Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu
Chương 39
Độc nghiện của Hà Thụ bắt đầu tái phát là vào buổi tối lúc 9 giờ, trước kia, hắn chưa từng bao giờ thử áp đi dục vọng của mình. Hắn lấy cớ là mình sẽ không giống Thích Mộ Thương lúc đó đau đớn đến thống khổ, sau phát hiện cái này vĩnh viễn giống như lý luận suông đầy buồn cười ngây thơ, khi đau đớn buông xuống, Hà Thụ rốt cuộc hiểu được tất cả ngôn ngữ vào giờ khó này đều trở nên trống rỗng, vốn ý chí kiên cường vào giờ khắc này đều tan rã, Hà Thụ cả người đau đớn run rẩy, nói không thành tiếng cầu xin: “Buông… Buông…"
Tây hắn thử giãy dụa, chính là Tô Mạch buộc rất chặt, hắn thậm chí ngay cả khí lực cử động cũng không có, vẫn như cũ tuyệt vọng dùng sức, giường bị động tác kịch liệt của hắn va chạm mà vang lên kịch liệt, Tô Mạch nhào qua, đem hắn gắt gao ấn xuống. Hà Thụ thống khổ ngưỡng cổ, phát ra tiếng la to khàn khàn, khóc hô: “A —- A—- Buông ra—- Đau —- Khó chịu quá!" Từng dây thần kinh run rẩy, toàn thân hỗn loạn đau đớn, từng tấc da thịt bị tổn thương đều không chú ý tới, máu chảy sẽ tự động khép lại, vết thương bị đánh sẽ tê đi, tuyệt đối không giống như lúc ấy, toàn bộ thần kinh trung ương bị khống chế, mỗi tấc trên thân thể đều tràn ngập hỉ nộ ái ố, lo âu, lúc nóng lúc lạnh, mỗi cảm giác nóng rực giống như bị một cây đao băm ngàn nhát trong xương cốt, mỗi loại giác quan giống như bị cây búa dùng sức đập vào.
Hà Thụ khóc, hô to, dùng sức muốn thoát khỏi trói buộc, thân thể chỉ còn xương cốt bị ghìm chặt, xương gò má của hắn vàng như nến, mồ hôi như mưa rơi, sắc mặt trắng một mảnh, cùng với nước mắt rơi xuống, nước mắt rơi xuống cùng mồ hôi chảy ra đầy ghê tởm, nôn mửa, Hà Thụ khàn khàn kêu, hô to, quần áo rất nhanh bị thấm ướt đẫm, tóc cũng trở nên ướt sũng, trên mặt gầy yếu trắng bệch, tất cả toàn là nước, đầu tiên là mồ hôi trên trán, lại đến nước mắt chảy xuống mũi, cuối cùng cái gì cũng không rõ ràng, Hà Thụ giãy dụa như người mất nức, tới sau đó lời cầu xin gì cũng nói không nên lời, chính là từ trong cổ họng đứt quãng phát ra “A —- A—-“, thỉnh thoảng còn có tiếng hút khí.
“Tô Mạch…" Hà Thụ không biết vùng vẫy đã bao laai, có lẽ là hơn mười phút, nhưng giờ khắc này hắn căn bản không biết mình đã nhịn bao lâu, có khi nói trời chuyển bốn mùa hắn cũng sẽ tin, nói thoáng qua hắn cũng sẽ tin, bởi vì cảm giác của hắn lúc này chỉ là thần kinh toàn thân thể run rẩy, khó chịu, rất đau, rất khó chịu. Âm thanh khàn khàn không rõ ràng của Hà Thụ vẫn gắt gao bám lấy Tô Mạch nói: “Van cầu anh, buông…. Anh bảo tôi làm cái gì cũng được, muốn tôi chúc phúc anh thế nào cũng được —- buông, tôi thề, tôi thật sự — tê — thề, tôi thật sự, lần này tôi tuyệt đối sẽ không quấn lấy anh — van cầu anh, anh muốn tôi làm gì cũng được, làm gì cũng được mà —- Ô, van cầu anh, van cầu anh."
