Ngã Dục Phong Thiên
Chương 251: Cực Yếm nhận chủ (2)

Ngã Dục Phong Thiên

Chương 251: Cực Yếm nhận chủ (2)

Trụ sắt của nhà giam này đều là một màu tối đen, trên mặt được điêu khắc vô số ký hiệu ấn ký, tràn ra uy áp kinh người, giống như có thể thay thế cho thiên địa nơi này, mặt đất phía dưới trong thời khắc này, cũng xuất hiện rất nhiều vết nứt, giống như khó có thể chịu nổi.

Nhà giam lóe lên, xông thẳng về phía vật mỡ đông, muốn đem vật này khóa lại ở bên trong. Thậm chí trên trụ sắt nhà giam này còn tràn ra một lượng lớn khí màu đen, bên trong khí đen này lần lượt có từng gương mặt hiển lộ, trong mắt phát ra sự tham lam cùng kích động, theo nhà giam tiến thẳng về phía vật mỡ đông.

Nói ra thì dài dòng, nhưng trên thực tế sự việc chỉ phát sinh trong phút chốc, Mạnh Hạo cách đó không gần, nhưng cũng nhìn đến kinh tâm động phách. Lúc này Như Ý Ấn của hắn đã sắp hoàn thành chuẩn bị, cho nên dù thấy được tất cả, nhưng cũng không quá mức để ý, chỉ một lòng muốn nhanh chóng rời đi.

Nhưng… ở trong một hơi thở tiếp theo, Mạnh Hạo liền mạnh mẽ nhảy lên, tức giận thở hổn hển, thân thể rất nhanh lui về sau.

- Vật mỡ đông chết tiệt này, làm sao lại hướng về nơi này.

Mạnh Hạo không chút do dự, lập tức lui về sau. Hắn thấy vật mỡ đông kia vốn là hướng về phía khác để chạy trốn, nhưng không biết tại sao lại thay đổi phương hướng, nhắm thẳng về phía nơi này của Mạnh Hạo mà đến.

Mạnh Hạo mới không tin là vật mỡ đông kia chỉ là đi ngang qua. Lúc trước, hắn ở trong đỉnh vuông đã kiến thức được sự nham hiểm của nó, nay liền lập tức xác định, vật này rõ ràng là muốn xông về phía bản thân.

Da đầu Mạnh Hạo run lên, nghĩ đến hai lão quái Nguyên Anh kia, nghĩ đến tiếng tụng kinh văn quỷ dị, nghĩ đến nhà giam khổng lồ trên bầu trời đang gào thét hạ xuống, khiến oán khí của hắn đối với cái vật mỡ đông này là cực kỳ mãnh liệt.

Nhưng Mạnh Hạo là tu sĩ Trúc Cơ, tốc độ dù có nhanh hơn nữa cũng không cách nào nhanh hơn vật mà được lão quái Nguyên Anh thậm chí toàn bộ đạo uẩn của Thanh La Tông đều cực kỳ để ý này. Vật mỡ đông kia dù đang bị xiềng xích khóa lại, nhưng tốc độ vẫn cực nhanh đến khó mà hình dung, một hơi thở trước còn ở xa xa, mà nhoáng cái đã xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, rơi lên đỉnh đầu của hắn.

Mạnh Hạo thẩn sắc biến đổi, gần như trong khoảnh khắc khivật mỡ đông rơi xuống, lập tức không chút do dự nâng tay bắt lấy ném mạnh đi.

Vật mỡ đông vừa bị ném đi liền nhảy lên trở lại Mạnh Hạo, mở miệng rộng cắn cánh tay của Mạnh Hạo.

- Ta chạy không được, ngươi cũng đừng hòng chạy, ngươi là cái tên không có đạo đức…

Vật mỡ đông mở miệng, thì phía sau nó Tử La Lão Tổ cùng mỹ phụ trung niên đang đuổi theo, thấy được tất cả, hai mắt nhất thời hiện lên lửa giận ngất trời.

- Ngươi dám!!!!

Tử La Lão Tổ gần như phát điên, một tiếng rống kinh thiên, toàn bộ mặt đất đều run lên, tốc độ của lão cực nhanh nháy mắt đã thuấn di đến trước mặt Mạnh Hạo, mang theo sự phẫn nộ khó hình dung xuất một chưởng thẳng đến phía Mạnh Hạo.

Rầm!

Tiếng nổ vang lên, cơ thể Mạnh Hạo lập tức xuất hiện một quầng sáng, quầng sáng này không phải từ Mạnh Hạo phát ra, mà là từ vật mỡ đông kia khuếch tán ra. Thậm chí cơ thể Mạnh Hạo lúc này đang lui lại, không phải lực của hắn mà là do vật mỡ đông cắn vào tay mà kéo đi.

Trong miệng vật mỡ đông, cánh tay Mạnh Hạo không phải là bị nó cắn đứt, mà bị nó đâm rách da, hút lấy một giọt máu tươi của Mạnh Hạo. Phút chốc vật mỡ đông liền rùng mình một cái, thân thể trong nháy mắt không còn mờ mờ mà trở nên đục ngầu.

