Ngã Ái Biến Thái
Chương 28
Biện Thái hai mắt đẫm lệ không nói lời gì nhìn Biện Kháng rời đi thân thể hắn, ngay cả một lời kháng nghị y lợi dụng lúc hắn gặp khó khăn mà lấn lướt cũng không có.
Biện Kháng ở trên mặt hắn hôn đến.
“Thực xin lỗi! Ngươi thực sự rất mê người." Y vừa nói vừa một tay thay Biện Thái rửa sạch dấu vết *** còn lưu trong cơ thể hắn.
Biện Thái cảnh giác nhìn y, bởi vì hắn cũng không tin tưởng được Biện Kháng chỉ mới một lần đến liền thỏa mãn được đâu, dục vọng nam tính của Biện Kháng vẫn còn đứng thẳng thế cơ mà, một bộ đều giống như vẫn còn đói lắm a.
Biện Kháng đương nhiên biết Biện Thái nghĩ cái gì rồi.
“Ngươi yên tâm, ta biết ngươi đã mệt mỏi lắm rồi, đợi lát nữa dội nước lạnh lên thì tốt rồi." Y đầy săn sóc nói, một bên giúp hắn rẩy rửa xong rồi lại ôm hắn đặt lên trên giường.
Căn phòng này cùng với căn phòng giam hắn trước kia hoàn toàn bất đồng, màu sắc thiết kế trắng đen hoàn toàn thể hiện được phong cách của y a.
Biện Thái được đặt ở trên giường, đắp lên chăn bông mềm mịn.
“Các ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Ta lại không cùng các ngươi tranh giành Biện Để, cái này ta vốn sẽ không hiếm lạ mà thèm thuồng…" Hắn vẫn là nghĩ mục đích tam huynh đệ tiếp cận hắn đều chính là vì gia sản của Biện Để mà thôi.
Biện Kháng sờ sờ đầu của hắn, trong mắt hiện lên vẻ mặt ôn hòa không ngừng.
“Chính là bởi vì ngươi không hiếm lạ…."
Nếu không thể dùng tiền tài lưu lại ngươi thì chúng ta cũng chỉ có thể dùng cách đoạt lấy thể xác cùng tinh thần ngươi mà thôi, cố gắng giữ ngươi cả đời.
“Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa, ngày xưa có một đôi vợ chồng kết hôn nhiều năm mà chỉ có một mụn con gái. Người mẫu thân sau ngoài ý muốn qua đời, để lại chồng cùng nữ nhi mới vừa ba tuổi sống nương tựa lẫn nhau mà thôi. Người phụ thân từ sau tang lễ của vợ thì tính cách liền thay đổi lớn, chẳng những mê đắm vào bài bạc bán hết gia sản mà thậm chí còn đi cưỡng gian chính đứa con gái ruột của mình nữa kia. Hai năm sau, chính cô con gái này tự tay giết chết người phụ thân này của nàng rồi hóa điên, nàng sau đó trong bệnh viện tâm thần sinh ra ba tiểu hài tử, đem con nàng đều giống như đưa vào địa ngục vậy. Khi hài tử của nàng ba tuổi thì lần lượt được nhận nuôi, nhưng mà ai cũng sợ hài tử mang dòng máu dơ bẩn này mang đến xui xẻo cho nên đều nhận nuôi không quá ba tháng liền trả về. Nhưng cho đến một ngày có một đôi vợ chồng chẳng những nhận nuôi hài tử mà còn đem tìm các hài tử đang thất lạc kia trở về làm cho bọn chúng đổi hình đổi dạng, từ đó về sau không hề đeo theo trên người dòng máu loạn luân mà ảnh hưởng sinh hoạt nữa đâu. Thật vất vả lắm cả ba huynh đệ đã từng trải qua chia lìa mới có thể gặp lại nhau cho nên bọn họ liền thể với trời sẽ không bao giờ li tán nữa, bọn họ muốn sống sinh mệnh của mình, cũng muốn bồi đáp lại ân đức nuôi dưỡng của phụ mẫu đã không ngại sợ hãi bọn hắn mang đến vận rủi a, cho nên bọn họ liền quyết xem bảo bối nhi của phụ mẫu như sinh mệnh của chính mình, còn muốn làm cho bảo bối nhi không rời đi bọn họ một bước nữa kìa…"
Biện Kháng nhìn Biện Thái đang trầm ổn chìm vào giấc ngủ, “Chỉ cần là huynh đệ thích, ta sẽ nghĩ mọi biện pháp để đạt thành nguyện vọng của bọn họ a."
…………………………………………
Biện Kháng ở trên mặt hắn hôn đến.
“Thực xin lỗi! Ngươi thực sự rất mê người." Y vừa nói vừa một tay thay Biện Thái rửa sạch dấu vết *** còn lưu trong cơ thể hắn.
Biện Thái cảnh giác nhìn y, bởi vì hắn cũng không tin tưởng được Biện Kháng chỉ mới một lần đến liền thỏa mãn được đâu, dục vọng nam tính của Biện Kháng vẫn còn đứng thẳng thế cơ mà, một bộ đều giống như vẫn còn đói lắm a.
Biện Kháng đương nhiên biết Biện Thái nghĩ cái gì rồi.
“Ngươi yên tâm, ta biết ngươi đã mệt mỏi lắm rồi, đợi lát nữa dội nước lạnh lên thì tốt rồi." Y đầy săn sóc nói, một bên giúp hắn rẩy rửa xong rồi lại ôm hắn đặt lên trên giường.
Căn phòng này cùng với căn phòng giam hắn trước kia hoàn toàn bất đồng, màu sắc thiết kế trắng đen hoàn toàn thể hiện được phong cách của y a.
Biện Thái được đặt ở trên giường, đắp lên chăn bông mềm mịn.
“Các ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Ta lại không cùng các ngươi tranh giành Biện Để, cái này ta vốn sẽ không hiếm lạ mà thèm thuồng…" Hắn vẫn là nghĩ mục đích tam huynh đệ tiếp cận hắn đều chính là vì gia sản của Biện Để mà thôi.
Biện Kháng sờ sờ đầu của hắn, trong mắt hiện lên vẻ mặt ôn hòa không ngừng.
“Chính là bởi vì ngươi không hiếm lạ…."
Nếu không thể dùng tiền tài lưu lại ngươi thì chúng ta cũng chỉ có thể dùng cách đoạt lấy thể xác cùng tinh thần ngươi mà thôi, cố gắng giữ ngươi cả đời.
“Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa, ngày xưa có một đôi vợ chồng kết hôn nhiều năm mà chỉ có một mụn con gái. Người mẫu thân sau ngoài ý muốn qua đời, để lại chồng cùng nữ nhi mới vừa ba tuổi sống nương tựa lẫn nhau mà thôi. Người phụ thân từ sau tang lễ của vợ thì tính cách liền thay đổi lớn, chẳng những mê đắm vào bài bạc bán hết gia sản mà thậm chí còn đi cưỡng gian chính đứa con gái ruột của mình nữa kia. Hai năm sau, chính cô con gái này tự tay giết chết người phụ thân này của nàng rồi hóa điên, nàng sau đó trong bệnh viện tâm thần sinh ra ba tiểu hài tử, đem con nàng đều giống như đưa vào địa ngục vậy. Khi hài tử của nàng ba tuổi thì lần lượt được nhận nuôi, nhưng mà ai cũng sợ hài tử mang dòng máu dơ bẩn này mang đến xui xẻo cho nên đều nhận nuôi không quá ba tháng liền trả về. Nhưng cho đến một ngày có một đôi vợ chồng chẳng những nhận nuôi hài tử mà còn đem tìm các hài tử đang thất lạc kia trở về làm cho bọn chúng đổi hình đổi dạng, từ đó về sau không hề đeo theo trên người dòng máu loạn luân mà ảnh hưởng sinh hoạt nữa đâu. Thật vất vả lắm cả ba huynh đệ đã từng trải qua chia lìa mới có thể gặp lại nhau cho nên bọn họ liền thể với trời sẽ không bao giờ li tán nữa, bọn họ muốn sống sinh mệnh của mình, cũng muốn bồi đáp lại ân đức nuôi dưỡng của phụ mẫu đã không ngại sợ hãi bọn hắn mang đến vận rủi a, cho nên bọn họ liền quyết xem bảo bối nhi của phụ mẫu như sinh mệnh của chính mình, còn muốn làm cho bảo bối nhi không rời đi bọn họ một bước nữa kìa…"
Biện Kháng nhìn Biện Thái đang trầm ổn chìm vào giấc ngủ, “Chỉ cần là huynh đệ thích, ta sẽ nghĩ mọi biện pháp để đạt thành nguyện vọng của bọn họ a."
…………………………………………
Tác giả :
Tĩnh Nhược Đông Phong