Tô Mạch giống như không nghe thấy, chỉ là mạnh mẽ áp lại, y đem mặt chôn ở trong chăn, chỉ có run rẩy, các đốt ngón tay trắng bệch, bại lộ ra tâm trạng lúc này của y. Hà Thụ ở phía dưới y, bất an nôn nóng xoay đầu, lớp da ngoài bị dây thừng cứa vào đổ máu, Hà Thụ cầu ra sao, cầu thế nào, Tô Mạch cũng không nghe, chính là cúi đầu hung hăng chôn trong chăn, áp hắn, cắn răng, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không nghe. Hà Thụ cầu rất lâu, đột nhiên hét lên vài tiếng, không không chế được bắt đầu lớn tiếng mắng, khàn khàn rống giận: “Anh là đồ vương bát đản! Anh hỗn đản!! Anh trước kia chính là như vậy — Anh không phải đồ vật này nọ — Trước kia chỉnh tôi còn chưa đủ sao… Trước kia đùa giỡn tôi còn chưa đủ thảm sao —- Anh cảm thấy tôi còn chưa đủ buồn cười phải không! Đều là anh! Đều do anh!! Anh lấy cái gì! Anh lấy cái gì!! Anh buông — Có nghe thấy không —- Anh không phải gì đó —- tôi sở dĩ biến thành như vậy nguyên nhân đều do anh —- Hỗn đản! Hỗn đản!!!"
Hà Thụ tức giận mắng, nghiến răng nghiến lợi mắng. Tô Mạch quỳ gối trước giường, dùng sức nửa người trên áp hắn, liều mạng khống chế, toàn thân hơi hơi run rẩy, Tô Mạch hung hăng cắn môi của mình, cái gì cũng không nói, tâm đau thế nào cũng không nói. Chết cũng không buông, người khác mắng sao cũng không buông.
May mà Hà Thụ vốn không phải là người thích mắng chửi người khác, hắn điên đến mất đi lý trí cũng chỉ lặp lại mấy câu, sau đến Hà Thụ ngay cả khí lực mắng chửi người đều không còn, chỉ có thể cố gắng hút khí, ở trong không gian chật hẹp, khóc, giãy dụa, chẳng sợ kiệt sức. Hà Thụ một bên hút khí một bên nhỏ giọng khóc, nói: “Tô Mạch, Tô Mạch, tôi đau –“
Tô Mạch cắn răng, cái gì cũng không nói. Hai người cứ như thế qua nửa canh giờ, Hà Thụ bắt đầu không giãy dụa, Tô Mạch vẫn cố gắng đè lại, Hà Thụ cũng không hề từ chối, sau đó liền nói với Tô Mạch: “Tô Mạch… Thực xin lỗi, tôi vừa rồi không phải cố ý, hiện tại tốt rồi…"
Tô Mạch phun ra một ngụm khí đục, như là được ân xá ngẩng đầu lên, trên mặt là mệt mỏi cùng một ít thứ gì đó, có lẽ y nói rất giỏi, ở lúc đối mặt với chuyện này, chung quy vẫn có chút miễn cưỡng, có lẽ mỗi người, mặt đối với người thân thiết của mình, thấy một màn như vậy, đều có chút miễn cưỡng. Sắc mặt Tô Mạch tựa hồ có chút vui mừng, y nói: “Sao… Chịu qua rồi sao?"
Hà Thụ nhẹ gật đầu nói: “Hiện tại tốt hơn rồi… Thực xin lỗi… Vừa rồi thật sự rất khó chịu, cho nên mới nói như vậy, anh bỏ qua cho." Hà Thụ thậm chí miễn cưỡng tươi cười, nhìn qua trắng bệch một mảnh.
Tô Mạch mặt mày bắt đầu có sức sống, nói liên tục vài câu, không có việc gì, không có việc gì, rồi mới cẩn thận xem kỹ từng chút một vết ứ ngân trên tay Hà Thụ, giật mình nói: “Cậu chờ một chút, tôi lập tức giúp cậu cởi ra."
Hà Thụ cúi đầu, nhỏ giọng đáp ứng, Tô Mạch vội vàng dùng dao nhỏ đem từng sợi dây thừng đang buộc chặt cắt ra, không đợi Tô Mạch cởi bỏ trói buộc xong Hà Thụ lộ ra một cái mỉm cười, y đột nhiên phát hiện trên khuôn mặt khiếp nhược cùng tươi cười của Hà Thụ đồng thời biến mất vô tung vô tích, người kia giống như động vật hoang dã từ trên giường chạy trối chết nhảy xuống, vài bước mở khóa, đi vào phòng khách, tay cầm lấy bọc giấy trên bàn, một tay sờ soạng tìm cái bật lửa.
Tô Mạch lúc này mới hiểu mình bị lừa, y nổi giận gầm lên một tiếng, tiến lên, hai người quay thành một đống đánh nhau, lúc đang đánh nhau Tô Mạch nếu còn có thể tự hỏi nhất định sẽ nhớ tới câu tục ngữ chó cùng rứt giậu, con thỏ cắn người, nguyên nhân vì giờ khắc này, khuôn mặt Hà Thụ vặn vẹo cùng y đánh nhau, cú đánh của y suýt nữa nhường nhịn cầm không xong. Người kia rõ ràng chỉ còn xương cốt, khí lực lại giống như chó điên không biết từ nơi nào mà tới, cắn răng phản kháng, hai người giống như có thù không đội trời chung mà đánh, Hà Thụ mắt thấy bọc giấy kia bị Tô Mạch đoạt đi, lý trí hoàn toàn biến mất, một hơi hung hăng cắn trên đầu vai Tô Mạch, chốc lát vết cắn có thể thấy được máu tươi chảy ra, suýt nữa cắn rớt miếng thịt.
Tô Mạch chịu đau, cắn môi cổ họng không phát ra tiếng nào, trên môi xuất hiện vết máu, y một tiếng cũng không nói, rồi mới dùng sức đẩy, rốt cuộc đem Hà Thụ đang mạnh mẽ dùng sức cắn đẩy ra, lúc này mới cướp được bọc giấy, đang muốn đem vật kia ném ra ngoài cửa sổ, Hà Thụ giống như phát điên từ trên mặt đất đứng lên, thuận tay cầm lấy bình sứ trên bàn trả, bộ mặt dữ tợn, hướng đầu Tô Mạch đập lên, thời điểm đập lên, hắn nhìn thấy trong mắt Tô Mạch đều là khiếp sợ không tin nổi, sau đó biến thành một loại cảm giác không nói rõ. Rồi Hà Thụ nhìn thấy Tô Mạch, Tô Mạch chưa bao giờ chấp nhận việc yếu đuối, trong một khắc kia lại khóc.
Hà Thụ sửng sốt, rồi mới gắng gượng thu hồi lực, lui về sau mấy bước, bị ảnh hưởng mà té trên mặt đất.
Nhìn nước mắt trên mặt người nọ im lặng chảy xuống, Hà Thụ ngây ngốc nghĩ lúc người kia khóc cũng kiêu ngạo như vậy, vô thanh vô tức. Y khóc, y khóc, Hà Thụ nghĩ, đột nhiên cảm thấy lòng đau đến triệt để, lý trí một lần nữa trở lại, Hà Thụ thì thào muốn nói gì gì đó, Tô Mạch lại đột nhiên đem bọc giấy ném tới trước mặt Hà Thụ, Tô Mạch nói: “Cậu đi."
Hà Thụ vội vàng cẩn thận đem bọc giấy nhặt lên, vẻ mặt không ức chế được vui sướng, cẩn thận lấy, nâng lên, đặt ở mũi ngửi hương vị ấy, môt chút cũng không biết Tô Mạch nói gì. Hiểu Tô Mạch đẩy hắn, hung hăng đẩy hắn ra ngoài cửa, Hà Thụ không biết rõ vì sao lúc này lại phát ra một tiếng chói tai đầy bi thương, rồi mới hướng ngược lại trong phòng. Tô Mạch nước mắt cũng không lau, chính là cắn răng nói: “Cậu đi, cậu đi!" Hà Thụ oa oa thét chói tai, sợ hãi toàn lực giãy dụa, thẳng đến sau khi hắn thấy rõ ràng biểu tình của Tô Mạch, mới sửng sờ ở đó, bị Tô Mạch đẩy ra ngoài, đóng cửa lại.
“A —————————– A ———————- A ——————-“ Hà Thụ phát ra tiếng thét chói tai, miệng mở lớn, thử gõ cửa. Hắn la to: “Tô Mạch, Tô Mạch — A —– Mở cửa mở cửa ————–“
Hắn gõ hồi lâu, thẳng đến khi lý trí hoàn toàn biến mất, trong óc đau nhức, hắn mới nằm vật xuống sàn nhà lạnh như băng, bọc giấy lúc Hà Thụ bị Tô Mạch đẩy ra ngoài cửa, tùy ý bị vứt bỏ trên mặt đất, giờ phút này bột phán màu trắng bay trên thang lầu, Hà Thụ không có bật lửa, đầu đau như vậy, đau đớn làm cho hắn còng người, khom thắt lưng, quỳ gối trên cầu thang, đầu lưỡi đưa ra, liếm từng chút từng chút. Thẳng đến khi đầu không còn đau đớn, tâm lại trở nên đau, đau đến không chịu nổi.
Rồi sau đó, Hà Thụ nhắm mắt lại, tay run rẩy đứng thẳng người, kết quả lung lay một cái lại ngã xuống. Hà Thụ cứ như vậy bò lại trước nhà, dánh trên cửa sắt lạnh như băng, hai tay đều dán lên.
Hà Thụ không dám gõ cửa, hắn chỉ dám vô thanh vô tức thiếp đi, rồi mới nhỏ giọng, đối diện với bên trong cánh cửa hô to: “Tô Mạch — Tô Mạch — Mở cửa mở cửa." Nhỏ giọng hô hồi lâu, câu nói đơn giản chỉ có hai chữ, gió lạnh ở trên cầu thang trống trãi xuyên qua, Hà Thụ quỳ trên mặt đất đối diện với cánh cửa kia dùng có la to thế nào Tô Mạch cũng không thể nghe thấy.
Tô Mạch vì hắn mà khóc.
Hà Thụ biết, người kia giờ phút này đang ở bên cánh cửa, không tiếng động rơi lệ.
Tây hắn thử giãy dụa, chính là Tô Mạch buộc rất chặt, hắn thậm chí ngay cả khí lực cử động cũng không có, vẫn như cũ tuyệt vọng dùng sức, giường bị động tác kịch liệt của hắn va chạm mà vang lên kịch liệt, Tô Mạch nhào qua, đem hắn gắt gao ấn xuống. Hà Thụ thống khổ ngưỡng cổ, phát ra tiếng la to khàn khàn, khóc hô: “A —- A—- Buông ra—- Đau —- Khó chịu quá!" Từng dây thần kinh run rẩy, toàn thân hỗn loạn đau đớn, từng tấc da thịt bị tổn thương đều không chú ý tới, máu chảy sẽ tự động khép lại, vết thương bị đánh sẽ tê đi, tuyệt đối không giống như lúc ấy, toàn bộ thần kinh trung ương bị khống chế, mỗi tấc trên thân thể đều tràn ngập hỉ nộ ái ố, lo âu, lúc nóng lúc lạnh, mỗi cảm giác nóng rực giống như bị một cây đao băm ngàn nhát trong xương cốt, mỗi loại giác quan giống như bị cây búa dùng sức đập vào.
Hà Thụ khóc, hô to, dùng sức muốn thoát khỏi trói buộc, thân thể chỉ còn xương cốt bị ghìm chặt, xương gò má của hắn vàng như nến, mồ hôi như mưa rơi, sắc mặt trắng một mảnh, cùng với nước mắt rơi xuống, nước mắt rơi xuống cùng mồ hôi chảy ra đầy ghê tởm, nôn mửa, Hà Thụ khàn khàn kêu, hô to, quần áo rất nhanh bị thấm ướt đẫm, tóc cũng trở nên ướt sũng, trên mặt gầy yếu trắng bệch, tất cả toàn là nước, đầu tiên là mồ hôi trên trán, lại đến nước mắt chảy xuống mũi, cuối cùng cái gì cũng không rõ ràng, Hà Thụ giãy dụa như người mất nức, tới sau đó lời cầu xin gì cũng nói không nên lời, chính là từ trong cổ họng đứt quãng phát ra “A —- A—-“, thỉnh thoảng còn có tiếng hút khí.
“Tô Mạch…" Hà Thụ không biết vùng vẫy đã bao laai, có lẽ là hơn mười phút, nhưng giờ khắc này hắn căn bản không biết mình đã nhịn bao lâu, có khi nói trời chuyển bốn mùa hắn cũng sẽ tin, nói thoáng qua hắn cũng sẽ tin, bởi vì cảm giác của hắn lúc này chỉ là thần kinh toàn thân thể run rẩy, khó chịu, rất đau, rất khó chịu. Âm thanh khàn khàn không rõ ràng của Hà Thụ vẫn gắt gao bám lấy Tô Mạch nói: “Van cầu anh, buông…. Anh bảo tôi làm cái gì cũng được, muốn tôi chúc phúc anh thế nào cũng được —- buông, tôi thề, tôi thật sự — tê — thề, tôi thật sự, lần này tôi tuyệt đối sẽ không quấn lấy anh — van cầu anh, anh muốn tôi làm gì cũng được, làm gì cũng được mà —- Ô, van cầu anh, van cầu anh."
Tô Mạch giống như không nghe thấy, chỉ là mạnh mẽ áp lại, y đem mặt chôn ở trong chăn, chỉ có run rẩy, các đốt ngón tay trắng bệch, bại lộ ra tâm trạng lúc này của y. Hà Thụ ở phía dưới y, bất an nôn nóng xoay đầu, lớp da ngoài bị dây thừng cứa vào đổ máu, Hà Thụ cầu ra sao, cầu thế nào, Tô Mạch cũng không nghe, chính là cúi đầu hung hăng chôn trong chăn, áp hắn, cắn răng, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không nghe. Hà Thụ cầu rất lâu, đột nhiên hét lên vài tiếng, không không chế được bắt đầu lớn tiếng mắng, khàn khàn rống giận: “Anh là đồ vương bát đản! Anh hỗn đản!! Anh trước kia chính là như vậy — Anh không phải đồ vật này nọ — Trước kia chỉnh tôi còn chưa đủ sao… Trước kia đùa giỡn tôi còn chưa đủ thảm sao —- Anh cảm thấy tôi còn chưa đủ buồn cười phải không! Đều là anh! Đều do anh!! Anh lấy cái gì! Anh lấy cái gì!! Anh buông — Có nghe thấy không —- Anh không phải gì đó —- tôi sở dĩ biến thành như vậy nguyên nhân đều do anh —- Hỗn đản! Hỗn đản!!!"
Hà Thụ tức giận mắng, nghiến răng nghiến lợi mắng. Tô Mạch quỳ gối trước giường, dùng sức nửa người trên áp hắn, liều mạng khống chế, toàn thân hơi hơi run rẩy, Tô Mạch hung hăng cắn môi của mình, cái gì cũng không nói, tâm đau thế nào cũng không nói. Chết cũng không buông, người khác mắng sao cũng không buông.
May mà Hà Thụ vốn không phải là người thích mắng chửi người khác, hắn điên đến mất đi lý trí cũng chỉ lặp lại mấy câu, sau đến Hà Thụ ngay cả khí lực mắng chửi người đều không còn, chỉ có thể cố gắng hút khí, ở trong không gian chật hẹp, khóc, giãy dụa, chẳng sợ kiệt sức. Hà Thụ một bên hút khí một bên nhỏ giọng khóc, nói: “Tô Mạch, Tô Mạch, tôi đau –“
Tô Mạch cắn răng, cái gì cũng không nói. Hai người cứ như thế qua nửa canh giờ, Hà Thụ bắt đầu không giãy dụa, Tô Mạch vẫn cố gắng đè lại, Hà Thụ cũng không hề từ chối, sau đó liền nói với Tô Mạch: “Tô Mạch… Thực xin lỗi, tôi vừa rồi không phải cố ý, hiện tại tốt rồi…"
Tô Mạch phun ra một ngụm khí đục, như là được ân xá ngẩng đầu lên, trên mặt là mệt mỏi cùng một ít thứ gì đó, có lẽ y nói rất giỏi, ở lúc đối mặt với chuyện này, chung quy vẫn có chút miễn cưỡng, có lẽ mỗi người, mặt đối với người thân thiết của mình, thấy một màn như vậy, đều có chút miễn cưỡng. Sắc mặt Tô Mạch tựa hồ có chút vui mừng, y nói: “Sao… Chịu qua rồi sao?"
Hà Thụ nhẹ gật đầu nói: “Hiện tại tốt hơn rồi… Thực xin lỗi… Vừa rồi thật sự rất khó chịu, cho nên mới nói như vậy, anh bỏ qua cho." Hà Thụ thậm chí miễn cưỡng tươi cười, nhìn qua trắng bệch một mảnh.
Tô Mạch mặt mày bắt đầu có sức sống, nói liên tục vài câu, không có việc gì, không có việc gì, rồi mới cẩn thận xem kỹ từng chút một vết ứ ngân trên tay Hà Thụ, giật mình nói: “Cậu chờ một chút, tôi lập tức giúp cậu cởi ra."
Hà Thụ cúi đầu, nhỏ giọng đáp ứng, Tô Mạch vội vàng dùng dao nhỏ đem từng sợi dây thừng đang buộc chặt cắt ra, không đợi Tô Mạch cởi bỏ trói buộc xong Hà Thụ lộ ra một cái mỉm cười, y đột nhiên phát hiện trên khuôn mặt khiếp nhược cùng tươi cười của Hà Thụ đồng thời biến mất vô tung vô tích, người kia giống như động vật hoang dã từ trên giường chạy trối chết nhảy xuống, vài bước mở khóa, đi vào phòng khách, tay cầm lấy bọc giấy trên bàn, một tay sờ soạng tìm cái bật lửa.
Tô Mạch lúc này mới hiểu mình bị lừa, y nổi giận gầm lên một tiếng, tiến lên, hai người quay thành một đống đánh nhau, lúc đang đánh nhau Tô Mạch nếu còn có thể tự hỏi nhất định sẽ nhớ tới câu tục ngữ chó cùng rứt giậu, con thỏ cắn người, nguyên nhân vì giờ khắc này, khuôn mặt Hà Thụ vặn vẹo cùng y đánh nhau, cú đánh của y suýt nữa nhường nhịn cầm không xong. Người kia rõ ràng chỉ còn xương cốt, khí lực lại giống như chó điên không biết từ nơi nào mà tới, cắn răng phản kháng, hai người giống như có thù không đội trời chung mà đánh, Hà Thụ mắt thấy bọc giấy kia bị Tô Mạch đoạt đi, lý trí hoàn toàn biến mất, một hơi hung hăng cắn trên đầu vai Tô Mạch, chốc lát vết cắn có thể thấy được máu tươi chảy ra, suýt nữa cắn rớt miếng thịt.
Tô Mạch chịu đau, cắn môi cổ họng không phát ra tiếng nào, trên môi xuất hiện vết máu, y một tiếng cũng không nói, rồi mới dùng sức đẩy, rốt cuộc đem Hà Thụ đang mạnh mẽ dùng sức cắn đẩy ra, lúc này mới cướp được bọc giấy, đang muốn đem vật kia ném ra ngoài cửa sổ, Hà Thụ giống như phát điên từ trên mặt đất đứng lên, thuận tay cầm lấy bình sứ trên bàn trả, bộ mặt dữ tợn, hướng đầu Tô Mạch đập lên, thời điểm đập lên, hắn nhìn thấy trong mắt Tô Mạch đều là khiếp sợ không tin nổi, sau đó biến thành một loại cảm giác không nói rõ. Rồi Hà Thụ nhìn thấy Tô Mạch, Tô Mạch chưa bao giờ chấp nhận việc yếu đuối, trong một khắc kia lại khóc.
Hà Thụ sửng sốt, rồi mới gắng gượng thu hồi lực, lui về sau mấy bước, bị ảnh hưởng mà té trên mặt đất.
Nhìn nước mắt trên mặt người nọ im lặng chảy xuống, Hà Thụ ngây ngốc nghĩ lúc người kia khóc cũng kiêu ngạo như vậy, vô thanh vô tức. Y khóc, y khóc, Hà Thụ nghĩ, đột nhiên cảm thấy lòng đau đến triệt để, lý trí một lần nữa trở lại, Hà Thụ thì thào muốn nói gì gì đó, Tô Mạch lại đột nhiên đem bọc giấy ném tới trước mặt Hà Thụ, Tô Mạch nói: “Cậu đi."
Hà Thụ vội vàng cẩn thận đem bọc giấy nhặt lên, vẻ mặt không ức chế được vui sướng, cẩn thận lấy, nâng lên, đặt ở mũi ngửi hương vị ấy, môt chút cũng không biết Tô Mạch nói gì. Hiểu Tô Mạch đẩy hắn, hung hăng đẩy hắn ra ngoài cửa, Hà Thụ không biết rõ vì sao lúc này lại phát ra một tiếng chói tai đầy bi thương, rồi mới hướng ngược lại trong phòng. Tô Mạch nước mắt cũng không lau, chính là cắn răng nói: “Cậu đi, cậu đi!" Hà Thụ oa oa thét chói tai, sợ hãi toàn lực giãy dụa, thẳng đến sau khi hắn thấy rõ ràng biểu tình của Tô Mạch, mới sửng sờ ở đó, bị Tô Mạch đẩy ra ngoài, đóng cửa lại.
“A —————————– A ———————- A ——————-“ Hà Thụ phát ra tiếng thét chói tai, miệng mở lớn, thử gõ cửa. Hắn la to: “Tô Mạch, Tô Mạch — A —– Mở cửa mở cửa ————–“
Hắn gõ hồi lâu, thẳng đến khi lý trí hoàn toàn biến mất, trong óc đau nhức, hắn mới nằm vật xuống sàn nhà lạnh như băng, bọc giấy lúc Hà Thụ bị Tô Mạch đẩy ra ngoài cửa, tùy ý bị vứt bỏ trên mặt đất, giờ phút này bột phán màu trắng bay trên thang lầu, Hà Thụ không có bật lửa, đầu đau như vậy, đau đớn làm cho hắn còng người, khom thắt lưng, quỳ gối trên cầu thang, đầu lưỡi đưa ra, liếm từng chút từng chút. Thẳng đến khi đầu không còn đau đớn, tâm lại trở nên đau, đau đến không chịu nổi.
Rồi sau đó, Hà Thụ nhắm mắt lại, tay run rẩy đứng thẳng người, kết quả lung lay một cái lại ngã xuống. Hà Thụ cứ như vậy bò lại trước nhà, dánh trên cửa sắt lạnh như băng, hai tay đều dán lên.
Hà Thụ không dám gõ cửa, hắn chỉ dám vô thanh vô tức thiếp đi, rồi mới nhỏ giọng, đối diện với bên trong cánh cửa hô to: “Tô Mạch — Tô Mạch — Mở cửa mở cửa." Nhỏ giọng hô hồi lâu, câu nói đơn giản chỉ có hai chữ, gió lạnh ở trên cầu thang trống trãi xuyên qua, Hà Thụ quỳ trên mặt đất đối diện với cánh cửa kia dùng có la to thế nào Tô Mạch cũng không thể nghe thấy.
Tô Mạch vì hắn mà khóc.
Hà Thụ biết, người kia giờ phút này đang ở bên cánh cửa, không tiếng động rơi lệ.
Tác giả :
Mi Như Đại