Ngã Vi Ngư Nhục
Chương 151: Triều như thanh vân (14)
Trước đó cái được gọi là bí thuật nữ nữ sinh tử của Trường Ca quốc đã khiến cho các nàng đi một chuyến tay không trở về không nói, còn mang về một tiểu phiền toái chẳng hay ho, hơn nữa cho đến bây giờ A Liêu cũng chưa thể mở ra được hộp gỗ, lại càng không nói đến thứ được cất giấu ở bên trong đó có thật sự là bí thuật mà các nàng muốn hay không.
Chân Văn Quân ít nhiều cũng có chút mất mát, cảm thấy lời đồn quả nhiên là lời đồn, thế gian nào có chuyện tốt đến như vậy. Cho nên, khi Lý Duyên Ý vừa mới nhắc tới chuyện "Nữ nữ thành thân" thì phản ứng bản năng của Chân Văn Quân chính là cảm thấy không đáng tin, nhưng suy nghĩ lại một chút, không đúng, người vừa nêu ra vấn đề này chính là Đại Duật đệ nhất nữ đế. Lý Duyên Ý muốn củng cố đế vị, muốn làm cho toàn bộ dân chúng Đại Duật từ trong nội tâm tán thành địa vị của nữ tử để mà cam tâm tình nguyện chấp nhận sự thống trị của một nữ nhân, phá vỡ lệ thường bài trừ chế độ cũ là điều vô cùng tất yếu.
Chân Văn Quân biết hiện nay nam tử Đại Duật phần đông có xu hướng yêu thích đoạn tụ*, các nữ tử chờ đợi nhau bạc đầu đến già cũng không hề ít, chẳng qua chưa từng có một pháp lệnh nào có thể làm cho bọn họ hợp tình hợp lý hợp pháp ở cùng một chỗ, trong phần lớn các tình huống chỉ có thể lấy danh nghĩa "mật hữu", thậm chí cả tư cách làm "thiếp" cũng không có. Bất luận sinh thời có bầu bạn gắn bó với nhau như thế nào, một khi chết đi thì từ tiền tài cho đến tước vị, từ nhà cửa cho đến gia nô, đồng tính mật hữu đều không có quyền thừa hưởng.
(*) Đoạn tụ (断袖): ý chỉ người đồng tính
Dọc đường đi trên Vạn Hướng Chi Lộ Chân Văn Quân đã từng nghe mấy vị tiểu nương tử của A Liêu thảo luận vài câu, các nàng không hề lo lắng tương lai A Liêu liệu có thể mang đến cho các nàng một cuộc sống tốt đẹp hay không, dù sao cũng có thế gia khổng lồ che chở, các nàng chắc chắn là áo cơm không lo. Nhưng nếu A Liêu đi trước một bước rời xa các nàng thì sao? Các nàng có thể nhận được tình yêu cùng sự che chở của A Liêu cả đời này, cũng toàn tâm toàn ý đáp tặng lại cho A Liêu, nhưng không có cách nào thừa hưởng bất cứ thứ gì thuộc về A Liêu, ngay cả cỗ xe ngựa Thanh Viên này đến lúc đó đều có thể phải quy trở về cho Trưởng Tôn gia, không khỏi khiến cho người ta trong lòng nguội lạnh.
Chân Văn Quân hỏi: "Chuyện bệ hạ suy nghĩ chính là nữ nữ thành thân, hay là nam tử cùng nam tử cũng có thể kết duyên?"
Lý Duyên Ý trả lời nàng: "Đều có thể."
Chân Văn Quân liền hiểu được quyết định của nàng.
Một khi đạo luật này được thi hành, một quần thể khổng lồ yêu thích đồng tính cùng với những nữ tử muốn nhập sĩ muốn có thêm nhiều tự do sẽ cùng nhau ủng hộ Lý Duyên Ý. Thời đại độc nhất vô nhị từ xưa đến nay này sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy chính mình vô cùng may mắn, cảm thấy Lý Duyên Ý chính là vị thánh chủ có một không hai, là vị minh quân xứng đáng để bọn họ đánh đổi tính mạng đến ủng hộ. Theo lý mà nói cũng sẽ có người phản đối, người phản đối tất nhiên là những nam tử Đại Duật truyền thống, quan niệm rằng nam nhân nên tam thê tứ thiếp cùng một đám nữ nhân sinh sống cùng nhau. Đáng tiếc những nam tử Đại Duật truyền thống cho rằng nam nên chủ ngoại nữ nên chủ nội phần lớn đều đã tử trận sa trường, còn lại đám hài đồng còn chưa có nhận thức rõ ràng đối với thế giới này. Nếu để cho các hài đồng từ nhỏ đã sinh sống bên trong một quốc gia nam nữ bình quyền, bọn họ sẽ cho rằng thế giới lẽ ra nên như vậy. Cứ nhìn Mãnh Đạt Hãn của Lưu Hỏa quốc chính là ví dụ thực tế tốt nhất. Còn có một bộ phận nữ tử cũng chẳng muốn mệt chết mệt sống, các nàng chỉ muốn ngồi không hưởng lộc, gả cho một lang quân hữu tình che chở cả đời là được. Những nữ tử như thế cũng không quan trọng, thậm chí có thể không để ý tới.
Chiếm được dân tâm không nói, điều quan trọng hơn là một khi "hình mẫu đầu tiên" cho việc nữ nữ thành thân có thể đứng vững, sau này Hoàng thượng muốn phong một nữ Hoàng hậu cũng không có gì đáng chỉ trích, nàng làm hết thảy những chuyện này đều là vì trải đường cho nàng cùng A Hâm sau này có cuộc sống thoải mái mà thôi.
Lý Duyên Ý là đang tính toán trước tiên đẩy nàng cùng Tử Trác ra ngoài làm một tấm bia ngắm sống đây mà.
Lôi kéo nàng nhập sĩ chẳng qua là muốn nâng cao uy tín của nàng ở dân gian Đại Duật, gia tăng mức độ khả thi thuận lợi đẩy mạnh việc nữ nữ thành thân mà thôi.
Nghĩ đến điểm này, vẻ tươi cười của Chân Văn Quân càng sâu: "Nô tỳ bất tài, chỉ biết vũ đao lộng côn, ra trận giết mấy tên hồ tặc thì có thể, nhưng nếu thật sự nhập sĩ làm quan. . . . . . Chỉ sợ nô tỳ không có bản lĩnh này."
"Ai, Văn Quân, đừng hễ mở miệng là lại cái gì nô tỳ, quả nhân nghe không được tự nhiên. Quả nhân gọi ngươi là muội muội, ngươi cứ gọi quả nhân là tỷ tỷ đi."
Toàn bộ lông tơ sau lưng Chân Văn Quân đều dựng thẳng, nàng nào dám xưng hô như thế, chỉ sợ giảm thọ. Nhưng Hoàng thượng cũng đã mở miệng rồi, nếu không gọi thì e rằng cũng không chỉ đơn giản là bị giảm thọ, chỉ sợ đầu rơi xuống đất lúc nào không biết.
Cho nên mới nói ngày xưa a mẫu từng dạy, bảo nàng không nên bộc lộ tài năng, điều tối kỵ nhất chính là bị đế vương gia nhìn trúng. Gần vua như gần cọp, hôm nay Hoàng thượng có thể coi trọng ngươi, ngày mai có thể nghi kỵ ngươi. Phương pháp thông minh nhất chính là rời xa triều đình tranh đấu, rời xa Hoàng thượng.
Đáng tiếc, Chân Văn Quân từ lâu cũng biết đạo lý này, nhưng chuyện cho tới hôm nay đã là thân bất do kỷ.
"Bệ hạ tỷ tỷ thật sự là ép chết nô. . . . . . ép chết muội muội ta rồi." Chân Văn Quân kiên trì cầm tay Lý Duyên Ý đáp lại, một bàn tay cầm còn chưa đủ, hai bàn tay hợp lại kẹp chặt lấy bàn tay trắng nõn quý giá của Hoàng thượng.
Nói về hư tình giả ý thì Chân Văn Quân thật đúng là không hề thua ai. Trước đây vì để bảo toàn mạng sống nàng đã từng diễn bao nhiêu trò, thế gian này người có thể tranh cao thấp cùng nàng về phương diện diễn trò e rằng cũng chỉ có mỗi Vệ Đình Húc.
Nếu Lý Duyên Ý đã muốn thân thiết như vậy thì cùng nàng thân thiết thôi, không sợ nước bùn dơ bẩn này thì toàn bộ đều đưa hết cho nàng, dù sao thì bùn đất trong lòng bàn tay nàng cũng hết sức dồi dào.
"Muội muội cũng không phải là muốn kháng chỉ bất tuân, chẳng qua là muội muội có mấy cân mấy lượng tự bản thân mình hiểu rõ. Chỉ sợ thật sự nhập sĩ còn chưa giúp được bệ hạ kiến công lập nghiệp chia sẻ một phần u sầu thì đã gây ra đại họa. . . . . ."
Lý Duyên Ý đưa tay lên mặt nàng phủi phủi, phủi bớt một ít bùn đất đi, cười đến có chút ôn hòa: "Nhân tài như muội muội đây, quả nhân trong lòng hiểu rõ, muội muội luôn vượt quá dự liệu của quả nhân, còn có thể gặp rắc rối gì chứ. Nếu muội muội lo lắng thì quả nhân tặng ngươi một kim bài miễn tử, thế nào?"
"Kim bài miễn tử?"
"Đúng vậy, có kim bài này bất luận là ai cũng không thể giết được ngươi, cho dù là quả nhân cũng không được."
"Bệ hạ tỷ tỷ cũng không được? Lại có một vật thần kỳ như thế?" Chân Văn Quân biết chính mình mở to hai mắt tỏ vẻ giật mình kinh ngạc trông rất giống một kẻ đần độn, nhưng trong lòng lại đang âm thầm kêu khổ. Lý Duyên Ý nói cũng đã nói đến mức này rồi, ngay cả kim bài miễn tử qua các triều đại Đại Duật chỉ ban cho tuyệt thế công thần cũng đã lấy ra rồi, Chân Văn Quân chỉ có thể kiên trì đến cùng mà tiếp nhận.
Nàng kỳ thật chỉ muốn đứng ở phía sau Vệ Đình Húc lặng lẽ bảo hộ nàng, làm tốt vai trò nữ nhân đứng sau lưng "Đại Duật đệ nhất nữ quan" là tốt rồi, không nghĩ tới Lý Duyên Ý lại nhất quyết muốn kéo nàng ra, đẩy nàng đến vị trí đầu sóng ngọn gió.
Vệ Đình Húc đã sớm trở về.
Vệ Đình Húc từ thật xa đã nhìn thấy hai người ở trên trà trai, A Trúc vừa mới vào cửa thấy Vệ Đình Húc đứng ở xa xa yên lặng chăm chú nhìn Hoàng thượng cùng Chân Văn Quân ở bên trong trà trai, sắc mặt trầm xuống, liền muốn đi thông báo Bí thư thừa đã trở về. Vệ Đình Húc ngăn cản nàng lại.
"Bệ hạ đang cùng Văn Quân mật đàm, người khác không thể quấy nhiễu. Tội quấy nhiễu Hoàng thượng ngươi đảm đương nổi sao?" Vệ Đình Húc trong miệng thì nói vậy, kỳ thật đã dùng đủ âm lượng, hai người ở bên trong trà trai nghe được vô cùng rõ ràng, hướng đến chỗ các nàng nhìn ra.
Chân Văn Quân thấy Vệ Đình Húc rốt cục cũng xuất hiện nước mắt suýt chút nữa trào ra ngoài, vội vàng khẩn thiết gọi một tiếng: "Tử Trác!"
Vệ Đình Húc tiến lên quỳ xuống đất bái kiến bệ hạ, Lý Duyên Ý tự mình nâng nàng dậy nói: "Quả nhân chờ ngươi đã lâu, Tử Trác a ngươi cuối cùng đã trở về. Đi, quả nhân có rất nhiều lời muốn nói cùng ngươi. Mấy ngày nay ở trong cung thật sự là nín nghẹn muốn chết quả nhân rồi."
Vệ Đình Húc để cho A Trúc cùng Chân Văn Quân đi chuẩn bị trà bánh, Chân Văn Quân còn lo lắng cho thương thế của Lý Duyên Ý. Lý Duyên Ý lắc lắc đầu nói không thành vấn đề.
Mãi cho đến khi Lý Duyên Ý cùng Vệ Đình Húc đi khuất tầm nhìn Chân Văn Quân mới giật mình.
Cảm giác đau đớn khi bị gãy tay ai có thể chịu được, cánh tay của Lý Duyên Ý e rằng từ sớm cũng đã được xử lý qua.
Lý Duyên Ý cùng Vệ Đình Húc hai người đi vào trong phòng, đóng cửa lại, Lý Duyên Ý liền hít vào một hơi thật sâu.
