Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 298: Thiền Ngọc

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 298: Thiền Ngọc

Đặng Thiền Ngọc đang muốn huy đao xuống lấy tính mạng hèn mọn của gã lùn bỗng nhiên kim quang chợt lóe, một đao chợt bị một thanh tam tiên lưỡng nhận đao gạt lại. Người tới đầu đội vân quan, mặc đạo phục, mặt như quan ngọc, phong thái tuấn tú, giữa trán tựa hồ còn có một con mắt nhắm.

Gã lùn biết gặp nguy hiểm sống chết trước mắt nên nhịn đau bò dây, ngay cả binh khí cũng bỏ lại, chìm xuống dưới đất quay trở về doanh trại.

Binh khí của Đặng Thiền Ngọc quấn lấy tam tiêm lưỡng nhận đao một trận, chỉ cảm thấy cánh tay hơi tê dại, ngay cả bạch mã cũng lui về phía sau vài bước, thầm kinh hãi trước sức mạnh kinh người, quát hỏi :"Tướng tới tên họ là gì!"

Người kia thu đao lui ra phía sau, nói rằng :"Ta là Dương Tiễn, nữ tướng ngươi thực sự có hảo bản lĩnh,. Có thể gây thương tích cho ba vị đạo hữu của ta! Có thể coi là địch thủ, có thể cho biết danh tính?"

Đặng Thiền Ngọc tu luyện Thái Âm tiên quyết, linh giác tất nhiên là không tầm thường, cảm thấy Dương Tiễn bất phàm nên thầm cảnh giác, tay phải đang cầm đơn đao hạ xuống, đáp :"Ta là con gái của tổng binh Đặng Cửu Công Tam sơn quan, Đặng Thiền Ngọc …""

Nàng lại định tiên hạ thủ vi cường nên vừa nói đến Đặng Thiền Ngọc ba chữ thì tay phải đã giương lên, ngũ quang thạch rời tay bắn ra với tốc độ cực nhanh!

Nhưng viên ngũ quang thạch đánh lên người Dương Tiễn chỉ thấy hỏa hoa văng khắp nơi mà lại không hề tạo thành bất luận thương tổn gì. Đặng Thiền Ngọc thầm hoảng kinh trong lòng, vừa giục ngựa vừa quay thân phát ra thêm một viên tinh thạch, lại trúng giữa mặt Dương Tiễn. Dương Tiễn cười lạnh một tiếng, ngay cả mắt cũng không chớp, giả như không biết.

Đặng Thiền Ngọc kinh hãi, đang muốn lui về thành chợt thấy bạch mã đang cưỡi giậm chân kinh hoảng, trong lòng chợt sinh ra báo động. Nàng vừa quay đầu lại thì đã thấy một con chó ngao khổng lồ chẳng biết xuất hiện trong không trung từ lúc nào, thoáng qua đã phi tới trước mặt, miệng nó há ra lộ hàm răng trắng nhởn, đang định nhằm cổ nàng cắn tới. Mắt thấy khó thể tránh được Đặng Thiền Ngọc không khỏi hoa dung thất sắc. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Đang lúc chỉ mành treo chuông bỗng nhiên một cánh tay xuất hiện, giữ chặt lấy cổ con chó ngao. Con ngao liều mạng giãu dụa nhưng bất luận nó dùng bao nhiêu khí lực đều không thể thoát ra. Cánh tay kia phát ra quang mang nhàn nhạt, lực lượng trong nháy mắt gia tăng đến một trình độ đáng sợ. Con chó ngao lộ ra vẻ thống khổ, nức nở kêu lên vài tiếng rồi chợt biến mất không tung tích.

Chủ nhân cánh tay kia chỉ nhàn nhạt nói một câu :"Thì ra Hạo thiên khuyển cũng không phải là sinh vật sống mà là một pháp bảo."

Đặng Thiền Ngọc tìm được đường sống trong chỗ chết, vừa thấy người kia liền vui mừng hét lên :"Tiểu tặc, thì ra là ngươi!"

Thì ra người tới chính là Trương Tử Tinh. Hắn với thân phận quốc sư mang theo đám Viên Hồng vừa lúc tới Tam sơn quan nghe tin Đặng Thiền Ngọc xuất chiến nên không yên lòng, nên đặc biệt tới lược trận, vừa lúc ở thời điểm mấu chốt cứu Đặng Thiền Ngọc.

Trương Tử Tinh gật đầu với Đặng Thiền Ngọc, ánh mắt lại dừng ở Dương Tiễn :"Ngươi là Dương Tiễn môn nhân của Ngọc Đảnh chân nhân sao?"

Lại lịch của Dương Tiễn mọi người đều đã sớm biết nên bị nhận ra cũng không có gì bất ngờ, nhưng người vừa tới tay không cũng có thể đánh bại Hạo thiên khuyển cũng thập phần kiêng kị, hỏi :"Ngươi là người phương nào?|

"Ta là người phương nào ngươi không cần phải… biết." Trương Tử Tinh hừ lạnh một tiếng :" Ngươi mới vừa rồi suýt nữa thương vị hôn thê của ta, ta quyết báo thù. Chỉ có điều hôm nay không thích hợp tái chiến, tương lai lúc ta lấy được tính mạng của ngươi thì cũng là lúc ta cho ngươi biết ta là người phương nào."

Dương Tiễn nghe vậy thầm giận nhưng nét mặt vẫn lạnh lung như cũ, đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai chợt thấy một người cao gầy đi cùng người kia bỗng nhiên đi lên phía trước. Duong Tiễn cảm thấy trên người cao gầy tỏa ra khí tức nhàn nhạt, trong lòng chấn động, hai mắt không khỏi lộ ra tinh quang.

Đặng Thiền Ngọc ở bên cạnh nghe thấy hắn trước mặt mọi người truyên bố nàng là vị hôn thê nét mặt không khỏi xấu hổ , trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, ngoan ngoãn theo sát hắn lĩnh binh quay trở về Tam sơn quan. Dương Tiễn cũng không hề đuổi theo mà chỉ chăm chú quan sát bóng lưng Viên Hồng đang rời đi, lộ ra vẻ trầm tư.

Trở lại Tam sơn quan, Đặng Cửu Công biết được Đặng Thiền Ngọc thắng liên tiếp ba trận, thấp phần mừng rỡ, đối với việc Tiêu dao tử cứu con gái cũng biểu thị cảm tạ. Đặng Cửu Công vài lần trước chỉ mới gặp mặt Tiêu dao tử còn hôm nay mới biết được thân phận quốc sư của hắn nên lập tức càng cảm thấy cảm kích hắn đối với việc cứu trị cho phu nhân. Hôm nay Tiêu dao tử thân là quốc sư một nước lại nhận lời thỉnh cầu của Văn thái sư tới trợ giúp, về công về tư đều xứng đáng làm khách quý.

Trương Tử Tinh lại không hề tỏ ra quyền thế, trái lại còn khiêm tốn với Đặng Cửu Công : không có cách nào nữa, ai đẻ ra con gái xinh đẹp ngon mọng như vậy chứ. Có điều Đặng Cửu Công từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì Đặng Cửu Công cũng là một công nhân khá trung thành và tận tụy với công ty của hắn, đáng giá được trân trọng. Trong nguyên tác nếu không phải vì Đặng Thiền Ngọc thất thân với Thổ hành tôn thì cũng sẽ không phản lại.

Trương Tử Tinh nguyên bản tối thống hận là đoạn Khương tử nha xui khiến Thổ hành tôn chiếm đoạt Đặng Thiền Ngọc, hôm nay đã tới thế giới này thì có thể tự tay cải biến nội dung vở kịch này, trong lòng hắn cũng có loại thống khoái khó có thể nói lên lời.

Trương Tử Tinh giới thiệu đệ tử Băng tuyết cùng sư điệt Viên hồng, Cao minh, Cao giác với Đặng Cửu Công, tình nguyện bỏ xuống thân phận quốc sư mà chỉ nhận làm tiên phong, nghe theo điều khiển của Đặng Cửu Công. Trong lòng Đặng Cửu Công mơ hồ biết quan hệ của con gái cùng Tiêu dao tử không giống bình thường, huống hồ ấn tượng của lão đối với vị Tiêu dao tử này thực cũng rất tốt, nhưng hiện nay chiến sự khẩn cấp, cũng không thể tính đến tư tình nhi nữ các loại tiểu tiết, tất cả đều lấy chiến sự làm trọng.

