Ngã Vi Ngư Nhục
Chương 87: Cổ tháp hồng chung*
(*) Hồng chung (洪钟): chuông lớn
"Những vết thương này, là năm ấy khi Tạ Phù Thần giam cầm ta đã lưu lại."
Ánh sáng nhu hòa ánh vào trong mắt Vệ Đình Húc, đem đôi mắt bình tĩnh của nàng nhuộm thành màu hổ phách, giống như là báu vật ngàn năm được chôn giấu ở bên trong băng tuyết vừa mới phá băng mà ra.
"Tạ. . . . . . Tạ Phù Thần?"
Vệ Đình Húc nói ra quá đột ngột, làm cho Chân Văn Quân ngớ người một lát sau mới phản ứng trở lại.
Vệ Đình Húc đã từng hứa đến lúc hai người gặp lại nhau sẽ nói cho nàng biết nguồn gốc của những vết sẹo trên lưng, chẳng qua Vệ Đình Húc từ trước đến nay giảo hoạt đa nghi lại còn kiếm kích dày đặc, sẽ không dễ dàng tiết lộ suy nghĩ chân thật trong lòng. Cho nên Chân Văn Quân cũng chưa bao giờ cho rằng nàng sẽ thả lỏng tâm tư thành thành thật thật mà nói với ai đó về quá khứ bí ẩn của mình.
Không nghĩ tới thứ mà mình trăm phương ngàn kế muốn chiếm lấy mà không chiếm được, đến lúc không hề ôm hi vọng thì nó lại tự mình xuất hiện.
"Đúng vậy, chính là Tạ Phù Thần, Tạ Trung thừa được tôn làm đại nho đương thời."
Chân Văn Quân đã từng tưởng tượng qua những vết sẹo ở trên lưng Vệ Đình Húc là như thế nào mà lưu lại, nàng nhất định đã trải qua một quá khứ rất đáng sợ, thậm chí ngay cả tình tiết bị ngược đãi Chân Văn Quân đều đã từng suy đoán tới, chẳng qua cuối cùng đều bị phủ định.
Hẳn là sẽ không đâu. Nàng nghĩ, những vết sẹo này nhìn thế nào cũng đều là vết sẹo cũ đã hơn mười năm, mười năm trước Vệ Đình Húc còn là một hài đồng, ai lại dùng khổ hình đối với một tiểu hài tử? Có lẽ là chuyện ngoài ý muốn thôi.
Nhưng rốt cuộc lại không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Kỳ thật sự tưởng tượng của nàng cũng đã chạm được tới lằn ranh sự thật, chạm được tới lằn ranh nỗi thống khổ chân thật của Vệ Đình Húc.
Trong một đêm này ở Vệ phủ, hai người vừa mới thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng, một người nằm sấp một người ngồi, chống đỡ thân mình đau nhức, cuối cùng lại nói chuyện kéo dài đến hừng đông, sau khi nghe xong chuyện cũ của Vệ Đình Húc Chân Văn Quân căn bản không hề có cảm giác buồn ngủ.
Nàng lớn đến từng tuổi này, đây là chuyện khủng khiếp nhất mà nàng từng nghe nói đến, nàng chưa bao giờ nghĩ tới lòng người lại hiểm ác vượt quá xa sự tưởng tượng của nàng như thế.
Ở bên trong hồi ức chẳng mang theo chút cảm tình gì của Vệ Đình Húc, trước mắt Chân Văn Quân tựa hồ đang mở ra cảnh tượng của địa ngục. Vệ Đình Húc bé nhỏ kéo theo nàng chậm rãi tiến bước ở một nơi hắc ám mênh mông vô bờ, hướng tới lối vào của vực thẳm. Vệ Đình Húc chỉ vào vực thẳm tối đen thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu thảm thiết đó, nói:
"Ngươi nhìn đi, đây là quá khứ của ta."
Chân Văn Quân vẫn luôn tin tưởng, quá trình trưởng thành của mỗi người đều có những dấu tích có thể lần tìm theo. Vì sao hôm nay nàng lại tràn đầy tâm kế, thậm chí không ngại hai tay dính máu, chính là bởi vì bức họa mà khi xưa Vân Mạnh tiên sinh đưa cho Tạ Thái Hành. Nếu không phải bởi vì nàng lớn lên giống hệt như ân nhân cứu mạng mà Vệ Đình Húc muốn tìm kiếm, thì có lẽ đến bây giờ nàng vẫn đang cùng a mẫu ở Tuy Xuyên, cũng có thể là đã thành công thoát khỏi Tạ phủ, tùy tiện tìm đến một nơi thanh tịnh non xanh nước biếc rời xa phân tranh mà sinh sống. Nàng sẽ không xuất hiện ở Nhữ Trữ, lại càng sẽ không trở thành một người miệng đầy lời dối trá, giết người không chớp mắt.
Vệ Đình Húc cũng là như thế.
Lớn lên trong thế gia đại tộc, lại là nữ nhi nhỏ nhất ở trong nhà, Vệ Đình Húc hẳn là đã được tất cả mọi người trong nhà yêu thương, nàng có lẽ không có điều kiện để trở thành người đa mưu thiện lự, cẩn trọng dè dặt, mà để tạo nên một Vệ Đình Húc sát phạt ngoan tuyệt của ngày hôm nay, công lao của Tạ Phù Thần là không thể không kể đến.
Vệ Đình Húc được sinh ra ở Nhữ Trữ, từ khi ra đời thân thể đã không được tốt, lúc hai tuổi mắc bệnh phế viêm, vô cùng nguy hiểm suýt chút nữa yểu mạng. A phụ a mẫu nàng tìm đến đại phu ở khắp Đại Duật, uống thuốc hơn nửa năm, cuối cùng cũng đem tiểu Đình Húc từ bên bờ sinh tử kéo trở về, nhưng thân thể nàng vẫn như trước cực kỳ không tốt, ba ngày bệnh nhẹ năm ngày bệnh nặng, uống thuốc giống như uống nước.
Vệ thị lo lắng nữ nhi không sống nổi, liền thỉnh một vị tướng sĩ nổi danh đến xem mệnh số của nữ nhi. Tướng sĩ nói nàng đây chính là có tướng Phật Thiêu Tứ Dã, kinh sư là vùng đất của thủy long, sát khí song phương cùng hướng đến cực kỳ thương thân, không thể ở lâu, nếu không thân thể của nàng vĩnh viễn cũng sẽ không tốt lên được. Phải đưa nàng đến nơi non xanh nước biếc, hấp thụ tinh hoa của vùng sơn thủy, dưỡng đến mười sáu tuổi thì có thể đón trở về, từ đó về sau nhất định sẽ khỏe mạnh trường thọ vô bệnh vô tai sống đến chín mươi chín tuổi.
Tướng sĩ nói như vậy, Vệ thị đành phải đem Vệ Đình Húc đưa đi, đưa về quê nhà Bình Thương nuôi dưỡng.
Khi đó Vệ Luân còn chưa được thăng lên hàng ngũ Tam công, vẫn là Lại bộ lang quan. Đích trưởng tử của hắn Vệ Cảnh Hòa được mệnh danh là tướng tài hiếm có trong vòng năm mươi năm qua của Đại Duật. Vào năm mười sáu tuổi đã tòng quân xuất chinh chống trả Cô Thương tộc, đem người Cô Thương tộc thân mang kỳ thuật đánh cho hoa rơi nước chảy. Trong vòng bảy năm sau đó lại đánh hạ lần lượt toàn bộ hồ tộc, đem lãnh thổ Đại Duật nguyên bản chỉ có ba mươi sáu quận mở rộng thành bốn mươi tám quận. Vệ Cảnh Hòa vũ lực chi dũng, dụng binh chi thần là đề tài được bàn tán sôi nổi nhất khắp Đại Duật năm xưa từ triều đình cho đến dân gian, tướng sĩ hồ tộc vừa nghe đến tên của Vệ Cảnh Hòa liền không đánh mà tự rút lui.
Trong những năm tháng xu hướng âm nhu đang thịnh hành, sự tiêu cực từ phù dung tán lan tràn, Vệ Cảnh Hòa tựa như một thanh lợi kiếm cao ngất giữa trời, chọc thủng quan niệm thối nát của Đại Duật, thổi vào một luồng nhiệt huyết cho dân chúng Đại Duật vốn đã quen thu được tin tức chiến bại, nói cho bọn họ biết Đại Duật cũng có nam tử hán kiên cường có thể giết địch trấn quốc.
Ngay lúc đó Hoàng thượng vô cùng thưởng thức Vệ Cảnh Hòa, đặc biệt cất nhắc, đích thân phong cho hắn chức vị cao Phiêu Kỵ Đại Tướng quân, vì hắn khai phủ, ban thưởng trăm vạn hoàng kim, mục đích chính là để cho toàn bộ Đại Duật đều nhìn thấy, để lòng dân phấn khởi, thuận tiện khiến cho càng nhiều người tự nguyện tòng quân, bảo vệ quốc gia.
Khi đó Vệ Cảnh Hòa được gọi là "Thái Cảnh Đại Tướng quân", bao nhiêu người nịnh nọt bợ đỡ hắn đều phải xếp thành hàng dài. Hơn nữa hắn dung mạo thanh tú, hàng năm chinh chiến sa trường nhưng vẫn trắng nõn như ngọc, có thể làm cho nữ tử Đại Duật phát điên. Vô số nữ tử trẻ tuổi đều xem hắn là tình lang trong mộng, thỉnh bà mối chạy đến Vệ quý phủ làm mai mối cũng không phải là chuyện gì mới mẻ. Nhưng Vệ Cảnh Hòa cũng không bị những thứ hư vinh đó phủ mờ đầu óc, hắn trước sau luôn biết rõ chính mình là ai, cũng biết rõ chính mình nên làm cái gì. Mãi cho đến năm ba mươi tuổi cũng chưa thành gia lập thất sinh con, chuyên tâm miệt mài vào việc huấn luyện Vệ gia quân và nghiên cứu chiến thuật mưu lược. Điều hắn muốn chính là bảo vệ quốc gia đánh đuổi hồ tộc, chưa từng có chút tư tình.
Vệ Luân vẫn luôn tự hào vì nhi tử, mãi cho đến một ngày mưu sĩ của Vệ phủ nói ra điều lo lắng:
"Đại công tử là nhân trung long phượng, kỳ tài cái thế, đây là phúc của bách tính, nhưng chưa hẳn là phúc của minh công."
Vệ Luân bỗng chốc hiểu được ý tứ của mưu sĩ. Tiên đế tuy rằng ngoài mặt vạn phần thưởng thức Tử Tu, nhưng mà quân tâm khó dò, Tử Tu hiện tại uy vọng quá lớn, khó có thể bảo đảm Hoàng thượng sẽ không nghi ngờ hắn công cao cái chủ, có ý đồ mưu phản. Tử Tu dĩ nhiên là tâm tư đơn thuần một lòng vì vua, nhưng Vệ Luân không thể không có chút đề phòng.
Vệ Luân nhiều lần thăm dò tâm tư của Hoàng thượng, Hoàng thượng luôn miệng khen ngợi Vệ Cảnh Hòa, ở trước mặt Vệ Luân không hề có chút dấu hiệu hoài nghi hắn, thế nhưng lại âm thầm ra lệnh cho Hổ Bôn Giáo úy lúc bấy giờ là Tạ Phù Thần mai phục trong lúc hắn về thăm nhà, thiết hạ mai phục bắt cóc hắn đi.
Vệ Cảnh Hòa bí mật quay về Bình Thương không hề nói cho bất kỳ kẻ nhàn tạp nào biết, người đã bán đứng hắn chính là tùy tùng mà lúc ấy hắn tin cậy nhất. Vị tùy tùng này là thư đồng thư lang từ nhỏ của hắn, hai người cùng nhau lớn lên cùng nhau nghiên cứu kinh học, cùng ra chiến trường giết địch, hắn là tâm phúc của Vệ Cảnh Hòa, là người có thể giao phó tính mạng. Không thể ngờ được cuối cùng mạng của Vệ Cảnh Hòa thật sự là rơi vào trong tay kẻ đó.
Chuyện này là về sau Vệ Đình Húc mới biết được toàn bộ.
Năm ấy Vệ Đình Húc chỉ mới chín tuổi vẫn vô cùng gầy yếu, đặc biệt yêu mến đại ca nàng. Nàng mới vừa được người nhà đón đi từ dãy núi Tuy Đông trở về tĩnh dưỡng, hai chân đã tàn phế không có cách nào đi lại được, đa số thời gian chỉ có thể ở trong nhà. Vệ Cảnh Hòa biết muội muội luôn ầm ĩ muốn gặp hắn, nhưng bởi vì nguyên nhân sức khỏe mà không thể tới kinh thành, liền bớt chút thời gian bận rộn của mình quay trở về Bình Thương thăm muội muội, mang theo một xe chất đầy những món đồ chơi thịnh hành nhất của hài đồng ở kinh thành về cho nàng chơi, thuận tiện nhân dịp xuân về mang nàng đến vùng ngoại thành đạp thanh*, chính là ở trên đường đi đến hội đạp thanh đã bị đám người Tạ Phù Thần bắt cóc.
(*) Đạp thanh (踏青): đi chơi trong tiết thanh minh
Vệ Đình Húc vẫn nhớ rõ cái ngày đã thay đổi nhân sinh của nàng đó, sáng sớm tỉnh dậy thấy a mẫu a tỷ cùng đại ca đều đứng ở hành lang ngắm nhìn bầu trời, nàng cũng hiếu kỳ mà nhìn lên trời, chỉ thấy trên bầu trời có hai mặt trời song hành nhau, chiếu sáng xuống khắp mặt đất đến mức chói mắt.
"Hai mặt trời tranh nhau phát sáng, chính là điềm xấu." Vệ Cảnh Hòa vuốt chòm râu, có chút phiền muộn.
A mẫu nói: "Tử Tu, hiếm khi trở về đừng nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng này nữa, hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi."
Vệ Cảnh Hòa "Ân" một tiếng, đi vào phòng nhìn xem muội muội đã thức dậy hay chưa.
Chỉ mới uống được mấy ngụm cháo Vệ Đình Húc đã không nén nổi muốn ca ca mang nàng xuất môn, Vệ Cảnh Hòa ôm nàng vững vàng đưa lên xe ngựa. Hai người mặt đối mặt ngồi đối thơ, trong lúc đang đối đến cao hứng thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, có người ở bên ngoài hô to "Có thích khách", Vệ Cảnh Hòa thần sắc chợt nghiêm túc, bảo Vệ Đình Húc không được xuống xe sau đó lập tức lao vọt ra ngoài, đạp ngã một tên thích khách, đoạt lấy vũ khí của hắn, lao điên cuồng như một con trâu khỏe mạnh ngoài đồng cỏ, lao đến chỗ nào tất cả thích khách ở đó đều bị hắn nghiền áp, không hề có sức chống trả.
Ngay khi Vệ Cảnh Hòa định dùng hết khí lực của bản thân hất tung tất cả bọn họ thì bỗng nhiên nghe được tiếng khóc của muội muội. Một tên thích khách đã bắt giữ Vệ Đình Húc uy hiếp Vệ Cảnh Hòa buông tay chịu trói, nếu không sẽ giết nàng.
Vệ Cảnh Hòa đành phải vứt bỏ vũ khí, cùng Vệ Đình Húc bị trói đi.
Cho đến bây giờ Vệ Đình Húc cũng không biết nơi mà nàng đã ở suốt một năm sau đó cụ thể là nơi nào, nàng chỉ nhớ sau khi tỉnh lại đã bị nhốt bên trong một thủy lao chật hẹp.
Thủy lao chỉ rộng gấp đôi thân hình của nàng, đoán chừng cao hơn nàng một ít. Ngay từ đầu, trên cổ nàng đã bị khóa lại bởi một vòng sắt, vòng sắt nối liền với vách tường, hai tay bị khóa ở sau lưng, hai chân bị tách ra hai bên khóa trên mặt đất. Đừng nói là đào tẩu, ngay cả thay đổi tư thế cũng làm không được, nàng chỉ có thể thống khổ mà duy trì tư thế thẳng lưng.
Mặt đất bên trong thủy lao cực kỳ rét lạnh, chứa một tầng nước lạnh ngập đến ngang thắt lưng nàng. Vệ Đình Húc sợ lạnh, bị giam ở bên trong thủy lao âm trầm này suốt ba ngày ba đêm không hề được ăn một ngụm cơm nào. Vô số lần nàng khát đến vô cùng khó chịu, muốn xoay người lại uống nước ở bên dưới thắt lưng mình, nhưng cổ của nàng đã bị khóa chặt, nàng làm không được.
Trên trần của thủy lao được che phủ bởi một tấm ván gỗ hình tròn, giữa tấm ván gỗ có những chấn song che đậy thủy lao. Vô số lần khi sắp sửa rơi vào hôn mê nàng đều mơ thấy ca ca xuất hiện ở trên đó, ca ca tới cứu nàng, nàng lại nhớ tới ngôi nhà ấm áp ở Bình Thương, được ăn những món ăn do a mẫu và tỷ tỷ làm. Thế nhưng sau khi tỉnh lại thân thể vẫn ở bên trong thủy lao, hết thảy đều không có gì thay đổi.
Ngâm ở trong nước quá lâu, thắt lưng vốn yếu ớt đau đớn không thôi. Nàng vừa đói vừa khát lại vừa lạnh, nức nở hô hoán, từ đầu đến cuối vẫn không có ai xuất hiện. May mà hai chân của nàng đã hỏng không còn cảm giác, cho dù có ngâm đến thối rữa cũng không có cảm giác đau đớn. Từ giữa những chấn song của tấm ván gỗ có mấy con chuột bò xuống tùy ý gặm cắn ở trên người nàng mà nàng không có cách nào chống cự, nỗi thống khổ khi da thịt tươi sống bị gặm cắn cũng không phải là nỗi thống khổ cuối cùng, đây chỉ mới là bắt đầu.
Ngày thứ tư, ca ca của nàng thật sự đã xuất hiện, chẳng qua là không phải tới cứu nàng.
Vệ Cảnh Hòa bị trói chặt bị người nặng nề quẳng lên tấm ván gỗ ở phía trên đỉnh đầu Vệ Đình Húc, hắn với gương mặt đầy máu cố sức mở mắt ra, nhìn thấy muội muội đang có vẻ mặt sợ hãi, suy yếu nở nụ cười:
"Đình Húc đừng sợ, có ca ca ở đây. . . . . ."
Vệ Đình Húc miệng run rẩy không ngừng phả ra từng làn khói trắng, khi xác định được lúc này thật sự đã nhìn thấy ca ca, trái tim tuyệt vọng một lần nữa trở nên nóng rực, trong nháy mắt định mở miệng gọi ca ca, thì một thanh thiết côn đã quất lên trên gáy của Vệ Cảnh Hòa. Vệ Cảnh Hòa kiên cường cố gắng chịu đựng một đòn này, trợn tròn mắt cắn chặt răng, không rên một tiếng.
Thiết côn điên cuồng quất ở sau đầu, sau lưng và trên đùi hắn, bất luận có đánh vào đâu hắn trước sau vẫn không thốt ra một tiếng nào, càng không nói ra bất cứ lời cầu xin nào. Vệ Đình Húc cứ như vậy nhìn mặt ca ca nàng, đó là khuôn mặt vô cùng kiên nghị, một thân mình đồng da sắt kiên cường hơn so với bất cứ loại thiết côn nào.
"Tử Tu quả nhiên là một người rắn rỏi kiên cường, Tạ mỗ bái phục."
Liên tục đánh cho tới khi thiết côn cong gập, kẻ hành hình mới thở hổn hển mà dừng lại. Vệ Đình Húc nghe thấy thanh âm của một nam nhân vang vọng bên trong gian phòng âm lãnh, tự xưng là "Tạ mỗ".
Vệ Cảnh Hòa căn bản không hề phản ứng người nọ, hướng đến muội muội nhếch miệng cười, một chuỗi những giọt máu từ trong miệng hắn nhỏ xuống, Vệ Đình Húc nhìn thấy mà ngây người.
"Ca. . . . . . Ngươi, đau không?" Vệ Đình Húc hỏi.
"Không đau." Vệ Cảnh Hòa nói, "Ta Đại Duật hảo nam nhi không biết cái gì là đau. Kẻ gian lại không có khí lực, chỉ đủ gãi ngứa cho ca ca!"
Vệ Cảnh Hòa vươn thân mình hướng nàng le lưỡi, đây là bộ dạng hầu tử mà Vệ Đình Húc thường xuyên bắt hắn làm nhất. Mỗi lần Vệ Cảnh Hòa giả dạng làm hầu tử đều có thể chọc cho nàng thoải mái cười to. Lần này cũng không ngoại lệ, Vệ Đình Húc nhìn bộ dáng chọc cười của hắn, run run nở nụ cười.
Nét tươi cười của Vệ Đình Húc mới vừa nhấc lên, bỗng nhiên bốn luồng nước lạnh từ trên bốn bức tường của thủy lao mãnh liệt trào ra, giội vào giữa thủy lao, trong nháy mắt khiến cho mực nước trong thủy lao nho nhỏ dâng lên không ít. Đỉnh đầu của Vệ Đình Húc vừa ngay tầm một luồng nước, nước rét lạnh thấu xương giội xuống đầu, Vệ Đình Húc bị sặc đến ho khan liên tục, càng ho khan nước lại càng tràn vào trong mũi miệng của nàng, ngay khi nàng cảm giác sắp hít thở không thông, bỗng nhiên cái cổ có thể cử động, xích khóa ở hai tay cũng mở ra. Lúc này mặt nước đã lên đến ngang cằm nàng, lập tức sẽ chìm ngập qua đầu nàng.
Vệ Cảnh Hòa quát to một tiếng: "Hít hơi!"
Vệ Đình Húc vội vàng hít một hơi thật sâu, trước mắt tối sầm, trong lỗ tai vang lên tiếng vo ve, mực nước không vượt qua đỉnh đầu của nàng.
Nàng từ nhỏ đã biết bơi mà kỹ năng bơi lội cũng không tồi, nhưng sau khi hai chân tàn phế nàng chưa từng bơi trở lại. Cả người bị ngâm bên trong nước băng lạnh, hai chân của nàng không thể sử dụng. May mà xích khóa ở trên đùi cũng đã bị mở ra, Vệ Đình Húc giãy dụa dùng hai tay rẽ nước, chìa tay ra một phát bắt được chấn song. Hai cánh tay dùng sức nhấc thân thể lên, nàng phát hiện nước đã ngừng trút vào, giữa mặt nước và tấm ván gỗ có một ít khe hở. Chỉ cần ngẩng đầu lên, mũi miệng có thể hít vào được không khí. Muốn giữ lấy mạng sống nàng phải liên tục duy trì động tác này, chỉ cần có chút buông lỏng thì từng đỉnh sóng bập bềnh trên mặt nước sẽ đẩy nước tràn vào bên trong mũi miệng của nàng. Không có hai chân nên nàng phải dùng hết toàn lực để duy trì tư thế này, một khắc cũng không dám thả lỏng, dù vậy vẫn bị uống vài ngụm nước, trong lỗ mũi cay xè đau nhức.
Nước băng đông lạnh đến hai cánh tay nàng sắp mất đi cảm giác, ngay cả nhịp tim cũng sắp phải đình chỉ. Vệ Đình Húc không muốn chết ở trong này, chỉ có thể cắn rách môi, dùng sự đau đớn để duy trì thanh tỉnh. Một khi nàng hôn mê, thì chỉ có một loại khả năng là chết chìm ở đây.
"Đình Húc! Cố nắm chặt!" Mới vừa rồi còn ung dung làm mặt quỷ, hiện giờ trơ mắt nhìn thấy muội muội đang bên bờ vực sinh tử nhưng chính mình lại không có cách nào giãy thoát ra khỏi xích sắt đang trói chặt trên người, Vệ Cảnh Hòa điên cuồng dùng đầu đập vào tấm ván gỗ, muốn đập vỡ tấm ván gỗ đi.
Thật đúng là đã bị hắn đập vỡ.
Vệ Cảnh Hòa nghiêng người định vọt vào bên trong thủy lao, nhưng lại bị người túm lấy xích sắt lôi trở lại. Ban đầu chỉ có một người lôi kéo hắn suýt chút nữa thì bị kéo ngược trở vào trong, rồi lại có hai người, sau đó hợp lực ba người mới lôi được hắn trở về.
"Chặt đứt gân chân của hắn." Âm thanh của họ Tạ kia lại vang lên.
Vệ Đình Húc cái gì cũng không làm được, thậm chí cả tính mạng của bản thân cũng không thể bảo đảm.
Ở trong nước không biết đã vùng vẫy bao lâu, đến khi nàng cảm thấy chính mình đã sắp bị ngâm thành một khối thi thể, thì rốt cục được vớt lên.
Vệ Đình Húc ý thức mơ màng bị ném vào bên trong một gian phòng khác, nàng mê man cuộn tròn thân thể, ôm chặt lấy chính mình, gian nan mà làm cho hai tay có thể nhúc nhích, có thể chà xát tự làm ấm mình, để cho chính mình sống sót.
Ngay khi nàng rốt cục đã có thể cử động mấy ngón tay, một tràng tiếng thở hổn hển ẩm ướt thổi qua bên tai nàng, có một đoàn bóng đen vây xung quanh nàng.
Đây không phải âm thanh của con người, Vệ Đình Húc nghe ra được, đây là tiếng hít thở của loài chó.
Vệ Đình Húc quá sợ hãi không dám nhúc nhích, thậm chí cả hô hấp cũng đã ngừng lại. Duy nhất chỉ có hai mắt chuyển động hướng về bốn phía, nàng đã bị ném vào bên trong chuồng chó, vây xung quanh nàng hiện tại là bốn con chó dữ đầu dẹt mồm rộng. Bầy chó dữ vây quanh nàng không ngừng hít ngửi, tựa hồ đang xác định xem có thể cho nàng vào miệng được hay không. Nước bọt của chúng nhỏ giọt vào trên tóc nàng, nàng rõ ràng nghe thấy được mùi tanh hôi trong miệng chúng.
Bên ngoài chuồng chó, Vệ Cảnh Hòa đã bị chặt đứt gân chân bị người đè áp trên mặt đất, túm tóc hắn lên buộc hắn nhìn xem.
"Yên tâm, chó do ta nuôi dưỡng đều rất nghe lời, ta sẽ tận lực kiểm soát có chừng có mực không để cho muội muội ngươi bị cắn chết. Có điều sự chừng mực của ta cũng duy trì chẳng được bao lâu, ngươi càng trì hoãn không chịu nói, muội muội của ngươi sẽ chịu khổ càng nhiều. Tử Tu, ngươi cẩn thận mà suy ngẫm đi."
Vệ Đình Húc không biết họ Tạ kia muốn nghe được cái gì từ trong miệng của ca ca, mà ca ca thân đầy thương tích trước sau như một vẫn đang cười với nàng.
"Đình Húc, hôm nay chúng ta sẽ chết ở chỗ này, ngươi nói cho ta biết! Ngươi có sợ không!"
Vệ Đình Húc biết ca ca sợ nhất chính là nàng nhận thua, nàng cũng hiểu được họ Tạ này chính là muốn nàng khóc, muốn nàng kêu gào thảm thiết, như vậy thì ca ca sẽ mềm lòng, có thể sẽ vì nàng mà khuất phục. Nàng không thể làm vướng chân ca ca, tuyệt đối không thể.
"Ta không sợ." Vệ Đình Húc run cầm cập nói, "Hôm nay huynh muội chúng ta. . . . . . cùng chết với nhau, trên đường xuống hoàng tuyền, có người làm bạn!"
Nghe được muội muội tuổi còn nhỏ lại có thể nói ra những lời dũng cảm như vậy, Vệ Cảnh Hòa cười lớn: "Tốt! Không hổ là muội muội của Vệ Tử Tu ta! Huynh muội chúng ta hôm nay liền cùng nhau chết!"
"Khi đó ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết rồi. Kỳ thực ta cũng sợ chết, chẳng qua là càng sợ làm cho ca ca mất mặt, làm cho Vệ gia mất mặt."
Ngọn đèn đã sắp cháy cạn dầu, Chân Văn Quân lại đi lấy thêm dầu sau đó dùng hỏa chiết tử một lần nữa châm lửa. Đợi sau khi ánh lửa cháy ổn định nàng liền một lần nữa ngồi trở lại trên nhuyễn tháp, tiếp tục kiểm tra vết thương trên người Vệ Đình Húc, đem thảo dược đã giã nát cẩn thận đắp lên.
"Đương nhiên, cuối cùng ta cũng không chết, chỉ là bị nuôi dưỡng ở bên trong chuồng chó, trở thành một phần thức ăn của chúng nó."
Thời điểm Vệ Đình Húc kể lại câu chuyện cũ năm xưa này vẫn đều dùng một loại ngữ khí chẳng quan tâm mà trình bày, giống như đang nói về một chuyện của trăm năm trước phát sinh ở trên người một người khác.
Bốn con chó dữ bị cột lại vừa vặn ở bốn góc bên trong chuồng, chúng nó từ bốn phía nhào tới, chỗ duy nhất có thể tránh né được chúng chỉ có ngay trung tâm chuồng chó. Vệ Đình Húc đã bị cắn đứt vài khối thịt rốt cục cũng tìm được điểm trung tâm có thể cứu mạng này, lũ chó đói khát ngửi được mùi máu càng thêm hưng phấn, tru sủa không ngừng lao về phía nàng mà cắn, cắn không được thì dùng móng vuốt mà cào. Vệ Đình Húc ôm đầu co quắp người lại, nàng phải bảo vệ thật tốt vùng đầu và trước ngực yếu ớt của mình, buộc lòng phải đưa lưng ra hứng chịu tất cả những cú tập kích đó.
Ở bên trong chuồng chó bao lâu nàng cũng không biết, nàng chỉ nhớ chính mình ôm đầu quỳ gối ở đó, ngày ngày đêm đêm không dám nhúc nhích, lại phải duy trì sự cảnh giác cao độ, tuyệt đối không thể bị bất cứ một con chó nào cắn lôi đi, nếu không với khoảng cách đó nàng sẽ bị cắn nát thành thịt vụn.
Tiếng kêu của lũ chó vẫn luôn vang lên ong ong bên tai nàng, sau khi tấm lưng bị cào bị cắn đến huyết nhục mơ hồ, lũ chó sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đợi sau khi miệng vết thương đã kết vảy chúng lại tiếp tục nhào tới. Đoạn thời gian đó vết thương của nàng chưa bao giờ lành lại, thậm chí thối rữa nóng đỏ lên, nhưng họ Tạ kia lại sẽ cho người đến cấp thức ăn cho nàng, không để cho nàng thật sự chết đi.
Vệ Đình Húc ngay trong cơn tuyệt vọng mà hết lần này đến lần khác lại tuyệt vọng, cũng hết lần này đến lần khác oán hận, hận kẻ họ Tạ kia.
Có người đến cho ăn.
Một khi có thức ăn được đưa tới, lũ chó sẽ đem lực chú ý chuyển dời đến đống thức ăn đó, lúc này Vệ Đình Húc mới có được chút nhẹ nhõm nhất thời.
Người mang thức ăn đến chỉ chuẩn bị thức ăn cho chó, ném một chén đến trước mặt Vệ Đình Húc.
Thức ăn cho chó tản ra mùi tanh hôi, xộc lên làm Vệ Đình Húc suýt nôn mửa. Nhưng nếu thực sự không ăn nàng cũng chỉ có một con đường chết.
Khi đó nàng đã do dự, rốt cuộc có muốn sống sót hay không. Sống sót có thể trở thành gánh nặng của ca ca, nhưng nếu chết đi. . . . . .
Nếu chết đi, ai sẽ tới trừng phạt ác nhân họ Tạ này? Toàn bộ sự thù hận của nàng không có chỗ để trút, ôm mối hận mà chết không phải là điều nàng muốn.
Nàng muốn tiếp tục sống, đem toàn bộ nỗi nhục hôm nay hoàn trả lại.
"Cho nên, ngươi đã ăn sao?" Chân Văn Quân không dám tưởng tượng, trong lòng nàng đã có đáp án chắc chắn, nhưng theo cảm tính mà nói nàng lại muốn Vệ Đình Húc phủ nhận.
Gương mặt bên trái sưng đỏ của Vệ Đình Húc đã không thể tạo ra bất cứ biểu tình gì, nhưng nàng dùng sự trầm mặc trả lời câu hỏi của Chân Văn Quân.
Chân Văn Quân một câu cũng nói không được, căn bản không thể tưởng tượng nổi Vệ Đình Húc đã trải qua sự đấu tranh như thế nào.
Từng ngụm từng ngụm ăn thức ăn cho chó, Vệ Đình Húc không khóc, thậm chí cả hai mắt đều không hề nhấp nháy một chút nào. Nàng nhìn thấy Vệ Cảnh Hòa lại bị túm tới, họ Tạ kia vốn là muốn hắn thấy được thảm trạng của muội muội mà khuất phục, nhưng Vệ Đình Húc lại không để cho họ Tạ kia toại nguyện. Nàng dùng ánh mắt kiên định nói cho ca ca biết, ta sẽ không khiến cho ngươi phải hổ thẹn, tuyệt đối sẽ không.
"Những ngày như vậy giằng co suốt một năm. Ta cũng ở trong chuồng chó suốt một năm. Trong một năm đó Tạ Phù Thần dùng hết tất cả thủ đoạn có thể nghĩ ra vượt quá sở liệu của người thường để đối phó hai huynh muội chúng ta, thậm chí ở trước mặt ta đem tỳ nữ ra cho người cưỡng bức, đe dọa ta nói là, nếu như ta không làm cho ca ca ta mở miệng, những người đó sẽ dùng đến phương pháp giống như vậy mà đối đãi ta. Hiện tại nhớ lại ta quả thật là may mắn, ngay tại thời khắc cuối cùng a phụ cùng mấy ca ca của ta rốt cuộc cũng tìm được nơi giam giữ chúng ta, đem ta cứu ra ngoài." Vết thương ở trên lưng và cánh tay đều đã được đắp thuốc thật tốt, Vệ Đình Húc muốn vươn tay lấy y phục sạch, Chân Văn Quân nhanh hơn nàng một bước lấy đến giúp nàng, khoác lên bờ vai nàng, "Đúng vậy, chỉ có ta. Ca ca ta cùng các tùy tùng khác toàn bộ đều đã chết. Mấy tỳ nữ kia cũng là bị bọn họ làm nhục mà chết."
Vệ Cảnh Hòa đến cuối cùng cũng không có tiết lộ chuyện mà Tạ Phù Thần muốn biết. Khi Vệ Đình Húc được nhị ca ôm lấy, nhìn thấy thi thể của đại ca. Đại ca mà nàng kính ngưỡng đã hoàn toàn không còn là bộ dáng cao lớn tinh tráng mà nàng quen thuộc nữa, đã bị tra tấn thành da bọc xương, thi thể cuối cùng chỉ còn là một khối nho nhỏ, thê thảm mà co quắp.
Đó chính là kết cục cuối cùng của Thái Cảnh Đại Tướng quân trong truyền kỳ.
A mẫu đón nàng trở về Vệ phủ ở Nhữ Trữ tĩnh dưỡng, tình huống của Vệ Đình Húc ngày càng xấu đi, a mẫu nhớ lại lời của tướng sĩ kia, mà Vệ Luân hoài nghi việc này chính là do Hoàng thượng đứng phía sau sai khiến, Nhữ Trữ đã trở thành nơi cực kỳ nguy hiểm, không thể lại để gia quyến an trí ở nơi này, Vệ Luân bảo thê tử mang theo toàn bộ lớn nhỏ trong nhà trở về Bình Thương, đồng thời bắt tay vào bồi dưỡng cao thủ ám vệ, bảo hộ sự an toàn cho người nhà. Từ đó về sau tính tình của Vệ Luân hoàn toàn thay đổi, hắn trở nên âm trầm khó dò, từ đó bước trên con đường của "Gian thần".
Thương thế của Vệ Đình Húc vẫn không có khởi sắc, a mẫu đành phải tìm đến một ngôi chùa cổ lâu đời, đưa nàng đến đó tĩnh dưỡng, hi vọng Phật Tổ có thể cứu nữ nhi đáng thương này của nàng một mạng.
Cho đến tận bây giờ Vệ Đình Húc vẫn còn nhớ rõ tiếng chuông trầm đục bên trong ngôi chùa cổ vào lúc sáng sớm và chạng vạng mỗi ngày, bất kể là dưới ánh mặt trời hay dưới trời tuyết đều có tăng nhân mình trần luyện võ. Nàng ở bên trong Tàng Kinh Các, bởi vì thân thể không tốt nên cơ bản là không có cơ hội đi ra ngoài, cho dù là ở Bình Thương khí hậu ôn hòa nàng cũng rất có thể sẽ nhiễm bệnh nặng dù chỉ đi ra ngoài một lần trong ngày xuân ấm áp.
Khung cửa sổ nho nhỏ bên trong Tàng Kinh Các là lối ra duy nhất của thế giới nhỏ tịch mịch của nàng, nàng thường xuyên ghé vào bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chưa bao giờ nói chuyện nhiều với bất kỳ một vị tăng nhân nào trong chùa, nhưng nàng lại có thể phân biệt rõ từng người ở nơi này, có thể nói được dãy cầu thang dài đi thông đến đại môn của ngôi chùa này có bao nhiêu bậc, sân luyện võ của tăng nhân là được tạo thành từ bao nhiêu viên gạch đá, cũng có thể biết được chim nhạn khi nào thì bay đi, rồi khi nào thì bay trở về.
Nàng ngoại trừ uống đủ mọi loại thuốc thì cái gì cũng không làm được, cũng không muốn gặp bất kỳ kẻ nào, khi đó Tiểu Hoa cùng Linh Bích đi theo nàng ở lại trong chùa, chẳng qua không thường xuyên gặp mặt, chỉ khi nào nàng cần đến chủ động gọi các nàng thì các nàng mới xuất hiện.
Đọc kinh thư và sách cổ là thú tiêu khiển duy nhất của nàng. Tàng Kinh Các ở đây ngoại trừ cất giữ kinh Phật còn ẩn chứa hơn bốn ngàn quyển sách kinh điển các gia, chính là hơn ba mươi năm trước một vị đại nho đã sưu tầm được. Sư trụ trì đã từng nói với Vệ Đình Húc về câu chuyện cũ này, nói vị đại nho kia cả đời đam mê sưu tầm sách cổ, thế nhưng hậu duệ của hắn lại đi theo con đường kinh thương, hắn sợ sau này người nhà sẽ tùy tiện xử lý những tuyệt bản này, cho nên trước khi chết đã đem tặng vào trong chùa.
Vệ Đình Húc ngày đêm đọc sách, cơ hồ giống như ma không buông rời sách.
"Ta cũng không phải là muốn dùng việc đọc sách để quên đi, ta vẫn luôn nhớ rõ tất cả những chuyện Tạ Phù Thần đã làm đối với ta đối với ca ca ta. Ta phải nuôi dưỡng cho vây cánh cứng cáp, học tập càng nhiều hiểu biết càng nhiều, từ trong sách tìm được phương pháp báo thù." Đôi mắt yên bình hồi lâu của Vệ Đình Húc rốt cục cũng dâng lên gợn sóng, "Cừu hận và nhục nhã khiến cho ta tĩnh tâm, ta đã từng thề với chính mình, phải giết sạch toàn bộ họ hàng hậu duệ của Tạ Phù Thần. Ta muốn người của họ Tạ này toàn bộ đều phải chết ở trong tay ta, khiến cho Tạ Phù Thần phải trả giá đại giới mà hắn nên trả."
Câu chuyện xưa vốn dài dòng này nói đến đây cuối cùng cũng đi vào kết thúc, Chân Văn Quân lẽ ra nên thả lỏng một hơi, nhưng khi nghe được Vệ Đình Húc nói ra một câu cuối cùng đó, nàng nghĩ tới một chuyện mà đã rất lâu nàng chưa từng nhớ lại.
Cho dù không muốn thừa nhận, lại còn ghê tởm, nhưng có một chuyện bất luận nàng có làm như thế nào cũng không thể thay đổi được.
Nàng không phải "Chân Văn Quân", nàng họ Tạ.
Trong người nàng chảy dòng máu của Tạ gia, là kẻ thù không đội trời chung của Vệ Đình Húc.
"Những vết thương này, là năm ấy khi Tạ Phù Thần giam cầm ta đã lưu lại."
Ánh sáng nhu hòa ánh vào trong mắt Vệ Đình Húc, đem đôi mắt bình tĩnh của nàng nhuộm thành màu hổ phách, giống như là báu vật ngàn năm được chôn giấu ở bên trong băng tuyết vừa mới phá băng mà ra.
"Tạ. . . . . . Tạ Phù Thần?"
Vệ Đình Húc nói ra quá đột ngột, làm cho Chân Văn Quân ngớ người một lát sau mới phản ứng trở lại.
Vệ Đình Húc đã từng hứa đến lúc hai người gặp lại nhau sẽ nói cho nàng biết nguồn gốc của những vết sẹo trên lưng, chẳng qua Vệ Đình Húc từ trước đến nay giảo hoạt đa nghi lại còn kiếm kích dày đặc, sẽ không dễ dàng tiết lộ suy nghĩ chân thật trong lòng. Cho nên Chân Văn Quân cũng chưa bao giờ cho rằng nàng sẽ thả lỏng tâm tư thành thành thật thật mà nói với ai đó về quá khứ bí ẩn của mình.
Không nghĩ tới thứ mà mình trăm phương ngàn kế muốn chiếm lấy mà không chiếm được, đến lúc không hề ôm hi vọng thì nó lại tự mình xuất hiện.
"Đúng vậy, chính là Tạ Phù Thần, Tạ Trung thừa được tôn làm đại nho đương thời."
Chân Văn Quân đã từng tưởng tượng qua những vết sẹo ở trên lưng Vệ Đình Húc là như thế nào mà lưu lại, nàng nhất định đã trải qua một quá khứ rất đáng sợ, thậm chí ngay cả tình tiết bị ngược đãi Chân Văn Quân đều đã từng suy đoán tới, chẳng qua cuối cùng đều bị phủ định.
Hẳn là sẽ không đâu. Nàng nghĩ, những vết sẹo này nhìn thế nào cũng đều là vết sẹo cũ đã hơn mười năm, mười năm trước Vệ Đình Húc còn là một hài đồng, ai lại dùng khổ hình đối với một tiểu hài tử? Có lẽ là chuyện ngoài ý muốn thôi.
Nhưng rốt cuộc lại không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Kỳ thật sự tưởng tượng của nàng cũng đã chạm được tới lằn ranh sự thật, chạm được tới lằn ranh nỗi thống khổ chân thật của Vệ Đình Húc.
Trong một đêm này ở Vệ phủ, hai người vừa mới thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng, một người nằm sấp một người ngồi, chống đỡ thân mình đau nhức, cuối cùng lại nói chuyện kéo dài đến hừng đông, sau khi nghe xong chuyện cũ của Vệ Đình Húc Chân Văn Quân căn bản không hề có cảm giác buồn ngủ.
Nàng lớn đến từng tuổi này, đây là chuyện khủng khiếp nhất mà nàng từng nghe nói đến, nàng chưa bao giờ nghĩ tới lòng người lại hiểm ác vượt quá xa sự tưởng tượng của nàng như thế.
Ở bên trong hồi ức chẳng mang theo chút cảm tình gì của Vệ Đình Húc, trước mắt Chân Văn Quân tựa hồ đang mở ra cảnh tượng của địa ngục. Vệ Đình Húc bé nhỏ kéo theo nàng chậm rãi tiến bước ở một nơi hắc ám mênh mông vô bờ, hướng tới lối vào của vực thẳm. Vệ Đình Húc chỉ vào vực thẳm tối đen thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu thảm thiết đó, nói:
"Ngươi nhìn đi, đây là quá khứ của ta."
Chân Văn Quân vẫn luôn tin tưởng, quá trình trưởng thành của mỗi người đều có những dấu tích có thể lần tìm theo. Vì sao hôm nay nàng lại tràn đầy tâm kế, thậm chí không ngại hai tay dính máu, chính là bởi vì bức họa mà khi xưa Vân Mạnh tiên sinh đưa cho Tạ Thái Hành. Nếu không phải bởi vì nàng lớn lên giống hệt như ân nhân cứu mạng mà Vệ Đình Húc muốn tìm kiếm, thì có lẽ đến bây giờ nàng vẫn đang cùng a mẫu ở Tuy Xuyên, cũng có thể là đã thành công thoát khỏi Tạ phủ, tùy tiện tìm đến một nơi thanh tịnh non xanh nước biếc rời xa phân tranh mà sinh sống. Nàng sẽ không xuất hiện ở Nhữ Trữ, lại càng sẽ không trở thành một người miệng đầy lời dối trá, giết người không chớp mắt.
Vệ Đình Húc cũng là như thế.
Lớn lên trong thế gia đại tộc, lại là nữ nhi nhỏ nhất ở trong nhà, Vệ Đình Húc hẳn là đã được tất cả mọi người trong nhà yêu thương, nàng có lẽ không có điều kiện để trở thành người đa mưu thiện lự, cẩn trọng dè dặt, mà để tạo nên một Vệ Đình Húc sát phạt ngoan tuyệt của ngày hôm nay, công lao của Tạ Phù Thần là không thể không kể đến.
Vệ Đình Húc được sinh ra ở Nhữ Trữ, từ khi ra đời thân thể đã không được tốt, lúc hai tuổi mắc bệnh phế viêm, vô cùng nguy hiểm suýt chút nữa yểu mạng. A phụ a mẫu nàng tìm đến đại phu ở khắp Đại Duật, uống thuốc hơn nửa năm, cuối cùng cũng đem tiểu Đình Húc từ bên bờ sinh tử kéo trở về, nhưng thân thể nàng vẫn như trước cực kỳ không tốt, ba ngày bệnh nhẹ năm ngày bệnh nặng, uống thuốc giống như uống nước.
Vệ thị lo lắng nữ nhi không sống nổi, liền thỉnh một vị tướng sĩ nổi danh đến xem mệnh số của nữ nhi. Tướng sĩ nói nàng đây chính là có tướng Phật Thiêu Tứ Dã, kinh sư là vùng đất của thủy long, sát khí song phương cùng hướng đến cực kỳ thương thân, không thể ở lâu, nếu không thân thể của nàng vĩnh viễn cũng sẽ không tốt lên được. Phải đưa nàng đến nơi non xanh nước biếc, hấp thụ tinh hoa của vùng sơn thủy, dưỡng đến mười sáu tuổi thì có thể đón trở về, từ đó về sau nhất định sẽ khỏe mạnh trường thọ vô bệnh vô tai sống đến chín mươi chín tuổi.
Tướng sĩ nói như vậy, Vệ thị đành phải đem Vệ Đình Húc đưa đi, đưa về quê nhà Bình Thương nuôi dưỡng.
Khi đó Vệ Luân còn chưa được thăng lên hàng ngũ Tam công, vẫn là Lại bộ lang quan. Đích trưởng tử của hắn Vệ Cảnh Hòa được mệnh danh là tướng tài hiếm có trong vòng năm mươi năm qua của Đại Duật. Vào năm mười sáu tuổi đã tòng quân xuất chinh chống trả Cô Thương tộc, đem người Cô Thương tộc thân mang kỳ thuật đánh cho hoa rơi nước chảy. Trong vòng bảy năm sau đó lại đánh hạ lần lượt toàn bộ hồ tộc, đem lãnh thổ Đại Duật nguyên bản chỉ có ba mươi sáu quận mở rộng thành bốn mươi tám quận. Vệ Cảnh Hòa vũ lực chi dũng, dụng binh chi thần là đề tài được bàn tán sôi nổi nhất khắp Đại Duật năm xưa từ triều đình cho đến dân gian, tướng sĩ hồ tộc vừa nghe đến tên của Vệ Cảnh Hòa liền không đánh mà tự rút lui.
Trong những năm tháng xu hướng âm nhu đang thịnh hành, sự tiêu cực từ phù dung tán lan tràn, Vệ Cảnh Hòa tựa như một thanh lợi kiếm cao ngất giữa trời, chọc thủng quan niệm thối nát của Đại Duật, thổi vào một luồng nhiệt huyết cho dân chúng Đại Duật vốn đã quen thu được tin tức chiến bại, nói cho bọn họ biết Đại Duật cũng có nam tử hán kiên cường có thể giết địch trấn quốc.
Ngay lúc đó Hoàng thượng vô cùng thưởng thức Vệ Cảnh Hòa, đặc biệt cất nhắc, đích thân phong cho hắn chức vị cao Phiêu Kỵ Đại Tướng quân, vì hắn khai phủ, ban thưởng trăm vạn hoàng kim, mục đích chính là để cho toàn bộ Đại Duật đều nhìn thấy, để lòng dân phấn khởi, thuận tiện khiến cho càng nhiều người tự nguyện tòng quân, bảo vệ quốc gia.
Khi đó Vệ Cảnh Hòa được gọi là "Thái Cảnh Đại Tướng quân", bao nhiêu người nịnh nọt bợ đỡ hắn đều phải xếp thành hàng dài. Hơn nữa hắn dung mạo thanh tú, hàng năm chinh chiến sa trường nhưng vẫn trắng nõn như ngọc, có thể làm cho nữ tử Đại Duật phát điên. Vô số nữ tử trẻ tuổi đều xem hắn là tình lang trong mộng, thỉnh bà mối chạy đến Vệ quý phủ làm mai mối cũng không phải là chuyện gì mới mẻ. Nhưng Vệ Cảnh Hòa cũng không bị những thứ hư vinh đó phủ mờ đầu óc, hắn trước sau luôn biết rõ chính mình là ai, cũng biết rõ chính mình nên làm cái gì. Mãi cho đến năm ba mươi tuổi cũng chưa thành gia lập thất sinh con, chuyên tâm miệt mài vào việc huấn luyện Vệ gia quân và nghiên cứu chiến thuật mưu lược. Điều hắn muốn chính là bảo vệ quốc gia đánh đuổi hồ tộc, chưa từng có chút tư tình.
Vệ Luân vẫn luôn tự hào vì nhi tử, mãi cho đến một ngày mưu sĩ của Vệ phủ nói ra điều lo lắng:
"Đại công tử là nhân trung long phượng, kỳ tài cái thế, đây là phúc của bách tính, nhưng chưa hẳn là phúc của minh công."
Vệ Luân bỗng chốc hiểu được ý tứ của mưu sĩ. Tiên đế tuy rằng ngoài mặt vạn phần thưởng thức Tử Tu, nhưng mà quân tâm khó dò, Tử Tu hiện tại uy vọng quá lớn, khó có thể bảo đảm Hoàng thượng sẽ không nghi ngờ hắn công cao cái chủ, có ý đồ mưu phản. Tử Tu dĩ nhiên là tâm tư đơn thuần một lòng vì vua, nhưng Vệ Luân không thể không có chút đề phòng.
Vệ Luân nhiều lần thăm dò tâm tư của Hoàng thượng, Hoàng thượng luôn miệng khen ngợi Vệ Cảnh Hòa, ở trước mặt Vệ Luân không hề có chút dấu hiệu hoài nghi hắn, thế nhưng lại âm thầm ra lệnh cho Hổ Bôn Giáo úy lúc bấy giờ là Tạ Phù Thần mai phục trong lúc hắn về thăm nhà, thiết hạ mai phục bắt cóc hắn đi.
Vệ Cảnh Hòa bí mật quay về Bình Thương không hề nói cho bất kỳ kẻ nhàn tạp nào biết, người đã bán đứng hắn chính là tùy tùng mà lúc ấy hắn tin cậy nhất. Vị tùy tùng này là thư đồng thư lang từ nhỏ của hắn, hai người cùng nhau lớn lên cùng nhau nghiên cứu kinh học, cùng ra chiến trường giết địch, hắn là tâm phúc của Vệ Cảnh Hòa, là người có thể giao phó tính mạng. Không thể ngờ được cuối cùng mạng của Vệ Cảnh Hòa thật sự là rơi vào trong tay kẻ đó.
Chuyện này là về sau Vệ Đình Húc mới biết được toàn bộ.
Năm ấy Vệ Đình Húc chỉ mới chín tuổi vẫn vô cùng gầy yếu, đặc biệt yêu mến đại ca nàng. Nàng mới vừa được người nhà đón đi từ dãy núi Tuy Đông trở về tĩnh dưỡng, hai chân đã tàn phế không có cách nào đi lại được, đa số thời gian chỉ có thể ở trong nhà. Vệ Cảnh Hòa biết muội muội luôn ầm ĩ muốn gặp hắn, nhưng bởi vì nguyên nhân sức khỏe mà không thể tới kinh thành, liền bớt chút thời gian bận rộn của mình quay trở về Bình Thương thăm muội muội, mang theo một xe chất đầy những món đồ chơi thịnh hành nhất của hài đồng ở kinh thành về cho nàng chơi, thuận tiện nhân dịp xuân về mang nàng đến vùng ngoại thành đạp thanh*, chính là ở trên đường đi đến hội đạp thanh đã bị đám người Tạ Phù Thần bắt cóc.
(*) Đạp thanh (踏青): đi chơi trong tiết thanh minh
Vệ Đình Húc vẫn nhớ rõ cái ngày đã thay đổi nhân sinh của nàng đó, sáng sớm tỉnh dậy thấy a mẫu a tỷ cùng đại ca đều đứng ở hành lang ngắm nhìn bầu trời, nàng cũng hiếu kỳ mà nhìn lên trời, chỉ thấy trên bầu trời có hai mặt trời song hành nhau, chiếu sáng xuống khắp mặt đất đến mức chói mắt.
"Hai mặt trời tranh nhau phát sáng, chính là điềm xấu." Vệ Cảnh Hòa vuốt chòm râu, có chút phiền muộn.
A mẫu nói: "Tử Tu, hiếm khi trở về đừng nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng này nữa, hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi."
Vệ Cảnh Hòa "Ân" một tiếng, đi vào phòng nhìn xem muội muội đã thức dậy hay chưa.
Chỉ mới uống được mấy ngụm cháo Vệ Đình Húc đã không nén nổi muốn ca ca mang nàng xuất môn, Vệ Cảnh Hòa ôm nàng vững vàng đưa lên xe ngựa. Hai người mặt đối mặt ngồi đối thơ, trong lúc đang đối đến cao hứng thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, có người ở bên ngoài hô to "Có thích khách", Vệ Cảnh Hòa thần sắc chợt nghiêm túc, bảo Vệ Đình Húc không được xuống xe sau đó lập tức lao vọt ra ngoài, đạp ngã một tên thích khách, đoạt lấy vũ khí của hắn, lao điên cuồng như một con trâu khỏe mạnh ngoài đồng cỏ, lao đến chỗ nào tất cả thích khách ở đó đều bị hắn nghiền áp, không hề có sức chống trả.
Ngay khi Vệ Cảnh Hòa định dùng hết khí lực của bản thân hất tung tất cả bọn họ thì bỗng nhiên nghe được tiếng khóc của muội muội. Một tên thích khách đã bắt giữ Vệ Đình Húc uy hiếp Vệ Cảnh Hòa buông tay chịu trói, nếu không sẽ giết nàng.
Vệ Cảnh Hòa đành phải vứt bỏ vũ khí, cùng Vệ Đình Húc bị trói đi.
Cho đến bây giờ Vệ Đình Húc cũng không biết nơi mà nàng đã ở suốt một năm sau đó cụ thể là nơi nào, nàng chỉ nhớ sau khi tỉnh lại đã bị nhốt bên trong một thủy lao chật hẹp.
Thủy lao chỉ rộng gấp đôi thân hình của nàng, đoán chừng cao hơn nàng một ít. Ngay từ đầu, trên cổ nàng đã bị khóa lại bởi một vòng sắt, vòng sắt nối liền với vách tường, hai tay bị khóa ở sau lưng, hai chân bị tách ra hai bên khóa trên mặt đất. Đừng nói là đào tẩu, ngay cả thay đổi tư thế cũng làm không được, nàng chỉ có thể thống khổ mà duy trì tư thế thẳng lưng.
Mặt đất bên trong thủy lao cực kỳ rét lạnh, chứa một tầng nước lạnh ngập đến ngang thắt lưng nàng. Vệ Đình Húc sợ lạnh, bị giam ở bên trong thủy lao âm trầm này suốt ba ngày ba đêm không hề được ăn một ngụm cơm nào. Vô số lần nàng khát đến vô cùng khó chịu, muốn xoay người lại uống nước ở bên dưới thắt lưng mình, nhưng cổ của nàng đã bị khóa chặt, nàng làm không được.
Trên trần của thủy lao được che phủ bởi một tấm ván gỗ hình tròn, giữa tấm ván gỗ có những chấn song che đậy thủy lao. Vô số lần khi sắp sửa rơi vào hôn mê nàng đều mơ thấy ca ca xuất hiện ở trên đó, ca ca tới cứu nàng, nàng lại nhớ tới ngôi nhà ấm áp ở Bình Thương, được ăn những món ăn do a mẫu và tỷ tỷ làm. Thế nhưng sau khi tỉnh lại thân thể vẫn ở bên trong thủy lao, hết thảy đều không có gì thay đổi.
Ngâm ở trong nước quá lâu, thắt lưng vốn yếu ớt đau đớn không thôi. Nàng vừa đói vừa khát lại vừa lạnh, nức nở hô hoán, từ đầu đến cuối vẫn không có ai xuất hiện. May mà hai chân của nàng đã hỏng không còn cảm giác, cho dù có ngâm đến thối rữa cũng không có cảm giác đau đớn. Từ giữa những chấn song của tấm ván gỗ có mấy con chuột bò xuống tùy ý gặm cắn ở trên người nàng mà nàng không có cách nào chống cự, nỗi thống khổ khi da thịt tươi sống bị gặm cắn cũng không phải là nỗi thống khổ cuối cùng, đây chỉ mới là bắt đầu.
Ngày thứ tư, ca ca của nàng thật sự đã xuất hiện, chẳng qua là không phải tới cứu nàng.
Vệ Cảnh Hòa bị trói chặt bị người nặng nề quẳng lên tấm ván gỗ ở phía trên đỉnh đầu Vệ Đình Húc, hắn với gương mặt đầy máu cố sức mở mắt ra, nhìn thấy muội muội đang có vẻ mặt sợ hãi, suy yếu nở nụ cười:
"Đình Húc đừng sợ, có ca ca ở đây. . . . . ."
Vệ Đình Húc miệng run rẩy không ngừng phả ra từng làn khói trắng, khi xác định được lúc này thật sự đã nhìn thấy ca ca, trái tim tuyệt vọng một lần nữa trở nên nóng rực, trong nháy mắt định mở miệng gọi ca ca, thì một thanh thiết côn đã quất lên trên gáy của Vệ Cảnh Hòa. Vệ Cảnh Hòa kiên cường cố gắng chịu đựng một đòn này, trợn tròn mắt cắn chặt răng, không rên một tiếng.
Thiết côn điên cuồng quất ở sau đầu, sau lưng và trên đùi hắn, bất luận có đánh vào đâu hắn trước sau vẫn không thốt ra một tiếng nào, càng không nói ra bất cứ lời cầu xin nào. Vệ Đình Húc cứ như vậy nhìn mặt ca ca nàng, đó là khuôn mặt vô cùng kiên nghị, một thân mình đồng da sắt kiên cường hơn so với bất cứ loại thiết côn nào.
"Tử Tu quả nhiên là một người rắn rỏi kiên cường, Tạ mỗ bái phục."
Liên tục đánh cho tới khi thiết côn cong gập, kẻ hành hình mới thở hổn hển mà dừng lại. Vệ Đình Húc nghe thấy thanh âm của một nam nhân vang vọng bên trong gian phòng âm lãnh, tự xưng là "Tạ mỗ".
Vệ Cảnh Hòa căn bản không hề phản ứng người nọ, hướng đến muội muội nhếch miệng cười, một chuỗi những giọt máu từ trong miệng hắn nhỏ xuống, Vệ Đình Húc nhìn thấy mà ngây người.
"Ca. . . . . . Ngươi, đau không?" Vệ Đình Húc hỏi.
"Không đau." Vệ Cảnh Hòa nói, "Ta Đại Duật hảo nam nhi không biết cái gì là đau. Kẻ gian lại không có khí lực, chỉ đủ gãi ngứa cho ca ca!"
Vệ Cảnh Hòa vươn thân mình hướng nàng le lưỡi, đây là bộ dạng hầu tử mà Vệ Đình Húc thường xuyên bắt hắn làm nhất. Mỗi lần Vệ Cảnh Hòa giả dạng làm hầu tử đều có thể chọc cho nàng thoải mái cười to. Lần này cũng không ngoại lệ, Vệ Đình Húc nhìn bộ dáng chọc cười của hắn, run run nở nụ cười.
Nét tươi cười của Vệ Đình Húc mới vừa nhấc lên, bỗng nhiên bốn luồng nước lạnh từ trên bốn bức tường của thủy lao mãnh liệt trào ra, giội vào giữa thủy lao, trong nháy mắt khiến cho mực nước trong thủy lao nho nhỏ dâng lên không ít. Đỉnh đầu của Vệ Đình Húc vừa ngay tầm một luồng nước, nước rét lạnh thấu xương giội xuống đầu, Vệ Đình Húc bị sặc đến ho khan liên tục, càng ho khan nước lại càng tràn vào trong mũi miệng của nàng, ngay khi nàng cảm giác sắp hít thở không thông, bỗng nhiên cái cổ có thể cử động, xích khóa ở hai tay cũng mở ra. Lúc này mặt nước đã lên đến ngang cằm nàng, lập tức sẽ chìm ngập qua đầu nàng.
Vệ Cảnh Hòa quát to một tiếng: "Hít hơi!"
Vệ Đình Húc vội vàng hít một hơi thật sâu, trước mắt tối sầm, trong lỗ tai vang lên tiếng vo ve, mực nước không vượt qua đỉnh đầu của nàng.
Nàng từ nhỏ đã biết bơi mà kỹ năng bơi lội cũng không tồi, nhưng sau khi hai chân tàn phế nàng chưa từng bơi trở lại. Cả người bị ngâm bên trong nước băng lạnh, hai chân của nàng không thể sử dụng. May mà xích khóa ở trên đùi cũng đã bị mở ra, Vệ Đình Húc giãy dụa dùng hai tay rẽ nước, chìa tay ra một phát bắt được chấn song. Hai cánh tay dùng sức nhấc thân thể lên, nàng phát hiện nước đã ngừng trút vào, giữa mặt nước và tấm ván gỗ có một ít khe hở. Chỉ cần ngẩng đầu lên, mũi miệng có thể hít vào được không khí. Muốn giữ lấy mạng sống nàng phải liên tục duy trì động tác này, chỉ cần có chút buông lỏng thì từng đỉnh sóng bập bềnh trên mặt nước sẽ đẩy nước tràn vào bên trong mũi miệng của nàng. Không có hai chân nên nàng phải dùng hết toàn lực để duy trì tư thế này, một khắc cũng không dám thả lỏng, dù vậy vẫn bị uống vài ngụm nước, trong lỗ mũi cay xè đau nhức.
Nước băng đông lạnh đến hai cánh tay nàng sắp mất đi cảm giác, ngay cả nhịp tim cũng sắp phải đình chỉ. Vệ Đình Húc không muốn chết ở trong này, chỉ có thể cắn rách môi, dùng sự đau đớn để duy trì thanh tỉnh. Một khi nàng hôn mê, thì chỉ có một loại khả năng là chết chìm ở đây.
"Đình Húc! Cố nắm chặt!" Mới vừa rồi còn ung dung làm mặt quỷ, hiện giờ trơ mắt nhìn thấy muội muội đang bên bờ vực sinh tử nhưng chính mình lại không có cách nào giãy thoát ra khỏi xích sắt đang trói chặt trên người, Vệ Cảnh Hòa điên cuồng dùng đầu đập vào tấm ván gỗ, muốn đập vỡ tấm ván gỗ đi.
Thật đúng là đã bị hắn đập vỡ.
Vệ Cảnh Hòa nghiêng người định vọt vào bên trong thủy lao, nhưng lại bị người túm lấy xích sắt lôi trở lại. Ban đầu chỉ có một người lôi kéo hắn suýt chút nữa thì bị kéo ngược trở vào trong, rồi lại có hai người, sau đó hợp lực ba người mới lôi được hắn trở về.
"Chặt đứt gân chân của hắn." Âm thanh của họ Tạ kia lại vang lên.
Vệ Đình Húc cái gì cũng không làm được, thậm chí cả tính mạng của bản thân cũng không thể bảo đảm.
Ở trong nước không biết đã vùng vẫy bao lâu, đến khi nàng cảm thấy chính mình đã sắp bị ngâm thành một khối thi thể, thì rốt cục được vớt lên.
Vệ Đình Húc ý thức mơ màng bị ném vào bên trong một gian phòng khác, nàng mê man cuộn tròn thân thể, ôm chặt lấy chính mình, gian nan mà làm cho hai tay có thể nhúc nhích, có thể chà xát tự làm ấm mình, để cho chính mình sống sót.
Ngay khi nàng rốt cục đã có thể cử động mấy ngón tay, một tràng tiếng thở hổn hển ẩm ướt thổi qua bên tai nàng, có một đoàn bóng đen vây xung quanh nàng.
Đây không phải âm thanh của con người, Vệ Đình Húc nghe ra được, đây là tiếng hít thở của loài chó.
Vệ Đình Húc quá sợ hãi không dám nhúc nhích, thậm chí cả hô hấp cũng đã ngừng lại. Duy nhất chỉ có hai mắt chuyển động hướng về bốn phía, nàng đã bị ném vào bên trong chuồng chó, vây xung quanh nàng hiện tại là bốn con chó dữ đầu dẹt mồm rộng. Bầy chó dữ vây quanh nàng không ngừng hít ngửi, tựa hồ đang xác định xem có thể cho nàng vào miệng được hay không. Nước bọt của chúng nhỏ giọt vào trên tóc nàng, nàng rõ ràng nghe thấy được mùi tanh hôi trong miệng chúng.
Bên ngoài chuồng chó, Vệ Cảnh Hòa đã bị chặt đứt gân chân bị người đè áp trên mặt đất, túm tóc hắn lên buộc hắn nhìn xem.
"Yên tâm, chó do ta nuôi dưỡng đều rất nghe lời, ta sẽ tận lực kiểm soát có chừng có mực không để cho muội muội ngươi bị cắn chết. Có điều sự chừng mực của ta cũng duy trì chẳng được bao lâu, ngươi càng trì hoãn không chịu nói, muội muội của ngươi sẽ chịu khổ càng nhiều. Tử Tu, ngươi cẩn thận mà suy ngẫm đi."
Vệ Đình Húc không biết họ Tạ kia muốn nghe được cái gì từ trong miệng của ca ca, mà ca ca thân đầy thương tích trước sau như một vẫn đang cười với nàng.
"Đình Húc, hôm nay chúng ta sẽ chết ở chỗ này, ngươi nói cho ta biết! Ngươi có sợ không!"
Vệ Đình Húc biết ca ca sợ nhất chính là nàng nhận thua, nàng cũng hiểu được họ Tạ này chính là muốn nàng khóc, muốn nàng kêu gào thảm thiết, như vậy thì ca ca sẽ mềm lòng, có thể sẽ vì nàng mà khuất phục. Nàng không thể làm vướng chân ca ca, tuyệt đối không thể.
"Ta không sợ." Vệ Đình Húc run cầm cập nói, "Hôm nay huynh muội chúng ta. . . . . . cùng chết với nhau, trên đường xuống hoàng tuyền, có người làm bạn!"
Nghe được muội muội tuổi còn nhỏ lại có thể nói ra những lời dũng cảm như vậy, Vệ Cảnh Hòa cười lớn: "Tốt! Không hổ là muội muội của Vệ Tử Tu ta! Huynh muội chúng ta hôm nay liền cùng nhau chết!"
"Khi đó ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết rồi. Kỳ thực ta cũng sợ chết, chẳng qua là càng sợ làm cho ca ca mất mặt, làm cho Vệ gia mất mặt."
Ngọn đèn đã sắp cháy cạn dầu, Chân Văn Quân lại đi lấy thêm dầu sau đó dùng hỏa chiết tử một lần nữa châm lửa. Đợi sau khi ánh lửa cháy ổn định nàng liền một lần nữa ngồi trở lại trên nhuyễn tháp, tiếp tục kiểm tra vết thương trên người Vệ Đình Húc, đem thảo dược đã giã nát cẩn thận đắp lên.
"Đương nhiên, cuối cùng ta cũng không chết, chỉ là bị nuôi dưỡng ở bên trong chuồng chó, trở thành một phần thức ăn của chúng nó."
Thời điểm Vệ Đình Húc kể lại câu chuyện cũ năm xưa này vẫn đều dùng một loại ngữ khí chẳng quan tâm mà trình bày, giống như đang nói về một chuyện của trăm năm trước phát sinh ở trên người một người khác.
Bốn con chó dữ bị cột lại vừa vặn ở bốn góc bên trong chuồng, chúng nó từ bốn phía nhào tới, chỗ duy nhất có thể tránh né được chúng chỉ có ngay trung tâm chuồng chó. Vệ Đình Húc đã bị cắn đứt vài khối thịt rốt cục cũng tìm được điểm trung tâm có thể cứu mạng này, lũ chó đói khát ngửi được mùi máu càng thêm hưng phấn, tru sủa không ngừng lao về phía nàng mà cắn, cắn không được thì dùng móng vuốt mà cào. Vệ Đình Húc ôm đầu co quắp người lại, nàng phải bảo vệ thật tốt vùng đầu và trước ngực yếu ớt của mình, buộc lòng phải đưa lưng ra hứng chịu tất cả những cú tập kích đó.
Ở bên trong chuồng chó bao lâu nàng cũng không biết, nàng chỉ nhớ chính mình ôm đầu quỳ gối ở đó, ngày ngày đêm đêm không dám nhúc nhích, lại phải duy trì sự cảnh giác cao độ, tuyệt đối không thể bị bất cứ một con chó nào cắn lôi đi, nếu không với khoảng cách đó nàng sẽ bị cắn nát thành thịt vụn.
Tiếng kêu của lũ chó vẫn luôn vang lên ong ong bên tai nàng, sau khi tấm lưng bị cào bị cắn đến huyết nhục mơ hồ, lũ chó sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đợi sau khi miệng vết thương đã kết vảy chúng lại tiếp tục nhào tới. Đoạn thời gian đó vết thương của nàng chưa bao giờ lành lại, thậm chí thối rữa nóng đỏ lên, nhưng họ Tạ kia lại sẽ cho người đến cấp thức ăn cho nàng, không để cho nàng thật sự chết đi.
Vệ Đình Húc ngay trong cơn tuyệt vọng mà hết lần này đến lần khác lại tuyệt vọng, cũng hết lần này đến lần khác oán hận, hận kẻ họ Tạ kia.
Có người đến cho ăn.
Một khi có thức ăn được đưa tới, lũ chó sẽ đem lực chú ý chuyển dời đến đống thức ăn đó, lúc này Vệ Đình Húc mới có được chút nhẹ nhõm nhất thời.
Người mang thức ăn đến chỉ chuẩn bị thức ăn cho chó, ném một chén đến trước mặt Vệ Đình Húc.
Thức ăn cho chó tản ra mùi tanh hôi, xộc lên làm Vệ Đình Húc suýt nôn mửa. Nhưng nếu thực sự không ăn nàng cũng chỉ có một con đường chết.
Khi đó nàng đã do dự, rốt cuộc có muốn sống sót hay không. Sống sót có thể trở thành gánh nặng của ca ca, nhưng nếu chết đi. . . . . .
Nếu chết đi, ai sẽ tới trừng phạt ác nhân họ Tạ này? Toàn bộ sự thù hận của nàng không có chỗ để trút, ôm mối hận mà chết không phải là điều nàng muốn.
Nàng muốn tiếp tục sống, đem toàn bộ nỗi nhục hôm nay hoàn trả lại.
"Cho nên, ngươi đã ăn sao?" Chân Văn Quân không dám tưởng tượng, trong lòng nàng đã có đáp án chắc chắn, nhưng theo cảm tính mà nói nàng lại muốn Vệ Đình Húc phủ nhận.
Gương mặt bên trái sưng đỏ của Vệ Đình Húc đã không thể tạo ra bất cứ biểu tình gì, nhưng nàng dùng sự trầm mặc trả lời câu hỏi của Chân Văn Quân.
Chân Văn Quân một câu cũng nói không được, căn bản không thể tưởng tượng nổi Vệ Đình Húc đã trải qua sự đấu tranh như thế nào.
Từng ngụm từng ngụm ăn thức ăn cho chó, Vệ Đình Húc không khóc, thậm chí cả hai mắt đều không hề nhấp nháy một chút nào. Nàng nhìn thấy Vệ Cảnh Hòa lại bị túm tới, họ Tạ kia vốn là muốn hắn thấy được thảm trạng của muội muội mà khuất phục, nhưng Vệ Đình Húc lại không để cho họ Tạ kia toại nguyện. Nàng dùng ánh mắt kiên định nói cho ca ca biết, ta sẽ không khiến cho ngươi phải hổ thẹn, tuyệt đối sẽ không.
"Những ngày như vậy giằng co suốt một năm. Ta cũng ở trong chuồng chó suốt một năm. Trong một năm đó Tạ Phù Thần dùng hết tất cả thủ đoạn có thể nghĩ ra vượt quá sở liệu của người thường để đối phó hai huynh muội chúng ta, thậm chí ở trước mặt ta đem tỳ nữ ra cho người cưỡng bức, đe dọa ta nói là, nếu như ta không làm cho ca ca ta mở miệng, những người đó sẽ dùng đến phương pháp giống như vậy mà đối đãi ta. Hiện tại nhớ lại ta quả thật là may mắn, ngay tại thời khắc cuối cùng a phụ cùng mấy ca ca của ta rốt cuộc cũng tìm được nơi giam giữ chúng ta, đem ta cứu ra ngoài." Vết thương ở trên lưng và cánh tay đều đã được đắp thuốc thật tốt, Vệ Đình Húc muốn vươn tay lấy y phục sạch, Chân Văn Quân nhanh hơn nàng một bước lấy đến giúp nàng, khoác lên bờ vai nàng, "Đúng vậy, chỉ có ta. Ca ca ta cùng các tùy tùng khác toàn bộ đều đã chết. Mấy tỳ nữ kia cũng là bị bọn họ làm nhục mà chết."
Vệ Cảnh Hòa đến cuối cùng cũng không có tiết lộ chuyện mà Tạ Phù Thần muốn biết. Khi Vệ Đình Húc được nhị ca ôm lấy, nhìn thấy thi thể của đại ca. Đại ca mà nàng kính ngưỡng đã hoàn toàn không còn là bộ dáng cao lớn tinh tráng mà nàng quen thuộc nữa, đã bị tra tấn thành da bọc xương, thi thể cuối cùng chỉ còn là một khối nho nhỏ, thê thảm mà co quắp.
Đó chính là kết cục cuối cùng của Thái Cảnh Đại Tướng quân trong truyền kỳ.
A mẫu đón nàng trở về Vệ phủ ở Nhữ Trữ tĩnh dưỡng, tình huống của Vệ Đình Húc ngày càng xấu đi, a mẫu nhớ lại lời của tướng sĩ kia, mà Vệ Luân hoài nghi việc này chính là do Hoàng thượng đứng phía sau sai khiến, Nhữ Trữ đã trở thành nơi cực kỳ nguy hiểm, không thể lại để gia quyến an trí ở nơi này, Vệ Luân bảo thê tử mang theo toàn bộ lớn nhỏ trong nhà trở về Bình Thương, đồng thời bắt tay vào bồi dưỡng cao thủ ám vệ, bảo hộ sự an toàn cho người nhà. Từ đó về sau tính tình của Vệ Luân hoàn toàn thay đổi, hắn trở nên âm trầm khó dò, từ đó bước trên con đường của "Gian thần".
Thương thế của Vệ Đình Húc vẫn không có khởi sắc, a mẫu đành phải tìm đến một ngôi chùa cổ lâu đời, đưa nàng đến đó tĩnh dưỡng, hi vọng Phật Tổ có thể cứu nữ nhi đáng thương này của nàng một mạng.
Cho đến tận bây giờ Vệ Đình Húc vẫn còn nhớ rõ tiếng chuông trầm đục bên trong ngôi chùa cổ vào lúc sáng sớm và chạng vạng mỗi ngày, bất kể là dưới ánh mặt trời hay dưới trời tuyết đều có tăng nhân mình trần luyện võ. Nàng ở bên trong Tàng Kinh Các, bởi vì thân thể không tốt nên cơ bản là không có cơ hội đi ra ngoài, cho dù là ở Bình Thương khí hậu ôn hòa nàng cũng rất có thể sẽ nhiễm bệnh nặng dù chỉ đi ra ngoài một lần trong ngày xuân ấm áp.
Khung cửa sổ nho nhỏ bên trong Tàng Kinh Các là lối ra duy nhất của thế giới nhỏ tịch mịch của nàng, nàng thường xuyên ghé vào bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chưa bao giờ nói chuyện nhiều với bất kỳ một vị tăng nhân nào trong chùa, nhưng nàng lại có thể phân biệt rõ từng người ở nơi này, có thể nói được dãy cầu thang dài đi thông đến đại môn của ngôi chùa này có bao nhiêu bậc, sân luyện võ của tăng nhân là được tạo thành từ bao nhiêu viên gạch đá, cũng có thể biết được chim nhạn khi nào thì bay đi, rồi khi nào thì bay trở về.
Nàng ngoại trừ uống đủ mọi loại thuốc thì cái gì cũng không làm được, cũng không muốn gặp bất kỳ kẻ nào, khi đó Tiểu Hoa cùng Linh Bích đi theo nàng ở lại trong chùa, chẳng qua không thường xuyên gặp mặt, chỉ khi nào nàng cần đến chủ động gọi các nàng thì các nàng mới xuất hiện.
Đọc kinh thư và sách cổ là thú tiêu khiển duy nhất của nàng. Tàng Kinh Các ở đây ngoại trừ cất giữ kinh Phật còn ẩn chứa hơn bốn ngàn quyển sách kinh điển các gia, chính là hơn ba mươi năm trước một vị đại nho đã sưu tầm được. Sư trụ trì đã từng nói với Vệ Đình Húc về câu chuyện cũ này, nói vị đại nho kia cả đời đam mê sưu tầm sách cổ, thế nhưng hậu duệ của hắn lại đi theo con đường kinh thương, hắn sợ sau này người nhà sẽ tùy tiện xử lý những tuyệt bản này, cho nên trước khi chết đã đem tặng vào trong chùa.
Vệ Đình Húc ngày đêm đọc sách, cơ hồ giống như ma không buông rời sách.
"Ta cũng không phải là muốn dùng việc đọc sách để quên đi, ta vẫn luôn nhớ rõ tất cả những chuyện Tạ Phù Thần đã làm đối với ta đối với ca ca ta. Ta phải nuôi dưỡng cho vây cánh cứng cáp, học tập càng nhiều hiểu biết càng nhiều, từ trong sách tìm được phương pháp báo thù." Đôi mắt yên bình hồi lâu của Vệ Đình Húc rốt cục cũng dâng lên gợn sóng, "Cừu hận và nhục nhã khiến cho ta tĩnh tâm, ta đã từng thề với chính mình, phải giết sạch toàn bộ họ hàng hậu duệ của Tạ Phù Thần. Ta muốn người của họ Tạ này toàn bộ đều phải chết ở trong tay ta, khiến cho Tạ Phù Thần phải trả giá đại giới mà hắn nên trả."
Câu chuyện xưa vốn dài dòng này nói đến đây cuối cùng cũng đi vào kết thúc, Chân Văn Quân lẽ ra nên thả lỏng một hơi, nhưng khi nghe được Vệ Đình Húc nói ra một câu cuối cùng đó, nàng nghĩ tới một chuyện mà đã rất lâu nàng chưa từng nhớ lại.
Cho dù không muốn thừa nhận, lại còn ghê tởm, nhưng có một chuyện bất luận nàng có làm như thế nào cũng không thể thay đổi được.
Nàng không phải "Chân Văn Quân", nàng họ Tạ.
Trong người nàng chảy dòng máu của Tạ gia, là kẻ thù không đội trời chung của Vệ Đình Húc.
Tác giả :
Ninh Viễn