[Ngã Ái Trữ Tĩnh Lộ Hệ Liệt] - Bộ 4 - Chuyên Chúc Đích Xưng Hô
Chương 2

[Ngã Ái Trữ Tĩnh Lộ Hệ Liệt] - Bộ 4 - Chuyên Chúc Đích Xưng Hô

Chương 2

Cuối tuần.

Mang theo tâm trạng bất an, Giang Dật Lãng hồi hộp bấm số điện thoại.

Phía bên kia, sự nhiệt tình của Hứa Chính khiến y ngạc nhiên, hắn cẩn thận chỉ đường tới nhà mình.

Hóa ra Hứa Chính ở phía Đông thành phố, cách khu Tĩnh Lộ của y rất xa.

Đứng ngoài cửa, Giang Dật Lãng hít sâu, cố gắng lấy chút dũng khí mới dám bấm chuông cửa. Không lâu sau, cửa mở, người y luôn mong nhớ cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt.

Giang Dật Lãng vui mừng, liền kêu lên danh xưng mà y chỉ dám giữ trong lòng: “Tiểu Chính ca."

Hứa Chính sửng sốt, theo phản xạ mà hỏi lại: “Cậu kêu tôi là gì?"

“ Thảm!" Giang Dật Lãng thầm kêu khổ, chính mình không để ý lại thốt lên như vậy.

Lòng bàn tay đổ mồ hôi, y lo lắng Hứa Chính không vừa lòng cách xưng hô của mình, dù sao hai người cũng trở thành bạn chưa lâu. Nhìn biểu tình của hắn, cũng chỉ có thể nhắc lại: “Ách… Tiểu Chính ca."

Không giống như suy nghĩ của y, Hứa Chính không hờn giận mà sang sảng cười: “Chưa từng có ai kêu tôi như vây. Cậu có thể gọi tôi là A Chính."

Giang Dật Lãng theo Hứa Chính vào nhà, lén lút mừng thầm những gì y mới thốt lên, rốt cuộc có thể quang minh chính đại xưng hô như vậy. Nghe Hứa Chính trả lời, y vội bổ sung: “ Em gọi anh là Tiểu Chính ca mới tốt, anh lớn hơn em, gọi một tiếng “ ca" có gì không đúng? Nhưng mà… kêu Chính ca nghe rất giống hắc bang (Xã hội đen), cho nên kêu Tiểu Chính ca rất hợp."

Sau khi nghe được câu đó, Hứa Chính không khỏi cười thành tiếng: “ Chưa từng có ai kêu tôi như vậy."

Biết Hứa Chính chấp nhận cách gọi của mình, trong lòng y không khỏi đắc ý. Không có ai kêu như vậy mới tốt, vậy thì đây sẽ là… biệt danh mà y dành cho hắn.

Hứa Chính pha một bình trà ngon, lại vì y mà chuẩn bị hoa quả thật tốt.

Giang Dật Lãng tò mò đánh giá bốn phía, hỏi: “ Tiểu Chính ca, anh sống một mình?"

“ Đúng vậy! Quê tôi ở Hàng Châu."

Giang Dật Lãng nghi ngờ: “Anh là người Hàng Châu?" Thực sự là khác biệt rất nhiều so với những người Hàng Châu mà y đã từng gặp qua.

“ Ân, cha mẹ tôi ở lại quê nhà. Trước kia tôi có nói qua, sau khi tốt nghiệp tôi liền tới Hương Đảo công tác."

Giang Dật Lãng không hài lòng với câu trả lời này, y dùng ánh mắt cẩn thận tìm kiếm, muốn tìm ra dấu hiệu Hứa Chính có bạn gái.

“ Thoạt nhìn thì hẳn là không có." Sau khi thầm đưa ra kết luận, Giang Dật Lãng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Trong phòng không có đồ dùng chung, cũng không bày biện đồ vật nào nữ tính, đáng yêu. Cả căn phòng sạch sẽ, gọn gàng kinh người, quả thực không giống với nơi ở của một người đàn ông độc thân! Nhưng mà như thế này mới là tính cách của Hứa Chính… rất tự nhiên.

“ Tiểu Chính ca, em có thể đi tham quan một chút được không?"

“Được, cứ tự nhiên."

Vừa nghe Hứa Chính đồng ý, Giang Dật Lãng vội đứng lên đi tham quan khắp nơi.

“ Ân, thực sự là không có dấu vết của con gái, tất cả đồ vật đều chỉ có 1 cái."

Kiểm nghiệm xong suy đoán của mình, Giang Dật Lãng vui vẻ khen ngợi nơi ở của Hứa Chính: “ Tiểu Chính ca, nhà anh thực là ngăn nắp, so với nơi em trọ thì hơn rất nhiều."

“Thói quen mà! Anh không có nhiều đồ đạc lắm. Em a! Chỉ cần ở trong học viện quân sự một năm thì mọi thứ trong nhà cũng sẽ gọn gàng như vậy."

Giang Dật Lãng nghe xong không khỏi thè lưỡi: “ Em? Em không muốn." Y không thể chịu đựng nổi cuộc sống nghiêm khắc như vậy.

Tới trước cửa phòng ngủ, Giang Dật Lãng mở cửa. Rèm cửa sổ màu trắng, giường đơn, khăn trải giường, gối và chăn cũng một màu lam.

Nhìn chiếc giường, Giang Dật Lãng cúi đầu cắn môi.

Ngồi lại trên Sofa, y nhịn không được mà quay sang hỏi: “ Anh thật sự là người Hàng Châu?"

“Phải."

Giang Dật Lãng lập tức phủ định: “ Không giống. Người miền Nam đâu có cao lớn như vậy, hơn nữa, bộ dạng anh rất sáng sủa, xuất sắc, ngay cả tính tình cũng không giống người miền Nam."

Hứa Chính không tức giận, mỉm cười phản bác: “ Ai nói người miền Nam không cao? Về phần tích cách cũng không khó lý giải, có lẽ là do hoàn cảnh thôi."

Giang Dật Lãng vẫn không đồng ý, lôi kéo Hứa Chính so chiều cao:

“ Chúng ta thử xem ai cao hơn."

Hứa chính cười bất đắc dĩ, đành phải đồng ý đứng lên, đối diện với Giang Dật Lãng.

Hai người cao ngang nhau, đều là một mét tám lăm, Giang Dật Lãng có thể nhìn thẳng ánh mắt của Hứa Chính.

“ Không nghĩ tới em lại cao bằng anh." Hứa Chính ngạc nhiên phát hiện, hóa ra hai người lại cao ngang nhau.

Giang Dật Lãng đã sớm đắm chìm trong cặp mắt đen láy của Hứa Chính, ngay cả hắn nói gì y cũng không nghe được, chỉ biết mình sắp đứng không nổi, kích động rời đi tầm mắt, ngồi xuống ghế giả vờ như không có việc gì.

Hứa Chính thấy Giang Dật Lãng không nói lời nào nên có điểm ngượng ngùng, vội chuyển đề tài, nói sang chuyện khác: “ Giang Dật Lãng, em ở tại Hương Đảo sao?"

Giang Dật Lãng cố trấn định nở nụ cười: “ Anh gọi em là Tiểu Lãng đi, gia đình và bạn bè đều kêu em như vậy cả."

“ Được"

Được Hứa Chính đáp ứng, y mới trả lời vấn đề:“Vâng, nhưng mà sau khi về hưu, cha mẹ em dọnvề thành phố Bắc Vệ."

“Thành phố Bắc Vệ không ít người về hưu tới ở."

“ Môi trường ở đó tốt, các cụ không tội gì lại chen chúc trong thành phố với giá đất đắt đỏ như vậy cả."

“Vậy sau này em thì sao? Chẳng lẽ mua lại căn hộ đang thuê ở khu Tĩnh Lộ?"

Giang Dật Lãng cười khổ: “ Làm sao mua nổi. Cha mẹ em trước khi về hưu cũng chỉ là viên chức trong một công ty nhỏ. Nếu không phải từ Vệ Bắc tới học viện kiến trúc của em quá xa, lại không tìm được nơi thích hợp, vừa vặn có đàn anh khóa trên muốn tìm người thuê chung, coi như thuận tiện nên thuê luôn. Sau khi tốt nghiệp, đàn anh của em dọn đi, em lại chưa tìm được người thuê chung, đành phải tạm thời thuê một mình."

“ Có gánh vác được không?" Hứa Chính quan tâm hỏi, dù sao số tiền thuê phòng kia thì không phải sinh viên bình thường nào cũng có thể trả nổi, huống hồ lại là thuê một mình.

Biết Hứa Chính quan tâm mình, Giang Dật Lãng vui vẻ tươi cười: “ Có thể, em vẫn làm thêm ở quán ăn nhanh, tiệm dụng cụ thể thao, còn có văn phòng thiết kế và vân vân. Em có thể tự trang trải cuộc sống của mình, có điều không tiết kiệm tiền được."

Biết y cố gắng như vậy, Hứa Chính liền khen ngợi: “Ừ, thật là một đứa con ngoan. Cha mẹ em nhất định sẽ rất vui mừng."

Lần đầu tiên được Hứa Chính khen ngợi khiến Giang Dật Lãng không khỏi xấu hổ, vội vàng trả lời: “ Họ vẫn luôn nhớ em."

Hứa Chính nhìn phản ứng của Giang Dật Lãng liền không thể nhịn cười.

Trò chuyện, trò chuyện, dần dần không còn đề tài, hai người đành xấu hổ im lặng.

Tuy rằng Giang Dật Lãng khẳng định Hứa Chính không có bạn gái, nhưng y vẫn muốn chính miệng hắn khẳng định. Có điều hai người chưa quá thân thiết, loại vấn đề cá nhân này y không thể mở miệng hỏi được.

Biết không khí trở nên cứng ngắt, Hứa Chính bèn cười ngượng ngùng: “Thực xin lỗi, anh lại chẳng biết nói gì nữa."

Giang Dật Lãng vội trả lời: “ Em cũng vậy."

Không khí lại rơi vào trầm mặc, nhưng hai người đều nở nụ cười.

“ Sau này, em có thể lại tới nhà anh được không?"

“ Được chứ! Dù sao anh cũng chỉ sống có một mình."

Giang Dật Lãng chớp chớp đôi mắt tinh quái: “ Em cũng chỉ có một mình."

Hứa Chính nhìn biểu tình của y cũng đành hết cách: “ Em cứ qua đây cũng không sao, tùy tiện làm cái gì đều được. Đọc sách, xem tạp chí, chơi game, nếu muốn vẽ cũng có thể mang dụng cụ cần thiết tới."

Giang Dật Lãng được sự đồng ý của Hứa Chính liền thập phần vui vẻ: “ Cám ơn anh, Tiểu Chính ca."

Hứa Chính vẫn chưa quen với cách xưng hô này, đôi tay không tự chủ liền vuốt tóc theo thói quen.

Nhìn Hứa Chính vuốt tóc, Giang Dật Lãng đột nhiên phát hiện: “ Tiểu Chính ca, vì sao anh lại cắt tóc ngắn như vậy?"

Hứa Chính vừa nghe mấy lời này liền tỏ ra buồn rầu: “ Tóc của anh rất cứng, nếu để dài thì có chải ra sao cũng không đều, cho nên đành phải cắt ngắn ngủn như vậy. Dù sao cũng tiện."

Giang Dật Lãng đưa tay sờ sờ tóc hắn: “ Giống như con nhím."

Hứa Chính nghe được tên gọi quen thuộc, vui vẻ nở bụ cười: “ Mẹ anh cũng hay nói như vậy. Bà còn gọi anh là con nhím nhỏ."

Lại phát hiện thêm một bí mật, Giang Dật Lãng thỏa mãn mỉm cười.

Giang Dật Lãng ở lại nhà Hứa Chính cho tới khuya, đến khi hắn nhắc nhở thì y đành bất mãn trở về.

Về tới nhà, nhìn phòng ngủ của mình… y lại nhớ tới phòng ngủ của hắn.

“ Cố gắng tích cực ở bên hắn một thời gian, xem phản ứng của hắn ra sao. Nếu hắn cũng có tình cảm như vậy thì chính mình nên chủ động một chút."

Cứ như vậy, Giang Dật Lãng tích cực cùng Hứa Chính qua lại. Số lần gặp nhau vào cuối tuần cũng ngày một nhiều. Hứa Chính còn giới thiệu bạn bè của mình cho y biết, hơn nữa còn đưa y tới nhà người ta ăn cơm.

Bạn thân của Hứa Chính tên Diệp Thắng Chi, cùng là cảnh sát, công tác ở bộ phận Vi-sa, hai người gia nhập cục cảnh sát Hương Đảo cùng một thời gian, hơn nữa còn là quan hệ đàn anh đàn em cùng trường, giao tình rất tốt. Diệp Thắng Chi đã kết hôn, có một cô con gái một tuổi. Hứa Chính tuy rằng rất độc lập nhưng lại không biết nấu ăn, luôn tùy tiện giải quyết ba bữa cơm. Diệp Thắng Chi sợ Hứa Chính luôn ăn ở ngoài như vậy dễ đau bao tử nên thường mời hắn tới nhà ăn cơm.

Giang Dật Lãng cảm thấy tới nhà người lạ ăn cơm như thế này thật là có điểm ngượng ngùng, nhưng y lại muốn biết bạn thân của Hứa Chính, vì lý do này, y đành cắn răng mang theo tâm tình mâu thuẫn mà cùng Hứa Chính tới đây.

Giang Dật Lãng nhanh chóng phát hiện những điều mình lo lắng đều là dư thừa, Diệp Thắng Chi và bà xã của hắn đều là người vô cùng nhiệt tình, không coi y là người ngoài.

Bà xã của Diệp Thắng Chi là người phụ nữ điển hình của Trung Quốc, ôn nhu hiền thục, rảnh rỗi thì làm việc nhà, luôn luôn kèm theo chiếc tạp dề mà đón khách (ý chỉ những người phụ nữa của gia đình, luôn chăn lo cho nhà cửa không ngớt tay). Hứa Chính có thói quen ở Diệp gia ăn cơm nên không tự xem mình là người ngoài, còn chủ động xuống nhà bếp giúp đỡ.

Diệp Thắng Chi cùng Giang Dật Lãng ở lại phòng khách nói chuyện phiếm: “Cậu là nhân chứng mà A Chính bảo vệ trong vụ án mạng lần trước?"

“ Vâng."

Diệp Thắng Chi muốn Giang Dật Lãng an tâm, cười nói: “ Yên tâm, vụ án đã kết thúc, cậu đã an toàn rồi."

“ Vâng, em biết."

“Lúc vừa mới quen Hứa Chính, quả thực là bị hắn dọa chết khiếp, đúng là bộ mặt lạnh lùng nổi danh."

Giang Dật Lãng vội vàng lắc đầu phủ nhận: “ Không phải, em biết là không phải như vậy."

Nói xong, nhìn về phía nhà bếp, nhỏ giọng bổ sung: “Kỳ thực Tiểu Chính ca khi cười lên tuyệt đối không lạnh lùng một chút nào."

Diệp Thắng Chi vừa nghe được cách xưng hô của y với Hứa Chính liền cười rộ lên: “ Cách cậu kêu hắn thực là thú vị! Đúng vậy, lúc A Chính cười lên thì đẹp hơn nhiều, nhưng mà… hắn thường đưa cái bộ mặt lạnh lùng kia ra."

Hứa Chính đang trong phòng bếp cũng rống lại: “ Diệp Thắng Chi, các người nói xấu tôi thì cũng không cần lớn tiếng như vậy chứ."

Vừa nghe tiếng hô của Hứa Chính, hai người nhìn nhau, lại cười một trận long trời.

Rốt cuộc đồ ăn cũng xong xuôi, đi vào nhà ăn, Hứa Chính dường như sực nhớ ra điều gì đó: “Ủa! Bảo bảo đâu?"

“Đang ngủ, đừng đánh thức nó! Nó rất thích ngủ." Nói tới con gái, Diệp Thắng Chi tươi cười hạnh phúc.

Bà xã Diệp Thắng Chi vui vẻ sắp đồ ăn, cười khanh khách nói với Hứa Chính: “ Hứa Chính, đến khi nào cậu mới chịu kết hôn đây? Tôi còn đang chờ bế bảo bảo của cậu đấy nhé."

Hứa Chính vừa nghe những lời này liền xấu hổ trả lời: “ Em… vẫn còn sớm mà."

Giang Dật Lãng sửng sốt, cứng ngắt quay sang nhìn Hứa Chính, khó khăn hỏi: “ Anh có bạn gái?"

Hứa Chính không để ý tới biểu tình của Giang Dật Lãng, nhắc tới bạn gái liền lộ ra nét mặt vui vẻ, giải thích cho y: “ Ừ! Cô ấy đi công tác, không có ở Hương Đảo. Chờ cô ấy trở lại, anh sẽ giới thiệu hai người với nhau."

Nghe được câu trả lời của Hứa Chính, thậm chí còn hứa hẹn sẽ giới thiệu để hai người với nhau, Giang Dật Lãng cảm thấy toàn bộ máu trên cơ thể đều dồn về chân, cả người lạnh như băng, y còn hoài nghi trong tích tắc đó, trái tim mình như ngừng đập.

Hứa Chính thấy biểu tình của Giang Dật Lãng, kỳ quái hỏi: “ Tiểu Lãng, làm sao vậy?"

Y tự nhủ phải bình tĩnh, cố gắng tỏ ra bình thường: “ Không có gì."

Diệp Thắng Chi vừa mới giúp bà xã sắp đồ ăn nên cũng không chú ý tới biểu hiện bất thường của Giang Dật Lãng, cười cười tiếp tục đề tài: “ A Chính, Thục Quân đi công tác lâu như vậy, cậu không nhớ cô ấy sao?"

Hai má Hứa Chính hồng hồng: “ Có a~, mỗi ngày đều gọi điện cho cô ấy."

Nghe được hai người mỗi ngày đều gọi điện, trong lòng Giang Dật Lãng loạn… loạn… loạn tới cực điểm. Từ lúc Hứa Chính đồng ý cho y tới nhà chơi, y đã nghĩ bản thân có chút đặc biệt nên mỗi ngày đều gọi cho hắn, lại chưa từng nghe hắn nói có bạn gái, đương nhiên y cũng thừa dịp hắn không có bạn gái.

Cho dù ngoài mặt tỏ ra thoải mái, thực tế cả bữa cơm y cảm giác như đang nhai sáp vậy. Ăn xong, Giang Dật Lãng liền lấy lý do ngày mai có tiết nên vội vàng từ biệt mọi người, mà Hứa Chính lại theo thường lệ, ở lại uống trà, nói chuyện phiếm. Bà xã Diệp Thắng Chi đi coi con gái, còn hai người đàn ông ở lại trong phòng khách. Diệp Thắng Chi rót cho Hứa Chính một chén trà nóng, cười nói: “ A Chính, hình như cậu bé này rất sùng bái em thì phải."

Hứa Chính lơ đễnh trả lời: “ Nói linh tinh, em có gì hơn người đâu."

“Chỉ là anh luôn có cảm giác đó mà thôi."

Hứa Chính nghe xong cũng chỉ cười cười, không đáp lại.

Dừng một lúc, Diệp Thắng Chi lại hỏi: “ A Chính, bao giờ Thục Quân trở về thì cùng nhau lại đây ăn cơm."

Trong khoảnh khắc, Hứa Chính tỏ ra lạnh nhạt: “ Khoảng hai tháng nữa."

“Sao lại đi công tác thời gian dài như vậy?"

“Cô ấy tham gia huấn luyện, cho tới bây giờ đã một thời gian quá dài rồi."

Diệp Thắng Chi lo lắng nhìn Hứa Chính: “Anh cảm thấy tình cảm hai đứa đang phai nhạt. Cô ấy đi công tác lâu như vậy mà em cũng không thấy khẩn trương chút nào."

Hứa Chính bất đắc dĩ trả lời: “ Còn muốn thế nào đây? Em đi thăm cô ấy sao? Vậy thì cũng phải cần có thời gian chứ."

Diệp Thắng Chi không chấp nhận cách nói của hắn: “ Đi một mình không được, chẳng qua là không muốn đi mà thôi. Trong cục cũng không phải là không thể thiếu em. Đi thăm cô ấy đi, cho cô ấy một sự ngạc nhiên, cũng là giúp tình cảm của hai đứa tăng thêm chút ngọt ngào, có cái gì là không được?"

Nghe Diệp Thắng Chi nói xong, Hứa Chính lắc đầu khiến hắn cũng thực hết cách: “ Quên đi."

Bà xã Diệp Thắng Chi tới, phát hiện không khí có chút không ổn liền dùng thanh âm thoải mái hỏi Hứa Chính, muốn đem không khí hâm nóng một chút: “A Chính,Thục Quân mỗi ngày vẫn cùng em liên lạc đúng không?"

“ Ân, vẫn ân cần thăm hỏi một chút."

Bà xã Diệp Thắng Chi nén giận tươi cười: “Hai đứa sao lại lạnh nhạt như vậy chứ? Như thế mà là hẹn hò?"

“ Còn không tính? Đã hai năm rồi."

“Em xem người ta quen nhau thì chăm sóc thế nào, hai đứa thì… "

“Bọn em là một đôi."

Bà xã Diệp Thắng Chi không nói gì mà nhìn chồng, không muốn nói thêm lời nào.

Diệp Thắng Chi biết Hứa Chính cùng bạn gái đã quen nhau một thời gian, nhưng tình cảm thì không có gì nổi bật, rất bình lặng. Hai người cứ theo công thức mà ân cần thăm hỏi rồi hẹn hò.

Rõ ràng là một cặp lại nhìn thế nào cũng không ra, ngay cả bạn bè nhìn vô cũng chịu không nổi.

Buổi tối, Hứa Chính về tới nhà, ngã lên giường, trong đầu không khỏi nghĩ tới chuyện của hắn cùng Lưu Thục Quân.

Lưu Thục Quân là cô gái mà bạn bè giới thiệu cho hắn, một nhân viên công chức bình thường, gia cảnh bình thường. Một cô gái hướng nội, dịu dàng ít nói, tính tình ôn hòa, nhu thuận.

Trước khi hẹn hò, Hứa Chính đem công việc của mình kể rõ để Thục Quân suy nghĩ kỹ, nhưng cô lại không chút do dự mà lập tức đồng ý. Điều này khiến Hứa Chính rung động.

Lúc trước, Hứa Chính không quen bạn gái chính là vì công việc của hắn khiến người ta tự động rút lui. Cho nên Hứa Chính rất nghiêm túc hẹn hò cùng Lưu Thục Quân.

