Ngã Vi Ngư Nhục
Chương 205: Thất lộc cộng trục* (1)
(*) Thất lộc cộng trục (失鹿共逐): ý nói chính quyền bị lật đổ, thiên hạ đại loạn, các thế lực tranh đoạt đế vị
Chân Văn Quân đợi không được đến lúc hừng đông.
Hoàng đế đã chết, hiện giờ Đại Duật bố cục đã là long trời lở đất. Bên trong Nhữ Trữ thành là thảm trạng như thế nào, nàng hoàn toàn không dám nghĩ tới. A mẫu đang ở nơi nào lại càng không rõ.
Nàng bảo Tiểu Kiêu ở lại chiếu cố A Hâm, bảo đảm sự an toàn của nàng. Nếu như có bất kỳ ý định tự sát nào, cần phải ngăn cản lại.
Tiểu Kiêu thấy nàng muốn bỏ lại chính mình, tỏ ra nôn nóng: "Ta muốn đi cùng với a mẫu! A mẫu vì sao lúc nào cũng muốn ta làm mấy chuyện không quan trọng này chứ?"
"Sao lại không quan trọng?" Chân Văn Quân liếc mắt nhìn A Hâm một cái, xác định nàng ở ngoài phạm vi có thể nghe được, "Người kia là tỷ tỷ của ta, nếu như a bà có mệnh hệ gì, nàng chính là người thân duy nhất của ta."
"Tỷ tỷ? Sao chưa bao giờ nghe ngươi nói qua."
"Mối quan hệ trong đó phi thường phức tạp lợi ích liên quan cũng giống như là mạng nhện, nhất thời nói không rõ hết được. Cho dù ta có nói rõ toàn bộ ngươi cũng chưa chắc có thể nghe hiểu được. Bất quá nàng đối với ta mà nói là một người trọng yếu, điểm này ngươi hẳn là có thể lĩnh hội được."
Tiểu Kiêu "A" một tiếng, gật gật đầu.
"Quan trọng hơn là, ta sinh ra ở Đại Duật lớn lên ở Đại Duật, bất luận có phát sinh chuyện gì ta cũng không thoát được thân phận là con dân Đại Duật, mà người vừa chết đi kia chính là Hoàng đế Đại Duật, thi thể của Hoàng đế nếu như rơi vào tay giặc đó chính là nỗi nhục của quốc gia. Ngươi ở lại nơi này không chỉ là bảo hộ người trọng yếu nhất của ta mà còn bảo hộ danh dự của cả quốc gia, sao lại là chuyện không quan trọng?"
Bị Chân Văn Quân nói như vậy, Tiểu Kiêu sinh lòng kính ngưỡng sâu sắc.
"Nói cho ta biết, ngươi có thể làm được hay không?"
"Có thể! A mẫu cứ yên tâm đi đi."
Chân Văn Quân dùng sức vò vò đầu nàng, sâu sắc đưa mắt nhìn A Hâm một cái. A Hâm vẫn duy trì tư thế trước đó, cùng Lý Duyên Ý rúc chặt vào nhau.
Lúc lên ngựa Chân Văn Quân trong lòng không nén nổi u buồn.
A Hâm cùng Lý Duyên Ý kết thúc trong bi kịch, mà loạn thế chân chính đã sắp đến, nàng cùng Vệ Đình Húc sẽ ra sao?
Tương lai đang chờ đợi các nàng đến tột cùng là cái dạng gì, vẫn như bóng đêm mờ mịt trước mắt, nhìn không thấy nhìn không thấu.
. . . . . .
Con ngựa bị chấn kinh cảm giác được sự uy hiếp lớn hơn, xoay chuyển nửa vòng sau đó ngừng lại.
Người Trùng Tấn vốn là cao lớn, ngồi trên lưng ngựa càng lộ rõ sự uy vũ. Lúc này Truy Nguyệt quân phụ trách hộ tống Thái hậu cùng hai vị Hoàng tử đã bị diệt sạch toàn bộ, mấy ngàn truy binh tiến lên bao vây, phát hiện người điều khiển ngựa lại là một tiểu nữ hài nhi mặt còn non nớt, nhao nhao bật cười ha hả.
Canh Thái hậu cùng Mục nhi ở trong xe kinh hãi biến thành hai khối băng, bàn tay non mịn của Cung nhi nắm chặt dây cương trở nên run rẩy, có thể thấy được nàng vô cùng sợ hãi, nhưng sau khi sợ hãi quá mức nàng rất nhanh liền bình tĩnh lại, thậm chí mở miệng nói:
"Các ngươi ai là thủ lĩnh?"
Câu nói bằng tiếng Đại Duật này của nàng cơ hồ không ai có thể nghe hiểu được, ngược lại có một nam nhân dáng vẻ như là người Đại Duật từ phía sau lách người bước tới: "Ngươi là tiểu Công chúa nào đây?"
"Ta không phải Công chúa, ta là hoàng trữ của Đại Duật! Các ngươi hôm nay nếu như dám đả thương ta, ngày khác nhất định sẽ phải hoàn trả gấp trăm lần!"
Người Đại Duật kia đem lời của nàng chuyển cáo cho những người Trùng Tấn khác, nói tiểu cô nương miệng còn hôi sữa này là Hoàng đế tương lai của Đại Duật. Đám người Trùng Tấn cười ha ha, người Đại Duật kia lại nói: "Đại Duật đã mở đầu dòng dõi nữ đế, người kế vị là một nữ hài nhi cũng không phải là chuyện gì mới mẻ." Hắn cưỡi ngựa cẩn thận tiến đến gần hỏi: "Bên trong xe ngựa là ai?"
Cung nhi nói: "Trong xe là ai ngươi cũng không biết, vậy mà lại đuổi theo hăng say không bỏ. Cô* ở ngay tại đây, muốn chém muốn giết cứ tự nhiên làm gì cũng được!"
(*) Cô (孤): tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến
Người Đại Duật kia cười khà khà: "Ta thật ra vẫn có chút tin tưởng tiểu hài nhi nhanh mồm nhanh miệng ngươi đây chính là hoàng trữ, bất quá người ở bên trong thùng xe cũng là phải nhìn xem một cái mới được."
Mưu kế muốn lấy tính mệnh ra bảo hộ Thái hậu cùng Mục nhi đã bị vạch trần, Cung nhi tim nảy đập "thình thịch".
Phải làm thế nào đây! Chẳng lẽ phải đánh xe miễn cưỡng xông ra ngoài? Chuyện này tuyệt đối không thể nào thành công được!
Người Trùng Tấn tiến lên dùng mã đao treo thịt người mở rộng cánh cửa xe ngựa ra, Canh Thái hậu cùng Mục nhi ngồi ở bên trong đồng thời lui về sau.
Người Đại Duật kia nhìn y phục búi tóc cùng mũ mão của các nàng, dùng ngôn ngữ Trùng Tấn nói với những người khác: "Đây là Thái hậu và Hoàng tử của Duật quốc!"
Thanh âm ồn ào bỡn cợt nổi lên bốn phía, Cung nhi tâm lạnh như băng, ngẩng đầu muốn nhìn ánh trăng mà nàng thích nhất một lần cuối cùng, lại nhìn thấy một đàn chim bay thành hàng bóng cây lắc lư. Nàng sửng sốt "A" một tiếng, người Trùng Tấn cũng đã nhận ra nguy hiểm.
Có một đại đội quân đang nhanh chóng tới gần!
Tiếng hô giết cuộn trào mãnh liệt, người Đại Duật kia lập tức tiến lên muốn bắt lấy Cung nhi, một mũi tên phá vỡ không khí tiến đến bắn thủng lòng bàn tay hắn, đóng dính cả người hắn trên mặt đất. Người Đại Duật kia kêu rên một tiếng, nhịn đau rút mũi tên ra ném trên mặt đất. Căn cứ vào phương hướng mũi tên phóng tới muốn tìm ra vị trí của đối phương, hắn muốn nhìn xem là kẻ nào lớn mật như vậy, lại dám bắn lén từ cự ly xa như thế, lẽ nào không sợ xảy ra sơ suất bắn chết Thái hậu cùng tiểu Hoàng tử hay sao!
Người nọ hàm chứa tức giận quay đầu lại, khi hắn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, cơn tức giận đã không còn sót lại chút gì, thay vào đó chính là vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc khó tin.
Người bắn tên ở trên không trung.
Giữa từng trận gió bắc thét gào có vô số bóng đen chi chít từ trên trời giáng xuống, bọn họ mặc y phục kỳ quái, giống như những con dơi khổng lồ. Cơn gió giúp cho bọn họ bay cực kỳ nhanh, những mũi tên trong tay giống như mưa bắn về phía mặt đất, binh lính Trùng Tấn không có chỗ nào để trốn đều bị bắn thành nhím.
Hàng loạt binh mã ngã xuống đất, những "con dơi" kia còn chưa hạ xuống đất lại xông ra mấy vạn kỵ binh hắc giáp. Đội kỵ binh này giống như từ dưới lòng đất trồi lên, cũng không giống như là quân đội chính quy của Đại Duật.
Bọn họ là ai!
Chân Văn Quân nghe được tiếng hô giết không ngừng ở phía trước, lập tức gia tăng tốc độ tiến tới.
Nơi này cách bến thuyền gần nhất của Nhữ Trữ không xa, chắc hẳn là quân đội lưu vong cùng Trùng Tấn chạm trán nhau. Có thể dẫn tới trận giao đấu quy mô lớn như vậy chắc hẳn là người quyền cao chức trọng, ngoại trừ Canh Thái hậu e rằng không còn người nào khác.
Khi Chân Văn Quân đuổi tới nơi thì trận đại chiến đã kết thúc, từ mặt cỏ cho đến mặt sông khắp nơi đều là thi thể, trong đó người Trùng Tấn chiếm phần đông hơn, khiến cho nàng tinh thần chấn động.
Phía sau triền núi còn có tiếng hô giết, Chân Văn Quân lặng lẽ tới gần, bỗng nhiên có người kêu to:
"Văn Quân muội muội!"
Chân Văn Quân giật nảy cả người, quay đầu lại trông thấy một nam tử đầu đội mũ vàng kim đính trân châu thân khoác áo choàng gấm, cưỡi bạch mã tiến đến. Một thân trang phục cùng ngựa cưỡi này đặc biệt khiến người khác chú ý, không giống như là đi đánh trận, mà giống như đi diễn hí khúc. Lại nhìn thật kỹ, đúng là Trưởng Tôn Ngộ.
Trưởng Tôn Chiêm Dĩnh từ lúc nào lại bắt đầu có xu hướng thẩm mỹ noi theo muội muội hắn như vậy, thật sự làm cho người ta khó hiểu.
"Muội muội sao lại đến đây? Không phải đi Bình Thương rồi sao?" Bộ dáng thản nhiên tự đắc của Trưởng Tôn Ngộ thật sự không giống như là đang ở trên chiến trường, xem ra hắn vẫn luôn chờ đợi cơ hội này, lập chí quyết thành công.
"Thì ra là thế." Chân Văn Quân nói, "Vệ Tử Trác đã đem binh mã của bốn huyện giao cho ngươi, để ngươi thừa dịp hỗn loạn bắt cóc Thái hậu cùng Hoàng tử."
"Muội muội sao lại nói khó nghe như vậy, năm vạn binh mã này tuy nói là bộ khúc của Trưởng Tôn gia cùng Vệ gia, nhưng quốc nạn ập xuống, cho dù Hoàng thượng đã biến mất, đến lúc nên xả thân vì triều đình thì vẫn là phải xả thân."
Nghe ngữ khí của hắn có lẽ vẫn chưa biết Lý Duyên Ý đã chết, việc này tạm thời không tiện tiết lộ ra ngoài. Bất quá Lý Duyên Ý có thể cố thủ đến một khắc cuối cùng chắc hẳn đã sớm có dự tính mình ắt phải chết.
Vậy thì di chiếu chắc chắn cũng đã viết sẵn cả rồi.
Bàn tay nắm dây cương của Chân Văn Quân bất chợt siết chặt.
Cho dù hiện tại tin tức Hoàng thượng đã chết có thể che giấu nhất thời, cũng không thể che giấu trong thời gian quá lâu được. Có thể nói Vệ gia cùng Trưởng Tôn gia không chỉ là tính kế cho đến khi loại bỏ Lý Duyên Ý, trọng điểm kế hoạch của bọn họ e rằng chính là sau khi Lý Duyên Ý chết.
Hoàng thượng bị tước mất tay chân cùng áo giáp, cuối cùng chết ở trong tay quân địch, chỉ có rất ít người đi tìm hiểu xem vì sao Hoàng thượng trước khi chết lại điên cuồng như thế phạm nhiều sai lầm như thế, sau lưng rốt cuộc là kẻ nào xúi giục hết thảy. Tuyệt đại đa số người chỉ biết tập trung vào chuyện nàng là "Quân vương vong quốc". Nói cho cùng, nàng là một người thượng vị vô năng.
Cái mà bách tính hiện giờ đang cần chính là một vị tân nhiệm đế vương đến tiếp nhận đế quốc đã không thể khống chế này, nâng đỡ tòa lâu đài sắp sụp đổ này, trở thành hạt nhân tỏa sáng nóng rực.
Phần di chiếu đó vô cùng trọng yếu.
Hay là Vệ Đình Húc đã viết sẵn di chiếu giả, truyền ngôi cho chính nàng? Hay là truyền cho Trưởng Tôn Ngộ? Vệ Cảnh An? Bất luận là truyền cho ai cũng đều quá ngông cuồng quá giả tạo, không có khả năng sẽ có người tin tưởng, chỉ sợ bước lên đế vị cũng là một tân đế vương không đủ khiến cho người ta tin phục. Huống chi điều mà Vệ Đình Húc muốn cũng không phải là nhường ngôi, cũng không phải là đem gốc rễ mục nát đã đè sụp Lý Duyên Ý quấn lên trên người mình, nàng sẽ không tiếp nối từ trong vũng bùn mà đi tới, như vậy sẽ không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Vứt bỏ sách lược nhường ngôi tương đối bình ổn này, nàng nhất định sẽ dùng vũ lực để đập tan thế giới.
Có thể sẽ có sự tồn tại của di chiếu giả, nhưng mà nội dung trên di chiếu giả Chân Văn Quân tạm thời nghĩ không ra.
Mà di chiếu thật sự lại ở nơi nào?
Canh Thái hậu? Mục tiêu quá lớn.
A Ẩn? Chẳng lẽ là A Ẩn?
Khi nàng và Trưởng Tôn Ngộ cùng nhau leo lên triền núi chạy đến chiến trường thì Trùng Tấn quân bị bao vây đã bị giết sạch.
Bộ khúc mặc hắc giáp ở trên chiến trường tìm kiếm các đồng đội vẫn còn sót lại một hơi thở, dùng xe đẩy mang người đi chữa trị. Chân Văn Quân từng ra chiến trường vài lần, nhìn thấy toàn bộ quá trình chọn lọc người bị thương vận chuyển đi đều có người chỉ huy chuyên biệt, cực kỳ nhanh chóng chuẩn xác. Ngoại trừ vận chuyển thương binh đi thì ngựa, vũ khí, khôi giáp. . . . . . tất cả mọi thứ có thể sử dụng của Trùng Tấn đều bị thu đi.
Trưởng Tôn Ngộ thấy Chân Văn Quân nhìn chằm chằm xem, giải thích nói: "Văn Quân muội muội cũng hiểu đấy, đống vật tư quân nhu quân dụng này thật sự rất quý giá, mặc dù có chút mất thể diện, nhưng ta cũng hết cách rồi. Nếu không phải lần này Trùng Tấn đưa tới một đống mã đao này, chỉ sợ binh khí của chúng ta cũng sẽ trở thành vấn đề lớn. Đáng tiếc đám hồ tử này thân thể vạm vỡ khỏe mạnh vậy mà lại không mang theo bao nhiêu lương thảo đến, nếu không thì một trận chiến này chúng ta đã thu hoạch được rất lớn rồi."
"Chúng ta" từ này có ý tứ lôi kéo rõ ràng, Chân Văn Quân không biết Trưởng Tôn Ngộ có phải đã biết chuyện nàng thu mua tư gia dã luyện phường ở Bình Thương quận và Lộc Giác quận hay không.
Từ đầu năm ngoái nàng đã hạ lệnh cho dã luyện phường với hơn sáu mươi cửa hiệu của hai quận này không ngừng chế tạo túc thiết, mài đúc binh khí. Hai tháng trước dã luyện phường đã bắt đầu tiếp nhận rất nhiều đơn đặt hàng, từ Tuy Xuyên đến Động Xuân, từ Đại An đến Hoài Dương, lại càng không cần nói đến ở ngay chính Bình Thương cùng Lộc Giác, rất nhiều sĩ tộc khứu giác nhạy bén đã lo trước tính sau, bắt đầu dự trữ binh khí. Số lương thực ở Túc Độ bên kia cũng được hai vị phú thương thần bí trước sau mua hết một nửa, một nửa còn lại Chân Văn Quân phải giữ lại cho chính mình.
Hiện giờ Chân Văn Quân nắm giữ của cải phú khả địch quốc, việc này ngoại trừ a mẫu nàng cùng Bộ Giai, thậm chí cả A Hy cùng Chu Mao Tam nàng cũng chưa từng nói, chỉ đợi đến thời cơ thích hợp, nhanh chóng chiêu binh mãi mã.
Chân Văn Quân cười cười, cũng không nói thêm một chữ nào. Cách đó không xa bên trong một chiếc xe ngựa tàn tạ dập nát có tiếng kêu gào của một hài đồng hấp dẫn lực chú ý của nàng đến đó.
"Hoàng tổ mẫu! Người có ổn không!" Cung nhi dìu đỡ Canh Thái hậu từ bên trong đi ra, còn một tiểu nam hài khác không thể tự mình đi nổi, được người bế ra.
Chân Văn Quân biết rõ các nàng là ai, Canh Thái hậu nhìn thấy Chân Văn Quân cùng Trưởng Tôn Ngộ, lập tức bổ nhào tới: "Các ngươi có nhìn thấy Hoàng thượng không! Hoàng thượng hiện tại đang ở nơi nào!"
Trưởng Tôn Ngộ không nói gì, nhìn về phía Chân Văn Quân. Canh Thái hậu nhìn thấy ý tứ của ánh mắt này thực rõ ràng —— Chân Văn Quân biết tung tích của Hoàng thượng.
Canh Thái hậu túm chặt lấy Chân Văn Quân, chờ nàng trả lời.
Chân Văn Quân cũng không bị mắc mưu: "Thái hậu an tâm một chút chớ nóng nảy, một khi có tin tức của bệ hạ nhất định sẽ trước tiên bẩm báo với Thái hậu."
Canh Thái hậu lập tức đẩy nàng ra, muốn tìm lấy một con ngựa tự mình đi tìm Hoài Sâm! Nhưng suy nghĩ một chút, nàng đi rồi Cung nhi Mục nhi phải làm sao bây giờ? Lũ sói đói này nhất định sẽ đem hai tiểu hài nhi ăn tươi nuốt sống mất!
Không thể, nàng không thể đi.
Hoài Sâm nhất định có kế hoạch thoát hiểm, cho dù ông trời không bảo hộ Hoài Sâm của nàng có điều bất trắc, nàng vẫn cần phải bảo trụ hậu nhân của Lý gia.
Canh Thái hậu vạn phần không muốn Hoài Sâm có chuyện, Hoài Sâm là khối thịt trong lòng nàng, đừng nói là bỏ mạng, cho dù là ngón tay chỉ rách một chút da cũng có thể khiến nàng khổ sở mấy ngày. Nhưng hiện tại là thời điểm gì rồi, một khi vòm trời bị đâm thủng, nàng nhất định phải vì Lý thị Canh thị thậm chí vì cả Đại Duật giữ lấy một tia hi vọng cuối cùng.
Nghĩ đến đây Canh Thái hậu ngược lại bình tĩnh hơn: "Hiện giờ quân địch ồ ạt xâm phạm biên giới, chư quân có kế sách gì có thể phá giải không?"
Trưởng Tôn Ngộ cười khanh khách tiến lên nói: "Thảo dân chưa bao giờ lãnh binh đánh giặc, kiến thức nông cạn, chẳng qua là nhìn thấy kinh thành nguy nan lo lắng cho an nguy của Hoàng thượng cùng Thái hậu, tùy tiện dẫn theo một số gia nô đến xả thân vì triều đình mà thôi, không tiện ở trước mặt Thái hậu hồ ngôn loạn ngữ. Thái hậu cùng các tiểu điện hạ không có việc gì quả nhiên là cát nhân thiên tướng, chuyện tiếp theo thảo dân cũng không có chủ ý gì, vẫn là ủy khuất Thái hậu cùng các tiểu điện hạ theo thảo dân di chuyển đến địa điểm an toàn, rồi lại bàn bạc kỹ hơn."
Canh Thái hậu còn chưa đáp ứng, đám binh lính hắc giáp đã đồng loạt xông tới.
Tình cảnh này, chỉ sợ nàng đáp ứng cũng phải đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng.
Chân Văn Quân đợi không được đến lúc hừng đông.
Hoàng đế đã chết, hiện giờ Đại Duật bố cục đã là long trời lở đất. Bên trong Nhữ Trữ thành là thảm trạng như thế nào, nàng hoàn toàn không dám nghĩ tới. A mẫu đang ở nơi nào lại càng không rõ.
Nàng bảo Tiểu Kiêu ở lại chiếu cố A Hâm, bảo đảm sự an toàn của nàng. Nếu như có bất kỳ ý định tự sát nào, cần phải ngăn cản lại.
Tiểu Kiêu thấy nàng muốn bỏ lại chính mình, tỏ ra nôn nóng: "Ta muốn đi cùng với a mẫu! A mẫu vì sao lúc nào cũng muốn ta làm mấy chuyện không quan trọng này chứ?"
"Sao lại không quan trọng?" Chân Văn Quân liếc mắt nhìn A Hâm một cái, xác định nàng ở ngoài phạm vi có thể nghe được, "Người kia là tỷ tỷ của ta, nếu như a bà có mệnh hệ gì, nàng chính là người thân duy nhất của ta."
"Tỷ tỷ? Sao chưa bao giờ nghe ngươi nói qua."
"Mối quan hệ trong đó phi thường phức tạp lợi ích liên quan cũng giống như là mạng nhện, nhất thời nói không rõ hết được. Cho dù ta có nói rõ toàn bộ ngươi cũng chưa chắc có thể nghe hiểu được. Bất quá nàng đối với ta mà nói là một người trọng yếu, điểm này ngươi hẳn là có thể lĩnh hội được."
Tiểu Kiêu "A" một tiếng, gật gật đầu.
"Quan trọng hơn là, ta sinh ra ở Đại Duật lớn lên ở Đại Duật, bất luận có phát sinh chuyện gì ta cũng không thoát được thân phận là con dân Đại Duật, mà người vừa chết đi kia chính là Hoàng đế Đại Duật, thi thể của Hoàng đế nếu như rơi vào tay giặc đó chính là nỗi nhục của quốc gia. Ngươi ở lại nơi này không chỉ là bảo hộ người trọng yếu nhất của ta mà còn bảo hộ danh dự của cả quốc gia, sao lại là chuyện không quan trọng?"
Bị Chân Văn Quân nói như vậy, Tiểu Kiêu sinh lòng kính ngưỡng sâu sắc.
"Nói cho ta biết, ngươi có thể làm được hay không?"
"Có thể! A mẫu cứ yên tâm đi đi."
Chân Văn Quân dùng sức vò vò đầu nàng, sâu sắc đưa mắt nhìn A Hâm một cái. A Hâm vẫn duy trì tư thế trước đó, cùng Lý Duyên Ý rúc chặt vào nhau.
Lúc lên ngựa Chân Văn Quân trong lòng không nén nổi u buồn.
A Hâm cùng Lý Duyên Ý kết thúc trong bi kịch, mà loạn thế chân chính đã sắp đến, nàng cùng Vệ Đình Húc sẽ ra sao?
Tương lai đang chờ đợi các nàng đến tột cùng là cái dạng gì, vẫn như bóng đêm mờ mịt trước mắt, nhìn không thấy nhìn không thấu.
. . . . . .
Con ngựa bị chấn kinh cảm giác được sự uy hiếp lớn hơn, xoay chuyển nửa vòng sau đó ngừng lại.
Người Trùng Tấn vốn là cao lớn, ngồi trên lưng ngựa càng lộ rõ sự uy vũ. Lúc này Truy Nguyệt quân phụ trách hộ tống Thái hậu cùng hai vị Hoàng tử đã bị diệt sạch toàn bộ, mấy ngàn truy binh tiến lên bao vây, phát hiện người điều khiển ngựa lại là một tiểu nữ hài nhi mặt còn non nớt, nhao nhao bật cười ha hả.
Canh Thái hậu cùng Mục nhi ở trong xe kinh hãi biến thành hai khối băng, bàn tay non mịn của Cung nhi nắm chặt dây cương trở nên run rẩy, có thể thấy được nàng vô cùng sợ hãi, nhưng sau khi sợ hãi quá mức nàng rất nhanh liền bình tĩnh lại, thậm chí mở miệng nói:
"Các ngươi ai là thủ lĩnh?"
Câu nói bằng tiếng Đại Duật này của nàng cơ hồ không ai có thể nghe hiểu được, ngược lại có một nam nhân dáng vẻ như là người Đại Duật từ phía sau lách người bước tới: "Ngươi là tiểu Công chúa nào đây?"
"Ta không phải Công chúa, ta là hoàng trữ của Đại Duật! Các ngươi hôm nay nếu như dám đả thương ta, ngày khác nhất định sẽ phải hoàn trả gấp trăm lần!"
Người Đại Duật kia đem lời của nàng chuyển cáo cho những người Trùng Tấn khác, nói tiểu cô nương miệng còn hôi sữa này là Hoàng đế tương lai của Đại Duật. Đám người Trùng Tấn cười ha ha, người Đại Duật kia lại nói: "Đại Duật đã mở đầu dòng dõi nữ đế, người kế vị là một nữ hài nhi cũng không phải là chuyện gì mới mẻ." Hắn cưỡi ngựa cẩn thận tiến đến gần hỏi: "Bên trong xe ngựa là ai?"
Cung nhi nói: "Trong xe là ai ngươi cũng không biết, vậy mà lại đuổi theo hăng say không bỏ. Cô* ở ngay tại đây, muốn chém muốn giết cứ tự nhiên làm gì cũng được!"
(*) Cô (孤): tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến
Người Đại Duật kia cười khà khà: "Ta thật ra vẫn có chút tin tưởng tiểu hài nhi nhanh mồm nhanh miệng ngươi đây chính là hoàng trữ, bất quá người ở bên trong thùng xe cũng là phải nhìn xem một cái mới được."
Mưu kế muốn lấy tính mệnh ra bảo hộ Thái hậu cùng Mục nhi đã bị vạch trần, Cung nhi tim nảy đập "thình thịch".
Phải làm thế nào đây! Chẳng lẽ phải đánh xe miễn cưỡng xông ra ngoài? Chuyện này tuyệt đối không thể nào thành công được!
Người Trùng Tấn tiến lên dùng mã đao treo thịt người mở rộng cánh cửa xe ngựa ra, Canh Thái hậu cùng Mục nhi ngồi ở bên trong đồng thời lui về sau.
Người Đại Duật kia nhìn y phục búi tóc cùng mũ mão của các nàng, dùng ngôn ngữ Trùng Tấn nói với những người khác: "Đây là Thái hậu và Hoàng tử của Duật quốc!"
Thanh âm ồn ào bỡn cợt nổi lên bốn phía, Cung nhi tâm lạnh như băng, ngẩng đầu muốn nhìn ánh trăng mà nàng thích nhất một lần cuối cùng, lại nhìn thấy một đàn chim bay thành hàng bóng cây lắc lư. Nàng sửng sốt "A" một tiếng, người Trùng Tấn cũng đã nhận ra nguy hiểm.
Có một đại đội quân đang nhanh chóng tới gần!
Tiếng hô giết cuộn trào mãnh liệt, người Đại Duật kia lập tức tiến lên muốn bắt lấy Cung nhi, một mũi tên phá vỡ không khí tiến đến bắn thủng lòng bàn tay hắn, đóng dính cả người hắn trên mặt đất. Người Đại Duật kia kêu rên một tiếng, nhịn đau rút mũi tên ra ném trên mặt đất. Căn cứ vào phương hướng mũi tên phóng tới muốn tìm ra vị trí của đối phương, hắn muốn nhìn xem là kẻ nào lớn mật như vậy, lại dám bắn lén từ cự ly xa như thế, lẽ nào không sợ xảy ra sơ suất bắn chết Thái hậu cùng tiểu Hoàng tử hay sao!
Người nọ hàm chứa tức giận quay đầu lại, khi hắn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, cơn tức giận đã không còn sót lại chút gì, thay vào đó chính là vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc khó tin.
Người bắn tên ở trên không trung.
Giữa từng trận gió bắc thét gào có vô số bóng đen chi chít từ trên trời giáng xuống, bọn họ mặc y phục kỳ quái, giống như những con dơi khổng lồ. Cơn gió giúp cho bọn họ bay cực kỳ nhanh, những mũi tên trong tay giống như mưa bắn về phía mặt đất, binh lính Trùng Tấn không có chỗ nào để trốn đều bị bắn thành nhím.
Hàng loạt binh mã ngã xuống đất, những "con dơi" kia còn chưa hạ xuống đất lại xông ra mấy vạn kỵ binh hắc giáp. Đội kỵ binh này giống như từ dưới lòng đất trồi lên, cũng không giống như là quân đội chính quy của Đại Duật.
Bọn họ là ai!
Chân Văn Quân nghe được tiếng hô giết không ngừng ở phía trước, lập tức gia tăng tốc độ tiến tới.
Nơi này cách bến thuyền gần nhất của Nhữ Trữ không xa, chắc hẳn là quân đội lưu vong cùng Trùng Tấn chạm trán nhau. Có thể dẫn tới trận giao đấu quy mô lớn như vậy chắc hẳn là người quyền cao chức trọng, ngoại trừ Canh Thái hậu e rằng không còn người nào khác.
Khi Chân Văn Quân đuổi tới nơi thì trận đại chiến đã kết thúc, từ mặt cỏ cho đến mặt sông khắp nơi đều là thi thể, trong đó người Trùng Tấn chiếm phần đông hơn, khiến cho nàng tinh thần chấn động.
Phía sau triền núi còn có tiếng hô giết, Chân Văn Quân lặng lẽ tới gần, bỗng nhiên có người kêu to:
"Văn Quân muội muội!"
Chân Văn Quân giật nảy cả người, quay đầu lại trông thấy một nam tử đầu đội mũ vàng kim đính trân châu thân khoác áo choàng gấm, cưỡi bạch mã tiến đến. Một thân trang phục cùng ngựa cưỡi này đặc biệt khiến người khác chú ý, không giống như là đi đánh trận, mà giống như đi diễn hí khúc. Lại nhìn thật kỹ, đúng là Trưởng Tôn Ngộ.
Trưởng Tôn Chiêm Dĩnh từ lúc nào lại bắt đầu có xu hướng thẩm mỹ noi theo muội muội hắn như vậy, thật sự làm cho người ta khó hiểu.
"Muội muội sao lại đến đây? Không phải đi Bình Thương rồi sao?" Bộ dáng thản nhiên tự đắc của Trưởng Tôn Ngộ thật sự không giống như là đang ở trên chiến trường, xem ra hắn vẫn luôn chờ đợi cơ hội này, lập chí quyết thành công.
"Thì ra là thế." Chân Văn Quân nói, "Vệ Tử Trác đã đem binh mã của bốn huyện giao cho ngươi, để ngươi thừa dịp hỗn loạn bắt cóc Thái hậu cùng Hoàng tử."
"Muội muội sao lại nói khó nghe như vậy, năm vạn binh mã này tuy nói là bộ khúc của Trưởng Tôn gia cùng Vệ gia, nhưng quốc nạn ập xuống, cho dù Hoàng thượng đã biến mất, đến lúc nên xả thân vì triều đình thì vẫn là phải xả thân."
Nghe ngữ khí của hắn có lẽ vẫn chưa biết Lý Duyên Ý đã chết, việc này tạm thời không tiện tiết lộ ra ngoài. Bất quá Lý Duyên Ý có thể cố thủ đến một khắc cuối cùng chắc hẳn đã sớm có dự tính mình ắt phải chết.
Vậy thì di chiếu chắc chắn cũng đã viết sẵn cả rồi.
Bàn tay nắm dây cương của Chân Văn Quân bất chợt siết chặt.
Cho dù hiện tại tin tức Hoàng thượng đã chết có thể che giấu nhất thời, cũng không thể che giấu trong thời gian quá lâu được. Có thể nói Vệ gia cùng Trưởng Tôn gia không chỉ là tính kế cho đến khi loại bỏ Lý Duyên Ý, trọng điểm kế hoạch của bọn họ e rằng chính là sau khi Lý Duyên Ý chết.
Hoàng thượng bị tước mất tay chân cùng áo giáp, cuối cùng chết ở trong tay quân địch, chỉ có rất ít người đi tìm hiểu xem vì sao Hoàng thượng trước khi chết lại điên cuồng như thế phạm nhiều sai lầm như thế, sau lưng rốt cuộc là kẻ nào xúi giục hết thảy. Tuyệt đại đa số người chỉ biết tập trung vào chuyện nàng là "Quân vương vong quốc". Nói cho cùng, nàng là một người thượng vị vô năng.
Cái mà bách tính hiện giờ đang cần chính là một vị tân nhiệm đế vương đến tiếp nhận đế quốc đã không thể khống chế này, nâng đỡ tòa lâu đài sắp sụp đổ này, trở thành hạt nhân tỏa sáng nóng rực.
Phần di chiếu đó vô cùng trọng yếu.
Hay là Vệ Đình Húc đã viết sẵn di chiếu giả, truyền ngôi cho chính nàng? Hay là truyền cho Trưởng Tôn Ngộ? Vệ Cảnh An? Bất luận là truyền cho ai cũng đều quá ngông cuồng quá giả tạo, không có khả năng sẽ có người tin tưởng, chỉ sợ bước lên đế vị cũng là một tân đế vương không đủ khiến cho người ta tin phục. Huống chi điều mà Vệ Đình Húc muốn cũng không phải là nhường ngôi, cũng không phải là đem gốc rễ mục nát đã đè sụp Lý Duyên Ý quấn lên trên người mình, nàng sẽ không tiếp nối từ trong vũng bùn mà đi tới, như vậy sẽ không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Vứt bỏ sách lược nhường ngôi tương đối bình ổn này, nàng nhất định sẽ dùng vũ lực để đập tan thế giới.
Có thể sẽ có sự tồn tại của di chiếu giả, nhưng mà nội dung trên di chiếu giả Chân Văn Quân tạm thời nghĩ không ra.
Mà di chiếu thật sự lại ở nơi nào?
Canh Thái hậu? Mục tiêu quá lớn.
A Ẩn? Chẳng lẽ là A Ẩn?
Khi nàng và Trưởng Tôn Ngộ cùng nhau leo lên triền núi chạy đến chiến trường thì Trùng Tấn quân bị bao vây đã bị giết sạch.
Bộ khúc mặc hắc giáp ở trên chiến trường tìm kiếm các đồng đội vẫn còn sót lại một hơi thở, dùng xe đẩy mang người đi chữa trị. Chân Văn Quân từng ra chiến trường vài lần, nhìn thấy toàn bộ quá trình chọn lọc người bị thương vận chuyển đi đều có người chỉ huy chuyên biệt, cực kỳ nhanh chóng chuẩn xác. Ngoại trừ vận chuyển thương binh đi thì ngựa, vũ khí, khôi giáp. . . . . . tất cả mọi thứ có thể sử dụng của Trùng Tấn đều bị thu đi.
Trưởng Tôn Ngộ thấy Chân Văn Quân nhìn chằm chằm xem, giải thích nói: "Văn Quân muội muội cũng hiểu đấy, đống vật tư quân nhu quân dụng này thật sự rất quý giá, mặc dù có chút mất thể diện, nhưng ta cũng hết cách rồi. Nếu không phải lần này Trùng Tấn đưa tới một đống mã đao này, chỉ sợ binh khí của chúng ta cũng sẽ trở thành vấn đề lớn. Đáng tiếc đám hồ tử này thân thể vạm vỡ khỏe mạnh vậy mà lại không mang theo bao nhiêu lương thảo đến, nếu không thì một trận chiến này chúng ta đã thu hoạch được rất lớn rồi."
"Chúng ta" từ này có ý tứ lôi kéo rõ ràng, Chân Văn Quân không biết Trưởng Tôn Ngộ có phải đã biết chuyện nàng thu mua tư gia dã luyện phường ở Bình Thương quận và Lộc Giác quận hay không.
Từ đầu năm ngoái nàng đã hạ lệnh cho dã luyện phường với hơn sáu mươi cửa hiệu của hai quận này không ngừng chế tạo túc thiết, mài đúc binh khí. Hai tháng trước dã luyện phường đã bắt đầu tiếp nhận rất nhiều đơn đặt hàng, từ Tuy Xuyên đến Động Xuân, từ Đại An đến Hoài Dương, lại càng không cần nói đến ở ngay chính Bình Thương cùng Lộc Giác, rất nhiều sĩ tộc khứu giác nhạy bén đã lo trước tính sau, bắt đầu dự trữ binh khí. Số lương thực ở Túc Độ bên kia cũng được hai vị phú thương thần bí trước sau mua hết một nửa, một nửa còn lại Chân Văn Quân phải giữ lại cho chính mình.
Hiện giờ Chân Văn Quân nắm giữ của cải phú khả địch quốc, việc này ngoại trừ a mẫu nàng cùng Bộ Giai, thậm chí cả A Hy cùng Chu Mao Tam nàng cũng chưa từng nói, chỉ đợi đến thời cơ thích hợp, nhanh chóng chiêu binh mãi mã.
Chân Văn Quân cười cười, cũng không nói thêm một chữ nào. Cách đó không xa bên trong một chiếc xe ngựa tàn tạ dập nát có tiếng kêu gào của một hài đồng hấp dẫn lực chú ý của nàng đến đó.
"Hoàng tổ mẫu! Người có ổn không!" Cung nhi dìu đỡ Canh Thái hậu từ bên trong đi ra, còn một tiểu nam hài khác không thể tự mình đi nổi, được người bế ra.
Chân Văn Quân biết rõ các nàng là ai, Canh Thái hậu nhìn thấy Chân Văn Quân cùng Trưởng Tôn Ngộ, lập tức bổ nhào tới: "Các ngươi có nhìn thấy Hoàng thượng không! Hoàng thượng hiện tại đang ở nơi nào!"
Trưởng Tôn Ngộ không nói gì, nhìn về phía Chân Văn Quân. Canh Thái hậu nhìn thấy ý tứ của ánh mắt này thực rõ ràng —— Chân Văn Quân biết tung tích của Hoàng thượng.
Canh Thái hậu túm chặt lấy Chân Văn Quân, chờ nàng trả lời.
Chân Văn Quân cũng không bị mắc mưu: "Thái hậu an tâm một chút chớ nóng nảy, một khi có tin tức của bệ hạ nhất định sẽ trước tiên bẩm báo với Thái hậu."
Canh Thái hậu lập tức đẩy nàng ra, muốn tìm lấy một con ngựa tự mình đi tìm Hoài Sâm! Nhưng suy nghĩ một chút, nàng đi rồi Cung nhi Mục nhi phải làm sao bây giờ? Lũ sói đói này nhất định sẽ đem hai tiểu hài nhi ăn tươi nuốt sống mất!
Không thể, nàng không thể đi.
Hoài Sâm nhất định có kế hoạch thoát hiểm, cho dù ông trời không bảo hộ Hoài Sâm của nàng có điều bất trắc, nàng vẫn cần phải bảo trụ hậu nhân của Lý gia.
Canh Thái hậu vạn phần không muốn Hoài Sâm có chuyện, Hoài Sâm là khối thịt trong lòng nàng, đừng nói là bỏ mạng, cho dù là ngón tay chỉ rách một chút da cũng có thể khiến nàng khổ sở mấy ngày. Nhưng hiện tại là thời điểm gì rồi, một khi vòm trời bị đâm thủng, nàng nhất định phải vì Lý thị Canh thị thậm chí vì cả Đại Duật giữ lấy một tia hi vọng cuối cùng.
Nghĩ đến đây Canh Thái hậu ngược lại bình tĩnh hơn: "Hiện giờ quân địch ồ ạt xâm phạm biên giới, chư quân có kế sách gì có thể phá giải không?"
Trưởng Tôn Ngộ cười khanh khách tiến lên nói: "Thảo dân chưa bao giờ lãnh binh đánh giặc, kiến thức nông cạn, chẳng qua là nhìn thấy kinh thành nguy nan lo lắng cho an nguy của Hoàng thượng cùng Thái hậu, tùy tiện dẫn theo một số gia nô đến xả thân vì triều đình mà thôi, không tiện ở trước mặt Thái hậu hồ ngôn loạn ngữ. Thái hậu cùng các tiểu điện hạ không có việc gì quả nhiên là cát nhân thiên tướng, chuyện tiếp theo thảo dân cũng không có chủ ý gì, vẫn là ủy khuất Thái hậu cùng các tiểu điện hạ theo thảo dân di chuyển đến địa điểm an toàn, rồi lại bàn bạc kỹ hơn."
Canh Thái hậu còn chưa đáp ứng, đám binh lính hắc giáp đã đồng loạt xông tới.
Tình cảnh này, chỉ sợ nàng đáp ứng cũng phải đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng.
Tác giả :
Ninh Viễn