- Thật là khó hút, thật là khó uống, thật là khó uống…Đáng ghét đáng ghét đáng ghét…

Lúc vật mỡ đông này ầm ĩ kêu to, thì Tử La Lão Tổ đã hoàn toàn phát cuồng, hai mắt mỹ phụ trung niên bên cạnh cũng lộ ra lo lắng cùng không thể tin được.

- Nhận chủ…Nó… cư nhiên lại nhận chủ?

- Ta nhận chủ rồi, nhận hắn là chủ. Không tác dụng, các ngươi bắt ta cũng không thể dùng, đám các ngươi toàn mấy tên không đạo đức. Ta đã nhận chủ, ta không có năng lực bay, ta cũng không thể tiếp tục tản ra quầng sáng bảo hộ hắn rồi, ta đã là đồ vứt đi, ta muốn chết, cả bọn các ngươi đều không phải đồ chơi tốt, các ngươi là đồ xấu xa, ta ta ta ta…

Vật mỡ đông nhảy dựng lên, rơi lên đỉnh đầu Mạnh Hạo biến thành một mũ quan, nói xong lời cuối cùng, lập tức cúi đầu, lộ vẻ kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo.

- Ngươi làm gì mà còn không triển khai truyền tống trận?

- Ngươi là kẻ ngốc à? Ha ha, ta thích kẻ ngốc, ngốc là tốt, ngốc là điều rất tốt. Ồ, sao ngươi còn không bay đi, hay là ngươi ngốc thật? Con chim kia sao lại lựa chọn một kẻ ngốc thế này?

Miếng mỡ đông lải nhải, vừa nhắc tới liền nói hoài không thôi.

Tử La Lão Tổ ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng, cả người nháy mắt tiến đến, tay phải nâng lên, thiên địa bốn phía xung quanh lão giống như đều tối tăm đi, hóa thành những gợn sóng vặn vẹo bao phủ thẳng tới Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, cười gượng khi nhìn thấy quầng sáng cản trở Tử La Lão Tổ ngay trước người, giờ phút này đang nhanh chóng tối đi, nhất là phía trên, những gương mặt bên trong lồng giam đầy khí đen kia, đều phát ra tiếng rít gào phẫn nộ đến cùng cực. Mạnh Hạo không kịp nghĩ nhiều lập tức sờ vào Như Ý Ấn trong tay. Òanh một tiếng, đau nhức trong khoảnh khắc liền tràn ngập toàn thân hắn, người bên ngoài nhìn lại, thì thấy vầng sáng bên ngoài Mạnh Hạo trong phút chốc liền vỡ vụn, bên ngoài cơ thể hắn xuất hiện một lỗ đen giống như cắn nuốt cơ thể hắn, kể cả miếng mỡ đông kia cũng bị nuốt vào.

Mãi đến lúc Mạnh Hạo biến mất, thanh âm của miếng mỡ đông vẫn còn quanh quẩn, vang vọng…

- Ngươi thế này tuy rằng khiến ta thích thú, nhưng ngươi là kẻ ngốc thật đó hả? Không thể nào, thật sự không thể nào, con chim kia là ngọn nguồn của tất cả mọi thứ vô đạo đức, sao nó lại lựa chọn một kẻ ngu ngốc… Ngu ngốc… Ngu ngốc…

Âm thanh này như vang vọng trong phúc địa, bốn bề yên tĩnh chỉ có mỗi âm thanh này truyền ra. Tử La Lão Tổ với sắc mặt rất khó coi giờ phút này đứng ở nơi đó, hai mắt lộ ra vẻ căm giận ngút trời, phía trước lão ta xiềng xích kia rơi xuống mặt đất, miếng mỡ đông lại nhận Mạnh Hạo là chủ, chính là đã giải thoát khỏi xiềng xích đó.

- Nhận chủ… Vật ấy lại nhận chủ, sách cổ từng viết, vật ấy không thể nhận chủ, không tồn tại việc nhận chủ!!

Tử La Lão Tổ hơi thở dồn dập, một lát sau ngửa mặt lên trời hét to.

Mỹ phụ trung niên hít một hơi sâu, hai mắt bỗng nhiên lóe lên.

Đúng lúc này nhà giam giữa không trung bỗng nhiên oanh lên một tiếng nổ tung, vô số mảnh sắt văng tứ tung. Tất cả hắc khí đều co lại, hóa thành một thân ảnh màu đen, thân ảnh này mơ hồ không rõ ràng nhưng phát ra hắc khí, luồng khí này cũng khiến cho Tử La Lão Tổ tâm thần chấn động.

- Như Ý Ấn của Thiên Hà Như Ý Tông… Chả trách người này có thể rời khỏi được nơi này, là bởi vì có vật ấy! Tìm y, không từ một thủ đoạn nào tìm cho bằng được y, nhưng không được để các tông môn khác biết. Cực Yếm nhận chủ! Cực Yếm nhận chủ! Đây là việc tốt, đây là biến số, biến số này có lẽ không thể luyện ra Trường Sinh khí mà là trực tiếp luyện ra Trường Sinh Đan!!
Tác giả : Nhĩ Căn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại