tại đây các chuyện xưa cũ làm cho nàng cảm xúc sâu sắc nhất chính là nam tử kia không bao giờ từ bỏ ý chí chiến đấu. Chẳng sợ đối thủ là người xa không thể với tới như Hỗn Nguyên thánh nhân, thậm chí ngay cả thánh nhân cũng phải khuất phục thiên đạo…mà phát ra loại ý chí chiến đầu này, đúng là vì những thứ mà nam tử này quý trọng, cần bảo vệ hết thảy vô sự. Phương diện này chính là những nữ nhân mình yêu, huynh đệ tình như thủ túc. Ngoài ra, nam tử này còn sở hữu rất nhiều đồ vật kì lạ...
Dao Chân Nhân bỗng nhiên cảm giác trong lòng chính mình toát lên một loại cảm giác ghen tị. Loại cảm giác ghen tị này trước nay chưa từng có, cho dù là năm xưa bị phụ lòng bởi vì quyền lực tối cao, buông bỏ nàng, đi theo nữ nhân ác độc kia, cũng nhiều nhất chỉ là thống hận và thất vọng, chưa từng có ghen tỵ, hiện giờ không ngờ ……
Nam tử này …… cùng kẻ phụ lòng kia hoàn toàn bất đồng, năm đó nàng cũng đã tự mình nhân thấy. Hắn cũng không cần vị giai lực lượng, không cần quyền vị tánh mạng, cũng không đáp ứng chia lìa khỏi người yêu. Sau này hắn còn liều mình đánh lên Quỳnh Ngọc Cung, cuối cùng khi mất đi ý thức, sống chết trước mắt cũng không quên hai chữ "Thiền Ngọc". Nàng không hiểu gì cái gì mà nam tử này sinh tử cũng không màng. Là một nam tử chân tâm sao?
Có lẽ cũng bởi vì điểm đó, năm đó nàng mới khuất thân cùng hắn lần đầu tiên phục tùng bản năng đáng xấu hổ kia… cuối cùng được dương khí của hắn, tạm thời ngăn chặn được trớ chú (nguyền rủa), mà hắn thì chẳng hề biết gì cả.
(Mọi người chắc vẫn nhớ Dao Chân Nhân bị trớ chú của Thiên Hậu chứ?)
Dao Chân Nhân khẽ thở dài một tiếng, trên người vị giai lực đại thịnh, rốt cục cũng tan biến theo ảo cảnh kia.
Lúc này, chiếc kính vẫn lơ lửng trên không trung như cũ, chỉ là quang mang lóe ra càng thêm mãnh liệt. Trong nội tâm Dao Chân Nhân bỗng dâng lên một cảm giác kỳ quái, dường như trên người nam tử đối diện có một loại lực hấp dẫn kỳ dị khiến cho nàng không tự giác được bị hấp dẫn mãnh liệt. Dao Chân Nhân vận ra vị giai lực mới miễn cưỡng chống cự được
Nàng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, trên mặt xuất hiện ánh hồng, hàm răng khẽ cắn lên đôi môi đỏ mọng. Trong lòng nàng như hạ một quyết tâm nào đó, rốt cục triệt hồi vị giai lực kia.
Linh khí dưới nền đất đã bị lực lượng kỳ dị kia dẫn dắt, nhanh chóng tụ tâp về hướng viên đài (chỗ Trương Tử Tinh và Dao Chân Nhân ngồi đó mà), chậm rãi bay lên cao, bao phủ viên đài, giống như một bức màn trướng mông lung.
Mộng cảnh của Trương Tử Tinh vẫn tiếp tục, chỉ có điều tình tiết đã dần dần trở nên mơ hồ, chỉ còn cảm giác cường liệt và đứt đoạn…
Dần dần , toàn bộ thế giới dường như đều biến thành màu lam, đây là màu của kính sao…..
Đây là cái gì? Cảm giác ấm áp, trắng mịn, lửa nóng dồn dập, giống như đã từng quen biết…
Đáng giận! Vì cái gì cho dù không thể tinh táo lại, thần trí tựa như càng trở nên mơ hồ hơn?
Phải chăng đây rốt cuộc chỉ là một hồi mộng đẹp? Hay là ác mộng? Hay là hình ảnh phản chiếu của thế giới chân thật ?
Cũng không biết trôi qua bao lâu thời gian, trên viên đài, lẫn lộn một thể, dưới nền đất linh khí dần dần khôi phục nguyên trạng, mọi thứ hỗn loạn khắp nơi. Mà hai thân thể cùng một chỗ kia rốt cuộc cũng phân khai ra. Hào quang khẽ nhúc nhích, thân thể tuyết trắng động lòng người kia đã bị kiện y bào rộng thùng thình che lấp. Nữ tử thân mình có chút như nhũn ra, miễn cưỡng chuyền thân đứng dậy, mà nam tử kia vẫn hai mắt nhắm nghiền như cũ, vẻ như vẫn chưa tỉnh lại.
Nữ tử vươn bàn tay bạch ngọc, chậm rãi vuốt ve trên gương mặt hắn, động tác cực kỳ dịu dàng.
Lúc này trên mặt tầng băng sương của nàng đã tan rã chẳng còn gì, thần sắc tuy rằng thản nhiên nhưng vẫn không che được cảm giác dịu nhẹ.
Chuyện vừa rồi tuy là sự thật nhưng cảm giác giống như cảnh trong mơ. Trong mộng cảnh đó, hắn cùng với nàng giống như siêu việt thời không, cái kết cục năm đó cũng hoàn toàn bị thay đổi. Vào thời điểm hai người kết hợp nhất thể, nàng rõ ràng cảm giác được từ nội tâm hắn toát ra niềm thương tiếc và yêu thương, không chì là thân thể, mà còn cả tinh thần
Chẳng qua, sau khi hắn tỉnh lại, việc vừa rồi trở thành một hồi mộng chân chính đi…
"Có lẽ chúng ta có duyên phận trong giây lát, lại cuối cùng không thể……."
Dao Chân Nhân thản nhiên tự nói một câu, có chút không nỡ thu hồi bàn tay đang vuốt ve, chậm rãi đứng lên, trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng ngày thường .
Giấc "Mộng" này đối với Dao Chân Nhân có ý nghĩa vô cùng trọng đại. Có kính lực tác dụng, lần này song tu phát huy hiệu quả vô cùng, nguyền rủa lực tra tấn nàng nhiều năm nay đã hoàn toàn được giải trừ, tu vi của nàng cũng hồi phục đến trạng thái tối đỉnh. Càng trọng yếu hơn là ở sâu trong nội tâm nàng đã có một khát vọng nào đó, mặc dù chỉ là khoảnh khắc, mặc dù chỉ là một giấc xuân mộng cũng đã thực là thỏa mãn lắm rồi.
Kỳ thật, nguyên bản lúc kính không chịu để nàng khống chế, nàng hoàn toàn có thể thi triển bí thuật, luyện cả thân thể hắn thành kiện tiên thiên chí bảo, nhưng mà cuối cùng lại từ bỏ ý niệm trong đầu này, ngược lại còn xảy ra chuyện không có tính toán trước này.
Hiện giờ, chiếc kính đã hợp thành một thể trong cơ thể hắn, cho dù là hối hận cũng không còn kịp nữa rồi. Nhưng nàng không hề hối hận, ngược lại còn cảm thấy may mắn, may mắn lúc trước không có làm như vậy.
Để cho chiếc kính kỳ dị tổ hợp thành hình thái đầy đủ đã tiêu hao lượng lớn lực lượng, hơn nữa sau lại thi triển ảo diệu lực, cho nên nó tạm thời rơi vào thời kỳ hôn mê. Chờ đợi sau khi hoàn toàn hồi phục như cũ, có thể một lần nữa trở lại thành tiên thiên chí bảo cường đại lực lượng. Nhưng chiếc kính này yêu cầu người sử dụng rất cao, cho tới khi tu vị hắn đạt tới huyền tiên cảnh giới, chỉ sợ là không thể làm thức tỉnh lại chiếc kính này.
Có điều, lấy tộc độ tu luyện của hắn siêu việt so với nhận thức bình thường, đạt tới huyền tiên cảnh giới chỉ sợ cũng không tốn thời gian bao lâu……..
Dao Chân Nhân lưu luyến nhìn lại vài lần, rốt cục xoay người sang chỗ khác, cầm lấy Quy diễn hồi sinh đan, ly khai phòng luyện đan.
Tác giả :
Điểm Tinh Linh