"Trước kia chỉ muốn đem Lý Cử kéo xuống, lại không nghĩ tới lúc bước lên ngai vàng sẽ gặp phải bao nhiêu chuyện phiền lòng. Tử Trác a Tử Trác, lúc trước ngươi nên nhắc nhở quả nhân mới phải." Lý Duyên Ý vừa bắt đầu liền oán trách Vệ Đình Húc, giống như một lời nói đùa thoải mái giữa bằng hữu với nhau. Vệ Đình Húc đang muốn mở miệng, Lý Duyên Ý lại tiếp tục ném ra một câu:
"Thái hậu phái người ám sát A Hâm."
Vệ Đình Húc khẽ cau mày: "A Hâm hiện tại thế nào rồi?"
"Tất nhiên là không có việc gì, nếu không quả nhân hiện tại cũng sẽ không an tâm mà đứng ở đây. Ta để cho A Liệt ở bắc cương bảo hộ nàng, có tin tức gì tùy thời gởi thư trở về. Tử Trác." Lý Duyên Ý đổi thành một vẻ mặt ý vị thâm trường, "Ngươi có biết lần này giúp A Hâm hóa giải nguy cơ chính là ai không?"
Vệ Đình Húc nhìn thấy vẻ mặt nàng như vậy cũng đã biết đáp án chính xác, lắc đầu nói: "Vi thần không biết."
"Chính là vị Quý phi vừa nghe tin đã bỏ chạy của quả nhân, thân ca ca của ngươi Vệ Tử Luyện."
Vệ Đình Húc cười cười nói: "Nhị ca tâm tư chỉ đặt vào mối họa hồ tặc, muốn thừa dịp bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức mà tập kích bất ngờ, quét sạch bọn họ, chính là một lòng chỉ nghĩ đến an nguy của Đại Duật, cũng vì bệ hạ tận trung tận lực, cũng không phải là nghe tin bỏ chạy, mong bệ hạ thứ tội."
"Ai, không cần phải nói những lời này." Lý Duyên Ý nói, "Chẳng lẽ Tử Trác cho rằng quả nhân hồ đồ như thế? Chút chuyện đó cũng không hiểu rõ hay sao? Quý phi gì gì đó cũng chỉ để lấy lệ với Thái hậu mà thôi, tâm tư của quả nhân đặt ở chỗ nào ngươi là người hiểu rõ nhất." Nàng đưa tay vỗ vỗ vai Vệ Đình Húc, "Tử Trác ngươi từ lúc nào lại trở nên cứng nhắc như vậy? Hay là bởi vì quả nhân hiện tại là Hoàng thượng, ngươi liền không giống như trước kia chân thành đối đãi với quả nhân nữa?"
Lời này của Lý Duyên Ý tương đương với trách cứ, Vệ Đình Húc tất nhiên không thể nói "Phải", nhưng nàng có thể phủ nhận sao? Một khi phủ nhận thì chính là lòng dạ thâm sâu, nói rộng hơn nữa thậm chí có thể gọi là lòng lang dạ sói.
Vệ Đình Húc cúi đầu một lúc lâu không nói, nhưng khi mở miệng trở lại thì giọng nói mang chút nghẹn ngào.
"Ân?" Lý Duyên Ý hơi nghiêng đầu xuống, muốn nhìn rõ gương mặt Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc lại lấy tay áo che mặt, nhẹ nhàng lau qua khóe mắt. Khi góc áo được buông xuống, hai mắt đã đỏ lên.
"Tử Trác ngươi vì sao lại khóc?"
"Bệ hạ đối với vi thần không chỉ là vị quân vương đáng kính mà còn là người chí thân, bệ hạ cảm thấy giữa người và vi thần có sự ngăn cách, chắc chắn là do vi thần làm không tốt, khiến cho bệ hạ không hài lòng. Nghĩ đến sai lầm của chính mình nhưng lại khiến cho bệ hạ lo lắng, vi thần khó chịu đau lòng mà khóc thôi."
Vốn dĩ chuyện Lý Duyên Ý đang nói chính là Vệ Đình Húc không chịu bộc lộ tâm tình cùng nàng, kết quả khi tới trong miệng Vệ Đình Húc lại biến thành giữa Lý Duyên Ý và nàng có ngăn cách. Nghe qua thì giống như là cùng một ý nghĩa, nhưng người chủ động xa cách đối phương lại âm thầm bị Vệ Đình Húc hoán đổi vị trí, ngược lại trở thành lỗi của Lý Duyên Ý.
Nếu đã là người chí thân chí kính, Lý Duyên Ý cho dù có muốn hùng hổ gây sự thì cũng không có cách gì nói được nữa. Lý Duyên Ý rút ra chiếc khăn tay từ bên hông tự mình giúp Vệ Đình Húc lau nước mắt:
"Quả nhân đối với ngươi không hài lòng khi nào? Ngươi cũng không thể dùng mồm mép khéo léo mà chụp mũ quả nhân. Nói ra thì Vệ gia các ngươi thật sự là phúc tinh trong đời quả nhân. Ngươi nhìn xem, ngươi vì quả nhân mở rộng giang sơn thi hành biến pháp, ca ca ngươi cứu mạng A Hâm của quả nhân, quả nhân thật sự là không rời bỏ được Vệ gia các ngươi."
"Vệ gia đối với bệ hạ một mảnh lòng son dạ sắt, đó đều là những chuyện thuộc về trách nhiệm của thần tử."
"Nhưng A Hâm lại làm cho quả nhân đau đầu." Lý Duyên Ý ngồi trở lại, rất tự nhiên mà đem đề tài câu chuyện chuyển tới trên người A Hâm, "Quả nhân vốn là muốn nhân cơ hội lần này để cho A Hâm trở về, không nghĩ tới thánh chỉ đã được đưa tới bắc cương nhưng nàng lại kháng chỉ bất tuân không trở lại. Hiện tại Loan Cương cả đám người kia đang nhìn chằm chằm A Hâm, ngày ngày đêm đêm dâng tấu sớ, chỉ muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Đống tấu sớ đó ngươi cũng đã xem qua rồi."
"Đúng vậy" Vệ Đình Húc nói, "Kỳ thật bệ hạ muốn mượn miệng lưỡi của chúng thần mà kéo A Hâm quay về Nhữ Trữ, hoàn toàn không cần lấy chuyện 'phong tướng' ra kích động chúng thần. Nếu trước đó bệ hạ phong cho A Hâm một tước vị nhàn tản, đám người Canh Bái Loan Cương chưa chắc sẽ phản đối giống như hiện giờ. Bọn họ hiện giờ không ngừng nhìn chằm chằm vào vi thần, lại càng nhìn chằm chằm vào A Hâm, bởi vì những chức vị mà bệ hạ phong ban đều là tay cầm binh quyền thực thụ. Không có lợi thì không dậy sớm, điểm mấu chốt lần này trông có vẻ như đã bị chuyển dời về phía Tạ gia đã bị bình định, kỳ thực chính là rơi vào vấn đề binh quyền. Tạ thị cựu bộ mặc dù đã bị trảm trừ gần như sạch sẽ, nhưng A Hâm cơ dũng hơn người, chỉ cần là những binh lính đã từng đi theo nàng sẽ cực kỳ dễ dàng bị nàng thuyết phục, một vị tướng vô danh nhưng lại hữu thực. Đổi lại thành bất kỳ ai khác cũng rất khó chiếm được sự tín nhiệm của tướng lĩnh bắc cương. Dã tâm của Canh Bái không dừng lại ở việc thuyên tuyển, mà còn là binh quyền. Nếu vi thần nhớ không lầm, từ cuối năm Thần Sơ thứ mười một Canh Bái cũng đã muốn để cho đích tử của mình đi bắc cương nhậm chức Lãnh binh Thái Thú rồi."
"Đúng vậy, lúc ấy quả nhân không cho, thứ nhất là bởi vì khi đó bắc cương còn có vài mối họa chưa bình, thập phần nguy hiểm, cữu cữu chỉ còn lại một nhi tử này, quả nhân cũng không muốn hắn mạo hiểm. Còn lý do thứ hai, đệ đệ của quả nhân quả nhân tất nhiên hiểu rõ, hắn đi bắc cương sợ là chỉ gây thêm phiền toái."
Vệ Đình Húc: "Huống chi bắc cương cách Nhữ Trữ quá xa, chính là mảnh đất tốt để tự mình nắm quyền, bệ hạ cũng là lo lắng Canh gia một khi có ý định tạo phản, e rằng sẽ lấy bắc cương làm cứ điểm, trực tiếp công kích Nhữ Trữ, nội ứng ngoại hợp."
Lý Duyên Ý không phải là không nghĩ tới chuyện này, nhưng dù sao cũng là thân cữu cữu của chính mình, tâm tư của nàng không thể nói với ai, ngay cả thân mẫu thân thiết nhất của mình cũng không thể nói.
Thế gian này, e rằng chỉ có Vệ Tử Trác là thực sự hiểu nàng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Duyên Ý nhìn về phía Vệ Đình Húc đột nhiên trở nên đặc biệt nhu hòa, lại đặc biệt khổ sở.
Bất quá cảm xúc này chỉ duy trì trong một khoảnh khắc cực ngắn đã từ trong đôi mắt của Lý Duyên Ý tiêu tán sạch sẽ, nàng rất nhanh đã tìm về được phương hướng cùng sự trấn định vừa rồi.
". . . . . . Quốc cữu gia muốn binh quyền, nếu như Hải Nạp biến pháp có thể triệt để thực thi, như vậy thì Canh gia bọn họ cũng không tính là thiệt thòi. A Hâm trở lại Nhữ Trữ hoặc là bỏ mạng ở bắc cương, đối với Canh gia mà nói đều là kết quả tốt nhất. Điều mà bọn họ muốn chính là chỉ cần A Hâm chết đi bệ hạ còn có khả năng lập Hậu, hoàng trữ còn có hi vọng. Mà ở bắc cương bên kia tất nhiên là có thể sắp xếp người của chính mình vào, giẫm bước lên Bạch Dục thành mà A Hâm đã vất vả tạo dựng, kiến công lập nghiệp, củng cố địa vị của Canh thị ở trong triều."
Lý Duyên Ý vuốt cằm: "Vẫn là Tử Trác thanh tỉnh, quả nhân vậy mà lại không nghĩ tới chuyện binh quyền."
"Bệ hạ chính là quan tâm tắc loạn, không bằng vi thần ở ngoài cuộc tỉnh táo hơn."
"Cho nên nói, theo nhận định của Tử Trác, A Hâm ở lại bắc cương chính là tốt nhất?"
"Không, A Hâm tiếp tục ở lại bắc cương chỉ sợ sẽ có nguy hiểm mới, cho dù có thể tránh thoát ám tiễn hôm nay, cũng khó bảo đảm sẽ không bị minh thương ngày khác gây thương tích, ở dưới sự che chở của bệ hạ vẫn là an toàn nhất."
"Nhưng quả nhân đã dùng hết biện pháp, nàng chính là quyết tâm không trở lại."
Vệ Đình Húc nhìn nhìn cánh tay của Lý Duyên Ý: "Bệ hạ bị thương?"
Lý Duyên Ý hơi sửng sốt, lập tức hiểu ra.
. . . . . .
Chân Văn Quân đem những khóm hoa hồng ở bên cạnh hồ chuyển dời đến vị trí lý tưởng, tắm rửa một chút rồi trở lại, Vệ Đình Húc cùng Lý Duyên Ý vẫn còn chưa đi ra, Chân Văn Quân không chịu ngồi yên, muốn đi thu thập phòng ở.
Tuy rằng đã chuyển đến một đoạn thời gian, nhưng vẫn còn một đống đồ đạc chưa kịp sắp xếp, đống nhạc khí lâu năm này của Vệ Đình Húc làm cho Chân Văn Quân đau đầu, nên sắp xếp ở nơi nào mới gọn gàng nhất? Còn có một đống sách kia thì nên xếp đặt như thế nào, nơi này cũng không có bức tường sách to như ở Vệ phủ để cho các nàng tận dụng.
Chân Văn Quân cầm hai quyển sách cổ đang muốn đặt lên trên giá, ai ngờ vừa đặt lên lại đặt không vững, rơi ra ngoài, nện vào đống nhạc khí ở bên dưới. Chân Văn Quân trong lòng "Ôi chao" một tiếng, chỉ sợ đồng thời phá hư cả quyển sách cùng nhạc khí mà Vệ Đình Húc yêu thích. Quyển sách nện xuống phát ra một tiếng "ông" ngân vang, Chân Văn Quân vội vàng tháo mở lớp vải bao bọc nhạc khí, muốn kiểm tra xem nó còn nguyên vẹn hay không.
Lớp vải bọc này vậy mà lại phi thường bền chắc, Chân Văn Quân mất thật nhiều sức lực mới mở ra được.
May mà nhạc khí không có hư hao gì.
Chân Văn Quân nhặt quyển sách lên đang muốn tiếp tục sắp xếp cho xong, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, dừng lại động tác trong tay.
Mới vừa rồi âm thanh kia có chút quen thuộc.
Giống như đã từng nghe qua ở nơi nào rồi.
Nàng cúi đầu, lực chú ý một lần nữa rơi trở về.
Nhạc khí có một mặt dài. Phía trên nhạc khí có mười ba dây đàn, nhìn qua có chút tương tự như đàn tranh, nhưng âm sắc trầm mạnh, hoàn toàn bất đồng.
Chân Văn Quân vuốt ve nhạc khí này, suy ngẫm, dùng phiến trúc gảy gảy.
Bất thình lình, đầu ngón tay của nàng giống như bị ngọn lửa đốt nóng, rụt mạnh trở về.
Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn.
Nàng đã nhớ ra.
Chân Văn Quân ít nhiều cũng có chút mất mát, cảm thấy lời đồn quả nhiên là lời đồn, thế gian nào có chuyện tốt đến như vậy. Cho nên, khi Lý Duyên Ý vừa mới nhắc tới chuyện "Nữ nữ thành thân" thì phản ứng bản năng của Chân Văn Quân chính là cảm thấy không đáng tin, nhưng suy nghĩ lại một chút, không đúng, người vừa nêu ra vấn đề này chính là Đại Duật đệ nhất nữ đế. Lý Duyên Ý muốn củng cố đế vị, muốn làm cho toàn bộ dân chúng Đại Duật từ trong nội tâm tán thành địa vị của nữ tử để mà cam tâm tình nguyện chấp nhận sự thống trị của một nữ nhân, phá vỡ lệ thường bài trừ chế độ cũ là điều vô cùng tất yếu.
Chân Văn Quân biết hiện nay nam tử Đại Duật phần đông có xu hướng yêu thích đoạn tụ*, các nữ tử chờ đợi nhau bạc đầu đến già cũng không hề ít, chẳng qua chưa từng có một pháp lệnh nào có thể làm cho bọn họ hợp tình hợp lý hợp pháp ở cùng một chỗ, trong phần lớn các tình huống chỉ có thể lấy danh nghĩa "mật hữu", thậm chí cả tư cách làm "thiếp" cũng không có. Bất luận sinh thời có bầu bạn gắn bó với nhau như thế nào, một khi chết đi thì từ tiền tài cho đến tước vị, từ nhà cửa cho đến gia nô, đồng tính mật hữu đều không có quyền thừa hưởng.
(*) Đoạn tụ (断袖): ý chỉ người đồng tính
Dọc đường đi trên Vạn Hướng Chi Lộ Chân Văn Quân đã từng nghe mấy vị tiểu nương tử của A Liêu thảo luận vài câu, các nàng không hề lo lắng tương lai A Liêu liệu có thể mang đến cho các nàng một cuộc sống tốt đẹp hay không, dù sao cũng có thế gia khổng lồ che chở, các nàng chắc chắn là áo cơm không lo. Nhưng nếu A Liêu đi trước một bước rời xa các nàng thì sao? Các nàng có thể nhận được tình yêu cùng sự che chở của A Liêu cả đời này, cũng toàn tâm toàn ý đáp tặng lại cho A Liêu, nhưng không có cách nào thừa hưởng bất cứ thứ gì thuộc về A Liêu, ngay cả cỗ xe ngựa Thanh Viên này đến lúc đó đều có thể phải quy trở về cho Trưởng Tôn gia, không khỏi khiến cho người ta trong lòng nguội lạnh.
Chân Văn Quân hỏi: "Chuyện bệ hạ suy nghĩ chính là nữ nữ thành thân, hay là nam tử cùng nam tử cũng có thể kết duyên?"
Lý Duyên Ý trả lời nàng: "Đều có thể."
Chân Văn Quân liền hiểu được quyết định của nàng.
Một khi đạo luật này được thi hành, một quần thể khổng lồ yêu thích đồng tính cùng với những nữ tử muốn nhập sĩ muốn có thêm nhiều tự do sẽ cùng nhau ủng hộ Lý Duyên Ý. Thời đại độc nhất vô nhị từ xưa đến nay này sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy chính mình vô cùng may mắn, cảm thấy Lý Duyên Ý chính là vị thánh chủ có một không hai, là vị minh quân xứng đáng để bọn họ đánh đổi tính mạng đến ủng hộ. Theo lý mà nói cũng sẽ có người phản đối, người phản đối tất nhiên là những nam tử Đại Duật truyền thống, quan niệm rằng nam nhân nên tam thê tứ thiếp cùng một đám nữ nhân sinh sống cùng nhau. Đáng tiếc những nam tử Đại Duật truyền thống cho rằng nam nên chủ ngoại nữ nên chủ nội phần lớn đều đã tử trận sa trường, còn lại đám hài đồng còn chưa có nhận thức rõ ràng đối với thế giới này. Nếu để cho các hài đồng từ nhỏ đã sinh sống bên trong một quốc gia nam nữ bình quyền, bọn họ sẽ cho rằng thế giới lẽ ra nên như vậy. Cứ nhìn Mãnh Đạt Hãn của Lưu Hỏa quốc chính là ví dụ thực tế tốt nhất. Còn có một bộ phận nữ tử cũng chẳng muốn mệt chết mệt sống, các nàng chỉ muốn ngồi không hưởng lộc, gả cho một lang quân hữu tình che chở cả đời là được. Những nữ tử như thế cũng không quan trọng, thậm chí có thể không để ý tới.
Chiếm được dân tâm không nói, điều quan trọng hơn là một khi "hình mẫu đầu tiên" cho việc nữ nữ thành thân có thể đứng vững, sau này Hoàng thượng muốn phong một nữ Hoàng hậu cũng không có gì đáng chỉ trích, nàng làm hết thảy những chuyện này đều là vì trải đường cho nàng cùng A Hâm sau này có cuộc sống thoải mái mà thôi.
Lý Duyên Ý là đang tính toán trước tiên đẩy nàng cùng Tử Trác ra ngoài làm một tấm bia ngắm sống đây mà.
Lôi kéo nàng nhập sĩ chẳng qua là muốn nâng cao uy tín của nàng ở dân gian Đại Duật, gia tăng mức độ khả thi thuận lợi đẩy mạnh việc nữ nữ thành thân mà thôi.
Nghĩ đến điểm này, vẻ tươi cười của Chân Văn Quân càng sâu: "Nô tỳ bất tài, chỉ biết vũ đao lộng côn, ra trận giết mấy tên hồ tặc thì có thể, nhưng nếu thật sự nhập sĩ làm quan. . . . . . Chỉ sợ nô tỳ không có bản lĩnh này."
"Ai, Văn Quân, đừng hễ mở miệng là lại cái gì nô tỳ, quả nhân nghe không được tự nhiên. Quả nhân gọi ngươi là muội muội, ngươi cứ gọi quả nhân là tỷ tỷ đi."
Toàn bộ lông tơ sau lưng Chân Văn Quân đều dựng thẳng, nàng nào dám xưng hô như thế, chỉ sợ giảm thọ. Nhưng Hoàng thượng cũng đã mở miệng rồi, nếu không gọi thì e rằng cũng không chỉ đơn giản là bị giảm thọ, chỉ sợ đầu rơi xuống đất lúc nào không biết.
Cho nên mới nói ngày xưa a mẫu từng dạy, bảo nàng không nên bộc lộ tài năng, điều tối kỵ nhất chính là bị đế vương gia nhìn trúng. Gần vua như gần cọp, hôm nay Hoàng thượng có thể coi trọng ngươi, ngày mai có thể nghi kỵ ngươi. Phương pháp thông minh nhất chính là rời xa triều đình tranh đấu, rời xa Hoàng thượng.
Đáng tiếc, Chân Văn Quân từ lâu cũng biết đạo lý này, nhưng chuyện cho tới hôm nay đã là thân bất do kỷ.
"Bệ hạ tỷ tỷ thật sự là ép chết nô. . . . . . ép chết muội muội ta rồi." Chân Văn Quân kiên trì cầm tay Lý Duyên Ý đáp lại, một bàn tay cầm còn chưa đủ, hai bàn tay hợp lại kẹp chặt lấy bàn tay trắng nõn quý giá của Hoàng thượng.
Nói về hư tình giả ý thì Chân Văn Quân thật đúng là không hề thua ai. Trước đây vì để bảo toàn mạng sống nàng đã từng diễn bao nhiêu trò, thế gian này người có thể tranh cao thấp cùng nàng về phương diện diễn trò e rằng cũng chỉ có mỗi Vệ Đình Húc.
Nếu Lý Duyên Ý đã muốn thân thiết như vậy thì cùng nàng thân thiết thôi, không sợ nước bùn dơ bẩn này thì toàn bộ đều đưa hết cho nàng, dù sao thì bùn đất trong lòng bàn tay nàng cũng hết sức dồi dào.
"Muội muội cũng không phải là muốn kháng chỉ bất tuân, chẳng qua là muội muội có mấy cân mấy lượng tự bản thân mình hiểu rõ. Chỉ sợ thật sự nhập sĩ còn chưa giúp được bệ hạ kiến công lập nghiệp chia sẻ một phần u sầu thì đã gây ra đại họa. . . . . ."
Lý Duyên Ý đưa tay lên mặt nàng phủi phủi, phủi bớt một ít bùn đất đi, cười đến có chút ôn hòa: "Nhân tài như muội muội đây, quả nhân trong lòng hiểu rõ, muội muội luôn vượt quá dự liệu của quả nhân, còn có thể gặp rắc rối gì chứ. Nếu muội muội lo lắng thì quả nhân tặng ngươi một kim bài miễn tử, thế nào?"
"Kim bài miễn tử?"
"Đúng vậy, có kim bài này bất luận là ai cũng không thể giết được ngươi, cho dù là quả nhân cũng không được."
"Bệ hạ tỷ tỷ cũng không được? Lại có một vật thần kỳ như thế?" Chân Văn Quân biết chính mình mở to hai mắt tỏ vẻ giật mình kinh ngạc trông rất giống một kẻ đần độn, nhưng trong lòng lại đang âm thầm kêu khổ. Lý Duyên Ý nói cũng đã nói đến mức này rồi, ngay cả kim bài miễn tử qua các triều đại Đại Duật chỉ ban cho tuyệt thế công thần cũng đã lấy ra rồi, Chân Văn Quân chỉ có thể kiên trì đến cùng mà tiếp nhận.
Nàng kỳ thật chỉ muốn đứng ở phía sau Vệ Đình Húc lặng lẽ bảo hộ nàng, làm tốt vai trò nữ nhân đứng sau lưng "Đại Duật đệ nhất nữ quan" là tốt rồi, không nghĩ tới Lý Duyên Ý lại nhất quyết muốn kéo nàng ra, đẩy nàng đến vị trí đầu sóng ngọn gió.
Vệ Đình Húc đã sớm trở về.
Vệ Đình Húc từ thật xa đã nhìn thấy hai người ở trên trà trai, A Trúc vừa mới vào cửa thấy Vệ Đình Húc đứng ở xa xa yên lặng chăm chú nhìn Hoàng thượng cùng Chân Văn Quân ở bên trong trà trai, sắc mặt trầm xuống, liền muốn đi thông báo Bí thư thừa đã trở về. Vệ Đình Húc ngăn cản nàng lại.
"Bệ hạ đang cùng Văn Quân mật đàm, người khác không thể quấy nhiễu. Tội quấy nhiễu Hoàng thượng ngươi đảm đương nổi sao?" Vệ Đình Húc trong miệng thì nói vậy, kỳ thật đã dùng đủ âm lượng, hai người ở bên trong trà trai nghe được vô cùng rõ ràng, hướng đến chỗ các nàng nhìn ra.
Chân Văn Quân thấy Vệ Đình Húc rốt cục cũng xuất hiện nước mắt suýt chút nữa trào ra ngoài, vội vàng khẩn thiết gọi một tiếng: "Tử Trác!"
Vệ Đình Húc tiến lên quỳ xuống đất bái kiến bệ hạ, Lý Duyên Ý tự mình nâng nàng dậy nói: "Quả nhân chờ ngươi đã lâu, Tử Trác a ngươi cuối cùng đã trở về. Đi, quả nhân có rất nhiều lời muốn nói cùng ngươi. Mấy ngày nay ở trong cung thật sự là nín nghẹn muốn chết quả nhân rồi."
Vệ Đình Húc để cho A Trúc cùng Chân Văn Quân đi chuẩn bị trà bánh, Chân Văn Quân còn lo lắng cho thương thế của Lý Duyên Ý. Lý Duyên Ý lắc lắc đầu nói không thành vấn đề.
Mãi cho đến khi Lý Duyên Ý cùng Vệ Đình Húc đi khuất tầm nhìn Chân Văn Quân mới giật mình.
Cảm giác đau đớn khi bị gãy tay ai có thể chịu được, cánh tay của Lý Duyên Ý e rằng từ sớm cũng đã được xử lý qua.
Lý Duyên Ý cùng Vệ Đình Húc hai người đi vào trong phòng, đóng cửa lại, Lý Duyên Ý liền hít vào một hơi thật sâu.
"Trước kia chỉ muốn đem Lý Cử kéo xuống, lại không nghĩ tới lúc bước lên ngai vàng sẽ gặp phải bao nhiêu chuyện phiền lòng. Tử Trác a Tử Trác, lúc trước ngươi nên nhắc nhở quả nhân mới phải." Lý Duyên Ý vừa bắt đầu liền oán trách Vệ Đình Húc, giống như một lời nói đùa thoải mái giữa bằng hữu với nhau. Vệ Đình Húc đang muốn mở miệng, Lý Duyên Ý lại tiếp tục ném ra một câu:
"Thái hậu phái người ám sát A Hâm."
Vệ Đình Húc khẽ cau mày: "A Hâm hiện tại thế nào rồi?"
"Tất nhiên là không có việc gì, nếu không quả nhân hiện tại cũng sẽ không an tâm mà đứng ở đây. Ta để cho A Liệt ở bắc cương bảo hộ nàng, có tin tức gì tùy thời gởi thư trở về. Tử Trác." Lý Duyên Ý đổi thành một vẻ mặt ý vị thâm trường, "Ngươi có biết lần này giúp A Hâm hóa giải nguy cơ chính là ai không?"
Vệ Đình Húc nhìn thấy vẻ mặt nàng như vậy cũng đã biết đáp án chính xác, lắc đầu nói: "Vi thần không biết."
"Chính là vị Quý phi vừa nghe tin đã bỏ chạy của quả nhân, thân ca ca của ngươi Vệ Tử Luyện."
Vệ Đình Húc cười cười nói: "Nhị ca tâm tư chỉ đặt vào mối họa hồ tặc, muốn thừa dịp bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức mà tập kích bất ngờ, quét sạch bọn họ, chính là một lòng chỉ nghĩ đến an nguy của Đại Duật, cũng vì bệ hạ tận trung tận lực, cũng không phải là nghe tin bỏ chạy, mong bệ hạ thứ tội."
"Ai, không cần phải nói những lời này." Lý Duyên Ý nói, "Chẳng lẽ Tử Trác cho rằng quả nhân hồ đồ như thế? Chút chuyện đó cũng không hiểu rõ hay sao? Quý phi gì gì đó cũng chỉ để lấy lệ với Thái hậu mà thôi, tâm tư của quả nhân đặt ở chỗ nào ngươi là người hiểu rõ nhất." Nàng đưa tay vỗ vỗ vai Vệ Đình Húc, "Tử Trác ngươi từ lúc nào lại trở nên cứng nhắc như vậy? Hay là bởi vì quả nhân hiện tại là Hoàng thượng, ngươi liền không giống như trước kia chân thành đối đãi với quả nhân nữa?"
Lời này của Lý Duyên Ý tương đương với trách cứ, Vệ Đình Húc tất nhiên không thể nói "Phải", nhưng nàng có thể phủ nhận sao? Một khi phủ nhận thì chính là lòng dạ thâm sâu, nói rộng hơn nữa thậm chí có thể gọi là lòng lang dạ sói.
Vệ Đình Húc cúi đầu một lúc lâu không nói, nhưng khi mở miệng trở lại thì giọng nói mang chút nghẹn ngào.
"Ân?" Lý Duyên Ý hơi nghiêng đầu xuống, muốn nhìn rõ gương mặt Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc lại lấy tay áo che mặt, nhẹ nhàng lau qua khóe mắt. Khi góc áo được buông xuống, hai mắt đã đỏ lên.
"Tử Trác ngươi vì sao lại khóc?"
"Bệ hạ đối với vi thần không chỉ là vị quân vương đáng kính mà còn là người chí thân, bệ hạ cảm thấy giữa người và vi thần có sự ngăn cách, chắc chắn là do vi thần làm không tốt, khiến cho bệ hạ không hài lòng. Nghĩ đến sai lầm của chính mình nhưng lại khiến cho bệ hạ lo lắng, vi thần khó chịu đau lòng mà khóc thôi."
Vốn dĩ chuyện Lý Duyên Ý đang nói chính là Vệ Đình Húc không chịu bộc lộ tâm tình cùng nàng, kết quả khi tới trong miệng Vệ Đình Húc lại biến thành giữa Lý Duyên Ý và nàng có ngăn cách. Nghe qua thì giống như là cùng một ý nghĩa, nhưng người chủ động xa cách đối phương lại âm thầm bị Vệ Đình Húc hoán đổi vị trí, ngược lại trở thành lỗi của Lý Duyên Ý.
Nếu đã là người chí thân chí kính, Lý Duyên Ý cho dù có muốn hùng hổ gây sự thì cũng không có cách gì nói được nữa. Lý Duyên Ý rút ra chiếc khăn tay từ bên hông tự mình giúp Vệ Đình Húc lau nước mắt:
"Quả nhân đối với ngươi không hài lòng khi nào? Ngươi cũng không thể dùng mồm mép khéo léo mà chụp mũ quả nhân. Nói ra thì Vệ gia các ngươi thật sự là phúc tinh trong đời quả nhân. Ngươi nhìn xem, ngươi vì quả nhân mở rộng giang sơn thi hành biến pháp, ca ca ngươi cứu mạng A Hâm của quả nhân, quả nhân thật sự là không rời bỏ được Vệ gia các ngươi."
"Vệ gia đối với bệ hạ một mảnh lòng son dạ sắt, đó đều là những chuyện thuộc về trách nhiệm của thần tử."
"Nhưng A Hâm lại làm cho quả nhân đau đầu." Lý Duyên Ý ngồi trở lại, rất tự nhiên mà đem đề tài câu chuyện chuyển tới trên người A Hâm, "Quả nhân vốn là muốn nhân cơ hội lần này để cho A Hâm trở về, không nghĩ tới thánh chỉ đã được đưa tới bắc cương nhưng nàng lại kháng chỉ bất tuân không trở lại. Hiện tại Loan Cương cả đám người kia đang nhìn chằm chằm A Hâm, ngày ngày đêm đêm dâng tấu sớ, chỉ muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Đống tấu sớ đó ngươi cũng đã xem qua rồi."
"Đúng vậy" Vệ Đình Húc nói, "Kỳ thật bệ hạ muốn mượn miệng lưỡi của chúng thần mà kéo A Hâm quay về Nhữ Trữ, hoàn toàn không cần lấy chuyện 'phong tướng' ra kích động chúng thần. Nếu trước đó bệ hạ phong cho A Hâm một tước vị nhàn tản, đám người Canh Bái Loan Cương chưa chắc sẽ phản đối giống như hiện giờ. Bọn họ hiện giờ không ngừng nhìn chằm chằm vào vi thần, lại càng nhìn chằm chằm vào A Hâm, bởi vì những chức vị mà bệ hạ phong ban đều là tay cầm binh quyền thực thụ. Không có lợi thì không dậy sớm, điểm mấu chốt lần này trông có vẻ như đã bị chuyển dời về phía Tạ gia đã bị bình định, kỳ thực chính là rơi vào vấn đề binh quyền. Tạ thị cựu bộ mặc dù đã bị trảm trừ gần như sạch sẽ, nhưng A Hâm cơ dũng hơn người, chỉ cần là những binh lính đã từng đi theo nàng sẽ cực kỳ dễ dàng bị nàng thuyết phục, một vị tướng vô danh nhưng lại hữu thực. Đổi lại thành bất kỳ ai khác cũng rất khó chiếm được sự tín nhiệm của tướng lĩnh bắc cương. Dã tâm của Canh Bái không dừng lại ở việc thuyên tuyển, mà còn là binh quyền. Nếu vi thần nhớ không lầm, từ cuối năm Thần Sơ thứ mười một Canh Bái cũng đã muốn để cho đích tử của mình đi bắc cương nhậm chức Lãnh binh Thái Thú rồi."
"Đúng vậy, lúc ấy quả nhân không cho, thứ nhất là bởi vì khi đó bắc cương còn có vài mối họa chưa bình, thập phần nguy hiểm, cữu cữu chỉ còn lại một nhi tử này, quả nhân cũng không muốn hắn mạo hiểm. Còn lý do thứ hai, đệ đệ của quả nhân quả nhân tất nhiên hiểu rõ, hắn đi bắc cương sợ là chỉ gây thêm phiền toái."
Vệ Đình Húc: "Huống chi bắc cương cách Nhữ Trữ quá xa, chính là mảnh đất tốt để tự mình nắm quyền, bệ hạ cũng là lo lắng Canh gia một khi có ý định tạo phản, e rằng sẽ lấy bắc cương làm cứ điểm, trực tiếp công kích Nhữ Trữ, nội ứng ngoại hợp."
Lý Duyên Ý không phải là không nghĩ tới chuyện này, nhưng dù sao cũng là thân cữu cữu của chính mình, tâm tư của nàng không thể nói với ai, ngay cả thân mẫu thân thiết nhất của mình cũng không thể nói.
Thế gian này, e rằng chỉ có Vệ Tử Trác là thực sự hiểu nàng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Duyên Ý nhìn về phía Vệ Đình Húc đột nhiên trở nên đặc biệt nhu hòa, lại đặc biệt khổ sở.
Bất quá cảm xúc này chỉ duy trì trong một khoảnh khắc cực ngắn đã từ trong đôi mắt của Lý Duyên Ý tiêu tán sạch sẽ, nàng rất nhanh đã tìm về được phương hướng cùng sự trấn định vừa rồi.
". . . . . . Quốc cữu gia muốn binh quyền, nếu như Hải Nạp biến pháp có thể triệt để thực thi, như vậy thì Canh gia bọn họ cũng không tính là thiệt thòi. A Hâm trở lại Nhữ Trữ hoặc là bỏ mạng ở bắc cương, đối với Canh gia mà nói đều là kết quả tốt nhất. Điều mà bọn họ muốn chính là chỉ cần A Hâm chết đi bệ hạ còn có khả năng lập Hậu, hoàng trữ còn có hi vọng. Mà ở bắc cương bên kia tất nhiên là có thể sắp xếp người của chính mình vào, giẫm bước lên Bạch Dục thành mà A Hâm đã vất vả tạo dựng, kiến công lập nghiệp, củng cố địa vị của Canh thị ở trong triều."
Lý Duyên Ý vuốt cằm: "Vẫn là Tử Trác thanh tỉnh, quả nhân vậy mà lại không nghĩ tới chuyện binh quyền."
"Bệ hạ chính là quan tâm tắc loạn, không bằng vi thần ở ngoài cuộc tỉnh táo hơn."
"Cho nên nói, theo nhận định của Tử Trác, A Hâm ở lại bắc cương chính là tốt nhất?"
"Không, A Hâm tiếp tục ở lại bắc cương chỉ sợ sẽ có nguy hiểm mới, cho dù có thể tránh thoát ám tiễn hôm nay, cũng khó bảo đảm sẽ không bị minh thương ngày khác gây thương tích, ở dưới sự che chở của bệ hạ vẫn là an toàn nhất."
"Nhưng quả nhân đã dùng hết biện pháp, nàng chính là quyết tâm không trở lại."
Vệ Đình Húc nhìn nhìn cánh tay của Lý Duyên Ý: "Bệ hạ bị thương?"
Lý Duyên Ý hơi sửng sốt, lập tức hiểu ra.
. . . . . .
Chân Văn Quân đem những khóm hoa hồng ở bên cạnh hồ chuyển dời đến vị trí lý tưởng, tắm rửa một chút rồi trở lại, Vệ Đình Húc cùng Lý Duyên Ý vẫn còn chưa đi ra, Chân Văn Quân không chịu ngồi yên, muốn đi thu thập phòng ở.
Tuy rằng đã chuyển đến một đoạn thời gian, nhưng vẫn còn một đống đồ đạc chưa kịp sắp xếp, đống nhạc khí lâu năm này của Vệ Đình Húc làm cho Chân Văn Quân đau đầu, nên sắp xếp ở nơi nào mới gọn gàng nhất? Còn có một đống sách kia thì nên xếp đặt như thế nào, nơi này cũng không có bức tường sách to như ở Vệ phủ để cho các nàng tận dụng.
Chân Văn Quân cầm hai quyển sách cổ đang muốn đặt lên trên giá, ai ngờ vừa đặt lên lại đặt không vững, rơi ra ngoài, nện vào đống nhạc khí ở bên dưới. Chân Văn Quân trong lòng "Ôi chao" một tiếng, chỉ sợ đồng thời phá hư cả quyển sách cùng nhạc khí mà Vệ Đình Húc yêu thích. Quyển sách nện xuống phát ra một tiếng "ông" ngân vang, Chân Văn Quân vội vàng tháo mở lớp vải bao bọc nhạc khí, muốn kiểm tra xem nó còn nguyên vẹn hay không.
Lớp vải bọc này vậy mà lại phi thường bền chắc, Chân Văn Quân mất thật nhiều sức lực mới mở ra được.
May mà nhạc khí không có hư hao gì.
Chân Văn Quân nhặt quyển sách lên đang muốn tiếp tục sắp xếp cho xong, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, dừng lại động tác trong tay.
Mới vừa rồi âm thanh kia có chút quen thuộc.
Giống như đã từng nghe qua ở nơi nào rồi.
Nàng cúi đầu, lực chú ý một lần nữa rơi trở về.
Nhạc khí có một mặt dài. Phía trên nhạc khí có mười ba dây đàn, nhìn qua có chút tương tự như đàn tranh, nhưng âm sắc trầm mạnh, hoàn toàn bất đồng.
Chân Văn Quân vuốt ve nhạc khí này, suy ngẫm, dùng phiến trúc gảy gảy.
Bất thình lình, đầu ngón tay của nàng giống như bị ngọn lửa đốt nóng, rụt mạnh trở về.
Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn.
Nàng đã nhớ ra.
Tác giả :
Ninh Viễn