Đặng Cửu Công cùng chúng nhân thương nghị một hồi, quyết tâm toàn quân xuất trận, hai ngày sau cùng Tây kỳ đại chiến một trận.

Sau khi họp xong Đặng Thiền Ngọc chạy về phía nội viện nhưng phát hiện Trương Tử Tinh theo ở phía sau không khỏi sẵng giọng :"Ta đi vào thăm mẫu thân, ngươi theo ta để làm gì ?"

Trương Tử Tinh cười nói :"Ta cùng với ngươi đi vào bái kiến mẫu thân đại nhân của ngươi."

Những lời này nói ra đầy ám muội, Đặng Thiền Ngọc vẻ mặt chợt hồng, tay đã cho vào túi pháp bảo đảo qua, cả giận nói :"Tiểu tặc! Ngươi còn dám khinh nhờn ta như thế ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị ngũ quang thạch."

Trương Tử Tinh mỉm cười nói:" Thiền Ngọc, ngươi thực nhẫn tâm đánh ta?"

"Có gì không dám!" Đặng Thiền Ngọc dùng nắm tay đánh về phía ngực hắn nhưng không hề sử dụng ngũ quang thạch.

"Thình thịch!" Một hồi tiếng quyền kích lên da thịt khiến Đặng Thiền Ngọc cũng có chút kinh ngạc :"Vì sao ngươi không né?"

Vừa mới dứt lời tay đã bị một người ghê tởm nhẹ nhàng cầm lấy:" Một quyền của ngươi, thế đánh như sấm, khí thế vô cùng, vì bị thanh thế dọa khiến ta không thể động đậy chứ đừng nói đến tránh né."

Đặng Thiền Ngọc nhẹ nhàng tránh đi nhưng không hề giãy tay ra, chỉ để cho hắn tùy ý nắm tay, trên mặt càng thêm đỏ thắm. Chỉ thấy tim đập càng ngày càng mạnh, khẽ gắt một tiếng :"Ngươi đừng gạt ta, đừng cho là ta không biết, ngay cả Lục Ngô sư huynh đều không phải là đối thủ của ngươi, dù là sư tôn muốn hang phục ngươi cũng phải phí một phen công phu, sao có thể không tránh được một quyền của ta được?"

"Ta tiếc không muốn tránh." Trương Tử Tinh cảm giác bàn tay mỹ nhân trơn mát, lại nhìn thoáng qua nét mặt e thẹn động lòng người, trong lòng không khỏi rung động." Ngày nay sát kiếp bắt đầu, rất là hung hiểm, vì sao nương nương lại đồng ý cho ngươi xuống núi?"

"Sư tôn cũng nói đến việc sát kiếp nhưng phụ thân gặp nạn ta há có thể ngồi yên? Đặc biệt cầu sư tôn cho ta xuống núi đến đây tương trợ. Sư tôn nói, sau khi ta giải nạn rồi phải quay về tây Côn Lôn luôn đế tránh khỏi sát họa."

Trương Tử Tinh gật đầu, đối với Thiên Dao lại thêm vài phần hảo cảm.

Đặng Thiền Ngọc bỗng nhiên lại hỏi :"Chỉ là….Ngươi chính là thiên tử, trong sát kiếp chẳng phải là……….."

"Trong số mệnh đã định trước thì tránh cũng không được." Trương Tử Tinh lộ ra vẻ coi nhẹ "Yên tâm, ta có thiên mệnh bảo vệ, không có ngại. sau khi ngươi giải quyết khó khăn của Tam sơn quan phải nghe theo sư mệnh lập tức quay về. Đợi sau khi sát kiếp chấm dứt ta sẽ tới tây Côn Lôn tìm ngươi."

Đặng Thiền Ngọc nhìn chăm chú đôi mắt hắn, lắc đầu :"Sư tôn đã sớm nói rằng trong sát kiếp nhân giới sẽ có rung chuyển lớn. Dù là tiên nhân cũng khó miễn khỏi cái chết. Ngươi là nhân giới thiên tử tất nhiên là hung hiểm vạn phần. Huống hồ còn có Thanh Quân tỷ tỷ, ta làm sao có thể ngồi yên được?"

Trương Tử Tinh sửng sốt, không ngờ Đặng Thiền Ngọc sẽ nói như vậy, chỉ nghe Đặng Thiền Ngọc lại nói:" Sư tôn cũng nói với ta rằng, ngày đó ở tây Côn Lôn ngươi từng một đường liều mình xông lên Quỳnh ngọc cung, dù lúc hôn mê cũng đều gọi tên của ta. Huống hồ ngươi đối với mẫu thân của ta còn có ân cứu mạng, hôm nay lại cứu nguy cho ta… Đặng Thiền Ngọc ta dù có ngu độn nhưng cũng minh bạch lòng của ngươi. Bất luận dù ngươi có là thiên tử hay là Tiêu dao tử hoặc là bình dân đầy tớ ta vẫn sẽ cùng vượt qua nguy hiểm cùng ngươi, sinh tử không hối hận."

Đặng Thiền Ngọc vừa nói xong đã thấy hắn xích gần lại, tự bản thân không tự chủ được mà bị cánh tay mạnh mẽ ôm lấy rơi vào trong lòng hắn. Đặng Thiền Ngọc lần đầu tiên gần gũi cùng Trương Tử Tinh như vậy nên không khỏi hoảng hốt, lại không biết vì sao dường như mất đi khí lực, không thể giãy dụa được.

Trương Tử Tinh ôm khẽ, nhẹ nhàng nói bên tai nàng :"Tử Tinh ta nào có phúc gì mà có thể có được thâm tình của Thiền Ngọc như vậy! Ta lập thệ ở đây, vĩnh viễn không bỏ ngươi, nếu nuốt lời hình thần câu diệt!"

Đặng Thiền Ngọc nghe hắn phát lời thề nặng trong lòng ngọt ngào không gì sánh được, bất giác lại nhích vào gần trong lòng hắn. Hai người lắng nghe nhịp tim khẽ đập, chỉ cảm thấy thiên địa vạn vật đều yên lặng, chỉ còn lại có hai khối chân tình.

Cũng không biết ôm nhau bao lâu, Đặng Thiền Ngọc bỗng nhiên phát hiện có tiếng bước chân, đang có người đi về phía bên này, hơn nữa càng ngày càng gần. Đặng Thiền Ngọc cả kinh nhận ra hai người đang ôm nhau giữa sân, nhìn thấy bộ dáng đắc ý của hắn không khỏi xấu hổ, mặt đỏ bừng bèn giãy khỏi vòng tay hắn.

Trương Tử Tinh đâu chịu bỏ, mặt dày không chịu buông, Đặng Thiền Ngọc trong lúc xấu hổ chợt bạo phát. Trương Tử Tinh bỗng nhiên trúng liền mười mấy chưởng của nàng, cuối cùng vẫn phải để Đặng Thiền Ngọc đỏ mặt thoát đi.

"Được rồi, quên không nói cho nàng biết, ở đây ta đã bố trí Tử la mê chướng, người khác không thể nhìn thấy được…" Trương Tử Tinh ảo não vỗ vỗ đầu, cảm nhận chút dư hương trên người không khỏi buồn vô cớ. Bất quá trải qua chuyện này hai người cuối cùng đã chính thức xác định tình ý, cảm tình đã có đột phá, Đặng Thiền Ngọc rốt cục đã thành một thành viên trong hậu cung của hắn.

Hai ngày sau thương thế khỏi hẳn Đặng Cửu Công bèn bỏ lệnh cố thủ, dẫn quân chủ động xuất kích cùng liên quân của Ngạc Thuận giằng co.

Lôi Chấn Tử, Vi Hộ, Thổ Hành Tôn lúc đầu bị Đặng Thiền Ngọc đả thương đã hoàn toàn khôi phục, đối với việc bị thua dưới tay Đặng Thiền Ngọc cực kỳ không phục. Nhất là Vi Hộ, hắn vốn tự cho mình là một người chuyên đánh lén mà không ngờ lại bị một nữ nhân đánh lén, thật sự là vô cùng nhục nhã, hôm nay ra trận tất nhiên là muốn đòi lại thể diện.

Vi Hộ đang muốn xuất trận lại bị Thổ Hành Tôn tranh trước. Hắn khiêng một cây thiết côn còn lớn hơn người, nhảy ra trận cất tiếng đòi gặp lại nữ tướng hôm trước.

Trương Tử Tinh cũng không muốn để người sắp thành vợ của mình phải ra đối phó với loại người hèn mọn kia nên đang định để Viên Hồng ra đấu thì Đặng Thiền Ngọc đã không kìm chế mà phóng ngựa xông ra ngoài.

Thổ Hành Tôn thấy người xuất trận quả đúng là nữ tướng hôm trước, nghe Dương Tiễn kể thì đó chính là con gái của tổng binh Đặng Cửu Công tên Đặng Thiền Ngọc. Hắn nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc của Đặng Thiền Ngọc không khỏi vừa yêu vừa hận, thiết côn trong tay hoàng ngang quát lên:" Ngày hôm trước ta vô ý mới trúng ám toán của nàng, hôm nay sẽ bắt nàng rửa nhục!"

Đặng Thiền Ngọc cười nói:" Bại tướng dưới tay còn dám khoe khoang? Còn không mau báo danh!"

Nụ cười mang theo vẻ trào phúng của nàng trong mắt Thổ hành tôn cũng thành thiên kiều bá mị, trong lòng hắn không khỏi nổi lên đầy ý niệm xấu xa, không ngừng tính toán phải làm gì sau khi dùng Khổn tiên thằng bắt giữ Đặng Thiền Ngọc, trong miệng đáp:" Ta là Thổ hành tôn môn hạ Cù lưu tôn chân nhân ở Giáp long sơn, Phi vân động!"

Hai chữ cuối cùng còn chưa dứt đã thấy quang hoa chớp động, trên mặt lại cảm thấy một trận đa nhức quen thuộc, xoay người ngã quỵ. Thương quân thấy gã lùn bại trận liền hết sức hô to tên Đặng Thiền Ngọc.

Thì ra, mới vừa rồi Trương Tử Tinh không kịp ngăn Thiền ngọc xuất trận liền lập tức dùng tiên thức truyền âm nói cho nàng biết gã lùn kia có Khổn Tiên Thằng phải hạ thủ trước chế phục. Đặng Thiền Ngọc tuy đối với việc hạ thủ với bại tướng không cho là đúng nhưng thập phần tin lời Trương Tử Tinh nên lập tức giở lại trò cũ, tiên hạ thủ vi cường, lần thứ hai đánh bại Thổ hành tôn.

Thổ hành tôn tuy mơ ước mỹ sắc của Đặng Thiền Ngọc nhưng vì có bài học lần trước cũng đã âm thầm đề phòng, chỉ có điều không ngờ rằng tốc độ của ngũ quang thạch vượt xa khỏi dự liệu, đối phương vừa ném đá hắn đã không còn cơ hội né tránh.

Dương Tiễn thấy Thổ hành tôn căn bản không hề nghe giáo huấn, lại trúng kế lần thứ hai liền thầm lắc đầu rồi hóa thành kim quang chắn phía trước Đặng Thiền Ngọc. Đặng Thiền Ngọc được Trương Tử Tinh phân phó cũng không ham chiến mà giục ngựa quay về trong Thương trận.

Dương Tiễn đang muốn cứu Thổ hành tôn quay về chợt thấy một đạo bạch quang hiện lên hóa thành một nam tử, chính là người cao gầy khi trước, trong tay còn cầm một thanh hắc bổng.

Dương Tiễn lộ ra vẻ ngưng trọng, khi ánh mắt hai người gặp nhau thì song phương đều chấn động, tựa hồ bắn ra tia lửa. Giờ khắc này cả hai đều cảm nhận được sức mạnh cùng ý chí chiến đấu của đối phương, tựa như kẻ thù đã đấu với nhau hang nghìn vạn năm gặp mặt.

Viên Hồng cũng không ngăn cản binh sĩ cứu Thổ hành tôn mà ánh mắt chỉ dừng trên người Dương Tiễn, quát lên:"Dương Tiễn, có dám cùng Viên Hồng ta đánh một trận?"

Dương Tiễn không có đáp là chỉ chậm rãi mở con mắt thứ ba ra, thanh tam tiêm lưỡng nhận đao trong tay vung lên về hướng Viên Hồng biểu lộ quyết tâm của chính mình.

Bom về với Trụ vương !!!!
Tác giả : Điểm Tinh Linh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại