Ngã Dục Phong Thiên
Chương 168: Hội đấu giá
- Từ đó về sau, mấy đại tông môn đã nhiều lần thử, thậm chí còn xuất động không ít chí bảo, dần dần mới có thể tiếp cận trong phạm vi trăm trượng. Nếu nói việc chấn động nhất thì chính là nửa năm trước, Nhất Kiếm Tông mời ra đạo ẩn trong tông môn, trong chớp mắt phá vỡ phạm vi trăm trượng, lấy ra được hai giọt máu tươi trên tiên thi!
- Một giọt máu tươi được Tử Vận Tông trả cái giá khổng lồ mua lại, một giọt thì để lại trong Nhất Kiếm Tông, dùng để cảm ngộ tiên ý. Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở trong phòng, tay phải cầm một ngọc giản, phía trên có ghi lại những chuyện liên quan đến tiên thi, được Mạnh Hạo dùng một ít linh thạch mua lại.
- Ngay cả Đông Thổ Đại Đường một năm trước cũng cử tu sĩ đến tra xét việc này. Nay Tây Mạc cũng đã đến, thi thể được xưng là của tiên nhân này, đủ để khiến cho toàn bộ Tu Chân giới chấn động. Mạnh Hạo trầm mặc một lát, sau đó thu hồi ngọc giản, hai mắt chợt lóe, đi ra khỏi khách sạn.
Một tháng đã qua, mấy ngày này trong toàn thành, đều đang đàm luận về chuyện hội đấu giá lần này, Mạnh Hạo từ lâu đã đi đến Bách Trân Các nộp tiền đặt cọc, đổi lấy một khối lệnh bài chứng nhận tư cách tham dự bán đấu giá.
Giờ phút này hắn đang cất bước đi qua mấy ngõ nhỏ, trường bào đã trở thành màu đen, mang theo mũ trùm, che lấp khuôn mặt, ngày thường có rất ít người mặc đồ như vậy, nhưng hôm nay hội đấu giá sắp bắt đầu, dọc theo đường đi, những người đi đường ăn mặc như thế cũng không ít, dù sao việc bán đấu giá, luôn luôn tồn tại những chuyện riêng tư mà không muốn cho người ngoài biết.
Không bao lâu sau, Mạnh Hạo đã tới gần khu vực tổ chức hội đấu giá, nơi đó là một quảng trường hình tròn lớn, bốn phía có không ít trận pháp cấm chế, hóa thành vô số ký hiệu lóng lánh hào quang.
Cũng có rất đông tu sĩ canh giữ, tu sĩ Trúc Cơ cảnh đã có hơn mười người, bọn họ đi lại tuần tra ở bốn phía, thỉnh thoảng ánh mắt đảo qua mọi người, thậm chí ở giữa không trung của phòng đấu giá này, còn có bốn thân ảnh đang khoanh chân ngồi ở trên hư không, bốn người này toàn thân phát ra hào quang, lộ ra uy áp thuộc về những lão quái Kết Đan cảnh, làm kinh sợ bát phương.
Những thứ này, vẫn chỉ là lực lượng phòng hộ phơi bày ra bên ngoài, có thể tổ chức loại hội đấu giá cỡ trung này, chắc chắn có tu sĩ Nguyên Anh cảnh tọa trấn, chỉ cần một tu sĩ Nguyên Anh cảnh, là đủ để làm kinh sợ toàn bộ thành trì, dù sao ở Nam Vực, số lượng tu sĩ Nguyên Anh cảnh của ngũ đại tông môn tam đại gia tộc cũng cực kỳ ít ỏi.
Bất kỳ một tu sĩ Nguyên Anh cảnh nào đều xứng đáng được gọi là Lão Tổ, ngày thường đều bế quan, hành tẩu bên ngoài chủ yếu là tu sĩ Kết Đan cảnh.
Người tham dự bán đấu giá ở nơi đây, đến từ nhiều tông môn của Đông Lai quốc, cũng có một ít tu sĩ của các quốc gia lân cận, tất cả đã sớm đến, chỉ kẻ có lệnh bài mới được tiến vào trong, lúc Mạnh Hạo đến thì bên trong phòng đấu giá đã có hơn trăm người, và còn đang không ngừng tăng lên.
Số linh thạch Mạnh Hạo giao nộp, chỉ có thể đổi lấy một vị trí ở phía ngoài, giờ phút này bước vào phòng đấu giá, ánh mắt Mạnh Hạo bình tĩnh, khoanh chân ngồi ở vị trí thuộc về hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đài cao ở trung tâm phòng đấu giá, ánh mắt đảo qua bốn phía, thấy ở phía trên có ba tầng gian phòng cách biệt, hiển nhiên nơi đó là của những người không phải tu vi cao thâm thì cũng có lai lịch bất phàm.
Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy trong số những tu sĩ ở đây, có một số người thân thể cao lớn hơn người thường, nhưng quần áo lại đơn giản hơn rất nhiều, thậm chí trên thân thể có nhiều chỗ xâu thiết hoàn, làn da hơi đen, trong mắt chớp động lam mang.
Những người này đều có thân mình cao lớn khôi ngô, tóc rối, quần áo quái dị, trên người đầy thiết hoàn, không cần nói cũng biết đây không phải tu sĩ Nam Vực mà là đến từ Tây Mạc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một lúc lâu sau, phòng đấu giá đã có gần ngàn người thì một tiếng chuông bỗng nhiên ngân vang, khiến cho tiềng ồn ào hối hả nơi đây, dần dần lắng xuống.
Cùng lúc đó, trên đài cao ở trung tâm phòng đấu giá, quang mang chớp động chói mắt, hóa thành bảy màu, ngay sau đó, quang mang bảy màu này bỗng khuếch tán, bao phủ toàn bộ phòng đấu giá.
Bên trong quang mang bảy màu, trên đài cao, một đạo thân ảnh giống như xuất hiện từ hư vô, đứng tại nơi đó, đây là một lão giả, trên người mặc trường bào rộng thùng thình, tóc hoa râm, thoạt nhìn rất tang thương, nhưng trong mắt lão có quang mang sắc bén, trong chớp mắt, đảo qua bốn phía khiến cho không ít tu sĩ tâm thần chấn động.
- Là Kiều lão của Bách Trân Các!
- Đúng là Kiều lão tự mình chủ trì hội đấu giá lần này, nghe nói tu vi của ông ta đã đạt đến Kết Đan trung kỳ, nhưng không phải là người của Nam Vực, mà là nhiều năm trước đến từ trên một đảo nhỏ ở Thiên Hà Hải.
Tiếng bàn tán lập tức truyền ra, lão giả trên đài cao, ho khan một tiếng, chậm rãi mở miệng, thanh âm trong nháy mắt lan truyền khắp toàn bộ phòng đấu giá.
- Hôm nay vật phẩm bán đấu giá, có hơn một trăm kiện, có đan dược, pháp bảo, truyền thừa, thiên tài địa bảo, vật báu của Tây Mạc, Nam Vực chi bảo, bảo tàng của Thiên Hà Hải.
- Quy củ lão phu không nói nhiều, kiện vật phẩm thứ nhất, Thiên Hà Hải, xác Thanh Loa ngàn năm!
Lão giả họ Kiều thản nhiên mở miệng đồng thời phía sau hắn lập tức có một nữ tử từ trong hư không xuất hiện, cô gái này thân mình thướt tha, cười nói tự nhiên, phong tình vô tận, lúc đang đi ra thì trong tay nâng một cái khay ngọc, bên trong bày một vật to bằng lòng bàn tay, là một vỏ ốc biển màu xanh.
Trên vỏ ốc có không ít hoa văn tự nhiên, chằng chịt đan vào nhau, cũng có u quang tản ra, dường như ẩn chứa đại đạo thiên địa, ngay khi nó vừa xuất hiện, toàn bộ bên trong phòng đấu giá tràn ngập từng luồng tiên âm.
- Bảo vật này đã ngoài ngàn năm, âm thanh như tiên âm, những trận văn này, dùng linh thức tìm hiểu ba ngày có thể tăng sáu năm tuổi thọ, bảo vật này ở bên ngoài rất khó thấy được. Lão giả họ Kiều thản nhiên mở miệng, lời nói của lão vừa dứt, lập tức toàn bộ phòng đấu giá đầu tiên là yên tĩnh trong nháy mắt, nhưng sau đó liền lập tức sôi trào lên như sóng biển ngập trời.
Bảo vật có thể giúp gia tăng tuổi thọ đủ để khiến cho người ta bị chấn động, điên cuồng tranh đoạt, giờ phút này người ở bốn phía trong các tầng, cũng đều bị chấn động, bị hội đấu giá lần này làm rung động.
Mạnh Hạo ở phía xa, nhưng lúc này hắn có thể nhìn rõ trên đài cao, nữ tử phong tình vô hạn kia khiến cho Mạnh Hạo sửng sốt một chút, thần sắc lộ ra vẻ cổ quái, cô gái này hắn nhớ rõ, nàng tên là Xảo Linh, năm đó hắn đã từng gặp ở Bách Trân Các trong Thiên Hà Phường.
- Tại sao nàng lại ở chỗ này, Triệu quốc đã biến mất, chắc là trước khi Triệu quốc xảy ra đại biến thì nàng đã rời đi, dù sao nơi này cũng là Bách Trân Các.
Cùng lúc đó, ở trong một gian phòng của tầng cao nhất trong phòng đấu giá, Sở Ngọc Yên mặc một bộ quần áo trắng tinh, đang yên lặng đứng ở đó, nhìn quảng trường phía dưới, phía sau nàng có một trung niên nam tử, đang cung kính đứng ở phía sau.
- Sở đạo hữu, Xuân Thu Mộc mà ngươi cần, lần bán đấu giá này đúng là có một chiếc, nhưng quy củ của bản các là không thể phá, nếu ngươi cần, kính xin đấu giá trong hội đấu giá đoạt lấy, gốc Xuân Thu Mộc là vật phẩm đấu giá thứ ba mươi chín.
Xác ốc biển ngàn năm của Thiên Hà Hải, vật ấy có thể tăng tuổi thọ của tu sĩ, mà thọ nguyên là vô giá, trường sinh là một loại khát vọng đến từ bản năng linh hồn của mỗi một sinh linh.
Nhất là tu sĩ, nhất là những người đại nạn sắp đến, đối với bọn hắn mà nói, sáu năm tuổi thọ có thể khiến cho bọn hắn bất chấp tất cả đi tranh đoạt.
Vật này mở màn cho hội đấu giá, nhất thời khiến cho phòng đấu giá chấn động, trong khoảng thời gian ngắn tiếng hét giá liên tiếp vang lên, bất kể là những gian phòng hình tròn phía trên hay là gần ngàn người ở dưới, đều có người ra giá, khiến cho giá của vỏ ốc ngàn năm này được kéo lên đến một mức độ làm cho Mạnh Hạo cũng phải kinh hãi.
Cuối cùng, vật ấy bị một người trong phòng tầng hai mua được, tuy rằng mọi người không đấu giá được, nhưng không khí trong phòng đấu giá đã được hâm nóng lên thành công, ngay sau đó, vật phẩm đấu giá thứ hai, thứ ba, thứ tư lần lượt xuất hiện, khiến cho không khí nơi này được đẩy lên tới cực hạn, hơn nữa chẳng những không ngừng lại, ngược lại còn đang không ngừng tăng lên như không có điểm dừng.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo tham gia hội đấu giá, lần đầu tiên thấy sự điên cuồng của tu sĩ, nội tâm hắn dần bình tĩnh, đôi mắt lạnh nhìn những tu sĩ bốn phía xung quanh vì những vật phẩm mà liên tục ra giá.
- Vật phẩm đấu giá thứ tám, chắc hẳn có không ít đạo hữu là vì vật này mà đến. Kiều lão thản nhiên mở miệng, vừa nói vừa vung tay phải lên, lập tức ở phía sau lão, khay ngọc trên tay Xảo Linh xuất hiện một vật khác.
Kia là một mảnh xương màu xanh đen, phía rìa sứt mẻ không thành hình, dường như là một bộ phận của xương đầu, mặt trên có khắc ký hiệu ấn ký phức tạp, một cỗ hơi thở âm trầm từ xa xưa tràn ra, nhưng lại bị hào quang của khay ngọc ngăn cản, như bị nhốt ở bên trong.
Nhưng mặc dù như thế, nhưng vẫn có không ít khí tức tràn ra xung quanh, tràn ngập toàn bộ phòng đấu giá, trong chớp mắt, dường như có một trận gió mang theo khí tức mục nát cổ xưa, đảo qua bát phương, khiến cho từng người ở nơi đây trong một khắc này, cảm nhận được một cỗ tang thương khó có thể hình dung, cùng với oán khí điên cuồng tích tụ qua vô tận năm tháng.
- Một giọt máu tươi được Tử Vận Tông trả cái giá khổng lồ mua lại, một giọt thì để lại trong Nhất Kiếm Tông, dùng để cảm ngộ tiên ý. Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở trong phòng, tay phải cầm một ngọc giản, phía trên có ghi lại những chuyện liên quan đến tiên thi, được Mạnh Hạo dùng một ít linh thạch mua lại.
- Ngay cả Đông Thổ Đại Đường một năm trước cũng cử tu sĩ đến tra xét việc này. Nay Tây Mạc cũng đã đến, thi thể được xưng là của tiên nhân này, đủ để khiến cho toàn bộ Tu Chân giới chấn động. Mạnh Hạo trầm mặc một lát, sau đó thu hồi ngọc giản, hai mắt chợt lóe, đi ra khỏi khách sạn.
Một tháng đã qua, mấy ngày này trong toàn thành, đều đang đàm luận về chuyện hội đấu giá lần này, Mạnh Hạo từ lâu đã đi đến Bách Trân Các nộp tiền đặt cọc, đổi lấy một khối lệnh bài chứng nhận tư cách tham dự bán đấu giá.
Giờ phút này hắn đang cất bước đi qua mấy ngõ nhỏ, trường bào đã trở thành màu đen, mang theo mũ trùm, che lấp khuôn mặt, ngày thường có rất ít người mặc đồ như vậy, nhưng hôm nay hội đấu giá sắp bắt đầu, dọc theo đường đi, những người đi đường ăn mặc như thế cũng không ít, dù sao việc bán đấu giá, luôn luôn tồn tại những chuyện riêng tư mà không muốn cho người ngoài biết.
Không bao lâu sau, Mạnh Hạo đã tới gần khu vực tổ chức hội đấu giá, nơi đó là một quảng trường hình tròn lớn, bốn phía có không ít trận pháp cấm chế, hóa thành vô số ký hiệu lóng lánh hào quang.
Cũng có rất đông tu sĩ canh giữ, tu sĩ Trúc Cơ cảnh đã có hơn mười người, bọn họ đi lại tuần tra ở bốn phía, thỉnh thoảng ánh mắt đảo qua mọi người, thậm chí ở giữa không trung của phòng đấu giá này, còn có bốn thân ảnh đang khoanh chân ngồi ở trên hư không, bốn người này toàn thân phát ra hào quang, lộ ra uy áp thuộc về những lão quái Kết Đan cảnh, làm kinh sợ bát phương.
Những thứ này, vẫn chỉ là lực lượng phòng hộ phơi bày ra bên ngoài, có thể tổ chức loại hội đấu giá cỡ trung này, chắc chắn có tu sĩ Nguyên Anh cảnh tọa trấn, chỉ cần một tu sĩ Nguyên Anh cảnh, là đủ để làm kinh sợ toàn bộ thành trì, dù sao ở Nam Vực, số lượng tu sĩ Nguyên Anh cảnh của ngũ đại tông môn tam đại gia tộc cũng cực kỳ ít ỏi.
Bất kỳ một tu sĩ Nguyên Anh cảnh nào đều xứng đáng được gọi là Lão Tổ, ngày thường đều bế quan, hành tẩu bên ngoài chủ yếu là tu sĩ Kết Đan cảnh.
Người tham dự bán đấu giá ở nơi đây, đến từ nhiều tông môn của Đông Lai quốc, cũng có một ít tu sĩ của các quốc gia lân cận, tất cả đã sớm đến, chỉ kẻ có lệnh bài mới được tiến vào trong, lúc Mạnh Hạo đến thì bên trong phòng đấu giá đã có hơn trăm người, và còn đang không ngừng tăng lên.
Số linh thạch Mạnh Hạo giao nộp, chỉ có thể đổi lấy một vị trí ở phía ngoài, giờ phút này bước vào phòng đấu giá, ánh mắt Mạnh Hạo bình tĩnh, khoanh chân ngồi ở vị trí thuộc về hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đài cao ở trung tâm phòng đấu giá, ánh mắt đảo qua bốn phía, thấy ở phía trên có ba tầng gian phòng cách biệt, hiển nhiên nơi đó là của những người không phải tu vi cao thâm thì cũng có lai lịch bất phàm.
Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy trong số những tu sĩ ở đây, có một số người thân thể cao lớn hơn người thường, nhưng quần áo lại đơn giản hơn rất nhiều, thậm chí trên thân thể có nhiều chỗ xâu thiết hoàn, làn da hơi đen, trong mắt chớp động lam mang.
Những người này đều có thân mình cao lớn khôi ngô, tóc rối, quần áo quái dị, trên người đầy thiết hoàn, không cần nói cũng biết đây không phải tu sĩ Nam Vực mà là đến từ Tây Mạc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một lúc lâu sau, phòng đấu giá đã có gần ngàn người thì một tiếng chuông bỗng nhiên ngân vang, khiến cho tiềng ồn ào hối hả nơi đây, dần dần lắng xuống.
Cùng lúc đó, trên đài cao ở trung tâm phòng đấu giá, quang mang chớp động chói mắt, hóa thành bảy màu, ngay sau đó, quang mang bảy màu này bỗng khuếch tán, bao phủ toàn bộ phòng đấu giá.
Bên trong quang mang bảy màu, trên đài cao, một đạo thân ảnh giống như xuất hiện từ hư vô, đứng tại nơi đó, đây là một lão giả, trên người mặc trường bào rộng thùng thình, tóc hoa râm, thoạt nhìn rất tang thương, nhưng trong mắt lão có quang mang sắc bén, trong chớp mắt, đảo qua bốn phía khiến cho không ít tu sĩ tâm thần chấn động.
- Là Kiều lão của Bách Trân Các!
- Đúng là Kiều lão tự mình chủ trì hội đấu giá lần này, nghe nói tu vi của ông ta đã đạt đến Kết Đan trung kỳ, nhưng không phải là người của Nam Vực, mà là nhiều năm trước đến từ trên một đảo nhỏ ở Thiên Hà Hải.
Tiếng bàn tán lập tức truyền ra, lão giả trên đài cao, ho khan một tiếng, chậm rãi mở miệng, thanh âm trong nháy mắt lan truyền khắp toàn bộ phòng đấu giá.
- Hôm nay vật phẩm bán đấu giá, có hơn một trăm kiện, có đan dược, pháp bảo, truyền thừa, thiên tài địa bảo, vật báu của Tây Mạc, Nam Vực chi bảo, bảo tàng của Thiên Hà Hải.
- Quy củ lão phu không nói nhiều, kiện vật phẩm thứ nhất, Thiên Hà Hải, xác Thanh Loa ngàn năm!
Lão giả họ Kiều thản nhiên mở miệng đồng thời phía sau hắn lập tức có một nữ tử từ trong hư không xuất hiện, cô gái này thân mình thướt tha, cười nói tự nhiên, phong tình vô tận, lúc đang đi ra thì trong tay nâng một cái khay ngọc, bên trong bày một vật to bằng lòng bàn tay, là một vỏ ốc biển màu xanh.
Trên vỏ ốc có không ít hoa văn tự nhiên, chằng chịt đan vào nhau, cũng có u quang tản ra, dường như ẩn chứa đại đạo thiên địa, ngay khi nó vừa xuất hiện, toàn bộ bên trong phòng đấu giá tràn ngập từng luồng tiên âm.
- Bảo vật này đã ngoài ngàn năm, âm thanh như tiên âm, những trận văn này, dùng linh thức tìm hiểu ba ngày có thể tăng sáu năm tuổi thọ, bảo vật này ở bên ngoài rất khó thấy được. Lão giả họ Kiều thản nhiên mở miệng, lời nói của lão vừa dứt, lập tức toàn bộ phòng đấu giá đầu tiên là yên tĩnh trong nháy mắt, nhưng sau đó liền lập tức sôi trào lên như sóng biển ngập trời.
Bảo vật có thể giúp gia tăng tuổi thọ đủ để khiến cho người ta bị chấn động, điên cuồng tranh đoạt, giờ phút này người ở bốn phía trong các tầng, cũng đều bị chấn động, bị hội đấu giá lần này làm rung động.
Mạnh Hạo ở phía xa, nhưng lúc này hắn có thể nhìn rõ trên đài cao, nữ tử phong tình vô hạn kia khiến cho Mạnh Hạo sửng sốt một chút, thần sắc lộ ra vẻ cổ quái, cô gái này hắn nhớ rõ, nàng tên là Xảo Linh, năm đó hắn đã từng gặp ở Bách Trân Các trong Thiên Hà Phường.
- Tại sao nàng lại ở chỗ này, Triệu quốc đã biến mất, chắc là trước khi Triệu quốc xảy ra đại biến thì nàng đã rời đi, dù sao nơi này cũng là Bách Trân Các.
Cùng lúc đó, ở trong một gian phòng của tầng cao nhất trong phòng đấu giá, Sở Ngọc Yên mặc một bộ quần áo trắng tinh, đang yên lặng đứng ở đó, nhìn quảng trường phía dưới, phía sau nàng có một trung niên nam tử, đang cung kính đứng ở phía sau.
- Sở đạo hữu, Xuân Thu Mộc mà ngươi cần, lần bán đấu giá này đúng là có một chiếc, nhưng quy củ của bản các là không thể phá, nếu ngươi cần, kính xin đấu giá trong hội đấu giá đoạt lấy, gốc Xuân Thu Mộc là vật phẩm đấu giá thứ ba mươi chín.
Xác ốc biển ngàn năm của Thiên Hà Hải, vật ấy có thể tăng tuổi thọ của tu sĩ, mà thọ nguyên là vô giá, trường sinh là một loại khát vọng đến từ bản năng linh hồn của mỗi một sinh linh.
Nhất là tu sĩ, nhất là những người đại nạn sắp đến, đối với bọn hắn mà nói, sáu năm tuổi thọ có thể khiến cho bọn hắn bất chấp tất cả đi tranh đoạt.
Vật này mở màn cho hội đấu giá, nhất thời khiến cho phòng đấu giá chấn động, trong khoảng thời gian ngắn tiếng hét giá liên tiếp vang lên, bất kể là những gian phòng hình tròn phía trên hay là gần ngàn người ở dưới, đều có người ra giá, khiến cho giá của vỏ ốc ngàn năm này được kéo lên đến một mức độ làm cho Mạnh Hạo cũng phải kinh hãi.
Cuối cùng, vật ấy bị một người trong phòng tầng hai mua được, tuy rằng mọi người không đấu giá được, nhưng không khí trong phòng đấu giá đã được hâm nóng lên thành công, ngay sau đó, vật phẩm đấu giá thứ hai, thứ ba, thứ tư lần lượt xuất hiện, khiến cho không khí nơi này được đẩy lên tới cực hạn, hơn nữa chẳng những không ngừng lại, ngược lại còn đang không ngừng tăng lên như không có điểm dừng.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo tham gia hội đấu giá, lần đầu tiên thấy sự điên cuồng của tu sĩ, nội tâm hắn dần bình tĩnh, đôi mắt lạnh nhìn những tu sĩ bốn phía xung quanh vì những vật phẩm mà liên tục ra giá.
- Vật phẩm đấu giá thứ tám, chắc hẳn có không ít đạo hữu là vì vật này mà đến. Kiều lão thản nhiên mở miệng, vừa nói vừa vung tay phải lên, lập tức ở phía sau lão, khay ngọc trên tay Xảo Linh xuất hiện một vật khác.
Kia là một mảnh xương màu xanh đen, phía rìa sứt mẻ không thành hình, dường như là một bộ phận của xương đầu, mặt trên có khắc ký hiệu ấn ký phức tạp, một cỗ hơi thở âm trầm từ xa xưa tràn ra, nhưng lại bị hào quang của khay ngọc ngăn cản, như bị nhốt ở bên trong.
Nhưng mặc dù như thế, nhưng vẫn có không ít khí tức tràn ra xung quanh, tràn ngập toàn bộ phòng đấu giá, trong chớp mắt, dường như có một trận gió mang theo khí tức mục nát cổ xưa, đảo qua bát phương, khiến cho từng người ở nơi đây trong một khắc này, cảm nhận được một cỗ tang thương khó có thể hình dung, cùng với oán khí điên cuồng tích tụ qua vô tận năm tháng.
Tác giả :
Nhĩ Căn