Thời gian trôi qua, Hứa Chính cảm thấy cô ấy cùng mình đều có tính hướng nội. Hai người ở bên nhau thực bình lặng. Cả hai đều quá mức lí trí, luôn tôn trọng lẫn nhau. Có lẽ ở trong mắt người khác thì tình cảm của hai người tốt lắm, nhưng thực sự khi ở bên nhau… có đôi khi cảm thấy… rất mệt mỏi.

Hai người ở bên nhau, việc gì cũng do Hứa Chính quyết định, mặc kệ là đi xem phim, ăn uống hay đi chơi. Hứa Chính thừa nhận bản thân có chút gia trưởng, nhưng bạn gái quá nhu thuận khiến hắn cảm thấy khó xử.

Nói về việc chia tay, Hứa Chính đã từng cùng Lưu Thục Quân nói qua. Thục Quân nói cô muốn Hứa Chính hạnh phúc, nghe theo hắn cũng là muốn hắn được vui vẻ.

“Công việc của anh vất vả như vậy, nếu em còn yêu cầu này nọ hay làm nũng thì không tốt chút nào."Lưu Thục Quân luôn nói như vậy.

Hứa Chính hiểu được cô ấy thực tâm yêu mình, bằng không sẽ không chịu đựng và nghe lời như vậy. Hiểu được điều này, hắn cũng không đề cập tới việc chia tay nữa, cả hai cứ như vậy mà quen nhau.

Chớp mắt đã hai năm.

Cha mẹ Thục Quân rất vừa lòng với Hứa Chính, đặc biệt là bà Lưu, lần đầu gặp mặt đã hết lời khen ngợi tính cách kiên cường chính trực của hắn. Bà Lưu không thích công việc của Hứa Chính. Sau khi Thục Quân biết điều này liền nói vớimẹ: “ Anh ấy có thể bảo vệ con. Mặc kệ việc gì xảy ra, anh ấy nhất định sẽ che trở, bảo vệ cho con. Chỉ cần điểm ấy thôi cũng đã quá đủ tiêu chuẩn rồi. Thời đại này, đàn ông chịu ra tay bảo vệ phụ nữ và trẻ em thực sự rất ít. A chính giỏi võ nghệ, con sẽ không lo bị người ta ức hiếp rồi."

Con gái kiên quyết như vậy, người làm mẹ cũng không còn lời nào để nói.

Hứa Chính sững sờ nhìn trần nhà, cười một cách mệt mỏi.

Giang Dật Lãng về tới nhà, trằn trọc không sao ngủ được.

“Hóa ra Hứa Chính đã có bạn gái. Mình không còn cơ hội nữaphải không?"Trái tim y đau đớn.

Y sẽ quên đi tình cảm mới nảy sinh này? Cho dù thực sự không thể ở bên Hứa Chính, y cũng không thể nào quên hắn. Thời gian bên nhau ngắn như vậy, nhưng hình ảnh của Hứa Chính đã khắc sâu trong tâm trí y.

Hình ảnh hắn che trở, bảo vệ cho một người xa lạ như mình. Cảnh tượng ấy… vẫn là quên không được.

Suy nghĩ thực lâu, y quyết định phải đợi tình địch trở lại, xem cô ta là người như thế nào rồi mới quyết định tiếp.

Y sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

Những ngày sau đó, mỗi khi rảnh rỗi y lại tìm Hứa Chính.

Hai người cùng nhau dạo phố, đi siêu thị mua đồ dùng lặt vặt, xem phim. Hai người con trai ở bên nhau cũng rất thú vị.

Giang Dật Lãng hiểu rõ, khi cả hai ở bên nhau, y đều phải cố gắng kiềm chế khao khát được ôm lấy Hứa Chính.

Hứa Chính dường như không phát hiện điều này, luôn đối xử với Giang Dật Lãng như em trai.

Cuối tuần, Hứa Chính đưa y tới phòng luyện tập.

Giang Dật Lãng nhìn đài quyền anh liền nhíu mày, y vốn nghĩ đây là một trung tâm tập thể hình bình thường.

“Lâu rồi không vận động, anh phải tập một chút." Hứa Chính chỉ nói một câu liền đi thay quần áo.

Rất nhanh, Hứa Chính từ phòng thay đồ đi ra, nhẹ nhàng bật người nhảy lên võ đài, hô: “Có ai tới đánh với tôi một ván không?"

Có người nhanh chóng lên tiếng: “ A Chính, cậu đến rồi đấy à? Được rồi, để tôi tiếp chiêu với cậu."

Nói xong, hai người cúi chào, sau đó lập tức vào trận đấu.

Nhìn Hứa Chính khai triển quyền cước, y cảm thấy lúc này đây hắn hoàn toàn khác so với một Hứa Chính mà y vẫn quen biết. Thường ngày, Hứa Chính hướng nội, không thích cùng người khác trò chuyện, tuy rằng thực lạnh lùng nhưng thực tế lại là một người ôn hòa, giống như không muốn cùng người khác tranh đấu; nhưng trên võ đài, ánh mắt hắn sắc bén, biểu tình nghiêm túc, mỗi chiêu ra đòn đều khác nhau, mạnh mẽ mà hoa mỹ.

Một huấn luyện viên quay sang bắt chuyện với Giang Dật Lãng: “ Cậu tới chung với A Chính?"

Giang Dật Lãng mỉm cười, lễ phép gật đầu.

Người nọ chuyển tầm mắt lên võ đài: “Đúng là A Chính vẫn nhỉnh hơn một bậc."

“Anh ấy rất lợi hại sao?"

“ Đương nhiên, về vật tự do và đánh quyền anh thì A Chính là người có tiếng trong đội, kỹ thuật của hắn rất lợi hại."

“ Nghe nói anh ấy từng được huấn luyện ở đơn vị đặc chủng."

“Ừ, hắn rất có tố chất, tốt nghiệp học viện cảnh sát xong lại đi huấn luyện một năm."

“ Anh ấy thực sự lợi hại như vậy sao?"

Huấn luyện viên nhìn Giang Dật Lãng, trêu ghẹo y: “Năm sáu người giống cậu cũng không địch lại hắn."

Giang Dật Lãng nghe được mấy lời này không khỏi líu lưỡi: “ Thật sự?"

“ Không tin? Không tin thì cậu tự mình thử xem."

Hứa Chính thượng đài hơn một giờ, khi đã dánh bại ba đối thủ mới thấy thỏa mãn, nhảy xuống võ đài, thay quần áo đi ra. Lúc này hắn mới nhớ tới Giang Dật Lãng, chính mình mải mê đánh quyền nên đã đem y để qua một bên. Hứa Chính đối diện với Giang Dật Lãng cười cười: “Thực xin lỗi, đưa em tới nơi như thế này, có phải rất nhàm chán không?"

“ Không có, nhìn anh tập luyện rất thú vị."

Hứa Chính suy nghĩ một lúc, hỏi: “ Tiểu Lãng, em có thích bóng đá không?"

“ Thích! Em hâm mộ nhất là đội Minh Châu."

Hứa Chính nhắm mắt một lúc: “ Tiểu Lãng, cuối tuần sau chúng ta đi xem đá bóng được không?"

“ Được!" Giang Dật Lãng cao hứng nở nụ cười. Cuối cùng Hứa Chính cũng chủ động hẹn y.

Cả một tuần, Giang Dật Lãng đều chờ mong, trên môi lúc nào cũng mang theo nụ cười hạnh phúc khiến đám bạn cùng lớp chú ý, tất cả mọi người cùng thảo luận: “ Không biết Tiểu Lãng gặp chuyện gì vui mà cứ cười ngây ngô như vậy."

Tới cuối tuần, Giang Dật Lãng cùng Hứa Chính cùng tới sân vận động xem bóng đá, cổ vũ cho đội Minh Châu của Hương Đảo. Mang theo mệt mỏi và hưng phấn về tới nhà Hứa Chính, Giang Dật Lãng ngã vào sofa: “ A… Hôm này thực sự là quá thú vị, em hò hét tới đau cả cổ họng. Có điều đội chủ nhà thắng, cũng đáng giá đấy chứ."

Hứa Chính đưa một lon bia cho Giang Dật Lãng: “ Từ Táp đá với tốc độ rất nhanh. Kỹ thuật của hắn khá tốt, ánh mắt sắc bén, vị trí trung tâm đều phải dựa vào hắn."

Nghe được Hứa Chính tán đồng, y liền hỏi dò: “ Vậy lần sau chúng ta lại đi xem tiếp được không?"

Hứa Chính cười thực tươi, nhanh chóng đồng ý: “ Được!"

Hứa Chính đồng ý, Giang Dật Lãng vô cùng vui vẻ, liều lĩnh lấy tay chống cằm nhìn dáng vẻ hắn uống bia. Hứa Chính lúc nhìn nghiêng cũng rất đẹp.

Đột nhiên nhớ tới cái gì, Giang Dật Lãng từ trong cõi thần tiên hoàn hồn trở lại, run giọng: “Tiểu Chính ca."

Đột nhiên bị gọi, Hứa Chính nghi hoặc quay sang: “ Làm sao vậy?"

Cố lấy dũng khí, Giang Dật Lãng rụt rè lên tiếng: “ Anh… bạn gái của anh… khi nào trở về?"

Trong nháy mắt, bộ dạng Hứa Chính trở nên cứng đờ, mất tự nhiên trả lời: “Cô ấy… Phải tháng sau cô ấy mới trở lại."

“ Nếu cô ấy trở về, liệu em còn có thể tới đây chơi được nữa không?"

Hứa Chính hiểu được lo lắng của y, sang sảng cười: “ Đương nhiên."

“ Không quấy rầy hai người?" Giang Dật Lãng hỏi thăm dò.

Hứa Chính không được tự nhiên mà liếc Giang Dật Lãng, đẩy hắn một cái: “ Nghĩ linh tinh cái gì chứ! Cô ấy… cô ấy rất ít khi tới đây."

“ Vậy… hai người còn phải hẹn hò, liệu còn thời gian cùng em đi đây đó chứ?"

“ Cô ấy không phải dạng con gái thích dán chặt lấy người yêu. Chúng ta đi chơi là việc của chúng ta, ThụcQuân sẽ không để ý. Với lại, có một số sở thích của anh cũng không thích hợp để cô ấy tham gia cùng được."

Giang Dật Lãng yên lặng lắng nghe, trong lòng lại âm thầm tính toán.

Tuần lễ vàng, Giang Dật Lãng mời Hứa Chính tới nhà làm khách.

Nhìn Giang Dật Lãng lóng ngóng xào rau, Hứa Chính nhịn không được, bất đắc dĩ cười cười ngăn cản: “Aizzz… náo loạn cả nửa ngày, cuối cùng em vẫn không bằng anh được."

Giang Dật Lãng rụt cổ, xấu hổ cười ngây ngô. Hứa Chính còn không chịu buông tha: “ Hóa ra em mời anh tới làm khách để đảm đương trách nhiệm đầu bếp."

“ Không phải, Tiểu Chính ca, chẳng qua tay nghề của em không bằng anh thôi."

“ Được rồi, anh sống một mình lâu hơn em, đương nhiên phải giỏi hơn một chút."

Ăn cơm xong, Giang Dật Lãng nhìn ra cửa sổ. Giữa mùa hè, mặt trời còn chưa lặn, chân trời rực lên một mảng đỏ.

Giang Dật Lãng nhìn cảnh này không khỏi rung động, quay sang Hứa Chính: “ Tiểu Chính ca, chúng ta đi dạo một chút được không?"

“ Được. Anh nghe qua phong cảnh ở Tĩnh Lộ rất đẹp, còn chưa được ngắm lần nào. Đi!"

Hai người đi dọc theo Tĩnh Lộ, thưởng thức vẻ đẹp tuyệt mỹ của những đám mây, chậm rãi đi lên sườn núi. Càng lên cao, hai bên đường càng nhiều bờ đê mở ra biển.

Bước từng bước, bỗng nhiên Hứa Chính dừng lại, nhìn ra xa.

Ngồi xuống bờ đá nhìn xuống dưới, chính là vịnh. Nước biển xanh biếc, từng con sóng trắng xóa cuồn cuộn nổi lên, vuốt ve bờ cát. Xa xa có một hòn đảo nhỏ và vài chiếc thuyền đánh cá. Hứa Chính nhìn mặt biển, hít sâu một hơi: “ Cảnh sắc nơi này thật đẹp!"

Nghe được lời ca ngợi của Hứa Chính, Giang Dật Lãng nắm chắc đây là lúc nói ra lời đề nghị mà y luôn nghĩ tới: “ Anh có thể chuyển tới đây, phòng cho thuê bên cạnh vẫn còn chỗ trống."

Hứa Chính lắc đầu: “ Quên đi, giá thuê phòng ở khu Tĩnh Lộ khá cao, cho dù có thuê phòng bình thường giá rẻ đi chăng nữa thì cũng đã có rất nhiều người tới ở rồi, anh chẳng qua là tạm thời sống ở đây một thời gian, làm sao có thể trụ lại lâu? Hơn nữa, dù chính phủ có trợ cấp tiền thuê nhà thì cũng không thể hoang phí như vậy được, đúng không?"

Giang Dật Lãng thất vọng, yên lặng gật đầu, đột nhiênngẩng đầu nhìn chung quanh. Nơi này cũng sắp tới cuối khu Tĩnh Lộ, phụ cận đều là khách sạn cao cấp hoặc biệt thự, người qua lại không nhiều lắm. Nhìn chân trời cắt ngang mặt biển chìm trong màu đỏ rực của hoàng hôn, những đám mây ngũ sắc, Giang Dật Lãng bất ngờ đề nghị: “Tiểu Chính ca, chúng ta xuống bờ cát đi dạo một lúc được không?"

“ Hình như không tốt đâu, còn chưa được người ta cho phép… "

“ Yên tâm, bờ biển này cũng không có cấm người ra vào, chẳng qua là một đoạn vịnh thôi, chung quanh đều là nơi ở của doanh nhân giàu có. Ít người, nên cũng không nhiều người tới đây."

Hứa Chính từ trên đê nhìn xuống, bờ đá cũng không dốc lắm: “Thật sự có thể xuống đó sao?"

Giang Dật Lãng cười gian: “ Sao nào? Không đủ bản lĩnh?"

Hứa Chính hiểu được ý đồ của Giang Dật Lãng, chỉ cười cười, từ thạch đê đi xuống bãi cát.

Xuống khỏi bờ đá, hai người cởi giày, kéo cao ống quần, chân không đi dạo trên bờ cát. Lòng bàn chân tiếp xúc với những hạt cát mịm, cảm giác thực vô cùng thoải mái. Bước từng bước, Giang Dật Lãng nhìn Hứa Chính cườisáng lạn: “ Bờ cát ở đây thực tuyệt."

Hai người kề vai đứng gần bờ biển, một cơn sóng dâng lên làm ướt chân cả hai. Hứa Chính nhìn mặt biển rộng lớn màu ngọc bích cùng đàn hải âu bay lượn trên bầu trời, hít sâu một hơi: “ Biển rộng thật đẹp."

Giang Dật Lãng lén lút đi xuống biển, đột nhiên xoay người tung một cước, đem bọt biển đá lên người Hứa Chính. Hứa Chính không kịp đề phòng, áo sơ mi bị ướt một chút.

Hứa Chính cũng nhảy vào bọt sóng, cùng Giang Dật Lãng “thủy chiến". Hai người dùng tay, chân, đem nước biển hất về phía đối phương. Chiều mùa hè, bọtnước tung lên không trung ánh lên bảy màu rực rỡ, in lại hình ảnh hai người cùng nhau tươi cười. Giang Dật Lãng nhận thấy được, từ trước tới nay y chưa từng vui vẻ như vậy, thoải mái như vậy.

Y cảm nhận được… Hứa Chính nhất định cũng có cùng cảm giác với mình.

Té nước tới mức quần áo đều ướt đẫm, Giang Dật Lãng cười lớn tiếng. Hứa Chính im lặng mỉm cười, nhưng nụ cười của hắn lại vô cùng thuần khiết, hồn nhiên như một đứa trẻ, giống như ánh sáng lấp lánh của một chiều mùa hè khiến y không dám trực tiếp ngắm nhìn. Trượt chân ngã xuống bọt sóng, cả người y ướt đẫm.

Hứa Chính thoải mái tươi cười lại vẫn không quên đưa tay kéo y đứng dậy.

Giang Dật Lãng nắm lấy bàn tay to lớn của Hứa Chính… Bàn tay kia thực mạnh mẽ, bộc lộ sự kiên nghị cùng tự tin khiến y có cảm giác an toàn.

Nương theo sức kéo của Hứa Chính, Giang Dật Lãng mượn sức đứng lên, sau đó thừa dịp ngã vào lòng Hứa Chính, ôm chặt lấy hắn. Hứa Chính vẫn mỉm cười, cho là y trêu đùa mình nên cũng không cự tuyệt hay cảm thấy có điều gì khác lạ.

Giang Dật Lãng đột nhiên hy vọng, nếu thời gian có thể dừng lại ở giây phút này, y sẽ tình nguyện vì điều đó mà trả giá hết thảy.

Gắt gao ôm lấy Hứa Chính, Giang Dật Lãng có thể cảm nhận được nhịp tim cung hơi ấm cơ thể của hắn.

Có lẽ Giang Dật Lãng ôm quá chặt, Hứa Chính vội vàng chụp vai y: “ Tiểu Lãng, Tiểu Lãng, buông tay."

Giang Dật Lãng không buông tay.

Hứa Chính nhẹ nhàng giãy giụa: “ Uy! Tiểu Lãng! Làm sao vậy? Không khỏe?"

Giang Dật Lãng từa cằm lên vai Hứa Chính, mặt dán lên cổ hắn, ôm lấy bờ vai cùng vòng eo của hắn, dùng cơ thể cảm nhận cánh tay mạnh mẽ của hắn… Một cánh tay mạnh mẽ như vậy, đáng tin cậy biết bao.

Hứa Chính đỡ vai Giang Dật Lãng, tiếp tục gọi y: “ Tiểu Lãng, làm sao vậy? Buông."

Giang Dật Lãng tựa vào ngực Hứa Chính, thanh âm thì thầm khẽ gọi: “ Tiểu Chính ca, Tiểu Chính ca, Tiểu Chính ca,… "

Hứa Chính từ từ ngừng giãy giụa, tùy ý Giang Dật Lãng ôm chặt lấy mình, một tiếng lại một tiếng kêu “ Tiểu Chính ca."

Giang Dật Lãng nhắm mắt lại ôm lấy Hứa Chính, đứng yên trong nước biển, cho tới khi mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống biển, trăng lên cao, vẫn là ôm lấy hắn, lặp đi lặp lại danh xưng mà chỉ có y mới có thể gọi… “Tiểu Chính ca."

Tại khoảnh khắc này, dưới ánh trăng xinh đẹp này, Giang Dật Lãng ôm Hứa Chính. Nếu nói trước kia y đối với hắn chỉ là cảm giác ngọt ngào tự nhiên, hiện tại, Giang Dật Lãng cảm nhận được trái tim mình dâng lên một cảm giác đau đớn tê dại.

Phải, là đau, chính là cái cảm giác đau đớn mơ hồ này, nỗi đau mà chính y cũng không sao vứt bỏ được, khiến cho bản thân y không thể buông tay, chỉ cần nhớ tới Hứa Chính, sẽ đau.

Đã đau đớn như vậy, hẳn là yêu đã hắn quá sâu sắc…

Cuối cùng, Giang Dật Lãng buông tay. Y cùng Hứa Chính trở về nhà.

Vừa vào cửa, Hứa Chính lập tức đầy Giang Dật Lãng vào phòng tắm: “Nhanh tắm rửa đi, cảm bây giờ."

“Mùa hè mà, chẳng sao đâu."

“Mùa hè mà bị cảm mới đau đầu đấy."

Giang Dật Lãng nhún người: “Anh trước đi."

Hứa Chính dùng một tay đẩy mạnh Giang Dật Lãng vào phòng tắm, đóng cửa lại: “Coi như xong. Thân thể của em mà dám so với anh sao?"

Giang Dật Lãng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong: “Tiểu Chính ca, quần áo của anh ướthết rồi, cởi ra giặt qua đi. Tạm thời mặc của đồ của em nhé, chiều cao của chúng ta cũng không khác biệt lắm, chắc là mặc vừa đấy."

Lúc này Hứa Chính đã pha xong ấm trà nóng cho Giang Dật Lãng uống.

Hứa Chính đi tắm, Giang Dật Lãng ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, chống cằm miên man suy nghĩ.

Thấy Hứa Chính từ phòng tắm đi ra, Giang Dật Lãng không khỏi phì cười: “Tiểu Chính ca, anh mau đi soi gương đi, cái đầu nhím của anh rất đáng yêu đấy."

Hứa Chính xấu hổ vuốt vuốt tóc: “Aizzz… Cũng không có cách nào khác."

Giang Dật Lãng nhìn đồng hồ rồi nói với Hứa Chính: “Tiểu Chính ca, cũng muộn rồi, anh ở lại đây có được không? Ý em là… nhà anh xa như vậy… "

“Được, anh ngủ ở phòng khách."

Giang Dật Lãng có chút thất vọng nhưng vẫn mang chăn gối và thảm tới cho cho Hứa Chính.

Nằm ở trên giường, Giang Dật Lãng cảm thấy không khí chung quanh như tràn ngập hơi thở của Hứa Chính, nghe được tiếng hít thở của hắn, thật khó chìm vào giấc ngủ.

Giang Dật Lãng biết mình đang yêu Hứa Chính, hy vọng có thể ở bên hắn, mỗi ngày nhìn thấy gương mặt hắn, có thể ốm hắn, có thể làm nũng với hắn, có thể nói hết những tâm sự của mình với hắn, quan trọng nhất là… y cảm thấy Hứa Chính có thể mở rộng tấm lòng với mình… Tuy nhiên, người đang nằm trong phòng khách, hiện tại, hắn lại là bạn trai của người khác.

Giang Dật Lãng muốn một lần gặp mặt bạn gái của Hứa Chính, nhìn xem cô là người như thế nào. Nếu cô ấy đối xử với Hứa Chính không tốt, vậy thì bản thân mình sẽ có một cơ hội cạnh tranh.

Nghĩ tới việc có thể cùng bạn gái Hứa Chính cạnh tranh công bằng, Giang Dật Lãng mỉm cười
Tác giả : Lâm Tử Tự
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại